Lệ Bình có chút bất an nhìn Thường Hy, theo sát nàng nói: “Thường Hy, ta có chút sợ, khẩn trương muốn chết!”
Thường Hy cũng chẳng khá gì hơn, toàn thân đều cảm thấy căng cứng, mượn ống tay áo che giấu cầm lấy tay Lệ Bình, cũng không dám quay đầu, thấp giọng nói: “Ta cũng khẩn trương như ngươi vậy. Nhưng đã đi tới nơi này thì phải cố gắng trấn định lại. Ngươi nhìn xem, ở chỗ này không có ai là không khẩn trương cả, nhưng hoàng gia cũng không làm khó dễ đến mức không chọn được nàng dâu nào đâu!”
Lệ Bình sửng sốt, cảm thấy trái tim ấm áp, Thường Hy có thể suy nghĩ như thế vì nàng thật là đáng quý, nhẹ nhàng gật đầu một cái: “Ta hiểu!”
Thường Hy gật đầu một cái, không nói thêm gì nữa, lặng lẽ chờ đợi, cũng có thể cảm nhận được tiếng hít thở lo lắng của mọi người xung quanh. Mặc dù là mùa xuân, nhưng cũng đã là cuối xuân rồi, Thường Hy đợi một lúc lâu, cảm thấy sau lưng đã tỏa ra chút nhiệt, có một ít mồ hôi dinh dính.
Theo quy củ, đợt tuyển chọn lần này mỗi tú nữ phải đi một vòng qua một cái sân khấu nhỏ, khiến cho mỗi người đều cảm thấy căng thẳng. Nhưng cũng do toàn bộ đều đi lên nên Thường Hy cũng không cảm thấy lo lắng nhiều, mặc dù trong lòng có chút nóng nảy, nhưng vẫn như cũ phải nhẫn nhịn xuống.
Vừa lúc đó, từ phía xa xa kia tiến lại một đoàn người, khóe mắt Thường Hy khẽ nâng quét tới hướng đó, nhưng khoảng cách khá xa nên không thấy được rõ ràng. Bất quá nhìn thoáng qua cũng thấy được mấy người đi hàng đầu mặc phục sức của Hoàng tử. Thường Hy giật mình trong lòng, khó trách mầy vị Tần phi lâu như vậy mà chưa triệu kiến họ, nguyên lai là chờ mấy vị Hoàng tử đích thân đến. Trong lúc nhất thời nàng không nói lên được cảm giác gì, vừa hưng phấn vừa sợ hãi, cơ hồ còn có chút mong đợi.
Đợi các tú nữ trông thấy được mấy người kia, cũng mơ hồ đoán được họ là ai, Thường Hy có thể cảm nhận được trong đám người các nàng cái cảm giác hưng phấn của từng người, thậm chí có người không giấu được vui mừng mà hiện ra nét mặt.
Họ đứng ở nơi cách cửa đại điện một khoảng tương đối xa, vì vậy chỉ có thể xác định tiến vào là năm vị Hoàng tử, lại không thấy được tướng mạo của bọn họ. Chẳng qua là nhìn đến thân hình cao ngất kia, khí thế uy vũ kia cũng khiến cho đám tú nữ này giật mình không thôi.
Chỉ thấy năm vị Hoàng tử tiến vào đại điện, lại qua một hồi lâu Vương mama mới vội vã đi ra, nhìn mọi người nói: “Theo quy củ bước vào điện. Nhớ rõ, ngôn hành cử chỉ phải biểu hiện tốt nhất, hôm nay không phải là sơ tuyển mà trực tiếp chọn ra người sẽ ở lại. Đây là cơ hội duy nhất cho các cô!”
Thường Hy im lặng, ngay sau đó liền nghe được tiếng kinh hô của mấy tú nữ. Làm sao đột nhiên lại quyết định như vậy, theo thường lệ còn cẩn phải trải qua hai vòng thi nữa mới đúng!
Vương mama không nói gì, mang theo mọi người dẫn vào đại điện. Trong lòng Thường Hy mơ hồ hiện lên một đáp án không rõ ràng, chẳng lẽ là bởi vì…
Nếu thật là do Mị phi đi tìm nàng mà mới xảy ra biến cố hôm nay, thì không nói làm gì. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chẳng lẽ Hoàng thượng sẽ chỉ bởi vì một Mị phi mà phá hư quy củ? Thường Hy lại sờ vào tấm lụa gấm cùng với chỉ tơ trong ngực mình, trong lúc bất chợt lòng tin tràn đầy ban nãy đều biến mất sạch.
