Liên Hoa Yêu Cốt

Chương 5: Xác chết quyến rũ

/13


Tựa

Đêm đen như mực!

Trên con đường núi âm u, nhóm người đốn gỗ ra sức chạy đua với màn đêm. Dẫn đầu đoàn là một người đàn ông khỏe mạnh cao lớn, vác trên vai bó củi, thành thạo bước đi trên con đường núi gồ ghề trơn trượt.

“Oa… oa…” Bỗng nhiên từ đâu vọng tới tiếng trẻ sơ sinh khóc, thu hút sự chú ý của mọi người.

“Đại ca!” Một người đàn ông bé nhỏ khắc khổ liền kéo tay người đàn ông đi đầu: “Sao chỗ này lại có tiếng trẻ con khóc nhỉ? Hay chúng ta qua đó xem sao?”.

“Đừng để ý những việc không phải của mình!” Người đàn ông được gọi là đại ca vẫn tiếp tục bước về phía trước: “Muốn thì tự đi, chứ muộn thế này rồi để vợ ở nhà một mình không an toàn. Tôi không hứng thú với mấy chuyện đó. Về nhà thôi!”. Nói xong câu ấy, anh ta cũng đã đi thêm được đến mười mấy mét.

“Cẩu Tử, Đại Kiều nói đúng đấy! Đừng lo chuyện không phải của mình.” Những người đốn gỗ khác góp lời và tiếp tục nối bước người dẫn đầu xuôi xuống núi.

“Hứ! Bọn nhát gan!” Gã đàn ông nhỏ bé tên Cẩu Tử nhìn theo đám người đang xa dần, nhổ toẹt một bãi nước bọt: “Tỏ vẻ ta đây trung thực đường hoàng. Lần trước lúc Kim Trụ cho chơi em gái hắn, chẳng phải chính gã Đại Kiều cầm thú này ra tay tàn bạo nhất sao? Giờ còn bày đặt nghĩ đến người đàn bà của mình. Đạo đức giả!”. Cẩu Tử vừa chửi vừa tiến về phía phát ra tiếng khóc. Trong lúc vô tình, âm thanh đó bất chợt biến mất, hắn cũng đã đến chỗ rậm rạp nhất của rừng cây: “Kỳ lạ thật, rõ ràng tiếng khóc phát ra từ đây, sao giờ lại không nghe thấy gì?”. Vào thời khắc ấy, rừng cây âm u cực kỳ yên tĩnh không một tiếng động, “Mẹ kiếp! Gặp ma rồi!”.

Cẩu Tử thầm rủa, nhanh chóng quay đầu định bỏ đi, bất chợt há miệng đứng sững tại chỗ. Dưới ánh trăng vằng vặc, một người con gái tuyệt đẹp lõa thể đang thả mình giữa khoảnh đất trống. Khuôn mặt mỹ miều, bầu ngực đầy đặn, vòng eo thon thả, lại cả chốn sâu kín quyến rũ nhất của phụ nữ, toàn bộ đều lộ rõ trước mắt Cẩu Tử, khiến hắn nhìn mà phần dưới cứ cứng lên từng chặp. Chầm chậm bước về phía người con gái, Cẩu Tử cúi người xuống. Vừa thấy rõ gương mặt ấy, hắn bỗng giật bắn mình.

“Nhị Nha, sao em lại ở đây!” Cẩu Tử đưa tay lắc lắc cơ thể người con gái kia.

“Á…” Hắn đột nhiên thét lên rồi bò lăn về phía sau mấy mét. Da thịt cô gái trên mặt đất đã lạnh ngắt, rõ ràng thi thể ấy đã chết cứng từ lâu.

“Nhị… Nhị Nha!” Cẩu Tử bò lê trên mặt đất lắp bắp một hồi. Cũng chẳng biết bao lâu sau, hắn bỗng cảm thấy có gì đó không bình thường. Thi thể cô gái tuy đã cứng lạnh nhưng không hiểu vì sao nhìn bề ngoài lại tựa như đang ngủ, đồng thời trên thân phát tỏa mùi hương thanh tao đến mê người. Mùi hương ấy hít vào mũi giống như một thứ bùa yêu mạnh mẽ, khiến Cẩu Tử trong thoáng chốc bùng lên một dục vọng cuồng bạo: “Nhị Nha, lúc sinh thời em là một đóa hoa trong thôn, là niềm khao khát của bao nhiêu trai làng”. Cẩu Tử lần lần quay về bên cạnh xác chết, đôi tay dâm dục chụp lấy khuôn ngực căng đầy kia: “Anh biết mình không xứng với em, nhưng giờ đằng nào em cũng chết rồi, cho phép anh được thưởng thức em chút đi…”. Bầu ngực trong bàn tay tuy đã lạnh ngắt nhưng cảm giác vẫn mềm mại khiến Cẩu Tử hoàn toàn tiêu tan toàn bộ lý trí chỉ trong thoáng chốc, điên cuồng đè lên thi thể…

Từ sau đêm đó, người trong thôn chẳng ai còn thấy lại cái dáng người nhỏ con ngắn ngủn của Cẩu Tử nữa…

1 Mộng

“Tỷ tỷ!” Cô bé có mái tóc màu lam nhạt khóc rưng rức: “Muội chưa bao giờ muốn lên cái Thiên đình gì đó, muội muốn vĩnh viễn ở bên tỷ”.

“Đi đi, Úy Úy, bất kể trốn tới đâu, đều không được để người trên Thiên giới phát hiện.” Cô bé tóc đen phất tay tạo ra một kết giới bao chặt lấy cô bé tóc xanh mà biến mất.

“Tỷ…” Trong khoảng sân trống vẫn còn vọng lại tiếng kêu cuối cùng của cô bé tóc xanh.

