Bưng khay thức ăn trở lại phòng, Thường Hy cau mày nhìn Lệ Bình nói: “Những thứ này thật là không có biện pháp nuốt vào miệng. Dùng nồi lớn nấu đại một món, một chút hương vị cũng không có, khó ăn muốn chết!”
Lệ Bình mắt lạnh liếc Thường Hy một cái, hơi không cam lòng nói: “Nhà ngươi phú giáp thiên hạ, sơn trân hải vị cái gì chưa từng ăn qua, nào giống một dạng với chúng ta, đều là gia quyến của quan viên, không dám lãng phí!”
Thường Hy khẽ thở dài nói: “Có tiền cũng không phải là lỗi của ta, ai bảo ta có người cha biết kiếm tiền, lại còn có ba ca ca trò giỏi hơn thầy. Ta từ nhỏ kiều sanh quán dưỡng cũng không phải là lỗi của ta. Cha ta nói nữ nhi phải được nuông chiều, nhi tử (con trai) phải nuôi dạy nghiêm khắc, ta có phúc khí được nuông chiều là từ lúc mới sinh đó chứ!”
Lệ Bình nghe vậy trực tiếp nghiến răng ken két, nhịn không được đưa tay lên níu lấy vành tai Thường Hy, ở bên tai nàng quát: “Không khoe khoang ngươi sẽ chết sao? Còn tiếp tục có tin hay không ta sẽ một cước đá ngươi bay ra ngoài?”
Thường Hy tránh thoát khỏi ma trảo của Lệ Bình, nhìn nàng nói: “Ai khoe khoang hả? Ta nói toàn là sự thật, ta không có ý kia ngươi đừng hiểu lầm. Chỉ là thực sự rất khó ăn, về sau nếu vẫn phải ăn thức ăn như vậy, ta sẽ chết ở chỗ này mất!”
Lệ Bình không chút nào đáng thương mà nói ra: “No bụng thì không chết đói được, giống như ngươi vậy, phải để cho ngươi nếm xem cái gì là khổ nạn xem ngươi ngày sau có còn dám mạnh miệng nói như vậy nữa hay không? Ta cảm thấy cũng không đến nỗi khó ăn như vậy, chỉ là có điểm không bằng thức ăn ở nhà chứ không đến nỗi cơm nuốt không trôi. Nếu ngươi không muốn ăn đồ ăn loại này, được thôi, chỉ cần ngươi đoạt được vị trí Hoàng tử phi, muốn ăn cái gì do ngươi định đoạt tất!”
Thường Hy nghe vậy buông chén hoa xanh trong tay, ngẩng đầu nhìn Lệ Bình nói: “Đây cũng là một biện pháp!”
Lệ Bình lắc đầu nhìn Thường Hy, sắp bị nàng chọc tức tới chết! Quy củ lúc ăn cơm là không được nói chuyện, hai người im lặng dùng bữa. Dùng hết cơm xong thu dọn bát đũa, lúc này mới quay lại vị trí của chính mình.
Lệ Bình tiện tay cầm lấy bức tranh thêu của minh cẩn thận kiểm tra một lần, vừa nhìn vừa nói: “Ta cũng không có cái yêu cầu quá cao gì, không cần vị trí Hoàng tử phi, chỉ cần một cái Lương đễ cũng coi như không phụ lòng lão nhân gia ở nhà, cha ta cũng không có uổng công nuôi nấng ta mười mấy năm nay!”
Thường Hy đang tiện tay lật xem sách, nghe được lời của nàng liền cười nói: “Ta cảm thấy được sẽ không có vấn đề gì đâu. Lấy gia thế, tướng mạo cảu ngươi, một Lương đễ quá thừa sức, ta xem a, làm Hoàng tử phi cũng được ấy chứ! Ai, về sau ngươi làm lớn nhớ phải giúp đỡ ta đó nha!”
“Nghe lời ngươi nói xem. Lấy dung mạo của ngươi làm Lương đễ cũng không thành vấn đề, nếu như gia thế tốt hơn một chút, Hoàng tử phi còn không phải là bắt vào tay? Chỉ tiếc…” Lệ Bình vì Thường Hy mà tiếc nuối, một người có tướng mạo tốt như vậy lại cố tình bởi vì gia thế mà liên lụy.
Thường Hy gấp sách đặt lên giá gỗ sơn đỏ bên cạnh giường, cầm lấy túi của mình đưa tay lấy bức tranh thêu, nói: “Không có gì đáng tiếc, ta tin tưởng việc là do người quyết định. Ngươi hãy tin ta đi, một ngày nào đó ta sẽ đứng ở nơi thật cao, thật cao, trở thành vinh dự của gia tộc, sẽ không bao giờ để cho những người này xem thường ta nữa!”
