Cách thức của Tần Nhã Hân rất quyết tuyệt, dùng cách thức tự sát đẩy Tô Yên và Lục Cận Phong xuống địa ngục.
“Cô hai.
” Chu An đau khổ và không thể tin nổi mà nằm sấp trên vách núi, bàn tay vẫn giữ vững tư thế vươn ra.
Anh ta không giữ chặt Tần Nhã Hân, tay chỉ chạm vào được một chút góc áo của Tần Nhã Hân.
Vách núi cao như vậy, ngã xuống còn có thể sống sót ư?
Lãnh Phùng đứng bên vách núi, nhìn xuống, lập tức ra lệnh cho lính cứu hỏa: “Nhanh, mau xuống dưới cứu người.
”
Lãnh Phùng và lính cứu hỏa nhanh chóng xuống núi, đến chỗ vách đá tìm kiếm người.
Đứa bé Tần Nhã Hân sinh ra môi tím tái, cất lên tiếng khóc yếu ớt, Chu An lấy lại tinh thần từ trong đau khổ, vội vàng bò đến bên cạnh đứa bé, lúc này anh ta mới nhìn kỹ nó, là một đứa bé khiếm khuyết không có môi dưới.
“Con trai, con trai.
” Tâm trạng Chu An vô cùng phức tạp, một người đàn ông lớn tướng vậy mà hốc mắt phiếm hồng.
Chu An miễn cưỡng đè nén khốn khổ trong lòng, anh ta không thể để ý đến việc đi tìm Tần Nhã Hân, cởi quần áo của mình bế đứa bé lên, phải lập tức đưa đứa bé đến bệnh viện.
Sau cơn mưa, đường núi trơn trượt.
Chu An mang theo đứa bé xuống núi, trên đường ngã rất nhiều lần, lần nào cũng bảo vệ đứa bé thật tốt, bản thân thì ngã đến mức cả người nhếch nhác.
Trên đường xuống núi, Chu An gặp đoàn người Xa Thành Nghị.
Xa Thành Nghị thấy Chu An hấp tấp vội vàng, dừng xe lại, hạ cửa sổ xe xuống, Hạ Phi thò đầu ra hỏi: “Có thấy cha tôi không? Cha tôi đâu?”
Trong lòng Chu An đang lo lắng tình trạng của con trai, vốn không muốn để ý đến, anh ta nhìn thấy Xa Thành Nghị, đương nhiên cũng biết Xa Thành Nghị biết chữa bệnh, bất kể là ở Ám Dạ hay là ở trên đường cũng đều có danh xưng là thần y.
Chu An đi đến bên cạnh xe, cầu xin Xa Thành Nghị: “Anh Xa, cầu xin ngài cứu con trai tôi, nó sắp không qua khỏi rồi.
”
Đây là lần đầu tiên Chu An cầu xin người khác.
Hơn nữa còn là cầu xin đối thủ một mất một còn.
Xa Thành Nghị nhìn đứa nhỏ, tình trạng rất không lạc quan, ở chỗ anh ta không có điều kiện y tế nào cả, cũng không có cách nào cứu đứa nhỏ.
Trong mắt Chu An, sự chần chừ của Xa Thành Nghị bị cho rằng là không muốn cứu người, Chu An ngay tức khắc ôm đứa nhỏ quỳ gối bên cạnh xe, liên tục dập đầu mấy cái: “Anh Xa, chỉ cần anh chịu cứu con trai tôi, mạng này của tôi chính là của anh, Chu An tôi nhất định sẽ báo đáp anh, tôi cầu xin anh, cứu con trai tôi, cho dù giữa người lớn chúng ta có ân oán gì cũng không thể so được với đứa nhỏ, nó mới ra đời, tôi cầu xin anh, cứu lấy nó.
”
Nói xong, Chu An lại dập đầu mấy cái hết sức thành tâm.