“Tạm biệt, Úy Úy.” Những giọt lệ trong veo thánh thót rơi xuống từ khóe mắt, nơi khoảnh sân tối đen chỉ còn lại một mình bóng dáng cô độc của cô bé tóc đen…



“Úy Úy!” Cổ Liên bỗng mở choàng mắt. Cô bé với mái tóc màu lam nhạt trong giấc mộng vừa rồi rốt cuộc là ai? Sao mình lại biết tên cô bé ấy? Và sao mình lại rơi nước mắt?

Lam Úy, cái tên này và con người đó, mỗi lần xuất hiện trong giấc mơ, Cổ Liên đều cảm thấy nỗi đau thương sâu sắc, như thể bản thân đang bị ảnh hưởng bởi nỗi bi thương của cô bé ấy. Lần nào Cổ Liên cũng giật mình tỉnh giấc trong nước mắt, nhưng khi dậy lại không sao nhớ nổi dáng vẻ của cô bé kia, chỉ mơ hồ nhớ được mái tóc tơ xanh mướt như màu trời.

Giơ tay lau khô giọt lệ nơi khóe mắt, Cổ Liên khẽ khàng ngồi dậy, đưa mắt nhìn chiếc đồng hồ treo tường chỉ đúng bảy rưỡi sáng.

“Liên Liên, mau dậy thôi!” Đúng lúc đó, ngoài cửa vọng vào tiếng Phương Tĩnh Hương: “Nào con mèo lười của bà, mau dậy thôi! Chỉ lát nữa là thầy giáo Bạch đến rồi!”. Cửa bật mở, Phương Tĩnh Hương cầm chiếc váy màu xanh bước tới.

“Bà nội, hôm qua gia đình cô Tuệ gửi thư đến.” Cổ Liên giơ cao cánh tay để bà mặc váy cho.

“Bà biết rồi, gia đình cô Tuệ muốn cô ấy về một chuyến, hình như cháu gái cô ấy bị mất tích.” Cầm sợi dây buộc tóc, Phương Tĩnh Hương chải đầu cho cháu gái.

“Bà nội”, Cổ Liên nắm lấy gấu áo của Phương Tĩnh Hương lắc lắc: “Bà nội, Liên Liên cũng muốn đi”.

“Không được, gia đình cô Tuệ ở tận miền núi trong đại lục, rất nguy hiểm!” Phương Tĩnh Hương nói nghiêm túc.

“Nhưng mà người ta chưa bao giờ được tới đại lục đây này!” Cổ Liên tiếp tục nài nỉ.

“Không được là không được! Liên Liên phải luyện dương cầm, nhất định không được đi!” Phương Tĩnh Hương cau mặt: “Mau đi đánh răng rửa mặt đi, chỉ lát nữa là thầy Bạch tới rồi”.

“Vâng…” Cổ Liên mím môi, giận dỗi bước xuống lầu…



“Ngôn ngữ âm nhạc thông dụng trên thế giới đều sử dụng những ký hiệu trên năm đường kẻ song song đều đặn, là một phương pháp ghi chép nhạc bằng các nốt nhạc khác nhau và những ký hiệu khác…” Trong phòng khách sáng trưng, Bạch Hạo Đan ngồi bên cửa sổ, giảng cho Cổ Liên kiến thức cơ bản về dương cầm, còn cô bé ngồi cạnh với ánh mắt mơ màng như thể tâm trí đang lang thang tới tận phương nào: “Nói một cách đơn giản thì là… Liên Liên!”.

“Dạ!” Bị gọi bất ngờ một tiếng, Cổ Liên giật mình quay về thực tế: “Thầy Bạch, thầy bảo gì ạ?”.

“Haizzz…” Bạch Hạo Đan khẽ thở dài, bước tới ngồi trước mặt Cổ Liên: “Liên Liên, có phải thầy giảng rất chán không?”.

“Không ạ.” Cổ Liên cười to: “Thầy Bạch giảng rất hay!”.

“Vậy sao con không tập trung?” Hạo Đan xoa đầu cô học trò nhỏ.

“Bởi vì…” Cổ Liên buồn bã nhìn Bạch Hạo Đan: “Vì cô Tuệ phải về quê, Liên Liên cũng muốn đi cùng nhưng bà nội không cho”.

“Vậy thầy Bạch đưa Liên Liên đi nhé?” Hạo Đan cười nhẹ, nụ cười rạng rỡ đẹp tựa mẫu đơn.

“Vâng!” Cổ Liên lập tức đổi buồn thành vui, nhào tới ôm chầm lấy cổ Hạo Đan, hôn đánh “chụt” một cái lên má anh.

“Liên Liên…” Hạo Đan đờ người, nhất thời không biết phải phản ứng ra sao.

“Thầy Bạch, thầy sẽ thuyết phục bà nội phải không?”, Cổ Liên vừa lắc tay Hạo Đan vừa nhõng nhẽo.

“Liên Liên.” Hạo Đan nhẹ nhàng nhấc Cổ Liên lên đùi: “Đưa Liên Liên đi chẳng vấn đề gì, nhưng thầy có một điều kiện”.

“Điều kiện gì ạ?” Cổ Liên sốt sắng hỏi.

“Liên Liên phải nhớ, sau này không được tùy tiện hôn đàn ông, rõ chưa?” Hạo Đan chăm chú nhìn Cổ Liên.

“Liên Liên biết rồi!” Cổ Liên vẫy vẫy bàn tay bé nhỏ của mình trong không khí.

“Ha ha, Liên Liên thật ngoan!” Hạo Đan mỉm cười véo mũi học trò một cái.

“A ha… Mình được đến nhà cô Tuệ rồi, được đến nhà cô Tuệ rồi…” Cổ Liên vui mừng reo hò nhảy nhót khắp phòng.



