Nếu như Hoàng thượng ở Linh Đinh các thì muốn gặp mặt cũng dễ dàng hơn nhiều, nhưng là phải đi Loan Minh cung thì chỉ sợ lần này khó được.
Triêu Hà nhìn Thường Hy hỏi: “Ngu tỷ tỷ, làm sao bây giờ? Có phải đi Loan Minh cung hay không?”
“Đi!” Thường Hy cắn răng nói, coi như là núi đao biển lửa nàng cũng muốn xông vào một lần. Tiêu Vân Trác mệnh nguy sớm tối, nàng không thể e sợ, cũng không thể lùi bước. Bất kể sống hay chết bọn họ đều cùng ở chung một chỗ.
Hai người quay lại hướng về phía Loan Minh cung đi. Từ Linh Đinh các muốn đến Loan Minh cung phải đi qua ngự hoa viên, xuyên qua một con đường thật dài. Trong ngự hoa viên đen như mực không có một chút ánh đèn, tối nay ánh trăng không rõ, gió lạnh thổi qua, lá cây xao động phát ra âm thanh xào xạc, khiến hai người chỉ cảm thấy da đầu tê dại, dưới chân như nhũn ra. Trong bóng đêm thăm thẳm như vậy, chỉ có một ngọn đèn cung đình leo lắt tản ra ánh sáng yếu ớt. Thường Hy sợ nhất là đi ban đêm, vì vậy hai chân càng tăng thêm tốc độ.
Triêu Hà theo sát Thường Hy, nàng cũng sợ muốn chết, da gà nổi đầy người, không biết là chồng thêm mấy tầng rồi, sau lưng không khỏi cũng rịn ra một tầng mồ hôi lạnh. Chung quanh không ngừng truyền đến âm thanh phong phú làm cho nàng càng thêm kinh hồn bạt vía.
Bỗng dưng Thường Hy cảm thấy cả người trượt một cái, ngã té về phía trước. Đèn lồng làm bằng lưu ly vốn dĩ rất dễ vỡ. Chỉ nghe một tiếng vang thanh thúy, đèn trong tay lập tức vỡ tan, ánh nến cũng theo đó mà tắt lịm. Tay Thường Hy còn đè lên mảnh vỡ của chiếc đèn, một trận đau đớn kịch liệt truyền đến, không cần nhìn cũng biết, nhất định là đã có vô số mảnh vụn găm vào rồi.
Thường Hy ngay cả có kiên có kiên cường đi nữa cũng muốn khóc lên, thật là nóc nhà thủng rồi còn gặp mưa suốt đêm, thuyền nan gặp gió ngược. Lúc này lại nghe được Triêu Hà hô lớn: “Ngu tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?”
Đèn lồng duy nhất bị vỡ, bây giờ đưa tay ra không nhìn thấy ngón, Triêu Hà trong lúc nhất thời cũng không biết Thường Hy đang ở nơi nào cho nên không dám tùy tiện đi lại chỉ sợ đạp trúng phải nàng. Vì vậy thanh âm vừa la lên khi nãy cũng kèm theo tiếng khóc nức nở.
“Ta không sao, đừng khóc!” Thường Hy đè xuống sợ hãi trong lòng, an ủi Triêu Hà, còn mình thì tự cố gắng đứng dậy.
Triêu Hà nghe được thanh âm Thường Hy, lần mò tìm theo đến, vừa đúng lúc chộp được cánh tay của nàng, dùng sức đỡ Thường Hy đứng lên, trong lòng lúc này mới thoáng an định, lại gấp gáp hỏi: “Tỷ có bị thương nơi nào hay không?”
“Đừng động đến mấy thứ kia vội, trước đi Loan Minh cung đã. An nguy của Thái tử còn chưa biết được, chút vết thương nhỏ này tính là cái gì!” Thường Hy vừa cử động mới thấy mắt cá chân có chút hơi đau, nhất định là vừa rồi không cẩn thận ngã đè lên, cũng may là không đau đớn lắm, còn có thể đi được. Dưới sự nâng đỡ của Triêu Hà, hai người chậm chạp hướng Loan Minh cung đi tới.
