Thêu chân dung? Đây thật làm cho người ta có cảm giác không thể tưởng tượng nổi! cần phải biết rằng Đỉnh Nguyệt quốc không phải là chưa từng có người thêu chân dung, chẳng qua là tuyệt kỹ này đã sớm thất truyền. Hôm nay nghe được Thường Hy nói vậy, tất cả mọi người trong đại điện đều cả kinh.
“Ngươi sẽ thêu chân dung?” Hoàng quý phi kinh ngạc hỏi.
Trong đám tú nữ nổi lên một trận xôn xao nho nhỏ, tin tức này thật sự làm cho người ta khó tin. La Thúy Yên hung hăng nhìn chằm chằm Thường Hy, nàng chỉ muốn làm cho nàng ta lạc tuyển, không làm trở ngại đến con đường của chính mình, không nghĩ đến tự bê đá đập chân, mang đến cho nàng ta một cơ hội tuyệt hảo. La Thúy Yên hận đến nỗi răng muốn cắn nát.
“Dạ, dân nữ đã được sư phụ dạy qua, chẳng tay nghề dân nữ vẫn chưa phải là rất tốt, hơn nữa thời gian hôm nay có hạn, dân nữ cũng chỉ có thể thêu một bức nhỏ, màu sắc cũng khó có thể tinh tế được, kính xin Hoàng quý phi nương nương ân chuẩn!” Thường Hy vốn định bằng bất cứ giá nào nàng cũng không thể ảo não như thế trở về, nói không chừng ngay cả tính mạng cũng bị liên lụy. Người xưa vẫn nói, phú quý cầu trong nguy hiểm, mặc dù nàng không cầu phú quý nhưng ít nhất cũng phải giữ được mệnh mới đúng.
Hoàng quý phi quay đầu bàn bạc một chút với ba vị phi tần còn lại, sau đó mới quay lại nhìn Thường Hy nói: “Người đâu, an bài giá thêu cho nàng!”
Thường Hy tạ ơn, lại vì thời gian quá gấp cho nên lại thỉnh xin một cung nữ đứng giúp tháo chỉ tơ cho nàng. Vì vậy, Thường Hy ngồi ở đại điện, động tác nhanh chóng thuần thục mà bắt đầu thêu. Thỉnh thoảng nàng ngước mắt lên liếc nhìn Hoàng quý phi. Hoàng quý phi cũng không có nhàn rỗi, lại bắt đầu tra xét tranh thêu của các tú nữ khác, thấy hợp ý liền bỏ ra một bên sau đó mới điểm danh tiến lên hỏi thăm một phen. Đây là một công việc tương đối khô khan, gần năm mươi tú nữ cũng run run rẩy rẩy, bị gọi tên liền tiến lên đáp lời.
Bốn vị hoàng phi thỉnh thoảng lại ghé tai cúi đầu trao đổi ý kiến, nữ nhi của Thái phó tự thiểu khanh – Đỗ Đình Phương, nữ nhi của Viện trưởng Hàn lâm viện – Trầm Phi Hà; nữ nhi của Thái phó tự khanh Vưu Lệ Bình, nữ nhi của Thống lĩnh ngũ doanh tuần bộ Vân Đô – La Thúy Yên, nhất nhất đều được lưu lại. Thường Hy hôm nay hóa trang cho Lệ Bình quả nhiên khiến nàng trở thành tiêu điểm giữa mọi người. Đối mặt với mấy lời chất vấn của các vị hoàng phi, thật may là Thường Hy đã cùng Lệ Bình nói qua sơ lược cho nên đến lúc này nàng cũng không cảm thấy khó khăn nhiều lắm. Trừ họ ra cũng có mười tú nữ được lưu lại nữa, nhưng bị phân đứng riêng một bên.
Hoàng quý phi đem một xấp tranh thêu đã được lựa chọn đưa cho cung nữ. Chỉ thấy cung nữ kia khom lưng hướng phía sau bình phong đi tới, đây là muốn mấy vị Hoàng tử tận mắt nhìn, có hay không bức tranh thêu của cô nương nhà nào khiến bọn họ động lòng. Bởi vì Hoàng thượng đã sớm ra thánh chỉ, lần này không tuyển chọn Thái tử phi, mặc dù mọi người đều không biết tại sao Hoàng thượng lại làm vậy, nhưng trong lòng cũng có mấy phần suy đoán.
Tiêu Vân Trác tùy ý nhìn mấy bức tranh thêu được dâng tới trước mặt, cũng không vươn tay mà cầm lấy, chẳng qua là đứng dậy đi tới một bên cửa sổ. Cung nữ kia trong lúc nhất thời không biết phải làm thế nào cho tốt, tâm thần bất định đứng im tại nơi đó. Tiêu Vân Triệt không dành lòng, nhìn nàng nói: “Ngươi đi xuống đi, Thái tử điện hạ là bề trên tôn kính nhất, có nhìn hay không cũng không sao!”
Cung nữ kia như gặp được đại xá, lập tức xoay người đi ra ngoài. Mấy vị Hoàng tử còn lại, ngược lại rất chăm chú nhìn tranh thêu trong tay, còn bất chợt xuyên qua khe hở của tấm bình phong mà nhìn chủ nhân của bức tranh thêu, qua một hồi lâu mới đem bức tranh thêu trả về, phất tay cho đám cung nữ lui ra.
