“Nương nương triệu kiến nô tì không biết là có chuyện gì?” Chờ thật lâu không thấy Mị phi mở miệng, Thường Hy cũng đành phải mở miệng trước, ai kêu nàng là người dưới mái hiên không thể cúi đầu. Đại tướng quân Hàn Tín còn có thể nhịn nhục chịu dưới khố, nàng một cái tú nữ nho nhỏ có thấm vào đâu. Có thể xác định được vị trí của mình luôn là người sống lâu!
Vòng vàng khảm bảo thạch của Mị phi chạm vào mặt bàn phát ra tiếng vang thanh thúy. Nghe được tiếng nói của Thường Hy, khóe mắt Mị phi vừa nhấc, khóe miệng cũng trong phút chốc mà gợi nên một nụ cười điềm đạm đáng yêu: “Mục đích ngươi vào cung là gì?”
Thường Hy sửng sốt, linh cảm trong lòng đại chấn. Vấn đề này của Mị phi thực sự làm nàng không biết nên phải trả lời thế nào mới thỏa đáng. Đều nói Mị phi là nữ nhân ngực lớn não nhỏ trong hậu cung, nhưng khi nghe được những lời này của nàng, Thường hy cảm thấy mấy lời đồn kia không chút nào đáng tin cậy. Một nữ nhân không có não thực sự sẽ sớm biến mất trong cái đầm nước hậu cung sâu thẳm này rồi.
Nghĩ thế, Thường Hy càng thêm cẩn thận. Trong lòng lặp lại ý đồ của Mị phi, lại nhất thời gãi đầu nói: “Nô tì ngu dốt, không biết ý của nương nương là gì?”
Có chút ý tứ. Mị phi cười khẽ một tiếng, trong thanh âm cũng mang theo một chút lười biếng kiều mị, ngay cả Thường Hy nghe được cũng cảm thấy tâm hồn phiêu phiêu. Khó trách Mị phi vẫn giữ được cưng chiều rồi.
“Không biết?” Thanh âm Mị phi giương lên, thoải mái mang theo một dòng uy nghi, còn kèm theo một tia chất vấn nhè nhẹ.
“Dạ!” Thường Hy trực tiếp thừa nhận. Nàng cũng quả thực không biết, đối với nữ nhân hàng năm sống trong hậu cung, không chỉ bình an vô sự mà còn từng bước leo lên vị trí cao cao tại thượng này, đối với cách sinh tồn trong hậu cung mà nói, kia đúng là cao thủ trong cao thủ. Trước mặt loại người này, tuyệt đối không được biểu hiện mình thông minh, tránh cho thông minh lại bị thông minh hại. Cách tốt nhất chính là thẳng thắn thừa nhận, lời như vậy còn có thể cho đối phương một đường lưu lại. Tích cực mà nói chính là hình tượng đáng yêu chân thật, còn tiêu cực thì chính là đứa ngốc ngu không ai bằng. Người ta cũng đối với kẻ ngốc mà giảm phòng bị đi hai ba phần.
Nhưng điểm chung duy nhất là, cứ như vậy người khác cũn không quá đề phòng đối với ngươi, coi ngươi giống như đối thủ cũng không có uy hiếp gì lớn, vô hình chung mà tạo cho mình thêm một tầng bảo vệ.
Sẽ không ai phòng bị đối với một đứa ngốc đấy!
Nghe nói như thế, ánh mắt Mị phi nhìn Thường Hy có chút biến hóa, nhiều thở dài, ít phòng bị, nụ cười trên mặt cũng sâu hơn, nói tiếp: “Bổn cung cũng không vòng vèo thêm nữa. Nói thật bổn cung nhìn trúng ngươi, muốn cất nhắc ngươi phục vụ Hoàng thượng, ngươi có bằng lòng hay không?”
Thường Hy sợ ngây người, sợ choáng váng, trong đầu bất ngờ vang lên câu nói của Lệ Bình: “Hoàng thượng cũng đã già rồi, nghĩ kĩ thì cũng có chút ghê tởm…”
Mị phi thấy biểu tình của Thường Hy thì cho là nàng vui mừng quá độ, trong lòng khinh bỉ một tiếng nhưng ngoài miệng lại nói: “Theo gia thế của ngươi, thế nào cũng không đến lượt ngươi vào hậu cung, chính là phân ngạch cho các Hoàng tử chỉ sợ ngươi cũng không được chọn. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời bổn cung, ta tự sẽ bảo hộ chu toàn cho ngươi tiến lên từng bước, phú quý vô hạn!”
