Đông Lăng vương phủ.
Trăng tàn treo ngọn liễu, ánh sáng mờ ảo bao trùm cả phủ đệ nguy nga.
Tiêu Vân Triệt ngồi một mình trong thạch đình lặng lẽ ngẩn người. Cả khu vườn lặng yên không một tiếng động, mười mấy chiếc đèn cung đình im lìm treo trên cao tản ra chút ánh sáng yếu ớt. Ngồi một mình như vậy dưới ánh trăng đã không phải là lần đầu tiên. Từ nhỏ đến lớn, không có biết bao nhiêu lần mỗi khi phải ra quyết định trước một chuyện tình hắn cũng sẽ ngồi như vậy dưới ánh trăng thê lãnh. Cảm giác lạnh lẽo, cô đơn như lúc này đây sẽ tăng thêm cho hắn dũng khí đi về phía trước. Hắn không muốn mình thất bại trong gang tấc, lòng dạ đàn bà không thể xảy ra trên người của hắn.
Trong quá khứ, mỗi lần ngồi ở nơi này, tâm tình của hắn đều vô cùng an tĩnh. Thế nhưng lần này lại không giống như vậy, hắn có chút tâm phiền ý loạn, lần đầu tiên trong đời ánh trăng cũng không thể làm hắn yên lòng lại. Hắn biết, chuyện này là bởi vì liên quan tới nàng.
Có lẽ bởi vì nghĩ tới nàng nên phiền não trên mặt cũng dần dẫn vơi bớt, khóe miệng thậm chí gợi lên một chút mỉm cười chậm rãi. Đến tận bây giờ hắn vẫn nhớ rất rõ ngày đầu tiên bọn họ gặp mặt. Ngày đó ánh mặt trời rất rực rỡ, huynh đệ bọn họ khó được dịp xúm lại cùng nhau, mặc y phục tiểu thái giám đi nhìn lén tú nữ sắp vào cung. Bởi vì bọn họ biết trong đám tú nữ này có thê tử tương lai của bọn họ.
Tiêu Vân Trác vốn không muốn đi nhưng hắn khuyên mãi rốt cục cũng đi theo. Bây giờ hồi tưởng lại hắn có chút hối hận, nếu ngày đó hắn không có khuyên Tiêu Vân Trác đi cùng, ngày đó Thường Hy không có động thủ nhéo lỗ tai Tiêu Vân Trác, hiện tại có phải không giống kết cục như thế này hay không? Đứng bên hắn lúc này có phải là nàng mà không phải là ánh trăng lạnh lẽo, cô tịch này không?
Tiêu Vân Triệt chưa bao giờ gặp qua cô gái nào dám cả gan làm loạn giống như Thường Hy, trước khi vào cung lại dám sinh sự. Hai tròng mắt linh động, một cái miệng sắc bén đã đánh động thật sâu đến trong lòng của hắn. Từ lúc đó trở đi, trong lòng hắn chỉ có một người tên là Ngu Thường Hy!
Khi nghe nói trong đám tú nữ lần này không chọn ra Thái tử phi làm hắn vô cùng kích động. Vì vậy hắn đi khẩn cầu mẫu phi, hy vọng có thể đem Thường Hy cho mình. Nhưng làm hắn thất vọng, mẫu phi nói thân phận Thường Hy thấp kém, chỉ là con gái thương nhân, làm sao có thể làm được hoàng tử phi? Vô luận hắn khẩn cầu thế nào cũng không được, lúc ấy hắn thất vọng cực kỳ. Nếu như mẫu phi đã không đồng ý thì phụ hoàng lại càng không đồng ý rồi.
Nhưng sau đó lại xảy ra biến hóa, chuyện Mị phi tự mình đến Vĩnh Hạng cung thăm Thường Hy bị truyền ra, mẫu phi lại động lòng tư. Thường Hy mặc dù thân phận không cao nhưng nhà nàng lại có tiền, không làm được chính phi thì làm nhụ tần vẫn có thể. Biết mẫu phi quyết định, Tiêu Vân Triệt có chút hưng phấn, chính xác mà nói là có chút mất mát, hắn muốn lấy nàng làm vợ, nhưng… Theo thái độ của mẫu phi thì chuyện này hiển nhiên không thể thực hiện được, nhụ tần… Danh hào này hắn quả thực không thích, nhưng nếu có thể dùng nó đem Thường Hy buộc ở bên người thì hắn vẫn đáp ứng.