Bạch Hạo Đan ngoại truyện

Nguyên thân ta là một bông mẫu đơn trắng. Điểm khác biệt với những đóa mẫu đơn khác chính là nhụy hoa của ta có màu đỏ tươi rực rỡ - thắm như màu máu. Lúc vừa chào đời, cha mẹ liền kết luận ta là đóa hoa nghìn năm hiếm gặp trong Mẫu Đơn tộc, rất vô tình nhưng một khi đã động lòng thì sẽ như con tằm rút hết ruột mà yêu đến chết.

Vào cái hôm ta tu thành hình người, các trưởng lão trong tộc đều đến bói số mệnh cho ta. Họ nói tương lai ta sẽ được ban chức tước trên Thiên đình, được định đoạt để trở thành niềm tự hào của tộc Mẫu Đơn. Ta chỉ cười, Thiên giới thì có gì hay ho chứ? Nào là cung vàng điện ngọc, quần là áo lượt, nem công chả phượng… song thực ra nơi đó còn lạnh lẽo hơn cả chốn nhân gian. Ta vốn chưa từng để tâm đến mấy thứ thăng tiến thành tiên, lại càng chẳng muốn trở thành cái gì mà niềm tự hào của tộc. Ta chỉ muốn được một mình sống cuộc đời yên tĩnh mà thôi. Ha ha… Quả nhiên ta vô tình thật.

Thế nhưng số phận lại cứ hay trêu người. Năm thứ ba trăm kể từ ngày ta tu thành hình người, Vương Mẫu trên Thiên đình mở hội bàn đào, Mẫu Đơn tộc cũng vinh dự nhận được một suất tham gia. Vẫn nhớ lúc ấy, cha mẹ trang điểm cho ta quả thật còn đẹp hơn cả thần tiên trên trời, khiến ta cực kỳ chán ghét. Vốn đã đẹp, lại qua quá trình tô điểm kỳ công của họ, nên đứng trước mọi người ta đã thực sự trở thành chim sa cá lặn, nguyệt thẹn hoa nhường, đến mức tất cả quần tiên ở đó, bao gồm cả Quan Âm Nam Hải, đều lặng người ngắm nghía. Mà ta thì ghét cảm giác đó quá đỗi, thật chẳng khác gì một con thú bị nhốt vào lồng cho người ta mặc sức chiêm ngưỡng. Có điều, vì tộc Mẫu Đơn, ta vẫn phải nhẫn nhịn cảm giác khó chịu, tiến về phía trước hành lễ.

“Ồ, nhân tài Mẫu Đơn tộc thật như lá mùa thu.” Ngọc Hoàng mỉm cười nhìn ta rồi quay sang Vương Mẫu ngồi kế bên: “Vương Mẫu, Dao Hoa cung xinh đẹp mỹ lệ của khanh chẳng phải vẫn chưa có cung chủ hay sao? Mẫu đơn dù gì cũng là vua của trăm hoa, theo trẫm, việc đó giao cho Hạo Đan phụ trách đi!”.

“Thần thiếp cũng có ý đó!” Vương Mẫu vui mừng ra lệnh: “Hạo Đan, ngươi cảm thấy sao?”.

Nực cười, thật vô cùng nực cười! Được thân cận với Vương Mẫu và Ngọc Hoàng là điều bao người ao ước mà chẳng được, ta lại có thể không đồng ý sao? Mặc dù lòng ta thật sự không muốn.

“Hạo Đan tuân mệnh.” Ta đáp như một cái máy, thốt ra lời chẳng hề muốn nói. Lúc đó ta quả thực không biết mình nên tỏ thái độ như thế nào. Mơ hồ, ta thấy toàn bộ quần tiên đang tiến tới chúc mừng cha con ta, rồi lại mơ hồ nhìn họ rời đi. Ta thấy họ ở giữa không trung khinh khỉnh nhìn ta dưới đất với nụ cười giả tạo và những lời khách sáo…

Các tiên nữ chốn Thiên giới cũng chẳng hơn gì! Lời đánh giá này ta đưa ra lúc gặp mặt mọi người vào cái ngày đầu tiên tới Dao Hoa cung. Nhìn đám tiên nữ, cô nào cũng hành lễ trước mình với vẻ e lệ ngượng nghịu, trong lòng ta bỗng chốc tràn ngập khinh thường. Hóa ra các tiên nữ thượng giới cũng chẳng hơn gì những cô gái dưới trần gian, cũng chỉ biết say mê vẻ ngoài quyến rũ của ta. Họ không biết thực ra bình sinh ta hận nhất chính là dung mạo của bản thân. Rõ ràng là nam tử, sao lại mang nhan sắc vượt quá các nữ tử trên đời chứ? Lúc còn ở trong tộc, chính khuôn mặt ấy của ta đã khiến tất cả những cô gái chưa lấy chồng phải đắm say đến cầu xin tình yêu. Ta cứ từ chối từng người, từng người một, khiến họ bị tổn thương sâu sắc, nhưng bản thân thì trước sau không hề động lòng. Ha ha… đúng là vô tình thật, điểm đó cha mẹ ta đã sớm biết từ lâu. Dần dần không còn cô gái nào tỏ tình nữa, ta nhẹ hết cả người…

“Lam Liên tiên tử Hàn Cốc Liên bái kiến Cung chủ!” Âm thanh trong trẻo tựa tiếng chuông bạc bất chợt vang lên cắt đứt dòng suy tư của ta. Ngẩng đầu lên, ta thấy trước mặt một cô gái chừng mười ba, mười bốn tuổi khoác trên mình bộ váy áo màu thiên thanh, choàng thêm khăn voan trắng, khuôn mặt xinh đẹp nổi bật đôi mắt to tròn mang sắc xanh lam của băng giá nghìn năm. Đôi mắt ấy sáng long lanh nhưng không hề có chút niềm vui, in hằn trong đó là muôn vàn thăng trầm của cuộc sống.

