Lệnh Vợ Số 1! Chồng Tổng Giám Đốc, Ở Trên Cao
Chương 52 - Tôi đây gọi là quang minh chính đại đầy mình
/60
|
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cô ngước mắt nhìn: "Trăm triệu lần đừng nhé, với tôi mà nói đó chính là con số thiên văn đó. Anh nghĩ tôi là tiểu thư con thị trưởng hào phóng như anh nghĩ sao? Cố Thiên Minh chỉ cho tôi tiền học phí, tiền bạc khác đều dựa vào hợp đồng nuôi dưỡng ép buộc mà cho. Tôi ra ngoài ở trọ cũng chẳng dùng một phân tiền của Cố gia, tôi dựa vào tay mình kiếm tiền, cũng không phải trộm cắp gì, anh cấm tôi tới làm việc ở bar, cuối cùng tôi cũng chỉ muốn tìm cách kiếm tiền mà thôi."
Tả Hàn Thành mím môi, biểu tình lạnh nhạt: "Em cho rằng tin tức của tôi và em có thể tùy tiện đăng lên được sao? Phòng qua hệ xã hội của tập đoàn Thịnh Lăng có thể so với chính phủ F, đám truyền thông chụp được hình vẫn có thể mua lại, có thể áp xuống, toàn bộ đều có thể sóng êm biển lặng, khoản tiền này em muốn kiếm cũng không kiếm được rồi."
Nhất thời An Hảo như bóng cao su xì hơi, vô lực dựa vào ghế sofa.
Qủa nhiên cô đúng là nhỏ tuổi khờ dại.
Loại nhân vật như Tả Hàn Thành, bao nhiêu người muốn chụp được hình của anh, kết quả nhiều năm qua trên mạng tối đa chỉ có hình một bên mặt của anh, thời buổi truyền thông này, cẩn thận nghĩ lại nhất định không được anh cho phép thì đám truyền thông này không dám rối loạn mà chụp hình anh.
Tả đại ông chủ như anh khinh thường xuất đầu lộ diện ở truyền thông, anh tình nguyện khiêm tốn, nhưng mà cứ thế ngăn cản con đường kiếm tiền của cô thì không phải rất vô sỉ hay sao?
Nhưng An Hảo không dám nói một câu phản kháng, chỉ có thể cúi đầu ra sức ôm gối ôm trong lòng, mượn nó để an ủi trái tim nhỏ bé bị tổn thương của mình.
"Em không biết tôi cho em trong thẻ bao nhiêu tiền sao?"
An Hảo trừng anh: "Có bao nhiêu thì liên quan gì tới tôi, cũng không phải là tiền của tôi. Thủ đoạn bịp bợm này thật không có chút khí thế nào."
"Ngụy biện."
"Tôi gọi đó là quang minh chính đại đầy mình."
Tả Hàn Thành hừ cười: "Được, mời em giữ lại sự quang minh chính đại đầy mình của em đi, hiện tại lập tức cút đến thư phòng cho tôi, sao chép môn tiếng Anh 20 lần."
Cả người An Hảo giật mình, cô không nghe nhầm chứ? Chép lại môn tiếng Anh 20 lần?
Ngày hôm qua cô uống rượu hình như nghe anh nói hình phạt tương tự như vậy, sau này còn cho rằng đó ác mộng thôi, không nghĩ tới ác mộng mới hôm qua nay đã đi vào hiện thực.
Cô biết mình vì ham mười triệu mà chụp hình của anh đã khiến anh tức đến dựng lông, anh mới dùng phương thức đó trừng phạt cô.
Lúc này An Hảo ủy khuất mở to mắt, vô tội nhìn anh: "Tôi thu hồi lời vừa nói có được không? Sau này tôi sẽ không vì cái gì mà giải thưởng mà đi chụp hình của anh, tôi cũng không cần quang minh chính đại đầy mình nữa rồi..."
Cô ngước mắt nhìn: "Trăm triệu lần đừng nhé, với tôi mà nói đó chính là con số thiên văn đó. Anh nghĩ tôi là tiểu thư con thị trưởng hào phóng như anh nghĩ sao? Cố Thiên Minh chỉ cho tôi tiền học phí, tiền bạc khác đều dựa vào hợp đồng nuôi dưỡng ép buộc mà cho. Tôi ra ngoài ở trọ cũng chẳng dùng một phân tiền của Cố gia, tôi dựa vào tay mình kiếm tiền, cũng không phải trộm cắp gì, anh cấm tôi tới làm việc ở bar, cuối cùng tôi cũng chỉ muốn tìm cách kiếm tiền mà thôi."
Tả Hàn Thành mím môi, biểu tình lạnh nhạt: "Em cho rằng tin tức của tôi và em có thể tùy tiện đăng lên được sao? Phòng qua hệ xã hội của tập đoàn Thịnh Lăng có thể so với chính phủ F, đám truyền thông chụp được hình vẫn có thể mua lại, có thể áp xuống, toàn bộ đều có thể sóng êm biển lặng, khoản tiền này em muốn kiếm cũng không kiếm được rồi."
Nhất thời An Hảo như bóng cao su xì hơi, vô lực dựa vào ghế sofa.
Qủa nhiên cô đúng là nhỏ tuổi khờ dại.
Loại nhân vật như Tả Hàn Thành, bao nhiêu người muốn chụp được hình của anh, kết quả nhiều năm qua trên mạng tối đa chỉ có hình một bên mặt của anh, thời buổi truyền thông này, cẩn thận nghĩ lại nhất định không được anh cho phép thì đám truyền thông này không dám rối loạn mà chụp hình anh.
Tả đại ông chủ như anh khinh thường xuất đầu lộ diện ở truyền thông, anh tình nguyện khiêm tốn, nhưng mà cứ thế ngăn cản con đường kiếm tiền của cô thì không phải rất vô sỉ hay sao?
Nhưng An Hảo không dám nói một câu phản kháng, chỉ có thể cúi đầu ra sức ôm gối ôm trong lòng, mượn nó để an ủi trái tim nhỏ bé bị tổn thương của mình.
"Em không biết tôi cho em trong thẻ bao nhiêu tiền sao?"
An Hảo trừng anh: "Có bao nhiêu thì liên quan gì tới tôi, cũng không phải là tiền của tôi. Thủ đoạn bịp bợm này thật không có chút khí thế nào."
"Ngụy biện."
"Tôi gọi đó là quang minh chính đại đầy mình."
Tả Hàn Thành hừ cười: "Được, mời em giữ lại sự quang minh chính đại đầy mình của em đi, hiện tại lập tức cút đến thư phòng cho tôi, sao chép môn tiếng Anh 20 lần."
Cả người An Hảo giật mình, cô không nghe nhầm chứ? Chép lại môn tiếng Anh 20 lần?
Ngày hôm qua cô uống rượu hình như nghe anh nói hình phạt tương tự như vậy, sau này còn cho rằng đó ác mộng thôi, không nghĩ tới ác mộng mới hôm qua nay đã đi vào hiện thực.
Cô biết mình vì ham mười triệu mà chụp hình của anh đã khiến anh tức đến dựng lông, anh mới dùng phương thức đó trừng phạt cô.
Lúc này An Hảo ủy khuất mở to mắt, vô tội nhìn anh: "Tôi thu hồi lời vừa nói có được không? Sau này tôi sẽ không vì cái gì mà giải thưởng mà đi chụp hình của anh, tôi cũng không cần quang minh chính đại đầy mình nữa rồi..."