Nhưng mọi chuyện lại phát triển ngoài dự liệu của tất cả mọi người. Không biết có phải nương nương các cung đều nhìn trúng Thường Hy hay không, trong lúc nhất thời Thường Hy lại đột nhiên trở thành nhân vật chạm tay có thể bỏng. Sau đó phụ hoàng lại cứ thế hạ chỉ đem Thường Hy vào Đông cung làm cung nữ. Thời điểm nghe được tin tức này hắn tâm tàn ý lạnh. Ngày đó, hắn cũng ngồi như vậy một đêm dưới ánh trăng.
Sau hắn lại thường xuyên đến Đông cung, đúng là chỉ để nhìn nàng một cái. Đông cung… Hai chữ này làm cho lòng hắn đau đớn…
Đối với Tiêu Vân Trác mà nói, hắn không có tình cảm đặc biệt gì, chỉ có chút thương hại vì hắn sớm mất mẹ đẻ. Nhưng thật sâu trong lòng hắn còn cảm thấy ghen tị. Hắn sinh ra liền nghiễm nhiên trở thành người kế thừa giang sơn này. Đều là con trai của phụ hoàng, tại sao Tiêu Vân Trác lại có thể được làm Thái tử?
Hắn không phục!
Từ lúc còn nhỏ khi tiên Hoàng hậu vẫn sống hắn đã nhớ, trong đôi mắt của phụ hoàng luôn chỉ có mình Tiêu Vân Trác. Mỗi lần đi Lân Chỉ cung thỉnh an đều thấy được cảnh tượng phụ hoàng thân mật ôm Tiêu Vân Trác đặt lên đầu gối, hỏi thăm hắn việc học hành. Còn đối với bọn hắn, phụ hoàng chỉ biết nghiêm mặt, nghiêm túc mang theo lãnh khốc.
Khi đó hắn biết tiên Hoàng hậu đối với phụ hoàng là không giống nhau, bà ấy không chỉ là hoàng hậu của phụ hoàng, còn về phần là cái gì thì lúc ấy hắn cũng chưa hiểu rõ. Nhưng bây giờ hắn đã hiểu được, đó là bởi vì phụ hoàng đem tiên Hoàng hậu trở thành thê tử của mình. Thê tử và tần phi không giống nhau, Hoàng hậu cũng đồng dạng như vậy. Lúc ấy Hoàng hậu mặc dù bệnh yếu nhưng sau mỗi lần hạ triều, đi qua Lân Chỉ cung hẵn vẫn có thể nghe ra được tiếng cười vui thích truyền ra. Những lúc ấy, hắn lại cảm giác như mình là kẻ dư thừa.
Khi đó, Tiêu Vân Trác là hạnh phúc nhất. Hắn hâm mộ Tiêu Vân Trác, ghen tỵ hắn, thậm chí là hận hắn!
Có những lúc hắn từng nghĩ nếu như tiên Hoàng hậu chết rồi, vậy thì tình cảnh sẽ như thế nào? Sau tiên Hoàng hậu thực sự vì bệnh mà qua đời, Tiêu Vân Trác từ trong đám mây hạnh phúc ngã nhào xuống vũng bùn. Nhi tử phụ hoàng thích từ hắn chuyển thành ngũ đệ, nhưng vẫn như cũ vẫn không phải là Tiêu Vân Triệt hắn. Không có mồm miệng khéo léo của ngũ đệ, không có hào sảng, ngây thơ của tam đệ, cái hắn có cũng chỉ là hai chữ “ôn hòa” mọi người tán dương. Hắn ghét hai chữ này! Ôn hòa? Trừ bỏ ôn hòa hắn còn có thể thế nào? Hắn không có gì để khoe khoang, chỉ có thể giữ vững khiêm tốn, ở trước mặt phụ hoàng bày ra phong thái quân tử. Có như vậy, trong lòng phụ hoàng mới có một chỗ nhỏ dành cho hắn.
