Trên mặt biển tĩnh lặng phía đông bắc đảo Emerald, một đoàn hắc sắc trường phát và mấy chiếc binh đinh màu đỏ lóe lên, trong nháy mắt biến mất trong một huyệt động dưới đáy biển.
Rầm, đem quân khôi trên đầu hung hăng ném xuống đất, trên mặt Demis không còn chút nữ tính của ngày thường, cũng không còn khí độ vô lại miệng lưỡi trơn bóng, mà là oai nghiêm, cực kỳ giống thống soái lâm trận vô song thống lĩnh thiên quân vạn mã.
- Nơi này hẳn là an toàn rồi, lão thần côn, lần này nhờ có ngươi không tiếc trọng thương đổi lấy chiêm tinh kệ ngữ, chúng ta mới có thể kịp thời bỏ đi, người còn chịu đựng được không?
Nguyên lại bọn họ đang đào mệnh!
Lão Bowen sắc mặt tái nhợt, giống như hư thoát vắt trên người số 9 - Roland, run rẩy hai tay từ trong bao bố móc ra một nắm bột thủy tinh, vẩy lên trên mặt đất, hừ một tiếng:
- May mắn thủy tinh cầu của ta tự bạo cảnh báo, nếu không... đáng chết, ả làm sao đột nhiên tới biển Emerald? Là phát hiện chúng ta ở nơi này, truy sát tới, hay là mục đích khác?
Thành viên Bi Ca Tử Sĩ hai mặt nhìn nhau, nghi hoặc ngồi vây quanh bên người lão Bowen, mà khoảng cách Tuyết Cơ với lão Bowen gần nhất, vẻ mặt chần chờ khó xử, bởi vì…
Ngay mới vừa rồi, Bi Ca Tử Sĩ đang ở trong một huyệt động bí mật khai hội, nhưng thủy tinh cầu lão Bowen dùng để chiêm tinh đột nhiên nổ tan, điều này ngụ ý nhất định tai ương chết người sắp tới.
Lão Bowen lập tức vận dụng chiêm tinh thuật dự đoán, nhưng thứ chiêm tinh thuật này có một quy luật, đó chính là đối thủ dự đoán mạnh hơn, sự việc phức tạp hơn, năng lượng tiêu hao cũng càng lớn, lão Bowen liều mạng thân mang trọng thương lấy ra được một câu kệ ngữ - Nữ nhân khủng bố, hấp dẫn trí mạng!
Nữ nhân có thể làm Bi Ca Tử Sĩ cảm thấy khủng bố còn có thể có ai?
Vậy ý tứ của kệ ngữ đã quá rõ ràng…
Thương Khung đại nguyên soái, Thấm Thủy thần nữ, đương kim đệ nhất cao thủ dưới Bowness, Margaret đã tới, hơn nữa ở ngay gần bọn họ.
Cho nên Bi Ca Tử Sĩ lập tức rời đi, đi tới tòa huyệt động bí mật dưới đáy biển.
Sư phụ đã tới, nhưng mình lại đi theo Bi Ca Tử Sĩ... Tuyết Cơ bất đắc dĩ lại cười cam chịu, nàng đỡ giúp lão Bowen nằm xuống:
- Đại tỷ phu, ngươi trước tiên nghỉ một chút đi!
Lão Bowen ngửa cổ ra nói:
- Ài! Vẫn là tiểu muội muội của chúng ta thương lão nhân gia…
Quệt quệt môi, hắn nghiêm mặt tiếp tục đề tài vừa rồi - Margaret vì sao tới biển Emerald!
- Lão đổ quỷ, chúng ta tạm vứt bỏ quân đội tác chiến cùng Khôi Lỗi binh đoàn tới biển Emerald, là bởi vì chiêm tinh thuật chỉ dẫn ta - phía bắc Emerald trong suốt, hỏa diễm vô song sắp thiêu đốt, người có được hỏa diễm, sẽ có sức mạnh sánh ngang với chúng thần! Mà chúng ta đem câu chỉ dẫn lý giải, phương bắc thành Emerald có siêu cường hỏa diễm dị thú đang đợi nhận chủ… Khục! Khục!