“Cô chính là Lam Liên tiên nữ?” Ta hơi kinh ngạc nhìn cô gái: “Ta đã xem qua những ghi chép về cô, cô là một trong năm tiên nữ chấp sự cấp bậc cao nhất, sao hôm nay lại tới trễ?”. Ta nhìn cô ấy với ý định tìm kiếm nét e lệ ngượng ngùng vẫn thường thấy ở các tiên nữ khác, nhưng tuyệt nhiên không hề có.

“Khởi bẩm Cung chủ, tiểu tiên hôm nay giáng trần để dẫn dắt Liên hoa yêu cốt đời thứ hai nên đến muộn, mong Cung chủ thứ lỗi.” Lời đáp bình tĩnh, giọng điệu nghiêm trang, trong lòng ta thoáng chốc nảy sinh cảm tình sâu sắc với vị tiên nữ này.

“Không sao, phàm là công việc, đều phải lấy đại cục làm trọng.” Nhẹ nhàng đứng dậy bước tới trước mặt cô ấy, ta đưa ra một lệnh bài: “Sau này nếu có việc quan trọng cần tìm ta thì không cần phải đợi lệnh truyền nữa, cứ cầm theo lệnh bài này mà trực tiếp vào. Năm tiên nữ chấp sự cao cấp mỗi người một tấm, đây là của cô”.

“Đa tạ Cung chủ!” Cô ấy đón lấy lệnh bài và cúi đầu hành lễ với ta, trên khuôn mặt vẫn nguyên sắc thái vô cảm khiến ta ngạc nhiên! Lẽ nào trong mắt cô ấy, dung mạo của ta không đáng giá chút nào? Người này quả là thú vị, ta nghĩ ngợi rồi trở về chỗ ngồi. Lúc đó ta không hề ý thức được rằng, chỉ lần gặp đầu tiên, ta đã để cô ấy chiếm giữ một vị trí quan trọng trong trái tim mình.

Ta đã từng muốn để cô ấy ở bên giúp việc cho mình, nhưng cô ấy cự tuyệt với lý do phải dẫn dắt Liên hoa yêu cốt, thân mình mang nộ khí, cô ấy không hy vọng để bất kỳ ai chịu ảnh hưởng của nộ khí, thật thiện lương làm sao!

Cho nên từ hôm đó, không biết vô tình hay hữu ý ta càng hay ngắm nhìn cô ấy. Rồi ba vạn năm trôi qua nhanh như bóng câu ngoài cửa sổ, quãng thời gian đó, cô ấy tổng cộng dẫn dắt được ba đời Liên hoa yêu cốt. Nhìn cô ấy mỗi lần trở về đều khổ sở vì nộ khí ngập thân, đứng bên hồ sen với dáng vẻ đầy nhẫn nại và chịu đựng, lòng ta lại quặn đau như thể vừa bị khoan một lỗ. Ta bắt đầu nuôi mối hận Ngọc Hoàng, hận ngài đã quá bất công. Nộ khí của ba vạn đóa hoa sen vì sao chỉ để mình cô ấy gánh chịu?

Mái tóc màu lam sáng của cô ấy từ từ chuyển sang nâu nhạt, rồi dần thành nâu sẫm, khiến lòng ta càng thêm đau như cắt. Cho đến cuối cùng, vào cái ngày Nhẫm Nhiễm - Lan Hoa tiên nữ vẫn ở bên giúp việc cho ta - bảo rằng Liên hoa yêu cốt đời thứ sáu sắp được sinh ra, ta đã không còn muốn nhìn thấy nữa. Vậy là ta tuyên bố bế quan tu luyện, mượn điều đó mà xoa dịu cõi lòng.

Nhưng rốt cuộc ta vẫn không thể nhịn được phải bói một quẻ số mệnh cho cô ấy. Quẻ bói khiến ta không thể an lòng: Những ngày ta bế quan chính là lúc thảm kịch của cô ấy đến gần. Ta vội vã gọi Cốc Liên đến, định nói cho cô ấy biết đầu đuôi, song lúc gặp cô ấy, ta lại chẳng thể khống chế cảm xúc mà tiến tới ve vuốt mái tóc dài kia. Nhìn cô ấy lùi lại vẻ ngạc nhiên, ta lập tức nhận ra mình đã hành động một cách quá ngớ ngẩn. Thở dài một tiếng, ta bèn lệnh cho cô ấy lui ra. Những bất an vốn kìm chặt trong lòng càng được thể nổi lên như sóng.

Ngày hôm đó về phòng, ta cho niêm phong cánh cửa sau lưng, dấu niêm phong hiệu lực trong hai nghìn năm. Ta dành thời gian chuyên tâm tu luyện, cố gắng không nghĩ đến bất kỳ điều gì liên quan đến Cốc Liên, vì vậy trong hai nghìn năm đó ta sống cũng gọi là yên ổn. Cho đến khi niêm phong được mở, những gì ta nhìn thấy là một Dao Hoa cung vắng lặng chẳng một bóng người. Mai Hoa tiên nữ đã bị giết, mà hung thủ không ai khác chính là Hàn Cốc Liên. Thật nực cười, một người chưa từng màng danh lợi như cô ấy, sao có thể là hung thủ giết người?

Tức giận đùng đùng, ta chạy tới tìm Ngọc Hoàng và nhận được sự thật mà mình mong đợi: Hóa ra đến cả Ngọc Hoàng và Phật Tổ cũng chẳng thể bói được kẻ giấu mặt đứng sau toàn bộ sự việc. Rốt cuộc đó là ai?