Tiêu Vân Trác nghiêng người tựa vào cây cột Bàn Long bằng vàng ròng, nhìn Tiêu Vân Bác đang thỉnh thoảng nhìn về phía Thường Hy, sâu trong ánh mắt hiện lên chút châm chọc nhàn nhạt.
“Ngươi sẽ thêu chân dung?” Hoàng quý phi kinh ngạc hỏi.
Trong đám tú nữ nổi lên một trận xôn xao nho nhỏ, tin tức này thật sự làm cho người ta khó tin. La Thúy Yên hung hăng nhìn chằm chằm Thường Hy, nàng chỉ muốn làm cho nàng ta lạc tuyển, không làm trở ngại đến con đường của chính mình, không nghĩ đến tự bê đá đập chân, mang đến cho nàng ta một cơ hội tuyệt hảo. La Thúy Yên hận đến nỗi răng muốn cắn nát.
“Dạ, dân nữ đã được sư phụ dạy qua, chẳng tay nghề dân nữ vẫn chưa phải là rất tốt, hơn nữa thời gian hôm nay có hạn, dân nữ cũng chỉ có thể thêu một bức nhỏ, màu sắc cũng khó có thể tinh tế được, kính xin Hoàng quý phi nương nương ân chuẩn!” Thường Hy vốn định bằng bất cứ giá nào nàng cũng không thể ảo não như thế trở về, nói không chừng ngay cả tính mạng cũng bị liên lụy. Người xưa vẫn nói, phú quý cầu trong nguy hiểm, mặc dù nàng không cầu phú quý nhưng ít nhất cũng phải giữ được mệnh mới đúng.
Hoàng quý phi quay đầu bàn bạc một chút với ba vị phi tần còn lại, sau đó mới quay lại nhìn Thường Hy nói: “Người đâu, an bài giá thêu cho nàng!”
Thường Hy tạ ơn, lại vì thời gian quá gấp cho nên lại thỉnh xin một cung nữ đứng giúp tháo chỉ tơ cho nàng. Vì vậy, Thường Hy ngồi ở đại điện, động tác nhanh chóng thuần thục mà bắt đầu thêu. Thỉnh thoảng nàng ngước mắt lên liếc nhìn Hoàng quý phi. Hoàng quý phi cũng không có nhàn rỗi, lại bắt đầu tra xét tranh thêu của các tú nữ khác, thấy hợp ý liền bỏ ra một bên sau đó mới điểm danh tiến lên hỏi thăm một phen. Đây là một công việc tương đối khô khan, gần năm mươi tú nữ cũng run run rẩy rẩy, bị gọi tên liền tiến lên đáp lời.
Bốn vị hoàng phi thỉnh thoảng lại ghé tai cúi đầu trao đổi ý kiến, nữ nhi của Thái phó tự thiểu khanh – Đỗ Đình Phương, nữ nhi của Viện trưởng Hàn lâm viện – Trầm Phi Hà; nữ nhi của Thái phó tự khanh Vưu Lệ Bình, nữ nhi của Thống lĩnh ngũ doanh tuần bộ Vân Đô – La Thúy Yên, nhất nhất đều được lưu lại. Thường Hy hôm nay hóa trang cho Lệ Bình quả nhiên khiến nàng trở thành tiêu điểm giữa mọi người. Đối mặt với mấy lời chất vấn của các vị hoàng phi, thật may là Thường Hy đã cùng Lệ Bình nói qua sơ lược cho nên đến lúc này nàng cũng không cảm thấy khó khăn nhiều lắm. Trừ họ ra cũng có mười tú nữ được lưu lại nữa, nhưng bị phân đứng riêng một bên.
Hoàng quý phi đem một xấp tranh thêu đã được lựa chọn đưa cho cung nữ. Chỉ thấy cung nữ kia khom lưng hướng phía sau bình phong đi tới, đây là muốn mấy vị Hoàng tử tận mắt nhìn, có hay không bức tranh thêu của cô nương nhà nào khiến bọn họ động lòng. Bởi vì Hoàng thượng đã sớm ra thánh chỉ, lần này không tuyển chọn Thái tử phi, mặc dù mọi người đều không biết tại sao Hoàng thượng lại làm vậy, nhưng trong lòng cũng có mấy phần suy đoán.
Tiêu Vân Trác tùy ý nhìn mấy bức tranh thêu được dâng tới trước mặt, cũng không vươn tay mà cầm lấy, chẳng qua là đứng dậy đi tới một bên cửa sổ. Cung nữ kia trong lúc nhất thời không biết phải làm thế nào cho tốt, tâm thần bất định đứng im tại nơi đó. Tiêu Vân Triệt không dành lòng, nhìn nàng nói: “Ngươi đi xuống đi, Thái tử điện hạ là bề trên tôn kính nhất, có nhìn hay không cũng không sao!”
Cung nữ kia như gặp được đại xá, lập tức xoay người đi ra ngoài. Mấy vị Hoàng tử còn lại, ngược lại rất chăm chú nhìn tranh thêu trong tay, còn bất chợt xuyên qua khe hở của tấm bình phong mà nhìn chủ nhân của bức tranh thêu, qua một hồi lâu mới đem bức tranh thêu trả về, phất tay cho đám cung nữ lui ra.
Tiêu Vân Trác nghiêng người tựa vào cây cột Bàn Long bằng vàng ròng, nhìn Tiêu Vân Bác đang thỉnh thoảng nhìn về phía Thường Hy, sâu trong ánh mắt hiện lên chút châm chọc nhàn nhạt.
/408
|