Mỗi một bước đi, lúc này mắt cá chân của Thường Hy mới truyền đến từng trận đau đớn. Nàng cũng không dám lên tiếng, chỉ sợ Triêu Hà biết được nàng bị thương thì không tiếp tục đi nữa. Một đường cuối cùng cũng đến được Loan Minh cung, quả nhiên như Thường Hy dự đoán, tiểu thái giám gác cửa vênh váo, đắc ý nói: “Hoàng thượng đã nghỉ ngơi, Ngu thượng nghi nếu như có chuyện thì xin ngày mai hãy trở lại.”
Thường Hy rõ ràng nghe được bên trong mơ hồ có tiếng nhạc trúc truyền đến, biết tiểu thái giám này cố ý không cho các nàng đi vào. Thường Hy lạnh lùng nói: “Ta có chuyện quan trọng muốn bẩm báo với Hoàng thượng, công công muốn rắp tâm ngăn cản sao? Nếu như làm lỡ đại sự, đến lúc đó Hoàng thượng nổi giận, công công chẳng nhẽ lại muốn mất đầu sao?”
“Nơi này là Loan Minh cung cũng không phải là Đông cung, không phải là nơi Ngu thượng nghi có thể cáo mượn oai hùm. Hoàng thượng đã ngủ!” Tiểu thái giám kia nói xong liền lập tức bịch một tiếng đóng chặt cửa trước mặt Thường Hy.
Cả người Thường Hy run lên. Triêu Hà đỡ lấy nàng, nhìn búi tóc toán loạn của nàng, còn có y phục dính bụi đất, ống tay áo còn mơ hồ hiện ra vết máu, cắn răng nói: “Để nô tỳ đi gõ cửa!”
Triêu Hà vừa nói liền dùng sức tiến lên gõ cửa, nhưng là dù cho có gõ thế nào cũng không có người đến mở cửa. Triêu Hà chỉ cảm thấy đến tay cũng mất cảm giác, nhưng lại vẫn không dám dừng lại.
Rốt cuộc cửa cũng được mở ra, bên trong xông ra một vị ma ma cao to tráng kiện, tay cầm một khúc gỗ lớn, trừng mắt oán giận nói: “Nếu như còn quấy rầy thanh tịnh của Hoàng thượng, ta giáng cho ngươi một gậy chết tươi cũng không quá đáng!”
Triêu Hà mặc dù trong lòng có chút sợ nhưng là vẫn như cũ nói: “Ngu thượng nghi có chuyện quan trọng muốn cầu kiến Hoàng thượng. Coi như Hoàng thượng đi ngủ rồi cũng xin bẩm báo lại một tiếng. Chỉ cần bẩm báo một tiếng thôi ma ma cũng không chịu sao?”
Vị ma ma kia châm chọc nói: “Triêu Hà, ngươi cũng là từ Loan Minh cung mà ra, chẳng lẽ không biết được thói quen của Mị phi sao? Ngươi muốn tìm đường chết thì cũng đừng liên lụy đến chúng ta. Huống chi nơi này cũng không phải là Đông cung, các ngươi muốn giương oai thì trở về một mẫu đất ba phân của các ngươi mà giương oai đi, nếu không, cẩn thận gậy gộc của ta không có mắt đâu!”
“Ngươi… Ngươi đừng khi dễ người quá đáng, chúng ta đều là nô tỳ, người nào không biết được nơi này mờ ám? Chẳng qua chỉ là một tiếng thông bẩm, nếu như Hoàng thượng không chịu gặp chúng ta cũng không dây dưa. Nhưng là ngươi một tiếng cũng không chịu, thực muốn làm khó dễ sao?” Triêu Hà tức giận đến cả người phát run, há miệng nhìn ma ma kia nói: “Các ngươi nói Hoàng thượng đã ngủ, nhưng là ta rõ ràng nghe được thanh âm ca hát truyền đến, ngươi lừa gạt quỷ đâu? Nếu còn không tránh ra ta liền xông vào!”
“Ngươi dám?” Ma ma kia cầm cây côn xông lên trước mặt, nghe được thanh âm của nàng ta thì bên trong lập tức xông ra vài tên thái giám, khí thế hung hăng nhìn hai người Thường Hy, thần sắc vô cùng dữ tợn.
