Harry lưng mang bao to bao nhỏ hành lý đi theo sau Đỗ Trần, hôm nay sau khi Đỗ Trần cùng đấu thần Thomas - người của thánh giáo mật đàm mấy giờ, chuẩn rời khỏi thành St. John.
Mặc dù Beiermengde tiểu thư trong lúc nói chuyện phiếm với Harry, nói chủ nhân muốn rời đi khỏi thành St. John là vì đào hôn, nhưng Harry lại cảm thấy không đúng, với nghề vỗ mông ngựa lấy lòng và căn cứ vào sự hiểu biết của hắn với chủ nhân trong thời gian này, hắn hiểu được Đỗ Trần trước khi nghi thức đính hôn tiến hành, sẽ cố ý cùng đại công Angius đối nghịch, làm mất mặt mũi hắn. Hai là, rất có thể là trước khi nghi thức đính hôn bắt đầu sẽ cự tuyệt tiểu thư Avril - để đi sớm, trước mặt mọi người sẽ nói:
- Tiểu thư, ta thật sự không muốn cưới ngươi, càng dễ làm cho người ta tiếp nhận, cũng càng dễ dàng cấp cho tiểu thư Avril lưu lại vài phần thể diện quý tộc.
Nếu thật như vậy, vậy chủ nhân cũng không chán ghét tiểu thư Avril.
Harry lặng lẽ liếc mắt đánh giá Đỗ Trần đang ôm nữ nhi đi phía trước, sau đó chôn thật sâu ý nghĩ của mình trong đáy lòng, không nên suy nghĩ nhiều việc không nên nghĩ, đây là bổn phận của người hầu.
Cùng lúc này, mười mấy người bên Đỗ Trần, đều muốn đi theo hắn tới lãnh địa bên sông New Zealand, mà những người này đều xuất thân là bần dân ở thành nam, đều từng chịu qua ơn huệ lớn lao của Đỗ Trần, sự trung tâm không thể nghi vấn - ít nhất bây giờ là vậy. Hơn nữa bọn họ có biểu hiện xuất sắc trong Liên Hoa từ thiện cơ kim, có tiềm lực thật lớn để tài bồi, cho nên Đỗ Trần đưa bọn họ đến lãnh địa học tập từ quan viên đế quốc một chút, ngày sau, những người này sẽ là quan viên hành chính chủ yếu của New Zealand. Cũng là thuộc hạ thân tín của Đỗ Trần.
Bây giờ, một trong những người này hỏi:
- Lĩnh chủ đại nhân, ngài không phải muốn đi khu sứ quán hội họp với các học sinh sao. Sau đó tới quả viên cưỡi Á Long liễn đi tuần tra lãnh địa? Sao lại cầm theo hành lý nhàn du ở khu thành nam?
- Đi? Những người này không có khả năng để cho ta dễ dàng rời đi thành St. John.
Đỗ Trần cười:
- So với bị người chặn ở cửa thành không bằng chủ động thì hơn.
Người nọ có thể được tuyển từ trong hơn mấy ngàn nhân viên thủ hạ trong cơ kim sản nghiệp, tự nhiên cũng có ý nghĩ nhất định. Hắn hơi trầm ngâm, gật đầu nói:
- A, là nghi thức đính hôn của ngài cùng tiểu thư Avril sao? ân, nếu ngài rời đi như vậy, thể diện của Angius đại công tước đại nhân...
Hắn không có nói xong.
Đỗ Trần tiếp lời vừa cười vừa nói:
- Không nên học theo quý tộc đế đô, ở trước mặt ta, có gì nói đấy, hơn nữa phải nói thật! Sau này các ngươi thành quan viên quý tộc bên trong lãnh địa, ta cũng hi vọng các ngươi giống bây giờ, nên nói cái gì thì nói cái đó.
Người nọ cười hề hề, mấy kẻ đồng hành cũng gật đầu, trong lòng tràn ngập cảm kích với Đỗ Trần - ai có thể nghĩ, một năm trước bọn họ là bần dân vô cùng cực khổ, một năm sau, bọn họ đã được thủ lãnh của chính phủ tương lai được bồi dưỡng, trở thành đại quan quý tộc cũng không phải là một giấc mộng hư vô mờ mịt. Mà hết thảy, đều là Francis đại nhân cấp cho.
