Màn đêm buông xuống.
Đèn trên đảo sáng rực.
Tô Yên đang thăm Tô Duy trong phòng thí nghiệm.
“Có đỡ hơn chưa?” Tô Yên đem theo vài món ăn thanh đạm.
“Anh Xa nói rồi, không có trở ngại gì lớn.” Tô Duy dựa vào đầu giường, trên trán đổ mồ hôi lạnh, nói chuyện cũng không có sức gì mấy.
“Còn nói là không sao, đã yếu đến như vậy rồi.” Tô Yên cau mày: “Em ăn đồ ăn trước đi, chị đi tìm anh Xa.”
Xa Thành Nghị ở trong phòng thí nghiệm, đang làm phân tích máu trước đống dụng cụ thí nghiệm.
Tô Yên đi qua: “Anh Xa, sao rồi?”
“Không có gì, chỉ là vấn đề nhỏ, nghỉ ngơi nhiều một chút là ổn thôi, một lát cô có thể đưa cậu ta về.” Xa Thành Nghị chăm chú nhìn bảng phân tích máu.
Tô Yên nhìn không hiểu những thứ này.
Xa Thành Nghị nói như vậy, cô cũng tin theo, đi theo những người khác đưa Tô Duy về nghỉ ngơi.
Sau khi Xa Thành Nghị thấy Tô Yên đi rồi, anh ta nhìn chằm chằm bảng phân tích máu với sắc mặt nghiêm túc, chìm vào suy tư.
Tô Yên sắp xếp cho Tô Duy xong, Hạ Vũ Mặc vội vàng chạy đến: “Mẹ mẹ, daddy xảy ra chuyện rồi, mẹ mau đi xem đi.”
Tô Yên không hề hoảng loạn: “Đây là địa bản của cha con, có thể xảy ra chuyện gì chứ.”
“Thật đó, mẹ không quan tâm đến cha, cha nhất thời nghỉ không thông nên…”
Hai mắt Tô Yên mở to: “Nhảy sông rồi?”
Hạ Vũ Mặc: “…”
Mẹ thật là hài hước.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Em Nghe Thấy Được
2.
[Vong Tiện] Sẻ Nhỏ Nơi Đầu Tim
3.
Trình Ngữ Lam, Em Là Của Tôi
4.
Lâm Tổng, Chúng Ta Là Gì Của Nhau?
=====================================
“Không phải, daddy đi vào khu rừng sương mù để tìm kiếm sự kích thích, bị thương rồi, bây giờ đang thoi thóp.”
Nếu như Lục Cận Phong biết Hạ Vũ Mặc sẽ nói như vậy, anh thật sự sẽ tức đến thoi thóp.
Hoàn toàn không làm theo kịch bản gì cả.
Hạ Vũ Mặc chẳng thèm quan tâm những chuyện này, chỉ cần lừa được mẹ ra đó là được rồi.
Nghe vậy, Tô Duy hỏi: “Anh rể vào khu rừng sương mù mà cũng bị thương?”
Tô Yên hoàn hồn: “Tiểu Vũ, có phải con bắt tay với cha con để gạt mẹ không? Nếu cha con không thể an toàn ra khỏi khu rừng sương mù, vậy thì chẳng cần làm người đứng đầu nữa.”
“Ôi, mẹ à, ai cũng sẽ mắc sai lầm mà.” Hạ Vũ Mặc gấp gáp kéo tay Tô Yên: “Mẹ, cha bị rắn độc cắn rồi, mẹ mau đi nhìn cha lần cuối cùng đi.”
Ở ngoài phòng, Vạn Nhất và Lâu Doanh trốn ở dưới cửa sổ nghe thấy mấy câu nói của Hạ Vũ Mặc, suýt nữa đã cười thành tiếng.
Lâu Doanh đè thấp giọng, nhỏ tiếng nói: “Cháu của tôi thật là đáng yêu quá đi mất, ha ha.”
“Nhỏ tiếng chút.” Vạn Nhất nhắc nhở một câu.
