Con người Chu Kiệt làm việc khiến người ta không hiểu ra làm sao.
Tô Yên không hiểu nên cũng chẳng nói gì, ngồi xuống uống trà xem Chu Kiệt làm gì tiếp theo.
“Chị, chị cầu xin cậu Chu giúp em, chuyện này không liên quan gì đến em cả.”
Tô Vân ngược lại cũng rất thông minh, bò về chỗ Tô Yên, bét lấy chân Tô Yên tìm Tô Yên làm chỗ dựa.
Cô ta không biết tại sao Tô Yên lại ở cùng một chỗ với Chu Kiệt, nghe ý Chu Kiệt vừa nói thì quan hệ của hai người không hề bình thường, quả hồng còn mềm, người cũng luôn có lòng trắc ẩn.
“Chuyện này không liên quan gì đến tôi.” Tô Yên liếc nhìn Chu Kiệt: “Cô tìm sai người rồi, cô đáng ra nên cầu xin cậu ta mới phải.”
Cô cũng rất phục Tô Vân, tốc độ trở mặt còn nhanh hơn cả thay đổi thời.
Lúc không cần đến cô thì gọi là Tô Yên, đến lúc cần đến cô thì gọi là chị.
Thay đi đổi lại tự nhiên như vậy mà không biết xấu hổ chút nào.
Tô Vân thầm nghiến răng, trong lòng nảy sinh oán hận, Tô Yên thế này rõ ràng là bỏ mặc cô ta.
“Người đâu, mang máy chém đến đây.” Chu Kiệt hét lớn, sát khí đằng đằng: “Đợi chặt chân cô xong rồi tôi sẽ tự mình đưa cô đến bệnh viện.”
Câu này vừa dứt, thật sự có máy chém đưa tới.
Tô Yên mím môi, trợn tròn hai mắt, Chu Kiệt này muốn chặt chân người ta đến cỡ nào cơ chứ, lúc nào cũng cũng mang theo máy chém.
“Đừng, đừng mà.” Tô Vân sợ tới mức đứng dậy chạy ra ngoài hét lên: “Cứu mạng, giết người, cứu mạng…”
Chu Kiệt lạnh giọng quát: “Bắt người về.”
Tô Vân còn chưa chạy ra đến cửa đã bị vệ sĩ bắt về, quỳ xuống cạnh máy chém.
“Á!” Tô Vân sợ hãi, bị dọa đến vừa hoảng vừa sợ tay chân luống cuống, mắt không dám nhìn vào máy chém: “Đừng chặt chân tôi, không phải tôi, không liên quan gì đến tôi, có tìm thì tìm mẹ tôi ấy, là bà ấy giật dây chú Chu báo thù Tô Yên, không liên quan gì đến tôi hết.”
Trong lòng Tô Vân hiểu rõ chuyện Chu Kiệt bị chặt chân là thế nào, mà chuyện này còn là do cô tay giật dây Tần Phương Linh tìm Chu Hoàng Long báo thù Tô Yên.
Tô Yên không sao, mà ngược lại Chu Kiệt lại còn bị chặt một chân để trả thù.
Tô Yên thấy Tô Vân bán đứng mẹ ruột mình, cũng xem như được mở rộng tầm mắt.
Tính người, quả nhiên là mong manh.
Chu Kiệt sờ cái chân đã đứt của mình, ánh mắt nảy sinh tia tàn nhẫn: “Không sao, mẹ con hai người lần lượt từng người, hôm nay chặt chân của cô trước, ra tay, đặt chân cô tay lên máy chém.”
Vệ sĩ lập tức ra tay, kéo chân Tô Vân, Tô Vân sợ đến phát khóc, hoảng sợ thét lên: “Á, đừng mà, cầu xin anh, đừng chặt chân của tôi, Tô Yên, cứu tôi.”
Tô Vân liều mạng giãy dụa, vệ sĩ giữ lấy cô ta, đặt chân cô ta lên máy chém, chỉ cần hạ máy chém xuống thì cái chân này chắc chắn không còn nữa.
Tô Yên thấy Chu Kiệt làm thật vừa định mở lời thì nghe Tô Vân chửi ầm lên: “Tô Yên, cô là con khốn, nhất định cô đã thông đồng với Chu Kiệt hại tôi đúng không, trong lòng cô luôn hận tôi, cô ghen tị tôi có được đứa con của Sở Hướng Nam, cô là con đàn bà ác độc, con khốn.”
Tô Vân sợ muốn chết đi được, hai con mắt trố cả ra, ánh mắt nhìn Tô Yên chỉ hận không thể ăn được thịt người.
Cơn giận của Tô Yên cũng bốc lên, cười lạnh nói: “Ồn quá đi, cậu Chu, chặt một chân sao mà đủ được, tôi thấy không bằng cho người làm cho câm luôn đi, lỡ như cô ta đi báo cảnh sát vậy thì chúng ta cũng xong đời, phải rồi làm cho câm cũng không được, tay vẫn có thể viết, không thì chặt luôn cả tay luôn đi.”
VỪa nghe đến làm cho câm, chặt đứt tay, Tô Vân lại càng mắng hăng hơn nữa: “Tô Yên, cô dám làm như vậy tôi có thành ma cũng không tha cho cô đâu, tôi rủa cho cô chết không được tử tế.”
Chu Kiệt nhìn Tô Vân chằm chằm, thật sự suy xét lời Tô Yên nói: “Tôi cũng cảm thấy được, chặt chân, làm cho câm, rồi chặt luôn tay, phải rồi, tôi cảm thấy nên chọc mù luôn hai con mắt.”
