Thường Hy sửng sốt, cả kinh thất sắc. Tiêu Vân Bác tên khốn kiếp này đúng là đổi trắng thay đen, lúc ấy rõ ràng có nhiều người như vậy trông thấy La Thúy Yên muốn hại nàng, đem nàng đẩy xuống bậc thang, hiện tại hắn cư nhiên đẩy tội danh mưu sát này lên đầu nàng, tránh cho lát nữa Hoàng đế lão tử hỏi đến hắn cũng bị dính líu.
Tiêu Vân Bác vừa ra lệnh, lập tức có ngự lâm quân tiến lên phía trước. Thường Hy lần này thật sự sợ hãi, nàng không muốn chết, không đúng, dù có chết cũng phải kéo theo hai nữ nhân kia đi cùng, lập tức nói: “Các ngươi dám? Ta chính là người bên cạnh Thái tử gia, muốn xử tử ta cũng phải hỏi qua ý kiến của Thái tử gia! Các ngươi ai dám?”
Ngự lâm quân đang tiến lên nghe thấy thế liền dừng bước, dĩ nhiên lựa chọn giữa Thái tử cùng Ngũ hoàng tử, chỉ cần có đầu óc một chút cũng sẽ chọn Tiêu Vân Trác, dù sao cũng là Thái tử danh chính ngôn thuận, ai muốn đắc tội Hoàng đế tương lai.
Tiêu Vân Bác vừa thấy, sắc mặt đại biến, ác độc nói: “Chuyện này bản hoàng tử tự nhiên sẽ có giao phó với Thái tử. Hiện tại bản hoàng tử muốn cho ái phi xả giận, các ngươi còn không mau động thủ?”
Vài tên ngự lâm quân nghe vậy, mặc dù có điểm chần chừ nhưng là vẫn đi tới. Thường Hy vừa thấy, sắc mặt trắng bệch, không thể cứ dễ dàng chết như vậy, nàng có nhiều oan ức a! Vì thế nàng liền hô lớn: “Ngũ hoàng tử là muốn giết người diệt khẩu sao? Lúc ấy có rất nhiều người trông thấy Ngũ hoàng tử phi muốn gia hại nô tỳ, đưa tay đem nô tỳ đẩy xuống. Ngũ hoàng tử như vậy là cũng nhìn thấy, cho nên muốn giết người giệt khẩu đúng không? Nô tỳ mặc dù mệnh tiện nhưng cũng không thể để mặc cho Ngũ hoàng tử có ý hành hung dưới chân Thiên tử!” Nói tới chỗ này, Thường Hy quay đầu nhìn đám ngự lâm quân nói: “Các ngươi nếu là không có giết nhầm ta thì không nói làm gì, nhưng nếu giết chết ta rồi, Thái tử gia tất nhiên sẽ vì ta mà chủ trì công đạo. Hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, Hoàng thượng đương nhiên sẽ tự mình hỏi tới, chẳng lẽ các ngươi to gan lớn mật, chưa đợi Hoàng thượng thẩm tra đã tự mình giúp Ngũ hoàng tử giết người diệt khẩu sao? Nếu là tra ra chân tướng, một nhà các ngươi lớn nhỏ cũng không cần sống, các ngươi còn chưa nghĩ ra? Các ngươi không phải là thị vệ của bất cứ vị Hoàng tử nào, các ngươi là thị vệ của Hoàng thượng, có biết nên trung thành với người nào không?”