Oanh long, oanh long, tiếng vó ngựa điếc tai từ xa vang tới, Đỗ Trần vừa nhìn khóe miệng đã lộ ra một nụ cười lạnh.
Angius đại nhân, ta biết nguơi nhất định không cho ta rời khỏi thành St. John.
Sắc mặt giận dữ của phó tổng trưởng đế quốc, thần sắc của hơn năm mươi hồng y giáp sĩ theo sau hắn cũng nghiêm nghị, đằng đằng sát khí! Thấy tình hình này, người đi trên đường lập tức dạt ra, sợ liên lụy tới mình! Lão thiên, Angius nguyên soái trong lúc xuất chinh, cũng là thế này sao?
Dịch Cốt cũng cười rộ lên lạnh lùng:
- Thiếu gia, Angius mặc chiến giáp Shigeru, lưng đeo thánh viên trường kiếm, cưỡi bát cấp dị thú hỏa diễm lân sư giáp, lại dẫn theo năm mươi thành viên tinh nhuệ nhất của thánh viêm kị sĩ đoàn, xem ra... hắn chuẩn bị sử dụng bức ngài lưu lại đính hôn rồi.
Đỗ Trần vuốt mũi cười cười:
- Trong dự liệu, Angius đại công của chúng ta, vì thể diện của hắn mà cái gì cũng có thể làm! Sợ là một số chuyện hắn làm không có được.
Nói xong hắn ý bảo mười mấy lương đống tương lai lui ra phía sau, chính mình cùng Dịch Cốt tiến lên nghênh tiếp.
- Francis, ngươi thử rời khỏi thành một bước xem.
Angius ngồi trên hỏa diễm lân giáp sư, rút trường kiếm ra, "Đinh" một tiếng đâm tới trước mặt Đỗ Trần:
- Nghi thức đính hôn đã thông cáo cho mọi quý tộc của đế đô, trước khi đính hôn ngươi không thể rời khỏi thành, nếu không mặt mũi trang viên St. Kain ở đâu, hậu duệ của tổ tiên Shigeru làm sao có thể đối mặt với các đại quý tộc đế đô chứ? ân?
Đỗ Trần ngẩng đầu nhìn sắc trời một chút, tựa hồ không thấy Angius đang tức giận trừng trừng, thật lâu sau hắn mới không nhanh không chậm nói:
- Angius đại công tước, xem ra ngài hẳn phải gặp tế tự rồi, bởi vì ngài thật sự gặp chút vấn đề đó. Ta nghĩ, lời của ta ngài đã biết, chẳng lẽ lần trước ta nói không rõ ràng sao, hay là ngài nghe mà không hiểu?
Angius nghiêm mặt, sát khí chằm chằm nhìn Đỗ Trần:
- Ngỗ nghịch tử...
- Chú ý! Xin chú ý cách dùng từ của ngươi, ta nhớ kỹ, ngươi đã trục xuất ta ra khỏi gia môn! Ta không hề là trực hệ hậu duệ của Shigeru! Đặc biệt không phải nhi tử của ngươi.
- Giỏi, ngươi có thể không thừa nhận là nhi tử của ta, nhưng ngươi không thể thay đổi sự thật ngươi là hậu duệ của Shigeru! Francis, chẳng lẽ ngươi muốn cho uy danh của tổ tiên Shigeru bị bôi nhọ sao?
Đỗ Trần nhún vai:
- Uy danh của tổ tiên, là ở sa trường sinh tử dùng chiến công hiển hách mang lại, không phải là nhờ cái loại thủ đoạn liên hôn chính trị của kẻ vô năng mang lại, hiểu không? Angius đại công tước, ngài hẳn là biết, tới cùng là ai khiến uy danh của tổ tiên bị bôi nhọ rồi chứ.
