Sự thật đều đã bày ra, nhân chứng vật chứng cũng đủ cả, Thẩm Phi Hà và Dương Lạc Thanh không có cách nào giải thích. Dương Lạc Thanh hận Thẩm Phi Hà phả hỏng kế hoạch của mình, chết sống cũng muốn kéo Tiêu Vân Triệt chôn theo, luôn miệng nói Tiêu Vân Triệt cũng tham gia vào kế hoạch của mình.
Thẩm Phi Hà cũng không chịu ngồi yên, một mực chứng minh trong sạch của Tiêu Vân Triệt. Nàng nhìn Minh tông gương mặt xanh mét, nói: “Vương gia cái gì cũng không biết, con dâu bởi vì để lừa gạt Lạc phi dễ dàng cho nên mới nói Vương gia đã đồng ý chuyện này, kính xin Hoàng thượng minh giám. Đây tất cả đều là lỗi của con dâu, là con tham làm quyền thế, muốn làm mẫu nghi thiên hạ, là con ghen tị Thường Hy thân phận thấp hèn sao có thể dễ dàng ngồi lên phượng vị, mà con đường đường là con gái trọng thần lại phải khúm núm với nàng? Đây tất cả đều là tự con gây nên, vương gia không hề hay biết chút nào cả, chỉ cho rằng con và Lạc phi qua lại bình thường mà thôi.”
Lời như vậy dĩ nhiên không thể khiến mọi người tin tưởng, dù sao chuyện tranh đoạt ngôi vị hoàng đế này nếu như Tiêu Vân Triệt không đồng ý thì làm sao một vương phi nho nhỏ lại có thể lật tay làm mây úp tay làm mưa? Nhưng hoàng thượng không tỏ thái độ thì bọn họ cũng không dám đưa ra ý kiến.
Minh tông nhìn Thẩm Phi Hà, trong mắt lóe lên ánh sáng phức tạp, thật không nghĩ nàng cũng là người thâm tình, đem toàn bộ tội lỗi đều gánh lên lưng mình. Dù sao nàng làm như vậy cũng coi như bảo toàn mặt mũi cho hoàng thất, nghĩ tới đây thái độ của Minh tông đối với Thẩm Phi Hà cũng tốt lên một chút, quay đầu nhìn về phía Tiêu Vân Triệt nói: “Đông Lăng vương ngươi nói đi, lời của Thẩm thị có đúng không? Ngươi không liên quan đến chuyện này?”
Tiêu Vân Triệt quỳ trên mặt đất, mặc dù tỉnh rượu hơn phân nửa nhưng thần trí vẫn có chút mơ hồ. Dù vậy hắn vẫn hiểu được nam tử hán đại trượng phụ dám làm dám chịu, không thể để cho một nữ nhân gánh chịu tội lỗi cho hắn được, vì vậy hắn quỳ trên mặt đất, nói: “Bẩm phụ hoàng, Phi Hà nói không phải là sự thật, đây tất cả đều là chủ ý của nhi thần, cùng nàng không liên quan, xin phụ hoàng minh xét!”
Thẩm Phi Hà nghe vậy thì biến sắc, tên ngốc này, hắn cho hắn là ai? Còn không muốn sống nữa sao? Hắn tại sao lại không hiểu cho nỗi khổ tâm của nàng? Nhưng Tiêu Vân Triệt có thể vì nàng giải vây, không đem toàn bộ tội lỗi đổ lên đầu nàng, nam nhân này nàng không có nhìn lầm. Trong lòng nàng dấy lên chua chát, nếu như sớm một chút… Bọn họ sớm một chút có thể tương cứu nhau trong lúc hoạn nạn thì có lẽ nàng cũng sẽ không đi đến bước đường này!