Trịnh Thuận đứng ở sau lưng Thường Hy, nghe nàng một phen tự cứu mình, trong lòng cũng là vô cùng bội phục, dưới tình huống này nếu là người nhát gan đã sớm ngất đi, dù không bất tỉnh thì cũng khó có thể nói dược rõ ràng rành mạch như thế này. Hắn ta lại hồi tưởng lời nói của Ngũ Hải tối qua: nha đầu Ngu Thường Hy này thông tuệ nhanh nhẹn, can đảm cẩn trọng, mặc dù có thời điểm hơi mơ hồ, nhưng chỉ cần để tâm dạy dỗ, tương lai nhất định sẽ là người đắc lực…
Nhớ tới lời nói tối qua, lại thấy hôm nay Thường Hy mặc dù sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn như cũ không chút sợ hãi vì mình mà nghênh chiến, Trịnh Thuận ngẩng đầu lên nhìn về phía Tiêu Vân Trác cao cao tại thượng. Mới vừa rồi Thái tử điện hạ rõ ràng là muốn tự mình đuổi tới, nhưng là ngài không thể vì một nô tỳ mà mất đi cái nhìn trong mắt Hoàng thượng, giang sơn xã tắc sao có thể giao cho một ngươi vì nữ nhi tình trường mà rũ bỏ trách nhiệm? Cho nên khi nhìn thấy ánh mắt của Thái tử, Trịnh Thuận biết rằng ngài muốn hắn thay mình đi xuống.
Ngũ hoàng tử giận dữ, đặt La Thúy Yên xuống sải bước đi tới trước mặt Thường Hy, cười lạnh một tiếng: “Bọn họ không dám nhưng ta dám. Bản hoàng tử tự thân đến giết ngươi, chẳng lẽ phụ hoàng chỉ vì một tiện tỳ mà trách phạt ta sao?”
Tiêu Vân Bác đưa tay rút bội kiếm của ngự lâm quân, huy kiếm hướng Thường Hy đâm tới. Thường Hy vừa thấy liền nghĩ trong lòng, hôm nay mệnh khó giữ a!
Trịnh Thuận trông thấy thế, sắc mặt đại biến lập tức quát: “Ngũ hoàng tử hạ thủ lưu tình!”
Tiêu Vân Bác nơi nào sẽ để tý tới những thứ này, cũng không thèm nhìn tới Trịnh Thuận, nhanh như thiểm điện liền đâm về phía Thường Hy. Hắn đã quyết tâm lấy bằng được cái đầu của tiện tỳ này, nếu không Hoàng thượng hỏi tới hắn tất sẽ phải gánh tội quản giáo bất lực.
Trịnh Thuận bị dọa sợ, không nghĩ tới Tiêu Vân Bác cư nhiên không có dừng tay, chính là không đem Thái tử để vào trong mắt. Trịnh Thuận khẽ cắn răng, tung người nhào tới phía trước, nói gì thì nói hắn cũng không thể để Thường Hy gặp chuyện không may, mặc dù còn chưa biết Thái tử gia đối với Thường Hy là như thế nào, nhưng là hắn vẫn biết, Thái tử gia chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã đem Thường Hy thăng lên làm nữ quan Phượng nghi, vậy thì Ngu Thường Hy kia chính là người được Thái tử nhìn trúng, hắn dù có phải bạc mệnh cũng phải giữ được nàng.
Trịnh Thuận phi thân nhào tới đỡ cho Thường Hy, nhưng là trong lúc bất chợt bị một cỗ lực từ phía sau đẩy tới bên hông khiến cả người hắn bắn sang một bên. Thường Hy nhắm mắt lại, không dám nhìn tới kiếm của Tiêu Vân Bác đang nhanh chóng đâm tới, nhưng thật lâu cũng không cảm thấy đau nhức trên cơ thể do bị chém, mà lại nghe được bên tai truyền tới tiếng kim loại va chạm kịch liệt, chấn rung màng nhĩ. Nàng mở choàng mắt ra nhìn, chỉ thấy một thị vệ cầm trường kiếm trong tay đứng chắn trước mặt mình. Ngũ hoàng tử âm tình bất định nhìn người nọ, cơ hồ là cắn răng nói: “Liệt Phong?”
“Thuộc hạ tham kiến Ngũ hoàng tử!” Liệt Phong ôm quyền nhìn Tiêu Vân Bác. Thường Hy không nhìn được khuôn mặt của Liệt Phong, nhưng là cả người hắn tản mát ra khí thế để cho nàng thấy cảm giác an toàn, một nam nhân võ nghệ cao cường sẽ làm người ta vô cùng an lòng. Lần này mạng nhỏ không cần lo lắng nữa rồi, Thường Hy thở phào nhẹ nhõm.
