Thường Hy vội vàng tiến lên quỳ trên mặt đất, dập đầu hành lễ, vạn phần cung kính nói: “Nô tỳ Ngu Thường Hy tiếp chỉ!”
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Ngu Thường Hy trời sinh tính thông tuệ, biết tiến biết lùi, hành sự hào phóng thỏa đáng, ngôn ngữ cung kính khiêm nhường, quả thật là tấm gương cho cung tỳ trong hậu cung. Ngày trước Ngũ hoàng tử phi trượt chân rơi xuống bậc thang may có Ngu Thường Hy hộ cứu, quả thật đúng là bài học để mọi người noi theo. Vì vậy thăng chức cho Ngu Thường Hy lên làm từ tam phẩm Thượng nghi Đông cung, khâm thử!!!”
(chức quan “từ tam phẩm” xếp dưới “chính tam phẩm”)
Thường Hy trực tiếp ngây ngẩn cả người, Hoàng đế lão tử là đang diễn cái tuồng gì a? Phải biết rằng thể chế Đông cung từ xưa đến nay chưa bao giờ có chức vị Thượng nghi này cả, cả hậu cung cũng chỉ có chức Ngự tiền thượng nghị. Ngự tiền thượng nghị là làm cái gì? Đó chính là cận thân hầu hạ Hoàng đế, ngồi ở vị trí này ngay cả tần phi đang được sủng ái cũng phải lễ nhượng ba phần, đây là chức vụ rất cao, rất là có thể diện rồi.
Cho nên cũng liền khó trách Thường Hy sẽ kinh ngạc, không, quả thật chính là sợ ngây người. Bởi vì Hoàng đế làm như vậy sẽ khiến Đông cung tăng thêm một chức vụ làm đỏ mắt người khác, mà cái chức vụ này lại đặt lên nàng, quan trọng nhất là đền bù cho nàng suýt nữa bị người làm hại, trực tiếp công bố trên thánh chỉ nàng là ân nhân cứu mạng của Ngũ hoàng tử phi.
Cái này có chút ý vị sâu xa, vì thể diện hoàng thất Thường Hy không thể không lui về phía sau một bước ủy khuất cầu toàn. Ban đầu nàng còn suy đoán rằng Hoàng đế vì ém miệng mà sẽ cho nàng một chỗ tốt, chẳng qua là lần đó Hoàng đế lại đem nàng răn dạy một phen, đến nay vẫn khiến Thường Hy còn sợ hãi trong lòng, không nghĩ tới cách nhiều ngày như vậy Hoàng đế lại cho nàng một cái lễ lớn, khiến nàng phải ngây người!
Thái giám tuyên chỉ kia cũng không phải là tùy tùy tiện tiện một tiểu thái giám, mà là Đại thái giám tổng quản bên cạnh Hoàng thượng Vạn Thịnh, Vạn công công. Có thể để cho Vạn Thịnh tuyên chỉ thì chỉ có số ít vương công quý tộc rất có mặt mũi, thế nhưng chỉ vì tuyên chỉ cho một cung nữ mà lại để cho Vạn công công tự mình đại giá, hàm nghĩa này thật làm cho người ta có muốn cũng không đoán ra nổi.
Vạn Thịnh nhìn bộ dáng Thường Hy, phản ứng như thế quả nhiên bị Hoàng thượng đoán trúng, ngài nói ban thưởng tiền tài chắc chắn Ngu Thường Hy sẽ không bỏ vào trong mắt. Nhà nàng là thương nhân phú giáp một phương, kim ngân ngọc khí, tơ lụa gấm vóc đều đã gặp đếm không xuể, nhưng là nếu trực tiếp phong nàng ngang hàng với quản sự cô cô, như vậy Vân Thanh nếu có phạm sai lầm thì cũng không thể vô duyên vô cớ giấu diếm đi. Nữ quan Phượng nghi, trên có quản sự cô cô dưới cũng chỉ có lễ giáo ti nghi (người dạy nghi thức cho các buổi lễ), nếu như phong chức vị này cho Ngu Thường Hy thì có chút không tốt.