Càng nghĩ như vậy, Thẩm Phi Hà lại càng trở nên kiên định, thút thít khóc: “Đều là thiếp thân có lỗi với vương gia, làm vương gia mệt mỏi! Vương gia trời sinh tính tình lạnh nhạt, đối với quyền lực không hề có lòng mưu cầu, cố tình thiếp thân lại khăng khăng một mực mới khiến vương gia khó xử như thế này! Thiếp thân biết rõ vương gia tình thâm ý trọng nên mới gánh tội thay cho thiếp thân nhưng hôm nay chuyện đã bại lộ, vương gia không cần niệm tình vợ chồng mà chịu tội thay cho thiếp thân. Ân tình của vương gia thiếp thân không có cách nào báo đáp chỉ ngóng trông kiếp sau được làm trâu làm ngựa hầu hạ vương gia. Kính xin vương gia không nên vì thiếp thân mà liên lụy, nếu không thiếp thân có xuống dưới cửu tuyền cũng không nhắm mắt!”
Tiêu Vân Triệt nhìn Thẩm Phi Hà lắc đầu, đang muốn nói thì Thẩm Phi Hà lại đột ngột ngắt lời: “Chẳng lẽ vương gia phải bắt thiếp thân lấy cái chết chứng minh hay sao?”
Dương Lạc Thanh nhìn bộ dáng hai người thâm tình lưu luyến, cười lạnh lên tiếng: “Hay cho một đôi uyên ương số khổ! Thẩm Phi Hà chẳng lẽ ngươi lại quên người trong lòng của của vương gia là…”
Nghe được Dương Lạc Thanh nói, Thẩm Phi Hà kinh hãi tột độ, đột nhiên xông lên bóp lấy cổ Dương Lạc Thanh không cho nàng ta tiếp tục lên tiếng. Thẩm Phi Hà quát lớn: “Lạc phi nương nương, cơm có thể ăn bậy nhưng nói không thể nói bậy. Ta với vương gia là ân ái tình thâm nếu không vương gia cũng không thay ta gánh chịu tội lỗi. Ngươi nếu muốn ô miệt vương gia thì ta chết cũng không bỏ qua!”
Dương Lạc Thanh vốn biết võ công nhưng mới vừa rồi cổ tay nàng bị ám khí xẹt qua cắt đứt gân, căn bản không có hơi sức chống lại, bị Thẩm Phi Hà gắt gao bóp cổ, muốn nói điều gì đó cũng không nói lên lời. Thẩm Phi Hà đã quyết định chủ ý, tuyệt đối không thể để Dương Lạc Thanh nói toạc ra mọi chuyện. Tất cả đến đây là được rồi, nàng thay Tiêu Vân Triệt hứng chịu toàn bộ, Hoàng thượng có lẽ sẽ bởi vì thế mà thả cho Thẩm gia một con đường sống. Còn Tiêu Vân Triệt cũng chỉ chịu tội danh không quản được người trong phủ, tính mạng là có thể giữ được, về phần tương lai… Đông Lăng vương phủ có thể tiếp tục hay không, nàng không biết được cũng không muốn biết!
Chính là bởi vì ý nghĩ này cho nên Thẩm Phi Hà dồn hết sức lực vào hai tay, gắt gao bóp lấy cổ Dương Lạc Thanh không chịu lơi lỏng. Chỉ cần Dương Lạc Thanh chết rồi, tất cả mọi chuyện có thể kết thúc. Đông Lăng vương mơ ước Thái tử phi, đây là chuyện kinh hãi thế tục như thế nào? Ngay cả khi nàng có thể gánh tội mưu phản cho hắn thì hắn cũng không thể bình an. Cho nên, tuyệt đối không thể để Dương Lạc Thanh tiếp tục mở miệng!
Một màn này đến quá bất ngờ dọa sợ mọi người. Thường Hy kinh ngạc nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Phi Hà đang trở nên vặn vẹo, hơi thở của Dương Lạc Thanh cũng mỏng dần. Tiêu Vân Trác sợ Thường Hy bị ảnh hưởng cho nên đưa tay ôm nàng vào trong ngực, che mắt của nàng lại. Nhưng hắn cũng không tiến lên ngăn cản, hắn biết đây chính là kết cục tốt nhất cho Dương Lạc Thanh!
