Mạnh Điệp Vũ cũng tới biên quan? Thường Hy bị kích động, theo bản năng quay đầu nhìn về phía Tiêu Vân Trác, chỉ thấy hắn khẽ cau mày, ánh mắt tĩnh mịch, tựa hồ cũng không hiểu. Nàng thầm than một tiếng, thời buổi hiện nay thật là rối loạn!
Những người này ở trong rừng tìm kiếm một hồi lâu cho đến khi tối khuya rồi mới từ từ tản đi. Gió nhẹ phơ phất, cuối xuân vẫn còn chút lạnh. Thường Hy dựa thật chặt vào trong ngực Tiêu Vân Trác. Con ngựa kia đã bị dọa chạy đi, hai người nếu đi ra ngoài cũng chỉ có thể đi bộ thôi.
“Liệt Phong sao còn chưa tới? Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Thường Hy có chút lo lắng hỏi. Liệt Phong lại cứu nàng một mạng, ân tình này không biết làm thế nào để báo đáp, chỉ có thể mong cho hắn cát nhân thiên tướng, làm mọi chuyện đều thuận lợi.
“Liệt Phong võ công cao cường, không có chuyện gì đâu. Lúc này còn chưa tới chắc là kẻ địch đuổi giết, lại không muốn làm bại lộ hành tung của chúng ta, vẫn là nên chờ thêm một lát nữa. Trời tối đêm lạnh, cứ như vậy đi ra chỉ sợ thân thể của nàng không chịu được.” Tiêu Vân Trác nhẹ nhàng vỗ về bờ vai mảnh dẻ của Thường Hy, lời tuy là trấn an nàng nhưng chân mày của hắn vẫn như cũ nhăn lại thật chặt.
Hai người cũng không dám nhóm lửa sưởi ấm, chỉ sợ sẽ dẫn dụ kẻ địch đến, chỉ có thể tựa sát vào nhau. Nhưng là ai cũng không buồn ngủ. Gió đêm từ từ xuyên thấu qua kẽ lá mà thổi vào làm người ra run rẩy. Trăng lạnh hắt từng giọt lên mặt đất, bội cảm lạnh lùng.
Thời điểm trời sáng, Liệt Phong rốt cuộc cũng tìm đến. Không hiểu sao hắn cư nhiên biết được hai người ở nơi này, còn tìm đến một chiếc xe ngựa, bên trong có một cái bọc đựng hai kiện quần áo, đều là trang phục nhà nông bình thường. Hai người thay đổi xiêm áo rồi mới lên xe ngựa. Thường Hy không nhịn được mà hỏi thăm, thế mới biết được tối qua Liệt Phong cũng có đến, bám đuôi theo đám nữ nhân kia, tự nhiên cũng thấy được tình huống của Tiêu Vân Trác và Thường Hy. Vì lý do an toàn, hắn dẫn dụ đám người kia đến chỗ khác, lúc này mới quay trở lại.
Thường Hy vừa mới bắt đầu cũng không cảm thấy cái gì, nhưng là… Nhưng là về sau lại cảm thấy có gì đó không đúng. Liệt Phong nếu như biết được nàng không có xiêm y thì hẳn cũng biết được xiêm y cũ bị làm cái gì rồi, đây chẳng phải là… Chẳng phải là thời điểm nàng cởi áo hắn cũng thấy được sao? Nghĩ tới đây cũng không có mặt mũi nào gặp người rồi, vùi mặt vào trong xe ngựa giả bộ ngủ.
Thường Hy cực kỳ mệt mỏi, có Tiêu Vân Trác ở bên cũng không phải lo vấn đề an toàn nữa rồi, ban đầu định giả bộ ngủ nhưng cuối cùng lại ngủ thật.
Tiêu Vân Trác thấy Thường Hy đã ngủ, lúc này mới xuyên qua tấm rèm mà nói chuyện với Liệt Phong: “Đã điều tra xong chưa?”