Thường Hy cũng chẳng khá gì hơn, toàn thân đều cảm thấy căng cứng, mượn ống tay áo che giấu cầm lấy tay Lệ Bình, cũng không dám quay đầu, thấp giọng nói: “Ta cũng khẩn trương như ngươi vậy. Nhưng đã đi tới nơi này thì phải cố gắng trấn định lại. Ngươi nhìn xem, ở chỗ này không có ai là không khẩn trương cả, nhưng hoàng gia cũng không làm khó dễ đến mức không chọn được nàng dâu nào đâu!”
Lệ Bình sửng sốt, cảm thấy trái tim ấm áp, Thường Hy có thể suy nghĩ như thế vì nàng thật là đáng quý, nhẹ nhàng gật đầu một cái: “Ta hiểu!”
Thường Hy gật đầu một cái, không nói thêm gì nữa, lặng lẽ chờ đợi, cũng có thể cảm nhận được tiếng hít thở lo lắng của mọi người xung quanh. Mặc dù là mùa xuân, nhưng cũng đã là cuối xuân rồi, Thường Hy đợi một lúc lâu, cảm thấy sau lưng đã tỏa ra chút nhiệt, có một ít mồ hôi dinh dính.
Theo quy củ, đợt tuyển chọn lần này mỗi tú nữ phải đi một vòng qua một cái sân khấu nhỏ, khiến cho mỗi người đều cảm thấy căng thẳng. Nhưng cũng do toàn bộ đều đi lên nên Thường Hy cũng không cảm thấy lo lắng nhiều, mặc dù trong lòng có chút nóng nảy, nhưng vẫn như cũ phải nhẫn nhịn xuống.
Vừa lúc đó, từ phía xa xa kia tiến lại một đoàn người, khóe mắt Thường Hy khẽ nâng quét tới hướng đó, nhưng khoảng cách khá xa nên không thấy được rõ ràng. Bất quá nhìn thoáng qua cũng thấy được mấy người đi hàng đầu mặc phục sức của Hoàng tử. Thường Hy giật mình trong lòng, khó trách mầy vị Tần phi lâu như vậy mà chưa triệu kiến họ, nguyên lai là chờ mấy vị Hoàng tử đích thân đến. Trong lúc nhất thời nàng không nói lên được cảm giác gì, vừa hưng phấn vừa sợ hãi, cơ hồ còn có chút mong đợi.
Đợi các tú nữ trông thấy được mấy người kia, cũng mơ hồ đoán được họ là ai, Thường Hy có thể cảm nhận được trong đám người các nàng cái cảm giác hưng phấn của từng người, thậm chí có người không giấu được vui mừng mà hiện ra nét mặt.
Họ đứng ở nơi cách cửa đại điện một khoảng tương đối xa, vì vậy chỉ có thể xác định tiến vào là năm vị Hoàng tử, lại không thấy được tướng mạo của bọn họ. Chẳng qua là nhìn đến thân hình cao ngất kia, khí thế uy vũ kia cũng khiến cho đám tú nữ này giật mình không thôi.
Chỉ thấy năm vị Hoàng tử tiến vào đại điện, lại qua một hồi lâu Vương mama mới vội vã đi ra, nhìn mọi người nói: “Theo quy củ bước vào điện. Nhớ rõ, ngôn hành cử chỉ phải biểu hiện tốt nhất, hôm nay không phải là sơ tuyển mà trực tiếp chọn ra người sẽ ở lại. Đây là cơ hội duy nhất cho các cô!”
Thường Hy im lặng, ngay sau đó liền nghe được tiếng kinh hô của mấy tú nữ. Làm sao đột nhiên lại quyết định như vậy, theo thường lệ còn cẩn phải trải qua hai vòng thi nữa mới đúng!
Vương mama không nói gì, mang theo mọi người dẫn vào đại điện. Trong lòng Thường Hy mơ hồ hiện lên một đáp án không rõ ràng, chẳng lẽ là bởi vì…
Nếu thật là do Mị phi đi tìm nàng mà mới xảy ra biến cố hôm nay, thì không nói làm gì. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chẳng lẽ Hoàng thượng sẽ chỉ bởi vì một Mị phi mà phá hư quy củ? Thường Hy lại sờ vào tấm lụa gấm cùng với chỉ tơ trong ngực mình, trong lúc bất chợt lòng tin tràn đầy ban nãy đều biến mất sạch.
/408
|