Lệ Bình bị làm cho chấn động một câu cũng không nói thành lời, đây quả thực… Quả thực quá không thể tưởng tượng được rồi. “Thường Hy, ngươi đừng nghĩ sự tình quá phức tạp như vậy. Lúc ấy chúng ta cũng còn nhỏ, làm sao lại tính sâu xa được như vậy chứ? Khi đó ta chính là tiến cung như thế nào cũng chưa từng nghĩ qua, Thẩm Phi Hà cũng cỡ tuổi ta, sao có thể nghĩ ra loại chuyện hại người như vậy?”
“Ta hỏi ngươi chức quan của phụ thân Thẩm Phi Hà là gì?” Thường Hy từ từ tháo gỡ mọi nghi vấn, có chút chuyện nàng vốn nghĩ không ra nhưng bây giờ cũng dần dần sáng tỏ rồi.
“Viện trưởng Hàn Lâm viện, làm quan nhị phẩm.” Lệ Bình lên tiếng, nhưng cùng chuyện này có liên quan gì, nàng không hiểu.
“Từ xưa đến nay nếu muốn vào nội các làm quan thì chỉ có con đường duy nhất là đi từ Hàn Lâm viện mà ra. Thẩm Từ đang là viện trưởng Hàn Lâm viện nhưng lại ngồi rất nhiều năm không hề có động tĩnh. Chỉ cần hắn tiến về phía trước một bước là có thể vào được nội các. Nhưng hắn lại cố tình vẫn chỉ dậm chân tại chỗ. Dưới tình huống như thế, Thẩm Từ nếu muốn đi tắt cũng chỉ có thể thông qua con đường tuyển tú, tính toán để nữ nhi trợ lực cho tiền đồ của hắn. Tại hoàn cảnh như vậy, ngươi nói hắn ta có phải dạy dỗ nữ nhi trước khi vào cung điều gì hay không?” Thường Hy vốn cũng không rõ động cơ của Thẩm Phi Hà, nếu không phải mấy ngày gần đây Tiêu Vân Trác có tiết lộ cho nàng biết hoạt động của Thẩm Từ thì chỉ sợ nàng cũng không đoán ra được phương diện này.
“Nhưng… Dù sao cũng không thể tưởng tượng nổi! Làm sao lại có chuyện như vậy?” Lệ Bình không thể tiếp nhận, chuyện này vượt quá suy nghĩ của nàng.
“Ngươi ngẫm lại đi, ban đầu Thẩm Phi Hà nhất định là có ý với ngôi vị Thái tử phi cho nên mới hạ độc thủ với Mạnh Điệp Vũ, bởi vì lúc đó Mạnh Điệp Vũ là đối thủ lớn nhất của nàng. Chuyện này lại tạo chứng cớ giả cho ngươi nhìn thấy, vậy sau này khi vào cung, cho dù giữa Thẩm Phi Hà và Mạnh Điệp Vũ xảy ra chuyện gì thì ngươi sẽ nhất định theo bản năng mà cho rằng Mạnh Điệp Vũ không đúng. Lấy tâm tính của ngươi thì sẽ thay Thẩm Phi Hà giải thích, đến lúc đó, Thẩm Phi Hà bằng cách nào đó sẽ dẫn dụ ngươi nói chuyện năm đó ra. Cứ như vậy danh tiếng của Mạnh Điệp Vũ coi như xong rồi, nàng ta cũng không có tư cách trở thành Thái tử phi nữa. Lúc đó ngôi vị Thái tử phi còn ai ngoài Thẩm Phi Hà có thể xứng nữa?”