“Hồi bẩm Thái tử gia, cũng đã điều tra xong. Biểu tiểu thư đã tới, Vân Thanh cũng tới.” Nói tới chỗ này thì dừng lại, thanh âm có chút ngưng trọng: “Vân Thanh tối hôm qua đã động thủ với Trâm mẫu đơn, hai phe nhân mã không ai chiếm được tiện nghi của ai, ngược lại thái độ của biểu tiểu thư làm người ta nắm không rõ. Theo lý thì Trâm mẫu đơn là sư phụ của nàng, nàng nên giúp một tay nhưng nàng từ đầu tới cuối ai cũng không giúp, chỉ đứng ở xa xa lẳng lặng quan sát.”
Tiêu Vân Trác nghe đến đó thì thần thái sửng sốt, giữa hai hàng lông mày mang theo nhè nhẹ bi thương, từ từ nói: “Nha đầu này chỉ sợ không nhịn được nữa. Chuyện năm đó nàng biết không?”
“Cái này thuộc hạ không biết. Nhưng là nhìn thái độ và cách làm việc của tiểu thư thì tám, chín phần mười là biết.” Liệt Phong thản nhiên nói, không biết mình nên nói cái gì cho phải. Chuyện năm đó ai có thể phân biệt được đúng sai, cần gì phải cố chấp?
Tiêu Vân Trác lâm vào trầm mặc, dựa vào buồng xe không nói lời nào. Xe trên đường lắc lư không dứt, tận đến khi chuyển lên đường lớn mới đỡ đi một chút. Tiêu Vân Trác cách màn xe nói: “Bất kể xảy ra chuyện gì, ngươi phải thay ta bảo vệ tốt Hy nhi. Lần này trở về chỉ sợ phải đối mặt với sóng to gió lớn!”
“Thái tử gia, ngài không nên bi quan như thế, chúng ta nhất định sẽ tìm được đường ra!” Giọng điệu Liệt Phong nóng nảy, tựa hồ biết được sắp có chuyện gì xảy ra.
“Ngươi không hiểu được. Bà ta muốn phá hủy thứ gì thì không thể ngăn cản được. Nếu không phải bà ta, Tấn vương như thế nào lại mất tích? Mẫu hậu của ta cũng sẽ không chết sớm như vậy. Bất kể như thế nào ta sẽ không bỏ qua cho bà ta. Chỉ là ta sợ sẽ dính líu đến Hy nhi. Nếu như có một ngày mọi chuyện thật sự không thể vãn hồi, ngươi liền mang Hy nhi đi, càng xa càng tốt!” Tiêu Vân Trác thản nhiên nói. Rõ ràng những lời này phải dùng hết hơi sức toàn thân mới có thể nói ra miệng nhưng là hắn vẫn phải cưỡng bách mình nói nhẹ như nước chảy mây trôi. Nếu như chuyến này hắn không ra ngoài, như thế nào biết được nữ nhân kia vẫn còn sống, lại còn có thể quyền hành lộng thế như vậy, hắn tuyệt đối không cho phép.
“Thái tử gia…” Liệt Phong đột nhiên không thốt lên lời, trong thanh âm mang theo nghẹn ngào nhàn nhạt, rốt cuộc đem hơi thở đè xuống rồi mới lên tiếng: “Thái tử gia yên tâm, cho dù thời điểm nào thuộc hạ cũng sẽ bảo vệ tốt Ngu thượng nghi, tuyệt sẽ không để nàng thiếu một cọng tóc. Nhưng là trong lòng của Ngu thượng nghi chỉ có một mình ngài, nếu thật xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nàng làm thế nào mà đối mặt đây? Kính xin Thái tử gia khi làm bất cứ chuyện gì đều nên nghĩ đến điều này. Bất kể như thế nào, bọn thuộc hạ cũng sẽ đồng cam cộng khổ, gánh vác khó khăn cùng Thái tử gia!”
