Con cự mãng ngửa mặt lên trời, "ti ti" phun khí độc, cắm đầu xuống đất, "oanh" một tiếng, khi nó ngẩng đầu lên, Abdul bá tước vừa kêu cứu đang nằm trong miệng nó.
Ngay sau đó lại một cái đầu rắn khác thò ra, thôn quý tộc biến thành một chuồng rắn!
Không chỉ có vậy, xa xa trên biển có thể thấy thấp thoáng mấy cái đầu rắn trong nước, số lượng bao nhiêu không thể biết được.
Đấu thần phù hộ, không, Bồ Đào phù hộ, ngộ không sư huynh, ngươi có ở đâu thì hãy đến giúp ta a!
Đỗ Trần không kêu nổi, khó trách hắn, người bình thường không biết lá gan lớn thế nào, nhìn vào đàn rắn vô tận trước mặt không bị dọa đến ngất đi cũng là can đảm rồi.
Kinh hoàng qua đi, Đỗ Trần đem tất cả liên hoa nội kình dồn vào hai chân, chạy như điên về doanh trại nạn dân.
Đám quý tộc kia thì chết không đáng tiếc, còn mười vạn tai dân phía bắc thì hoàn toàn vô tội, phải báo tin cho bọn họ bằng không tất cả sẽ biến thành điểm tâm cho lũ rắn.
Vừa chạy, Đỗ Trần vừa quay đầu lại kiểm tra tốc độ truy đuổi của đàn cự mãng.
Vừa quay đầu lại, hắn phát hiện ra một sự tình kỳ quái.
Đám cự mãng này hình như có người chỉ huy, đội ngũ mặc dù hỗn loạn nhưng tất cả đầu rắn đều hướng về một phía, từ thôn quý tộc có mấy người may mắn trốn thoát, chúng cũng không truy kích, chỉ có người trên đường đi của chúng hoặc tấn công chúng thì mới phải xuống nói chuyện với diêm vương.
Bọn chúng chỉ cần di chuyển mà không cần đả thương người.
Đỗ Trần cước bộ chậm lại, nhìn một lát thì trong lòng càng xác nhận ý nghĩ của mình, đàn cự mãng này quả nhiên là chỉ đang di chuyển.
Thấy hướng di chuyển của chúng, Đỗ Trần cả kinh, hơn mười dặm theo hướng bọn chúng đi là thành Antwerp.
Phiền toái rồi đây!
Đỗ Trần tiếp tục nhằm hướng doanh trại nạn dân chạy tới.
Hắn dồn liên hoa nội kình xuống hai chân, ở trên mông tựa như một con ngựa đứt cương, mất đi áp chế, bông hoa thứ ba cũng nở ra.
Ba bông ở quẻ càn đều nở, Đỗ Trần đã hoàn thành tầng thứ nhất của Liên Hoa Bảo Giám.
Bông đầu tiên cho hắn nội kình, bông thứ hai giúp hắn tẩy cân phạt tủy, bông thứ ba, cũng là khi quẻ càn hoàn thành, sẽ có chuyện gì đây?
Đang nghĩ, Đỗ Trần bỗng cảm thấy toàn thân đau nhức vô cùng, tựa như có người bẻ xương hắn rồi nối lại.
Thiên nột, không phải là thoát thai hoán cốt đấy chứ?
Lúc này, Norton và Steven đang mang binh lính đến, nạn dân ở cách thôn quý tộc chưa đến năm, sáu dặm đường, bọn họ không quản đến lũ quý tộc nhưng giữa hai nơi chỉ có một bãi đất trống, nhìn qua cũng có thể thấy bờ biển đang hỗn loạn, nhất định có vấn đề nên vội vàng đến tìm Đỗ Trần.
"Đệ đệ, phía trước có vấn đề gì vậy?" - Steven vừa thấy bộ dạng kinh hoàng của Đỗ Trần liền kéo hắn lên lưng ngựa của mình.
"Rắn, không đúng, cự mãng, cự mãng lớn phi thường!" - Đỗ Trần toàn thân đau đớn, miệng lưỡi khô, ngay cả nói ra âm thanh cũng có vấn đề, không ngờ trong mắt mọi người, đứa nhỏ này bị dọa sợ phát khiếp,
"Một đám cự mãng vừa bò qua thôn quý tộc, hiện tại chúng đang tiến đến cảng Antwerp, Norton thúc thúc, hãy bảo người phòng thủ đi!"
Norton nhíu mày, nói:
"Bên trong thành không cần lo lắng, ngày hôm qua sau khi Ziege miện hạ đến, ta đã dùng danh nghĩa phòng dịch để phong tỏa cảng khẩu, phái trọng binh dò xét hải ngạn."
Đỗ Trần cẩn thận nhớ lại, hôm qua, khi bọn họ tiến vào phủ thành chủ thì đang có binh lính công bố lệnh giới nghiêm.
"Nhưng thúc thúc, đàn rắn này lớn phi thường, người tiến lên phía trước một bước là có thể thấy rõ."
Không cần tiến về phía trước, Đỗ Trần vừa dứt lời thì từ dưới đất mọc lên một cái đầu rắn, sau dó tiến đến bờ biển gia nhập đàn rắn.