Mạnh Điệp Vũ không đi ngăn cản, Liệt Phong không có lệnh của Tiêu Vân Trác càng không động đậy, chẳng qua là một tay vẫn nắm chặt tay của Mạnh Điệp Vũ, tay kia thì túm lấy Tiêu Vân Triệt không để cho hắn tiến lại gần Thẩm Phi Hà!
Ngu Thụy Lân than nhẹ một tiếng, sớm biết sẽ xảy ra chuyện này. Trong mắt Minh Sắt lóe lên thứ ánh sáng phức tạp, mỗi một thời đại hoàng đế đều sẽ trình diễn một màn như thế này. Đỉnh Nguyệt quốc như vậy, Minh Khải quốc cũng thế… Đối với những cảnh như này nàng đã có chút miễn dịch, không còn gì gọi là sợ hãi nữa, dù sao kẻ ác luôn phải trả giá thật lớn!
Nhưng đại thần trong điện hoảng hốt nhìn một màn này, không có ý chỉ của Hoàng thượng ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể giống như cọc gỗ đứng ở nơi đó. Nhưng trong lòng ai cũng có chút âm thầm hối hận, biết vậy hôm nay chết sống cũng ở nhà, tốt nhất không nên dính vào những chuyện phân tranh như thế này, về sau biết thế nào thoát thân đây?
Minh tông nhìn Dương Lạc Thanh đã không còn chút hơi thở nào, lúc này mới nhìn Vạn Thịnh nói: “Đứng đó làm gì, còn không mau tách người ra!”
Vạn Thịnh lập tức dạ một tiếng rồi chạy vội về phía hai người, trong lòng lại âm thầm nói, làm nô tài dễ dàng sao? Lúc nào cũng phải nhìn chằm chằm sắc mặt của chủ tử để làm việc, đúng cũng là ngươi, sai cũng là ngươi! Đời sau nếu hắn đầu thai, đánh chết cũng không làm thái giám!
Thẩm Phi Hà cũng không chịu ngồi yên, một mực chứng minh trong sạch của Tiêu Vân Triệt. Nàng nhìn Minh tông gương mặt xanh mét, nói: “Vương gia cái gì cũng không biết, con dâu bởi vì để lừa gạt Lạc phi dễ dàng cho nên mới nói Vương gia đã đồng ý chuyện này, kính xin Hoàng thượng minh giám. Đây tất cả đều là lỗi của con dâu, là con tham làm quyền thế, muốn làm mẫu nghi thiên hạ, là con ghen tị Thường Hy thân phận thấp hèn sao có thể dễ dàng ngồi lên phượng vị, mà con đường đường là con gái trọng thần lại phải khúm núm với nàng? Đây tất cả đều là tự con gây nên, vương gia không hề hay biết chút nào cả, chỉ cho rằng con và Lạc phi qua lại bình thường mà thôi.”
Lời như vậy dĩ nhiên không thể khiến mọi người tin tưởng, dù sao chuyện tranh đoạt ngôi vị hoàng đế này nếu như Tiêu Vân Triệt không đồng ý thì làm sao một vương phi nho nhỏ lại có thể lật tay làm mây úp tay làm mưa? Nhưng hoàng thượng không tỏ thái độ thì bọn họ cũng không dám đưa ra ý kiến.
Minh tông nhìn Thẩm Phi Hà, trong mắt lóe lên ánh sáng phức tạp, thật không nghĩ nàng cũng là người thâm tình, đem toàn bộ tội lỗi đều gánh lên lưng mình. Dù sao nàng làm như vậy cũng coi như bảo toàn mặt mũi cho hoàng thất, nghĩ tới đây thái độ của Minh tông đối với Thẩm Phi Hà cũng tốt lên một chút, quay đầu nhìn về phía Tiêu Vân Triệt nói: “Đông Lăng vương ngươi nói đi, lời của Thẩm thị có đúng không? Ngươi không liên quan đến chuyện này?”