Đây là một câu chửi trắng trợn phó tổng trưởng, và không có lời nào có thể tồi tệ hơn! Angius nhất thời hắng giọng, nhảy xuống ngựa, trường kiếm chỉ xuống đất! Hỏa diễm lân giáp sư của hắn cũng tinh thần hưng phấn, mở ra miệng rộng với hàm răng lớn, chờ đợi lâm trận.
Bá! Thành viên thánh viêm kỵ sĩ đoàn rút trường kiếm ra khỏi vỏ.
Đỗ Trần đánh ánh mắt kêu Dịch Cốt chuẩn bị động thủ, hắn cười nói:
- Phó tổng trưởng các hạ, chẳng lẽ ngươi muốn giết chết một vị bá tước, một vị lĩnh chủ của đế quốc ngay trên đường sao?
Angius cười nham hiểm:
- Luật pháp của thánh giáo quy định, tộc trưởng thần duệ gia tộc có một bộ phần thần quyền! Ta dùng danh nghĩa của tổ tiên giết ngươi, là tuyệt đối hợp pháp? Francis, chỉ cần ngươi thành thật theo ta trở về đính hôn, ta sẽ tha cho ngươi một mạng.
Hắn nhìn thoáng qua Dịch Cốt, trong lòng cười lạnh, đúng vậy, tùy tùng của ngươi quả thật rất cường đại, trình độ cường đại đủ để dễ dàng giết chết ta, nhưng ngươi dám kêu hắn giết chết phó tổng trưởng đế quốc ngay trên đường sao? Hừ, hôm nay mình đang ở thế thắng, nhất định phải nghiêm khắc giáo huấn ngỗ nghịch tử này.
Kỳ thật Angius căn bản không biết, nếu Đỗ Trần thật sự muốn làm vậy, Dịch Cốt tuyệt đối không chút do dự giết chết Angius. cho dù là đế quốc phó tổng trưởng thì sao?
Chú ý tới bình dân vây xem ở xa xa ngày càng nhiều, Đỗ Trần đột nhiên bĩu môi cười, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý, thoáng chốc biến đổi. Ngữ khí của hắn chuyển từ cứng rắn sang bi thương:
- Ngài thật sự muốn vì một chuyện riêng, mà bức ta tham gia một liên hôn chính trị sao?
Thanh âm đau khổ, hơn nữa thanh âm đề cao, hồn nhiên không giống với âm điệu thấp giọng trào phúng của hắn với Angius.
Angius sửng sốt, chuyện gì xảy ra vậy? Francis khi nào lại nói chuyện "mềm dẻo" như vậy?
Tiếng kêu lớn của Đỗ Trần truyền ra rất xa, không ít bình dân đang đứng xem náo nhiệt đều nghe được. Trong mắt bọn họ, Đỗ Trần vừa rồi thậm chí một câu kiêu ngạo giáo huấn Angius đều không nghe thấy, chỉ thấy Angius sát khí đằng đằng, dùng thái độ như với thú nhân Mc Allen để đối phó với nhi tử của mình. Điều này khiến bình dân nghĩ sao? Bây giờ Đỗ Trần trong lòng bình dân có địa vị gì?
Nơi này là khu bình dân thành nam, đại bản doanh từ thiện cơ kim của Đỗ Trần.
Đích xác, bình dân tự nhiên không dám tiến lên chỉ trích đế quốc phó tổng trưởng, nhưng dựa vào Đỗ Trần mới có thể có cơm ăn áo mặc vô ưu phiền. Trong công nhân của cơ kim sản nghiệp cũng có mấy người kích phẫn lớn mật, dần dần, thanh âm nói thầm ở phụ cận cũng truyền vào tai Angius.
- Làm gì vậy? Phó tổng tổng trưởng đại nhân cũng quá mức phận rồi. sao có thể làm vậy với nhi tử của hắn chứ?
- Đúng, quá mức rồi.
- Các ngươi biết cái gì? Trước đó vài ngày, mấy người ở phương nam thay đại nhân Francis kêu oan mà tới đế đô nói cho ta biết, Angius đại công vì Francis đại nhân mang cự khoản một vạn kim tệ đi cứu tai dân, cho nên tước đoạt quyền lợi tế tổ của Francis đại nhân.