Lệ Bình một câu cũng không nói nên lời. Thường Hy nói rất đúng, nàng sẽ không đứng im nhìn Thẩm Phi Hà bị oan uổng, nàng nhất định sẽ ra mặt…
“Chẳng qua là kế hoạch vĩnh viễn sẽ có chỗ không lường được. Ai sẽ nghĩ đến Hoàng thượng cư nhiên lại không chọn ra Thái tử phi trong lần tuyển tú lần này, cứ như vậy mọi suy tính của Thẩm Phi Hà liền thành công cốc. Chỉ là Thẩm Phi Hà cũng không đơn giản, giữa nhiều vị hoàng tử như vậy lại chọn trúng nhị hoàng tử, thuận lợi gả cho nhị hoàng tử, chỉ sợ chuyện này còn có ẩn tình khác, chẳng qua chúng ta chưa biết được thôi. Nếu như nói vừa mới bắt đầu Thẩm Phi Hà đã nhìn ra nhị hoàng tử có tâm đoạt vị thì ta đúng là bội phục nàng.” Thường Hy thở dài một tiếng. Lúc đó nàng cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, một lòng chỉ mong mau chóng được xuất cung. Nàng cũng không nghĩ đến hôm nay mình sẽ được làm Thái tử phi, gặp được một nam nhân khiến nàng cam tâm tình nguyện bỏ đi tính mạng. Cho nên có lúc không cần phải tính toán quá nhiều làm gì, của mình sẽ là của mình, nếu như không phải thì cho dù dùng tâm kế thế nào cũng không thể đoạt được tới.
“Thường Hy, ý của ngươi là… Thẩm Phi Hà muốn làm Thái tử phi, muốn làm Hoàng hậu tương lai cho nên mới liên thủ cùng Lạc phi?” Lệ Bình rốt cuộc đã suy nghĩ thông suốt. Kết quả này đúng là làm cho nàng bàng hoàng, đang xảy ra chuyện gì đây?
“Đúng vậy. Nếu như Đông Lăng vương và Thẩm Phi Hà vô dục vô cầu, không chút nào mưu lợi đối với ngôi vị Hoàng đế thì Thẩm Phi Hà làm sao có thể thân cận đi lại cùng Lạc phi? Ngươi cũng thấy tình hình bây giờ của Lạc phi, nếu không muốn dính phiền toái chỉ sợ thấy nàng ta thì trốn xa chừng nào hay chừng ấy. Nhưng bây giờ nàng ta lại gấp gáp cùng Lạc phi thông đồng làm bậy, này không khiến người ta hoài nghi sao?” Thường Hy nói một hơi dài cũng thấy mệt, xoay người ngồi đối diện với Lệ Bình, thả giọng nói.
Thân thể Lệ Bình mềm nhũn tựa ra đằng sau, nhìn Thường Hy nói: “Khó trách ngươi hỏi ta chuyện năm đó. Nói như vậy ngươi nhất định cho là Thẩm Phi Hà có vấn đề?”
“Không thể chắc chắn, chỉ có thể khẳng định bảy, tám phần. Cho nên chuyện năm đó nếu nàng ta thật sự tính kế Mạnh Điệp Vũ thì ta có thể hoàn toàn chắc chắn.” Thường Hy cũng tựa vào gối mềm phía sau. Lúc nãy dùng não suy nghĩ quá độ có chút cảm thấy mệt mỏi nên nàng chậm rãi nhắm lại hai mắt dưỡng thần.
Lệ Bình nhất thời lâm vào yên lặng, không khí trong phòng cũng trầm lắng xuống. Vãn Thu và Triêu Hà đứng canh giữ ngoài cửa cũng không dám lên tiếng, chỉ lẳng lặng đứng đó không cho phép ai lại gần. Mùi hoa nhàn nhạt lơ đãng phiêu miểu trong phòng, tận đến khi Vãn Thu đi vào đổi trà thì Lệ Bình mới ngồi thẳng lại thân thể, nhìn Thường Hy vẫn còn đang nhắm mắt, đợi Vãn Thu đi ra ngoài rồi mới lên tiếng: “Có lẽ ngươi nói cũng đúng, ngày hôm qua lúc Thẩm Phi Hà đến tìm ta dường như có làm như vô tình nhắc đến chuyện năm đó.”
Thường Hy chợt mở mắt, một đạo ánh sáng thoáng qua. Nàng đỡ gối mềm ngồi thẳng dậy, há miệng hỏi: “Nàng ta nói như thế nào?”