Ho kịch liệt vài tiếng, lão Bowen sau khi điều hòa khí tức tiếp tục nói:
- Ta có chiêm tinh thuật, Margaret cũng có "quỷ đồ" trong Tam đại dự phán bí pháp! Như vậy bí pháp quỷ đồ của Margaret cũng có khả năng được kết luận "hỏa diễm dị thú đợi nhận chủ nhân", cho nên ả nhất định biết kế hoạch của chúng ta, hướng về chúng ta mà tới!
Demis gật đầu:
- Đúng vậy! Vừa rồi sau khi thủy tinh cầu nổ, kệ ngữ ngươi có được có một câu bên trong "hấp dẫn trí mạng" mà Margaret có Dong Hỏa Chi Tâm, hỏa hệ dị thú cường đại đối với ả mà nói chính là "hấp dẫn trí mạng"! Cho nên ta cũng cho rằng, Margaret không phải vì biết kết hoạch của chúng ta, mà đến vì tiểu gia hỏa kia..
Số 8 Charleman cười:
- Vậy cũng có thể nói, lão yêu bà kỳ thực không biết chúng ta ở nơi này, chúng ta... có thể âm thầm cho ả một chút kinh hỉ nhỏ!
Tất cả mọi người đều nở nụ cười, chỉ có Tuyết Cơ lắc đầu, không nói một lời nào - hai bên đã nói cả rồi, khi đối diện với Margaret nàng sẽ không giúp bên nào, bàng quan hết thảy!
Demis nói:
- Thấm Thủy thần nữ đến rồi, vậy chúng ta không thể trốn ở trong biển quá lâu. Lão thần côn lão còn có thể chịu đựng được hay không? Chúng ta phải chạy tới thành Emerald thật nhanh - địa phương nguy hiểm nhất kỳ thực là an toàn nhất.
Lão Bowen nhếch miệng cười:
- Lão đổ quỷ, là ngươi nói hai ngày sau có một trường Đổ Thần đại chiến, trong lòng ngứa ngáy rồi sao? Hắc hắc, lâu lắm rồi không nhìn thấy tiểu huynh đệ đổ rồi, lão nhân gia chịu đựng không được, đi ngay lập tức!
Tuyết Cơ sững sờ, nhịn không được nói:
- Thành Emerald của gia tộc Tucker phòng ngự nghiêm mật, chúng ta đi sẽ không gặp phiền toái sao?
Demis lắc lắc ngón tay:
- Phòng ngự của thành Emerald nghiêm mật chỉ trung tâm gần tháp Linh Lung thôi, nhưng trên đảo Emerald có mấy chục vạn nhân khẩu, muội nói xem, sư phụ muội Margaret ngay ở dưới tính huống phụ cận, chúng ta trốn ở trong một huyệt động trơ trọi an toàn, hay là sau khi dịch dung trà trộn với mấy chục vạn bách tính bình dân an toàn hơn?
Nói xong, hắn cười hắc hắc:
- Hơn nữa, tiểu huynh đệ của chúng ta cũng ở thành Emerald, ngươi không muốn gặp Francis sớm nhớ chiều mong một lần sao?
Tuyết Cơ sắc mặt tối tăm, không nói cái gì, Demis đại nhân vẫn còn cho rằng người yêu của mình là Francis, nhưng trong lòng mình tuyệt không tin Á Lực chính là Francis! Thánh khí có thể giống nhau - có Thấm Thủy Vân Kỳ là tiền lệ, bí pháp cũng có thể giống nhau, thậm chí sợi dây hạng liên "tịch dương ấu nữ đồ" kia chỉ cần Á Lực nhìn thấy bí đồ của Demis, liền có thể mô phỏng tạo ra phác thảo, những điều này đủ để chứng mình Francis là Á Lực?
Hơn nữa, thứ khác có thể mô phỏng giả mạo, khí chất và tính tình có thể thay đổi sao? Á Lực phong độ nghiêm túc ưu nhã với Francis lưu manh chính là khác biệt trời đất a!