Đứa bé này quả thật sắp không xong rồi, nhưng Xa Thành Nghị lại là bác sĩ, cũng không thể thật sự thấy chết không cứu.
Xa Thành Nghị lên tiếng: “Bế đứa nhỏ lên xe trước đã.
”
Ngoài trời đang mưa, dầm mưa như vậy cũng có thể làm cho tình trạng của đứa trẻ càng nghiêm trọng hơn.
Hạ Phi, Hạ Vũ Mặc và cả Kawaii chuyển chỗ ngồi, nhường chỗ cho Chu An, Xa Thành Nghị xuống xe đến ghế sau, trước tiên kiểm tra kỹ tình trạng của đứa nhỏ một chút, Vạn Nhất cầm ô che mưa cho Xa Thành Nghị.
Đứa nhỏ ngay cả hô hấp cũng rất yếu, trên người còn có mấy vết thương, đây đều là do Lục Gia Hành dùng gậy sắt đánh ở trong bụng mà thành.
Xa Thành Nghị nhìn tình trạng của đứa nhỏ xong thì liên tục lắc đầu, mỗi lần lắc đầu, trong lòng Chu An lại lạnh đi một chút.
“Anh Xa, con trai tôi sao rồi? Có cứu được không?”
“Vạn Nhất, lấy hòm thuốc tới.
” Xa Thành Nghị ra lệnh cho Vạn Nhất.
Vạn Nhất đến cốp xe lấy hòm thuốc.
Xa Thành Nghị nói với Chu An: “Tôi chỉ có thể giúp anh bảo vệ tính mạng của đứa bé này trước, anh hãy đưa nó đến bệnh viện, điều kiện ở đây của tôi có hạn, không cứu được.
”
“Cảm ơn anh Xa.
” Chu An cũng biết tình trạng của đứa bé rất nguy hiểm.
Bên trong xe bật điều hòa nên rất ấm áp, nhiệt độ cơ thể của đứa bé cũng dần dần tăng trở lại.
Khi Xa Thành Nghị cứu đứa bé, Vạn Nhất hỏi: “Anh từ trên núi xuống, đứa nhỏ này là Tần Nhã Hân sinh ra phải không? Vậy anh có thấy đại ca và chị dâu của tôi không?”
Chu An nhớ tới cảnh tượng vừa rồi, vẻ mặt bi thương nói: “Có thấy rồi.
”
Hạ Phi vui mừng hỏi: “Cha mẹ tôi đâu?”
Chu An nhìn sang Hạ Phi, nói: “Rơi xuống vách núi hết rồi, mấy người đến trễ, vách núi cao như vậy, rơi xuống đâu ra mà còn mạng nữa, cô hai và cả Lục Gia Hành cũng đều rơi xuống.
”
Nếu như không phải muốn cứu đứa nhỏ này thì Chu An cũng đã đi xuống chân vách núi tìm người.
Vừa nghe thấy người đã rơi xuống vách núi hết rồi, sắc mặt mọi người biến hóa rõ rệt.
Hạ Vũ Mặc tức thì khóc ngay: “Cha ơi, mẹ ơi.
”
Trong mắt Hạ Phi cũng có những giọt nước mắt dao động.
Xa Thành Nghị và Vạn Nhất cũng không ngờ được sẽ có kết quả như vậy, sau khi tiêm cho đứa nhỏ vài mũi xong, Xa Thành Nghị nói với Chu An: “Mau đưa đến bệnh viện đi.
”
Chu An bế đứa bé, một lần nữa cúi đầu với Xa Thành Nghị: “Cảm ơn anh Xa, nếu con tôi có thể sống sót, đại ân đại đức của anh, Chu An tôi nhất định sẽ đền đáo.
”
Đoàn người Xa Thành Nghị cũng vội vàng đi tìm Tô Yên và Lục Cận Phong, anh ta không để tâm đến lời Chu An nói, cũng không phải anh ta nể mặt Chu An mới cứu người.
