Ô!
Đây không phải tính cách ngày thường của Lâu Doanh.
Nếu đây mà là trước đây, cô ấy chắc chắn sẽ đòi đi theo.
Tô Yên nhìn Lâu Doanh một hồi và thấy rằng đôi mắt Lâu Doanh hơi đỏ.
Điều này thậm chí còn lạ hơn.
Bạch Phi Minh nói: “Mấy ngày nay cô ấy suy nghĩ tìm cách lật ngược một ván với Vạn Nhất. Chuẩn bị là ngày ngày tám tháng Giêng âm lịch. Cô ấy muốn nghỉ ngơi một chút, nạp lại năng lượng”
Mùm tám ở nhà họ Vạn có tiệc ngày.
“Được, vậy chị không quan tâm em nữa, cứ coi như nhà của mình, cứ tự nhiên mà đặt hàng.”
Sau khi Tô Yên dặn dò, thì đi ra ngoài.
Nhìn thấy Tô Yên đã đi rồi, Lâu Doanh đẩy bàn cờ: “Mình đi ngủ đây.”
“Lâu Doanh, cậu…” Bạch Phi Minh có chút ngập ngừng
“Mình không sao.”Lâu Doanh quay lưng về phía Bạch Phi Minh, hít một hơi thật sâu và mỉm cười: “Ngủ một giấc thì không sao nữa rồi, đúng là tò mò hại chết con mèo”
Trước hết, Tô Yên liên hệ với Lục Cận Phong và nhờ Lục Cận Phong thu xếp, để cô có thể gặp Lệ Quốc Minh.
Theo những gì Hoàng Nam nói, vụ án của Tô Duy mà nói là một hạn chế.
Nếu Lệ Quốc Minh thực sự muốn lôi Con trai mình xuống nước cùng, thì có không còn gì để nói cả.
Tô Yên và Lục Cận Phong gặp nhau tại cổng trại giam.
Lục Cận Phong xuống xe, lập tức chạy về phía Tô Yên: “Yên Yên, tại sao em lại đột nhiên muốn gặp Lệ Quốc Minh, chuyện này còn chưa giải quyết xong, cứ giao cho anh.”
Tô Yên vẻ mặt nghiêm túc: “Vừa rồi Hoàng Nam đến nói cho em một bí mật. Em phải tới tìm Lệ Quốc Minh, có lẽ có thể để cho Tiểu Duy ra tay sớm hơn.”
“Có chuyện gì vậy?”
“Tiểu Duy là con riêng của Lệ Quốc Minh.”
Lục Cận Phong khá ngạc nhiên sau khi nghe điều này, rồi nói: “Đúng là cẩu huyết ở mọi nơi
mà.”
Tô Yên khụt khịt mũi hai cái: “Nếu Lệ Quốc Minh không phải người của nhà họ Lệ, mẹ em. đã không phải đưa em đến Đế đô, thì em vẫn sẽ là viên ngọc quý trong lòng bàn tay của Tần Chấn Lâm, anh cũng sẽ không xảy ra việc gì.
“Yên Yên, những người anh muốn gặp đều có thể gặp, dù họ có đang sống ở bất kì nơi đâu trên thế giới. Anh gặp em, em lấy thân phận là cô chủ nhà họ Tô, đó chỉ là một trong những phương thức gặp gỡ”
“Này mới mấy giờ không gặp, anh đã trở thành triết học gia rồi hả?”
“Yên Yên, nhân tiện, mình đặt tên cho con gái của chúng ta.”
“Tên gì?”
“Thi, Nhĩ, kết hợp với nhau, chẳng phải sẽ rất thơ mộng sao.”
Tô Yên dừng lại, liếc Lục Cận Phong: “Ông xã, anh có chắc chắn đây là một cô gái không?”
Cô nhớ đến vụ cá cược với Lâu Doanh, nếu có thêm hai đứa con trai, thì cô sẽ cho cậu cả Lục khiêu vũ.
“100%, anh mơ thấy là hai cô con gái.” Lục Cận Phong có vẻ rất tự tin.
“Chồng à, em đã đánh cuộc với Lâu Doanh, nếu không phải là con gái thì anh sẽ phải khiêu VŨ.”
Lục Cận Phong: “…”
Lần này lại bị vợ rao bán.
“Nếu mình thắng…”
Tô Yên cười xấu xa nói: “Lâu Doanh sẽ đi tỏ tình với Vạn Nhất.”
Nghe vậy, Lục Cận Phong cũng rất mong đợi.
Tô Yên là một người nhanh nhẹn và kiên quyết, sau khi nhìn thấy Tân Chấn Lâm trong trại tạm giam, cô trực tiếp buông một câu: “Nhớ Hải Vân không? Lệ Quốc Minh, nếu chú không muốn chết, đừng kéo Tiểu Duy xuống cùng chú nữa, Lâu Doanh với cậu ấy đằng nào cũng là máu mủ của chú. Là các con của Hải Vân.”
Cái tên Hải Vân đã nhiều năm không được nghe thấy, Lệ Quốc Minh bị lời nói của Tô Yên làm cho choáng váng đến mức không nói nên lời một lúc lâu.
Ông ta kích động đứng dậy khỏi ghế: “Không thể nào, Tiểu Yên, mày cũng thật mưu mô như mẹ mày, còn muốn giễu cợt tao rồi minh oan cho Tiểu Duy, đừng tưởng tạo không biết, Tiểu Duy là con hoang của mẹ mày.”