- A? Cứu tai dân sao có thể là sai? Angius công tước quá không để sống chết của tiểu dân trong lòng... nếu Francis đại nhân là phó tổng trưởng thì tốt hơn.
Lời đồn, luôn dần dần biến chất khi truyền lưu. người xem náo nhiệt ngày càng nhiều, tiếng nói thầm cũng ngày càng lớn. Hết thảy, bát cấp đấu thần Angius sao lại không nghe được chứ.
Dần dần, trên mặt Angius không ngừng biến đổi.
Đỗ Trần thần tình bi sầu tới bên Angius, nhìn qua, như là nhi tử chịu ủy khuất lớn lao đang khẩn cầu phụ thân tha thứ cho hắn, nhưng Đỗ Trần lại nói vào tai Angius những lời khắc độc vô cùng:
- Phó tổng trưởng các hạ, không biết ngài tin hay không, hôm nay ngươi chỉ cần dám động thủ, ta có thể cho danh tiếng của ngươi trong lòng bình dân đổ vỡ! Để cho bình dân nằm mơ cũng mắng ngươi.
- Hừ! Khư khư mấy tên bình dân, có thể làm gì ta?
Angius cứng đầu đối đáp, nhưng kỳ thật tâm cũng lạnh đi. Quan thanh chánh tích, không có quan thanh, lấy đâu ra chánh tích?
Đỗ Trần cười âm lãnh:
- Bình dân? Nói cho ngươi một câu nói, dân tâm là gốc rễ của quốc gia! Bệ hạ sẽ không cho phép một công tước cả ngày bị người dân nguyền rủa ở lại vị trí phó tổng trưởng thống suất bộ đâu.
- Nếu không, thống suất bộ của ngươi đi chiêu lính, sẽ có bao nhiêu bình dân tự nguyện tham gia quân ngũ? Thống suất bộ của ngươi chưng tập hậu cần, có bao nhiêu thương nhân nguyện ý cống hiến quân lương? Nghĩ đi, trên chiến trường, cha mẹ của binh lính dưới tay ngươi đều mắng ngươi, vậy, trong bọn lính sẽ có bao nhiêu người nguyện ý vì ngươi chém giết... a! Ngươi còn trẻ, không nên hồ đồ như lão già, hẳn là có thể hiểu được lợi hại chứ.
Angius phẫn hận nhìn chằm chằm vào Đỗ Trần, cắn răng, tay nắm chuôi kiếm có chút chần chừ, hắn nói cứng:
- Francis, bớt nói nhảm! Hừ, người làm quan nhiều năm lại bị một kẻ chả có gì như ngươi vu khống sao? Chiêu số của ngươi đã bị ta dùng qua rồi.
- Đúng vậy, địch nhân của ngươi cũng vu khống, nhưng năng lực ảnh hưởng của họ trong giới bình dân có thể so với ta được sao? A, ngươi nói, kẻ địch của ngươi vu khống ngươi, bình dân có bao nhiêu người tin tưởng? Nhưng nếu ta nói ngài tham ô ăn hối lộ, bình dân sẽ có bao nhiêu người không tin? Ít nhất hai mươi vạn bình dân thành St. John, những người sống hai bên tám trăm dặm sống New Zealand sẽ tin mà không nghi ngờ, ta nói đúng không?
Làm sao bây giờ? Thả hắn đi, thể diện của mình trong giới quý tộc sẽ hoàn toàn mất hết. Bắt Francis... không nói tới danh tiếng trước mặt bình dân, chỉ bằng cửu cấp đấu thần bên cạnh hắn, cũng khó mà ứng phó nổi rồi.
Nói thật, Angius hôm nay vì Đỗ Trần cự hôn, thể diện của hắn bị xấu đi không ít, nhưng ít nhất cũng phải làm hình dáng bảo trụ lại thể diện của quý tộc.
Nhưng không nghĩ tới, thể diện của hắn bây giờ lại càng xấu.