Vừa nghĩ tới bộ dạng hỗn hỗn đầu đường của Đỗ Trần ngày ấy, Tuyết Cơ cau mày, nhưng nhờ tới nụ hôn lướt qua của Á Lực ngày đó, nàng đỏ mặt lên, cúi đầu xuống…
Bọn họ như thế nào có thể cùng là một người chứ?
Sau khi Liya tới thành Emerald một hôm, Tuyết Cơ dịch dung đi theo Bi Ca Tử Sĩ tiến vào thành Emerald.
Thời gian thoáng một cái đã qua, Đỗ Trần thân thể khỏi hẳn, vậy đổ cuộc cũng tức khắc bắt đầu rồi...
Sáng sớm, Đỗ Trần đổi bộ lễ phục màu trắng bó sát người tiện cho đổ bác, sắc mặt tràn đầy nụ cười tự tin, một tay ôm con gái, một tay khác vuốt mũi.
- Bảo bối, con nói ba ba hôm nay đánh bao nhiêu mới tốt?
Tiểu Bối Bối hai tay khua một vòng.
- Nhiều hơn, nhiều nhiều hơn nữa!
Đỗ Trần ha ha cười to, dưới sự quấn quít của người nhà đi ra, liếc mắt nhìn Kiếm Nô và Long Tước tại sát vách cũng vừa lúc ra khỏi phòng. Kiếm Nô cùng vừa khéo nhìn vào Đỗ Trần, ánh mắt hai bên trong sát na đều trở nên âm lãnh dị thường! Cũng may quản gia tới nghênh tiếp bọn họ cũng nhanh trí, vội vàng đi ở giữa bọn họ.
- Chư vị, đổ cục đặt trên quảng trường phụ cận cửa thành bắc, mời đi theo ta!
Đỗ Trần ném cho Kiếm Nô một nụ cười lạnh, đi theo phía sau người hầu ngạc nhiên nói:
- Chẳng lẽ đổ trường không ở sảnh Linh Lung sao?
Quản gia cười cười, ép nhỏ giọng nói:
- Kỳ thực... Lão gia tử phi thường thống hận loại việc đổ bác này, mà sảnh Linh Lung lại là tượng trưng của nhà ta, tự nhiên không thể ở nơi đó đặt đổ cục rồi!
Đỗ Trần gật đầu, trong lòng cũng buồn cười nhớ tới năm đó khi Anne bức hôn, đổ quỷ Betty rõ ràng là ở trong nhà phải nhịn thối người rồi, cho nên sau khi nhìn thấy đổ trường giống như nhìn thấy thân nhân thất tán nhiều năm!
Ha ha, cũng khó trách ba ngày trước Betty trước tiên xin Junker lão gia tử thứ tội trước khi đề xuất đổ bác, xem ra, phản cảm Junker đối với hậu bối tham dự đổ bác không phải bình thường a, ngày thường ở nhà nhắc đến cũng không được.
- Quảng trường thì quảng trường! Cao thủ chân chính không ngại địa điểm nào.
Trên quảng trường thành bắc đã giới bị sâm nghiêm, trung tâm đặt một bàn tròn gỗ đỏ, trên mặt có đủ các đồ đánh bạc và thẻ đếm. Bên ngoài bàn tròn năm sáu mét là một vòng ghế xa hoa của tân khách đến xem, đám người Liya và Arthur đã ngồi ở nơi này. Kiếm Nô và Long Tước sau khi đến cũng ngồi ở giữa quan chiến. Nhìn ra bên ngoài là một vòng cảnh giới màu vàng và gia binh Tucker, bọn họ ngăn cản người tới quảng trường, làm các lão bách tính xem náo nhiệt không thể đến gần quấy nhiễu đổ cục.
- Đến rồi, đó chính là Francis!
- Trời ạ, ta nhìn thấy Đổ Thần rồi... đây nhất định là một vị đổ quỷ lâu năm nói.
- Hừ, nói nhỏ chút, những bách tính bình dân chúng ta thích đỗ tiễn, nhưng lão gia tử phiền lòng, hôm nay chớ chạm vào kiêng kỵ của lão gia tử, tập trung mà xem náo nhiệt… nếu có thể học được một, hai chiêu thì có thể tức khắc phát tài rồi.
