Lục Cận Phong lập tức kêu nhóm người Tô Yên về phòng trước, ở trong phòng không được đi ra ngoài.
“Vạn Nhất, cậu đi kiểm tra những nơi khác xem có vấn đề gì không.”
“Vâng, đại ca.”
Lâu Doanh hỏi: “Anh rể, anh có cần hai chị em em giúp đỡ gì không?”
Cô ấy và Bạch Phi Minh đang ăn uống miễn phí ở đây, nên bọn họ cũng muốn góp một phần sức lực.
“Vậy hai người cùng Vạn Nhất đi rừng sương mù xem thử đi.”
Lục Cận Phong nháy mắt ra hiệu với Vạn Nhất.
Tô Yên nghe đến rừng sương mù, cô lo lắng: “Lục Cận Phong, nơi đó không phải là rất nguy hiểm sao? Nếu Phi Minh và Lâu Doanh đi liệu có gặp nguy hiểm không?”
Vạn Nhất giải thích: “Chị dâu, khu rừng sương mù không nguy hiểm đâu, nhưng nó là căn cứ luyện cốt của Ám Dạ, có rất nhiều thứ quan trọng đặt ở bên trong đó.”
Nói là nguy hiểm thì nó chỉ là ngăn không cho người ta đi vào.
Một nơi quan trọng như vậy, Lục Cận Phong bằng lòng để Bạch Phi Minh và Lâu Doanh đến, cho thấy rõ rằng anh đã đủ tin tưởng hai người bọn họ.
Lâu Doanh vẫn có chút cảm động: “Gà luộc, đi thôi, đừng lề mề nữa.”
Cả ba đi đến khu rừng sương mù.
Tô Yên đưa hai đứa nhỏ trở về phòng.
Lục Cận Phong và Hạ Vũ đi tới phòng thông tin.
Hạ Vũ nói: “Đại ca, tôi đã luôn bảo Jennie giám sát Tô Duy.
Cậu ta chưa bao giờ ra khỏi phòng.
Bản đồ đã bị đánh cắp.
Chẳng lẽ là có nội gián.”
Chuyện hôn lễ giả trước đây, Lục Cận Phong đã không tiếp tục điều tra xem rốt cuộc ai là đồng phạm của Tần Nhã Hân, nhưng sự nghi ngờ đối với Tô Duy vẫn luôn còn tồn tại.
Vì Tô Yên, nên Lục Cận Phong mới đè chuyện này xuống, không nhắc tới nữa.
Tô Duy đề nghị đi theo đến đảo, Lục Cận Phong đã luôn đề phòng.
Tất cả mọi người trong phòng thông tin đều bận rộn, ban nãy khi bản đồ bị trộm đi mất chỉ có một người trực, khi xảy ra chuyện, mọi người đã lập tức trở về vị trí của mình để kiểm tra.
Hạ Vũ hỏi: “Đại ca, nếu bản đồ bị mất thật, thì có cần điều chỉnh lại cơ chế phòng ngự trên đảo của chúng ta không?”
“Không, là bản đồ bị mất chỉ là đồ giả.” Lục Cận Phong bình tĩnh nói: “Tôi đã sớm thay đổi vị trí của bản đồ thật rồi, trước tiên hãy kiểm tra xem rốt cuộc là ai phá hủy camera giám sát.”
Khi bản đồ giả bị đánh cắp, hệ thống camera giám sát của hòn đảo đã gặp sự cố trong tối đa khoảng ba phút.
Ba phút là đã đủ để làm rất nhiều việc.
......
Tô Yên bảo Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc ở trong phòng trông nom mấy đứa em, cô tự mình đến phòng của Tô Duy.
Tô Duy đang nằm trên giường, đọc tạp chí.
“Chị, đã muộn như vậy rồi sao chị lại đến đây? Đúng rồi, ban nãy em nghe thấy tiếng chuông báo động, có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Tô Duy nói: “Không có ai dẫn đường, em cũng không dám chạy lung tung, không dám đi ra ngoài xem xem đã xảy ra chuyện gì.
“
“Không có gì to tát đâu.
Cơ thể của em đã đỡ hơn chưa? Đã muộn như vậy rồi em vẫn còn chưa nghỉ ngơi à?”
“Em không ngủ được, lồng ngực cứ bứt rứt.” Tô Duy xoa ngực nói: “Chị à, em phát hiện có người đang theo dõi em, đó là Jennie do anh rể phái tới.
Đề phòng em giống như là đề phòng trộm vậy.
Vừa rồi em muốn ra ngoài hít thở không khí thôi cũng không được nữa.”
