Edit: NhokthoBeta: Banghuyet + Lan Hương Như Phong được tú bà dẫn ra sau viện, nhìn tú bà khoảng chừng bốn mươi tuổi, mặc dù bôi son trát phấn nhưng ngũ quan lại sắc sảo, dáng người còn thướt tha, xinh đẹp mà khôn khéo, không hề tầm thường. “Như Phong công tử, ma ma ta đã ba mươi năm qua gặp rất nhiều trang nam tử nhưng chưa từng nhìn thấy người nào tuấn tú như người đây. Vũ Yên của chúng ta thật sự là có phúc.” Tú bà phất cái khăn tay thơm vào người, tướng đi ẹo qua ẹo lại, cái miệng không ngừng ca tụng, trên mặt lộ vẻ niềm nở tươi cười. Như Phong đi phía sau nàng, cố ý cách xa bà ta một chút, bước đi vẫn nghênh ngang. Trong TV, tiểu thuyết thường nói, các tú bà đều là những người dày dặn kinh nghiệm, có thể nhìn thấu thân phận nàng, tốt nhất là phải cẩn thận hơn. “Ha ha, ma ma quá khen rồi, Như Phong chỉ là nhờ thừa hưởng của cha mẹ mà thôi. Mặc dù già dặn hơn so với các cô nương khác nhưng ma ma lại có phong thái mê người, lại khôn khéo tài giỏi, quả là một nữ nhân hiếm có, Như Phong bội phục.” Như Phong khép chiết phiến*, chắp tay nói. “Ôi chao, ta thật sự giống như thế hả Như Phong công tử?” Tú bà cười tươi như hoa, lấy khăn che miệng lại. “Thật là một tên tiểu tử dẻo mồm, miệng lưỡi trơn tru, ta nào có tốt như ngươi nói, già rồi.” Rõ ràng phủ nhận rồi còn nói như vậy, trong lòng Như Phong thầm nghĩ. Thật giống ta =.= “Vốn là như thế mà. Bà nó, thật đau lòng khi nhìn lại thì cùng một tuổi như nhau nhưng nữ nhân trẻ giống như ma ma đây vốn đâu còn.” Như Phong nói thêm, trên đoạn đường đi mà hai người đều thổi phồng lẫn nhau, tê dại cả da đầu. Rút cuộc cũng đến tiểu viện của Vũ Yên, do thân phận của Vũ Yên đặc biệt nên nàng được có riêng một tiểu viện. Tới cửa tiểu viện, tú bà càng tươi cười hơn: “Như Phong công tử, tới nơi rồi, xin mời người tự vào trong, chúc người có một đêm vui vẻ.” Như Phong chắp tay, mỉm cười nói: “Đa tạ ma ma.” Vì vậy, hai người tạm biệt nhau. Trước cửa có hai kẻ vai u thịt bắp, còn có thêm một nha hoàn. Nàng ấy thấy tú bà đi rồi, liền liếc xéo Như Phong một cái rồi hầm hừ bước vào. Như Phong cười khổ, cũng đi theo vào. “Tiểu Thiến cô nương, tại hạ đã đắc tội với nàng rồi phải không?” “Hừ, công tử không có đắc tội với ta. Nhưng người thấy tiểu thư nhà ta không đáng giá nên người giễu cợt phải không? Tới thành Tương Châu cũng không nói một tiếng, làm cho tiểu thư nhà ta ở thành Càng Châu si mê chờ đợi. Nếu không phải vô tình nghe nói người đã đến nơi này thì tiểu thư nhà ta còn đang ngóng chờ ngươi rồi.” Tiểu Thiến trên đường đi miệng nói không ngừng. Như Phong lại cười khổ. Ngày đó chỉ nghĩ muốn thoát khỏi gia gia bức hôn, liền tùy tiện đi vào Phi Tiên Các. Không nghĩ tới vừa lúc thấy Vũ Yên biểu diễn, sau đó Vũ Yên ra câu đối, sở trường văn học của Như Phong lại có công lực đạo văn thuộc loại cao thủ lợi hại [nhoktho: “Mặt nàng dày mấy tấc vậy?” Như Phong: “3 tấc” Nhoktho: “….”], liền giải quyết những người khác cùng Bạch Nhất Quân nhanh gọn lẹ. Kết quả là lúc tiến vào khuê phòng của nàng thì Vũ Yên liền quỳ xuống. Sau khi kể rõ sự tình, cuối cùng biết được mỹ nhân lạnh như băng trước mắt vốn là Liễu Bích Yên khi bé mình từng cứu giúp. Như Phong lúc ấy trong lòng xúc động, lên tiếng muốn thay nàng chuộc thân nhưng Vũ Yên nói mình đang ở tuổi thanh xuân, tiền chuộc thân là giá trên trời. Sau đó, Như Phong nhớ ra nhà mình cũng không có tiền, vì vậy không thể làm gì khác hơn là bỏ cuộc. Nếu tính lại, bọn họ cũng chỉ ở chung có hai ngày thôi. Buổi sáng ngày thứ ba, Như Phong cảm thấy đã đạt được mục đích rồi. Trở về nhà, không lâu sau đó lại đi học ở thành Càng