Tiêu Vân Triệt quỳ trên mặt đất, mặc dù tỉnh rượu hơn phân nửa nhưng thần trí vẫn có chút mơ hồ. Dù vậy hắn vẫn hiểu được nam tử hán đại trượng phụ dám làm dám chịu, không thể để cho một nữ nhân gánh chịu tội lỗi cho hắn được, vì vậy hắn quỳ trên mặt đất, nói: “Bẩm phụ hoàng, Phi Hà nói không phải là sự thật, đây tất cả đều là chủ ý của nhi thần, cùng nàng không liên quan, xin phụ hoàng minh xét!”
Thẩm Phi Hà nghe vậy thì biến sắc, tên ngốc này, hắn cho hắn là ai? Còn không muốn sống nữa sao? Hắn tại sao lại không hiểu cho nỗi khổ tâm của nàng? Nhưng Tiêu Vân Triệt có thể vì nàng giải vây, không đem toàn bộ tội lỗi đổ lên đầu nàng, nam nhân này nàng không có nhìn lầm. Trong lòng nàng dấy lên chua chát, nếu như sớm một chút… Bọn họ sớm một chút có thể tương cứu nhau trong lúc hoạn nạn thì có lẽ nàng cũng sẽ không đi đến bước đường này!
Càng nghĩ như vậy, Thẩm Phi Hà lại càng trở nên kiên định, thút thít khóc: “Đều là thiếp thân có lỗi với vương gia, làm vương gia mệt mỏi! Vương gia trời sinh tính tình lạnh nhạt, đối với quyền lực không hề có lòng mưu cầu, cố tình thiếp thân lại khăng khăng một mực mới khiến vương gia khó xử như thế này! Thiếp thân biết rõ vương gia tình thâm ý trọng nên mới gánh tội thay cho thiếp thân nhưng hôm nay chuyện đã bại lộ, vương gia không cần niệm tình vợ chồng mà chịu tội thay cho thiếp thân. Ân tình của vương gia thiếp thân không có cách nào báo đáp chỉ ngóng trông kiếp sau được làm trâu làm ngựa hầu hạ vương gia. Kính xin vương gia không nên vì thiếp thân mà liên lụy, nếu không thiếp thân có xuống dưới cửu tuyền cũng không nhắm mắt!”
Tiêu Vân Triệt nhìn Thẩm Phi Hà lắc đầu, đang muốn nói thì Thẩm Phi Hà lại đột ngột ngắt lời: “Chẳng lẽ vương gia phải bắt thiếp thân lấy cái chết chứng minh hay sao?”
Dương Lạc Thanh nhìn bộ dáng hai người thâm tình lưu luyến, cười lạnh lên tiếng: “Hay cho một đôi uyên ương số khổ! Thẩm Phi Hà chẳng lẽ ngươi lại quên người trong lòng của của vương gia là…”
Nghe được Dương Lạc Thanh nói, Thẩm Phi Hà kinh hãi tột độ, đột nhiên xông lên bóp lấy cổ Dương Lạc Thanh không cho nàng ta tiếp tục lên tiếng. Thẩm Phi Hà quát lớn: “Lạc phi nương nương, cơm có thể ăn bậy nhưng nói không thể nói bậy. Ta với vương gia là ân ái tình thâm nếu không vương gia cũng không thay ta gánh chịu tội lỗi. Ngươi nếu muốn ô miệt vương gia thì ta chết cũng không bỏ qua!”