Đỗ Trần vừa xuất hiện liền đẫn tới xao động không nhỏ, bất quá uy nghiêm của Junker lão gia tử ngày trước làm xao động rất nhanh yên tĩnh trở lại... Đổ Thần nhiều nhất cấp cho những bách tính bình thường này chút đàm luận vui vẻ, nhưng Junker lại là người quyết định sinh tử suốt đời của bọn họ. Nên tôn trọng ai hơn, trong nháy mắt là rõ ràng rồi.
Đỗ Trần đi tới ngồi xuồng trước bàn gỗ đỏ, cười cười với Arthur và Liya đang ngồi trên ghế tân khách, nhìn chỗ ngồi trống không của đối thủ ở đối diện nói:
- Junker lão gia tử và Betty phu nhân còn chưa đến sao?
Khóe miệng viên quản gia nhếch lên, cố nhịn cười nói:
- Công tước các hạ không cần nóng lòng, trước thời gian quy định, đối thủ của ngươi nhất định sẽ đến. Nhưng trong lòng hắn lại nghĩ…
Phu nhân Betty đáng thương, mặc dù nàng có công với gia tộc, nhưng chỉ cần ở trước mặt lão gia tử nhắc đến chữ "đổ" ... vậy trước khi xuất chiến liền chịu giáo huấn a!
Quả nhiên! Trong thư phòng của Junker ở tháp Linh Lung, Junker lão gia tử mặt không có biểu tình, ngồi trên đại ỷ (ghế lớn) da thú, Anne ở một bên rót trà xanh cho hắn, mà Betty hoảng sợ đứng trước mặt Junker, hai chân chực run lên.
Ba người cứ trầm mặc như vậy, một lúc lâu sau, Anne nhẹ giọng nói:
- Gia gia, a di đề xuất đổ tiễn trong thành Emerald đích xác không đúng, nhưng người đã biết sai rồi, gia gia lúc đó cũng đã tha thứ cho a di vô tội, hơn nữa đồng ý đổ cục…
- Con đang xin tha cho Betty sao?
- Tôn nữ không dám...
Junker hừ một tiếng, nhìn chặt vào Betty:
- Hừ! Nếu không phải biết ngươi suy nghĩ cho gia tộc mới đề xuất đổ cục, ta sớm bẻ gãy hai tay của ngươi rồi, càng không đồng ý ngươi làm như thế!
Hắn vỗ mạnh lên bàn "bốp" một tiếng, làm trà xanh bắn tứ tung, giáo huấn:
- Ta cảnh cáo ngươi lần cuối cùng, nhà Tucker truyền đời ngàn năm, tuyệt không cho phép thành viên gia tộc can thiệp thứ bẩn thỉu trên bàn bạc! Qua ngày hôm nay, nếu ta còn nhìn thấy ngươi đổ tiễn, sẽ làm theo gia pháp!
Betty trán rịn ra mồ hôi lạnh, trong lòng lại nói "Đổ bác làm sao bẩn thỉu chứ? Hừ, lão ngoan cố!"
Trong lòng phẫn hận, nhưng trên miệng vẫn phải nhận sai:
- Phụ thân, con, con đổ tiễn cũng là khi trẻ tuổi hồ đồ, học đổ thuật rồi vẫn luôn không có từ bỏ… con sau này nhất định sẽ chú ý, nhất định sẽ sửa đổi!
Junker ừ một tiếng, ngữ khí giảm bớt.
- Tuổi trẻ đổ tiễn còn có thể nói là thiếu niên khí thịnh, nhưng hôm nay người cũng nhiều tuổi rồi, ừm? Quên đi, Xem người cũng vì toàn bộ vì lợi ích gia tộc... không được lặp lại!
Lão vẫy vẫy tay:
- Đi đi, chút nữa cố ý buông tay tha cho Francis, nhưng chớ nên thua quá khó coi, khiến Long Tước và Kiếm Nô nhìn không ra sơ hở là không được đâu!
Lão gia tử thầm nghĩ, ta mặc dù ghét hậu bối đổ tiễn, nhưng lại biết đổ thuật của Betty mạnh tới mức nào... kỹ thuật đã có thể tới gần cực hạn của nhân loại rồi! Francis tuy mạnh, nhưng cũng không nắm chắc có thể thắng Betty!
