Sau khi Thường Hy chia tay Lệ Bình thì trực tiếp trở về sau lưng Tiêu Vân Trác. Lúc này lầu trúc đối diện đã đổi một vũ cơ Giang Nam, âm luật réo rắt hòa cùng với thân ảnh mềm nhẹ, lả lướt của vũ cơ kia dường như phiêu đãng mất hồn trong lầu trúc. Bên trên mặt hồ là toàn bộ đèn hoa đăng như ánh sao vụt bay sáng chói, trận trận hương hoa sen theo gió nhẹ thoang thoảng đưa vào, ống tay áo trên người vũ cơ tung bay, khi thì xoay tròn, khi thì uốn người mềm dẻo, ngọc dung thỉnh thoảng lại lộ ra sau lớp rèm mỏng, mỗi một động tác dường như đều hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Tiêu Vân Trác tựa hồ là nhìn không chuyển mắt mỗi động tác múa của vũ cơ nhưng khóe mắt dư quang lại thấy được Thường Hy đã trở về, không nói chuyện với nàng mà uống cạn sạch rượu trong ly.
Thường Hy thoáng nhìn, đang muốn tiến lên rót đầy rượu cho hắn lại thấy Mạnh Điệp Vũ nhanh hơn nàng một bước cướp lấy bầu rượu, khẽ cười nói: “Biểu ca, Điệp Nhi châm cho huynh một ly rượu, hy vọng biểu ca nhanh chóng được tâm tưởng sự thành!”
Tiêu Vân Trác nghe vậy liền nhìn Mạnh Điệp Vũ, là biểu muội từ nhỏ lớn lên cùng hắn, nói: “Làm phiền biểu muội rồi!”
“Biểu ca nói gì thế, chỉ là châm một ly rượu thôi mà, không có gì lớn cả!” Mạnh Điệp Vũ nhàn nhạt cười một tiếng, cặp mắt thật to đầy sóng kia lưu chuyển mấy phần thẹn thùng: “Trước kia đều nhờ biểu ca chăm sóc, từ giờ về sau đến lượt Điệp Nhi sẽ chăm sóc thật tốt biểu ca. Điệp Nhi lúc nào cũng ghi nhớ lời của cô cô khi còn sống, không dám có một chút quên lãng!”
Nghe được Mạnh Điệp Vũ nhắc đến tiên Hoàng hậu, Thường Hy chớp mắt một cái, chỉ thấy thần sắc Tiêu Vân Trác nhu hòa đi mấy phần, nói: “Đây cũng là chuyện của lúc trước rồi, huống chi ta so với muội còn lớn tuổi hơn, những chuyện kia muội không cần đặt ở trong lòng.” Nói tới chỗ này dừng lại, nhìn Thường Hy nói: “Có Ngu Thượng nghi ở đây, mọi việc đều được chuẩn bị thỏa đáng, ta vô cùng an tâm.”
Thường Hy khẽ nhíu mày, tên Tiêu Vân Trác đáng chết này nhắc tới nàng làm cái gì, Mạnh Điệp Vũ đã đối với nàng bất mãn rồi, bây giờ chỉ sợ muốn ăn tươi nuốt sống nàng đi, phiền phức của nàng đã nhiều thì chớ, không nhọc vị đại gia này thêu hoa trên gấm. Khuôn mặt Thường Hy chuyển một cái, thấp giọng cười nói: “Thái tử gia nói đùa, biểu tiểu thư một mảnh thành tâm, tự nhiên so với nô tỳ phục vụ càng thêm tỷ mỉ chu đáo, nô tỳ thô thủ bổn cước không dám được Thái tử gia tán dương.”
Tiêu Vân Trác liếc mắt nhìn Thường Hy một cái, sắc mặt khẽ cứng, thần sắc có chút không vui. Mạnh Điệp Vũ cười yếu ớt một tiếng, chậm rãi nói: “Không biết từ lúc nào trong cung quy củ cũng thay đổi, chủ tử nói chuyện nô tỳ có thể tùy tiện chen miệng sao?”
