Lục Cận Phong cũng đã quá khoa trương rồi.
Weibo của anh ấy hiếm khi đăng bất kỳ thông tin nào.
Cho đến nay, đây là lần thứ hai, còn lần cuối cùng đăng Weibo là cách đây vài năm.
Trước khi Lục Cận Phong bị què, bị hủy dung, anh đã từng được mệnh danh là ông chồng quốc dân, ngay khi anh vừa mới đăng ký Weibo chỉ trong một đêm lượt theo dõi đã lên đến hàng chục triệu.
Sau lần giả què, anh đã mất đi không ít fan, khoảng thời gian trước, Lục Cận Phong xuất hiện với gương mặt thật, độ nổi tiếng lại tăng vọt, lượng fan gần hơn một trăm triệu.
Thường thì chỉ là những fan giả dùng tiền để mua, không có động tĩnh gì, một dòng trạng thái của Lục Cận Phong đã khiến mọi thứ bùng nổ.
Đây là lần thứ năm Lục Cận Phong kết hôn rồi, nhưng đây là lần duy nhất anh công bố giấy đăng ký kết hôn.
Giấc mộng của 1,3 tỷ cô gái đã tan tành, anh chồng quốc dân đã trở thành chồng của người ta.
Bài đăng của Lục Cận Phong đã có hàng triệu lượt chuyển tiếp chỉ trong vòng vài phút, phía dưới phần bình luận tràn ngập những lời chúc phúc, những lời chúc phúc đẫm nước mắt.
Ngay sau đó chuyện người nắm quyền tập đoàn Lục thị và Tô Yên đăng ký kết hôn đã lên thẳng bảng hot search.
Trên đường trở về, Tô Yên lướt Weibo trên xe: “Lục Cận Phong, có phải chúng ta đã quá cường điệu rồi không? Dòng trạng thái này của anh đã làm tổn thương trái tim của hàng trăm triệu cô gái đấy.”
Cách một màn hình, nhưng Tô Yên dường như có thể nghe thấy tiếng từng trái tim đang tan vỡ.
Trong mắt Lục Cận Phong tràn đầy sự cưng chiều cong môi: “Anh chỉ muốn nói cho cả thế giới biết rằng em là vợ của anh.”
Có giấy đăng ký kết hôn rồi, trong lòng Lục Cận Phong cũng cảm thấy an tâm hơn rất nhiều, cho dù bí mật bị tiết lộ, cho dù một ngày nào đó Trần Tố Anh tỉnh lại sẽ không đồng ý thì cũng chẳng làm được gì.
Anh và Tô Yên đã là vợ chồng hợp pháp rồi.
Trong lòng Tô Yên ngọt ngào, điện thoại di động của cô không ngừng reo lên, vợ chồng Lưu Tuyết Lam, An Hinh và Tô Đình Nghiêm, ai nấy cũng đã nhìn thấy tin tức trên Weibo, liền gửi tin nhắn hỏi thăm.
An Hinh: “Mẹ ơi, cậu thật sự đã đăng ký kết hôn rồi à?”
Tô Đình Nghiêm: “Đăng ký kết hôn là một chuyện lớn mà sao con lại không thông báo cho cha một tiếng?”
Lưu Tuyết Lam: “Chúc mừng Tiểu Yên, me rất vui mừng khi nhìn thấy tụi con công bố giấy đăng ký kết hôn.”
Lý Văn cũng gửi tin nhắn đến: “Chị, em muốn ăn kẹo hỉ.”
Ngay cả Lâu Doanh nhìn thấy hot search trên mạng cũng nhắn tin đến: “Tiền đã chuẩn bị xong rồi, bao giờ mới được uống rượu mừng đây?”
Tô Yên khá ngạc nhiên vì Lâu Doanh keo kiệt như vậy mà lại chủ động chuẩn bị khoản tiền này.
Nhiều tin nhắn như vậy, nhưng Tô Yên chỉ trả lời một mình Tô Đình Nghiêm.
“Lão đồng chí Tô, hiện tại con rất hạnh phúc.”
n nuôi dưỡng của Tô Đình Nghiêm, cô sợ rằng cả đời này mình cũng sẽ không thể đền đáp hết được.
Cô cũng biết Tô Đình Nghiêm không phải tức giận, mà chỉ đang giở thói trẻ con giận dỗi mà thôi.
Tô Đình Nghiêm ở bên kia màn hình nhìn thấy tin nhắn Tô Yên gửi tới, nở nụ cười nhân hậu, quay đầu chào hỏi nhóm bạn cũ: “Hôm nay con gái tôi kết hôn, hôm nay tôi rất vui, mọi người cứ thoải mái chơi, tôi sẽ thanh toán.”
Nhìn thấy tin tức có người chúc phúc, cũng một số người đang âm thầm đau buồn.
Khi Chu Kiệt nhìn thấy hot search trên Weibo, trái tim anh ta lạnh đi một nửa.