Lễ giáo ti nghi là đặc biệt dạy dỗ cho tiểu chủ Chính thất phẩm trở xuống cùng các cung nữ, nhưng là trong Đông cung không có người này, thì đồng nghĩa với cho nàng một hư danh, còn không bằng chức vụ Phượng nghi nữ quan, một phần thưởng như vậy là minh thăng ám giáng rồi, điều này cũng không được, khó tránh khỏi nhiều người sẽ sinh tâm bất chính muốn khi dễ Ngu Thường Hy.
Trái lo phải nghĩ, thật là cơ hồ làm sầu trắng tóc lão Hoàng đế. Cuối cùng khẽ cắn răng, dằn lòng, thôi thì cho Đông cung thêm một chức Thượng nghi béo bở, dĩ nhiên Hoàng đế còn có ngụ ý sâu hơn ở bên trong, về phần có thể nhìn thấu hay không thì phải dựa vào nhãn lực của ngươi rồi.
“Ngu Thường Hy, còn không mau tiếp chỉ?” Vạn Thịnh cười híp mắt tiến lên, đem thánh chỉ cuộn lại rồi đưa tới trước mặt Thường Hy.
Thường Hy còn chưa có phục hồi tinh thần lại, theo bản năng đưa tay tiếp nhận, ngơ ngác nhìn Vạn Thịnh. Vạn Thịnh cười nói: “Nếu Ngu thượng nghi đã tiếp chỉ, ta đây trở về phục mệnh. Ngu Thượng nghi, bảo trọng!”
Vạn Thịnh xoay người rời đi, cho đến khi bóng lưng hắn mờ nhạt sắp biến mất, Thường Hy mới phục hồi lại tinh thần, nhìn bóng dáng Vạn Thịnh hô lớn: “Vạn công công, đợt chút, đợt chút, ta có chuyện muốn nói, ta có chuyện muốn nói a!”
Vạn Thịnh không biết là có nghe rõ lời của Thường Hy hay không, chỉ thấy bước chân càng ngày càng nhanh, mang theo mấy tiểu thái giám trong nháy mắt đã rời khỏi cửa Đông cung.
Thường Hy nhìn thánh chỉ trong tay, trong lúc nhất thời không biết nên làm cái gì. Đáng chết, con thì đen tối muốn chết, cha thì so với lão hồ ly còn giảo hoạt hơn! Ở nơi này phong thưởng, rõ ràng chính là… Rõ ràng chính là không để cho người ta sống rồi!
Đừng bảo là Thường Hy, ngay cả Trịnh Thuận cùng Ngũ Hải cũng ngốc lăng, đạo thánh chỉ này thật khiến người ta sờ không tới rồi.
Rốt cuộc là Ngũ Hải trải qua sóng gió nhiều, lúc này nhìn Thường Hy nói: “Ngu Thượng nghi, còn không đi vào báo tin mừng cho Thái tử gia?”
Thường Hy nhìn Ngũ Hải, đang muốn nói chuyện, Trịnh Thuận sáp đến cười hì hì không ngừng nói: “Cái nha đầu nhà ngươi thật có phúc khí nha, chuyện cực tốt như vậy bị ngươi đụng phải, chỉ sợ là Chu tổng quản ở hậu cung này nhiều năm như vậy cũng chưa từng thấy qua chứ!”
Chu tổng quản? Thường Hy chợt giật mình, nhìn Ngũ Hải, kinh ngạc nói: “Ngài là Chu đại tổng quản?”
Trịnh Thuận nghe Thường Hy nói như thế, nhất thời ngây ngẩn cả người, đây là chuyện gì xảy ra?
Ngũ Hải cười ha hả nói: “Đúng vậy, kẻ hèn Ngũ Hải sau này vẫn phải nhờ Ngu Thượng nghi chăm sóc nhiều hơn!”
Tóc gáy Thường Hy dựng lên, lập tức nói: “Nô tỳ thường ngày có gì mạo phạm, kính xin Đại tổng quản đại nhân đại lượng. Chu tổng quản ngài ngàn vạn lần không nên nói những lời như vậy, ngài mà như vậy thì nô tỳ ngay cả đường sống cũng không có. Lão nhân gia ngài lòng sáng tựa gương, ngài không phải là… không phải là…”
Nói tới đây Thường Hy thật không nói tiếp được nữa, trong lòng là hận chết lão Hoàng đế già đại khốn kiếp, ở nơi này cất nhắc nàng rõ ràng là đẩy nàng lên đầu sóng ngọn gió, khóc như chưa bao giờ được khóc đi!
