"Francis, ngươi cầu xin ta tha mạng cho hắn à?" - Ferdinand ngạc nhiên nói - "Ngươi quả là một người lương thiện. Nhưng Frisbie đã phạm trọng tội, đáng bị trừng phạt, đây là luật của thần thánh giáo, không ai có thể vi phạm nó."
"Nhưng, nhưng ta nghe nói có thể chuộc tội bằng vàng mà?" - Đỗ Trần cuối cùng cũng nói ra mục đích chính của hắn.
"Đúng vậy, theo luật lệ của thần thánh giáo, điều thứ mười ba quy định hậu duệ của đấu thần ngoại trừ tội phản nghịch hoặc xúc phạm thần thánh giáo, các tội khác có thể dùng kim tệ để chuộc tội, nhưng Frisbie không phải là hậu duệ của đấu thần."
Đỗ Trần nói nhanh:
"Nhưng điều mười sáu có nói nếu ta tha thứ cho Frisbie thì hắn có thể dùng phương thức đó để chuộc tội mà."
Ferdinand gật đầu cười nói:
"Ngươi đối với luật pháp thần thánh giáo rất có hiểu biết. Tốt lắm, đứa trẻ lương thiện, ngươi thật sự định tha thứ cho Frisbie ư?"
"Đúng vậy!"
Đỗ Trần kiên định nói, trong lòng thầm tính toán: "Frisbie là con của đế quốc tài chính quan đại thần a. Tài chính đại thần chuộc tội cho hắn có thể ít hay sao."
Lúc này, Frisbie cũng thấy được hy vọng sinh tồn, lập tức gào:
"Ta nguyện ý chuộc tội bằng kim tệ, bao nhiêu không thành vấn đề, cha ta là đế quốc tài chính đại thần, thậm chí có thể sử dụng cả quân phí của đế quốc để chuộc tội cho ta." - Thật là một tên nhát gan, hắn sợ đến mức chuyện như vậy mà cũng phun ra được.
"Frisbie, nếu ngươi dám nói như vậy một lần nữa, đến cả cha ngươi ta cũng đưa lên giàn hỏa thiêu." - Ferdinand cảm thấy bực mình, lạnh lùng nhìn Frisbie - "Người đâu, áp giải hắn đi, đợi khi tửu yến kết thúc thì thông báo cho cha hắn biết."
Frisbie bị áp giải xuống, bất quá vẻ mặt hắn không khó coi chút nào cả, bảo trụ được tiểu mệnh đã là quá tốt rồi.
"Cảm tạ người đã vì con mà chủ trì công đạo, đức giáo phụ tôn kính." - Đỗ Trần lễ phép nói.
"Bảo vệ loài người là chức trách của đấu thần, ta thân là giáo phụ của giáo khu Lanning đế quốc, trọng trách càng lớn, huống chi con lại là hậu duệ của thánh huy đấu thần, tổ tiên của chúng ta lại là hảo chiến hữu."
Giáo phụ thấy Đỗ Trần rất lễ phép, lại có khí chất thân thiện nên rất thích hắn, ông đặt tay lên trán Đỗ trần nói:
"Nhân danh Ferdinand, ta chúc phúc cho con, Francis Shigeru St. Kain."
Đỗ Trần không minh bạch ông già này chúc phúc mình có nghĩa cụ thể gì, nhưng lại nghĩ lão là người đứng đầu thánh giáo tại Lanning đế quốc, hắn được đích thân lão chúc phúc nhất định có chỗ tốt. Nghĩ vậy, Đỗ Trần cung kính quỳ xuống, nói:
"Cảm tạ sự chúc phúc của người, giáo phụ tôn kính."
"Có công mài sắt có ngày nên kim, không cần cảm tạ, đây là phần thưởng xứng đáng cho con." - Ferdinand bỏ tay ra khỏi trán Đỗ Trần, đoạn đan hai tay vào nhau, cười nói - "Gần đây có nhiều người nói cho ta biết con là một đứa nhỏ lương thiện, giúp đỡ rất nhiều người nghèo khó. Bây giờ ở thành nam mọi người đều gọi con là "sự tôn kính của thành St.John"."
"Đa tạ mọi người đã ca ngợi nhưng con cho rằng người mới thích hợp với vinh dự đó."
Ferdinand mở miệng cười, ấn tượng tốt với Đỗ Trần cũng tăng lên.
"Tốt lắm, bây giờ con có thể về nhà, bất quá sáng mai con phải quay lại, con có hai việc. Đầu tiên là thương lượng về số tiền để chuộc tội. Thứ hai, vị đấu thần kia dù cứu con nhưng hắn giữ vật của gia tộc St. Christian, ta cần con hợp tác để điều tra."
"Vâng, sáng mai con nhất định sẽ đến đúng giờ."