Vòng vàng khảm bảo thạch của Mị phi chạm vào mặt bàn phát ra tiếng vang thanh thúy. Nghe được tiếng nói của Thường Hy, khóe mắt Mị phi vừa nhấc, khóe miệng cũng trong phút chốc mà gợi nên một nụ cười điềm đạm đáng yêu: “Mục đích ngươi vào cung là gì?”
Thường Hy sửng sốt, linh cảm trong lòng đại chấn. Vấn đề này của Mị phi thực sự làm nàng không biết nên phải trả lời thế nào mới thỏa đáng. Đều nói Mị phi là nữ nhân ngực lớn não nhỏ trong hậu cung, nhưng khi nghe được những lời này của nàng, Thường hy cảm thấy mấy lời đồn kia không chút nào đáng tin cậy. Một nữ nhân không có não thực sự sẽ sớm biến mất trong cái đầm nước hậu cung sâu thẳm này rồi.
Nghĩ thế, Thường Hy càng thêm cẩn thận. Trong lòng lặp lại ý đồ của Mị phi, lại nhất thời gãi đầu nói: “Nô tì ngu dốt, không biết ý của nương nương là gì?”
Có chút ý tứ. Mị phi cười khẽ một tiếng, trong thanh âm cũng mang theo một chút lười biếng kiều mị, ngay cả Thường Hy nghe được cũng cảm thấy tâm hồn phiêu phiêu. Khó trách Mị phi vẫn giữ được cưng chiều rồi.
“Không biết?” Thanh âm Mị phi giương lên, thoải mái mang theo một dòng uy nghi, còn kèm theo một tia chất vấn nhè nhẹ.
“Dạ!” Thường Hy trực tiếp thừa nhận. Nàng cũng quả thực không biết, đối với nữ nhân hàng năm sống trong hậu cung, không chỉ bình an vô sự mà còn từng bước leo lên vị trí cao cao tại thượng này, đối với cách sinh tồn trong hậu cung mà nói, kia đúng là cao thủ trong cao thủ. Trước mặt loại người này, tuyệt đối không được biểu hiện mình thông minh, tránh cho thông minh lại bị thông minh hại. Cách tốt nhất chính là thẳng thắn thừa nhận, lời như vậy còn có thể cho đối phương một đường lưu lại. Tích cực mà nói chính là hình tượng đáng yêu chân thật, còn tiêu cực thì chính là đứa ngốc ngu không ai bằng. Người ta cũng đối với kẻ ngốc mà giảm phòng bị đi hai ba phần.
Nhưng điểm chung duy nhất là, cứ như vậy người khác cũn không quá đề phòng đối với ngươi, coi ngươi giống như đối thủ cũng không có uy hiếp gì lớn, vô hình chung mà tạo cho mình thêm một tầng bảo vệ.
Sẽ không ai phòng bị đối với một đứa ngốc đấy!
Nghe nói như thế, ánh mắt Mị phi nhìn Thường Hy có chút biến hóa, nhiều thở dài, ít phòng bị, nụ cười trên mặt cũng sâu hơn, nói tiếp: “Bổn cung cũng không vòng vèo thêm nữa. Nói thật bổn cung nhìn trúng ngươi, muốn cất nhắc ngươi phục vụ Hoàng thượng, ngươi có bằng lòng hay không?”
Thường Hy sợ ngây người, sợ choáng váng, trong đầu bất ngờ vang lên câu nói của Lệ Bình: “Hoàng thượng cũng đã già rồi, nghĩ kĩ thì cũng có chút ghê tởm…”
Mị phi thấy biểu tình của Thường Hy thì cho là nàng vui mừng quá độ, trong lòng khinh bỉ một tiếng nhưng ngoài miệng lại nói: “Theo gia thế của ngươi, thế nào cũng không đến lượt ngươi vào hậu cung, chính là phân ngạch cho các Hoàng tử chỉ sợ ngươi cũng không được chọn. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời bổn cung, ta tự sẽ bảo hộ chu toàn cho ngươi tiến lên từng bước, phú quý vô hạn!”
/408
|