Lâu Doanh búng tay một cái, nói: "Đang mổ, rạng sáng mới thấy người tới."
"Người đó đâu?" Trong lòng Tô Yên vô cùng bất an.
Sự đe dọa từ phía Tần Nhã Hân ghê gớm hơn nhiều so với Tần Nhã Đan lúc trước.
Vết thương trên mặt Tần Nhã Hân là do cô rạch trúng, món nợ này, kiểu gì cô ta cũng sẽ tới tìm cô tính sổ.
"Em chỉ biết người đã tới, còn hiện giờ đang ở đâu thì tạm thời không rõ." Lâu Doanh nói: "Một khi tới thì đừng nghĩ tới việc rời đi."
"Mau chóng lần ra chỗ ở của Tần Nhã Hân."
"Chị, chị không cần căng thẳng như vậy, chỉ là một Tần Nhã Hân mà thôi, đối với em là chuyện nhỏ." Lâu Doanh không hề coi Tần Nhã Hân là cái đinh gì, trước đây Tần Nhã Đan cũng thua bởi đàn em của cô ấy.
"Tần Nhã Hân giỏi nhất là chơi lén, em không đấu lại cô ta ở điểm này đâu." Tô Yên nói tiếp: "Lục Cận Phong đang ở nước M, Tần Nhã Hân lại chạy về Đế Đô, chắc chắn cô ta đang có âm mưu gì đó..."
Tô Yên nhớ tới gì đó, lập tức chạy ra xem ti vi.
Địa điểm tổ chức Chân Nhân Tú là một vùng nông thôn cách thành phố khoảng sáu mươi km, thôn Trương Gia.
"Lâu Doanh, tới thôn Trương Gia một chuyến, nhanh."
"Chị, ý của chị là Tần Nhã Hân sẽ có ý đồ xấu với Hạ Phi và Vũ Mặc ư?"
Tô Yên thấy trong lòng nóng như lửa đốt: "Phòng trường hợp xấu xảy ra, nhanh, đi chuẩn bị xe, chị em mình cùng đi."
Lâu Doanh vội nói: "Chị, chị còn chưa ở cữ xong, đi tới đó làm gì, để em đi là được rồi."
Lưu Tuyết Lam cũng khuyên can: "Đúng vậy, Tiểu Yên, cháu mới sinh con chưa lâu, vết thương chưa lành mà đã vội ra gió, ngộ nhỡ để lại di chứng thì làm thế nào!"
Cô sinh mổ, cho nên vết thương không nhanh chóng hồi phục lại ngay được, mấy ngày nay phần lớn thời gian Tô Yên chỉ nằm trên giường nghỉ ngơi mà thôi.
Tô Yên nhìn lại tình trạng sức khỏe của mình, giờ mà cô đi cùng Lâu Doanh thì có lẽ còn gây cản trở hơn, thế nên cô bèn nói: "Lâu Doanh, nhất định em phải đưa Hạ Phi và Vũ Mặc trở về an toàn."
"Được, chị yên tâm." Lâu Doanh cũng mỉm cười đáp lại, cô biết chuyện này vô cùng quan trọng, bèn lập tức lái xe tới thôn Trương Gia.
Tô Yên cũng gọi điện thoại tới định thông báo cho Hạ Vũ Mặc, dặn thằng bé phải cẩn thận một chút, nhưng, nhưng có lẽ do tín hiệu đường truyền không được tốt lắm nên cả Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc đều không bắt máy.
Tô Yên nhớ tới Lục Minh Khánh nói sẽ dẫn hai đứa trẻ tới Chân Nhân Tú, cô bèn vội vàng gọi cho anh ta.
Cuối cùng thì điện thoại cũng có tín hiệu kết nối.
Lục Minh Khánh thấy cuộc gọi của Tô Yên, anh ta tưởng cô muốn hỏi chuyện Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc tới Chân Nhân Tú: "Chị dâu, xin lỗi vì không bàn bạc trước với chị đã đưa hai đứa trẻ con tới tham gia Chân Nhân Tú."
"Lục Minh Khánh, Hạ Phi với Vũ Mặc có khả năng sẽ gặp nguy hiểm, kết thúc Chân Nhân Tú rồi lập tức đưa chúng trở về đi."
"Chị dâu, chương trình còn đang phát sóng trực tiếp, tạm thời không thể kết thúc ngay được, chị yên tâm, có em ở đây, hai đứa nó sẽ không sao đâu." Lục Minh Khánh tưởng Tô Yên lo tiết mục của Chân Nhân Tú sẽ gây nguy hiểm đến hai đứa nhỏ, dù sao thì cũng đang đi dã ngoại, trẻ con dễ bị thương, thế là anh ta mới bảo đảm thề thốt với Tô Yên: "Chị dâu, Hạ Phi và Vũ Mặc vô cùng dũng cảm, năng lực ứng phó với tình huống cũng tốt, em thấy hôm nay khả năng cao hai đứa nó sẽ giành giải nhất."