Tô Yên phụ họa thêm: “Ừ, tôi cũng không thích đôi mắt này, làm cho người ta cảm thấy vô cùng khó chịu, vậy nhờ cậu Chu chặt xong thì cho người dọn dẹp hiện trường sạch sẽ một chút, có thế nào cũng đừng để chết người, ngâm trong lu giống như ngâm dưa muối ấy, tôi thấy vậy cũng được lắm.”
“Tôi cũng cảm thấy vậy rất tốt.” Chu Kiệt gật đầu đồng ý, sau đó đưa mắt nhìn vệ sĩ: “Ra tay đi.”
Tô Vân nghe hai người miêu tả sợ đến tiểu cả ra quần, dưới thân chảy ra một vũng nước tiểu, không khí nồng nặc mùi khai.
Vệ sĩ cầm mấy chém trên tay còn chưa ra tay, Tô Vân đã hét lên rồi ngất đi.
“Có thể trụ vững được lâu đến vậy thì oán hận với tôi cũng sâu lắm.” Tô Yên cười nhạo che mũi: “Chuyện còn lại giao cho anh xử lý, tôi không theo tiếp nữa.”
Những lời vừa rồi chẳng qua là do Tô Yên cố ý nói vậy mà thôi.
Chu Kiệt cũng không muốn chặt chân Tô Vân thật, cũng chỉ là dọa nạt, cậu ta liếc nhìn vũng nước tiểu, chau mày: “Kéo ra ngoài, ném đại một chỗ là được.”
“Vâng.” Vệ sĩ lôi Tô Vân đi rồi ném ra đường cái bên ngoài khu biệt thự.
Đám vệ sĩ vừa rời đi, Tô Vân bị ném trên mặt đất lập tức mở mắt đứng dậy chạy còn nhanh hơn thỏ.
Trên đường bị kéo ra ngoài vừa rồi, Tô Vân đã tỉnh lại rồi.
Sự sỉ nhục mà cô ta phải chịu hôm nay nhất định sẽ trả lại cho Tô Yên.
Chu Kiệt, Tô Yên, còn có đồ bỏ đi Sở Hướng Nam, cô ta không buông tha cho bất kỳ kẻ nào.
Sau khi Tô Vân chạy được đoạn xa, lấy di động ra gọi điện, trong mắt hiện lên sự căm hận tựa như có mấy đời cũng không thể gạt bỏ được: “Là tôi, tôi đồng ý hợp tác, chỉ cần có thể giết chết con khốn Tô Yên đó, muốn tôi làm cái gì cũng được, lúc trước anh có thể lấy ra được mười triệu giúp tôi, tôi tin anh cũng có thể giúp tôi giết chết Tô Yên.”
Trong đầu Tô Vân chỉ nghĩ làm sao trả thù Tô Yên, rửa sạch nỗi nhục trước đó.
Tiếp xúc qua hai lần, Tô Yên có thể nhìn ra được Chu Kiệt cũng không phải là người ác độc gì.
Miệng thì nói chặt chân cô, chặt chân Tô Vân nhưng sau cùng cũng không hề ra tay.
Một người đang êm đang đẹp, đột nhiên lại bị chặt mất cái chân, trong lòng trở lên u ám cũng là chuyện thường.
Tô Yên nhìn Chu Kiệt: “Xem ra anh biết mình phải làm thế nào rồi, phấn chấn lên đi.”
“Lúc trước cô nói, bố tôi đau đầu lấy là chuyện của Tần Phương Linh, tôi trở về suy nghĩ cẩn thận, nhất định phải dùng biện pháp này để đối phó với những người như Tần Phương Linh và Tô Vân.” Chu Kiệt hừ lạnh: “Bây giờ Tần Phương Linh đang gây chuyện đòi li hôn với bố cô, chia tài sản, bước tiếp theo chính là muốn phá cuộc hôn nhân của bố mẹ tôi, sao tôi có thể để bà ta đạt được mục đích.”
“Nếu đã như vậy, chúng ta cũng nên tính toán cho rõ ràng đã, hôm nay anh dạy dỗ Tô Vân giúp tôi, cũng xem như tặng cho tôi một món quà lớn!” Tô Yên chắp tay: “Cảm ơn nhá.”
Chu Kiệt muốn nói lại thôi hỏi: “Tô Yên, cô ở bên Lục Cận Phong à?”
Tô Yên suy nghĩ một chút, khẽ cười nói: “Phải!”
Cũng chẳng có gì phải giấu diếm, Lục Cận Phong đi đến đâu đều gióng trống khua chiêng đến đó.
“Một tên đoản mệnh què quặt tàn tạ như vậy, cô vì tài sản của anh ta nên mới ở bên sao?”
Tô Yên nhớ tới chuyện vừa rồi cô cố ý công kích Sở Hướng Nam, nói nửa đùa nửa thật: “Nhà họ Lục nhiều tiền, chẳng trách tôi không động lòng.”
Đương nhiên Tô Yên sẽ không nói thật, cũng như Lục Cân Phong bây giờ, cho dù nói lời yêu thật lòng, người khác cũng sẽ không tin, nếu nói tiền, độ tin cậy có lẽ cao hơn.
Vốn Tô Yên chỉ đang nói đùa, nhưng câu nói tiếp theo của Chu Kiệt lại khiến cô tái mặt..
/516
|