Sau khi Chuyên Tôn Nhạc Đan rời khỏi, Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy, dắt tay nàng vào trong thư phòng, quay người trở lại đóng cửa rồi đem nàng ôm vào trong ngực, dán ở bên tai nàng nói: “Không cho nàng chạy theo người khác, đời này kiếp này, nàng đều là người của ta, có nghe hay không?”
Thường Hy nghe được lời của Tiêu Vân Trác thì cười khẽ một tiếng, ôm chặt cổ của hắn, nói: “Ta nơi nào cũng không đi, đang ở bên cạnh chàng đấy thôi!”
Tiêu Vân Trác thế nhưng vẫn cảm thấy trong lòng phiền não, tựa hộ như có chuyện gì đó hắn không thể ngăn cản được sắp xảy ra, nhưng cố tình lại không biết được là chuyện gì, tâm tình càng trở nên buồn bực, cánh tay ôm Thường Hy cũng càng lúc càng chặt hơn.
“Chàng làm sao vậy?” Thường Hy nhạy cảm phát hiện ra Tiêu Vân Trác không thích hợp, lên tiếng hỏi: “Có phải có chuyện gì xảy ra hay không?”
“Ta không biết, chỉ cảm thấy có chuyện gì sắp xảy ra mà ta lại không thể ngăn cản được.” Từ buổi sáng Tiêu Vân Trác đã cảm thấy trong lòng phiền não muốn chết, giờ phút này nói ra cũng mang theo ba phần bực bội.
“Có thể là do chuyện Minh Khải quốc thay đổi con tin, chàng đừng lo lắng, đây cũng không có gì, không phải sao?” Thường Hy nhẹ giọng khuyên lơn.
Tiêu Vân Trác khẽ thở dài một cái, hắn biết là không phải vì chuyện này, cảm giác bất an vô cùng mãnh liệt.
“Ngày mai lục hoàng tử Chuyên Tôn Tử Di của Minh Khải quốc sẽ đến, phụ hoàng ra lệnh cho ra tự mình xuất cung nhận người, vậy đối với Minh Khải quốc cũng là một loại tôn trọng rồi. Thuận tiễn đi tiễn Chuyên Tôn Nhạc Đan, đưa hắn một đoạn đường.” Tiêu Vân Trác chậm rãi nói ra việc an bài ngày mai.
Thường Hy gật đầu một cái, nhẹ nhàng đẩy tay của hắn ra để hai người ngồi trên ghế, lúc này mới nói tiếp: “Vậy có cần ta chuẩn bị cái gì hay không, ta liền lập tức đi?”
“Không cần, hành cung đã chuẩn bị tất cả rồi, nàng chuyện gì cũng không cần làm. Vốn là ngày mai ta cũng không muốn nàng đi theo, bôn ba qua lại rất mệt nhọc, nhưng trong lòng ta cứ cảm thấy là lạ, sáng sớm ngày mai nàng theo ta xuất cung đi, ít nhất để nàng ở bên cạnh thì ta mới cảm thấy yên ổn một chút!”
Thường Hy cũng muốn đi ra ngoài một chuyến cho nên thần sắc vui mừng nói: “Hay quá, luôn luôn ở trong cung lúc nào cũng cảm thấy buồn chán cực kỳ!”
Màn đêm buông xuống, trong Minh Tín điện đèn đuốc sáng trưng, Minh tông đang vì Chuyên Tôn Nhạc Đan cử hành yến tiệc tiễn đưa rất náo nhiệt. Thường Hy ở trong phòng thu thập quần áo, ngày xuất cung, chuẩn bị nhiều quần áo một chút tiện thay đổi. Mặc dù chỉ có một ngày nhưng đề phòng chuyện xảy ra ngoài ý muốn.
Mạnh Điệp Vũ dán tại ngoài cửa nghe trộm, sắc mặt khẽ biến, thì ra ngày mai Thường Hy sẽ theo Tiêu Vân Trác xuất cung, nếu vậy thì… Ngày mai động thủ bên ngoài cung so với ở trong cung thì càng dễ dàng hơn rồi, nghĩ tới đây không khỏi vui mừng, xoay người rời đi. Nàng cần phải tính toán một kế hoạch thật tỉ mỉ!