“Nàng nói với giọng tựa hồ cũng không biết ta đứng ở một bên nhìn được một màn này, chẳng qua chỉ thở dài người và vật không còn. Nói Mạnh Điệp Vũ nay đã vắng mặt tại nhân thế, chuyện cũ như khói sương, bây giờ ngẫm lại có chút hoài niệm năm đó tùy hứng như vậy.” Nói tới chỗ này Lệ Bình dừng lại, nhìn Thường Hy biểu tình có chút ngưng trọng: “Nếu không phải vừa rồi ngươi nói những lời này có lẽ ta còn không phát hiện ra ẩn ý phía sau. Ngươi nói Thẩm Phi Hà úp úp mở mở tìm ta ôn chuyện cũ như vậy là đang có kế hoạch gì?”
Thường Hy rất vui mừng nhìn Lệ Bình, một phát bắt được tay nàng nói: “Ta bây giờ có thể yên tâm không cần lo lắng ngươi bị nàng ta lừa gạt. Ta thật sự sợ ngươi không chịu tin tưởng chuyện đó là thật. Ngươi nói rất đúng, Thẩm Phi Hà tuyệt sẽ không làm chuyện tình vô ích lãng phí thời gian, nàng lúc này tìm ngươi ôn chuyện, cố ý nói chuyện kia là muốn thăm dò xem ngươi có thể nói ra sự thật năm đó hay không? Theo ta thấy, Thẩm Phi Hà sợ là không nhịn được nữa mà muốn ra tay hành động rồi, chẳng qua nàng rốt cục muốn làm gì thì ta lại chưa biết được.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Lệ Bình lo lắng hỏi.
“Làm sao bây giờ? Quá đơn giản! Nàng cho rằng ngươi là người dễ lừa gạt, chúng ta sẽ tương kế tựu kế dùng một chiêu dẫn rắn ra khỏi hang. Ta tin trong vòng hai ngày nữa nàng sẽ lại đến tìm ngươi, ngươi phải đem tất cả mọi chuyện năm đó nói ra, còn phải giả một bộ bất bình khôn xiết thay nàng. Rất nhanh chúng ta liền biết được nàng muốn làm cái gì rồi.” Thường Hy nói một hơi dài. Đối thủ này nàng rất có hứng thú, nàng đã rất lâu không có làm một hồi lớn rồi. Thẩm Phi Hà, hãy chờ xem!
“Ta hỏi ngươi chức quan của phụ thân Thẩm Phi Hà là gì?” Thường Hy từ từ tháo gỡ mọi nghi vấn, có chút chuyện nàng vốn nghĩ không ra nhưng bây giờ cũng dần dần sáng tỏ rồi.
“Viện trưởng Hàn Lâm viện, làm quan nhị phẩm.” Lệ Bình lên tiếng, nhưng cùng chuyện này có liên quan gì, nàng không hiểu.
“Từ xưa đến nay nếu muốn vào nội các làm quan thì chỉ có con đường duy nhất là đi từ Hàn Lâm viện mà ra. Thẩm Từ đang là viện trưởng Hàn Lâm viện nhưng lại ngồi rất nhiều năm không hề có động tĩnh. Chỉ cần hắn tiến về phía trước một bước là có thể vào được nội các. Nhưng hắn lại cố tình vẫn chỉ dậm chân tại chỗ. Dưới tình huống như thế, Thẩm Từ nếu muốn đi tắt cũng chỉ có thể thông qua con đường tuyển tú, tính toán để nữ nhi trợ lực cho tiền đồ của hắn. Tại hoàn cảnh như vậy, ngươi nói hắn ta có phải dạy dỗ nữ nhi trước khi vào cung điều gì hay không?” Thường Hy vốn cũng không rõ động cơ của Thẩm Phi Hà, nếu không phải mấy ngày gần đây Tiêu Vân Trác có tiết lộ cho nàng biết hoạt động của Thẩm Từ thì chỉ sợ nàng cũng không đoán ra được phương diện này.
“Nhưng… Dù sao cũng không thể tưởng tượng nổi! Làm sao lại có chuyện như vậy?” Lệ Bình không thể tiếp nhận, chuyện này vượt quá suy nghĩ của nàng.
