Người edit: sammy2201Trời tờ mờ sáng, sương mù hãy còn bao phủ khắp mọi nơi, bây giờ mặc dù đã là tiết lập xuân, nhưng không khí buổi sớm mai vẫn se se lạnh. Trì Phong gật gà gật gù từ Tùng Lâm hoa viên đi tới, cẩn thận lê từng bước chân, nhân tiện ngóng trông lão cha sẽ giúp nàng cầu tình, đáng tiếc thay Úy Trì Tùng lại bỏ qua sự cầu khẩn của nàng, nhanh chóng trở về trướng phòng tìm ái thê ôn tồn. “Nhìn cái gì? Còn không mau luyện tập!” Thanh âm vang dội của Úy Trì Hòe đã phá tan đi tia hy vọng cuối cùng trong lòng Trì Phong. “Bẩm không có gì đâu ạ, gia gia, hôm nay bụng ta cảm thấy không được thoải mái, có thể hay không nghĩ ngơi một ngày?” Trì Phong cố gắng trợn to hai mắt, bộ dạng đáng thương hề hề mà nói. “Cái gì! Ngày hôm qua ngươi chính là đã dùng cách này rồi, ngày hôm trước còn nói thân thể ngứa ngáy, tái ngày hôm trước lại bảo chân không thoải mái, ngươi cho rằng ngươi là nữ nhi à, sao lại lắm lời đến thế!” Úy Trì Hòe bực mình quát lớn. Thanh âm chói tai khiến cho thân thể Trì Phong co rút lại. Thật là thất sách nga, bởi vì chưa từng thành công qua, cho nên nhân tiện lười biếng tìm lý do mới, không nghĩ tới gia gia lại hội nhớ kỹ đến vậy, Trì Phong mặt mày ủ dột. “Tốt lắm, vậy thì hãy tập trung hảo hảo luyện tập, ngươi là nam tôn độc nhất của Úy Trì phủ, tương lai của cả gia tộc đều phải dựa vào ngươi, Tử La quốc từ ngày kiến quốc đến nay đã trải qua hơn năm trăm năm lịch sử, dòng họ Úy Trì kể cả ta có tổng cộng sáu vị tướng quân, không nghĩ đến tới đời này thiếu chút nữa là tuyệt hậu, nếu như ngươi không cố gắng học tốt một chút ta tương lai làm sao có thể đối mặt với liệt tổ liệt tông đây?” Úy Trì Hòe đau lòng nhức óc mà nói. “Gia gia, kỳ thật không làm được tướng quân cũng không sao, ta có thể làm một quan văn, nói không chừng biết đâu nhân tiện cùng ngoại tôn giống nhau làm được Tể Tướng nga.” Trì Phong bĩu môi, cố gắng nói lý. “Nói bậy! Tể tướng sao có thể so sánh được với tướng quân! Tể tướng bức quá cũng chỉ là ở bên cạnh giúp đỡ hoàng thượng xử lý việc triều chính, chỉ thủ họa cước (khua tay múa chân), nào có được như Tướng quân! Thượng trận giết địch, bảo hộ dân chúng, đây mới là điều quan trọng!” Úy Trì Hòe hung hăng mà gõ vào đầu Trì Phong một cái, lớn tiếng khiển trách. Trì Phong sờ sờ tiểu sọ não trụi lủi của chính mình, tốt nhất là không nên tranh cãi cùng gia gia, tư tưởng thật sự quá khác biệt rồi! ☆☆☆☆☆☆ “Hai chân song song khai lập, khoảng cách giữa hai cước là chiều dài của ba bước chân, sau đó hạ người ngồi chồm hổm, mũi chân song song về phía trước, chớ được nhúc nhích. Hai đầu gối hướng ra phía ngoài chống giữ, nhưng cũng không thể vượt qua mũi chân, bắp đùi cùng mặt đất song song. Đồng thời lưng phải luôn giữ tư thế thẳng đứng, cái mông chớ được ưởng ra sau. Như vậy cơ thể sẽ được uốn thành hình cung.” Úy Trì Hòe cầm một cây tiểu trúc vừa nói vừa đi đảo quanh Trì Phong. “Đều đã nói rồi, lưng tuyệt đối phải thẳng, chớ ưởng ngực. Hai tay vây quanh trước ngực tựa như đang ôm bóng. Mắt lúc nào cũng phải nhìn hướng về phía trước, đầu ngẩng cao, cảm giác đỉnh đầu như bị một cây tuyến nâng trụ.” Trì Phong ngồi chồm hổm một hồi, Úy Trì Hòe lại cảm thấy không hài lòng, vội vàng nhắc lại quy tắc thêm một lần nữa. Trì Phong làm theo, nước mắt trong lòng không ngừng tuôn rơi, cũng tự trách mình nhất thời hồ đồ, ngày đó vì ham hố muốn đánh nhau, đã nghĩ phải học võ, chờ đợi sau này có thể tự do đi xuyên rừng, phiêu phiêu dục tiên mà xuất hiện trước mặt mọi người. Hơn nữa học xong võ công, còn có thể cứu người, trong các cuốn tiểu thuyết cũng thường có cốt truyện “anh hùng cứu mỹ nhân”! Tưởng tượng một chút, vị anh hùng ngọc thụ lâm phong, ra tay trượng nghĩa cứu giúp nữ tử xinh đẹp, tại giữ không trung xoay tròn một hồi lâu mới đáp xuống đất. Sau đó mỹ nữ xấu hổ rụt rè mà nói nhỏ muốn lấy thân đền đáp… Bịch! Đầu bỗng nhiên cảm thấy đau xót. “Ngươi đang suy nghĩ cái gì? Lại còn