Chương 7: Anh và Cố An Hảo có quan hệ như thế nào?
Hai con trai Hứa gia nghe Cố An Hảo một mực không giải thích đột nhiên nói vậy, nhảy dựng lên mắng: “Cố An Hảo, chúng tôi chưa từng thấy phụ nữ điên không biết xấu hổ như cô!”
“Bọn họ dẫn Hàn Như đến quán bar chuốc say, muốn cưỡng gian Hàn Như! Tôi mới ra tay đánh bọn họ!” An Hảo nói.
“Hàn Như?” Hiệu trưởng kinh ngạc: “Chính là Hàn Như thành tích đứng đầu lớp 12 đó?”
Con trai lớn Hứa gia vội cướp lời: “Đ***! Cô có muốn kêu Hàn Như tới không, để cô ta đối chất ngay mặt, chúng tôi làm chuyện đó lúc nào!”
Chủ nhiệm đi theo cũng mở miệng: “Vì tôi biết chuyện xảy ra hôm đó, là sinh nhật của Hàn Như, hơn nữa đêm đó trò ấy không ỏ phòng ngủ, cho nên tôi từng hỏi trò ấy có liên quan hay không, trò ấy nói trò ấy căn bản không biết xảy ra chuyện gì, đêm đó trò ấy phải đến nhà cậu ăn sinh nhật, cho nên không về, căn bản không đến quán bar gì, cũng không đi ra ngoài cùng nam sinh.”
Thấy hai con trai Hứa gia cười đắc ý, An Hảo giận dữ ngược lại cười lên.
“Bạch liên hoa thành tích đứng nhất sao có thể thừa nhận mình đến quán bar uống rượu cùng hai tên côn đồ, sao có thể thừa nhận mình suýt chút nữa bị cưỡng gian? Cô ta còn phải nhận học bổng và giấy khen loại giỏi thi Đại học Thanh Hoa*, thậm chí cử đi du học.”
(*) Được thành lập ở Bắc Kinh năm 1911.
“Nha đầu chết tiệt này…” Mẹ Hứa không nhịn được muốn mắng cô, bỗng nhiên nhận được tầm mắt lạnh lùng của người đàn ông kia, ngậm miệng lại, nhịn một chút mới nói: “Bất kể như thế nào, cô đánh người chính là không đúng! Phải gánh vác hậu quả!”
“Bà chắc chắn?”
Mặt Tả Hàn Thành không đổi sắc, cười như không cười nhìn bọn họ.
“Bà đừng xen miệng vào!” Ba Hứa nhất thời tức giận quay đầu quát vợ sau lưng: “Còn ngại chưa đủ loạn sao?”
Mẹ Hứa một lòng chỉ muốn che chở con trai, trong đầu căn bản không có lý trí, bị chồng quát, mới thận trọng nhìn Tả tiên sinh kia.
Thấy ánh mắt anh trong veo, có vẻ cường thế, mặc dù người đàn ông này không nói nhiều, vẫn yên lặng xem tình thế.
Khí thế gặp biến không sợ hãi này quá trầm ổn, khiến người khác không có cách nào khinh thường, quả thật không dám xác định rốt cuộc tôn thần từ đâu tới, nhất thời không thể làm gì hơn là nhịn.
Nhưng bà vẫn không cam lòng nhỏ giọng lầm bầm: “Vậy cũng không thể mặc cho con trai bị đánh uổng phí như vậy…”
Tả Hàn Thành vẻ mặt lãnh đạm nói: “Một tiếng trước, cảnh sát của Cục công an thành phố đã đến quán bar điều tra thu hình trong phòng bao đó.”
An Hảo kinh ngạc nhìn anh, anh giơ tay nhận lấy đĩa CD cảnh sát đưa tới, giao cho hai cảnh sát khác trong phòng thẩm vấn.
Mấy phút sau, toàn bộ thay đổi.
Trong máy thu hình, hoàn toàn quay lại cảnh tượng đêm đó.
Đích xác là hai nam sinh kia dẫn Hàn Như đến quán bar uống rượu với nhau, đến khi Hàn Như say ngã lảo đảo trên sofa, hai nam sinh bắt đầu cởi quần áo cô ta.
Lúc Hàn Như tỉnh lại, bắt đầu khóc lớn giãy giụa, bóng người Cố An Hảo xuất hiện trong ống kính.
Hàn Như ngồi dậy ôm chân Cố An Hảo cầu cứu, An Hảo dường như biết tình hình, trực tiếp ra tay đánh hai nam sinh kia.
Đến khi Hàn Như mặc quần áo nghiêng ngã chạy đi, hai nam sinh bị đánh tức giận, đứng lên mắng, không nghe được rốt cuộc mắng cái gì, Cố An Hảo bỗng nhiên đánh hai người bọn họ một trận, đạp thằng nhỏ hai bọn họ, cuối cùng tiêu sái rời đi.
