Những họ hàng đến nhà họ Lục gây rối đều được "mời" ra từng người một.
Không kiếm được chút lợi ích gì mà cuối cùng lại rơi vào tình huống xấu hổ bị đuổi ra khỏi nhà, mặt mày ai cũng đều ủ rũ, giận mà không dám nói gì.
Nhìn thấy phòng khách đột nhiên vắng vẻ, vẻ mặt Lục Thừa Mẫn vô cùng khó coi: "Ông nội..."
Lục Thừa Mẫn vừa mới gọi một tiếng, ông cụ Lục lập tức vỗ vỗ trán: “Ôi, sao đột nhiên đầu lại đau như vậy, Tố Anh, đỡ cha về phòng nghỉ ngơi.”
"Dạ, cha." Trần Tố Anh ngầm hiểu ý đỡ ông cụ Lục lên lầu: "Chắc là bệnh đau đầu của cha lại tái phát, để con lấy thuốc cho cha, còn nữa, cha phải nghỉ ngơi thật tốt."
Hai người họ cứ như vậy đi khỏi.
Lục Thừa Mẫn cảm thấy vô cùng tức giận, ông cụ Lục rõ ràng không muốn quan tâm, cũng quá bất công rồi.
Lục Cận Phong do một tay ông cụ Lục dạy dỗ, đương nhiên sẽ nghiêng về phía Lục Cận Phong.
“Yên Yên, đẩy anh trở về phòng.” Lục Cận Phong thản nhiên mở miệng.
“Được.” Tô Yên đẩy Lục Cận Phong lên cầu thang.
Hạ Vũ Hạ Huy bước tới chỗ Lục Thừa Mẫn: “Cậu hai là muốn tự mình đi ra ngoài, hay là chúng tôi mời cậu ra ngoài?”
“Tôi tự mình đi.” Vẻ mặt của Lục Thừa Mẫn vô cùng khó coi, anh ta cắn chặt răng, mang theo lửa giận phất tay áo bỏ đi.
Nhìn thấy Lục Thừa Mẫn chuẩn bị rời đi, Hồ Thanh lo lắng nói: "Cậu hai Lục, tôi phải làm sao đây..."
Lục Minh Khánh liếc mắt nhìn Hồ Thanh một cái, trong lòng Hồ Thanh vô cùng hồi hộp, câu tiếp theo cũng lập tức nuốt trở vào.
Lục Minh Khánh đi về phía Hồ Thanh, ánh mắt thản nhiên liếc xuống bụng cô ta, đầy ẩn ý nói: "Nếu tôi là cô, tôi sẽ không quay lại, muốn nhảy xuống vũng nước bùn này thì phải chuẩn bị tâm lý thật tốt."
“Cái gì?” Hồ Thanh ngẩn người không biết phải làm sao.
Lục Minh Khánh cười nhạt một tiếng rồi bước ra ngoài.
Ông ba Lục đã đợi sẵn ở cửa, nhìn thấy con trai mình đi ra, ông ta bước lên nhẹ giọng hỏi: “Con trai, đại ca của con thật sự không xong rồi sao?”
Lục Minh Khánh cau mày: “Cha, nếu muốn giữ mình, cái gì không nên hỏi thì đừng hỏi."
“Cha chỉ quan tâm thôi mà.” Ông ba Lục cười nói: “Không phải Hồ Thanh đã chết rồi sao? Sao đột nhiên lại xuất hiện vậy?”
Lục Minh Khánh liếc mắt nhìn qua, ông ba Lục lập tức im bặt: "Không hỏi."
Người trong phòng khách gần như đã đi hết, chỉ còn lại Hồ Thanh và một vài người giúp việc.
Người giúp việc thì đang dọn dẹp, còn Hồ Thanh thì đứng lẻ loi một mình, vô cùng xấu hổ.
Lục Cận Phong đã tuyên bố Tô Yên mới là nữ chủ nhân của nhà họ Lục, cho nên cô ta ở đây thừa thãi.
Nhưng nếu đã đến đây, Hồ Thanh cũng sẽ không rời đi như vậy.
Trong gia đình này, nếu hỏi ai có thể nói vài câu trước mặt Lục Cận Phong, thì đó chính là Trần Tố Anh.
Nghĩ đến đây, Hồ Thanh đi lên lầu.
Phòng ngủ trên tầng ba.
Tô Yên ngồi trên sô pha, cô ngây người chăm chú nhìn Lục Cận Phong, giống như đang hỏi tội: "Đứa nhỏ trong bụng Hồ Thanh là sao? Của anh?"
