Sát thủ của Địa Sát tìm tới Tô Yên, chuyện này không phải chuyện đùa nữa.
Lục Cận Phong lập tức ra lệnh, điều động ám vệ bắt người lại, cũng sắp xếp cho hai người ám vệ nữa bảo vệ Tô Yên.
Lục Cận Phong lo lắng người bên Địa Sát biết Tô Yên là điểm yếu của anh, sẽ ra tay với cô thêm lần nữa.
Trần Tố Anh vẫn y vậy, không có dấu hiệu tỉnh lại.
Tô Yên tới thăm Trần Tố Anh, sau đó cùng Lục Cận Phong trở về nhà cũ nhà họ Lục.
Hạ Phi đi theo Vạn Nhất tới phân bộ của tổ chức Ám Dạ ở Đế Đô.
Vừa mới đi vào sảnh lớn, Tô Yên đã nghe thấy giọng nói của Hồ Thanh từ trên lầu vọng tới.
Người giúp việc là Tiểu An đi qua nói: "Cô Tô, cậu cả, cô Hồ đã gào thét cả một buổi sáng rồi."
Thật đúng là thể lực có thừa.
Tô Yên nhìn về phía Lục Cận Phong, nhíu mày nói: "Người phụ nữ của anh, tự anh đi mà giải quyết."
Lục Cận Phong sửa lại: "Anh còn chưa có đụng tới một đầu ngón tay của cô ta."
Ý là, không được coi là người phụ nữ của anh.
Hồ Thanh vẫn đang ở trên lầu gào rống, Tô Yên ngoáy ngoáy lỗ tai: "Ồn ào quá."
Lục Cận Phong lập tức hạ lệnh: "Người đâu, vứt cô ta ra ngoài cho tôi!"
"Vâng, cậu cả." Hai người giúp việc đi lên lầu, chỉ chốc sau đã lôi Hồ Thanh xuống.
Người kia hùng hổ thét: "Mấy người làm gì thế, đám hạ đẳng mấy người dám động chạm tới tôi à.
Tôi chính là mợ cả của nhà họ Lục, đợi tới khi cậu cả về rồi thì..."
Vừa nhìn thấy Lục Cận Phong và Tô Yên ở phòng khách, mấy lời còn chưa nói xong kia đều được Hồ Thanh nuốt ngược vào bụng.
Tối qua lúc tiệc mừng thọ còn chưa kết thúc, Hồ Thanh đã bị mang đi rồi.
Cho nên cô ta cũng không biết chuyện xảy ra sau đó.
Bỗng nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai ngồi ở phòng khách, cô ta cũng có hơi bối rối.
Lúc trước Hồ Thanh được gả cho Lục Cận Phong thì anh vẫn đeo mặt nạ, nhìn vô cùng gớm ghiếc, cô ta kỳ thật chưa từng nhìn thấy được khuôn mặt thật sự của anh.
Hồ Thanh không nhận ra được Lục Cận Phong.
Tô Yên lười nhác như con mèo gối đầu lên chân của Lục Cận Phong mà nằm xuống ghế sô pha, ánh mắt của người bên đây lại ngập tràn vẻ cưng chiều đút trái cây cho cô, thái độ của hai người trông vô cùng thân mật.
Hình ảnh này mãnh liệt kích thích Hồ Thanh, lúc kịp thời phản ứng lại thì đã tức giận chỉ vào Tô Yên mà mắng: "Con đàn bà không biết liêm sỉ kia, có phải đây là cha của hai thằng con hoang kia hay không? Tô Yên, cô cũng thật sự không biết xấu hổ mà, ngang nhiên dắt theo tên du côn này về nhà họ Lục, cô coi nhà họ Lục này là gì hả?"
"Tên du côn?" Tô Yên nhíu mày, nhịn cười không được bèn duỗi tay véo khuôn mặt của Lục Cận Phong, hào phóng thừa nhận: "Ừm, đây chính là người đàn ông của tôi."
Lục Cận Phong ngẩn ra, phút chốc được lấy lòng khiến tâm tình anh rất tốt, sau đó lại đút cho Tô Yên một múi quýt: "Cục cưng, ăn thêm miếng nữa đi."
"Có hơi chua, em muốn ăn táo."