Thường Hy đưa tay kéo lại Triêu Hà, khập khiễng tiến lên phía trước, lướt nhìn mọi người. Ánh mắt này, lạnh như băng lẫm liệt, sắc bén tựa dao. Mọi người trong lúc nhất thời thế nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt nàng. Thường Hy nhìn thấy bọn họ cúi đầu, thế này mới lên tiếng nói: “Nếu không có chuyện tình khẩn cấp đêm hôm ai dám đến quấy rầy giấc ngủ của Hoàng thượng? Các ngươi nếu còn dám ngăn trở, ta nhất định sẽ bẩm báo Hoàng thượng trừng phạt thật nặng các ngươi!”
“Giọng điệu của Ngu thượng nghi thật lớn!” Lúc này quản sự ma ma của Loan Minh cung từ từ đi ra, khóe miệng mang theo châm chọc, nhìn Thường Hy, lại nhìn mọi người nói: “Mị phi nương nương ghét nhất người khác quấy rầy ngài cùng Hoàng thượng cùng một chỗ. Tính khí nương nương ta không nói chắc các ngươi cũng hiểu, nếu để cho những người không phận sự đi vào, ngày mai các ngươi liền lãnh cái chết đi!”
Nghe lời nói của quản sự ma ma, những người kia liền tiến lên phía trước một bước, nhìn Thường Hy và Triêu Hà. Ma ma lúc đầu cầm gậy nói: “Ngu thượng nghi nếu như còn không đi thì chúng ta đành thất lễ!”
Triêu Hà đỡ Thường Hy, giận không thể nuốt nói: “Các ngươi dám? Ngu thượng nghi là do chính Hoàng thượng thân phong, nữ quan tam phẩm. Nếu động vào Ngu thượng nghi, các ngươi còn muốn mạng không?”
“Mị phi nương nương quan trọng hay là một cung tỳ đê tiện quan trọng? Còn không đánh đuổi ra ngoài cho ta?!” Quản sự ma ma kia lạnh lùng nhìn Thường Hy, hướng đám nô tài trong Loan Minh cung quát.
Triêu Hà nhìn Thường Hy hỏi: “Ngu tỷ tỷ, làm sao bây giờ? Có phải đi Loan Minh cung hay không?”
“Đi!” Thường Hy cắn răng nói, coi như là núi đao biển lửa nàng cũng muốn xông vào một lần. Tiêu Vân Trác mệnh nguy sớm tối, nàng không thể e sợ, cũng không thể lùi bước. Bất kể sống hay chết bọn họ đều cùng ở chung một chỗ.
Hai người quay lại hướng về phía Loan Minh cung đi. Từ Linh Đinh các muốn đến Loan Minh cung phải đi qua ngự hoa viên, xuyên qua một con đường thật dài. Trong ngự hoa viên đen như mực không có một chút ánh đèn, tối nay ánh trăng không rõ, gió lạnh thổi qua, lá cây xao động phát ra âm thanh xào xạc, khiến hai người chỉ cảm thấy da đầu tê dại, dưới chân như nhũn ra. Trong bóng đêm thăm thẳm như vậy, chỉ có một ngọn đèn cung đình leo lắt tản ra ánh sáng yếu ớt. Thường Hy sợ nhất là đi ban đêm, vì vậy hai chân càng tăng thêm tốc độ.
Triêu Hà theo sát Thường Hy, nàng cũng sợ muốn chết, da gà nổi đầy người, không biết là chồng thêm mấy tầng rồi, sau lưng không khỏi cũng rịn ra một tầng mồ hôi lạnh. Chung quanh không ngừng truyền đến âm thanh phong phú làm cho nàng càng thêm kinh hồn bạt vía.
Bỗng dưng Thường Hy cảm thấy cả người trượt một cái, ngã té về phía trước. Đèn lồng làm bằng lưu ly vốn dĩ rất dễ vỡ. Chỉ nghe một tiếng vang thanh thúy, đèn trong tay lập tức vỡ tan, ánh nến cũng theo đó mà tắt lịm. Tay Thường Hy còn đè lên mảnh vỡ của chiếc đèn, một trận đau đớn kịch liệt truyền đến, không cần nhìn cũng biết, nhất định là đã có vô số mảnh vụn găm vào rồi.