Chân tướng bày ra trước mặt mọi người. Ba mẹ Hứa đều tái mặt.
Ba Hứa thấy Cố An Hảo một mực tựa vào người Tả Hàn Thành, nhìn ra quan hệ của tiểu nha đầu này và Tả Hàn Thành nhất định không bình thường, lại giận không chỗ phát tiết quay đầu tát con trai mình một bạt tai.
“Hai tiểu vương bát đản!”
“Tiểu tử thúi! Sao về nhà không nói thật?”
Thanh âm hùng hùng hổ hổ vang lên trong phòng thẩm vấn đồn cảnh sát, Tả Hàn Thành hoàn toàn là dáng vẻ không liên quan, rút về tay ở trên vai An Hảo, lơ đãng nói: “Nếu hai đứa trẻ kia đều đã tròn 18, đủ gánh vác trách nhiệm hình sự, vậy tội phỉ báng…”
“Tả tiên sinh!” Ba Hứa vội vàng vọt tới trước mặt anh giải thích.
“Đây đều là chuyện tốt con trai bất hiếu nhà chúng tôi làm, bọn nhỏ vẫn chưa hiểu chuyện, Tả tiên sinh nương tay cho, đừng so đo với bọn nhỏ!”
Tả Hàn Thành nhìn An Hảo, trân mặt và trên trán cô còn vết đỏ và máu ứ đọng vừa rồi bị mẹ Hứa bóp.
Mặc dù anh không mở miệng, chỉ thấy anh nhìn hai chỗ bị thương trên mặt Cố An Hảo, ba Hứa liền hiểu rõ, vội vàng quay qua An Hảo gục đầu xin tội.
“Bạn học An Hảo, cô đại nhân đại lượng, đừng so đo với hỗn tiểu tử nhà chúng tôi, phiền cô năn nỉ Tả tiên sinh, con trai chúng tôi còn nhỏ, nếu vì chuyện này mà bị ghi tội hoặc tạm giam, vậy đòi này coi như phá hủy.”
“Con trai ông sẽ bị hủy, con trai ông là bảo bối!” An Hảo hoàn toàn không nể mặt bọn họ: “Chẳng lẽ tôi không phải người? Vừa rồi các người nói tôi thế nào?”
“Bạn học An Hảo, tôi ở đây thay mặt hai đứa nhỏ nói xin lỗi cô…”
Nhưng Cố An Hảo không nhìn bọn họ, chỉ đảo mắt nhìn Hiệu trưởng và những cảnh sát không dám mở miệng, châm chọc: “Kết thúc náo nhiệt chưa? Tôi có thể đi? Còn bị bắt buộc nghỉ học không?”
Hiệu trưởng lúng túng nói: “Bạn học An Hảo, đây là hiểu lầm…”
An Hảo liếc ông ta, trực tiếp đảo mắt nhìn Tả Hàn Thành giao quyền phát tiết cho cô, trong lòng cảm thấy rất thống khoái nói: “Nếu bọn họ lựa chọn đi đường tắt gọi cảnh sát trước, vậy thì giao cho cảnh sát là được, xử lý như thế nào là chuyện của bọn họ, tôi mặc kệ.”
Tả Hàn Thành nhìn cô.
Vốn cho là anh sẽ cảm thấy cô chuyện bé xé ra to, quá không thuận theo người nhà, lại nghe anh trầm thấp trả lời: “Được.”
An Hảo bất ngờ nhìn anh.
Những người khác đều bị hù dọa mà chắc lưỡi, đường đường Tả Hàn Thành lại nuông chiều một cô gái nhỏ như vậy, anh và Cố gia, hoặc là và Cố An Hảo rốt cuộc có quan hệ gì?
Nhưng còn chưa có câu trả lời, Cố An Hảo đã bị Tả Hàn Thành kéo đi.
Bãi đậu xe.
An Hảo đứng bên xe Bentley, kinh ngạc nhìn chiếc xe trước mắt, lại đảo mắt nhìn bóng người cao ngất kia.
“Lên xe.”
Nghe thanh âm của anh, An Hảo mới nhìn chiếc xe trước mắt, mang theo thái độ hoài nghi chỉ chỉ: “Chiếc này?”
Tả Hàn Thành tao nhã nhíu mày, không nói gì, ý cũng rất rõ ràng, chẳng lẽ chiếc xe Van bên kia?
An Hảo quay đầu nhìn xe Van kia, lại nhìn người đàn ông khí chất bất phàm đó, cho dù cô ngu ngốc mãi không hỏi anh rốt cuộc là ai, cũng nhìn ra được Bentley trước mắt mới phù hợp khí chất của anh, vì vậy không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn mở cửa xe ngồi vào ghế cạnh người lái.
/9
|