Mị phi nghe vậy có chút không vui nhưng vẫn phải dừng chân lại, xoay người nhìn Thường Hy. Dương Lạc Thanh hơi hoảng hốt, dựa gần vào Mị phi nói: “Nương nương đừng nghe nàng ta nói linh tinh, trước nên về đi thôi!”
Lời này trùng hợp để Thường Hy nghe được, khóe miệng nhếch lên một mạt cười châm chọc nhàn nhạt, nói: “Dương quý nhân đi gấp như vậy là sợ điều gì sao?”
“Bản quý nhân có cái gì phải sợ? Không được ăn nói hàm hồ!” Dương Lạc Thanh vẫn cứng miệng nói.
“Cũng đúng, nô tỳ không phải là mãnh thú ăn thịt người, cũng không phải là độc phụ rắp tâm hãi hại người, quý nhân có cái gì phải sợ đâu!” Thường Hy đứng ở trước mặt hai người khẽ cười nói.
Dương Lạc Thanh nắm chặt chiếc khăn trong tay, nhìn chằm chằm Thường Hy, thế nhưng thời điểm này cũng không phải là lúc để nói chuyện, trong lúc nhất thời định quay người rời đi.
“Ít nói nhảm! Có lời gì thì nói thẳng đi!” Mị phi có chút không nhịn được nói. Bà ta đối với Thường Hy có một loại chán ghét khó nói thành lời. Sau khi biết được thân phận của Thường Hy, muốn nạp nàng ta vào cửa làm trắc phi, ai ngờ Ngu gia còn không đồng ý, cự tuyệt thẳng thừng, còn nói cái gì mà sinh cùng năm, cùng tháng, cùng ngày, cùng thời khắc, thật là khiến người ta tức phát điên! Cho nên bà ta mới để cho Dương Lạc Thanh trừ bỏ đi Thường Hy. Chỉ cần Thường Hy không gả cho bất kỳ hoàng tử nào ở Đỉnh Nguyệt quốc thì giang sơn này về tay ai còn chưa xác định được.
Chỉ là không nghĩ đến chút chuyện nhỏ như vậy Dương Lạc Thanh cũng làm không xong. Hôm nay thật là cao hứng hụt một phen!
Thường Hy không chút hoang mang, đôi mắt đẹp liếc một vòng trên mặt Dương Lạc Thanh, lúc này mới nhìn Mị phi cười nói: “Mị phi nương nương quả thật là có tấm lòng bao dung độ lượng, chỉ trách nô tỳ trước kia quá thiển cận rồi!”
“Lời này của ngươi có ý gì?” Mị phi lạnh lùng nói.
“Nương nương lần đầu tiên bị giáng chức không phải là vì Dương quý nhân chứ? Lần thứ hai bị giáng chức cũng là vì Dương quý nhân. Nguyên tưởng rằng nương nương sẽ không bao giờ tha thứ cho Dương quý nhân, không nghĩ tới ngài nhanh như vậy đã quên hết ân oán trước kia rồi. Này không phải là do nô tỳ lòng dạ hẹp hòi suy nghĩ thiển cận sao?” Tiếng cười thanh thúy của Thường Hy phiêu lãng khắp trong khách sảnh.
Mị phi biến sắc. Mặt Dương Lạc Thanh trắng bệch, cắn răng thật chặt nói: “Ngu thượng nghi chỉ cần quản tốt chuyện Đông cung là được rồi, không nghĩ tới còn có thời gian ở chỗ này rảnh rỗi tốn hơi thừa lời. Nương nương và ta chỉ là có chút hiểu lầm, nói rõ là không sao rồi, há lại để cho kẻ tiểu nhân châm chọc ly gián sao?”
“Đúng vậy, ta là tiểu nhân, ngài là người tôn quý, nhưng một người tôn quý như ngài tại sao vô duyên vô cớ lại chạy đến nơi này? Hơn nữa Mị phi nương nương thật là gặp đúng năm bất lợi, gặp gỡ phải người như ngài. Hai người có thể là bát tự không hợp, tuổi xung khắc nhau, nếu không nương nương hai lần bị biếm truất cũng không trùng hợp như vậy mà bắt gặp ngài. Tục ngữ nói không khéo không thành sách, nương nương, ngài nói có đúng không?” Thường Hy nhàn nhạt mà cười. Khích bác ly gián mặc dù không phải là sở trường của nàng nhưng bất đắc dĩ vẫn có thể nói được đôi câu, huống chi Thường Hy không có nói láo.