"Được, anh gọt cho em."
Hai người không coi ai ra gì, hiên ngang mà show ân ái.
Hồ Thanh giận đến xanh tím mặt mày, cô ta liếc nhìn đám người hầu đứng ở một bên, vội vàng quát: "Mấy người bị đui hết rồi sao, Tô Yên dắt tên du côn này về bộ không nhìn thấy hay sao? Cậu cả đâu?"
Hồ Thanh đều đã nghĩ xong lời tố cáo Tô Yên ở trước mặt Lục Cận Phong rồi.
Tô Yên dắt một tên du côn về đây, cắm sừng Lục Cận Phong, lần này anh nhất định sẽ làm cho một vố thật hoành tráng.
Nào ngờ, Tiêu An đứng đó lại nói một câu: "Đó chính là cậu cả ạ."
Hồ Thanh hoàn toàn hóa đá.
Tiểu An hồ hởi nói: "Bệnh tình của cậu cả đã khỏe rồi, là do bác sĩ Xa chữa khỏi."
"Cậu, cậu cả?" Hồ Thanh nhìn về phía Lục Cận Phong, lắp bắp không thành lời.
Cô ta cảm thấy có hơi choáng váng, suýt chút đã ngất đi.
Người đàn ông đẹp đến trời đất phẫn nộ này vậy mà lại là cậu cả Lục xấu xí đó ư?
"Vứt đi!" Lục Cận Phong còn không thèm ngẩng lên nhìn một cái, chỉ lạnh lùng phun ra hai chữ."
Hồ Thanh rất không muốn thừa nhận, nhưng mà trường năng lượng tỏa ra xung quanh người Lục Cận Phong trước giờ vẫn không đổi, điều đó khiến cô ta tin rằng người trước mặt chính là Lục Cận Phong.
Bỗng, Hồ Thanh vùng khỏi sự kìm kẹp của hai người giúp việc, chạy về phía anh: "Cận Phong, anh nghe em nói đi, em giả vờ mang thai là bởi vì em quá yêu anh, em muốn được ở bên cạnh anh, sợ anh không vui."
Hồ Thanh nhìn sắc mặt của Lục Cận Phong, còn nói: "Đúng rồi, Tô Yên gạt anh, hai đứa bé Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc đó đều là cô ta sinh ra, em có bằng chứng nhưng mà bị cô ta trộm mất rồi.
Nếu anh không tin, có thể đi làm xét nghiệm."
Hồ Thanh biết rõ Lục Cận Phong ghét nhất là bị người khác lừa gạt, bản thân cô ta giả mang thai giờ đã bị phanh phui, Lục Cận Phong chắc chắn sẽ không tha cho cô ta.
Nhưng mà cô ta mặc kệ người kia sẽ xử trí mình ra sao, một mực cũng phải kéo theo Tô Yên xuống nước.
Cá chết thì lưới cũng phải rách.
Tô Yên nhàn nhạt liếc nhìn Hồ Thanh.
Nói thật, cô thật sự có hơi khó hiểu với cách làm của Hồ Thanh.
Đã ăn trong bát lại còn trông sang nồi.
Vừa liên thủ với Lục Thừa Mẫn, lại vừa nói yêu Lục Cận Phong.
Lục Cận Phong khẽ giật khóe mắt, lạnh lùng nhìn Hồ Thanh mà nói: "Cút, từ đây về sau đừng để tôi nhìn thấy cô ở Đế Đô này nữa, nếu không, cô cũng biết hậu quả như thế nào rồi đó."
Nghe thế, Hồ Thanh lại run rẩy cả người.
Lục Cận Phong vốn cũng không muốn phí lời với người này thêm, sai người trực tiếp ném cô ta ra ngoài.
Cũng giống như cách mà anh vứt hai cha con Lục Thừa Mẫn vậy.
Thế giới cuối cùng cũng được thanh tĩnh rồi.
Tô Yên ngáp một cái: "Có hơi buồn ngủ rồi."
"Được." Lục Cận Phong bế cô đi lên lầu.
Lăn một vòng trên chiếc giường mềm mại, Tô Yên rất thoải mái mà đóng đô ở đó.
Lục Cận Phong bên này bắt đầu cởi quần áo.