Sắc mặt Thường Hy trắng nhợt, biết mình quá mức sơ ý, cư nhiên lại phạm vào sai lầm đáng tiếc như vậy. Trước kia ở chung một chỗ với Tiêu Vân Trác đã thành thói quen, hắn nói gì thì nàng cũng đối lại một câu, thì ra thói quen thật là đáng sợ. Lần này bị Mạnh Điệp Vũ lợi dụng phản kích lại, bắt được nhược điểm của nàng, quả nhiên không thể coi thường cô ta, chỉ sợ sau này càng phải thêm cẩn thận.
“Là nô tỳ quá phận, xin biểu tiểu thư chớ trách!” Thường Hy lập tức nói, co được dãn được mới có thể thành đại sự, nhất thời bị mất không tính làm gì.
Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy nói: “May mắn là trước mặt biểu tiểu thư, nếu là trước mặt người ngoài xem cô còn như vậy? Thường ngay nuông chiều đem cô làm hư rồi!”
Đừng bảo là Thường Hy, ngay cả Mạnh Điệp Vũ cũng sợ ngây người, hai người đều có thể nghe ra thân mật trong giọng nói của Tiêu Vân Trác… Đây là có chuyện gì xảy ra? Thường Hy cảm thấy cả người tê dại, mạnh mẽ nhìn Tiêu Vân Trác một cái, chỉ thấy hắn vẫn nghiêm mặt như cũ, thần sắc tự tại chầm chậm uống hết ly rượu, tựa hồ tuyệt không biết câu nói kia của mình đã đem lại hậu quả gì.
Người này điên rồi sao? Thường Hy cảm giác nàng cần phải cùng hắn đả thông tư tưởng một chút, hắn đây không phải là đem nàng đẩy vào trong hố lửa sao? Chiến tranh giữa nàng và Mạnh Điệp Vũ đây là chuyện giữa hai người với nhau, không cần Tiêu Vân Trác thêm dầu thêm củi, lửa quá lớn sẽ đem nàng thiêu cháy mất. Nàng không phải là chủ tử cao cao tại thượng, nàng chỉ là một nô tỳ, nàng không có sức đấu cùng bọn họ.
Mạnh Điệp Vũ vạn vạn không nghĩ tới Tiêu Vân Trác còn có thể vòng vèo vì Ngu Thường Hy nói chuyện, mặc dù nàng đã một lần nữa đánh giá cao địa vị của Ngu Thường Hy trong lòng Tiêu Vân Trác, nhưng là nàng vẫn cảm thấy sợ, nàng thậm chí có thể cảm nhận được Tiêu Vân Trác hướng về phía Thường Hy là loại cảm giác… nhẹ nhõm. Mặc dù hắn vẫn như cũ nghiêm mặt, nhưng là trực giác của nữ nhân có thể khiến nàng thấy được sự thân mật mà nàng không thể sánh bằng. Tựa hồ đó là một loại khoảng cách mà nàng không thể nào vượt qua.
Đột nhiên Thường Hy lại không muốn cố ý vạch rõ giới hạn cùng Tiêu Vân Trác nư trước kia nữa, nàng cũng muốn tùy hứng một lần, nhất là lúc này đối mặt với Mạnh Điệp Vũ, con bướm khiến người ta cảm thấy chán ghét này. Nếu Tiêu Vân Trác tìm phiền toái cho nàng, nàng cũng không thể làm gì khác hơn là đáp lễ lại hắn. Thường Hy làm như lơ đãng quét mắt, cho dù Mạnh Điệp Vũ cố tình cụp xuống mi mắt nhưng cuối cùng vẫn bị nàng phát hiện được mất mát cùng căm hận tỏa ra từ ánh mắt ấy.
“Lời này của Thái tử gia nói đúng lắm, giống như nô tỳ là người không biết trời cao đất rộng gì vậy! Biểu tiểu thư là biểu muội của Thái tử gia, là người tri thư đạt lễ tất nhiên sẽ không cùng nô tỳ chấp nhặt như vậy. Hơn nữa là Thái tử gia chính miệng nói không cho phép nô tỳ cả ngày nghiêm mặt, nô tỳ nào dám không tuân mệnh đây?” Thường Hy vừa nói vừa tiến lên châm rượu cho Tiêu Vân Trác, trông thấy khuôn mặt đen lại của hắn liền muốn cười, đoán chừng người này không nghĩ nàng sẽ đáp lại hắn một câu như vậy.