Đang lúc này Tiêu Vân Thanh từ xa xa cuối cùng cũng tới, nhìn thấy Tiêu Vân Bác đã hô: “Ngũ đệ hạ thủ lưu tình, hạ thủ lưu tình!”
Đợi đến khi Tiêu Vân Thanh thở hổn hển chạy đến, Trịnh Thuận đã đỡ Thường Hy đứng lên, mặc dù chân vẫn mềm nhũn như cũ nhưng đến giờ đã có thể đứng được. Nhìn Tiêu Vân Thanh, Thường Hy biết nhất định là Lệ Bình để cho hắn đuổi tới, nhất thời trái tim cảm thấy ấm áp, ở chốn này cũng có một người quan tâm nàng.
Tiêu Vân Bác nhìn Tiêu Vân Thanh, trên mặt lộ ra một tia cười lạnh, nói: “Tam ca, sao lại quan tâm đến nữ nhân này, chẳng lẽ không sợ cọp mẹ nhà huynh phát uy sao?”
Thần sắc Tiêu Vân Thanh lúng túng, nhìn Tiêu Vân Bác nói: “Nói nhăng gì đó, dù sao đó cũng là một mạng người, nơi nào có thể coi như trò đùa, ta đây là vì muốn tốt cho đệ!” Tiêu Vân Thanh vịt chết còn cứng mỏ, đánh chết hắn cũng không thừa nhận là sợ vợ.
Tiêu Vân Bác không nói nữa, chẳng qua là lạnh lùng nhìn Thường Hy: “Nếu là người thông minh, ngươi phải biết lát nữa nên nói cái gì!”
Đây quả thực là uy hiếp trắng trợn, Thường Hy giận quá thành cười, một tay được Trịnh Thuận đỡ, tiến lên một bước nói: “Ngũ hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử phi đối với nô tỳ có đại ân đại đức, nô tỳ suốt đời khó quên, đợi hội kiến thánh giá tự nhiên sẽ biết nói như thế nào, không dám lao phí tâm tư Ngũ hoàng tử, chính ngài cần bảo trọng đi!”
Tiêu Vân Bác vừa ra lệnh, lập tức có ngự lâm quân tiến lên phía trước. Thường Hy lần này thật sự sợ hãi, nàng không muốn chết, không đúng, dù có chết cũng phải kéo theo hai nữ nhân kia đi cùng, lập tức nói: “Các ngươi dám? Ta chính là người bên cạnh Thái tử gia, muốn xử tử ta cũng phải hỏi qua ý kiến của Thái tử gia! Các ngươi ai dám?”
Ngự lâm quân đang tiến lên nghe thấy thế liền dừng bước, dĩ nhiên lựa chọn giữa Thái tử cùng Ngũ hoàng tử, chỉ cần có đầu óc một chút cũng sẽ chọn Tiêu Vân Trác, dù sao cũng là Thái tử danh chính ngôn thuận, ai muốn đắc tội Hoàng đế tương lai.
Tiêu Vân Bác vừa thấy, sắc mặt đại biến, ác độc nói: “Chuyện này bản hoàng tử tự nhiên sẽ có giao phó với Thái tử. Hiện tại bản hoàng tử muốn cho ái phi xả giận, các ngươi còn không mau động thủ?”
