Tô Yên không giống với những vai nữ chính đi bắt gian vừa nhào tới là đánh tiểu tam một trận như bình thường, cũng không có chửi ầm lên, hay là điên cuồng làm loạn.
Trong chủ nghĩa cuộc sống của Tô Yên, cô luôn tin tưởng vào câu không có lửa làm sao có khói.
Xảy ra chuyện như thế này cô chỉ biết quy tội về phía đàn ông, chứ không phải trách móc sức hút của tiểu tam.
Tần Nhã Đan vẻ mặt khó coi: "Cô Tô, lúc tôi và Cận Phong quen biết nhau còn chưa có cô, cho dù nói đến thứ tự kẻ trước người sau thì tôi cũng là người đến trước, cô đến sau."
"Kẻ trước người sao à?" Tô Yên lạnh nhạt, cười giễu cợt: "Trong chuyện tình cảm còn phải bàn đến cái cách nói buồn cười đó thì cô Tần à, e là ngay cả tư cách đứng ở đây cô cũng không có đâu.
Cô đừng quên, cô đã từng là một "người chết"."
Tần Nhã Đan nhất thời nghẹn họng, Tô Yên cũng không muốn nói mấy lời vô bổ với Tần Nhã Đan, liền xoay người bỏ đi.
Vệ Long - Vệ Hải đuổi theo sau.
Lục Cận Phong đứng ngoan ngoãn trước cửa như một học sinh mắc phải lỗi sai.
Tô Yên đi ra, không thèm nói tiếng nào, Lục Cận Phong ngoan ngoãn đi theo sau.
Đi qua hành lang, thang máy rồi đến đại sảnh khách sạn, Lục Cận Phong luôn duy trì khoảng cách một bước chân với Tô Yên, cũng không dám hé răng một lời.
Ra đến bên ngoài khách sạn, Vệ Long - Vệ Hải rất tinh mắt, thấy vậy thì nói: "Cô Tô, Lục lão đại, hai anh em bọn em đột nhiên thấy đau bụng."
Lục Cận Phong phất tay: "Hai cậu đi đi."
Hai anh em vừa nghe thấy lời này là co giò chạy nhanh một nước.
Nếu như bọn họ ở lại, nhất định sẽ chịu cảnh trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết.
Sau khi hai anh em chạy đi xa rồi mới đưa mắt nhìn nhau, cả hai cùng đồng thanh: "Nguy hiểm quá."
Hai người ăn ý xoay đầu lại nhìn về phía Lục Cận Phong: "Lục đại ca, bảo trọng."
...!
Tô Yên lên xe, ngồi vào ghế lái, Lục Cận Phong chỉ đành ngồi vào ghế phụ bên cạnh.
"Yên Yên, lúc nãy anh..."
Lục Cận Phong còn chưa nói hết lời thì Tô Yên đã trực tiếp khởi động xe, giậm chân đạp ga lái xe chạy đi.
Chiếc xe cứ chạy thẳng về ngoại thành, tốc độ cực kỳ nhanh, lại rất ổn định.
"Yên Yên, em bình tĩnh lại một chút đi.
Anh không có gì với Tần Nhã Đan cả." Lục Cận Phong kinh hồn bạt vía, không phải là sợ mình xảy ra chuyện mà là sợ Tô Yên đang mang thai, lái xe như vậy nguy hiểm vô cùng.
Vẻ mặt của Tô Yên lạnh lùng, không hề giảm tốc độ, chiếc xe lao nhanh trên đường.
Lục Cận Phong cũng không lên tiếng nữa, tập trung toàn lực nhìn về phía trước, đồng thời quan sát tình trạng của Tô Yên.
Một giờ đồng hồ sau.
Chiếc xe dừng lại ở khu ngoại thành gần phía ngoài cùng Đế Đô, trong phạm vi mấy kí lô mét không có một bóng người, cũng không có đèn đường.
Tô Yên cho xe dừng lại bên vệ đường, phóng xe chạy nhanh cả một đoạn đường rồi, cơn bực tức trong lòng cũng được trút đi không ít.
Lúc này cũng đã hơn 5 giờ sáng rồi.
Ánh nắng ban mai yếu ớt ở phía chân trời.
Sau khi cho xe dừng lại, Tô Yên đưa mắt nhìn thẳng về phía trước, giọng nói lạnh lùng: "Lục Cận Phong, bất kể tối hôm nay anh rốt cuộc có làm gì với cô ta hay không thì quan hệ của chúng ta cũng kết thúc tại đây rồi."
Lục Cận Phong luống cuống lên, anh quá hiểu Tô Yên, kể từ sau vụ chia tay lần trước, anh khó khăn lắm mới dỗ ngọt được cô, nếu như lần này chia tay nữa, vậy thật sự là tiêu đời rồi.
Lần này là vấn đề về nguyên tắc.