"Anh, anh đang làm gì vậy?"
Tô Yên lập tức từ trên giường bật ngồi dậy: "Bây giờ đang là ban ngày đó, em chỉ là muốn ngủ một chút thôi, anh đừng có mà làm bậy."
Lục Cận Phong bị phản ứng đó của Tô Yên chọc cười ra mặt.
"Yên Yên." Anh cởi trần, hai tay chống trên giường chồm người tới, môi khẽ cong nở một nụ cười, giọng nói có chút ám muội: "Anh chỉ là muốn đi tắm thôi, Yên Yên đang nghĩ gì vậy?"
"Em có nghĩ gì đâu." Tô Yên đỏ mặt, lặng lẽ quay mặt sang hướng khác.
Dáng người của Lục Cận Phong, cả bắp thịt của anh, quả thật chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta đỏ mặt tim run, dục vọng bùng nổ.
Lục Cận Phong khẽ cười, vuốt nhẹ lên sống mũi của Tô Yên, nói: “Không đùa với em nữa, anh đi tắm đây.”
Nói xong, Lục Cận Phong thật sự đi vào phòng tắm.
Tô Yên: "..."
Hết rồi?
Không có làm thêm bước nào nữa ư?
Vốn dĩ Tô Yên đang có chút mệt lả nhưng lại không thể ngủ được, nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, nội tâm càng thêm rối loạn.
Bỗng nhiên.
Bên trong phòng tắm truyền tới một tiếng huỵch thật lớn.
"Lục Cận Phong, xảy ra chuyện gì rồi?" Tô Yên có hơi khẩn trương, lập tức nhảy xuống giường chạy tới cửa phòng tắm.
Bên trong không có chút tiếng động phản hồi.
Tô Yên lo lắng, lẽ nào Lục Cận Phong ngất xỉu ở bên trong rồi?
Lo lắng đến cuống cuồng.
Tô Yên vặn cửa phòng tắm đi vào, chỉ nhìn thấy Lục Cận Phong đang nằm bất động trong bồn tắm.
"Lục Cận Phong."
Tô Yên lòng như lửa đốt.
Cô kéo cánh tay của Lục Cận Phong lại bỗng bị người kia dùng lực ôm ngược vào lòng, lôi cô ngã nhào vào trong bồn tắm.
Lục Cận Phong hôn lên môi của Tô Yên, cả hai cùng nhau chìm vào trong làn nước, dáng người dán chặt lên nhau.
Hôn xong.
Cả hai ngồi lại trong bồn tắm, toàn thân Tô Yên đều ướt đẫm, dáng người gợi cảm cũng chỉ liếc mắt sẽ có thể nhìn thấy rõ mồn một.
"Lục Cận Phong, anh lại chơi khăm em, đồ vô lại!"
Tô Yên tức giận mắng, làm vừa nãy cô còn lo sốt vó.
"Yên Yên." Lục Cận Phong nâng mặt cô lên, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô, kích động như thể muốn sát nhập người này vào tận xương tủy của mình mới thôi.
Giọng nói kích tình của Lục Cận Phong khiến Tô Yên mỉm cười, đấm một phát vào ngực của anh: "Đàng hoàng một chút đi, đừng có mà dùng dáng vẻ lẳng lơ gợi tình này dụ dỗ em.
Vết thương của anh đụng nước rồi, mau ngồi dậy để em băng bó lại cho anh."
Lục Cận Phong bị bể mánh thở dài một hơi: "Ăn thịt không được thì húp miếng canh cũng tốt."
Tô Yên dở khóc dở cười, trong phòng ngủ truyền tới tiếng chuông điện thoại, là của Lục Cận Phong.
"Yên Yên, em nghe điện thoại giúp anh đi."
"Được." Tô Yên quấn lấy một cái khăn tắm đi ra ngoài, giữa cô và Lục Cận Phong không có bí mật, ai nghe máy thì cũng vậy thôi.
Đầu dây bên kia là một dãy số lạ, Tô Yên cầm điện thoại lên ấn nút nghe, từ bên kia lại truyền tới một giọng nói nghẹn ngào của phụ nữ: "Cận Phong, em là Nhã Đan đây, em về rồi.".
/516
|