Angius khó khăn, Đỗ Trần lại nở nụ cười, tiếp tục thấp giọng nói:
- Phó tổng trưởng uy danh hiển hách các hạ, không thể quyết định sao? Xem ra ngươi chẳng những tính tình không tốt, ngay cả đầu óc cũng có vấn đề, sao không nói gì, ngay cả đầu lưỡi cũng chuyển rồi sao? Thật đáng thương! Đường đường là trực hệ hậu duệ của thần Shigeru, sao càng nhìn càng thấy ngu thế?
Đỗ Trần mang tất cả oán khí phát tiết ra.
Angius quả thật bị Đỗ Trần chọc điên tiết:
- Ngươi súc sinh này, ta hôm nay nhất định phải giết ngươi!
Angius giơ kiếm lên muốn hạ lệnh công kích.
Đỗ Trần cười ha ha nhìn Dịch Cốt đang đề phòng, bởi vì Liên Hoa nội kình nói cho hắn biết, cuộc hội đàm của hắn với Thomas mấy giờ liền đã đạt được kết quả... trợ thủ tới rồi.
Một thanh âm uy nghiêm vang lên:
- Phó tổng trưởng đại nhân, ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn thử công kích sủng nhân của thần - Francis các hạ sao?
Trợ thủ này dĩ nhiên là giáo phụ đại nhân của giáo khu Lanning - Ferdinan.
Ferdinand với vẻ mặt hòa ái tiến tới Đỗ Trần:
- Hài tử thân ái của ta, Francis, ngươi hôm nay rời thành St. John, sao không nói cho ta, ta tới tiễn ngươi đây.
Đỗ Trần cũng tươi cười trả lời:
- Giáo phụ đại nhân thân ái, ta chỉ không muốn trở thành vật hy sinh cho liên hôn chính trị thôi, lại không muốn cùng Angius đại nhân xung đột, cho nên...
Ferdinand kinh ngạc hỏi:
- Hôn nhân của ngươi? Sao ta hoàn toàn không biết? Không phải là trò cười sao?
Ngươi không biết? Angius vừa nói ra miệng liền thu lại, chuyện đã thông báo trong giới quý tộc đế đô, ngài thân là giáo phụ Lanning sao lại không biết?
Bọn họ nhất định là đang diễn cho mình cùng bình dân phụ cận xem đây.
Nhưng Angius sao dám làm Ferdinand phát hỏa. Nghe câu hỏi của Ferdinan, hắn lập tức nói rõ hôn sự của Đỗ Trần, cũng lập tức mời Ferdinand tới dự, hết thẩy đều y theo nghi lễ quý tộc.
Sau đó mấy người tụ lại, thanh âm phi thường nhỏ, khiến bình dân chung quanh không nghe được gì cả.
Ferdinand nghiêm túc nhìn chằm chằm Angius, lạnh lùng nói:
- Phó tổng trưởng các hạ, Angius công tước đại nhân, ta phải nói cho ngài, hôn lễ của Francis cùng Avril sợ rằng khó có thể cử hành! Bởi vì trong hôn lễ của bọn họ, tuyệt không có một giáo sĩ náo dám tuyên bố nó có hiệu lực.
Angius trợn mắt há mồm:
- Ngài, ngài nói cái gì? Hôn sự này là ta cùng Antoine quyết định chứ? Tư sự của hai nhà chúng ta, sao có thể?
Ferdinand vẫn lạnh lùng như trước nói:
- Thật đáng tiếc, Francis là sủng nhân của thần, hắn bây giờ là bạch y đại giáo chủ của thánh giáo, hơn nữa... hôn nhân của hắn, sợ rằng phải hỏi qua giáo hoàng bệ hạ.
- Cái gì? Ngài nói, súc sinh này là thánh giáo bạch y đại giáo chủ, ngài lầm rồi sao?
Angius chấn động.
- Angius công tước, ngươi vừa rồi đã nhục mạ một vị bạch y đại giáo chủ của thánh giáo, nếu Francis các hạ truy cứu, ngươi có thể rất phiền toái đó.
Ferdinand dùng ánh mắt băng lãnh nhìn Angius.
Đỗ Trần cười híp mắt xem kịch vui, thấp giọng nói:
- Angius là trực hệ hậu duệ của thần Shigeru, ta không thể truy cứu, huống chi hắn dù sao cùng là...