Châu. Nhưng mà theo như tình huống trước mắt này, xem ra Vũ Yên đối với mình… Như Phong vỗ đầu mình, haizz, kì thật nàng không ngờ lại làm tổn thương đến Vũ Yên, có trách cũng chỉ trách khuôn mặt của mình, quá anh tuấn mà thôi! [nhoktho lắc đầu: “Lần đầu tiên ta thấy người như nàng, tự nhận mình là anh tuấn.” Như Phong đắc ý: “Còn phải nói.” nhoktho thở dài: “….vô sỉ.” Băng nhi: “Thì mặt Phong tỷ dày 3 tấc lận mà … hắc hắc…” Như Phong lườm Băng nhi rét run…. > Mặt Như Phong đầy vẻ đắc ý nhưng kì thật trong lòng rất đau đầu. Hơn nữa, nàng cũng không rõ tại sao Vân Thiên Trạch lại giúp nàng đấu giá. “Tới rồi, tiểu thư đang ở trong phòng chờ người, người vào mau đi.” Nha đầu này không có một chút hảo giọng điệu nào. Như Phong đi vào liền thấy thấy một chiếc lồng đèn hoa nhỏ đặt ở trên bàn, bên trong có ngọn nến đang cháy [nhoktho: “Lạc đề rồi” Như Phong : “bít mà”] còn Vũ Yên một mình ngồi bên cửa sổ, ánh mắt nhìn ra ngoài. Như Phong thấy vậy cũng nhìn ra ngoài theo, buồn bực nói: “Bên ngoài không có cái gì, tiểu Yên nhi à, ngươi nhìn cái gì thế?” Như Phong di chuyển đến ngồi trên ghế dài bên phải Vũ Yên, chầm chậm phe phẩy cây quạt. Vũ Yên chậm rãi quay sang, nhìn Như Phong với thái độ lãnh đạm, thờ ơ như một con búp bê bằng băng. Như Phong sờ sờ mũi, ho khan một tiếng, lúc này mới cười nói: “Tiểu Yên nhi, ngươi có khỏe không?” “Ngươi nói xem ta có khỏe không?” Búp bê băng giá nhả ra giọng điệu lạnh lùng. Như Phong đặt cây quạt lên bàn rồi dùng vẻ mặt vô cùng thành khẩn nói: “Xin lỗi, lúc ấy chưa kịp thông báo cho ngươi là ta đã phải lên đường rồi.” “Không trách ngươi được, chỉ tại ta thôi.” Vũ Yên hít vào một hơi, mạnh mẽ tự trấn định nói. Như Phong cúi đầu, nói vậy đều là trách mình quên thôi. Bỗng nhiên một mùi hương bay đến, Như Phong ngẩng đầu nhìn qua, đúng là Vũ Yên nhưng chỉ thấy mặt nàng đỏ bừng, ánh mắt có chút dồn dập. Như Phong ngạc nhiên, vội vàng kêu lên: “Yên nhi, ngươi làm sao vậy?” Vũ Yên khẽ cắn môi, thoáng cái đã gục vào trong lòng Như Phong. Như Phong không có tâm tình thưởng thức hương vị ngọt ngào, ấm áp, thơm mát trong ngực này. Ngược lại, đẩy thân thể mềm mại ngọt của Vũ Yên ra, giọng gấp gáp hỏi: “Yên nhi, ngươi làm gì thế.” “Ta…ta chỉ muốn cùng ngươi thân mật một chút. Như thế nào, chẳng lẽ ngươi ngại thân phận của ta sao.” Vũ Yên không còn là hình tượng của một mỹ nhân băng giá nữa, ngược lại đôi mắt long lanh đã ngấn lệ nhìn Như Phong. Như Phong một bên khước từ, một bên nói: “Thật sự là không có, ngươi đừng nghĩ bậy như vậy, ta chỉ xem ngươi như là muội muội thôi.” “Muội muội? Nhưng mà ta không muốn làm muội muội của ngươi.” Vũ Yên vừa nói liền đem đầu áp vào ngực của Như Phong. Như Phong không biết phải làm sao, công phu của nàng muốn bỏ Vũ Yên qua một bên vốn là chuyện dễ dàng, có điều nàng không muốn làm như vậy, vì hiện giờ hai bên trái, phải cửa đều có người, như thế thì không phải sẽ đánh nhau với mấy người của Phàm Tiên Các hay sao? Không phải bọn họ bảo vệ Vũ Yên sao? “Tiểu Yên, ta không thể phá tân được [ý muốn giữ trinh tiết của nam đó] , ta muốn giữ thân thể đồng tử [trai tân, tiểu đồng đó], nếu ta phá tân thì sư phụ sẽ đánh ta. Hơn nữa ta cũng không muốn thương tổn ngươi, ngươi mau buông ta ra đi.” “Như Phong, ta chỉ muốn gần ngươi thêm một chút mà thôi.” Khuôn mặt của Vũ Yên đã ửng hồng toàn bộ, nhưng trong mắt vẫn hiện lên kiên quyết, nhanh chóng luồn tay vào hông của Như Phong mà mở đai lưng. Động tác như vậy hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Như Phong nên lúc Như Phong phát hiện đã không còn kịp rồi. Hết chương 38.
/166
|