Tô Yên từ trong phòng ra ngoài, nhìn thấy Hạ Phi tới bèn nhanh chóng phủi đi vẻ mệt mỏi trên mặt, mỉm cười gọi: "Hạ Phi."
"Dì Tô." Hạ Phi ngó đầu thoáng nhìn vào bên trong phòng, hỏi: "Thầy Xa ở bên trong ạ?"
"Ừ, bọn họ đang bàn chuyện trong đó." Tô Yên ngồi xổm nửa người xuống hỏi: "Con tìm Lục Cận Phong có chuyện gì hả?"
Hạ Phi lắc đầu, cậu bé tới đây không phải tìm Lục Cận Phong, mà là muốn tìm Tô Yên, chỉ là ngại phải thừa nhận.
Nhìn thấy Hạ Phi không nói gì, Tô Yên cười nói: "Vậy theo dì xuống lầu dùng bữa chiều nha?"
Tô Yên ở trong phòng hơn nửa ngày để học tập Lục Cận Phong cách xử lý công việc ở công ty, bụng cũng đã cảm thấy hơi đói rồi.
Vừa hay Xa Thành Nghị tới tìm anh bàn chuyện, cho nên cô định tranh thủ lúc này xuống lầu tìm chút đồ ăn lót dạ.
"Vâng."
Hạ Phi không có hoạt bát như Hạ Vũ Mặc, tiết kiệm lấy từng lời từng chữ.
Tô Yên dắt tay Hạ Phi đi xuống lầu, chú Tường quản gia lập tức cung kính đi tới: "Cô Tô."
"Chú Tường, tôi có hơi đói bụng, phiền ông chuẩn bị giúp tôi hai phần ăn chiều." Tô Yên có hơi ngượng ngùng nói.
"Vâng, không thành vấn đề." Chú Tường cười nói: "Cô Tô, xin ngồi chờ một lát."
"Cảm ơn." Tô Yên nhìn quanh một vòng sảnh lớn, không thấy Hồ Thanh lại có hơi buồn bực hỏi: "Chú Tường, cô Hồ đâu rồi?"
Hồ Thanh lúc bình thường đều nghĩ trăm phương ngàn kế để lên tới lầu trên, hôm nay không hề bước lên lầu một lần, ở dưới lầu cũng không thấy bóng dáng đâu cả, chuyện này khiến Tô Yên có hơi nghi ngờ.
"Cô Hồ vừa nãy đã đi ra ngoài rồi." Chú Tường nói: "Có thể là do ở nhà buồn bực nên ra ngoài dạo một chút."
"Ừm."
Tô Yên cũng không đa nghi lắm, nghe thế cũng lập tức cho qua.
Chú Tường nhanh chóng bảo người giúp việc bưng hai phần ăn xế lên, Tô Yên và Hạ Phi cùng ngồi trong sân dùng bữa.
"Hạ Phi, ở trên đảo con học cái gì vậy? Người ở đó có phải đều rất lợi hại không? Có phải cũng giống như trên ti vi hay chiếu rất nghiêm khắc hay không?"
Từ khi Tô Yên biết Hạ Phi là người của tổ chức Ám Dạ, cô cũng rất tò mò về cuộc sống của thằng bé ở trên đảo như thế nào.
Hạ Phi ngồi ăn kem, nói: "Cái gì cũng học hết, thầy Xa dạy cách chữa bệnh, ông Tiết thì dạy bắn xạ kích, còn thầy Mã dạy..."
Hạ Phi nói rõ mồn một cuộc sống mình trải qua trên đảo cho Tô Yên nghe, nếu đổi lại là người khác thì vốn dĩ sẽ không thể nào có được chút thông tin gì ở đảo Guam từ Hạ Phi cả.
"Quao, Hạ Phi, con lợi hại thật đó nha." Tô Yên giơ ngón tay cái lên, cô quả thật cảm thấy Hạ Phi vô cùng lợi hại, thằng nhóc cũng mới có lớn bao nhiêu đâu chứ.
Nhưng mà Tô Yên có một điều thắc mắc, sau đó nhìn Hạ Phi rồi hỏi: "Sao con gặp được Lục Cận Phong rồi tới trên đảo, gia nhập tổ chức Ám Dạ vậy?"
Hạ Phi thở dài, giọng điệu giống như ông cụ non mà đáp: "Gặp người không quen, ông Tiết lừa mang con lên đảo."
Tô Yên không ngờ còn có chuyện như vậy, khóe miệng lại khẽ giật lên nói: "Tổ chức Ám Dạ còn lừa đảo buôn bán trẻ con ư? Vậy những đứa trẻ khác ở trên đảo thì sao, đều là bị lừa tới hả?"