Đỗ trần cười thầm đi ra khỏi đại giáo đường, đấu thần che mặt cái rắm a, tất cả đều là do ta dựng nên. Bây giờ mới là tảng sáng, hắn bị Frisbie chặn đường lúc nửa đêm, tuy thế việc tốt đến với hắn còn nhanh hơn cả trộm tiền của Frisbie. Người trên đường không có ai, Đỗ Trần cho tay vào khố, lôi ra thánh khí, mỉm cười:
"Ta chỉ cần biết tại giáo đường không ai có khả năng bắt ta phải cởi khố, ai, giấu tang vật ở đây quả là an toàn."
Về đến nhà, Đỗ Trần phát hiện trước cửa trang viên tụ tập rất nhiều người, cha Anginus, nhị ca Charles, còn có rất nhiều võ sỹ của gia tộc, thậm chí đại ca phong lưu khoái hoạt không ở trên giường trái ôm phải ấp mỹ nữ mà cũng tới đây. Bọn họ đang quỳ gối cầu nguyện trước pho tượng tổ tiên.
Đại ca Steven nhìn thấy Đỗ Trần đầu tiên, cao giọng hô lớn:
"Francis, rốt cục đêm qua ngươi làm gì, mau đến cầu nguyện tổ tiên đi."
Anginus liếc mắt nhìn Đỗ Trần, quát:
"Tới đây, quỳ xuống tạ tội với tổ tiên."
Hôm nay là thần lịch ngày 13 tháng 9 năm 1277 là ngày Thần An, nghe nói một ngàn năm trước, xảy ra trận đại chiến sinh tử của loài người, trong ngày này nhiều đấu thần đã hy sinh vì sự an nguy của nhân lọai. Do đó, hàng năm vào ngày thần an, khi mặt trời mọc, mọi người đều cầu nguyện để linh hồn họ được yên nghỉ.
Tổ tiên của gia tộc Shigeru St. Kain chết ở trận chiến này nên ngày thần an đối với gia tộc St.Kain cũng là ngày giỗ tổ tiên.
Đỗ Trần lập tức chạy tới, cung kính quỳ gối xuống đất ở phía sau cha, mặt hướng về pho tượng Shigeru. Lúc này, âm thanh của Charles lạnh lùng vang lên:
"Francis, ngày cầu nguyện tổ tiên ngươi còn dám đến muộn, ngươi còn có cái gì không dám làm nữa."
"Chẳng phải đệ đệ cũng đã đến đúng giờ còn gì." - Steven nói giúp Francis.
Đỗ trần đưa mắt nhìn Charles, đối với nhị ca này, sự kiên nhẫn của hắn đã tới cực điểm. Đêm qua nếu không phải vì hắn, Đỗ Trần cũng không gặp phải nguy hiểm, nếu Đỗ Trần không có liên hoa nội kình, không chừng hắn đã bị Charles gián tiếp đưa sang kiếp khác.
"Nhị ca, sở dĩ ta tới chậm là do ngươi làm hại."
"Ta ư, ngươi nói lung tung cái gì thế." - Charles tức giận nói.
"Đêm qua, ngươi bắt ta phải đi về một mình, kết quả Frisbie..." - Đỗ Trần giải thích một hồi sau đó nhìn Anginus đợi quyết định.
Anginus nhìn ba con trai, nói:
"Mặt trời đã mọc, hãy cầu nguyện trước tổ tiên dòng họ Shigeru đã." - Nói xong ông bắt đầu dập đầu.
Sau khi quỳ ba lần, lạy chín cái, gia tộc St.Kain đồng thanh niệm một tràng văn, nội dung không có gì ngoài việc tuyên dương công đức của Shigeru, cái gì mà nghìn năm trước loài người gặp phải họa diệt tộc, lúc này loài người cùng ma tộc đối kháng, sau một chiến dịch Shigeru đã hy sinh anh dũng nhưng đến chết cũng không ngã xuống.
Niệm xong tràng văn Anginus ra lệnh cho những người khác trở lại trang viện, khi còn lại ông và ba người con trai, Anginus nói:
"Đêm qua Charles không đúng."
Nghe thế, Đỗ Trần trong lòng cảm thấy ấm áp, cha mặc dù lãnh đạm với mình nhưng cũng biết đến đạo lý.
Anginus nói tiếp làm Đỗ Trần nộ hỏa xung thiên, tức đến hộc máu:
"Steven, ngươi cũng có trách nhiệm, ngươi không nên để Francis tham gia tửu yến, Francis, sau này ngươi cố gắng ở nhà, ít ra ngoài cho ta. Frisbie thích làm chuyện đó thì ngươi quản làm gì. Ngươi cũng biết sự tình đêm qua có thể làm cho tài chính bộ có ác cảm với bên quân đội, ta là tướng của một quân đoàn, quân phí đã ít giờ lại còn có nguy cơ bị giảm."
"Nói như vậy con cứu người là hoàn toàn sai rồi." - Đỗ Trần nhìn thẳng vào Anginus nói không úy kỵ - "Con không phải chính khách, không quản chuyện quân phí tài chính lôn xộn này, con chỉ biết con không sai khi cứu người."
"Ngươi còn dám cãi lại?" - Anginus trong mắt xuất hiện một tia sáng, vung tay đánh thẳng vào mặt Đỗ Trần.
Liên Hoa Bảo Giám
/522
|