Ngũ Hải trước kia vốn là thưởng thức Thường Hy thông tuệ, nhưng cũng chỉ là thưởng thức mà thôi. Hôm nay lại xảy ra chuyện này, phân lượng của Thường Hy trong lòng hắn lại không giống trước rồi. Nàng không chỉ có chút tài nhỏ đó, chuyện hôm đó ở đại điện… Suy nghĩ một chút cả người liền cảm thấy tê dại, một tiểu cô nương nhỏ như vậy đã có thể nhạy bén cảm nhận được dụng ý chính trị, thế nhưng có thể phát giác ra được thâm ý của Hoàng thượng. Ngay cả là hắn sinh sống trong hậu cung này lâu như vậy cũng chỉ có thể hơi phát giác ra một chút, nghĩ tới đây nhìn Thường Hy càng phát ra thân thiết.
“Rất tốt, ngươi không để cho chúng ta thất vọng. Thường Hy, hôm nay đã đến nước này rồi, ngươi đi cũng phải đi, không đi cũng phải đi, đi đường chông gai mới thấy được bản lĩnh uy phong của ngươi thế nào!” Ngũ Hải cười chỉ điểm.
Thường Hy có điều ngộ ra, nhìn Ngũ Hải khom lưng hành lễ nói: “Đa tạ Chu tổng quản chỉ bảo, nô tỳ nhớ rõ!” Nói tới chỗ này liền dừng lại, khóe miệng hiện lên một nụ cười cổ quái, sau đó nhìn Ngũ Hải cùng Trịnh Thuận nói: “Hai vị công công đi nghỉ ngơi đi, nô tỳ đi báo tin mừng này cho Thái tử gia!”
Thường Hy cơ hồ là cắn răng nói ra hai chữ “tin mừng”, người khác còn chưa có cảm giác gì, Ngũ Hải giả thấy giật mình một cái, nhìn Ngu Thường Hy sải bước vào nội điện, trong mắt đột nhiên toát ra một nụ cười, xoay người lôi kéo Trịnh Thuận nói: “Đi, theo ta uống bình trà đi!”
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Ngu Thường Hy trời sinh tính thông tuệ, biết tiến biết lùi, hành sự hào phóng thỏa đáng, ngôn ngữ cung kính khiêm nhường, quả thật là tấm gương cho cung tỳ trong hậu cung. Ngày trước Ngũ hoàng tử phi trượt chân rơi xuống bậc thang may có Ngu Thường Hy hộ cứu, quả thật đúng là bài học để mọi người noi theo. Vì vậy thăng chức cho Ngu Thường Hy lên làm từ tam phẩm Thượng nghi Đông cung, khâm thử!!!”
(chức quan “từ tam phẩm” xếp dưới “chính tam phẩm”)
Thường Hy trực tiếp ngây ngẩn cả người, Hoàng đế lão tử là đang diễn cái tuồng gì a? Phải biết rằng thể chế Đông cung từ xưa đến nay chưa bao giờ có chức vị Thượng nghi này cả, cả hậu cung cũng chỉ có chức Ngự tiền thượng nghị. Ngự tiền thượng nghị là làm cái gì? Đó chính là cận thân hầu hạ Hoàng đế, ngồi ở vị trí này ngay cả tần phi đang được sủng ái cũng phải lễ nhượng ba phần, đây là chức vụ rất cao, rất là có thể diện rồi.
Cho nên cũng liền khó trách Thường Hy sẽ kinh ngạc, không, quả thật chính là sợ ngây người. Bởi vì Hoàng đế làm như vậy sẽ khiến Đông cung tăng thêm một chức vụ làm đỏ mắt người khác, mà cái chức vụ này lại đặt lên nàng, quan trọng nhất là đền bù cho nàng suýt nữa bị người làm hại, trực tiếp công bố trên thánh chỉ nàng là ân nhân cứu mạng của Ngũ hoàng tử phi.