Dương Lạc Thanh vốn biết võ công nhưng mới vừa rồi cổ tay nàng bị ám khí xẹt qua cắt đứt gân, căn bản không có hơi sức chống lại, bị Thẩm Phi Hà gắt gao bóp cổ, muốn nói điều gì đó cũng không nói lên lời. Thẩm Phi Hà đã quyết định chủ ý, tuyệt đối không thể để Dương Lạc Thanh nói toạc ra mọi chuyện. Tất cả đến đây là được rồi, nàng thay Tiêu Vân Triệt hứng chịu toàn bộ, Hoàng thượng có lẽ sẽ bởi vì thế mà thả cho Thẩm gia một con đường sống. Còn Tiêu Vân Triệt cũng chỉ chịu tội danh không quản được người trong phủ, tính mạng là có thể giữ được, về phần tương lai… Đông Lăng vương phủ có thể tiếp tục hay không, nàng không biết được cũng không muốn biết!
Chính là bởi vì ý nghĩ này cho nên Thẩm Phi Hà dồn hết sức lực vào hai tay, gắt gao bóp lấy cổ Dương Lạc Thanh không chịu lơi lỏng. Chỉ cần Dương Lạc Thanh chết rồi, tất cả mọi chuyện có thể kết thúc. Đông Lăng vương mơ ước Thái tử phi, đây là chuyện kinh hãi thế tục như thế nào? Ngay cả khi nàng có thể gánh tội mưu phản cho hắn thì hắn cũng không thể bình an. Cho nên, tuyệt đối không thể để Dương Lạc Thanh tiếp tục mở miệng!
Một màn này đến quá bất ngờ dọa sợ mọi người. Thường Hy kinh ngạc nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Phi Hà đang trở nên vặn vẹo, hơi thở của Dương Lạc Thanh cũng mỏng dần. Tiêu Vân Trác sợ Thường Hy bị ảnh hưởng cho nên đưa tay ôm nàng vào trong ngực, che mắt của nàng lại. Nhưng hắn cũng không tiến lên ngăn cản, hắn biết đây chính là kết cục tốt nhất cho Dương Lạc Thanh!
Mạnh Điệp Vũ không đi ngăn cản, Liệt Phong không có lệnh của Tiêu Vân Trác càng không động đậy, chẳng qua là một tay vẫn nắm chặt tay của Mạnh Điệp Vũ, tay kia thì túm lấy Tiêu Vân Triệt không để cho hắn tiến lại gần Thẩm Phi Hà!
Ngu Thụy Lân than nhẹ một tiếng, sớm biết sẽ xảy ra chuyện này. Trong mắt Minh Sắt lóe lên thứ ánh sáng phức tạp, mỗi một thời đại hoàng đế đều sẽ trình diễn một màn như thế này. Đỉnh Nguyệt quốc như vậy, Minh Khải quốc cũng thế… Đối với những cảnh như này nàng đã có chút miễn dịch, không còn gì gọi là sợ hãi nữa, dù sao kẻ ác luôn phải trả giá thật lớn!
Nhưng đại thần trong điện hoảng hốt nhìn một màn này, không có ý chỉ của Hoàng thượng ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể giống như cọc gỗ đứng ở nơi đó. Nhưng trong lòng ai cũng có chút âm thầm hối hận, biết vậy hôm nay chết sống cũng ở nhà, tốt nhất không nên dính vào những chuyện phân tranh như thế này, về sau biết thế nào thoát thân đây?
Minh tông nhìn Dương Lạc Thanh đã không còn chút hơi thở nào, lúc này mới nhìn Vạn Thịnh nói: “Đứng đó làm gì, còn không mau tách người ra!”
Vạn Thịnh lập tức dạ một tiếng rồi chạy vội về phía hai người, trong lòng lại âm thầm nói, làm nô tài dễ dàng sao? Lúc nào cũng phải nhìn chằm chằm sắc mặt của chủ tử để làm việc, đúng cũng là ngươi, sai cũng là ngươi! Đời sau nếu hắn đầu thai, đánh chết cũng không làm thái giám!
/408
|