Tô Yên là một người có cá tính cực đoan, có thể dịu dàng dàng thì dịu dàng giống như nước vậy, cũng có thể nóng lên như một cục lửa cháy bừng bừng, càng có thể giống như một khối băng, một khi đã đóng băng rồi thì khó mà cạy mở được nữa.
"Yên Yên, đêm nay là do anh sơ suất, bị hạ thuốc, quần áo là do cô ta cởi ra cả, phòng cũng là do cô ta thuê.
Lúc em đến anh vừa mới tỉnh lại, anh không có gì với cô ta hết." Lục Cận Phong giải thích đầu đuôi gốc ngọn, cố gắng mong nhận được sự khoan hồng.
"Anh biết là chuyện đêm nay, bất kỳ ai cũng sẽ tức giận.
Chúng ta có thể tức giận, nhưng nhất định không thể nói câu chia tay đâu em à.
Trách nhiệm lớn nhất trong đêm nay là ở chỗ anh, em muốn mắng muốn đánh thì cứ nhắm vào anh đi..."
Tô Yên đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn Lục Cận Phong, cô quen biết Lục Cận Phong lâu như vậy rồi, nhưng đây là lần đầu tiên nghe Lục Cận Phong mở miệng nói một tràn nhiều lời đến vậy.
Dưới ánh mắt của Tô Yên, giọng nói của Lục Cận Phong mỗi lúc một nhỏ lại: "Yên Yên à, em hãy nể tình con của chúng ta mà cho anh thêm một cơ hội nữa?"
"Lục Cận Phong, anh đừng có lấy đứa con ra áp chế tôi."
"Yên Yên, oan ức mà, anh tuyệt đối không có ý nghĩ đó đâu."
"Lục Cận Phong, chuyện đêm nay không thể bỏ qua được, nó sẽ mãi là vướng mắc nằm trong lòng của tôi." Tô Yên không chút do dự, nói một lời như đinh đóng cột: "Bất luận anh có đồng ý hay không, tôi cũng đơn phương tuyên bố chia tay."
"Tô Yên, anh tuyệt đối không đồng ý." Lục Cận Phong sốt ruột: "Bây giờ em đang trong cơn tức giận, chúng ta có thể bình tĩnh lại trước, đợi em bình tĩnh lại rồi, chúng ta sẽ nói vấn đề này tiếp được không?"
"Xuống xe."
Tô Yên nhắm mắt lại, hít sâu một hơi: "Xuống xe."
Sắc mặt Tô Yên lạnh lùng đến dọa người.
"Yên Yên.."
"Anh không xuống xe, vậy thì tôi xuống."
Tô Yên nói xong liền muốn mở cửa xuống xe, Lục Cận Phong vội vàng nói: "Anh xuống."
Lục Cận Phong xuống xe, Tô Yên nhìn anh chằm chằm, rồi nói một câu: "Từ hôm nay trở đi, chúng ta không còn dính dán gì nhau nữa, còn về phần đứa con, tôi sẽ phá nó đi."
Nói xong, Tô Yên đạp chân ga nghênh ngang chạy đi, bỏ lại Lục Cận Phong ở lại ngoại thành.
Lục Cận Phong nhìn chiếc xe chạy đi, bên tai còn nghe văng vẳng câu nói cuối cùng của Tô Yên, ánh mắt lộ vẻ hoang mang.
Một Lục Cận Phong luôn bày mưu tính kế, trầm ổn bình tĩnh hoàn toàn hoảng loạn lên rồi.
Lục Cận Phong móc điện ra, vội vã gọi điện thoại cho Vạn Nhất: "Lập tức lái xe ra ngoại thành đón tôi, nhanh lên."
Vạn Nhất rõ ràng là vẫn còn đang say giấc nồng, chưa tỉnh ngủ: "Đại ca, anh lại bị người ta truy sát rồi hả? Tối nay em uống nhiều rồi, rượu của Nhã Đan mạnh quá, bây giờ em còn mơ mơ hồ hồ đây này."
Lục Cận Phong mới nhớ ra, Vạn Nhất cũng giống như anh, đều uống rượu mà Tần Nhã Đan mang đến.
Bây giờ cũng không còn trông đợi gì ở Vạn Nhất được nữa, Lục Cận Phong gọi điện thoại cho Hạ Vũ: "Đến ngoại thành đón tôi, nhanh lên."
Sau khi Lục Cận Đông gọi điện thoại xong thì gọi điện thoại cho Tô Yên, Tô Yên không chịu nghe máy.
Bây giờ Tô Yên đang trong cơn nóng giận, anh có nói gì cũng không có tác dụng.
Thái độ của Tô Yên rất rõ ràng, thứ mà cô quan tâm không phải là chuyện anh có thật sự xảy ra chuyện gì với Tần Nhã Đan hay không, mà là chuyện tối hôm nay, hai người ăn mặc như vậy nằm trên cùng một chiếc giường, cho dù không có cái gì cũng không có cách nào làm cho người ta chấp nhận được.
