Lệnh Vợ Số 1! Chồng Tổng Giám Đốc, Ở Trên Cao
Chương 33 - Em có thể thử khiêu chiến giới hạn của tôi
/60
|
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Không có! Không có người đàn ông nào! Cũng không có tiểu tử gì! Là anh nghĩ nhiều!”
Cô vừa nói vừa kéo chăn che đầu mình muốn tránh tầm mắt của anh, kết quả vừa chui đầu vào liền nghe anh nói: “Hai ngày nay em sốt cao ngủ mê man, ở trong mộng dùng thanh âm rất nhỏ kêu ‘anh’.”
An Hảo nhất thời cứng đờ, kéo chăn xuống nhìn anh, thấy Tả Hàn Thành sắc mặt lãnh đạm đứng bên giường bệnh nhìn cô từ trên cao.
“Sao tôi chưa từng nghe nói, Cố Thiên Minh còn có một đứa con trai? ‘Anh’? ‘Anh’ từ đâu tới?”
An Hảo không biết tại sao mình vô cùng khẩn trương, rõ ràng hiện tại cô và Dịch Trạch Dương không có quan hệ gì, cho dù ở trong mộng mơ thấy quá khứ, thật sự kêu ‘anh’, cũng không có nghĩa là cô tinh thần khác thường.
Có thể đối mặt với Tả Hàn Thành, cô lại cảm thấy mình không thể trả lời được gì.
Lại nghĩ tới người Hứa gia sợ anh như vậy, không biết rốt cuộc Tả Hàn Thành này phật từ đâu tới, lỡ như để cho anh biết cô và Dịch Trạch Dương có chút xíu quan hệ, có thể xảy ra chuyện gì hay không?
Tuy nói Dịch gia cũng là gia tộc có sự nghiệp vĩ đại, ở thành phố A cũng rất có địa vị, nhưng cô tin rằng nhiều hơn một chuyện không bằng bớt một chuyện, tuyệt đối không thể nói cho anh.
“Trong phòng ngủ chúng tôi có kẻ điên tên là Hoàng Mậu, mỗi ngay đều dán một đống poster minh tinh Hàn, mỗi tối trước khi ngủ đều không ngừng kêu anh, tôi trừ học kêu anh, còn kêu oppa~”
An Hảo vừa nói vừa hất cằm, mặt đầy không sợ hãi: “Thế nào? Tả Hàn Thành? Hàn Thành oppa~? Giải thích như vậy anh hài lòng chưa?”
Thấy cô vì che giấu mà bày ra vẻ mặt dễ thương, Tả Hàn Thành cười lên: “Không phải chú sao?”
“Chú em gái anh! Bớt chiếm tiện nghi của tôi đi! Tôi chỉ nói vậy thôi, anh còn chưa tới 30 tuổi, sao tôi có thể kêu anh bằng chú…”
An Hảo đang nói hưng phấn, bỗng nhiên nhìn thấy ánh mắt Tả Hàn Thành phát lạnh, lúc này ý thức được mình miệng đầy thô tục, theo bản năng trực tiếp ngậm miệng lại.
“Đừng để cho tôi nghe một câu thô tục nào từ miệng em nữa, An Hảo, em có thể thử khiêu chiến giới hạn của tôi.”
Sống lưng An Hảo chợt lạnh.
Người đàn ông này có cần quản cô nghiêm như vậy không? Cô đáp ứng sẽ nghe lời anh, nhưng vậy cũng quá bá đạo quá chuyên quyền rồi!
Ngước mắt lên, đang muốn trừng anh, nhưng lúc thấy ánh mắt anh, lại ảo não cúi đầu.
“Không có! Không có người đàn ông nào! Cũng không có tiểu tử gì! Là anh nghĩ nhiều!”
Cô vừa nói vừa kéo chăn che đầu mình muốn tránh tầm mắt của anh, kết quả vừa chui đầu vào liền nghe anh nói: “Hai ngày nay em sốt cao ngủ mê man, ở trong mộng dùng thanh âm rất nhỏ kêu ‘anh’.”
An Hảo nhất thời cứng đờ, kéo chăn xuống nhìn anh, thấy Tả Hàn Thành sắc mặt lãnh đạm đứng bên giường bệnh nhìn cô từ trên cao.
“Sao tôi chưa từng nghe nói, Cố Thiên Minh còn có một đứa con trai? ‘Anh’? ‘Anh’ từ đâu tới?”
An Hảo không biết tại sao mình vô cùng khẩn trương, rõ ràng hiện tại cô và Dịch Trạch Dương không có quan hệ gì, cho dù ở trong mộng mơ thấy quá khứ, thật sự kêu ‘anh’, cũng không có nghĩa là cô tinh thần khác thường.
Có thể đối mặt với Tả Hàn Thành, cô lại cảm thấy mình không thể trả lời được gì.
Lại nghĩ tới người Hứa gia sợ anh như vậy, không biết rốt cuộc Tả Hàn Thành này phật từ đâu tới, lỡ như để cho anh biết cô và Dịch Trạch Dương có chút xíu quan hệ, có thể xảy ra chuyện gì hay không?
Tuy nói Dịch gia cũng là gia tộc có sự nghiệp vĩ đại, ở thành phố A cũng rất có địa vị, nhưng cô tin rằng nhiều hơn một chuyện không bằng bớt một chuyện, tuyệt đối không thể nói cho anh.
“Trong phòng ngủ chúng tôi có kẻ điên tên là Hoàng Mậu, mỗi ngay đều dán một đống poster minh tinh Hàn, mỗi tối trước khi ngủ đều không ngừng kêu anh, tôi trừ học kêu anh, còn kêu oppa~”
An Hảo vừa nói vừa hất cằm, mặt đầy không sợ hãi: “Thế nào? Tả Hàn Thành? Hàn Thành oppa~? Giải thích như vậy anh hài lòng chưa?”
Thấy cô vì che giấu mà bày ra vẻ mặt dễ thương, Tả Hàn Thành cười lên: “Không phải chú sao?”
“Chú em gái anh! Bớt chiếm tiện nghi của tôi đi! Tôi chỉ nói vậy thôi, anh còn chưa tới 30 tuổi, sao tôi có thể kêu anh bằng chú…”
An Hảo đang nói hưng phấn, bỗng nhiên nhìn thấy ánh mắt Tả Hàn Thành phát lạnh, lúc này ý thức được mình miệng đầy thô tục, theo bản năng trực tiếp ngậm miệng lại.
“Đừng để cho tôi nghe một câu thô tục nào từ miệng em nữa, An Hảo, em có thể thử khiêu chiến giới hạn của tôi.”
Sống lưng An Hảo chợt lạnh.
Người đàn ông này có cần quản cô nghiêm như vậy không? Cô đáp ứng sẽ nghe lời anh, nhưng vậy cũng quá bá đạo quá chuyên quyền rồi!
Ngước mắt lên, đang muốn trừng anh, nhưng lúc thấy ánh mắt anh, lại ảo não cúi đầu.