Tiêu Vân Trác không nói gì, chẳng qua chỉ nhìn dung nhan say ngủ của Thường Hy mà ngẩn người. Một đường tìm kiếm, một đường chém giết đã khiến hắn thấy được phân lượng của Thường Hy ở trong lòng hắn so với hắn nghĩ thì còn nặng hơn nhiều lắm. Trong lúc bất chợt cũng có chút hiểu, tại sao mẫu hậu, phụ hoàng, Tấn vương, còn có nữ nhân kia lại cứ dây dưa không rõ như vậy. Chính là bởi vì mỗi người đều không muốn buông tay mới có thể dẫn đến mâu thuẫn gay gắt, tử thương vô số. Nhưng sau khi buông tay rồi tình huống lại càng thê thảm hơn. Mẫu hậu của hắn chết, Tấn vương cũng mất tích. Hắn nguyên tưởng rằng nữ nhân kia cũng đã chết rồi, ai biết bà ta vẫn còn sống, còn có nhi tử. Ngủ đông nhiều năm như vậy vì sợ hắn phát hiện ra, còn cam nguyện bị người ta tính kế hãm vào lãnh cung. Thật là một nữ nhân tâm cơ như biển!
Chỉ tiếc, lưới trời lồng lộng, thưa mà khó lọt, ngay cả khi bà ta giảo hoạt như hồ thì hôm nay cũng để cho hắn bắt được hành tung!
Đột nhiên xe ngựa dừng lại, thân thể Tiêu Vân Trác chấn động một cái. Thường Hy cũng bị động tác này làm cho tỉnh, dụi dụi mắt nói: “Thế nào? Đã xảy ra chuyện gì?”
Tiêu Vân Trác đỡ Thường Hy dậy, thấp giọng mà nói ra: “Nàng không cần nói gì. Lát nữa nếu có gì xảy ra ngoài ý muốn, nàng cứ việc chạy trước, không cần lo cho bọn ta.”
Thường Hy sửng sốt, nhất thời hiểu được, nhất định là kẻ địch đuổi tới. Nàng bắt lấy ống tay áo Tiêu Vân Trác, cắn răng nói: “Phúc theo chàng, có họa cũng nhất định phải theo chàng!”
Những người này ở trong rừng tìm kiếm một hồi lâu cho đến khi tối khuya rồi mới từ từ tản đi. Gió nhẹ phơ phất, cuối xuân vẫn còn chút lạnh. Thường Hy dựa thật chặt vào trong ngực Tiêu Vân Trác. Con ngựa kia đã bị dọa chạy đi, hai người nếu đi ra ngoài cũng chỉ có thể đi bộ thôi.
“Liệt Phong sao còn chưa tới? Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Thường Hy có chút lo lắng hỏi. Liệt Phong lại cứu nàng một mạng, ân tình này không biết làm thế nào để báo đáp, chỉ có thể mong cho hắn cát nhân thiên tướng, làm mọi chuyện đều thuận lợi.
“Liệt Phong võ công cao cường, không có chuyện gì đâu. Lúc này còn chưa tới chắc là kẻ địch đuổi giết, lại không muốn làm bại lộ hành tung của chúng ta, vẫn là nên chờ thêm một lát nữa. Trời tối đêm lạnh, cứ như vậy đi ra chỉ sợ thân thể của nàng không chịu được.” Tiêu Vân Trác nhẹ nhàng vỗ về bờ vai mảnh dẻ của Thường Hy, lời tuy là trấn an nàng nhưng chân mày của hắn vẫn như cũ nhăn lại thật chặt.
Hai người cũng không dám nhóm lửa sưởi ấm, chỉ sợ sẽ dẫn dụ kẻ địch đến, chỉ có thể tựa sát vào nhau. Nhưng là ai cũng không buồn ngủ. Gió đêm từ từ xuyên thấu qua kẽ lá mà thổi vào làm người ra run rẩy. Trăng lạnh hắt từng giọt lên mặt đất, bội cảm lạnh lùng.