Cái này có chút ý vị sâu xa, vì thể diện hoàng thất Thường Hy không thể không lui về phía sau một bước ủy khuất cầu toàn. Ban đầu nàng còn suy đoán rằng Hoàng đế vì ém miệng mà sẽ cho nàng một chỗ tốt, chẳng qua là lần đó Hoàng đế lại đem nàng răn dạy một phen, đến nay vẫn khiến Thường Hy còn sợ hãi trong lòng, không nghĩ tới cách nhiều ngày như vậy Hoàng đế lại cho nàng một cái lễ lớn, khiến nàng phải ngây người!
Thái giám tuyên chỉ kia cũng không phải là tùy tùy tiện tiện một tiểu thái giám, mà là Đại thái giám tổng quản bên cạnh Hoàng thượng Vạn Thịnh, Vạn công công. Có thể để cho Vạn Thịnh tuyên chỉ thì chỉ có số ít vương công quý tộc rất có mặt mũi, thế nhưng chỉ vì tuyên chỉ cho một cung nữ mà lại để cho Vạn công công tự mình đại giá, hàm nghĩa này thật làm cho người ta có muốn cũng không đoán ra nổi.
Vạn Thịnh nhìn bộ dáng Thường Hy, phản ứng như thế quả nhiên bị Hoàng thượng đoán trúng, ngài nói ban thưởng tiền tài chắc chắn Ngu Thường Hy sẽ không bỏ vào trong mắt. Nhà nàng là thương nhân phú giáp một phương, kim ngân ngọc khí, tơ lụa gấm vóc đều đã gặp đếm không xuể, nhưng là nếu trực tiếp phong nàng ngang hàng với quản sự cô cô, như vậy Vân Thanh nếu có phạm sai lầm thì cũng không thể vô duyên vô cớ giấu diếm đi. Nữ quan Phượng nghi, trên có quản sự cô cô dưới cũng chỉ có lễ giáo ti nghi (người dạy nghi thức cho các buổi lễ), nếu như phong chức vị này cho Ngu Thường Hy thì có chút không tốt.
Lễ giáo ti nghi là đặc biệt dạy dỗ cho tiểu chủ Chính thất phẩm trở xuống cùng các cung nữ, nhưng là trong Đông cung không có người này, thì đồng nghĩa với cho nàng một hư danh, còn không bằng chức vụ Phượng nghi nữ quan, một phần thưởng như vậy là minh thăng ám giáng rồi, điều này cũng không được, khó tránh khỏi nhiều người sẽ sinh tâm bất chính muốn khi dễ Ngu Thường Hy.
Trái lo phải nghĩ, thật là cơ hồ làm sầu trắng tóc lão Hoàng đế. Cuối cùng khẽ cắn răng, dằn lòng, thôi thì cho Đông cung thêm một chức Thượng nghi béo bở, dĩ nhiên Hoàng đế còn có ngụ ý sâu hơn ở bên trong, về phần có thể nhìn thấu hay không thì phải dựa vào nhãn lực của ngươi rồi.
“Ngu Thường Hy, còn không mau tiếp chỉ?” Vạn Thịnh cười híp mắt tiến lên, đem thánh chỉ cuộn lại rồi đưa tới trước mặt Thường Hy.
Thường Hy còn chưa có phục hồi tinh thần lại, theo bản năng đưa tay tiếp nhận, ngơ ngác nhìn Vạn Thịnh. Vạn Thịnh cười nói: “Nếu Ngu thượng nghi đã tiếp chỉ, ta đây trở về phục mệnh. Ngu Thượng nghi, bảo trọng!”
Vạn Thịnh xoay người rời đi, cho đến khi bóng lưng hắn mờ nhạt sắp biến mất, Thường Hy mới phục hồi lại tinh thần, nhìn bóng dáng Vạn Thịnh hô lớn: “Vạn công công, đợt chút, đợt chút, ta có chuyện muốn nói, ta có chuyện muốn nói a!”
Vạn Thịnh không biết là có nghe rõ lời của Thường Hy hay không, chỉ thấy bước chân càng ngày càng nhanh, mang theo mấy tiểu thái giám trong nháy mắt đã rời khỏi cửa Đông cung.
Thường Hy nhìn thánh chỉ trong tay, trong lúc nhất thời không biết nên làm cái gì. Đáng chết, con thì đen tối muốn chết, cha thì so với lão hồ ly còn giảo hoạt hơn! Ở nơi này phong thưởng, rõ ràng chính là… Rõ ràng chính là không để cho người ta sống rồi!