"Biết rồi chị dâu, đâu cần sốt sắng lên vậy đâu, em sẽ đưa hai đứa nó bình an trở về."
Sau khi cúp máy, Tô Yên vẫn cứ ngồi xem ti vi, không đi đâu cả.
Thôn Trương Gia.
Vốn dĩ nơi đây là một ngôi làng vô cùng thanh bình, yên tĩnh, vậy mà nhờ tổ chương trình đưa biết bao nhiêu bạn nhỏ tới tham gia Chân Nhân Tú mà bỗng chốc trở nên vô cùng náo nhiệt.
Tất cả người của tổ chương trình cộng lại tầm hơn ba mươi người.
Sau khi phát sóng trực tiếp được khoảng hai tiếng, bọn trẻ con cũng thấm mệt nên tạm thời giải lao giữa giờ, tới giờ cơm trưa, mọi người cũng thu dọn đồ đạc để đi ăn.
Đến chiều, chương trình lại tiếp tục phát trực tiếp.
Mọi người đều ăn cơm cùng nhau trong một nhà dân, chỉ mượn sân bãi, người trong thôn vô cùng hiếu khách, cho nên rất vui vẻ đồng ý.
Trong sân, mọi người đang nghỉ ngơi ăn đồ ăn vặt hoặc về phòng thay quần áo.
Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc vô cùng nổi bật nên được đối xử rất tốt, càng chưa kể đến Lục Minh Khánh cũng xuất hiện ở đây, tổ chương trình chăm sóc bọn họ chu đáo đến nỗi thiếu điều muốn bái họ làm tổ tiên mình luôn chứ đừng đùa.
Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc chỉ đồng ý tham gia Chân Nhân Tú mùa một, hợp đồng cũng chỉ ký có một mùa, giờ lại gây được hiệu ứng tốt như vậy, đương nhiên tổ chương trình rất muốn hai đứa nhóc tiếp tục tham gia.
Đạo diễn chương trình tìm tới Lục Minh Khánh để thuyết phục anh ta đồng ý ký tiếp hợp đồng cho Hạ Phi và Vũ Mặc.
Cùng lúc đó, hai đứa nhóc vừa thay đồ, ăn cơm trưa xong bèn ra sân xem các bạn nhỏ chơi đùa, nhào lộn, nhảy dây.
Nhu cầu của đám trẻ con ở nông thôn rất đơn giản, chỉ bằng vài trò chơi bình dị đã có thể khiến mọi người vui vẻ cả ngày.
Lúc này bỗng nhiên xuất hiện một chiếc xe taxi màu đỏ đi vào trong thôn.
Hạ Phi bất giác nhìn về hướng chiếc xe đó, có một người đàn ông đang lái xe, phía sau có một người phụ nữ đang ngồi, cô ta đội mũ, vành nón che mất khuôn mặt nên nhìn không rõ dáng vẻ thế nào.
"Anh ơi, em muốn đi vệ sinh." Đột nhiên Hạ Vũ Mặc cảm thấy bụng mình hơi lấn cấn.
"Để anh dắt em đi."
Nhà xí ở nông thôn xây đối diện với đường lớn, Hạ Phi đưa Hạ Vũ Mặc đi vệ sinh.
Hạ Phi vẫn luôn chú ý tới chiếc xe taxi màu đỏ kia, người ngồi trong xe không hề xuống xe, cậu bé cảm thấy rất kì lạ.
Tính cảnh giác của Hạ Phi nhạy bén hơn rất nhiều so với người khác, cậu bé luôn cảm thấy chiếc xe đó có điều bất thường.
"Anh ơi, em tiểu xong rồi, thoải mái quá đi." Hạ Vũ Mặc xoa xoa cái bụng nhỏ đi ra.
Hạ Phi nói: "Luôn phải đi sát theo anh, đừng để bị lạc."
"Sao vậy anh?" Hạ Vũ Mặc không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Không có gì." Hạ Phi thu lại ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào chiếc xe đỏ đằng kia: "Vào phòng trước đi."
Hai đứa nhóc đi vào phòng, người phụ nữ ngồi trong xe mới từ từ ngẩng đầu lên, khuôn mặt cô ta từ từ lộ diện, vết sẹo kinh tởm trên mặt cô ta nhìn vô cùng đáng sợ."