Vài tên ngự lâm quân nghe vậy, mặc dù có điểm chần chừ nhưng là vẫn đi tới. Thường Hy vừa thấy, sắc mặt trắng bệch, không thể cứ dễ dàng chết như vậy, nàng có nhiều oan ức a! Vì thế nàng liền hô lớn: “Ngũ hoàng tử là muốn giết người diệt khẩu sao? Lúc ấy có rất nhiều người trông thấy Ngũ hoàng tử phi muốn gia hại nô tỳ, đưa tay đem nô tỳ đẩy xuống. Ngũ hoàng tử như vậy là cũng nhìn thấy, cho nên muốn giết người giệt khẩu đúng không? Nô tỳ mặc dù mệnh tiện nhưng cũng không thể để mặc cho Ngũ hoàng tử có ý hành hung dưới chân Thiên tử!” Nói tới chỗ này, Thường Hy quay đầu nhìn đám ngự lâm quân nói: “Các ngươi nếu là không có giết nhầm ta thì không nói làm gì, nhưng nếu giết chết ta rồi, Thái tử gia tất nhiên sẽ vì ta mà chủ trì công đạo. Hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, Hoàng thượng đương nhiên sẽ tự mình hỏi tới, chẳng lẽ các ngươi to gan lớn mật, chưa đợi Hoàng thượng thẩm tra đã tự mình giúp Ngũ hoàng tử giết người diệt khẩu sao? Nếu là tra ra chân tướng, một nhà các ngươi lớn nhỏ cũng không cần sống, các ngươi còn chưa nghĩ ra? Các ngươi không phải là thị vệ của bất cứ vị Hoàng tử nào, các ngươi là thị vệ của Hoàng thượng, có biết nên trung thành với người nào không?”
Trịnh Thuận đứng ở sau lưng Thường Hy, nghe nàng một phen tự cứu mình, trong lòng cũng là vô cùng bội phục, dưới tình huống này nếu là người nhát gan đã sớm ngất đi, dù không bất tỉnh thì cũng khó có thể nói dược rõ ràng rành mạch như thế này. Hắn ta lại hồi tưởng lời nói của Ngũ Hải tối qua: nha đầu Ngu Thường Hy này thông tuệ nhanh nhẹn, can đảm cẩn trọng, mặc dù có thời điểm hơi mơ hồ, nhưng chỉ cần để tâm dạy dỗ, tương lai nhất định sẽ là người đắc lực…
Nhớ tới lời nói tối qua, lại thấy hôm nay Thường Hy mặc dù sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn như cũ không chút sợ hãi vì mình mà nghênh chiến, Trịnh Thuận ngẩng đầu lên nhìn về phía Tiêu Vân Trác cao cao tại thượng. Mới vừa rồi Thái tử điện hạ rõ ràng là muốn tự mình đuổi tới, nhưng là ngài không thể vì một nô tỳ mà mất đi cái nhìn trong mắt Hoàng thượng, giang sơn xã tắc sao có thể giao cho một ngươi vì nữ nhi tình trường mà rũ bỏ trách nhiệm? Cho nên khi nhìn thấy ánh mắt của Thái tử, Trịnh Thuận biết rằng ngài muốn hắn thay mình đi xuống.
Ngũ hoàng tử giận dữ, đặt La Thúy Yên xuống sải bước đi tới trước mặt Thường Hy, cười lạnh một tiếng: “Bọn họ không dám nhưng ta dám. Bản hoàng tử tự thân đến giết ngươi, chẳng lẽ phụ hoàng chỉ vì một tiện tỳ mà trách phạt ta sao?”
Tiêu Vân Bác đưa tay rút bội kiếm của ngự lâm quân, huy kiếm hướng Thường Hy đâm tới. Thường Hy vừa thấy liền nghĩ trong lòng, hôm nay mệnh khó giữ a!
Trịnh Thuận trông thấy thế, sắc mặt đại biến lập tức quát: “Ngũ hoàng tử hạ thủ lưu tình!”
Tiêu Vân Bác nơi nào sẽ để tý tới những thứ này, cũng không thèm nhìn tới Trịnh Thuận, nhanh như thiểm điện liền đâm về phía Thường Hy. Hắn đã quyết tâm lấy bằng được cái đầu của tiện tỳ này, nếu không Hoàng thượng hỏi tới hắn tất sẽ phải gánh tội quản giáo bất lực.
