Liên Hoa Bảo Giám

Chương 442 (Thượng): Con bài cuối cùng của chính thức chí tôn Đổ Thần!

/522



Lời vừa xuất ra, ngàn vạn ánh mắt kinh ngạc cùng khiếp sợ tập trung trên người lão gia tử.

Luôn luôn thống hận đánh bạc, ra lệnh cấm đánh bạc ghi khắc vào xương tủy mười vạn người khắp thành Emerald - Junker lão gia tử, đương nhiên muốn đánh bạc, hơn nữa hắn vừa ra tay lại khiêu chiến Đổ Thần Francis? Mọi người đầu tiên là khiếp sợ, sau đó rất nhiều trong lòng thầm phì cười, Francis trong đổ đàn có địa vị gì? Dứt bỏ hết thảy trong thế giới đấu thần, trong thể giới đổ, tình hình trước mắt giống như đột nhiên xuất hiện một kẻ vô danh, khiêu chiến Thần Hoàng Prince.

Nực cười.

Betty mặt mày nhăn nhó, quái dị nhìn cha mình, vừa muốn mở miệng, Junker lão gia tử lạnh lùng trừng mắt liếc nàng: 
- Sư phụ dạy ngươi đổ thuật Shu-Long, một trăm năm trước gọi ta một tiếng sư thúc tổ! Ta không có tư cách thay ngươi đổ sao? 

Nhìn xuống, những người hiểu đổ thuật không ai không kinh động, trăm năm trước nhân vật truyền kỳ trong đổ giới Shu-Long cũng là đồ tôn của lão gia tử Junker sao? Với thân phận cùng danh dự của Junker tuyệt không có khả năng nói xạo, vậy... mới vừa rồi người thầm kêu "nực cười" lập tức thu hồi ý nghĩ sai lầm của mình.

Betty mừng như điên, môi run rẩy nói không ra lời, chỉ có thể cúi mình, rời khỏi đổ trường: 
- Cha, ngài, ngài tuyệt đối có tư cách, xin mời. 

Junker đặt hai tay lên mặt bàn, mặt không chút biểu tình nhìn chằm chằm Đỗ Trần, chậm rãi nói: 
- Một trăm năm trước, ta đánh bại tứ đại truyền kỳ Đổ Thần rồi phong ấn tất cả đổ cụ, thề không hề ra tay... 

- Đông đông!!!
Đầu ngón tay Đỗ Trần gõ lên mặt bàn, cười nói: 
- Lão gia tử, từ khi trận vừa rồi bắt đầu, ngươi rõ ràng giáo huấn Betty, tuyên dương địa vị của mình trong đổ trường! Nhưng lại ngầm, đơn giản là muốn gia tăng cho ta chút áp lực trong lòng... dụng một câu nói với Betty phu nhân, bớt nói nhảm, xin mời ra quy củ luân bàn. 

Junker cười lên: 
- Ngươi cũng quả nhiên lĩnh ngộ kỹ thuật "đấu tâm" trong đổ thuật. Cũng được! Chúng ta đổ 38 tạo luân bàn, 0, một số định thắng thua. 

Quy củ của luân bàn vô cùng phức tạp, bất quá công cụ thật ra đơn giản, chính là một chuyển luân bàn cùng tiểu cầu tạo thành. Mà 38 đạo luân bàn như lời Junker là có 38 cửa, phân biệt từ 1 tới 36, lại có một cửa 0, và một cửa phát bóng, chỉ cần không phải nhà cái phát cầu, mà hắn cùng Đỗ Trần đổ một cầu. Sau khi luân bàn chuyển động thì cho cầu vào luân bàn, phương pháp phán định thắng thua là 0. Nói cách khác, hai người, ai cho tiểu cầu rơi vào cửa 0 cuối cùng, người đó thắng.
Loại phương pháp này là thiên môn phương pháp, nhưng đơn giản nhất, cũng là kích thích nhất, càng là công bình nhất.

Bởi vì trong tình huống không có đối thủ, hai người cơ hồ đều có thể bách phát bách trúng, cho tiểu cầu vào cửa 0! Nhưng sau khi có đối thủ, hai tiểu cầu đều cướp một cửa, vậy so đấu năng lực quấy nhiễu đối thủ cùng chống quấy nhiễu… là kỹ thuật thuần túy.

Đỗ Trần đứng phắt dậy, thân thể đỉnh trực: 
- Bắt đầu đi, ai tới chuyển động luân bàn? chuyển luân bàn cũng phải nói. Bởi vì chuyển động luân bàn dùng bao nhiêu lực lượng, sẽ quyết định tốc độ chuyển động của luân bàn, mà ảnh hướng tới phán đoán của hai người ở đầu cầu.