Qua đầm sen trong cung, ta nhìn thấy bảy lần chuyển kiếp bi thảm của Cốc Liên mà hối hận đến tứa máu trong lòng. Nếu lúc đó ta không bế quan, nếu lúc đó ta không chạy trốn lòng mình… biết đâu đã xoay chuyển được mọi việc? Rồi vào kiếp thứ tám, Cốc Liên đã tìm cách lừa gạt, không uống bát canh Mạnh Bà và bắt đầu điên cuồng trả thù. Cô ấy dẫn dắt được Liên hoa yêu cốt đời thứ sáu, lấy thân phận người phàm hấp thu hết một nửa nộ khí, đồng thời hãm hại chuyển thế của Mai Hoa tiên nữ, cuối cùng khiến Hàn gia suy tàn.

Tuy nhiên, bản thân cô ấy vì hao tổn quá nhiều pháp lực nên thân thể suy kiệt, không thể chống đỡ nổi với nộ khí trên người. Kết quả là nộ khí của ba vạn đóa sen phun trào ra ngoài, cả một thành phố bị mây đen bao phủ đẩy đến mấp mé bờ vực diệt vong.

Ta không ngờ sự thể lại đến nông nỗi này. Nếu biết trước, lúc đầu khi giúp cô ấy tiêu diệt Dụ Dâm, ta đã truyền cho cô ấy một chút tiên khí. Đó chính là sơ suất của ta.

Cuối cùng khi cô ấy nhập ma, ta không thể ngồi yên được nữa, đâm bổ đến Nam Thiên môn, nhưng bị Nhị Lang Thần Dương Tiễn chặn ở đó.

“Ngọc Hoàng có lệnh, Hạo Đan cung chủ không được giáng trần!”, Nhị Lang nói.

“Hàn Cốc Liên là người của Dao Hoa cung ta, ta có quyền trừng trị! Mau tránh ra!”, ta trợn trừng đôi mắt đỏ ngầu điên dại.

“Chặn lại!” Một hiệu lệnh phát ra, cả nghìn thiên binh bổ nhào vào ta…

Bọn họ đâu phải là đối thủ của ta. Chưa đến nửa tuần hương đã bị ta dẹp gọn, cả đến Dương Tiễn cũng thúc thủ chịu trói. Tưởng như đã có thể qua cửa rồi, bỗng từ phía sau một cơn gió vút đến tấn công ta một cách bất ngờ. Đáng chết! Ta sơ ý quá! Cổ ta đau nhói, cả thân thể đổ ập về phía trước, ngã vào lòng Dương Tiễn. Trước khi rơi vào hôn mê, ta nhìn thấy một bóng hình màu đỏ kèm theo tiếng thở dài rất khẽ. Vì sao? Ta không hiểu, Na Tra, vì sao ngươi lại đánh lén ta? Chúng ta chẳng phải bạn bè thân thiết hay sao? Ta mang câu hỏi đó chìm vào cõi tối tăm.

Trong màn đêm mịt mùng bất tận, dường như ý thức của ta chẳng còn nằm ở thân thể mà đã phiêu diêu đến nơi thể xác không thể đến. Ta nhìn thấy linh thú Đế Thính đưa tay tát thẳng vào mặt Cốc Liên.

“Không!” Ta thét lên, nhưng thân thể lại không sao cử động, chỉ biết trơ mắt nhìn Cốc Liên dần dần đi vào cõi chết. Một giọt nước mắt màu xanh lam từ khóe mắt cô ấy rơi xuống, ta thậm chí có thể cảm nhận được nỗi bi thương và tuyệt vọng cuối cùng của cô ấy…

Không biết bao lâu sau, tỉnh dậy khỏi cơn mê, điều đầu tiên ta thấy là đôi mắt đỏ hoe của Nhẫm Nhiễm. Aizzz… đàn bà, rõ phiền phức! Làm thì không làm chỉ biết khóc, có mấy ai được kiên cường như Hàn Cốc Liên?

“Cung chủ, ngài tỉnh rồi!” Nhẫm Nhiễm lau nước mắt, vội vã đỡ ta ngồi dậy.

“Cốc Liên sao rồi?”, ta khẩn thiết hỏi, hồi tưởng lại giấc mộng chẳng lành khi nãy.

“Lam Liên tiên nữ đã…” Nhẫm Nhiễm chưa nói hết câu, ta cũng hiểu: Kiếp thứ tám của Cốc Liên đã kết thúc.

Khép hờ đôi mắt, ta lảo đảo đứng lên, quỳ trước điện cầu xin Ngọc Hoàng cho phép mình giáng trần. Ngọc Hoàng không đồng ý, nên ta cứ quỳ mãi, ròng rã suốt một trăm ngày. Trong thời gian đó, rất nhiều tiên gia cầu xin giúp ta, đến Vương Mẫu cũng nói hộ vài lời. Cuối cùng Ngọc Hoàng cũng mềm lòng, đồng ý lời thỉnh cầu của ta…

Trước lúc xuống trần, ta có tới Phật giới gặp Phật Tổ. Trò chuyện cùng Như Lai, ta được biết năm đó những mảnh vỡ từ chiếc bình thuần ngọc pháp khí của Quan Âm sau khi hút nộ khí trên người Cốc Liên đã hóa thành những mảnh sứ đen oán hận, mà chúng lại biến mất một cách bí ẩn. Nhất định do kẻ giấu mặt đứng sau đã đạo diễn toàn bộ, nên Phật Tổ thỉnh cầu ta phải tìm cho ra những mảnh vỡ đó. Ta vui vẻ nhận lời…

Từ từ hạ phàm, nhìn thấy cô bé bên trong kết giới, ta cảm thấy lòng cảm khái vô hạn. Lần này ta quyết không để cô ấy phải chịu bất kỳ thương tổn nào nữa đâu…

2 Hồi hương

Long Sơn là ngôi làng nhỏ được bao quanh bởi những dãy núi trùng điệp, nằm sát cạnh ngọn Long Hổ vùng Giang Tây. Do bị nhiều dãy núi vây bọc, làng chỉ có một con đường độc đạo ngoằn ngoèo nối với thế giới bên ngoài nên giao thông cực kỳ bất tiện. Người dân nơi đây mỗi ngày chỉ biết dựa vào chiếc xe kéo duy nhất trong thôn mà sang thị trấn phụ cận mua bán đồ dùng thiết yếu sống qua ngày. Dường như, mười mấy hộ dân trong thôn đều mưu sinh bằng nghề đốn củi. Mấy người đàn ông thi thoảng trong tay có chút tiền dư liền tụ tập nhau uống rượu đánh bài giết thời gian.