Thời điểm trời sáng, Liệt Phong rốt cuộc cũng tìm đến. Không hiểu sao hắn cư nhiên biết được hai người ở nơi này, còn tìm đến một chiếc xe ngựa, bên trong có một cái bọc đựng hai kiện quần áo, đều là trang phục nhà nông bình thường. Hai người thay đổi xiêm áo rồi mới lên xe ngựa. Thường Hy không nhịn được mà hỏi thăm, thế mới biết được tối qua Liệt Phong cũng có đến, bám đuôi theo đám nữ nhân kia, tự nhiên cũng thấy được tình huống của Tiêu Vân Trác và Thường Hy. Vì lý do an toàn, hắn dẫn dụ đám người kia đến chỗ khác, lúc này mới quay trở lại.
Thường Hy vừa mới bắt đầu cũng không cảm thấy cái gì, nhưng là… Nhưng là về sau lại cảm thấy có gì đó không đúng. Liệt Phong nếu như biết được nàng không có xiêm y thì hẳn cũng biết được xiêm y cũ bị làm cái gì rồi, đây chẳng phải là… Chẳng phải là thời điểm nàng cởi áo hắn cũng thấy được sao? Nghĩ tới đây cũng không có mặt mũi nào gặp người rồi, vùi mặt vào trong xe ngựa giả bộ ngủ.
Thường Hy cực kỳ mệt mỏi, có Tiêu Vân Trác ở bên cũng không phải lo vấn đề an toàn nữa rồi, ban đầu định giả bộ ngủ nhưng cuối cùng lại ngủ thật.
Tiêu Vân Trác thấy Thường Hy đã ngủ, lúc này mới xuyên qua tấm rèm mà nói chuyện với Liệt Phong: “Đã điều tra xong chưa?”
“Hồi bẩm Thái tử gia, cũng đã điều tra xong. Biểu tiểu thư đã tới, Vân Thanh cũng tới.” Nói tới chỗ này thì dừng lại, thanh âm có chút ngưng trọng: “Vân Thanh tối hôm qua đã động thủ với Trâm mẫu đơn, hai phe nhân mã không ai chiếm được tiện nghi của ai, ngược lại thái độ của biểu tiểu thư làm người ta nắm không rõ. Theo lý thì Trâm mẫu đơn là sư phụ của nàng, nàng nên giúp một tay nhưng nàng từ đầu tới cuối ai cũng không giúp, chỉ đứng ở xa xa lẳng lặng quan sát.”
Tiêu Vân Trác nghe đến đó thì thần thái sửng sốt, giữa hai hàng lông mày mang theo nhè nhẹ bi thương, từ từ nói: “Nha đầu này chỉ sợ không nhịn được nữa. Chuyện năm đó nàng biết không?”
“Cái này thuộc hạ không biết. Nhưng là nhìn thái độ và cách làm việc của tiểu thư thì tám, chín phần mười là biết.” Liệt Phong thản nhiên nói, không biết mình nên nói cái gì cho phải. Chuyện năm đó ai có thể phân biệt được đúng sai, cần gì phải cố chấp?
Tiêu Vân Trác lâm vào trầm mặc, dựa vào buồng xe không nói lời nào. Xe trên đường lắc lư không dứt, tận đến khi chuyển lên đường lớn mới đỡ đi một chút. Tiêu Vân Trác cách màn xe nói: “Bất kể xảy ra chuyện gì, ngươi phải thay ta bảo vệ tốt Hy nhi. Lần này trở về chỉ sợ phải đối mặt với sóng to gió lớn!”
“Thái tử gia, ngài không nên bi quan như thế, chúng ta nhất định sẽ tìm được đường ra!” Giọng điệu Liệt Phong nóng nảy, tựa hồ biết được sắp có chuyện gì xảy ra.