Junker cũng đứng lên: 
- Với kỹ thuật của ngươi và ta, ai tới chuyển động luân bàn cũng không công bình... 
Lão quay đầu lại nhìn lướt quân nơi tân khách ngồi: 
- Để cho người thứ ba mở bàn! Anne! 

Anne đang đứng bên Betty, cả kinh: 
- Gia gia, ta mở bàn? 

Junker nói: 
- Francis, có thể không? 

Đỗ Trần nở nụ cười: 
- Không vấn đề! Anne tiểu thư, xin mời. 

Anne sửng sốt hồi lâu, do dự đi tới trước bàn, nhìn Đỗ Trần một chút, lại nhìn gia gia một chút: 
- Ta, ta nên làm thế nào? 

Đỗ Trần cười nói: 
- Trong hộp luân bàn có hai quả cầu nhỏ một đen một trắng, ngươi phân cho hai người chúng ta, sau đó tùy tiện dụng lực, điều khiển chuyển động về một hướng! Còn lại... mời phu nhân Betty hướng dẫn nàng. 

Anne "A" một tiếng, đưa cầu màu trắng cho Đỗ Trần, đưa màu đen cho gia gia, sau đó ra sức chuyển luân bàn: 
- Bắt đầu. 

Hai người vốn xem Anne động thủ động cước rất buồn cười, nhưng theo một tiếng "bắt đầu", Đỗ Trần cùng Junker nụ cười phút chốc biến mất, hai người đối mắt, không nhìn vào chuyển động luân bàn, mà gắt gao nhìn đối phương...

Quảng trường yên tĩnh, chỉ có tiếng luân bàn chạy, có người muốn thấp giọng nói thầm, nhưng lập tức có người dụng thanh âm nhỏ nhẹ nói cho hắn: 
- Trước khi luân bàn dừng lại không thể nói chuyện, bọn họ dựa vào lỗ tai cùng con mắt phán đoán tần suất chuyển động của luân bàn, quyết định lực ném cùng vị trí. 

Luân bàn chuyển động nhanh, các sắc cửa làm người ta hoa mắt, nhưng hai người ai cũng không có ra tay trước.

Đỗ Trần đột nhiên phì cười nói: 
- Lão gia tử, ngài rất âm hiểm, kêu Anne khai bàn, đơn giản muốn quấy nhiễu tâm tư ta, năm đó ta dù sao cùng Anne từng có một sự tình không hay. 

Junker cũng phì cười: 
- Đúng vậy, lão nhân ta đang chơi ngươi, không phục sao? 

Lão nhân tà nhãn cười híp mắt nhìn Đỗ Trần: 
- Francis, ngươi có thích cháu gái ta không? 

Mọi người nhất thời ngạc nhiên, Junker lão gia tử lúc này hỏi làm gì?

Nhưng càng kinh ngạc là, Đỗ Trần nói luôn: 
- Lão gia tử, ngài sắp nhập thổ rồi, chuyện của bọn trẻ bớt quản chút đi. 

Anne sắc mặt có chút hồng lên, bọn họ sao lại nhắc tới chuyện đó lúc này?

Betty nhẹ nhàng vỗ Anne, thấp giọng nói: 
- Đừng ngẩn người, phương pháp đấu trí này cũng có thời hạn, làm người khai bàn, ngươi phải cho bọn họ thời hạn, nếu không ra tay sẽ thua! Đừng quan trọng bọn họ nói gì, đều là thuận miệng nói bậy, là tạo tác động lên tâm lý đối phuơng! Bởi vì cầu vừa rời tay thì nhất định là kết cục rồi, bọn họ chỉ có thể trước khi ra tay quấy nhiễu phán đoán của đối phương. 

Anne gật gật đầu, nhưng lúc này Junker đột nhiên nhìn chằm chằm nàng cười to ha ha: 
- Tiểu tử, ta đột nhiên phát hiện ngươi rất thuận nhãn, nếu ta bây giờ nguyện ý gả Anne cho ngươi thì sao? 

Đỗ Trần hơi sững sờ, lúc này trong nháy mắt, đạn cầu trong tay lão gia tử bắn ra, như tia chớp bắn vào luân bàn.

Đỗ Trần cả kinh, tay dừng một chút, cũng bắn ra đạn cầu.

Luân bàn còn chuyển động, nhưng lúc này hai người chưa từng có biện pháp tác động tới kết cuộc...

- Ngươi thua! Ta nhắc tới việc nguyện ý gả Anne cho ngươi, ngươi hơi sửng sốt. Lúc này tâm thần ba động khiến ngươi phán đoán có chút sai lầm... Bất quá vừa rồi là nói nhảm, bây giờ lão nhân ta thiệt tình hỏi ngươi một câu, muốn kết hôn với Anne không? 
Chậm rãi ngồi xuống chờ đợi kết cục, Junker lại nói: 
- Mới vừa rồi ngươi cùng ta tâm thần đều trong đánh cuộc, tâm tình không giả - Anne ngươi tuyệt không phải không chút để ý. 