Thế nhưng hôm nay, ngôi làng vốn bình lặng bỗng trở nên náo nhiệt khác thường. Nghe nói em gái trưởng thôn Sơn Giang là Tuệ Tâm mới từ bên ngoài về thăm nhà. Nhắc đến người em gái này của Sơn Giang, bà quả là một nhân vật truyền kỳ trong thôn Long Sơn. Người ta nói năm mười tám tuổi, Tuệ Tâm được gả cho một người đàn ông trên tỉnh, sau lễ cưới hai vợ chồng cùng sang Hồng Kông làm thuê, từ đó đến nay đã chẵn tròn ba mươi năm. Trong thời gian ấy, có tin đồn chồng bà mắc bệnh lao ở Hồng Kông rồi qua đời, khiến Sơn Giang lo lắng quá chừng. Đến tận mấy năm sau, em gái mới nhờ người mang về một lá thư, nói bà ở Hồng Kông sống rất tốt, gia đình bà làm thuê đối xử với bà hết sức tử tế. Từ đó, Sơn Giang mới cảm thấy nhẹ nhõm được phần nào.

Vào lúc này, khoảng sân lớn nhà Sơn Giang đầy chật những người. Người vùng quê vốn thích tụ tập hiếu kỳ, lại nghe hôm nay cùng về với bà còn có cô cháu gái của gia đình bà làm thuê và thầy giáo cô bé. Cho nên, những người nông dân trước giờ chẳng mấy khi có dịp tiếp xúc với người ngoài đều nắm ngay cơ hội hóng hớt ngó nghiêng. Tất cả đổ xô đến nhà trưởng thôn với mục đích xem mặt mũi “người Hồng Kông” rốt cuộc trông như thế nào.

Giữa sân bày cái bàn bát tiên với bốn chiếc ghế xung quanh. Ánh mắt mọi người lướt từ Sơn Giang đang ngồi trên ghế, ân cần rót trà cho Tuệ Tâm ở bên, rồi lại quay sang ngắm nghía cô bé chừng ba, bốn tuổi xinh như búp bê ngoan ngoãn ngồi cạnh, mở tròn đôi mắt sáng long lanh hiếu kỳ nhìn đám người trước mặt. Cuối cùng, khi tia nhìn của họ rơi xuống gương mặt của người đàn ông ngồi cùng thì trong sân nhất thời vang lên một loạt những tiếng hít hà. Các cô gái chưa chồng bất giác đều đỏ mặt cúi đầu. Chả trách họ được, một dung mạo tuấn tú nhường ấy thật chẳng phải người mà là thần tiên mới đúng. Đến đàn ông nhìn thấy, tim cũng phải rộn ràng thêm mấy nhịp.

“Liên Liên, mệt không?” Cô Tuệ ôm lấy Cổ Liên đang ngáp dài trên ghế: “Cô Tuệ đưa cháu đi ngủ nhé!”.

“Cô Tuệ, để cháu!” Hạo Đan ngồi một bên nhanh chóng đứng dậy đỡ lấy Cổ Liên: “Hai anh em lâu lắm mới gặp lại, cô cứ ở đây chuyện trò cho thoải mái”.

“Vậy phiền thầy Bạch rồi.” Cô Tuệ cười ái ngại.

“Không sao.” Hạo Đan quay người bế Cổ Liên vào phòng.

“Chàng trai mới tốt làm sao chứ!” Sơn Giang nhìn theo dáng Hạo Đan khen ngợi: “Mặt mũi khôi ngô, lại văn hay chữ tốt, nói chuyện lịch sự dễ nghe. Giá mà cậu ấy nhắm một cô trong thôn chúng ta rồi ở lại đây thì tốt biết mấy!”.

“Anh lại nói luyên thuyên rồi.” Cô Tuệ cả cười: “Thầy Bạch còn sang cả Tây rồi, nhìn thấy bao nhiêu nơi, làm sao mà mê mấy con bé trong cái thôn miền núi nghèo rớt mùng tơi này được!”.

“Aizzz… Có trách thì trách thôn chúng ta quá nghèo, lũ con gái chả có tiền mà trang điểm làm đẹp.” Sơn Giang tặc lưỡi tiếc rẻ: “Nhưng mà nếu Nhị Nha ở đây, có khi còn cơ hội đấy”.

“Anh trai, rốt cuộc Nhị Nha đi đâu?” Cô Tuệ nhíu mày hỏi: “Thế nào mà lại viết trong thư là mất tích chứ?”.

“Haizzz…” Sơn Giang thở dài, sau đó nhìn qua đám người bu kín bên ngoài: “Thôi mọi người về đi! Cũng không còn sớm nữa, có chuyện gì mai nói, giải tán hết, về hết đi!”.

“Trưởng thôn! Cô Tuệ Tâm ở bên ngoài được ngắm thế giới rộng lớn, bảo cô ấy kể cho chúng tôi nghe đi!”, mấy gã trai trong thôn lớn tiếng chế nhạo.

“Ngày mai rồi nói, ngày mai rồi nói.” Sơn Giang đuổi đám người: “Người ta vừa mới về, không cho nghỉ lấy một hôm đã à?”.

“Trưởng thôn đã nói thì phải rồi. Tôi thấy thôi thì chúng ta cứ về trước, ngày mai lại đến!”, một thanh niên cao lớn trong đám người cất tiếng.