“Ngươi không hiểu được. Bà ta muốn phá hủy thứ gì thì không thể ngăn cản được. Nếu không phải bà ta, Tấn vương như thế nào lại mất tích? Mẫu hậu của ta cũng sẽ không chết sớm như vậy. Bất kể như thế nào ta sẽ không bỏ qua cho bà ta. Chỉ là ta sợ sẽ dính líu đến Hy nhi. Nếu như có một ngày mọi chuyện thật sự không thể vãn hồi, ngươi liền mang Hy nhi đi, càng xa càng tốt!” Tiêu Vân Trác thản nhiên nói. Rõ ràng những lời này phải dùng hết hơi sức toàn thân mới có thể nói ra miệng nhưng là hắn vẫn phải cưỡng bách mình nói nhẹ như nước chảy mây trôi. Nếu như chuyến này hắn không ra ngoài, như thế nào biết được nữ nhân kia vẫn còn sống, lại còn có thể quyền hành lộng thế như vậy, hắn tuyệt đối không cho phép.
“Thái tử gia…” Liệt Phong đột nhiên không thốt lên lời, trong thanh âm mang theo nghẹn ngào nhàn nhạt, rốt cuộc đem hơi thở đè xuống rồi mới lên tiếng: “Thái tử gia yên tâm, cho dù thời điểm nào thuộc hạ cũng sẽ bảo vệ tốt Ngu thượng nghi, tuyệt sẽ không để nàng thiếu một cọng tóc. Nhưng là trong lòng của Ngu thượng nghi chỉ có một mình ngài, nếu thật xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nàng làm thế nào mà đối mặt đây? Kính xin Thái tử gia khi làm bất cứ chuyện gì đều nên nghĩ đến điều này. Bất kể như thế nào, bọn thuộc hạ cũng sẽ đồng cam cộng khổ, gánh vác khó khăn cùng Thái tử gia!”
Tiêu Vân Trác không nói gì, chẳng qua chỉ nhìn dung nhan say ngủ của Thường Hy mà ngẩn người. Một đường tìm kiếm, một đường chém giết đã khiến hắn thấy được phân lượng của Thường Hy ở trong lòng hắn so với hắn nghĩ thì còn nặng hơn nhiều lắm. Trong lúc bất chợt cũng có chút hiểu, tại sao mẫu hậu, phụ hoàng, Tấn vương, còn có nữ nhân kia lại cứ dây dưa không rõ như vậy. Chính là bởi vì mỗi người đều không muốn buông tay mới có thể dẫn đến mâu thuẫn gay gắt, tử thương vô số. Nhưng sau khi buông tay rồi tình huống lại càng thê thảm hơn. Mẫu hậu của hắn chết, Tấn vương cũng mất tích. Hắn nguyên tưởng rằng nữ nhân kia cũng đã chết rồi, ai biết bà ta vẫn còn sống, còn có nhi tử. Ngủ đông nhiều năm như vậy vì sợ hắn phát hiện ra, còn cam nguyện bị người ta tính kế hãm vào lãnh cung. Thật là một nữ nhân tâm cơ như biển!
Chỉ tiếc, lưới trời lồng lộng, thưa mà khó lọt, ngay cả khi bà ta giảo hoạt như hồ thì hôm nay cũng để cho hắn bắt được hành tung!
Đột nhiên xe ngựa dừng lại, thân thể Tiêu Vân Trác chấn động một cái. Thường Hy cũng bị động tác này làm cho tỉnh, dụi dụi mắt nói: “Thế nào? Đã xảy ra chuyện gì?”
Tiêu Vân Trác đỡ Thường Hy dậy, thấp giọng mà nói ra: “Nàng không cần nói gì. Lát nữa nếu có gì xảy ra ngoài ý muốn, nàng cứ việc chạy trước, không cần lo cho bọn ta.”
Thường Hy sửng sốt, nhất thời hiểu được, nhất định là kẻ địch đuổi tới. Nàng bắt lấy ống tay áo Tiêu Vân Trác, cắn răng nói: “Phúc theo chàng, có họa cũng nhất định phải theo chàng!”
/408
|