Trông thấy độ lớn của cự mãng này, Norton hít vội một ngụm khí,
"Shigeru tại thượng, mãng xà lớn như vậy ta mới chỉ thấy khi theo Anginus nguyên soái chinh phạt McCarron đế quốc, hai vị thiếu gia, lập tức theo ta hồi thành để bảo vệ sự an toàn."
Nói xong, hắn ra lệnh cho binh bính bảo vệ hai người trở về.
"Tai dân làm sao đây?" - Đỗ Trần hô to.
"Nếu như đám rắn này chỉ là đi qua thì khẳng định nạn dân doanh không gặp nguy hiểm. Hơn nữa nạn dân doanh cũng có binh lính bảo vệ." - Norton thúc ngựa chạy đi, mặc dù nói thế nhưng ai dám đảm bảo đàn cự mãng sẽ không quay đầu tập kích nạn dân doanh? Lúc này hắn bất chấp nạn dân, hai vị thiếu gia của Anginus nguyên soái mới là trọng yếu.
Đỗ Trần muốn bảo Norton bảo vệ tai dân, nhưng xương cốt toàn thân hắn càng ngày càng đau nhức mãnh liệt, trước mắt hắn tối sầm, ngất đi!
Khi Đỗ Trần tỉnh lại, hắn nhìn thấy mái nhà làm bằng thủy tinh, còn có Steven bên giường nhắc nhở hắn đã trở về phủ thành chủ.
Steven vẻ mặt lo lắng, thấy Đỗ Trần tỉnh lại thì vỗ ngực thở phảo nhẹ nhõm:
"Ai, đệ đệ thân ái của ta, ngươi cuối cùng cũng tỉnh lại, ngươi mà chết không minh bạch như vậy sợ rằng mẫu thân sẽ từ dưới mộ lao lên tìm ta hỏi tội mất."
"Đại ca, an tâm đi!" - Đỗ Trần trên giường định đứng dây, hắn bỗng giật mình phát hiện hình như một chút khí lực hắn cũng không có.
"A, nạn dân không có vấn đề gì, đàn mãng xà này trực tiếp đến cảng Antwerp, không có quay đầu tập kích nạn dân."
Đỗ Trần thở ra một hơi, hỏi:
"Tình hình là đệ bị làm sao vậy?"
Steven nhún vai:
"Thiên nột, đệ đệ của ta, tình hình của mình mà đệ còn không biết a? Cuối cùng tế tự môn cũng không tìm ra nguyên nhân ngươi ngất đi, bây giờ môn nhân trong phủ thành chủ đều nói là ngươi bị đàn rắn dọa đến ngất đi."
Đỗ Trần cười cười, trên lưng hắn đã có xú danh "sỉ nhục" và "ngu ngốc", thêm một cái "non gan" nữa cũng không vấn đề.
"À quên, trên người đệ sao có nhiều châu báu vậy? Vừa rồi tế tự cho người kiểm tra thì phát hiện trên người đệ có một lượng châu báu trị giá ít nhất là một vạn kim tệ!" - Steven vẻ mặt quái dị hỏi.
"Ai, vừa rồi mãng xà tập kích quý tộc doanh địa, trong lúc đệ chạy trốn thì từ trên trời rơi xuống một người bị mãng xà đánh bay, mình đầy châu báu, đệ tiện tay lấy vài thứ quý nhất, đệ nghĩ có thể dùng nó để chẩn tai cho nạn dân."
Đỗ Trần một mặt nói, một mặt thầm đánh giá cơ thể mình, quần áo bị cởi sạch, nhưng kim cương hắn giấu trong khố vẫn còn, điều này chứng tỏ tế tự môn không kiểm tra trong khố hắn, hoa sen trên mông cũng không bị phát hiện.
"Bó tay với ngươi, muốn tiền không muốn mạng, trong tình hình đấy mà còn có thể nghĩ đến việc kiếm châu báu. Lần sau, so với cái mạng nhỏ thì cái gì cũng là thứ yếu!"
Steven đứng lên thu thập một chút y giáp, lúc này Đỗ Trần cũng chú ý tới đại ca đang mặc chanh sắc nhuyễn giáp của ma đấu sỹ,
"Cái đám mãng xà đáng chết kia đang bao vây cảng Antwerp, ta phải đi giúp Norton thúc thúc thủ thành, vì trên tường thành có pho tượng của tổ tiên Shigeru, ta là hậu duệ của ông nên không thể ngồi yên được, ngươi cứ an tâm nghỉ ngơi đi."
"Đàn rắn vây thành?"
"Đúng vậy, hơn nữa đàn rắn này hình như còn học qua binh pháp, con mẹ nó, có thể bày ra được trận vây thành!" - Steven thần sắc cổ quái nhếch mép - "Đàn rắn này đến để cứu ma nữ kia."
"Đại ca, sao huynh biết vậy?" - Đỗ Trần ngạc nhiên hỏi.
Steven không nói gì mà nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như đang nghĩ cái gì.
Đột nhiên, một âm thanh vang lên, truyền khắp cảng Antwerp:
"Ziege, ta biết ngươi đang ở trong thành, trong người ngươi có độc dịch của ta, cho dù ngươi chạy đến chân trời góc biển ta cũng có thể ngửi được ngươi, giao tiểu thư ra đây! Bằng không ta sẽ huyết tẩy hải cảng này!"
"Tên này cứ ba phút lại nói một lần thì còn gì là bí mật nữa." - Steven cười khổ nhún vai.
Liên Hoa Bảo Giám
/522
|