Thường Hy ngay cả có kiên có kiên cường đi nữa cũng muốn khóc lên, thật là nóc nhà thủng rồi còn gặp mưa suốt đêm, thuyền nan gặp gió ngược. Lúc này lại nghe được Triêu Hà hô lớn: “Ngu tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?”
Đèn lồng duy nhất bị vỡ, bây giờ đưa tay ra không nhìn thấy ngón, Triêu Hà trong lúc nhất thời cũng không biết Thường Hy đang ở nơi nào cho nên không dám tùy tiện đi lại chỉ sợ đạp trúng phải nàng. Vì vậy thanh âm vừa la lên khi nãy cũng kèm theo tiếng khóc nức nở.
“Ta không sao, đừng khóc!” Thường Hy đè xuống sợ hãi trong lòng, an ủi Triêu Hà, còn mình thì tự cố gắng đứng dậy.
Triêu Hà nghe được thanh âm Thường Hy, lần mò tìm theo đến, vừa đúng lúc chộp được cánh tay của nàng, dùng sức đỡ Thường Hy đứng lên, trong lòng lúc này mới thoáng an định, lại gấp gáp hỏi: “Tỷ có bị thương nơi nào hay không?”
“Đừng động đến mấy thứ kia vội, trước đi Loan Minh cung đã. An nguy của Thái tử còn chưa biết được, chút vết thương nhỏ này tính là cái gì!” Thường Hy vừa cử động mới thấy mắt cá chân có chút hơi đau, nhất định là vừa rồi không cẩn thận ngã đè lên, cũng may là không đau đớn lắm, còn có thể đi được. Dưới sự nâng đỡ của Triêu Hà, hai người chậm chạp hướng Loan Minh cung đi tới.
Mỗi một bước đi, lúc này mắt cá chân của Thường Hy mới truyền đến từng trận đau đớn. Nàng cũng không dám lên tiếng, chỉ sợ Triêu Hà biết được nàng bị thương thì không tiếp tục đi nữa. Một đường cuối cùng cũng đến được Loan Minh cung, quả nhiên như Thường Hy dự đoán, tiểu thái giám gác cửa vênh váo, đắc ý nói: “Hoàng thượng đã nghỉ ngơi, Ngu thượng nghi nếu như có chuyện thì xin ngày mai hãy trở lại.”
Thường Hy rõ ràng nghe được bên trong mơ hồ có tiếng nhạc trúc truyền đến, biết tiểu thái giám này cố ý không cho các nàng đi vào. Thường Hy lạnh lùng nói: “Ta có chuyện quan trọng muốn bẩm báo với Hoàng thượng, công công muốn rắp tâm ngăn cản sao? Nếu như làm lỡ đại sự, đến lúc đó Hoàng thượng nổi giận, công công chẳng nhẽ lại muốn mất đầu sao?”
“Nơi này là Loan Minh cung cũng không phải là Đông cung, không phải là nơi Ngu thượng nghi có thể cáo mượn oai hùm. Hoàng thượng đã ngủ!” Tiểu thái giám kia nói xong liền lập tức bịch một tiếng đóng chặt cửa trước mặt Thường Hy.
Cả người Thường Hy run lên. Triêu Hà đỡ lấy nàng, nhìn búi tóc toán loạn của nàng, còn có y phục dính bụi đất, ống tay áo còn mơ hồ hiện ra vết máu, cắn răng nói: “Để nô tỳ đi gõ cửa!”
Triêu Hà vừa nói liền dùng sức tiến lên gõ cửa, nhưng là dù cho có gõ thế nào cũng không có người đến mở cửa. Triêu Hà chỉ cảm thấy đến tay cũng mất cảm giác, nhưng lại vẫn không dám dừng lại.
Rốt cuộc cửa cũng được mở ra, bên trong xông ra một vị ma ma cao to tráng kiện, tay cầm một khúc gỗ lớn, trừng mắt oán giận nói: “Nếu như còn quấy rầy thanh tịnh của Hoàng thượng, ta giáng cho ngươi một gậy chết tươi cũng không quá đáng!”