Hắn không cam lòng. Vì sao người khác có được dễ như trở bàn tay hắn lại phải hao tổn tâm cơ? Tại sao hắn cố gắng học hành lại không chiếm được một câu tán dương của phụ hoàng? Cho nên từ rất nhỏ hắn liền biết, nếu muốn người khác xem trọng chỉ có thể dựa vào chính mình.
Nghĩ tới đây Tiêu Vân Trác cảm thấy có chút mệt mỏi, trong lòng mệt mỏi, thật mệt chết đi! Buông lưới nhiều năm như vậy, hôm nay đã tới ngày nghiệm thu thành quả nhưng sao trong lòng hắn luôn có một cảm giác mất mát mà không phải là thỏa mãn, hăng hái khi chiếm được thiên hạ?
Khổ cực những năm này ai có thể biết được? Hắn lặng lẽ đi theo sau ủng hộ Tiêu Vân Trác là bởi vì hắn biết được, phụ hoàng không phải là lãng quên Thái tử mình từng yêu quý nhất mà đang muốn rèn luyện hắn, những hoàng tử khác cũng chỉ là mây khói mà thôi.
Chính vì lợi dụng những điểm này, những năm gần đây hắn vững như bàn thạch, từ từ đạt được phụ hoàng tín nhiệm, được triều thần ủng hộ, được các huynh đệ không chút nào đề phòng…
Thẩm Phi Hà đứng ẩn mình sau tàng cây, nhìn thân ảnh cô đơn đằng xa mà hai quả đấm nắm chặt, nỗ lực ức chế không cho phép bản thân đi qua. Nàng biết hắn lại đang nghĩ tới nàng ta. Mỗi khi nhớ đến Thường Hy, hắn lại giống như chìm mình vào trong ánh trăng thê lãnh. Hắn nói không cho phép nàng tổn thương nàng ta. Đúng vậy, nàng sẽ không làm hại nàng ta, nhưng không đảm bảo được người khác không làm hại nàng ta!
Trăng tàn treo ngọn liễu, ánh sáng mờ ảo bao trùm cả phủ đệ nguy nga.
Tiêu Vân Triệt ngồi một mình trong thạch đình lặng lẽ ngẩn người. Cả khu vườn lặng yên không một tiếng động, mười mấy chiếc đèn cung đình im lìm treo trên cao tản ra chút ánh sáng yếu ớt. Ngồi một mình như vậy dưới ánh trăng đã không phải là lần đầu tiên. Từ nhỏ đến lớn, không có biết bao nhiêu lần mỗi khi phải ra quyết định trước một chuyện tình hắn cũng sẽ ngồi như vậy dưới ánh trăng thê lãnh. Cảm giác lạnh lẽo, cô đơn như lúc này đây sẽ tăng thêm cho hắn dũng khí đi về phía trước. Hắn không muốn mình thất bại trong gang tấc, lòng dạ đàn bà không thể xảy ra trên người của hắn.
Trong quá khứ, mỗi lần ngồi ở nơi này, tâm tình của hắn đều vô cùng an tĩnh. Thế nhưng lần này lại không giống như vậy, hắn có chút tâm phiền ý loạn, lần đầu tiên trong đời ánh trăng cũng không thể làm hắn yên lòng lại. Hắn biết, chuyện này là bởi vì liên quan tới nàng.
Có lẽ bởi vì nghĩ tới nàng nên phiền não trên mặt cũng dần dẫn vơi bớt, khóe miệng thậm chí gợi lên một chút mỉm cười chậm rãi. Đến tận bây giờ hắn vẫn nhớ rất rõ ngày đầu tiên bọn họ gặp mặt. Ngày đó ánh mặt trời rất rực rỡ, huynh đệ bọn họ khó được dịp xúm lại cùng nhau, mặc y phục tiểu thái giám đi nhìn lén tú nữ sắp vào cung. Bởi vì bọn họ biết trong đám tú nữ này có thê tử tương lai của bọn họ.