Mị phi hoài nghi nhìn Dương Lạc Thanh một cái. Thường Hy trong lòng thầm nghĩ muốn cười. Có những lúc không nhất thiết phải nhìn thấy kết quả, chỉ cần đâm trong lòng kẻ đó một cây châm, gốc châm sẽ khiến người này ngủ không an giấc, cơm nuốt không trôi, muốn trăm phương ngàn kế đem mọi chuyện tra ra rõ ràng, đây mới chính là kết quả mà Thường Hy mong muốn. Để cho chó cắn chó, bọn họ mới không có thời gian gây họa cho nàng.
Mị phi phẩy tay áo bỏ đi. Dương Lạc Thanh nhìn chằm chằm Thường Hy, hung hãn nói: “Không phải mỗi lần cô cũng đều may mắn!”
“Dĩ nhiên, nhưng cô cũng không phải thường xuyên có cơ hội hãm hại ta. Chuyện hôm nay sớm muộn gì ta cũng sẽ trả lại gấp bội, Dương quý nhân tốt nhất nên chuẩn bị tinh thần, nói không chừng lúc nào đó trong viện của ngài, trong phòng ngủ của ngài lại xuất hiện một nam nhân xa lạ!” Thường Hy nhẹ nhàng nói, trên mặt là nụ cười nồng đậm, ánh mắt nhìn Dương Lạc Thanh không khác gì đang nhìn một con chó lang thang.
Sắc mặt Dương Lạc Thanh trắng bệch, ánh mắt nhìn Thường Hy cơ hồ có thể phun ra lửa, qua một hồi lâu mới khôi phục lại được thần sắc, cười nói: “Ta cũng không phải là người chỉ chịu đánh không phản công. Cô đừng cho rằng ta chỉ là một cái gối thêu hoa!”
Thường Hy nhớ tới lời nói của Mạnh Điệp Vũ, nếu như nàng ta nói là thật thì nữ nhân như rắn độc trước mắt này so với Mị phi càng làm cho người ta khó có thể đối phó, bởi vì nàng ta có võ công!
“Vậy thì cứ chờ xem đi!” Hiện tại ưu thế lớn nhất của Thường Hy chính là biết được lai lịch của Dương Lạc Thanh, chỉ cần nàng nắm chắc thì muốn bắt nàng ta cũng không phải là chuyện khó khăn gì.
“Đi tới nước cờ hôm nay cũng không phải là điều tôi mong muốn. Giữa cô và tôi nhất định chỉ có thể là bi kịch.” Sắc mặt Dương Lạc Thanh mang theo mấy phần thê lương, khẽ thở dài nói.
“Dừng! Cô đừng ra vẻ thương xuân bi thu khiến người ta nghĩ tôi là dạng thập ác bất xá (mười tội ác không gì không làm). Cô là nữ nhân, tôi cũng là nữ nhân, chúng ta không phải vợ chồng, có cái gì bi kịch hay không bi kịch? Tôi với cô không còn gì để nói, bởi vì thời điểm cô quyết định ra tay với tôi, tình cảm của chúng ta trước kia đã biến mất. Bây giờ chỉ so xem ai lợi hại hơn thôi. Cô mạnh tay, tôi tuyệt đối cũng không lưu tình. Ở trong hậu cung này, nhân từ thì không thể sống sót, cô cũng hiểu điều đó đúng không?” Thường Hy tàn khốc nói, bởi vì chỉ có như vậy thì mới khiến Dương Lạc Thanh cảm thấy nàng cũng không khó đối phó. Một nữ nhân thần trí bình thường và tâm kế sâu nặng sẽ không bao giờ nói như vậy.
Dương Lạc Thanh nhìn Thường Hy, khóe miệng nhếch lên, nói: “Một ngày nào đó nhất định sẽ phân cao thấp. Bởi vì chỉ cần cô còn sống thì hắn vĩnh viễn sẽ không buông tay. Cô biến mất hoàn toàn rồi hắn mới có thể chết tâm!”