Đừng bảo là Thường Hy, ngay cả Trịnh Thuận cùng Ngũ Hải cũng ngốc lăng, đạo thánh chỉ này thật khiến người ta sờ không tới rồi.
Rốt cuộc là Ngũ Hải trải qua sóng gió nhiều, lúc này nhìn Thường Hy nói: “Ngu Thượng nghi, còn không đi vào báo tin mừng cho Thái tử gia?”
Thường Hy nhìn Ngũ Hải, đang muốn nói chuyện, Trịnh Thuận sáp đến cười hì hì không ngừng nói: “Cái nha đầu nhà ngươi thật có phúc khí nha, chuyện cực tốt như vậy bị ngươi đụng phải, chỉ sợ là Chu tổng quản ở hậu cung này nhiều năm như vậy cũng chưa từng thấy qua chứ!”
Chu tổng quản? Thường Hy chợt giật mình, nhìn Ngũ Hải, kinh ngạc nói: “Ngài là Chu đại tổng quản?”
Trịnh Thuận nghe Thường Hy nói như thế, nhất thời ngây ngẩn cả người, đây là chuyện gì xảy ra?
Ngũ Hải cười ha hả nói: “Đúng vậy, kẻ hèn Ngũ Hải sau này vẫn phải nhờ Ngu Thượng nghi chăm sóc nhiều hơn!”
Tóc gáy Thường Hy dựng lên, lập tức nói: “Nô tỳ thường ngày có gì mạo phạm, kính xin Đại tổng quản đại nhân đại lượng. Chu tổng quản ngài ngàn vạn lần không nên nói những lời như vậy, ngài mà như vậy thì nô tỳ ngay cả đường sống cũng không có. Lão nhân gia ngài lòng sáng tựa gương, ngài không phải là… không phải là…”
Nói tới đây Thường Hy thật không nói tiếp được nữa, trong lòng là hận chết lão Hoàng đế già đại khốn kiếp, ở nơi này cất nhắc nàng rõ ràng là đẩy nàng lên đầu sóng ngọn gió, khóc như chưa bao giờ được khóc đi!
Ngũ Hải trước kia vốn là thưởng thức Thường Hy thông tuệ, nhưng cũng chỉ là thưởng thức mà thôi. Hôm nay lại xảy ra chuyện này, phân lượng của Thường Hy trong lòng hắn lại không giống trước rồi. Nàng không chỉ có chút tài nhỏ đó, chuyện hôm đó ở đại điện… Suy nghĩ một chút cả người liền cảm thấy tê dại, một tiểu cô nương nhỏ như vậy đã có thể nhạy bén cảm nhận được dụng ý chính trị, thế nhưng có thể phát giác ra được thâm ý của Hoàng thượng. Ngay cả là hắn sinh sống trong hậu cung này lâu như vậy cũng chỉ có thể hơi phát giác ra một chút, nghĩ tới đây nhìn Thường Hy càng phát ra thân thiết.
“Rất tốt, ngươi không để cho chúng ta thất vọng. Thường Hy, hôm nay đã đến nước này rồi, ngươi đi cũng phải đi, không đi cũng phải đi, đi đường chông gai mới thấy được bản lĩnh uy phong của ngươi thế nào!” Ngũ Hải cười chỉ điểm.
Thường Hy có điều ngộ ra, nhìn Ngũ Hải khom lưng hành lễ nói: “Đa tạ Chu tổng quản chỉ bảo, nô tỳ nhớ rõ!” Nói tới chỗ này liền dừng lại, khóe miệng hiện lên một nụ cười cổ quái, sau đó nhìn Ngũ Hải cùng Trịnh Thuận nói: “Hai vị công công đi nghỉ ngơi đi, nô tỳ đi báo tin mừng này cho Thái tử gia!”
Thường Hy cơ hồ là cắn răng nói ra hai chữ “tin mừng”, người khác còn chưa có cảm giác gì, Ngũ Hải giả thấy giật mình một cái, nhìn Ngu Thường Hy sải bước vào nội điện, trong mắt đột nhiên toát ra một nụ cười, xoay người lôi kéo Trịnh Thuận nói: “Đi, theo ta uống bình trà đi!”
/408
|