Mấy người lập tức lên núi, Chu An thì bế đứa nhỏ xuống núi đến bệnh viện.
Lãnh Phùng dẫn theo lính cứu hỏa còn đang tìm người ở chân vách núi, đoàn người Xa Thành Nghị Vạn Nhất hội hợp với Lãnh Phùng.
Vạn Nhất vội vàng hỏi: “Người đâu, tìm được chưa?”
Mưa lớn vô cùng, khó khăn trong việc tìm kiếm và cứu hộ tăng lên, có thể sạt lở đất bất cứ lúc nào, lính cứu hỏa cũng không dám leo lên vách đá để tìm người.
Lãnh Phùng lắc đầu: “Trước mắt chỉ tìm được thi thể của Lục Gia Hành.
”
Xa Thành Nghị nhìn thoáng qua vách núi, trong lòng cũng có chút lạnh lẽo, miệng thì lẩm bẩm: “Đều nói tai họa lưu lại ngàn đời, cái tên yêu nghiệt Lục Cận Phong này, hẳn là sẽ không dễ dàng chết như vậy.
”
Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc vừa nghe không tìm được người mà lại tìm được thi thể Lục Gia Hành thì hai đứa đều khóc lên.
“Cha ơi, mẹ ơi.
”
“Cha ơi, mẹ ơi.
”
Hai đứa nhỏ khóc và hét to, chúng nó mới tìm thấy cha mẹ của mình không lâu, không muốn một lần nữa trở thành trẻ mồ côi.
Hai đứa nhỏ này cho dù khi huấn luyện trên đảo có thành tích xuất sắc, nhưng chung quy vẫn là trẻ con, khi đối mặt với việc cha mẹ mình đồng thời xảy ra chuyện, đương nhiên không thể khống chế được cảm xúc của mình.
Kawaii nhìn Hạ Vũ Mặc khóc, cô bé cũng khóc theo.
Lãnh Phùng phản ứng lại, nhìn Vạn Nhất một cái: “Không ngốc nữa?”
Vạn Nhất trong lòng cũng gấp gáp: “Lúc này còn xoắn xuýt những thứ này, nhanh chóng tìm người.
”
Lúc này, Lâu Doanh cùng Bạch Phi Minh cũng vội vã chạy tới.
“Anh Xa, đội trưởng Lãnh, tình huống thế nào rồi? Chị tôi đâu? Anh có tìm thấy không?”
Lâu Doanh còn đang ở cách đó hơn mười mét đã nghe thấy tiếng khóc của Hạ Vũ và Mặc Hạ Phi.
Có thể làm cho hai đứa nhỏ này khóc khổ sở như vậy, đó nhất định là xảy ra chuyện.
Có nhiều lính cứu hỏa thế này đang lục soát núi, chắc chắn là một vấn đề lớn.
Lãnh Phùng nói: “Lục Cận Phong cùng Tô Yên rơi xuống vách núi, hiện tại còn chưa tìm được người, trước mắt chỉ tìm được thi thể Lục Gia Hành.
”
Vừa nghe thấy là rơi xuống vách núi, Lâu Doanh theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, vách núi cao như vậy, từ đây rơi xuống còn sống được sao?
Ngay sau đó, một lính cứu hỏa hét lên: “Tìm thấy rồi.
”
Tất cả mọi người đều chạy tới, lính cứu hỏa tìm thấy Tần Nhã Hân trên vách đá.
Lính cứu hỏa khiêng người xuống, khuôn mặt Tần Nhã Hân đã máu thịt nhoe nhoét, thế này là do bị tảng đá rạch trong lúc rơi xuống.
Vạn Nhất ngăn cản ba đứa Hạ Vũ Mặc, Hạ Phi và cả Kawaii: “Đừng nhìn.
”
Xa Thành Nghị tiến lên kiểm tra thử các dấu hiệu sống của Tần Nhã Hân, sau đó lắc đầu: “Đã chết rồi!”.
/516
|