“Đợi đã…” Thường Hy tiến lên một bước cản lại Dương Lạc Thanh, nhướng mày nói: “Ý cô là Minh vương điện hạ sao?”
Dương Lạc Thanh không nói gì, thế nhưng thần thái cũng đã làm bại lộ tâm tư của nàng ta.
“Vốn là tôi cùng Nhạc Đan cũng không có chuyện gì, nhưng bây giờ tôi thay đổi chủ ý rồi!” Thường Hy cười nói. Kẻ địch có xương mềm, đối với nàng đó chính là chuyện tốt.
“Nhạc Đan? Cô cư nhiên gọi thẳng tên của hắn?” Dương Lạc Thanh có chút không thể tin được, vẻ mặt nhìn Thường Hy tràn đầy kinh ngạc.
“Đây tính là cái gì!” Thường Hy mập mờ cười, nghiêng người ở tại bên tai Dương Lạc Thanh nói: “Giữa chúng ta còn có tên gọi chỉ thuộc về lẫn nhau, cô có sao? Nghe lời cô nói thì tựa hồ không dám gọi thẳng tên của hắn đúng không? Ai nha, thật là đáng buồn nha, đúng là mặt nóng đem dán vào mông lạnh!”
“Cô…”
“Cô cái gì! Sự thật chính là sự thật!” Thường Hy đứng thẳng lên, xoay người lại nói.
Dương Lạc Thanh nắm chặt hai nắm đấm, hồi lâu mới bình ổn lại tâm tình đang tức giận, nhìn Thường Hy cười một tiếng, nói: “Ngu thượng nghi đại khái sẽ không biết tân nhậm Thái tử phi sắp được tấn phong chứ?”
“Cái gì?” Thường Hy sửng sốt. Tân nhậm Thái tử phi?
“Có phải rất mất mát hay không? Những ngày an nhàn của cô cũng không còn nhiều nữa. Thái tử phi nhập chủ Đông cung, cô sẽ trở thành cái gì đây?” Dương Lạc Thanh cười nhẹ nói, rất có khoái cảm được phản kích.
Lời này trùng hợp để Thường Hy nghe được, khóe miệng nhếch lên một mạt cười châm chọc nhàn nhạt, nói: “Dương quý nhân đi gấp như vậy là sợ điều gì sao?”
“Bản quý nhân có cái gì phải sợ? Không được ăn nói hàm hồ!” Dương Lạc Thanh vẫn cứng miệng nói.
“Cũng đúng, nô tỳ không phải là mãnh thú ăn thịt người, cũng không phải là độc phụ rắp tâm hãi hại người, quý nhân có cái gì phải sợ đâu!” Thường Hy đứng ở trước mặt hai người khẽ cười nói.
Dương Lạc Thanh nắm chặt chiếc khăn trong tay, nhìn chằm chằm Thường Hy, thế nhưng thời điểm này cũng không phải là lúc để nói chuyện, trong lúc nhất thời định quay người rời đi.
“Ít nói nhảm! Có lời gì thì nói thẳng đi!” Mị phi có chút không nhịn được nói. Bà ta đối với Thường Hy có một loại chán ghét khó nói thành lời. Sau khi biết được thân phận của Thường Hy, muốn nạp nàng ta vào cửa làm trắc phi, ai ngờ Ngu gia còn không đồng ý, cự tuyệt thẳng thừng, còn nói cái gì mà sinh cùng năm, cùng tháng, cùng ngày, cùng thời khắc, thật là khiến người ta tức phát điên! Cho nên bà ta mới để cho Dương Lạc Thanh trừ bỏ đi Thường Hy. Chỉ cần Thường Hy không gả cho bất kỳ hoàng tử nào ở Đỉnh Nguyệt quốc thì giang sơn này về tay ai còn chưa xác định được.
Chỉ là không nghĩ đến chút chuyện nhỏ như vậy Dương Lạc Thanh cũng làm không xong. Hôm nay thật là cao hứng hụt một phen!