"Không phải."
Đối với câu hỏi này, ham muốn sống sót của Lục Cận Phong rất mạnh mẽ, vì vậy dứt khoát trả lời không chút do dự.
“Con của Lục Cận Phong anh chỉ có thể từ trong bụng em sinh ra, người khác không có tư cách.”
Những lời này nói ra rất êm tai.
Vẻ mặt Tô Yên dịu đi một chút, khóe miệng cong lên: “Anh định xử lý thế nào?”
Vừa rồi Lục Cận Phong không cho người đuổi Hồ Thanh đi, cũng không nói sẽ giữ cô ta lại, càng không có thừa nhận đứa nhỏ trong bụng Hồ Thanh.
Tô Yên không đoán ra được suy nghĩ của Lục Cận Phong.
Tuy nhiên, cô tin rằng Lục Cận Phong không hề nói dối cô, đứa con trong bụng Hồ Thanh chắc chắn không phải của Lục Cận Phong.
"Là Lục Thừa Mẫn tìm Hồ Thanh về, cậu ta biết anh không thể sống bao lâu nữa nên để Hồ Thanh trở về thừa kế di sản của anh."
"Đứa con trong bụng Hồ Thanh là của Lục Thừa Mẫn? Anh bị cắm sừng à?"
Khi nói câu này, giọng điệu Tô Yên có chút hả hê khi nhìn thấy người khác gặp họa.
Lục Cận Phong dở khóc dở cười nói: “Sao anh cảm thấy em rất muốn anh bị vợ cắm sừng vậy?”
Tô Yên nói: “Nếu Hồ Thanh không liên quan gì đến Lục Thừa Mẫn, cô ta làm sao có thể quay lại.”
Nhưng sau đó, Tô Yên vẫn cảm thấy rất khó hiểu: "Em nghe anh Vạn nói, Hồ Thanh là do ông cụ tự mình lựa chọn, sao đột nhiên lại trở thành người của Lục Thừa Mẫn?"
“Miệng của anh ta cũng nhanh thật.” Lục Cận Phong hừ lạnh một tiếng: “Anh ta còn nói gì nữa?”
“Anh ta nói…” Đột nhiên Tô Yên không nói nữa, cô nhìn về phía Lục Cận Phong: “Hồ Thanh là vợ cũ của anh, bây giờ người ta quay lại, anh cũng không thể để người ta qua một bên được.”
“Khụ, khụ, khụ.” Lục Cận Phong che miệng lại ho khan vài tiếng, giọng điệu yếu ớt nói: “Bây giờ anh là bệnh nhân.”
Ý Lục Cận Phong muốn nói rằng bệnh nhân cần phải được nghỉ ngơi, không thể xử lý mọi việc.
Tô Yên: "..."
"Đừng có giả vờ với em." Tô Yên liếc mắt nhìn Lục Cận Phong.
Lục Cận Phong bày ra vẻ mặt vô tội: "Yên Yên, chuyện của nhà họ Lục sẽ do em toàn quyền quản lý, việc Hồ Thanh ở lại hay không cũng do em quyết định, có điều nếu để Hồ Thanh ở lại, cũng có thể biết được động tĩnh của Lục Thừa Mẫn, nhưng việc này cũng tùy thuộc vào quyết định của em.”
Đúng là biết đẩy qua cho người khác.
Gian xảo.
Vừa nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến ngay, giọng Hồ Thanh từ ngoài cửa truyền đến: “Chồng, cô Tô, tôi mang một ít trái cây đến cho hai người.”
Lục Cận Phong và Tô Yên liếc mắt nhìn nhau.
Lục Cận Phong nhanh chóng nằm trở lại trên giường, Tô Yên đi ra ngoài, chặn Hồ Thanh đang muốn vào phòng.
"Anh ấy đã ngủ rồi, không cần ăn trái cây, trái cây đó đưa cho tôi đi."
"Tôi vào trong xem một chút, tôi muốn tâm sự với anh ấy về chuyện của cục cưng..." Hồ Thanh thò đầu nhìn vào.
Tô Yên thuận tay đóng cửa lại, trên mặt mang theo nét cười: "Anh ấy đang ngủ, hơn nữa anh ấy còn nói, ngoại trừ tôi ra, ai anh ấy cũng không gặp."
Hồ Thanh biết mình không vào được, cô ta nhìn Tô Yên, lấy hai tay ôm bụng, yếu ớt nhẹ giọng nói: "Cô Tô, tôi biết việc tôi đột nhiên trở về đã ảnh hưởng đến cô và chồng tôi...”