"Mọi người trên đảo đều là cô nhi." Hạ Phi sợ Tô Yên hiểu lầm bèn lập tức giải thích: "Cứ cách mười năm thì các nhánh của tổ chức ở toàn quốc sẽ tìm kiếm một đợt người mới, nhưng mà mỗi một người đều là tự nguyện."
Nghe Hạ Phi nói mình là cô nhi, trong lòng Tô Yên không khỏi nghĩ tới Hạ Vũ Mặc.
"Hạ Phi, con không có chút ấn tượng gì về cha mẹ của mình sao?"
"Không có." Hạ Phi lắc đầu: "Con từ nhỏ đã lớn lên trong trại mồ côi rồi."
Trùng hợp vậy sao?
Hạ Phi cũng là lớn lên trong trại mồ côi.
Tô Yên thấy lòng mình thoáng khẩn trương, hỏi: "Vậy con có còn nhớ mình lớn lên ở trại mồ côi nào không? Con có còn người thân nào khác nữa không?"
Hạ Phi nhìn chằm chằm Tô Yên, có chút thắc mắc không hiểu tại sao Tô Yên lại hỏi như vậy.
"Con ở trại mồ côi Thiên Sứ..."
Hạ Phi còn chưa nói hết câu, điện thoại di động của Tô Yên đã vang lên, là Hạ Vũ Mặc gọi tới.
Tô Yên có mua cho Hạ Vũ Mặc đồng hồ điện thoại đeo tay để thuận tiện liên lạc.
Tô Yên bắt máy, cười nói: "Tiểu Vũ, có phải là nhớ chị rồi không..."
"Con không phải là Tiểu Vũ..." Đầu dây bên kia là giọng của một bé gái: "Dì ơi, Tiểu Vũ bị giáo viên nhốt lại rồi, dì mau tới đi."
Tô Yên nghe thế, trong lòng lại thoáng khẩn trương, lập tức đứng phắc dậy.
"Dì sẽ tới ngay."
Tô Yên không biết tình huống cụ thể ra sao, nhưng mà nghe tin Hạ Vũ Mặc xảy ra chuyện thì đã không còn ngồi vững được nữa.
"Dì Tô, dì sao thế?" Hạ Phi thấy sắc mặt của Tô Yên rất không ổn bèn dò hỏi: "Có chuyện rồi ạ?"
"Ừ, có chút chuyện gấp.
Hạ Phi, dì có chút chuyện phải ra ngoài, không thể ngồi cùng con được nữa."
Tô Yên gấp đến không kịp đợi, trùng hợp lại gặp được Hạ Vũ vf Hạ Huy từ ngoài trở về.
"Hạ Vũ, Hạ Huy, ra ngoài cùng tôi một chuyến."
"Vâng."
Nhìn thấy Tô Yên cũng như thấy Lục Cận Phong, cả hai không hỏi là đi đâu, chỉ phục tùng theo mệnh lệnh.
Hạ Vũ lái xe, cả ba cùng leo lên xe, Tô Yên nói: "Tới đường Mã Siêu Đông."
Ba người vừa đi, Trần Tố Anh cũng từ bên ngoài đi vào.
Bà ấy nhìn thấy Hạ Phi ngồi có một mình trong sân ăn bữa chiều bèn mỉm cười đi tới: "Hạ Phi, sao con lại ngồi một mình ở đây vậy?"
"Bà nội Trần." Hạ Phi lễ phép thưa: "Dì Tô ra ngoài rồi, đại ca Lục với thầy Xa đang bàn chuyện bên trong, con mới ngồi ở đây."
"Ra là vậy." Trần Tố Anh cũng không hiểu sao cứ nhìn thấy Hạ Phi lại đều cảm thấy thích thú, đặc biệt là gương mặt đó của cậu nhóc nhìn giống hệt với Lục Cận Phong hồi còn nhỏ.
Bà ấy ngồi xuống, cười hỏi: "Hạ Phi à, con nói cho bà nội Trần biết thử xem, cha mẹ con tên là gì? Dáng vẻ bọn họ như nào, làm sao con gặp được Vạn Nhất vậy?"
Trần Tố Anh thật sự nghĩ Hạ Phi là con nuôi của Vạn Nhất.
Hạ Phi cũng sắp năm tuổi rồi, hẳn sẽ có thể nhớ được chuyện, cho nên Trần Tố Anh mới hỏi như vậy.
Hạ Phi nhìn Trần Tố Anh, trong lòng không hiểu sao mà hôm nay ai gặp cậu cũng đều hỏi tới cha mẹ cậu hết vậy?
