Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý
Chương 207: 207: Có Tô Yên Lục Cận Phong Chịu Thua Vô Điều Kiện
/516
|
Người đàn ông nhìn thấy Lâu Doanh và Bạch Phi Minh đuổi theo lập tức co chân chạy thật nhanh, thoắt cái đã lao ra khỏi bệnh viện.
Cửa bệnh viện lại đúng lúc mở ra đẩy vào một bệnh nhân đang cấp cứu, cửa ra vào hiện tại bị rất nhiều người vây kín.
Lúc Lâu Doanh và Bạch Phi Minh chen được ra ngoài, chỉ nhìn thấy người kia đã lên xe chạy mất rồi.
"Shit!"
Lâu Doanh chửi thề một câu, lúc này dù có đuổi theo cũng không đuổi kịp nữa rồi.
Bạch Phi Minh nói: "Người của Địa sát xâm nhập bệnh viện, mục đích của bọn họ là nhắm vào đại ca Lệ sao?"
Lâu Doanh mắng: "Người của Địa sát đúng là đáng ghê tởm, chuyên gia giở trò lén lút, có ngon thì quang minh chính đại đấu tay đôi đi."
"Đừng cứ đứng đây mắng nữa, nhanh đi xem thử tình hình của đại ca Lệ đi."
Hai người nhanh chóng đi tới phòng bệnh của Lệ Quốc Minh, lúc này Lục Cận Phong và Lệ Quốc Minh đã trò chuyện xong.
Hai người từ phòng bệnh chạy ra rồi lại trở vào, chỉ thấy Lệ Quốc Minh đang đăm chiêu nhìn vào vách tường, giống như đang mất hồn vậy.
"Cậu, cậu sao rồi? Không phải là bị Lục Cận Phong lập mưu hãm hại đó chứ?" Lâu Doanh gấp gáp lay người Lệ Quốc Minh, suýt chút đã đẩy người kia lọt xuống giường.
Lệ Quốc Minh kịp thời phản ứng: "Lâu Doanh à, cháu là con gái mà sao sức lực lại lớn vậy hả, dùng sức thêm chút nữa thì xương của cậu đều sẽ bị cháu làm rơi ra từng khúc rồi mất."
"Hoàn hồn rồi." Lâu Doanh thở phào nhẹ nhõm: "Cậu, vừa nãy cậu nói gì với Lục Cận Phong vậy, nói tới mức mất hồn luôn.
Mặc dù Lục Cận Phong đúng là đẹp trai thật, nhưng mà cậu cũng không thể mất hồn đến vậy chứ, đây là chồng của chị đó."
Mặt Lệ Quốc Minh tái mét, trừng Lâu Doanh một cái lại nói: "Con nhỏ này không biết lớn nhỏ, nói nhảm cái gì đấy."
Lệ Quốc Minh vừa giận, điện tâm đồ lập tức bật lên cảnh báo, nhịp tim đập rất nhanh.
Lâu Doanh mau miệng: "Cậu, bình tĩnh bình tĩnh, hít sâu.
Nếu như cậu bị cháu chọc tức chết thì tội lỗi của cháu sẽ lớn lắm."
Lệ Quốc Minh: "..."
Hít một hơi thật sâu, Lệ Quốc Minh nhắm mắt lại, suýt chút nữa bị Lâu Doanh làm cho tức đến mức lên trời rồi.
“Sao cậu lại gặp đứa cháu gái như cháu chứ, đều là cháu gái, cháu lại khác hoàn toàn so với Tiểu Yên.”
Lâu Doanh cười: “Cậu à, cháu là do một tay cậu nuôi nấng đó, cho nên này không phải đều học từ cậu hết sao.”
Lệ Quốc Minh: “…”
Lại suýt nữa tức đến nổi lên chầu trời.
“Cậu còn muốn sống thêm vài năm nữa, thế nên cháu ít đến thăm cậu thôi, đi mà giúp chị cháu đi.” Lệ Quốc Minh ngoảnh mặt về phía khác.
“Cậu này, nếu vừa rồi không phải cháu nhìn thấy đám người của Địa Sát trà trộn vào bệnh viện, thì cũng không muốn đến đây đâu.” Lâu Doanh nói: “Dù sao cháu cũng đã nhắc cậu rồi, tự cậu bảo vệ mình cho tốt, cháu đi đây.”
Lâu Doanh báo tin xong, rồi thật sự rời khỏi.
Bạch Phi Minh nói câu: “Đại ca Lệ, chú nhớ bảo trọng.” Rồi cũng quay người rời khỏi.
Đám người Địa Sát trà trộn vào bệnh viện, tự nhiên gây ra chú ý, sau khi Tô Yên từ trong miệng Lâu Doanh biết được chuyện người Địa Sát trà trộn vào bệnh viện, mới muộn màng nhận ra, lúc đó không phải cô bị ảo giác, mà thật sự có người theo dõi cô.
Cô cảm thấy đám người Địa Sát này chưa chắc đến ám sát Lệ Quốc Minh.
Nhưng mà trước đó Lục Cận Phong nói hồ ly của Địa Sát đã bị xử lý, vậy còn ai có thù với cô nữa?
Tô Yên không muốn nói ra suy đoán của mình, cô sợ sẽ khiến Lục Cận Phong càng thêm hoang mang, nếu anh biết đám người Địa Sát vì cô mà đến, chắc chắn tinh thần sẽ luôn căng thẳng cao độ, một bước không rời.
Có Lâu Doanh và Bạch Phi Minh, Tô Yên cũng không quá lo lắng cho an nguy của mình.
Những ngày tiếp theo, Tô Yên luôn bận bịu với chuyện của Thiên Lang, kỳ lạ thay Lương Văn Dũng và Ngô Sở Long cũng cực kỳ yên thân.