Bên này tranh đấu gay gắt, bên kia “Báo hoàng ân” đã chuẩn bị mở màn. Thường Hy trong lòng khẽ động, lơ đãng cùng Tiêu Vân Trác liếc mắt nhìn nhau. Nàng có chút khẩn trương, mặc dù chủ ý này là do nàng nghĩ ra nhưng sự có thành được hay không thì nàng cũng không nắm chắc, nàng không có cách nào đoán trước được Hoàng thượng sẽ có phản ứng gì sau khi biết chuyện này.
Mạnh Điệp Vũ nhìn Tiêu Vân Trác bị vở kịch sắp mở màn hấp dẫn lực chú ý liền nhẹ nhàng đứng dậy, từ từ đi tới bên người Thường Hy, thản nhiên nói: “Ngu Thượng nghi có thể nói chuyện với ta một chút được không? Ta một người vô cùng buồn bực!”
“Trên sân khấu đang rất náo nhiệt, biểu tiểu thư làm sao lại cảm thấy buồn bực? “Báo hoàng ân” là tác phẩm mới, nghe nói diễn rất hay, bên ngoài còn chưa xuất hiện, trong cung là lần đầu tiên diễn xuất đấy!” Thường Hy theo bản năng lùi về phía sau một bước, nàng không muốn đứng quá gần Mạnh Điệp Vũ, nữ nhân này khiến nàng cảm thấy không yên lòng, cả người ngay như tóc gáy cũng có chút dựng lên, tốt nhất nên đứng cách xa nàng ta một chút!
Mạnh Điệp Vũ quay đầu nhìn mặt nước hồ Thiên Hà đen nhánh phản chiếu ánh sáng mê người của đèn hoa đăng, trong mắt lóe lên một tia quyết tuyệt, là của ta, ai cũng không cho phép cướp đi! Ngu Thường Hy, là cô chọc ta đấy!
Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, Mạnh Điệp Vũ chợt tiến nhanh về phía trước mượn ống tay áo to lớn, kéo tay của Thường Hy đặt vào vị trí trước ngực của mình…
Tiêu Vân Trác tựa hồ là nhìn không chuyển mắt mỗi động tác múa của vũ cơ nhưng khóe mắt dư quang lại thấy được Thường Hy đã trở về, không nói chuyện với nàng mà uống cạn sạch rượu trong ly.
Thường Hy thoáng nhìn, đang muốn tiến lên rót đầy rượu cho hắn lại thấy Mạnh Điệp Vũ nhanh hơn nàng một bước cướp lấy bầu rượu, khẽ cười nói: “Biểu ca, Điệp Nhi châm cho huynh một ly rượu, hy vọng biểu ca nhanh chóng được tâm tưởng sự thành!”
Tiêu Vân Trác nghe vậy liền nhìn Mạnh Điệp Vũ, là biểu muội từ nhỏ lớn lên cùng hắn, nói: “Làm phiền biểu muội rồi!”
“Biểu ca nói gì thế, chỉ là châm một ly rượu thôi mà, không có gì lớn cả!” Mạnh Điệp Vũ nhàn nhạt cười một tiếng, cặp mắt thật to đầy sóng kia lưu chuyển mấy phần thẹn thùng: “Trước kia đều nhờ biểu ca chăm sóc, từ giờ về sau đến lượt Điệp Nhi sẽ chăm sóc thật tốt biểu ca. Điệp Nhi lúc nào cũng ghi nhớ lời của cô cô khi còn sống, không dám có một chút quên lãng!”