Thân thể Anne run lên, sửng sốt nhìn Đỗ Trần.

Trên đài đang xem cuộc chiến, Liya con mắt cũng trợn tròn, nhìn chằm chằm Đỗ Trần.

Tiểu Bối Bối cũng trong đấu hồn hỏi: 
- Ba ba, ngươi thật sự thích tỷ tỷ Anne? 

Đỗ Trần trong lòng cười khổ không thôi, đáp lại: 
- Bối Bối, ngươi đừng tạo thêm rối loạn! Vừa rồi Junker kêu Anne mở bàn, ta chỉ biết hắn dùng chuyện năm đó kiềm chế ta. Cho nên tương kế tựu kế, sớm có chuẩn bị! Mà ta sửng sốt một chút là cố ý làm ra, là để cho Junker ra tay trước, ta tung cầu sau quấy nhiễu... nhưng con mẹ nó Junker cuối cùng lại nói một câu cuối "Thiệt tình"? Ba ba bây giờ nói thật cũng không được, nói dối cũng không được... ai! 

- Sao lại không phải? Tiểu Bối Bối không rõ.

- Nói ta không muốn cưới, mọi người trong đại sảnh sẽ thế nào, Anne sẽ hạ đài thế nào? Hiểu rõ rồi chứ, nếu không hôm nay lại là hiểu lầm. 

Tiểu Bối Bối lè lưỡi, không nói nữa, Đỗ Trần dưới sự soi mói của mọi người một chữ không nói, chậm rãi ngồi xuống ghế, đột nhiên lại cười: 
- Lão gia tử, luân bàn còn chưa có dừng lại, thắng bại không dễ nói. 

Junker cười nói: 
- Ngươi còn không có trả lời vấn đề của ta - có muốn cưới Anne không? A a… không nói thì thôi, lão nhân ta không hỏi nữa! Miễn cho ngươi chê cười ta dụng loại tư tình nữ nhi quấy nhiễu ngươi. 

Hắn nói cho Đỗ Trần, cũng cho Anne một chỗ đứng, để cho mọi người không quá xấu hổ.

Lúc này luân bàn đã chuyển động phi thường chậm, nhưng hai quả cầu một đen một trắng vẫn đuổi nhau, thỉnh thoảng còn đụng vào nhau, lại nhanh chóng tách ra... tranh đoạt cực kỳ kịch liệt.

Ánh mắt mọi người đều bị luân bàn hấp dẫn, khẩn trương cùng chờ đợi kết quả cuối cùng… chỉ có Anne còn ngây ngốc nhìn Đỗ Trần.

Gia gia nói trong lòng ngươi ít nhất còn vị trí của ta, hỏi ngươi có muốn cưới ta không, dám chắc là "đấu tâm" trên bàn đổ, không phải thật.

Nhưng khi ngươi nghe thấy có muốn cưới ta không, ngươi quả nhiên thất thần.

Chẳng lẽ, ngươi trong lòng thật sự có vị trí của ta?

Anne si ngốc nghĩ ngợi, giờ khắc này, nàng nhìn qua không hề là một nữ cường nhân của gia tộc Tucker, mà là tiểu cô nương năm đó...

Rốt cục, luân bàn chậm rãi ngừng lại, mà hai quả tiểu cầu cơ hồ cùng lúc rơi vào cửa 0... Ba một tiếng, hai tiểu cầu đánh vào nhau, vỡ nát.

Cái này...

Junker lông mi khẽ run lên: 
- Đương nhiên ngang tay? 

Đỗ Trần sờ mũi, chắp tay nói: 
- Lão gia tử quả nhiên thủ đoạn cao cường, bây giờ ta thắng một hòa một, trước khi bắt đầu trận thứ ba ta muốn hỏi ngài một câu, nếu trận thứ ba ta thua, chúng ta một thắng một hòa, vây tính thế nào? 

Junker vuốt râu, lạnh lùng cười: 
- Trong chuyện này ngươi cùng Kiếm Nô tiền bối xem như người chơi, mà thành Emerald xem như nhà cái, ngang tay thì, nhà cái ăn người chơi, quy củ này ngươi hiểu chứ? 

Đỗ Trần gật đầu, đích xác, mặc dù quy củ này rất bất lợi với hắn, nhưng Junker nói đúng, cũng không có ý trượng vào địa vị của mình khi dễ Đỗ Trần - trên bàn đổ có quy củ này, nếu đổ, vậy phải tuân theo quy củ.

- Nói vậy, nếu trận thứ ba "toa cáp" ta thua, ta đây đừng nghĩ sống đi ra khỏi thành Emerald? 

Junker lạnh nhạt nói: 
- Đúng vậy.
Liên Hoa Bảo Giám

/522

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status