Thường Hy còn không biết tới ngày mai thứ đang chờ đón mình là điều gì, chẳng qua vẫn đang mải suy nghĩ xem vị lục hoàng tử đến trao đổi là dạng tính tình gì…
Thường Hy nghe được lời của Tiêu Vân Trác thì cười khẽ một tiếng, ôm chặt cổ của hắn, nói: “Ta nơi nào cũng không đi, đang ở bên cạnh chàng đấy thôi!”
Tiêu Vân Trác thế nhưng vẫn cảm thấy trong lòng phiền não, tựa hộ như có chuyện gì đó hắn không thể ngăn cản được sắp xảy ra, nhưng cố tình lại không biết được là chuyện gì, tâm tình càng trở nên buồn bực, cánh tay ôm Thường Hy cũng càng lúc càng chặt hơn.
“Chàng làm sao vậy?” Thường Hy nhạy cảm phát hiện ra Tiêu Vân Trác không thích hợp, lên tiếng hỏi: “Có phải có chuyện gì xảy ra hay không?”
“Ta không biết, chỉ cảm thấy có chuyện gì sắp xảy ra mà ta lại không thể ngăn cản được.” Từ buổi sáng Tiêu Vân Trác đã cảm thấy trong lòng phiền não muốn chết, giờ phút này nói ra cũng mang theo ba phần bực bội.
“Có thể là do chuyện Minh Khải quốc thay đổi con tin, chàng đừng lo lắng, đây cũng không có gì, không phải sao?” Thường Hy nhẹ giọng khuyên lơn.
Tiêu Vân Trác khẽ thở dài một cái, hắn biết là không phải vì chuyện này, cảm giác bất an vô cùng mãnh liệt.
“Ngày mai lục hoàng tử Chuyên Tôn Tử Di của Minh Khải quốc sẽ đến, phụ hoàng ra lệnh cho ra tự mình xuất cung nhận người, vậy đối với Minh Khải quốc cũng là một loại tôn trọng rồi. Thuận tiễn đi tiễn Chuyên Tôn Nhạc Đan, đưa hắn một đoạn đường.” Tiêu Vân Trác chậm rãi nói ra việc an bài ngày mai.
Thường Hy gật đầu một cái, nhẹ nhàng đẩy tay của hắn ra để hai người ngồi trên ghế, lúc này mới nói tiếp: “Vậy có cần ta chuẩn bị cái gì hay không, ta liền lập tức đi?”
“Không cần, hành cung đã chuẩn bị tất cả rồi, nàng chuyện gì cũng không cần làm. Vốn là ngày mai ta cũng không muốn nàng đi theo, bôn ba qua lại rất mệt nhọc, nhưng trong lòng ta cứ cảm thấy là lạ, sáng sớm ngày mai nàng theo ta xuất cung đi, ít nhất để nàng ở bên cạnh thì ta mới cảm thấy yên ổn một chút!”
Thường Hy cũng muốn đi ra ngoài một chuyến cho nên thần sắc vui mừng nói: “Hay quá, luôn luôn ở trong cung lúc nào cũng cảm thấy buồn chán cực kỳ!”
Màn đêm buông xuống, trong Minh Tín điện đèn đuốc sáng trưng, Minh tông đang vì Chuyên Tôn Nhạc Đan cử hành yến tiệc tiễn đưa rất náo nhiệt. Thường Hy ở trong phòng thu thập quần áo, ngày xuất cung, chuẩn bị nhiều quần áo một chút tiện thay đổi. Mặc dù chỉ có một ngày nhưng đề phòng chuyện xảy ra ngoài ý muốn.
Mạnh Điệp Vũ dán tại ngoài cửa nghe trộm, sắc mặt khẽ biến, thì ra ngày mai Thường Hy sẽ theo Tiêu Vân Trác xuất cung, nếu vậy thì… Ngày mai động thủ bên ngoài cung so với ở trong cung thì càng dễ dàng hơn rồi, nghĩ tới đây không khỏi vui mừng, xoay người rời đi. Nàng cần phải tính toán một kế hoạch thật tỉ mỉ!
Thường Hy còn không biết tới ngày mai thứ đang chờ đón mình là điều gì, chẳng qua vẫn đang mải suy nghĩ xem vị lục hoàng tử đến trao đổi là dạng tính tình gì…
/408
|