Chuyện khác thường ắt có điểm kì quái.
Nội tâm Tô Yên vô cùng lo sợ, luôn cảnh giác cao độ, nhưng chuyện rồi cũng sẽ đến.
Tối hôm đó, khí trời chợt oi bức lạ thường.
Lâu Doanh và Bạch Phi Minh vẫn chưa trở về, trong lòng Tô Yên hoảng sợ mãnh liệt, nên xuống lầu tìm Lục Cận Phong.
Lục Cận Phong đang nấu đồ ăn khuya cho Tô Yên, thấy cô mặc bộ đồ ngủ mỏng manh đi ra, lập tức trách mắng: “Buổi tối lạnh, sao em lại mặc ít như thế.”
Nói rồi, Lục Cận Phong mặc áo khoác của mình lên cho Tô Yên.
“Có phải đói bụng rồi hay không? Anh nấu vài thứ cho em, cũng sắp chín rồi.”
Những ngày này, Lục Cận Phong khóc lóc van nài muốn được sống ở đây, mỗi ngày đều hầu hạ Tô Yên ăn uống, dù ngoài miệng cô vẫn không tha thứ, nhưng quan hệ của hai người cũng dần dần trở nên dịu xuống không ít.
“Tôi nóng đến nổi vả mồ hôi, lạnh chỗ nào.”
Thể chất của phụ nữ có thai thường dễ nóng hơn nhiều so với người bình thường.
“Vậy cũng phải mặc thêm, vừa nóng vừa lạnh rất dễ bị cảm.” Lục Cận Phong bá đạo nói.
“Anh còn dông dài hơn cha tôi nữa.” Tô Yên bĩu môi, nói: “Lâu Doanh và Phi Minh còn chưa trở lại, chắc không có chuyện gì đâu nhỉ.”
“Sức chiến đấu của các cô ấy mạnh như thế, em sợ là phải lo lắng xem người ta có xảy ra chuyện hay không, chứ không phải hai người bọn họ.”
Lục Cận Phong vừa dứt lời, đội nhiên xoảng một tiếng, chiếc việt dã trực tiếp đập vỡ cửa sổ thủy tinh tiến đến, đâm thẳng về hướng Tô Yên, không có ý dừng lại.
Tất cả đến quá đột ngột, Tô Yên lại đứng cách cửa sổ không xa, hoàn toàn ngây người.
“Tô Yên.”
Tim Lục Cận Phong nhảy đến tận cổ, cấp tốc phi qua ôm lấy Tô Yên né đi.
Xe việt dã đâm vào bức tường phía sau, trên tường bị đâm thành một lỗ lớn.
Từ xe việt dã lập tức có mấy người đàn ông che mặt đi xuống, tên cầm đầu nói: “Ngài Lục, cô Tô, đại ca của chúng tôi muốn mời hai người đến uống chén trà.”
“Cách mời khách của Địa Sát các người đúng là đặc biệt.” Lục Cận Phong cười lạnh: “Đại ca Tần chỉ phái mấy người tới, đây có phải quá xem thường Ám Dạ của tôi?”
“Mấy người chúng tôi là đủ rồi.”
Người Địa Sát không nói nhảm nữa, mà trực tiếp động thủ.
Lục Cận Phong lấy một địch bốn, hô to với Tô Yên: “Tô Yên, chạy nhanh.”
Cô cũng muốn chạy lắm, nhưng chân nhũn ra rồi.
Tên cầm đầu khóa chặt mục tiêu là Tô Yên, muốn đi bắt cô.
Nhưng lại bị Lục Cận Phong nắm lấy bả vai, kéo người lại, Tô Yên nói: “Lục Cận Phong, anh giải quyết trước đi.” Nói xong liền co giò chạy.
Cô ở lại, chỉ khiến cho Lục Cận Phong phân tâm, trở thành gánh nặng cho anh mà thôi.
Có Lục Cận Phong chặn những người kia lại, Tô Yên thuận lợi chạy ra khỏi biệt thự, lập tức gọi điện cho Lâu Doanh.
Điện thoại kết nối, trong loa truyền đến tiếng thở hồng hộc của Lâu Doanh, hẳn là vừa chạy vừa nghe: “Chị, em đang gặp một chút phiền phức, chị ngủ trước đi, đừng lo cho em.”
Tô Yên: “…”
“Đúng lúc, bên chị cũng gặp chút phiền phức, người Địa Sát xông vào trong nhà.”
Lâu Doanh và Bạch Phi Minh đồng thời gặp phải phiền phức, dùng đầu ngón chân cũng biết được, đây là kế điệu hổ ly sơn.
Lâu Doanh giật mình: “Shit, người Địa Sát cũng thật nham hiểm, bọn chúng có mấy người.”
“Năm người.”
“Chỉ có năm người thôi à, một mình Lục Cận Phong là đủ rồi.”
Lâu Doanh vừa dứt lời, Tô Yên lập tức cảm thấy mát lạnh ở cổ, một cây dao đang nằm trên cổ cô.
Chân Tô Yên run lên, nói với Tô Doanh trong điện thoại: “Bây giờ đang có một thanh dao chĩa vào cổ của chị, em cảm thấy Lục Cận Phong còn có thể thắng được không?”
Lâu Doanh: “…”
Đừng nói năm người, cho dù mười người, thậm chí là vài chục người đi nữa, Lục Cận Phong cũng có thể dễ dàng thoát thân, nhưng nếu bên cạnh còn thêm một Tô Yên nữa, thì chắc chắn Lục Cận Phong trực tiếp chịu thua vô điều kiện.
Tô Yên dập máy, ánh mắt quét đến người đứng sau lưng cô, vẻ mặt ngạc nhiên.
“Cô vẫn còn sống?”.
/516
|