Cậu bé lắc đầu: "Không nhớ rõ."
Nhắc tới đề tài này, cảm xúc của Hạ Phi cũng có hơi đi xuống: "Bà nội Trần, con vào trong tìm đại ca Lục đây."
"Ừ, vậy con đi đi." Trần Tố Anh nở nụ cười hiền từ, trong lòng lại có chút hụt hẫng.
Nếu như không phải chính miệng Lục Cận Phong nói Hạ Phi không có quan hệ gì với anh, Trần Tố Anh đã muốn đi làm xét nghiệm ADN rồi.
Bà ấy lắc đầu một cái, xem ra bản thân mình là muốn có cháu đến ngốc luôn rồi.
Trần Tố Anh quyết định, sẽ để cho Tô Yên gả vào nhà mình sớm một chút, sinh cháu trai cho bà sớm hơn một chút.
Nhưng mà nghĩ tới Hồ Thanh, Trần Tố Anh lại thấy đau đầu.
Bà thở dài, sau đó cũng đi vào nhà.
Ở nhà trẻ.
Tô Yên đưa giấy chứng nhận thân phận cho bảo vệ xem, sau đó trực tiếp đi vào trong.
Một bé gái cột tóc đuôi ngựa chạy tới: "Chị là chị của Tiểu Vũ phải không, quả nhiên là Tiểu Vũ không có nói dối, chị quả thật là rất xinh đẹp."
Bé gái ấy dáng vẻ xinh xắn, về sau lớn lên nhất định sẽ là một cô gái vô cùng xinh đẹp.
Bé gái đang cầm đồng hồ điện thoại đeo tay của Hạ Vũ Mặc, Tô Yên lập tức nhận ra chính là cô bé này đã gọi cho mình.
"Em gái, em tên là gì? Tiểu Vũ đâu rồi? Em có thể nói cho chị biết đã xảy ra chuyện gì không?"
"Em tên là Đóa Đóa." Giọng Đóa Đóa non nớt, khẽ nói với Tô Yên: "Cô Mã đã đưa Tiểu Vũ đi rất lâu rồi mà chưa có thấy quay trở lại, em nghi ngờ là họ đã nhốt Tiểu Vũ lại, em không biết nhốt ở đâu nữa."
"Họ?" Tô Yên cau mày, Đóa Đóa chẳng qua chỉ là một đứa bé mà thôi, cũng không thể khai thác được gì nhiều, chuyện cấp bách bây giờ là đi tìm Hạ Vũ Mặc.
Tô Yên đi tới lớp của Hạ Vũ Mặc, trong lớp không có người nào, cô bèn đi thẳng tới văn phòng của hiệu trưởng.
Hiệu trưởng Vương thấy Tô Yên dắt người tới, nghi ngờ hỏi: "Xin hỏi, cô là ai?"
Trường học có nhiều trẻ nhỏ như vậy, hiệu trưởng cũng không thể biết hết được phụ huynh của từng đứa trẻ.
"Tôi là phụ huynh của Hạ Vũ Mặc lớp lá, Tô Yên." Tô Yên trực tiếp bày tỏ: "Tôi tới đón Hạ Vũ Mặc về, Hạ Vũ Mặc ở đâu rồi?"
Giọng điệu của Tô Yên nghe ra có chút truy hỏi.
Nếu như không phải là không biết chuyện gì đã xảy ra, Tô Yên chỉ có thể tới tìm thẳng hiệu trưởng, cô cũng bảo Hạ Vũ và Hạ Huy tới gặng hỏi trực tiếp cô giáo Mã.
Hiệu trưởng Vương vừa nghe xong đã cười nói: "Hôm nay lớp lá có hoạt động ngoài trời, năm giờ chiều mới quay trở lại.
Còn hơn nửa tiếng nữa sẽ về, cô Tô có thể ngồi chờ."
Tô Yên truy hỏi: "Sao tôi lại không biết có hoạt động ngoài trời? Địa điểm tổ chức hoạt động là ở đâu?"
"Là ở phía sau núi, có lẽ cô giáo Mã đã có thông báo trong nhóm chat của phụ huynh rồi.
Đây là của một vị phụ huynh bỏ vốn tổ chức, vì để thắt chặt tình cảm với con của mình." Hiệu trưởng Vương ý thức được chuyện không đúng lắm, nói: "Cô Tô chờ nhé, tôi lập tức gọi điện hỏi cô giáo Mã."
"Hạ Vũ, Hạ Huy, tới sau núi." Tô Yên lạnh giọng nói: "Phải tìm được Hạ Vũ Mặc, dù có phải đào cả núi lên.".
/516
|