“Đại Kiều nói đúng đấy! Về đi đã!”, Sơn Giang vừa hùa theo vừa không ngừng xua đám người trong sân.

Tiễn chân người hàng xóm cuối cùng xong, Sơn Giang khóa chặt cánh cổng từ bên trong, rồi quay người vào sân, ngồi xuống bên cạnh em gái, sắc mặt trở nên u ám.

“Anh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”, cô Tuệ lo lắng nhìn anh trai.

“Haizzz… Nghiệp chướng!” Sơn Giang vỗ mạnh vào đùi: “Thằng Kim Trụ khốn nạn đã… đã làm hại em gái nó. Đáng thương cho Nhị Nha vẫn còn là một hoàng hoa khuê nữ[2], vậy mà… mà…”.

[2] Hoàng hoa khuê nữ: Một cách gọi các thiếu nữ vẫn còn trinh trắng.

“Mà sao?” Cô Tuệ hỏi vẻ bất an.

“Nhị Nha bị… bị chúng nó hãm hiếp!” Bao thuốc trong tay Sơn Giang bất chợt rơi đánh “bụp” một cái xuống đất.

“Cái gì?” Cô Tuệ kinh hãi thốt lên, ngay lập tức lại bịt chặt miệng: “Rốt cuộc chuyện xảy ra thế nào?”.

“Đêm hôm đó, Kim Trụ bảo đưa Nhị Nha ra tỉnh chơi. Tôi cứ nghĩ có thằng anh bên cạnh chắc không xảy ra chuyện gì, liền đồng ý. Ai… ai ngờ, đến khuya vẫn chẳng thấy chúng nó về. Tôi đang định đi tìm chúng thì thấy Nhị Nha một mình chạy về, vừa chạy vừa khóc.” Sơn Giang cúi người nhặt bao thuốc lên, chầm chậm lau bụi đất bám trên đó: “Tôi gặng hỏi mãi con bé mới chịu kể trên đường về nó bị một đám đàn ông kéo vào rừng… hãm hại”.

“Thế… thế Kim Trụ đâu? Không phải nó đi cùng Nhị Nha sao?”, cô Tuệ vội vã hỏi.

“Thằng cầm thú!” Sơn Giang cay đắng chửi: “Vì nó nên Nhị Nha mới… mới…”.

“Sao?” Cô Tuệ tỏ vẻ không hiểu.

“Thằng cầm thú đó đánh bạc thua hết tiền, liền đem em gái ra đặt cược!” Sơn Giang nhìn cô Tuệ, mắt đỏ hoe: “Tuệ Tâm, cô bảo kiếp trước tôi đã tạo nghiệt gì mà kiếp này có thằng con khốn nạn đến thế!”.

“Anh, sao anh biết Kim Trụ đã hại Nhị Nha?” Cô Tuệ nghi hoặc nhìn Sơn Giang.

“Nhị Nha nói với tôi. Nó bảo lúc bị đám người kia hãm hiếp, thằng khốn Kim Trụ cũng ở ngay đấy, còn nói gì đó về việc ‘nợ đã trả xong’!”.

“Đúng là thằng khốn, không bằng loài cầm thú! Nhị Nha là em gái ruột mà nó nỡ làm chuyện xấu xa thế!”, cô Tuệ mắng lớn: “Thế anh đã tố cáo chưa?”.

“Báo cái gì! Nhị Nha không hề biết mấy gã đó là ai!” Sơn Giang buồn bã, siết chặt bao thuốc.

“Thế còn Kim Trụ? Gọi nó về! Em sẽ đưa nó đến đồn cảnh sát!” Cô Tuệ đứng phắt dậy.

“Em gái, ngồi xuống! Thằng khốn làm chuyện trời đánh thánh vật, đời nào còn có gan quay về!” Sơn Giang kéo cô Tuệ ngồi lại ghế.

“Sao? Kim Trụ không về nữa?”, cô Tuệ ngạc nhiên.

“Đúng vậy, suốt từ đêm đó đến tận hôm nay, thằng khốn nạn không hề quay về. Dù sao nó có về hay không tôi cũng chẳng quan tâm, coi như tôi chưa từng có đứa con trai nào!” Sơn Giang hừ mạnh một tiếng, “Nhưng tôi chỉ không yên tâm về Nhị Nha!”.

“Nhị Nha làm sao?”, cô Tuệ hỏi.

“Từ sau đêm ấy, con bé giam mình trong phòng, không ăn không uống. Tôi sợ nó nghĩ quẩn nên hằng ngày đều đứng ngoài cửa khuyên giải. Ban đầu nó còn đáp lại một hai tiếng, về sau thì tuyệt nhiên không thấy động tĩnh gì. Tôi sợ quá liền phá cửa xông vào, ai… ai ngờ trong phòng trống rỗng. Suốt mấy ngày tôi tìm kiếm khắp nơi bên ngoài, lùng sục cả trên núi, nhưng sống chẳng thấy người mà chết cũng không thấy xác!” Sơn Giang dừng lời, gạt nước mắt đắng cay nhìn cô Tuệ: “Em gái, cô ra bên ngoài đã lâu, tôi thật sự hết cách mới viết thư cho cô, cô xem giúp tôi với!”.

“Anh trai, việc này vẫn phải báo cảnh sát để họ tìm người giúp. Ngày mai em đi với anh ra tỉnh một chuyến, chúng ta sẽ báo cáo vụ việc!” Cô Tuệ nhẹ nhàng vỗ lưng Sơn Giang.

“Được rồi! Tôi nghe cô, cô đi nhiều hiểu rộng, tôi tin cô!” Sơn Giang cuối cùng cũng phần nào nhẹ lòng, bèn đưa tay vỗ mạnh đầu, “Cô xem tôi lú lẫn quá, cô vừa về còn chưa ăn uống gì, để tôi đi nấu cơm!”.