Hạ Vũ Mặc kéo Tô Yên đi ra, chạy thẳng đến bên bở biển.
Lâu Doanh và Vạn Nhất cầm lá chuối trong tay, che chắn bản thân, từ từ di chuyển theo sau.
Đột nhiên ở bên cạnh có thêm hai miếng lá chuối.
Là Hạ Phi và Bạch Phi Minh.
Lâu Doanh hỏi: “Sao hai người lại đến đây?”
Bạch Phi Minh bình thản nói: “Đến xem chuyện vui.”
Hạ Phi cười một cách gian trá: “Con đã hỏi chú Hạ Vũ rồi, cha cần một bộ tóc giả và bikini.”
Ba người còn lại trừng to mắt, vô cùng phấn khích.
Lâu Doanh nói: “Anh rể muốn nhảy múa sao?”
Vạn Nhất cũng rất bất ngờ: “Đại ca vì muốn dỗ vợ mà thật sự bất chấp tất cả rồi.”
Bạch Phi Minh nói: “Tô Yên lên thuyền rồi, chắc là Lục Cận Phong đang ở trên du thuyền, chiều nay mình thấy ở trên biển có một chiếc du thuyền.”
Lâu Doanh sờ cằm, ánh mắt lóe sáng, nhìn Vạn Nhất và Hạ Phi một cái: “Hai người tìm cách chuẩn bị một chiếc thuyền đi.”
Vạn Nhất nói: “Thuyền thì có rất nhiều, nhưng chúng ta làm sao để đến gần chiếc du thuyền đó?”
“Lặng lẽ tới gần là được rồi.” Lâu Doanh nói: “Mau đi chuẩn bị đi, một lát bỏ lỡ mất màn biểu diễn hấp dẫn bây giờ.
Tôi hỏi này, các người có muốn nhìn thấy anh rể nhảy múa không?”
Ba người cùng gật đầu.
“Được, vậy chia nhau làm việc thôi.”
Bốn miếng lá chuối chuyển động trong bóng tối một cách lén lén lút lút.
Tô Duy đứng trước cửa sổ, nhìn thấy bốn người đều đã lên thuyền, tròng mắt sâu hơn.
Tô Yên lên thuyền, đi theo Hạ Vũ Mặc mà liếc nhìn biển một vòng, hỏi: “Tiểu Vũ, cha con đang giở trò gì? Cha con đâu?”
“Mẹ, tới rồi, đang ở ngay du thuyền phía trước.” Hạ Vũ Mặc chỉ về phía trước.
Tô Yên cũng nhìn thấy rồi, trên du thuyền có tiếng nhạc, ánh đèn sặc sỡ, ai không biết còn tưởng là quán bar trên biển nữa.
Sau khi lên du thuyền, Hạ Vũ Mặc nói: “Mẹ, cha đang ở trong đó, mẹ vào đi, con không vào đâu.”
Đương nhiên là Tô Yên biết Lục Cận Phong sẽ không thật sự xảy ra chuyện, dù sao cũng đã đến rồi, trái lại cô cũng rất muốn nhìn xem Lục Cận Phong đang bày trò gì.
Tô Yên đẩy cửa ra, bên trong du thuyền rất lớn, âm nhạc rất sôi động, ánh đèn sặc sỡ chiếu rọi, giống như thật sự bước vào quán bar vậy.
“Lục Cận Phong?”
Tô Yên nhìn quanh bốn phía, không nhìn thấy Lục Cận Phong đâu cả.
Đột nhiên tiếng nhạc dừng lại, tất cả ánh đèn đều tập trung về phía sân khấu chính.
Trên sân khấu, một cô gái với mái tóc gợn sóng đang mặc bikini, quay lưng về phía Tô Yên.
Chỉ là cô gái này… có thân hình hơi vạm vỡ.
Tô Yên đang định mở miệng, tiếng nhạc lại đột nhiên vang lên, là thể loại nhạc mà DJ hay đánh, vô cùng sôi động.