Trịnh Thuận bị dọa sợ, không nghĩ tới Tiêu Vân Bác cư nhiên không có dừng tay, chính là không đem Thái tử để vào trong mắt. Trịnh Thuận khẽ cắn răng, tung người nhào tới phía trước, nói gì thì nói hắn cũng không thể để Thường Hy gặp chuyện không may, mặc dù còn chưa biết Thái tử gia đối với Thường Hy là như thế nào, nhưng là hắn vẫn biết, Thái tử gia chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã đem Thường Hy thăng lên làm nữ quan Phượng nghi, vậy thì Ngu Thường Hy kia chính là người được Thái tử nhìn trúng, hắn dù có phải bạc mệnh cũng phải giữ được nàng.
Trịnh Thuận phi thân nhào tới đỡ cho Thường Hy, nhưng là trong lúc bất chợt bị một cỗ lực từ phía sau đẩy tới bên hông khiến cả người hắn bắn sang một bên. Thường Hy nhắm mắt lại, không dám nhìn tới kiếm của Tiêu Vân Bác đang nhanh chóng đâm tới, nhưng thật lâu cũng không cảm thấy đau nhức trên cơ thể do bị chém, mà lại nghe được bên tai truyền tới tiếng kim loại va chạm kịch liệt, chấn rung màng nhĩ. Nàng mở choàng mắt ra nhìn, chỉ thấy một thị vệ cầm trường kiếm trong tay đứng chắn trước mặt mình. Ngũ hoàng tử âm tình bất định nhìn người nọ, cơ hồ là cắn răng nói: “Liệt Phong?”
“Thuộc hạ tham kiến Ngũ hoàng tử!” Liệt Phong ôm quyền nhìn Tiêu Vân Bác. Thường Hy không nhìn được khuôn mặt của Liệt Phong, nhưng là cả người hắn tản mát ra khí thế để cho nàng thấy cảm giác an toàn, một nam nhân võ nghệ cao cường sẽ làm người ta vô cùng an lòng. Lần này mạng nhỏ không cần lo lắng nữa rồi, Thường Hy thở phào nhẹ nhõm.
Đang lúc này Tiêu Vân Thanh từ xa xa cuối cùng cũng tới, nhìn thấy Tiêu Vân Bác đã hô: “Ngũ đệ hạ thủ lưu tình, hạ thủ lưu tình!”
Đợi đến khi Tiêu Vân Thanh thở hổn hển chạy đến, Trịnh Thuận đã đỡ Thường Hy đứng lên, mặc dù chân vẫn mềm nhũn như cũ nhưng đến giờ đã có thể đứng được. Nhìn Tiêu Vân Thanh, Thường Hy biết nhất định là Lệ Bình để cho hắn đuổi tới, nhất thời trái tim cảm thấy ấm áp, ở chốn này cũng có một người quan tâm nàng.
Tiêu Vân Bác nhìn Tiêu Vân Thanh, trên mặt lộ ra một tia cười lạnh, nói: “Tam ca, sao lại quan tâm đến nữ nhân này, chẳng lẽ không sợ cọp mẹ nhà huynh phát uy sao?”
Thần sắc Tiêu Vân Thanh lúng túng, nhìn Tiêu Vân Bác nói: “Nói nhăng gì đó, dù sao đó cũng là một mạng người, nơi nào có thể coi như trò đùa, ta đây là vì muốn tốt cho đệ!” Tiêu Vân Thanh vịt chết còn cứng mỏ, đánh chết hắn cũng không thừa nhận là sợ vợ.
Tiêu Vân Bác không nói nữa, chẳng qua là lạnh lùng nhìn Thường Hy: “Nếu là người thông minh, ngươi phải biết lát nữa nên nói cái gì!”
Đây quả thực là uy hiếp trắng trợn, Thường Hy giận quá thành cười, một tay được Trịnh Thuận đỡ, tiến lên một bước nói: “Ngũ hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử phi đối với nô tỳ có đại ân đại đức, nô tỳ suốt đời khó quên, đợi hội kiến thánh giá tự nhiên sẽ biết nói như thế nào, không dám lao phí tâm tư Ngũ hoàng tử, chính ngài cần bảo trọng đi!”
/408
|