Đây không phải tính cách ngày thường của Lâu Doanh.
Nếu đây mà là trước đây, cô ấy chắc chắn sẽ đòi đi theo.
Tô Yên nhìn Lâu Doanh một hồi và thấy rằng đôi mắt Lâu Doanh hơi đỏ.
Điều này thậm chí còn lạ hơn.
Bạch Phi Minh nói: “Mấy ngày nay cô ấy suy nghĩ tìm cách lật ngược một ván với Vạn Nhất. Chuẩn bị là ngày ngày tám tháng Giêng âm lịch. Cô ấy muốn nghỉ ngơi một chút, nạp lại năng lượng”
Mùm tám ở nhà họ Vạn có tiệc ngày.
“Được, vậy chị không quan tâm em nữa, cứ coi như nhà của mình, cứ tự nhiên mà đặt hàng.”
Sau khi Tô Yên dặn dò, thì đi ra ngoài.
Nhìn thấy Tô Yên đã đi rồi, Lâu Doanh đẩy bàn cờ: “Mình đi ngủ đây.”
“Lâu Doanh, cậu…” Bạch Phi Minh có chút ngập ngừng
“Mình không sao.”Lâu Doanh quay lưng về phía Bạch Phi Minh, hít một hơi thật sâu và mỉm cười: “Ngủ một giấc thì không sao nữa rồi, đúng là tò mò hại chết con mèo”
Trước hết, Tô Yên liên hệ với Lục Cận Phong và nhờ Lục Cận Phong thu xếp, để cô có thể gặp Lệ Quốc Minh.
Theo những gì Hoàng Nam nói, vụ án của Tô Duy mà nói là một hạn chế.
Nếu Lệ Quốc Minh thực sự muốn lôi Con trai mình xuống nước cùng, thì có không còn gì để nói cả.
Tô Yên và Lục Cận Phong gặp nhau tại cổng trại giam.
Lục Cận Phong xuống xe, lập tức chạy về phía Tô Yên: “Yên Yên, tại sao em lại đột nhiên muốn gặp Lệ Quốc Minh, chuyện này còn chưa giải quyết xong, cứ giao cho anh.”
Tô Yên vẻ mặt nghiêm túc: “Vừa rồi Hoàng Nam đến nói cho em một bí mật. Em phải tới tìm Lệ Quốc Minh, có lẽ có thể để cho Tiểu Duy ra tay sớm hơn.”
“Có chuyện gì vậy?”
“Tiểu Duy là con riêng của Lệ Quốc Minh.”
Lục Cận Phong khá ngạc nhiên sau khi nghe điều này, rồi nói: “Đúng là cẩu huyết ở mọi nơi
mà.”
Tô Yên khụt khịt mũi hai cái: “Nếu Lệ Quốc Minh không phải người của nhà họ Lệ, mẹ em. đã không phải đưa em đến Đế đô, thì em vẫn sẽ là viên ngọc quý trong lòng bàn tay của Tần Chấn Lâm, anh cũng sẽ không xảy ra việc gì.
“Yên Yên, những người anh muốn gặp đều có thể gặp, dù họ có đang sống ở bất kì nơi đâu trên thế giới. Anh gặp em, em lấy thân phận là cô chủ nhà họ Tô, đó chỉ là một trong những phương thức gặp gỡ”
“Này mới mấy giờ không gặp, anh đã trở thành triết học gia rồi hả?”
“Yên Yên, nhân tiện, mình đặt tên cho con gái của chúng ta.”
“Tên gì?”
“Thi, Nhĩ, kết hợp với nhau, chẳng phải sẽ rất thơ mộng sao.”
Tô Yên dừng lại, liếc Lục Cận Phong: “Ông xã, anh có chắc chắn đây là một cô gái không?”
Cô nhớ đến vụ cá cược với Lâu Doanh, nếu có thêm hai đứa con trai, thì cô sẽ cho cậu cả Lục khiêu vũ.
“100%, anh mơ thấy là hai cô con gái.” Lục Cận Phong có vẻ rất tự tin.
“Chồng à, em đã đánh cuộc với Lâu Doanh, nếu không phải là con gái thì anh sẽ phải khiêu VŨ.”
Lục Cận Phong: “…”
Lần này lại bị vợ rao bán.
“Nếu mình thắng…”
Tô Yên cười xấu xa nói: “Lâu Doanh sẽ đi tỏ tình với Vạn Nhất.”
Nghe vậy, Lục Cận Phong cũng rất mong đợi.
Tô Yên là một người nhanh nhẹn và kiên quyết, sau khi nhìn thấy Tân Chấn Lâm trong trại tạm giam, cô trực tiếp buông một câu: “Nhớ Hải Vân không? Lệ Quốc Minh, nếu chú không muốn chết, đừng kéo Tiểu Duy xuống cùng chú nữa, Lâu Doanh với cậu ấy đằng nào cũng là máu mủ của chú. Là các con của Hải Vân.”
Cái tên Hải Vân đã nhiều năm không được nghe thấy, Lệ Quốc Minh bị lời nói của Tô Yên làm cho choáng váng đến mức không nói nên lời một lúc lâu.
Ông ta kích động đứng dậy khỏi ghế: “Không thể nào, Tiểu Yên, mày cũng thật mưu mô như mẹ mày, còn muốn giễu cợt tao rồi minh oan cho Tiểu Duy, đừng tưởng tạo không biết, Tiểu Duy là con hoang của mẹ mày.”
/516
|