Tiêu Vân Trác vốn không muốn đi nhưng hắn khuyên mãi rốt cục cũng đi theo. Bây giờ hồi tưởng lại hắn có chút hối hận, nếu ngày đó hắn không có khuyên Tiêu Vân Trác đi cùng, ngày đó Thường Hy không có động thủ nhéo lỗ tai Tiêu Vân Trác, hiện tại có phải không giống kết cục như thế này hay không? Đứng bên hắn lúc này có phải là nàng mà không phải là ánh trăng lạnh lẽo, cô tịch này không?
Tiêu Vân Triệt chưa bao giờ gặp qua cô gái nào dám cả gan làm loạn giống như Thường Hy, trước khi vào cung lại dám sinh sự. Hai tròng mắt linh động, một cái miệng sắc bén đã đánh động thật sâu đến trong lòng của hắn. Từ lúc đó trở đi, trong lòng hắn chỉ có một người tên là Ngu Thường Hy!
Khi nghe nói trong đám tú nữ lần này không chọn ra Thái tử phi làm hắn vô cùng kích động. Vì vậy hắn đi khẩn cầu mẫu phi, hy vọng có thể đem Thường Hy cho mình. Nhưng làm hắn thất vọng, mẫu phi nói thân phận Thường Hy thấp kém, chỉ là con gái thương nhân, làm sao có thể làm được hoàng tử phi? Vô luận hắn khẩn cầu thế nào cũng không được, lúc ấy hắn thất vọng cực kỳ. Nếu như mẫu phi đã không đồng ý thì phụ hoàng lại càng không đồng ý rồi.
Nhưng sau đó lại xảy ra biến hóa, chuyện Mị phi tự mình đến Vĩnh Hạng cung thăm Thường Hy bị truyền ra, mẫu phi lại động lòng tư. Thường Hy mặc dù thân phận không cao nhưng nhà nàng lại có tiền, không làm được chính phi thì làm nhụ tần vẫn có thể. Biết mẫu phi quyết định, Tiêu Vân Triệt có chút hưng phấn, chính xác mà nói là có chút mất mát, hắn muốn lấy nàng làm vợ, nhưng… Theo thái độ của mẫu phi thì chuyện này hiển nhiên không thể thực hiện được, nhụ tần… Danh hào này hắn quả thực không thích, nhưng nếu có thể dùng nó đem Thường Hy buộc ở bên người thì hắn vẫn đáp ứng.
Nhưng mọi chuyện lại phát triển ngoài dự liệu của tất cả mọi người. Không biết có phải nương nương các cung đều nhìn trúng Thường Hy hay không, trong lúc nhất thời Thường Hy lại đột nhiên trở thành nhân vật chạm tay có thể bỏng. Sau đó phụ hoàng lại cứ thế hạ chỉ đem Thường Hy vào Đông cung làm cung nữ. Thời điểm nghe được tin tức này hắn tâm tàn ý lạnh. Ngày đó, hắn cũng ngồi như vậy một đêm dưới ánh trăng.
Sau hắn lại thường xuyên đến Đông cung, đúng là chỉ để nhìn nàng một cái. Đông cung… Hai chữ này làm cho lòng hắn đau đớn…
Đối với Tiêu Vân Trác mà nói, hắn không có tình cảm đặc biệt gì, chỉ có chút thương hại vì hắn sớm mất mẹ đẻ. Nhưng thật sâu trong lòng hắn còn cảm thấy ghen tị. Hắn sinh ra liền nghiễm nhiên trở thành người kế thừa giang sơn này. Đều là con trai của phụ hoàng, tại sao Tiêu Vân Trác lại có thể được làm Thái tử?
Hắn không phục!
Từ lúc còn nhỏ khi tiên Hoàng hậu vẫn sống hắn đã nhớ, trong đôi mắt của phụ hoàng luôn chỉ có mình Tiêu Vân Trác. Mỗi lần đi Lân Chỉ cung thỉnh an đều thấy được cảnh tượng phụ hoàng thân mật ôm Tiêu Vân Trác đặt lên đầu gối, hỏi thăm hắn việc học hành. Còn đối với bọn hắn, phụ hoàng chỉ biết nghiêm mặt, nghiêm túc mang theo lãnh khốc.