Tô Yên là một người quyết đoán, cô nói đi bỏ đứa con, thật sự là có khả năng làm vậy.
Một khi đứa con không còn nữa.
Vậy anh và Tô Yên sẽ hoàn toàn kết thúc.
Tô Yên tắt nguồn điện thoại rồi.
Lục Cận Phong trở về thành phố, anh chạy đến nhà họ Lý rồi chạy đến nhà họ Tô, ngay nhà của An Hinh anh cũng đến rồi, những nơi có thể tìm cũng đã tìm cả rồi, nhưng cũng không tìm được Tô Yên.
Lục Cận Phong kêu Hạ Vũ Mặc liên hệ với Tô Yên, cũng không có kết quả.
Tô Yên biến mất rồi.
Trời đã sáng, Lục Cận Phong tức giận đùng đùng quay trở về biệt thự Nam Sơn.
Sau khi Tần Nhã Đan từ khách sạn trở về, cô ta cứ ngồi đợi mãi ở phòng khách.
Nhìn thấy Lục Cận Phong quay trở về, Tần Nhã Đan vội vã ngồi dậy, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Cận Phong."
Nhìn thấy Tần Nhã Đan, lửa giận trong lòng Lục Cận Phong không thể kìm nổi nữa, anh tức giận nói một cách lạnh lùng: "Cút ngay cho tôi."
Bây giờ đầu óc của Lục Cận Phong chỉ toàn là Tô Yên, Tần Nhã Đan là người đầu têu mọi chuyện, còn dám xuất hiện ở biệt thự Nam Sơn, không còn nghi ngờ gì nữa, cô ta muốn thêm dầu vào lửa.
Tần Nhã Đan bị mắng mà tim đập thình thịch, Lục Cận Phong chưa bao giờ nói chuyện với cô bằng thái độ tồi tệ đến vậy.
"Cận Phong, em yêu anh, chuyện này có gì sai trái đâu chứ.
Rõ ràng là em gặp anh trước mà, nếu như không phải là Tô Yên thì chúng ta đã kết hôn rồi.
Chúng ta quen biết nhau bao nhiêu năm.
Còn Tô Yên, cô ta chỉ mới cùng anh có mấy tháng."
"Cô suy nghĩ như thế nào tôi không cần biết, nhưng nếu như cô có ý đồ nhắm vào Tô Yên, thì cô chỉ có thể cút ngay ra ngoài." Lời nói của Lục Cận Phong tuyệt tình và dứt khoát: "Cô làm cô ấy ghen rồi, giận lên rồi, không vui rồi.
Cô ấy không thích cô, bất luận trước đây chúng ta có quan hệ gì thì kể từ ngày hôm nay trở đi, không còn liên quan gì với nhau nữa."
Tần Nhã Đan chấn động: "Cận Phong."
"Cút." Lục Cận Phong lạnh lùng ra lệnh: "Mời cô Tần đi ra."
Cái gọi là mời cũng chỉ là một lời mời mang tính chất cưỡng chế mà thôi.
Nếu như cô không đi thì sẽ bị ném ra ngoài.
Anh đã nói đến mức đó rồi, Tần Nhã Đan đâu còn mặt mũi ở lại nữa.
Tần Nhã Đan bật khóc bỏ đi, Vạn Nhất từ cửa bước vào: "Đại ca, xảy ra chuyện gì à? Sao Nhã Đan khóc rồi bỏ chạy ra ngoài vậy?"
Vẻ mặt của Lục Cận Phong lãnh đạm: "Hôm qua cô ta bỏ thuốc trong rượu, thuê phòng trong khách sạn.
Tối qua Tô Yên đến đó rồi, bây giờ muốn chia tay với tôi, còn tuyên bố muốn đi bỏ đứa bé, mất tích luôn rồi."
Chỉ một câu nói đơn giản, nhưng lượng thông tin cực kỳ lớn.
"Thuê phòng, đi bắt gian, chia tay." Sau khi Vạn Nhất biết rõ mọi chuyện, kinh ngạc không thôi, chợt nói: "Đại ca, lúc cô Tô đến bắt gian, sao anh không nói thẳng là mình bị cưỡng bức chứ.
Nếu như cô Tô không nguôi giận, thì anh báo công an nói Nhã Đan có ý đồ gây rối với anh, như vậy chẳng phải là xong chuyện rồi sao?
Nói rồi, Vạn Nhất than vãn: "Cho nên, đàn ông ở bên ngoài phải bảo vệ tốt bản thân."
Lục Cận Phong: "..."
Nhìn sang bằng ánh mắt hình viên đạn.
"Bớt nói nhảm lại, bây giờ mau đi tìm người cho tôi đi.".
/516
|