Nghe được Mạnh Điệp Vũ nhắc đến tiên Hoàng hậu, Thường Hy chớp mắt một cái, chỉ thấy thần sắc Tiêu Vân Trác nhu hòa đi mấy phần, nói: “Đây cũng là chuyện của lúc trước rồi, huống chi ta so với muội còn lớn tuổi hơn, những chuyện kia muội không cần đặt ở trong lòng.” Nói tới chỗ này dừng lại, nhìn Thường Hy nói: “Có Ngu Thượng nghi ở đây, mọi việc đều được chuẩn bị thỏa đáng, ta vô cùng an tâm.”
Thường Hy khẽ nhíu mày, tên Tiêu Vân Trác đáng chết này nhắc tới nàng làm cái gì, Mạnh Điệp Vũ đã đối với nàng bất mãn rồi, bây giờ chỉ sợ muốn ăn tươi nuốt sống nàng đi, phiền phức của nàng đã nhiều thì chớ, không nhọc vị đại gia này thêu hoa trên gấm. Khuôn mặt Thường Hy chuyển một cái, thấp giọng cười nói: “Thái tử gia nói đùa, biểu tiểu thư một mảnh thành tâm, tự nhiên so với nô tỳ phục vụ càng thêm tỷ mỉ chu đáo, nô tỳ thô thủ bổn cước không dám được Thái tử gia tán dương.”
Tiêu Vân Trác liếc mắt nhìn Thường Hy một cái, sắc mặt khẽ cứng, thần sắc có chút không vui. Mạnh Điệp Vũ cười yếu ớt một tiếng, chậm rãi nói: “Không biết từ lúc nào trong cung quy củ cũng thay đổi, chủ tử nói chuyện nô tỳ có thể tùy tiện chen miệng sao?”
Sắc mặt Thường Hy trắng nhợt, biết mình quá mức sơ ý, cư nhiên lại phạm vào sai lầm đáng tiếc như vậy. Trước kia ở chung một chỗ với Tiêu Vân Trác đã thành thói quen, hắn nói gì thì nàng cũng đối lại một câu, thì ra thói quen thật là đáng sợ. Lần này bị Mạnh Điệp Vũ lợi dụng phản kích lại, bắt được nhược điểm của nàng, quả nhiên không thể coi thường cô ta, chỉ sợ sau này càng phải thêm cẩn thận.
“Là nô tỳ quá phận, xin biểu tiểu thư chớ trách!” Thường Hy lập tức nói, co được dãn được mới có thể thành đại sự, nhất thời bị mất không tính làm gì.
Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy nói: “May mắn là trước mặt biểu tiểu thư, nếu là trước mặt người ngoài xem cô còn như vậy? Thường ngay nuông chiều đem cô làm hư rồi!”
Đừng bảo là Thường Hy, ngay cả Mạnh Điệp Vũ cũng sợ ngây người, hai người đều có thể nghe ra thân mật trong giọng nói của Tiêu Vân Trác… Đây là có chuyện gì xảy ra? Thường Hy cảm thấy cả người tê dại, mạnh mẽ nhìn Tiêu Vân Trác một cái, chỉ thấy hắn vẫn nghiêm mặt như cũ, thần sắc tự tại chầm chậm uống hết ly rượu, tựa hồ tuyệt không biết câu nói kia của mình đã đem lại hậu quả gì.
Người này điên rồi sao? Thường Hy cảm giác nàng cần phải cùng hắn đả thông tư tưởng một chút, hắn đây không phải là đem nàng đẩy vào trong hố lửa sao? Chiến tranh giữa nàng và Mạnh Điệp Vũ đây là chuyện giữa hai người với nhau, không cần Tiêu Vân Trác thêm dầu thêm củi, lửa quá lớn sẽ đem nàng thiêu cháy mất. Nàng không phải là chủ tử cao cao tại thượng, nàng chỉ là một nô tỳ, nàng không có sức đấu cùng bọn họ.