Betty lại ngẩng mạnh đầu lên.
- Cố ý buông tay cho ai? Nàng nhỏ giọng lầm bầm:
- Cha à, cho con liều mang hết toàn lực cũng không thắng được Francis a!
Lông mi Junker nháy lên, trong mắt hiện lên mấy phần kinh ngạc khó hiểu:
- Ngay cả ngươi cũng thắng không nổi Francis?
- Đúng vậy, ngày đó con muốn, cha ý của người là giúp đỡ Francis qua cửa, vậy sau khi con đề xuất kiến nghị đổ bác, nếu hắn là giả, nữ nhi cố ý thua hắn, nếu hắn là thật, nữ nhi dù...
Nàng cười ngượng ngùng:
- Nữ nhi phóng tay liều mạng đổ với hắn một lần, cho dù thua rồi, cũng có thể chịu…
Betty không dám lừa gạt lão gia tử nói lời nói thật, lại vội vàng nhận sai:
- Phụ thân thứ tội, Betty sau này không dám nữa…
Ngoài dự đoán của mọi người, lão gia tử lần này không hề nổi giận, mà lại vươn cổ hỏi rất cổ quái:
- Đổ thuật của Francis không ngờ làm cho ngươi ngay cả có lòng định đánh với hắn một ván cũng không có... chẳng lẽ hắn đã luyện thành đỉnh phong đổ thuật đạt tới cực hạn của nhân loại?
- Phụ thân, nếu luận về đổ thuật, con dám nói, Francis chính là Thần Hoàng Prince trong đổ giới!
Betty không chút do dự nói:
- Hắn là chí tôn bất bại Đổ Thần chân chính trong đổ giới!
Hai tròng mắt của Junker hiện lên một tia quang mang giống ưng cắt, đầu ngón tay đột nhiên trở nên run rẩy, nhanh chóng chắp tay sau lưng che đi, nghiêm mặt khinh thường nói:
- Hừ! Chí tôn trong đổ giới... có tác dụng gì? Nếu đã như thế, đi đi, dùng toàn lực đi đổ là được rồi! Anne cũng đi đi, ta... chút nữa sẽ đi.
Anne đáp lại một tiếng, kéo Betty chân còn đang nhũn ra đi ra cửa.
Junker đột nhiên quát:
- Betty, chỉ có lần này, nếu như lại để ta biết ngươi đổ tiễn… hừ!
- Vâng, phụ thân, con cũng không dám phạm sai lầm giống như còn trẻ nữa...
Betty dạ dạ vâng vâng, nhưng ra cửa rồi, nàng lập tức thay một bộ mặt tươi cười, nói với Anne đang lo lắng:
- Không việc gì, ta hai mươi sáu tuổi đổ thuật đại thành, tới hôm nay gần hai mươi năm, gia gia của con hết lần này tới lần khác đều muốn bẻ gãy tay ta, nhưng con xem có lần nào thật không?
Anne cười cười:
- Cũng đúng, a di, người là nhân vật hạch tâm thao túng hắc đạo tam đại lục, gia gia không thể vì một loại việc nhỏ đỗ tiễn mà trừng phạt người!
Betty xoa xoa hai bàn tay, Anne là do nàng nuôi lớn, không phải là người ngoài, liền thả lòng ép nhỏ giọng:
- Hắc hắc, lần này rốt cuộc gặp được một cao thủ, buổi tối mỗi ngày lén kéo con tiếp ta đổ tiễn, thật sự là quá nghiện rồi!
Hai người đi tới đổ trường.
Nhưng sau khi các nàng rời đi, trong thư phòng, Junker lão gia tử đột nhiên thở dài, nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay còn đang hơi run rẩy, thưởng thức chiến ý hừng hực trong lòng:
- Tuổi trẻ? Hừm, lão đầu tử ta đã qua tuổi còn trẻ! Betty còn chưa thua, còn chưa thành khí a! Ài, nó lúc nào mới hết nghiện đổ, minh bạch cảnh giới chí tôn chân chính "không đổ là đổ" đây?
Liên Hoa Bảo Giám
/522
|