"Ai là chồng cô? Hả?” Nụ cười trên mặt Tô Yên trở nên có chút lạnh lùng.
Bất kể xét về sự thật hay pháp luật thì Hồ Thanh cũng không còn là vợ của Lục Cận Phong.
Trước giờ nhà họ Lục có tìm cho Lục Cận Phong vài người vợ, nhưng đều không có bằng chứng, cũng như không hề tổ chức tiệc cưới.
Nói trắng ra, đó là tìm một vài phụ nữ xung hỉ cho Lục Cận Phong, không có bất cứ danh phận nào.
Hồ Thanh không nén được cơn giận, cô ta thầm nghiến răng, lập tức sửa miệng: "Là cậu cả Lục."
"Cô Hồ rất thông minh, chuyện của cô và Lục Cận Phong đã là quá khứ, bây giờ người phụ nữ ở bên cạnh anh ấy là tôi, cô có thể ở lại không, cũng là do tôi quyết định."
Ngoài miệng Tô Yên nói như vậy, nhưng trong lòng cô lại thầm mắng chửi Lục Cận Phong, việc khó khăn như vậy lại ném cho cô.
Hồ Thanh rất biết điều, mỉm cười nói: "Cô Tô, trong lòng tôi hiểu mà, thật ra tôi không có ý gì khác, chỉ là dù sao tôi cũng mang thai con của chồng...!Con của cậu cả Lục, máu mủ của nhà họ Lục, vì vậy cũng không thể lưu lạc bên ngoài được, cô Tô, cô nói xem đúng không?"
Nghe vậy, Tô Yên cẩn thận đánh giá Hồ Thanh, ngoài mặt Hồ Thanh dịu dàng như nước, nhưng trong lòng lại không hề đơn giản như vậy.
Đây là cô ta muốn lấy cái thai ra uy hiếp Tô Yên.
“Tôi hy vọng cái thai cô đang mang thật sự đúng là con của Lục Cận Phong.” Tô Yên nói đầy ẩn ý: “Đúng rồi, sau này không có việc gì thì đừng đến phòng này nữa, phòng của cô ở tầng hai.”
“Cô Tô, lời của cô đây là có ý gì?” Hồ Thanh khó chịu nói: "Cô không thể hất cho tôi một chén nước bẩn như vậy được, nói cái thai tôi đang mang không phải máu mủ của nhà họ Lục, tôi không hề tranh giành cậu cả Lục với cô, sao cô lại ăn nói khó nghe như vậy."
"Thật ngại quá, tôi chỉ nói thẳng mà thôi, nếu cô không thích nghe thì về phòng mà đợi đi, đừng ra ngoài, để tránh tôi làm cô cảm thấy khó chịu.” Tô Yên nói xong thì xoay người định trở về phòng.
“Cô Tô.” Đột nhiên Hồ Thanh nắm lấy cánh tay Tô Yên, giống như cô ta đã phải chịu rất nhiều uất ức, vừa nói nước mắt vừa rơi xuống, vẻ mặt trở nên rất đau đớn: “Bụng của tôi, bụng của tôi đau quá, cô Tô, cô đừng đuổi tôi đi, cho dù cô không thích tôi, nhưng trong bụng tôi có giọt máu của nhà họ Lục, sao cô lại muốn hại đứa nhỏ...”
Sắc mặt Hồ Thanh càng lúc càng tái nhợt, cô ta chậm rãi ngồi xổm xuống, vẻ mặt vô cùng đau đớn.
Tô Yên bị một màn này làm cho ngây người.
“Tôi hại đứa nhỏ của cô khi nào?”
“Hồ Thanh, cô làm sao vậy?” Ngay khi Trần Tố Anh bước ra, bà ấy đã nhìn thấy Hồ Thanh đang ngồi trên mặt đất.
Sắc mặt Hồ Thanh tái nhợt, giọng nói đau đớn: “Mẹ, con đau bụng quá, đứa nhỏ của con có bị nguy hiểm không?”
“Sao lại thế này, đừng sợ, chúng ta đến bệnh viện.” Trần Tố Anh hốt hoảng nói.
Hồ Thanh yếu ớt nói: "Mẹ, mẹ đừng trách cô Tô, cô ấy chỉ hơi kích động khi nghe tin con mang thai máu mủ của nhà họ Lục mà thôi."
Mẹ nó!
Tô Yên nhịn không được muốn chửi thề.
Đây rõ ràng là đổi trắng thay đen..
/516
|