Tần Nhã Hân nhìn chằm chằm vào cổng thôn Trương Gia, rồi cô ta quay sang nói với người đàn ông lái xe: "Lát nữa cứ tùy cơ ứng biến."
"Vâng, thưa cô chủ."
Tài xế là người của Địa Sát.
Sau khi nghỉ ngơi, hai giờ chiều, tổ chương trình lại tiếp tục phát sóng trực tiếp.
Mọi người đều di chuyển ra sau núi, cảnh quay lần này là ở sau núi.
Trong lúc Hạ Phi thi đấu, Hạ Vũ Mặc lại cảm thấy bụng mình không khỏe, cậu bé thấy anh trai vẫn còn đang thi đấu, còn Lục Minh Khánh lại đang bàn chuyện với đạo diễn chương trình, thế là cậu không nói với ai một tiếng nào đã ôm bụng chạy đi nhà xí.
Tần Nhã Hân thấy Hạ Vũ Mặc đi có một mình, trong lòng cô ta lập tức mừng thầm.
"Đi, bắt thằng ranh con ấy lại cho tôi."
Tài xế xuống xe, mặc áo gió màu đen, vô cùng bặm trợn, bộ dạng anh ta chẳng khác mấy thằng côn đồ thường thấy trên tivi.
Ngồi trong nhà xí, Hạ Vũ Mặc vẫn chưa biết nguy hiểm đang rình rập, cậu bé ôm bụng ngồi xổm xuống giải quyết nhu cầu.
Cả cái nhà xí này có mỗi hai cái bệ, thuộc kiểu mở, ở giữa có xây một bức tường ngăn cách bằng xi măng.
Hạ Vũ Mặc vừa mới giải quyết xong nỗi buồn, đang lau lau rửa rửa thì chợt cậu bé nhìn thấy trên mặt đất có bóng người tiến sát lại chỗ mình.
Từ cái bóng có thể thấy được đây là người lớn.
Hạ Vũ Mặc còn chưa kịp kéo quần lên thì tài xế kia đã xông vào, vẻ mặt hung tợn quát mắng: "Thằng nhóc, mày phải đi với tao."
Nói rồi anh ta định bắt lấy cậu bé.
Hạ Vũ Mặc theo bản năng vứt toẹt chỗ giấy vệ sinh vừa lau mông mình vào mặt tên tài xế.
Tài xế cũng theo bản năng lấy chỗ giấy dính trên mặt mình xuống nhìn, trên đó vẫn còn dính chất gì đó đặc sệt màu vàng vàng, sau đó cả bàn tay anh ta đều tỏa ra cái mùi hương đó, quả thật là...!
"Đệt!" Tài xế suýt chút nữa thì nôn ọe tại chỗ.
"Cứu tôi với!" Hạ Vũ Mặc vừa kéo quần vừa la toáng lên kêu cứu, cậu bé toan chạy ra cửa.
"Thằng ranh con này, để tao xem xem hôm nay mày chạy đi đâu, biết điều thì ngoan ngoãn theo tao.".
Truyện Đam Mỹ
Tài xế thẹn quá hóa giận, giơ tay ra định bắt lấy Hạ Vũ Mặc.
Hạ Vũ Mặc lại nhanh như con lươn, bắt mãi không được.
Trong nhà xí chật hẹp, hai người bọn họ giống như diều hâu đang đuổi bắt gà con, Hạ Vũ Mặc vội vàng trèo lên bờ tường xi măng.
Tài xế định trèo lên thì Hạ Vũ Mặc đã nhảy xuống bệ xí bên cạnh, tài xế kia vồ hụt, không chú ý tới bên dưới chân mình, một chân anh ta đạp hụt thế nào mà lại đạp trúng cái hỗ ban nãy Hạ Vũ Mặc tụt quần giải quyết nỗi buồn, nhấc chân lên thì ôi thôi, toàn là phân màu vàng chói.
Lần này tài xế kia thật sự không nhịn được mà nôn thốc nôn tháo.
Hạ Vũ Mặc đứng cười ha ha, làm mặt quỷ với anh ta: "Muốn bắt tôi ư, tới đi nè, đâu có bắt được!"
Hạ Vũ Mặc nhân cơ hội nhảy xuống rồi co cẳng chạy biến ra ngoài.
Vừa mới chạy ra ngoài, còn chưa kịp kêu cứu thì thằng bé đã đâm sầm phải một người.
Hạ Vũ Mặc ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt, lập tức bị dọa đến mức lùi về sau, bất giác thốt ra một câu: "Xấu quá!".
/516
|