cười khúc khích nữa chứ.” Động tác của gia gia làm cho Trì Phong lập tức hồi phục lại tinh thần. “Ngươi phải nhớ kỹ, trên thế gian này, chỉ có bản lãnh mạnh, sau này mới có thể bảo vệ được dân chúng, mới có thể khiến cho những kẻ khác phải thuần phục ngươi!” Úy Trì Hòe thấm thía nói. Lần này Trì Phong thật sự chăm chú lắng nghe, nàng hiện tại là nữ cải nam trang, nếu như bản lãnh không mạnh, tương lai như thế nào có thể làm một đại trương phu? Như thế nào có được địa vị trong giới nam nhi? Như thế nào có thể bảo vệ chính mình không bị người khác thương tổn? Nghĩ tới đây, Trì Phong kiên định gật đầu, hai mắt sáng lên: “Gia gia, ta đã thông suốt rồi, từ nay về sau sẽ cố gắng luyện tập!” Vì vậy, Úy Trì Hòe cảm thấy rất vui mừng, may mắn đích tôn của chính mình vốn là thiết thụ nở hoa rồi. ☆☆☆☆☆☆ Bây giờ Trì Phong mặc dù mới ba tuổi, nhưng cuộc sống đã vô cùng bận rộn. Sáng sớm thức dậy đứng tấn luyện võ, hai canh giờ sau dùng điểm tâm cùng người nhà, tiếp đó lại cùng tỷ tỷ học viết chữ, xế chiều dành thời gian luyện tập cầm kỳ thi họa, buổi tối vốn là để kiểm tra lại mọi hoạt động trong ngày. Nghĩ lại lúc còn ở hiện đại Trì Phong mặc dù IQ cao, trí nhớ siêu quần, cũng chưa từng siêng năng đến như vậy? Nhưng bây giờ bất đồng, ở hiện đại như thế nào cũng không bị chết đói, nhưng nơi này lại không như thế, kẻ nào đắc tội với Hoàng Thượng nhân tiện trưu di tam tộc hoặc bị đày ra biên ải lưu vong. Úy Trì phủ đều là dựa gia gia chống đỡ, gia sản cũng chỉ có vài chục mẫu ruộng, hơn nữa lại còn có một chút bỗng lộc, nhưng chính là gia gia đối đãi với binh lính rất tốt, thường cầm bổng lộc của chính mình đi cứu tế người khác, người nhà vừa lại không có kinh doanh gia sản, cho nên Úy Trì phủ cũng không mấy dư giả. Mặc dù các vị trưởng bối không có nói qua, Trì Phong cũng biết. Cứ như vậy, thoáng một cái đã ba năm trôi qua, Trì Phong cũng đã được sáu tuổi rồi. Trong ba năm này, tuy cuộc sống khá là khắc khổ, nhưng nàng vẫn gây ra không ít chuyện. “Quản gia thúc thúc, nếu như ngươi không gia tăng lượng thịt trong thức ăn hàng ngày của ta, ta sẽ nhân tiện bẩm báo lại cho gia gia biết chuyện tối hôm qua ngươi cùng Thúy Nương hẹn hò trong bếp.” Trì Phong vừa nói vừa chắp hai tay sau lưng, đi đi lại lại trong phòng. “Tiểu thiếu gia, ngàn vạn lần đừng nên bẩm báo cùng lão gia gia, Thúy Nương còn không có đáp ứng ta đấy.” Một nam tử hơn ba mươi tuổi bộ dạng đáng thương hoảng hốt nhìn Trì Phong cầu khẩn. Thúy Nương vốn là trù nương của Úy Trì phủ đã hơn mười năm nay, quản gia liếc mắt một cái nhân tiện nhìn trúng đối phương, đáng tiếc lâu như vậy vẫn chưa thành công. “Vậy ngươi phải đáp ứng điều kiện của ta, mỗi ngày đều chỉ ăn rau cải củ, ta gần như mất hết cả vị giác rồi đây này!” Trì Phong bất mãn nói. “Nhưng tiểu thiếu gia, mấy ngày hôm trước ngài âm thầm đánh lén một hộ vệ trong phủ, khiến cho hắn phải nằm tĩnh dưỡng trên giường, bây giờ trong phủ không có ai bảo vệ, lão gia nói phải phạt người bảy ngày không được ăn thịt, hiện tại chỉ vừa trải qua có ba ngày mà thôi.” Quản gia cố gắng kíck thích trí nhớ của Trì Phong. “Trời ạ, mới có ba ngày, ta còn tưởng rằng ba tháng đã trôi qua, gia gia cũng thật là, tên hộ vệ kia quả thật không còn dùng được nữa rồi, ta rèn luyện năng lực phản ứng của hắn có gì bất hảo, cư nhiên còn bị phạt! Làm chuyện tốt rốt cuộc lại như thế này, có hay không thiên lý hả!” Trì Phong ngửa đầu nói lớn, phạt gì không phạt lại phạt nàng không được ăn thịt? Vậy chẳng phải khiến cho nàng sống không bằng chết sao? Không ăn thịt nhân tiện không có tâm tình cùng thể lực để học hành rồi, gia gia đây chính là hủy hoại tương lai của quốc gia a! “Quản gia, nếu ngươi gia tăng lượng thịt trong thức ăn cho ta, đổi lại ta sẽ miễn phí dạy cho ngươi một đơn thuốc, Thúy Nương sẽ chấp nhận ngươi dễ như trở bàn tay.” Suy nghĩ một chút, Trì Phong đột nhiên thần bí hề hề mà ghé sát vào tai quản gia đầu độc.
/166
|