Lục Minh Khánh đang quay phim sau khi nhận được tin hai người họ đã đăng kí kết hôn, anh ta sững sờ một lúc lâu như tảng đá.
Còn Tần Nhã Hân đang cách xa hàng nghìn dặm đã vô cùng tức giận khi nhìn thấy tin tức này.
“A, thứ đàn bà hèn hạ đó vậy mà lại đi đăng ký kết hôn với anh Cận Phong, không biết xấu hổ, cô ta không xứng làm vợ của anh Cận Phong.”
Tần Nhã Hân tức giận đập vỡ hết mọi thứ cô ta có thể đập.
Chu An bước vào, vẻ mặt không chút biểu cảm dọn dẹp tàn cuộc: “Cô hai, ván đã đóng thuyền rồi, việc cô nên làm nhất bây giờ chính là tiếp quản toàn bộ Địa Sát, nắm vững mọi thứ trong lòng bàn tay của mình.
Tần lão đại đang ở trông đó không ra được, cô cả cũng không quay về, đây chính là cơ hội tốt.”
“Hiện tại tôi làm gì có tâm trạng để lo lắng đến những chuyện này chứ.
Anh cứ lo liệu đi.
Anh là người mà tôi tin tưởng nhất.” Trong đầu của Tần Nhã Hân toàn là suy nghĩ làm thế nào để khiến hai người họ ly hôn, thật sự không có tâm trạng chớp lấy thời cơ để “chiếm đoạt ngôi vị” gì đó.
Một tia sáng mờ ảo lóe lên trong đáy mắt của Chu An, khó xử nói: “Cô hai, dù sao thì tôi cũng không phải người nhà họ Tần, e rằng sẽ khó khiến mọi người nể phục.”
Tần Nhã Hân ném chiếc nhẫn, là biểu tượng cho thân phận của người nhà Tần cho Chu An: “Anh cầm lấy cái này, ai còn dám không nghe lời anh? Bây giờ tôi phải đi đến Đế Đô một chuyến, không có chuyện gì quan trọng thì đừng tìm tôi.”
Trong lòng Tần Nhã Hân đang rối bời, hiện tại cô ta chỉ muốn mau chóng đi đến Đế Đô.
Chu An cầm chiếc nhẫn, trong đáy mắt lướt qua vẻ đã đạt được lòng tham của mình: “Cô hai cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ quản lý tốt Địa Sát, cô có thể yên tâm đi Đế Đô làm việc của mình.”
Mặt của Tần Nhã Hân vẫn còn chưa khỏi, nên chỉ có thể đeo khẩu trang khi đi ra ngoài, cô ta nhanh chóng thu dọn đồ đạc để đi tới Đế Đô.
Một giờ sau khi Lục Cận Phong và Tô Yên đăng ký kết hôn, điện thoại di động của Lục Cận Phong đổ chuông, đó là một số lạ.
Tô Yên tình cờ cầm điện thoại lên: “Lục Cận Phong, điện thoại của anh.”
“Em cứ nghe đi.” Lục Cận Phong đang bị Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc “tống tiền”, nhưng chỉ trong vài phút, anh đã bị sáu nhân vật tống tiền rồi.
Bao lì xì này có hơi lớn quá rồi đấy.
Hạ Vũ Mặc: “Cưới một tặng hai, bao lì xì này còn chưa đủ nữa đấy, cha à cha keo quá.”
Hạ Phi: “Trong bụng mẹ vẫn còn hai em gái nữa.
Cha, bao lì xì của em gái con và em trai sẽ tạm thời cất giữ giúp.”
Cứ nắm vào ngay tiếng “cha” này, làm sao mà Lục Cận Phong có thể keo kiệt được có chứ?
Chỉ là…
Lục Cận Phong mở ví ra, khóe miệng nhếch lên một nụ cười gian xảo: “Người nắm quyền tài chính không là cha, mà là mẹ của mấy đứa đấy, tất cả tiền tiêu vặt của cha đều cho mấy đứa hết rồi nè.”
Hạ Vũ Mặc ló đầu liếc nhìn vào ví tiền của anh, sau đó bĩu môi: “Keo kiệt.”
Hạ Phi cũng quay đầu: “Bủn xỉn.”
Thấy ba cha con đang vui đùa, Tô Yên cũng đi nghe điện thoại.
“A lô, xin chào, xin hỏi anh là anh Lục đúng không? Cô Tần Nhã Đan đã tự sát trong phòng của mình rồi...”
Lòng bàn tay Tô Yên chợt lạnh: “Cô nói lại lần nữa đi, cô Tần Nhã Đan sao rồi?” Đầu bên kia điện thoại lặp lại: “Cô Tần Nhã Đan uống một lượng lớn thuốc ngủ để tự tử.”
Lục Cận Phong nhận thấy có gì đó không ổn liền nhìn sang: “Yên Yên, có chuyện gì vậy?”