Cô gái vạm vỡ trên sân khấu đưa tay ra nắm lấy ống thép ở giữa sân khấu, bắt đầu múa may theo tiếng nhạc, tư thế phải gọi là vô cùng mê hoặc.
Chống eo chạm châm, ngồi xổm hất tóc, vô cùng gợi cảm.
Tay nắm lấy ống thép ngẩng đầu xoay vài vòng, đột nhiên, biên độ chuyển động quá lớn, bộ tóc giả bị hất đến văng ra.
Lục Cận Phong quay đầu nhìn về phía Tô Yên ở dưới sân khấu, cô ngẩn ra một lúc, sau đó lập tức ôm bụng cười lớn.
“Lục Cận Phong, anh thật là tài giỏi.”
Tô Yên cười đến không dừng lại được, hai tay ôm bụng: “Em cười đến đau bụng quá.”
Trên sân khấu, Lục Cận Phong vẫn đang tiếp tục, bắn ánh nhìn tán tỉnh về phía cô, tay làm động tác hôn gió, vô cùng quyến rũ.
Phía trước du thuyền, mấy người Lâu Doanh nằm sấp trên tầng cao nhất như con cóc, mở cửa thông gió ra nhìn xuống dưới.
Điệu nhảy của Lục Cận Phong thật là khiến người khác phấn khích.
“Anh rể tôi thật là tài giỏi quá, tư thế múa may thật là mê hoặc.” Lâu Doanh ôm miệng cười: “Ôi, tôi sắp gãy eo rồi.”
Lục Cận Phong giả thành con gái cũng rất có sức hút của phụ nữ.
Hạ Phi chậc chậc nói: “Liêm sỉ đâu rồi?”
Hạ Vũ Mặc cười nói: “Daddy nhảy thật là hay.”
Tam quan của Vạn Nhất cũng được đổi mới: “Không ngờ đại ca giả dạng thành nữ lại đẹp như vậy.”
Bạch Phi Minh: “Nhỏ tiếng chút.”
Lục Cận Phong đã chú ý đến ở phía trước du thuyền có mấy cái người từ lâu rồi, mấy cái đầu đó như hận không thể chui vào đây từ cửa thông gió rồi.
Lục Cận Phong tiếp tục nhảy một cách bình tĩnh, chân mang giày cao gót, đi đến trước mặt Tô Yên một cách quyến rũ, kéo tay cô, lúc cuối còn kéo Tô Yên xoay một vòng, để cô ngã vào trong ngực anh.
Tiếng nhạc dừng lại, Tô Yên đứng một chân, nằm trong vòng tay của Lục Cận Phong, cô đánh giá Lục Cận Phong, mồ hôi thuận theo cơ bụng của anh chảy xuống phía dưới, quả thật là vô cùng cám dỗ.
“Ông xã, thì ra anh lại đẹp như vậy.”
Lục Cận Phong đưa tay, sờ mặt Tô Yên một cách trêu chọc, sau đó búng tay một cái, tiếng nhạc lại vang lên, nhưng lần này là bản nhạc Tango.
Lục Cận Phong buông Tô Yên ra, quay trở lại sân khấu, tấm màn đen được kéo lên, mười mấy giây sau, màn đen hạ xuống, Lục Cận Phong đã thay đổi trang phục trong tích tắc, đổi thành trang phục khiêu vũ của điệu nhảy Tango.
Lục Cận Phong thuận theo tiếng nhạc mà làm động tác xoay hông, vỗ vỗ lên mông của mình.
Tô Yên: “…”
Nước miếng của cô sắp chảy ra rồi.
Mấy người ở phía trước du thuyền.
“Woa, thật là quyến rũ.”
“Đó gọi là gợi cảm.”
“Thật là lẳng lơ, sau này con sẽ lẳng lơ hơn cả daddy.”
“Ôi ôi ôi, Tiểu Vũ, người đàng hoàng không làm, làm kẻ lẳng lơ làm gì.”.
/516
|