Mạnh Điệp Vũ vạn vạn không nghĩ tới Tiêu Vân Trác còn có thể vòng vèo vì Ngu Thường Hy nói chuyện, mặc dù nàng đã một lần nữa đánh giá cao địa vị của Ngu Thường Hy trong lòng Tiêu Vân Trác, nhưng là nàng vẫn cảm thấy sợ, nàng thậm chí có thể cảm nhận được Tiêu Vân Trác hướng về phía Thường Hy là loại cảm giác… nhẹ nhõm. Mặc dù hắn vẫn như cũ nghiêm mặt, nhưng là trực giác của nữ nhân có thể khiến nàng thấy được sự thân mật mà nàng không thể sánh bằng. Tựa hồ đó là một loại khoảng cách mà nàng không thể nào vượt qua.
Đột nhiên Thường Hy lại không muốn cố ý vạch rõ giới hạn cùng Tiêu Vân Trác nư trước kia nữa, nàng cũng muốn tùy hứng một lần, nhất là lúc này đối mặt với Mạnh Điệp Vũ, con bướm khiến người ta cảm thấy chán ghét này. Nếu Tiêu Vân Trác tìm phiền toái cho nàng, nàng cũng không thể làm gì khác hơn là đáp lễ lại hắn. Thường Hy làm như lơ đãng quét mắt, cho dù Mạnh Điệp Vũ cố tình cụp xuống mi mắt nhưng cuối cùng vẫn bị nàng phát hiện được mất mát cùng căm hận tỏa ra từ ánh mắt ấy.
“Lời này của Thái tử gia nói đúng lắm, giống như nô tỳ là người không biết trời cao đất rộng gì vậy! Biểu tiểu thư là biểu muội của Thái tử gia, là người tri thư đạt lễ tất nhiên sẽ không cùng nô tỳ chấp nhặt như vậy. Hơn nữa là Thái tử gia chính miệng nói không cho phép nô tỳ cả ngày nghiêm mặt, nô tỳ nào dám không tuân mệnh đây?” Thường Hy vừa nói vừa tiến lên châm rượu cho Tiêu Vân Trác, trông thấy khuôn mặt đen lại của hắn liền muốn cười, đoán chừng người này không nghĩ nàng sẽ đáp lại hắn một câu như vậy.
Bên này tranh đấu gay gắt, bên kia “Báo hoàng ân” đã chuẩn bị mở màn. Thường Hy trong lòng khẽ động, lơ đãng cùng Tiêu Vân Trác liếc mắt nhìn nhau. Nàng có chút khẩn trương, mặc dù chủ ý này là do nàng nghĩ ra nhưng sự có thành được hay không thì nàng cũng không nắm chắc, nàng không có cách nào đoán trước được Hoàng thượng sẽ có phản ứng gì sau khi biết chuyện này.
Mạnh Điệp Vũ nhìn Tiêu Vân Trác bị vở kịch sắp mở màn hấp dẫn lực chú ý liền nhẹ nhàng đứng dậy, từ từ đi tới bên người Thường Hy, thản nhiên nói: “Ngu Thượng nghi có thể nói chuyện với ta một chút được không? Ta một người vô cùng buồn bực!”
“Trên sân khấu đang rất náo nhiệt, biểu tiểu thư làm sao lại cảm thấy buồn bực? “Báo hoàng ân” là tác phẩm mới, nghe nói diễn rất hay, bên ngoài còn chưa xuất hiện, trong cung là lần đầu tiên diễn xuất đấy!” Thường Hy theo bản năng lùi về phía sau một bước, nàng không muốn đứng quá gần Mạnh Điệp Vũ, nữ nhân này khiến nàng cảm thấy không yên lòng, cả người ngay như tóc gáy cũng có chút dựng lên, tốt nhất nên đứng cách xa nàng ta một chút!
Mạnh Điệp Vũ quay đầu nhìn mặt nước hồ Thiên Hà đen nhánh phản chiếu ánh sáng mê người của đèn hoa đăng, trong mắt lóe lên một tia quyết tuyệt, là của ta, ai cũng không cho phép cướp đi! Ngu Thường Hy, là cô chọc ta đấy!
Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, Mạnh Điệp Vũ chợt tiến nhanh về phía trước mượn ống tay áo to lớn, kéo tay của Thường Hy đặt vào vị trí trước ngực của mình…
/408
|