Tô Yên lúng ta lúng túng nói: “Tần Nhã Đan, tự sát rồi.”
Nghe vậy, Lục Cận Phong cũng là sững sờ vài giây.
Anh đã cho Tần Nhã Đan quyền lựa chọn bởi vì anh không muốn tự mình đưa cô ta đi đầu thú, nhưng anh không ngờ Tần Nhã Đan lại dùng cách đoạn tuyệt như vậy để rời khỏi thế gian.
Khi nhân viên khách sạn phát hiện thi thể của Tần Nhã Đan thì đã cơ thể lạnh rồi, theo giám định của pháp y, thời điểm tử vong là vào đêm qua.
Dù gì cũng đã từng quen biết, người chết như ngọn đèn đã tắt, mọi ân oán đều tan biến.
Tần Nhã Đan không có bạn bè ở Đế Đô, ngoại trừ Lục Cận Phong lo liệu hậu sự thì cũng chẳng còn ai nữa.
Lục Cận Phong vẫn phái người đi thông báo cho Tần Chấn Lâm biết tin Tần Nhã Đan đã chết.
Khi Tần Nhã Hân đến Đế Đô, cô ta cũng tình cờ phụ giúp thu dọn thi thể.
Tối hôm qua còn gọi điện thoại, hôm nay mới đến, thứ nhìn thấy lại là một thi thể, trái tim Tần Nhã Hân chấn động, nhìn thi thể thật lâu không dám đi tới.
Cho dù hai chị em dù có bất đồng với nhau như thế nào thì dù sao cũng là chị em, những chuyện không vui đó cũng theo cái chết mà tan biến đi mất, chỉ còn lại tình chị em.
Biệt thự Nam Sơn.
Trong lòng Tô Yên đang rối bời, Lục Cận Phong đã đi lo liệu hậu sự cho Tần Nhã Đan.
Hạ Vũ Mặc đi vào: “Mẹ, dưới lầu có người tìm mẹ.”
“Được.” Tô Yên đi xuống lầu, liền nhận ra là Chu Hoàng Long tới.
Tô Yên khá ngạc nhiên, Tần Phương Linh và Tô Vân đều đã vào tù rồi, chuyện của Chu Kiệt cũng đã lắng xuống, Chu Hoàng Long còn tới tìm cô để làm gì?
“Tổng giám đốc Chu.” Tô Yên rất khách sáo, bảo người giúp việc bưng trà lên.
“Cô Tô, ồ, không phải, bây giờ nên gọi là mợ cả Lục rồi nhỉ.” Chu Hoàng Long rất điềm đạm, tươi cười, vừa nhìn đã thấy cả một bụng đầy điều xấu xa rồi.
“Tổng giám đốc Chu tới tìm Lục Cận Phong sao?”
“Không phải, tôi tới đây để tìm mợ cả Lục.” Chu Hoàng Long than ngắn thở dài: “Tiểu Vân sắp sinh rồi, điều kiện trong tù thực sự rất kém, tôi cũng không sợ mợ cả Lục chê cười.
Hôm nay, tôi đã từ bỏ cái bản mặt già này để đến tìm mợ cả Lục, chỉ để cầu xin cô có thể thương tình, tha thứ cho Tiểu Vân, để con bé có thể được ra ngoài trước thời hạn.”
Chuyện này đã lâu như vậy rồi, Chu Hoàng Long lại đột nhiên tới xin xỏ, Tô Yên thực sự rất kinh ngạc.
“Chuyện này tôi không thể quyết định được.
Tô Vân đã làm tổn thương mẹ chồng của tôi.
Ông nên đến gặp Lục Cận Phong hoặc là mẹ chồng của tôi để cầu xin tha thứ, sao lại đến tìm tôi chứ?”
“Hiện tại ai mà không biết, Lục Cận Phong chỉ nghe một mình cô, bà Lục lại đang hôn mê bất tỉnh, vậy thì tôi chỉ phải đến tìm mợ cả Lục mà thôi.” Chu Hoàng Long nói: “Trước đây, Chu Kiệt vì để cứu mợ cả Lục mà suýt chút nữa đã mất cả mạng.
Cô giơ cao đánh khẽ, tha cho Tiểu Vân một lần, cứ xem như là trả ân tình đó…”
“Tổng giám đốc Chu, chuyện nào ra chuyện đó, làm sao có thể trộn lẫn với nhau được.” Tô Yên cau mày ngắt lời Chu Hoàng Long: “Tôi, Tô Yên, ân oán rõ ràng. n tình là tôi nợ cậu cả Chủ, chứ không hề nợ tổng giám đốc Chu ông, Hôm nay là nếu cậu cả Chủ mở lời, có lẽ là tôi sẽ cân nhắc.”
Chu Hoàng Long bị mắng đến mức mặt đã không nén được giận, sắc mặt trở nên sa sầm lại..
/516
|