“Ngươi ngẫm lại đi, ban đầu Thẩm Phi Hà nhất định là có ý với ngôi vị Thái tử phi cho nên mới hạ độc thủ với Mạnh Điệp Vũ, bởi vì lúc đó Mạnh Điệp Vũ là đối thủ lớn nhất của nàng. Chuyện này lại tạo chứng cớ giả cho ngươi nhìn thấy, vậy sau này khi vào cung, cho dù giữa Thẩm Phi Hà và Mạnh Điệp Vũ xảy ra chuyện gì thì ngươi sẽ nhất định theo bản năng mà cho rằng Mạnh Điệp Vũ không đúng. Lấy tâm tính của ngươi thì sẽ thay Thẩm Phi Hà giải thích, đến lúc đó, Thẩm Phi Hà bằng cách nào đó sẽ dẫn dụ ngươi nói chuyện năm đó ra. Cứ như vậy danh tiếng của Mạnh Điệp Vũ coi như xong rồi, nàng ta cũng không có tư cách trở thành Thái tử phi nữa. Lúc đó ngôi vị Thái tử phi còn ai ngoài Thẩm Phi Hà có thể xứng nữa?”
Lệ Bình một câu cũng không nói nên lời. Thường Hy nói rất đúng, nàng sẽ không đứng im nhìn Thẩm Phi Hà bị oan uổng, nàng nhất định sẽ ra mặt…
“Chẳng qua là kế hoạch vĩnh viễn sẽ có chỗ không lường được. Ai sẽ nghĩ đến Hoàng thượng cư nhiên lại không chọn ra Thái tử phi trong lần tuyển tú lần này, cứ như vậy mọi suy tính của Thẩm Phi Hà liền thành công cốc. Chỉ là Thẩm Phi Hà cũng không đơn giản, giữa nhiều vị hoàng tử như vậy lại chọn trúng nhị hoàng tử, thuận lợi gả cho nhị hoàng tử, chỉ sợ chuyện này còn có ẩn tình khác, chẳng qua chúng ta chưa biết được thôi. Nếu như nói vừa mới bắt đầu Thẩm Phi Hà đã nhìn ra nhị hoàng tử có tâm đoạt vị thì ta đúng là bội phục nàng.” Thường Hy thở dài một tiếng. Lúc đó nàng cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, một lòng chỉ mong mau chóng được xuất cung. Nàng cũng không nghĩ đến hôm nay mình sẽ được làm Thái tử phi, gặp được một nam nhân khiến nàng cam tâm tình nguyện bỏ đi tính mạng. Cho nên có lúc không cần phải tính toán quá nhiều làm gì, của mình sẽ là của mình, nếu như không phải thì cho dù dùng tâm kế thế nào cũng không thể đoạt được tới.
“Thường Hy, ý của ngươi là… Thẩm Phi Hà muốn làm Thái tử phi, muốn làm Hoàng hậu tương lai cho nên mới liên thủ cùng Lạc phi?” Lệ Bình rốt cuộc đã suy nghĩ thông suốt. Kết quả này đúng là làm cho nàng bàng hoàng, đang xảy ra chuyện gì đây?
“Đúng vậy. Nếu như Đông Lăng vương và Thẩm Phi Hà vô dục vô cầu, không chút nào mưu lợi đối với ngôi vị Hoàng đế thì Thẩm Phi Hà làm sao có thể thân cận đi lại cùng Lạc phi? Ngươi cũng thấy tình hình bây giờ của Lạc phi, nếu không muốn dính phiền toái chỉ sợ thấy nàng ta thì trốn xa chừng nào hay chừng ấy. Nhưng bây giờ nàng ta lại gấp gáp cùng Lạc phi thông đồng làm bậy, này không khiến người ta hoài nghi sao?” Thường Hy nói một hơi dài cũng thấy mệt, xoay người ngồi đối diện với Lệ Bình, thả giọng nói.