Triêu Hà mặc dù trong lòng có chút sợ nhưng là vẫn như cũ nói: “Ngu thượng nghi có chuyện quan trọng muốn cầu kiến Hoàng thượng. Coi như Hoàng thượng đi ngủ rồi cũng xin bẩm báo lại một tiếng. Chỉ cần bẩm báo một tiếng thôi ma ma cũng không chịu sao?”
Vị ma ma kia châm chọc nói: “Triêu Hà, ngươi cũng là từ Loan Minh cung mà ra, chẳng lẽ không biết được thói quen của Mị phi sao? Ngươi muốn tìm đường chết thì cũng đừng liên lụy đến chúng ta. Huống chi nơi này cũng không phải là Đông cung, các ngươi muốn giương oai thì trở về một mẫu đất ba phân của các ngươi mà giương oai đi, nếu không, cẩn thận gậy gộc của ta không có mắt đâu!”
“Ngươi… Ngươi đừng khi dễ người quá đáng, chúng ta đều là nô tỳ, người nào không biết được nơi này mờ ám? Chẳng qua chỉ là một tiếng thông bẩm, nếu như Hoàng thượng không chịu gặp chúng ta cũng không dây dưa. Nhưng là ngươi một tiếng cũng không chịu, thực muốn làm khó dễ sao?” Triêu Hà tức giận đến cả người phát run, há miệng nhìn ma ma kia nói: “Các ngươi nói Hoàng thượng đã ngủ, nhưng là ta rõ ràng nghe được thanh âm ca hát truyền đến, ngươi lừa gạt quỷ đâu? Nếu còn không tránh ra ta liền xông vào!”
“Ngươi dám?” Ma ma kia cầm cây côn xông lên trước mặt, nghe được thanh âm của nàng ta thì bên trong lập tức xông ra vài tên thái giám, khí thế hung hăng nhìn hai người Thường Hy, thần sắc vô cùng dữ tợn.
Thường Hy đưa tay kéo lại Triêu Hà, khập khiễng tiến lên phía trước, lướt nhìn mọi người. Ánh mắt này, lạnh như băng lẫm liệt, sắc bén tựa dao. Mọi người trong lúc nhất thời thế nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt nàng. Thường Hy nhìn thấy bọn họ cúi đầu, thế này mới lên tiếng nói: “Nếu không có chuyện tình khẩn cấp đêm hôm ai dám đến quấy rầy giấc ngủ của Hoàng thượng? Các ngươi nếu còn dám ngăn trở, ta nhất định sẽ bẩm báo Hoàng thượng trừng phạt thật nặng các ngươi!”
“Giọng điệu của Ngu thượng nghi thật lớn!” Lúc này quản sự ma ma của Loan Minh cung từ từ đi ra, khóe miệng mang theo châm chọc, nhìn Thường Hy, lại nhìn mọi người nói: “Mị phi nương nương ghét nhất người khác quấy rầy ngài cùng Hoàng thượng cùng một chỗ. Tính khí nương nương ta không nói chắc các ngươi cũng hiểu, nếu để cho những người không phận sự đi vào, ngày mai các ngươi liền lãnh cái chết đi!”
Nghe lời nói của quản sự ma ma, những người kia liền tiến lên phía trước một bước, nhìn Thường Hy và Triêu Hà. Ma ma lúc đầu cầm gậy nói: “Ngu thượng nghi nếu như còn không đi thì chúng ta đành thất lễ!”
Triêu Hà đỡ Thường Hy, giận không thể nuốt nói: “Các ngươi dám? Ngu thượng nghi là do chính Hoàng thượng thân phong, nữ quan tam phẩm. Nếu động vào Ngu thượng nghi, các ngươi còn muốn mạng không?”
“Mị phi nương nương quan trọng hay là một cung tỳ đê tiện quan trọng? Còn không đánh đuổi ra ngoài cho ta?!” Quản sự ma ma kia lạnh lùng nhìn Thường Hy, hướng đám nô tài trong Loan Minh cung quát.
/408
|