“Sao lại có thể, chắc là Jennie lo lắng cho cơ thể của em thôi.” Tô Yên nói: “Đừng suy nghĩ lung tung, em là em trai của chị, ai lại đề phòng em, nếu như em là người quang minh lỗi lạc, trung trực, không thẹn với lòng mình thì đừng để tâm đến người khác như thế nào.”
Tô Duy cười khổ: “Chị à, Hạ Phi không chịu gặp em, hiện tại lại có người đang theo dõi em, em đâu có ngốc, đương nhiên em có thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Trước đây em ở cùng với Lệ Quốc Minh, ông ta lại là cha ruột của em, có phải mọi người đều nghĩ rằng em đã theo ông ta học thói xấu, hay là bởi vì anh rể đã tống Lệ Quốc Minh vào tù, nên trong lòng em nuôi hận, muốn trả thù anh rể? Để trả thù cho cha mình?”
“Tiểu Duy, ai khiến em nghĩ như vậy, chị và anh rể tôi cũng chưa từng nghĩ như thế.” Tô Yên cau mày: “Chỉ là em đã suy nghĩ quá nhiều mà thôi.”
Tô Duy đặt tạp chí xuống, tự chế giễu mình: “Chị hai có thể tùy ý ra vào đảo, đi đến bất cứ nơi nào trên đảo, nhưng em thì không được, em đi đâu cũng có người đi theo, vừa rồi tiếng chuông báo động vang lên, Hạ Vũ đã lập tức chạy đến phòng em để xem xét, rất rõ ràng là bọn họ đang nghi ngờ em.”
Tô Yên có chút không nói nên lời.
“Mau nghỉ ngơi sớm đi, đêm nay có thể sẽ có chút không bình yên.
Em ở yên trong phòng đi, đừng đi đâu cả thì sẽ không ai dám làm gì em.”
“Chị, chị cũng nghi ngờ em sao?” Tô Duy nhìn chằm chằm Tô Yên, nghiêm túc hỏi.
“Em là em trai của chị, chị làm sao có thể nghi ngờ em được.” Tô Yên cong môi: “Được rồi, đừng nghĩ lung tung nữa.”
......
Khu rừng sương mù.
Bầu trời tối đen, bên trong cũng tối đen như mực, chỉ có thể mò mẫm mà đi thôi.
Vạn Nhất cầm đèn pin đi trước dẫn đường, đi được khoảng nửa giờ, cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng.
Đó là một thao trường rất lớn có đủ loại thiết bị huấn luyện.
Lâu Doanh khen ngợi: “Những trang bị này, trong quân đội cũng chưa chắc đã có.
Đây đều là những thứ rất đốt tiền.
Anh rể đúng là giàu có.”
“Đây chỉ là phần nổi của tảng băng chìm mà thôi.
Thứ thực sự có giá trị trong Ám Dạ chính là con người chứ không phải những thứ này.” Vạn Nhất tiếp tục dẫn hai người bọn họ bước đi: “Những nhà khoa học xuất sắc và nổi tiếng nhất trên thế giới đều ở trên hòn đảo này, bọn họ mới là kho báu thật sự của Ám Dạ.”
Bạch Phi Minh nói: “Đây rõ ràng là một quả trứng vàng.”
Các nhà khoa học đó đều là những nhân tài, nói không chừng sẽ nghiên cứu ra được cái gì đó rất có giá trị.
Lâu Doanh hỏi: “Đây là thứ quan trọng nhất mà các anh đã nói à?”
“Ừm.” Vạn Nhất đi tới một cái cổng lớn: “Tôi đi vào trước, hai cô ở bên ngoài chờ một lát.”
Lâu Doanh hỏi: “Làm ra vẻ bí ẩn như vậy, mấy người đang nghiên cứu gì mờ ám không thể để người ta biết được bên trong vậy?”
Vạn Nhất cười nói: “Các nhà khoa học đều có hơi lập dị, tính tình kỳ quặc.
Bọn họ không muốn nhìn thấy người sống.
Tôi sẽ đi vào trước xem sao.”
Vạn Nhất đi vào rồi, Bạch Phi Minh và Lâu Doanh đứng đợi ở bên ngoài, đợi một lúc, Lâu Doanh đột nhiên phát hiện trong rừng có người, hơn nữa là khá nhiều người.
Đột nhiên, một người từ trong khu rừng chạy ta bên ngoài, nhìn thấy Bạch Phi Minh và Lâu Doanh, lại lập tức chạy vào sâu trong rừng.
Lâu Doanh và Bạch Phi Minh đưa mắt nhìn nhau: “Người của Ám Dạ?”
Bạch Phi Minh nói: “Không giống lắm.