Khi đó hắn biết tiên Hoàng hậu đối với phụ hoàng là không giống nhau, bà ấy không chỉ là hoàng hậu của phụ hoàng, còn về phần là cái gì thì lúc ấy hắn cũng chưa hiểu rõ. Nhưng bây giờ hắn đã hiểu được, đó là bởi vì phụ hoàng đem tiên Hoàng hậu trở thành thê tử của mình. Thê tử và tần phi không giống nhau, Hoàng hậu cũng đồng dạng như vậy. Lúc ấy Hoàng hậu mặc dù bệnh yếu nhưng sau mỗi lần hạ triều, đi qua Lân Chỉ cung hẵn vẫn có thể nghe ra được tiếng cười vui thích truyền ra. Những lúc ấy, hắn lại cảm giác như mình là kẻ dư thừa.
Khi đó, Tiêu Vân Trác là hạnh phúc nhất. Hắn hâm mộ Tiêu Vân Trác, ghen tỵ hắn, thậm chí là hận hắn!
Có những lúc hắn từng nghĩ nếu như tiên Hoàng hậu chết rồi, vậy thì tình cảnh sẽ như thế nào? Sau tiên Hoàng hậu thực sự vì bệnh mà qua đời, Tiêu Vân Trác từ trong đám mây hạnh phúc ngã nhào xuống vũng bùn. Nhi tử phụ hoàng thích từ hắn chuyển thành ngũ đệ, nhưng vẫn như cũ vẫn không phải là Tiêu Vân Triệt hắn. Không có mồm miệng khéo léo của ngũ đệ, không có hào sảng, ngây thơ của tam đệ, cái hắn có cũng chỉ là hai chữ “ôn hòa” mọi người tán dương. Hắn ghét hai chữ này! Ôn hòa? Trừ bỏ ôn hòa hắn còn có thể thế nào? Hắn không có gì để khoe khoang, chỉ có thể giữ vững khiêm tốn, ở trước mặt phụ hoàng bày ra phong thái quân tử. Có như vậy, trong lòng phụ hoàng mới có một chỗ nhỏ dành cho hắn.
Hắn không cam lòng. Vì sao người khác có được dễ như trở bàn tay hắn lại phải hao tổn tâm cơ? Tại sao hắn cố gắng học hành lại không chiếm được một câu tán dương của phụ hoàng? Cho nên từ rất nhỏ hắn liền biết, nếu muốn người khác xem trọng chỉ có thể dựa vào chính mình.
Nghĩ tới đây Tiêu Vân Trác cảm thấy có chút mệt mỏi, trong lòng mệt mỏi, thật mệt chết đi! Buông lưới nhiều năm như vậy, hôm nay đã tới ngày nghiệm thu thành quả nhưng sao trong lòng hắn luôn có một cảm giác mất mát mà không phải là thỏa mãn, hăng hái khi chiếm được thiên hạ?
Khổ cực những năm này ai có thể biết được? Hắn lặng lẽ đi theo sau ủng hộ Tiêu Vân Trác là bởi vì hắn biết được, phụ hoàng không phải là lãng quên Thái tử mình từng yêu quý nhất mà đang muốn rèn luyện hắn, những hoàng tử khác cũng chỉ là mây khói mà thôi.
Chính vì lợi dụng những điểm này, những năm gần đây hắn vững như bàn thạch, từ từ đạt được phụ hoàng tín nhiệm, được triều thần ủng hộ, được các huynh đệ không chút nào đề phòng…
Thẩm Phi Hà đứng ẩn mình sau tàng cây, nhìn thân ảnh cô đơn đằng xa mà hai quả đấm nắm chặt, nỗ lực ức chế không cho phép bản thân đi qua. Nàng biết hắn lại đang nghĩ tới nàng ta. Mỗi khi nhớ đến Thường Hy, hắn lại giống như chìm mình vào trong ánh trăng thê lãnh. Hắn nói không cho phép nàng tổn thương nàng ta. Đúng vậy, nàng sẽ không làm hại nàng ta, nhưng không đảm bảo được người khác không làm hại nàng ta!
/408
|