Đỗ Trần không có nói hết, hắn đã bước nhanh tới bên Angius, nghiêng người kề tai hắn, dùng ngón tay thầm điểm lên vai hắn.
- Một giao dịch, hôm nay, ta cho ngươi không mất thể diện trước mặt mọi người, không chịu tội sỉ nhục thánh giáo, hơn nữa thánh giáo ngày sau cũng sẽ ủng hộ lớn hơn với ngươi! Nhưng, ta có quyền lợi tiến vào tổ lăng, cùng hết thảy vật phẩm của mẫu thân! Hết thảy.
Angius nở nụ cười, nhưng cười rất khó coi! Bởi vì hắn bây giờ hoàn toàn không đấu lại được Đỗ Trần, hắn không có quyền lựa chọn, nhi tử của mình trong thời gian ngắn, có thành tựu lớn như vậy, bá tước, phong địa lĩnh chủ, lại còn là bạch y đại giáo chủ của thánh giáo, nếu thời gian có thể quay ngược lại...
Đỗ Trần cũng cười, nhưng tâm tình của hắn bây giờ thật sự sảng khoái, bất quá bây giờ để hạ đài, hắn xoay người nhìn mọi người vây xem, lớn tiếng cười nói:
- Kỳ thật, phó tổng trưởng đại nhân hiểu lầm ta, ta cũng không phải chê hôn lễ này, cũng không có ý tứ chống lại mệnh lệnh của tộc trưởng gia tộc! Chỉ khác biệt là, ta rất tôn trọng tộc trưởng, nhưng ta Francis đã lập hạ lời thề đấu thần, bình dân bên trong tám trăm dặm sông New Zealand, chỉ cần có một người chịu đói, ta sẽ không kết hôn! Lời thề này... do giáo hoàng bệ hạ làm chứng.
Ferdinand lại cười nói:
- Angius đại nhân, bây giờ ngươi hiểu chứ? Trong lãnh địa của Francis các hạ, chỉ cần còn 1 bần dân, hắn sẽ không lập gia đình! Nếu ngài muốn buộc hắn lập gia đình, trước tiên phải loại bỏ chứng nhân của lời thề này, giáo hoàng bệ hạ nguyện ý sao.
Angius không biết mình có thể nói gì, làm gì, không thể làm gì khác hơn là ngơ ngác nhìn Đỗ Trần biểu diễn. Hắn tuyệt không có nghĩ, ảnh hưởng lực của Đỗ Trần, đủ để vận dụng danh nghĩa của giáo hoàng bệ hạ can thiệp tràng hôn nhân này.
- Francis đại nhân nói gì…. các ngươi nghe rõ không?
- Nghe rõ, trời ạ. tại sao ta không phải bình dân hai bên bờ sông New Zealand...
- Ai, thật sự hâm mộ bình dân hai bên bờ sông New Zealand, bọn họ có được một vị lĩnh chủ thiện lương nhất, nhân từ nhất tam đại lục.
- Nhưng nội dung của lời thề này có thể thực hiện sao?
Trong tiếng than của bình dân, Angius kêu lên hai tiếng, phối hợp:
- Nguyên lai là như vậy, xem ra ta sơ xuất rồi. Không thể tưởng Francis ngươi cũng lập thệ một lời thề vĩ đại như thế. Hơn nữa do giáo hoàng bệ hạ làm chứng! A a, chuyện giáo hoàng bệ hạ làm chứng, ta cùng thủ tướng Antoine đều không dị nghị! Tốt lắm, nghi thức đính hôn hủy bỏ.
Ferdinand cười híp mắt mở hai tay:
- Vinh quang của thần chiếu rọi thế gian! Công tước các hạ ngài y theo ý nguyện của thần mà làm, tất sẽ nhận được sự sủng ái của thần...
Xa xa, trong một xe ngựa.
Antoine nghe được Đỗ Trần dụng đấu khí lớn tiếng nói ra lời thề đấu thần, buồn bã thở dài:
- Avril, gia gia...