Thường Hy vừa dứt lời liền cúi đầu nhìn bức tranh thêu của mình, nhất thời sợ đến ngây người.
Lệ Bình mắt lạnh liếc Thường Hy một cái, hơi không cam lòng nói: “Nhà ngươi phú giáp thiên hạ, sơn trân hải vị cái gì chưa từng ăn qua, nào giống một dạng với chúng ta, đều là gia quyến của quan viên, không dám lãng phí!”
Thường Hy khẽ thở dài nói: “Có tiền cũng không phải là lỗi của ta, ai bảo ta có người cha biết kiếm tiền, lại còn có ba ca ca trò giỏi hơn thầy. Ta từ nhỏ kiều sanh quán dưỡng cũng không phải là lỗi của ta. Cha ta nói nữ nhi phải được nuông chiều, nhi tử (con trai) phải nuôi dạy nghiêm khắc, ta có phúc khí được nuông chiều là từ lúc mới sinh đó chứ!”
Lệ Bình nghe vậy trực tiếp nghiến răng ken két, nhịn không được đưa tay lên níu lấy vành tai Thường Hy, ở bên tai nàng quát: “Không khoe khoang ngươi sẽ chết sao? Còn tiếp tục có tin hay không ta sẽ một cước đá ngươi bay ra ngoài?”
Thường Hy tránh thoát khỏi ma trảo của Lệ Bình, nhìn nàng nói: “Ai khoe khoang hả? Ta nói toàn là sự thật, ta không có ý kia ngươi đừng hiểu lầm. Chỉ là thực sự rất khó ăn, về sau nếu vẫn phải ăn thức ăn như vậy, ta sẽ chết ở chỗ này mất!”
Lệ Bình không chút nào đáng thương mà nói ra: “No bụng thì không chết đói được, giống như ngươi vậy, phải để cho ngươi nếm xem cái gì là khổ nạn xem ngươi ngày sau có còn dám mạnh miệng nói như vậy nữa hay không? Ta cảm thấy cũng không đến nỗi khó ăn như vậy, chỉ là có điểm không bằng thức ăn ở nhà chứ không đến nỗi cơm nuốt không trôi. Nếu ngươi không muốn ăn đồ ăn loại này, được thôi, chỉ cần ngươi đoạt được vị trí Hoàng tử phi, muốn ăn cái gì do ngươi định đoạt tất!”
Thường Hy nghe vậy buông chén hoa xanh trong tay, ngẩng đầu nhìn Lệ Bình nói: “Đây cũng là một biện pháp!”
Lệ Bình lắc đầu nhìn Thường Hy, sắp bị nàng chọc tức tới chết! Quy củ lúc ăn cơm là không được nói chuyện, hai người im lặng dùng bữa. Dùng hết cơm xong thu dọn bát đũa, lúc này mới quay lại vị trí của chính mình.
Lệ Bình tiện tay cầm lấy bức tranh thêu của minh cẩn thận kiểm tra một lần, vừa nhìn vừa nói: “Ta cũng không có cái yêu cầu quá cao gì, không cần vị trí Hoàng tử phi, chỉ cần một cái Lương đễ cũng coi như không phụ lòng lão nhân gia ở nhà, cha ta cũng không có uổng công nuôi nấng ta mười mấy năm nay!”
Thường Hy đang tiện tay lật xem sách, nghe được lời của nàng liền cười nói: “Ta cảm thấy được sẽ không có vấn đề gì đâu. Lấy gia thế, tướng mạo cảu ngươi, một Lương đễ quá thừa sức, ta xem a, làm Hoàng tử phi cũng được ấy chứ! Ai, về sau ngươi làm lớn nhớ phải giúp đỡ ta đó nha!”
“Nghe lời ngươi nói xem. Lấy dung mạo của ngươi làm Lương đễ cũng không thành vấn đề, nếu như gia thế tốt hơn một chút, Hoàng tử phi còn không phải là bắt vào tay? Chỉ tiếc…” Lệ Bình vì Thường Hy mà tiếc nuối, một người có tướng mạo tốt như vậy lại cố tình bởi vì gia thế mà liên lụy.
Thường Hy gấp sách đặt lên giá gỗ sơn đỏ bên cạnh giường, cầm lấy túi của mình đưa tay lấy bức tranh thêu, nói: “Không có gì đáng tiếc, ta tin tưởng việc là do người quyết định. Ngươi hãy tin ta đi, một ngày nào đó ta sẽ đứng ở nơi thật cao, thật cao, trở thành vinh dự của gia tộc, sẽ không bao giờ để cho những người này xem thường ta nữa!”
Thường Hy vừa dứt lời liền cúi đầu nhìn bức tranh thêu của mình, nhất thời sợ đến ngây người.
/408
|