Thường Hy không chút hoang mang, đôi mắt đẹp liếc một vòng trên mặt Dương Lạc Thanh, lúc này mới nhìn Mị phi cười nói: “Mị phi nương nương quả thật là có tấm lòng bao dung độ lượng, chỉ trách nô tỳ trước kia quá thiển cận rồi!”
“Lời này của ngươi có ý gì?” Mị phi lạnh lùng nói.
“Nương nương lần đầu tiên bị giáng chức không phải là vì Dương quý nhân chứ? Lần thứ hai bị giáng chức cũng là vì Dương quý nhân. Nguyên tưởng rằng nương nương sẽ không bao giờ tha thứ cho Dương quý nhân, không nghĩ tới ngài nhanh như vậy đã quên hết ân oán trước kia rồi. Này không phải là do nô tỳ lòng dạ hẹp hòi suy nghĩ thiển cận sao?” Tiếng cười thanh thúy của Thường Hy phiêu lãng khắp trong khách sảnh.
Mị phi biến sắc. Mặt Dương Lạc Thanh trắng bệch, cắn răng thật chặt nói: “Ngu thượng nghi chỉ cần quản tốt chuyện Đông cung là được rồi, không nghĩ tới còn có thời gian ở chỗ này rảnh rỗi tốn hơi thừa lời. Nương nương và ta chỉ là có chút hiểu lầm, nói rõ là không sao rồi, há lại để cho kẻ tiểu nhân châm chọc ly gián sao?”
“Đúng vậy, ta là tiểu nhân, ngài là người tôn quý, nhưng một người tôn quý như ngài tại sao vô duyên vô cớ lại chạy đến nơi này? Hơn nữa Mị phi nương nương thật là gặp đúng năm bất lợi, gặp gỡ phải người như ngài. Hai người có thể là bát tự không hợp, tuổi xung khắc nhau, nếu không nương nương hai lần bị biếm truất cũng không trùng hợp như vậy mà bắt gặp ngài. Tục ngữ nói không khéo không thành sách, nương nương, ngài nói có đúng không?” Thường Hy nhàn nhạt mà cười. Khích bác ly gián mặc dù không phải là sở trường của nàng nhưng bất đắc dĩ vẫn có thể nói được đôi câu, huống chi Thường Hy không có nói láo.
Mị phi hoài nghi nhìn Dương Lạc Thanh một cái. Thường Hy trong lòng thầm nghĩ muốn cười. Có những lúc không nhất thiết phải nhìn thấy kết quả, chỉ cần đâm trong lòng kẻ đó một cây châm, gốc châm sẽ khiến người này ngủ không an giấc, cơm nuốt không trôi, muốn trăm phương ngàn kế đem mọi chuyện tra ra rõ ràng, đây mới chính là kết quả mà Thường Hy mong muốn. Để cho chó cắn chó, bọn họ mới không có thời gian gây họa cho nàng.
Mị phi phẩy tay áo bỏ đi. Dương Lạc Thanh nhìn chằm chằm Thường Hy, hung hãn nói: “Không phải mỗi lần cô cũng đều may mắn!”
“Dĩ nhiên, nhưng cô cũng không phải thường xuyên có cơ hội hãm hại ta. Chuyện hôm nay sớm muộn gì ta cũng sẽ trả lại gấp bội, Dương quý nhân tốt nhất nên chuẩn bị tinh thần, nói không chừng lúc nào đó trong viện của ngài, trong phòng ngủ của ngài lại xuất hiện một nam nhân xa lạ!” Thường Hy nhẹ nhàng nói, trên mặt là nụ cười nồng đậm, ánh mắt nhìn Dương Lạc Thanh không khác gì đang nhìn một con chó lang thang.
Sắc mặt Dương Lạc Thanh trắng bệch, ánh mắt nhìn Thường Hy cơ hồ có thể phun ra lửa, qua một hồi lâu mới khôi phục lại được thần sắc, cười nói: “Ta cũng không phải là người chỉ chịu đánh không phản công. Cô đừng cho rằng ta chỉ là một cái gối thêu hoa!”