- Không gia gia! Francis vì bình dân lập hạ lời thề đấu thần, ta hẳn là vì có người yêu như vậy mà cao hứng mới đúng! Ta nguyện ý chờ, chờ bao năm đều có thể.
Avril chăm chú nói, bất quá, trong lòng nàng đau xót.
Antoine nhìn cháu gái trong lòng cũng đau xót, vội la lên:
- Nha đầu ngốc, gia gia nói thật với ngươi, Francis thật sự là biến tướng cự hôn thôi! Hắn không muốn cưới ngươi! Chỉ là ta cùng Angius đều không nghĩ đến, hắn cũng nghĩ ra... thủ đoạn cao minh như thế! Thề, lại dùng danh nghĩa giáo hoàng bệ hạ làm chứng! Cứ như vậy, Francis khống chế hôn nhân trong tay mình, thiên hạ rốt cục không có kẻ nào có khả năng can thiệp.
Avril cười thê mỹ:
- Avril biết, Avril không ngốc. Hơn nữa cháu gái rõ ràng, Francis anh tuấn, có nhiều tài sản, phẩm hành không thể chê, lại là Thiên Sứ Thủy Thân, tuổi còn trẻ mà có lĩnh thổ tám trăm dặm, thành chư hầu một phương... nam nhân như vậy, nữ nhân thích hắn nhiều lắm, hắn không nhất định coi trọng ta. Nếu phương pháp bình thường, tất nhiên phương pháp vừa rồi có thể có được con người hắn, nhưng không có được tâm của hắn, ta muốn là muốn tâm hắn, huống chi hắn làm gì sai sao?
- A? Cháu gái ngươi không phải bệnh rồi chứ? ... ai!
Antoine thở dài một hơi.
Avril vén màn xe, nhìn Angius cùng Đỗ Trần ở xa xa đang rời đi, kiên định:
- Gia gia, gần đây người làm gì, Avril đều biết! Bỏ qua thủ đoạn chính khách đi, hạnh phúc của Avril, phải do mình tìm được.
- Ngươi...
- Đấu thần khảo thí năm nay mau chóng bắt đầu... ta sẽ chứng minh cho Francis, ta là người yêu hắn nhất, cũng là vị hôn thê tốt nhất.
Antoine lắc lắc đầu, trong lòng thở dài không thôi.
-------------
Trang viên St. Kain.
Đỗ Trần cười cười đi tới khuê phòng của mẫu thân, tiếp thu hết thảy vật phẩm quan hệ tới Mayfair, lại đi vòng quanh một vòng:
- Phó tổng trưởng đại nhân, có đây không?
Angius đối với việc Đỗ Trần ở trong nhà không có được nét mặt dễ coi, hắn lạnh như băng nói:
- Mọi thứ, đều ở đây!
Hắn cắn răng nói thêm một câu:
- Bạch y đại giáo chủ các hạ.
Đỗ Trần lạnh lùng liếc nhìn hắn:
- Không hài lòng sao? Nói cho ngươi rõ, ta biết ngươi dám chắc sẽ cản ta ra khỏi thành, cho nên cố ý mang theo hành lý đi tản bộ trong khu bình dân dụ ngươi tới, sau đó dụng danh vọng dân tâm, uy áp của thánh giáo hai điểm này bức ngươi, thể diện của ngươi! Hừ! Ngươi biết sao rồi chứ?
Trong lúc này, lão Fuye được hai lão tổ mẫu mời tới, Đỗ Trần vội tiến lên nghênh đón, thân thiết nắm tay lão Fuye:
- Bá bá, ngài hầu mẫu thân ta nhiều năm, nhất định đối với những thứ bên người hiểu rõ phi thường, ngài hỗ trợ một chút. Vừa rồi phụ thân đại nhân đáp ứng, chuyển tất cả đồ vật của mẫu thân cho ta.
Lão Fuye kinh hãi nhìn qua, lập tức giúp Đỗ Trần nhìn, đột nhiên nói:
- Công tước đại nhân, phu nhân trước khi lâm chung lưu lại cho ngài một thánh khí.
Liên Hoa Bảo Giám
/522
|