Thân thể Lệ Bình mềm nhũn tựa ra đằng sau, nhìn Thường Hy nói: “Khó trách ngươi hỏi ta chuyện năm đó. Nói như vậy ngươi nhất định cho là Thẩm Phi Hà có vấn đề?”
“Không thể chắc chắn, chỉ có thể khẳng định bảy, tám phần. Cho nên chuyện năm đó nếu nàng ta thật sự tính kế Mạnh Điệp Vũ thì ta có thể hoàn toàn chắc chắn.” Thường Hy cũng tựa vào gối mềm phía sau. Lúc nãy dùng não suy nghĩ quá độ có chút cảm thấy mệt mỏi nên nàng chậm rãi nhắm lại hai mắt dưỡng thần.
Lệ Bình nhất thời lâm vào yên lặng, không khí trong phòng cũng trầm lắng xuống. Vãn Thu và Triêu Hà đứng canh giữ ngoài cửa cũng không dám lên tiếng, chỉ lẳng lặng đứng đó không cho phép ai lại gần. Mùi hoa nhàn nhạt lơ đãng phiêu miểu trong phòng, tận đến khi Vãn Thu đi vào đổi trà thì Lệ Bình mới ngồi thẳng lại thân thể, nhìn Thường Hy vẫn còn đang nhắm mắt, đợi Vãn Thu đi ra ngoài rồi mới lên tiếng: “Có lẽ ngươi nói cũng đúng, ngày hôm qua lúc Thẩm Phi Hà đến tìm ta dường như có làm như vô tình nhắc đến chuyện năm đó.”
Thường Hy chợt mở mắt, một đạo ánh sáng thoáng qua. Nàng đỡ gối mềm ngồi thẳng dậy, há miệng hỏi: “Nàng ta nói như thế nào?”
“Nàng nói với giọng tựa hồ cũng không biết ta đứng ở một bên nhìn được một màn này, chẳng qua chỉ thở dài người và vật không còn. Nói Mạnh Điệp Vũ nay đã vắng mặt tại nhân thế, chuyện cũ như khói sương, bây giờ ngẫm lại có chút hoài niệm năm đó tùy hứng như vậy.” Nói tới chỗ này Lệ Bình dừng lại, nhìn Thường Hy biểu tình có chút ngưng trọng: “Nếu không phải vừa rồi ngươi nói những lời này có lẽ ta còn không phát hiện ra ẩn ý phía sau. Ngươi nói Thẩm Phi Hà úp úp mở mở tìm ta ôn chuyện cũ như vậy là đang có kế hoạch gì?”
Thường Hy rất vui mừng nhìn Lệ Bình, một phát bắt được tay nàng nói: “Ta bây giờ có thể yên tâm không cần lo lắng ngươi bị nàng ta lừa gạt. Ta thật sự sợ ngươi không chịu tin tưởng chuyện đó là thật. Ngươi nói rất đúng, Thẩm Phi Hà tuyệt sẽ không làm chuyện tình vô ích lãng phí thời gian, nàng lúc này tìm ngươi ôn chuyện, cố ý nói chuyện kia là muốn thăm dò xem ngươi có thể nói ra sự thật năm đó hay không? Theo ta thấy, Thẩm Phi Hà sợ là không nhịn được nữa mà muốn ra tay hành động rồi, chẳng qua nàng rốt cục muốn làm gì thì ta lại chưa biết được.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Lệ Bình lo lắng hỏi.
“Làm sao bây giờ? Quá đơn giản! Nàng cho rằng ngươi là người dễ lừa gạt, chúng ta sẽ tương kế tựu kế dùng một chiêu dẫn rắn ra khỏi hang. Ta tin trong vòng hai ngày nữa nàng sẽ lại đến tìm ngươi, ngươi phải đem tất cả mọi chuyện năm đó nói ra, còn phải giả một bộ bất bình khôn xiết thay nàng. Rất nhanh chúng ta liền biết được nàng muốn làm cái gì rồi.” Thường Hy nói một hơi dài. Đối thủ này nàng rất có hứng thú, nàng đã rất lâu không có làm một hồi lớn rồi. Thẩm Phi Hà, hãy chờ xem!
/408
|