Thường Hy nhớ tới lời nói của Mạnh Điệp Vũ, nếu như nàng ta nói là thật thì nữ nhân như rắn độc trước mắt này so với Mị phi càng làm cho người ta khó có thể đối phó, bởi vì nàng ta có võ công!
“Vậy thì cứ chờ xem đi!” Hiện tại ưu thế lớn nhất của Thường Hy chính là biết được lai lịch của Dương Lạc Thanh, chỉ cần nàng nắm chắc thì muốn bắt nàng ta cũng không phải là chuyện khó khăn gì.
“Đi tới nước cờ hôm nay cũng không phải là điều tôi mong muốn. Giữa cô và tôi nhất định chỉ có thể là bi kịch.” Sắc mặt Dương Lạc Thanh mang theo mấy phần thê lương, khẽ thở dài nói.
“Dừng! Cô đừng ra vẻ thương xuân bi thu khiến người ta nghĩ tôi là dạng thập ác bất xá (mười tội ác không gì không làm). Cô là nữ nhân, tôi cũng là nữ nhân, chúng ta không phải vợ chồng, có cái gì bi kịch hay không bi kịch? Tôi với cô không còn gì để nói, bởi vì thời điểm cô quyết định ra tay với tôi, tình cảm của chúng ta trước kia đã biến mất. Bây giờ chỉ so xem ai lợi hại hơn thôi. Cô mạnh tay, tôi tuyệt đối cũng không lưu tình. Ở trong hậu cung này, nhân từ thì không thể sống sót, cô cũng hiểu điều đó đúng không?” Thường Hy tàn khốc nói, bởi vì chỉ có như vậy thì mới khiến Dương Lạc Thanh cảm thấy nàng cũng không khó đối phó. Một nữ nhân thần trí bình thường và tâm kế sâu nặng sẽ không bao giờ nói như vậy.
Dương Lạc Thanh nhìn Thường Hy, khóe miệng nhếch lên, nói: “Một ngày nào đó nhất định sẽ phân cao thấp. Bởi vì chỉ cần cô còn sống thì hắn vĩnh viễn sẽ không buông tay. Cô biến mất hoàn toàn rồi hắn mới có thể chết tâm!”
“Đợi đã…” Thường Hy tiến lên một bước cản lại Dương Lạc Thanh, nhướng mày nói: “Ý cô là Minh vương điện hạ sao?”
Dương Lạc Thanh không nói gì, thế nhưng thần thái cũng đã làm bại lộ tâm tư của nàng ta.
“Vốn là tôi cùng Nhạc Đan cũng không có chuyện gì, nhưng bây giờ tôi thay đổi chủ ý rồi!” Thường Hy cười nói. Kẻ địch có xương mềm, đối với nàng đó chính là chuyện tốt.
“Nhạc Đan? Cô cư nhiên gọi thẳng tên của hắn?” Dương Lạc Thanh có chút không thể tin được, vẻ mặt nhìn Thường Hy tràn đầy kinh ngạc.
“Đây tính là cái gì!” Thường Hy mập mờ cười, nghiêng người ở tại bên tai Dương Lạc Thanh nói: “Giữa chúng ta còn có tên gọi chỉ thuộc về lẫn nhau, cô có sao? Nghe lời cô nói thì tựa hồ không dám gọi thẳng tên của hắn đúng không? Ai nha, thật là đáng buồn nha, đúng là mặt nóng đem dán vào mông lạnh!”
“Cô…”
“Cô cái gì! Sự thật chính là sự thật!” Thường Hy đứng thẳng lên, xoay người lại nói.
Dương Lạc Thanh nắm chặt hai nắm đấm, hồi lâu mới bình ổn lại tâm tình đang tức giận, nhìn Thường Hy cười một tiếng, nói: “Ngu thượng nghi đại khái sẽ không biết tân nhậm Thái tử phi sắp được tấn phong chứ?”
“Cái gì?” Thường Hy sửng sốt. Tân nhậm Thái tử phi?
“Có phải rất mất mát hay không? Những ngày an nhàn của cô cũng không còn nhiều nữa. Thái tử phi nhập chủ Đông cung, cô sẽ trở thành cái gì đây?” Dương Lạc Thanh cười nhẹ nói, rất có khoái cảm được phản kích.
/408
|