Hình như là Thiên Lang.
Không, nên nói là người của Vương Bài mới đúng.”
“Làm thế nào mà người của Vương Bài lại tìm được hòn đảo này?” Lâu Doanh nói: “Cậu đứng canh ở đây, mình đi xem sao.”
“Lâu Doanh, đừng đi, cẩn thận là kế dụ hổ ra khỏi núi đấy.” Bạch Phi Minh nói: “Thông báo cho Vạn Nhất trước đã.”
“Cậu thông báo cho anh ta là được rồi, mình đuổi theo.”
Bạch Phi Minh không ngăn cản cô ấy được, Lâu Doanh đã đuổi theo đó.
Lâu Doanh không ngốc, cô ấy đương nhiên biết đó là kế dụ hổ ra khỏi núi, có Bạch Phi Minh ở đây, Vạn Nhất cũng ở đó nên chắc không có vấn đề gì đâu, sở dĩ cô ấy đuổi theo là vì muốn xác nhận xem có phải là người của Thiên Lang lúc trước không.
Dù sao thì Lâu Doanh đã lớn lên ở Thiên Lang, cho dù hiện tại là ai đã tiếp quản Thiên Lang, cô ấy cũng không muốn nhìn thấy người của Thiên Lang xung đột với Ám Dạ.
Bạch Phi Minh đương nhiên cũng hiểu được tâm tư của Lâu Doanh.
Lâu Doanh đuổi theo người đó ra khỏi rừng và đến bờ biển, mặt biển vẫn bình lặng nhưng người đó lại đột ngột không thấy đâu nữa.
Lâu Doanh nhìn xung quanh một lúc, khi cô ấy chuẩn bị quay về, thì đột nhiên phía sau có người ra tay với cô ấy.
Lâu Doanh nhanh chóng né tránh, không biết từ đâu xuất hiện bốn người, tất cả trên người đều phủ cỏ, đội mũ rơm và đeo khẩu trang.
Nếu như nấp trong bụi có thì không thể phát hiện ra được.
Ngụy trang thật sự rất tốt.
“Các ngươi là người của Thiên Lang lúc trước sao?” Ánh mắt Lâu Doanh lãnh đạm: “Từ đâu đến thì quay về chỗ đó đi? Niệm tình lúc trước cũng ở cùng nhau, tôi cũng không muốn nhìn mọi người phải bỏ mạng ở đây.”
Bốn người họ đưa mắt nhìn nhau, một người nói: “Bây giờ ở Thiên Lang đại ca Hắc Ưng là người quyết định, Lâu Doanh, trước đây đại ca Lệ đối xử tốt với cô không hề bạc đãi, thậm chí còn là cha ruột của cô.
Vậy mà cô lại ở chung với Ám Dạ, kẻ thù của cha mình, cô chính là một kẻ phản bội, nếu như đã là kẻ phản bội thì tuyệt đối không nương tay.”
Chuyện Lâu Doanh là con gái của Lệ Quốc Minh không có mấy người biết nhưng những thành viên cũ của Thiên Lang thì không ai là không biết.
Nói rồi, bốn người họ ra tay Lâu Doanh, khả năng của bốn người họ rất tốt.
Trong lòng Lâu Doanh thầm sửng sốt, trước đây trình độ chiến đấu của những người đến từ Thiên Lang tuyệt đối không cao như vậy.
Một đấu bốn.
Lâu Doanh có chút mệt mỏi, cô ấy cũng không còn hề giữ lại chút gì, dốc toàn lực nhào tới.
Lâu Doanh tóm lấy vai một trong số nọn họ, lật người nhảy lên, đá vào người kia.
Giải quyết hai tên cùng một lúc.
Lúc này, cách đó không xa đột nhiên có người hét lên: “Lâu Doanh, nếu cô còn không dừng lại, chúng tôi sẽ giết chết anh ta.”
Ánh sáng ban đêm không rõ lắm, Lâu Doanh chỉ có thể nhìn thấy rõ người bị bắt đang mặc quần áo của Vạn Nhất.
“Gà luộc.” Trong lòng Lâu Doanh chợt lo lắng: “Mấy người thử động vào anh ấy một cái xem.”
Lâu Doanh nóng lòng muốn cứu Vạn Nhất nhưng đã bị người khác bất ngờ nắm lấy cánh tay của mình lại.
Cô ấy còn chưa ra tay, cổ của cô ấy chợt đau nhói, một cây kim đã cắm vào trong đó.
Cô không biết chất lỏng được cho vào cơ thể mình là gì, mất lát nữa Lâu Doanh sẽ mất ý thức..
/516
|