“Để em giúp anh!” Cô Tuệ đứng dậy cùng vào nhà bếp…



Thời gian đó, bên khung cửa sổ trong phòng, Cổ Liên nở nụ cười kỳ dị, quay người nhìn về phía Bạch Hạo Đan đang ngồi cạnh bàn.

“Ha ha… thầy Bạch, xem ra chúng ta thật sự không phí công đến đây rồi!” Cổ Liên đưa tay cầm chai nước khoáng Hạo Đan vừa đưa, nhấp một ngụm.

“Đúng vậy! Nói xem nào, rốt cuộc Liên Liên nhìn thấy gì?” Hạo Đan mỉm cười nhìn Cổ Liên.

“Đầu tiên, khi chúng ta vào làng, Liên Liên thấy một lớp sương mỏng màu đỏ bao phủ cả ngôi làng. Sau đó lúc tiến đến sân, con phát hiện sau lưng chú Sơn Giang có một người đàn ông trẻ tuổi, nhưng cô Tuệ hiển nhiên không nhìn thấy. Con đoán rằng đó là một bóng ma.” Cổ Liên ngoắc tay mình vào cánh tay Hạo Đan: “Tổng hợp lại hai điểm ấy, Liên Liên có thể kết luận việc này nhất định liên quan đến một thứ gì đó, giống như vụ cây đàn hương tím và bộ xương quỷ vậy. Thầy thấy con nói có phải không?”.

“Ha ha, khá lắm!” Hạo Đan vỗ tay: “Xem ra kể cả không có ký ức kiếp trước, năng lực quan sát và xét đoán của Lam Liên tiên nữ cũng vẫn không đổi”.

“Vậy thầy cho Liên Liên biết, thầy làm thế nào để thuyết phục bà nội?” Bàn tay nhỏ bé của Cổ Liên kéo nhẹ vạt áo Hạo Đan, vẻ mặt khẩn nài.

“Ha ha… Bí mật!” Hạo Đan bật cười véo chiếc mũi nhỏ đáng yêu của cô bé.

“Hứ! Thầy Bạch xấu lắm!” Cổ Liên giận dỗi quay đi.

“Được rồi, thầy Bạch sẽ nói, thầy dùng phép thôi miên.” Hạo Đan cười nhẹ.

“Ồ, con biết rồi. Pháp thuật của thầy Bạch cao thật!” Cổ Liên phấn khích choàng cánh tay ôm lấy cổ Hạo Đan: “Lần sau thầy Bạch biểu diễn cho Liên Liên xem nhé!”.

“Được rồi!” Hạo Đan bế Cổ Liên về giường ngủ: “Liên Liên ngủ một chút đi, lát nữa mới ăn cơm cơ”.

“Thầy Bạch, thật ra Liên Liên còn…” Vừa lúc đó, cô Tuệ bước vào làm gián đoạn lời Cổ Liên.

Nhìn cô Tuệ và Hạo Đan nói chuyện, Cổ Liên dần quên khuấy những lời mình định nói: Thật ra Liên Liên còn nhìn thấy cả cô bé được gọi là Lam Úy nữa…

3 Sự tái hiện của Lam Úy và hiện thân của Hồ ly chín đuôi

Đôi khi, một vài việc thường vượt quá dự liệu của con người, như thể ở nơi xa xôi nào đó tồn tại một bàn tay vô hình đang điều khiển toàn bộ những xoay vần số phận.

Vào cái đêm anh em Tuệ Tâm bàn bạc chuyện đi báo cảnh sát, trời bỗng đổ trận mưa lớn. Vốn biết trên núi lượng nước mưa nhiều, huống hồ bốn bề thôn Long Sơn đều là núi, mùa hè liên tục đổ mưa cũng chẳng có gì lạ, nhưng cơn mưa này quả thực vô cùng bất thường. Rõ ràng mưa trút xối xả song khi chạm đất lại không hề phát ra một âm thanh tí tách nào, hoàn toàn im lìm như thể sợ làm kinh động đến những người nông dân đang say giấc mộng…

Trong phòng, Cổ Liên khép mắt, đang lơ mơ sắp chìm vào giấc ngủ, bỗng một tiếng “bụp” nhỏ vang lên. Âm thanh ấy thoáng nghe tưởng chừng như chỉ là tiếng mưa rơi bên cửa sổ, nhưng nó cũng đủ đánh thức được ý thức đang mơ hồ của Cổ Liên. Chầm chậm ngồi dậy, cô bé đưa mắt nhìn xung quanh. Vào khoảnh khắc ánh mắt dừng lại phía cửa, Cổ Liên giật mình nhìn thấy hàng loạt những đốm lửa màu xanh lam lập lòe từ bên cửa trôi tới.

“Cô Tuệ! Thầy Bạch!” Thấy những đốm lửa ngày càng tới gần, Cổ Liên sợ hãi hét lên.

“Tỷ, muội đợi tỷ lâu quá rồi!” Giọng nói bất chợt cất lên, rất đỗi xa lạ mà cũng thật quen thuộc, khiến Cổ Liên ngừng la hét. Đôi mắt đong đầy nghi hoặc, Cổ Liên nhìn cô bé với mái tóc dài màu xanh lam vừa xuất hiện giữa không trung.

“Tôi không quen bạn, nhưng tôi biết tên bạn là Lam Úy. Bạn có thể nói cho tôi vì sao không?” Cổ Liên nhìn cô bé.

“Tỷ, có vẻ tỷ đã không còn nhớ những ký ức của kiếp trước rồi, có điều sao tỷ vẫn nhớ muội?” Đôi mắt cô bé tóc xanh chan chứa bi thương: “Tỷ, một trăm năm rồi! Muội đợi tỷ suốt một trăm năm, tỷ biết muội nhớ tỷ đến mức nào không? Năm đó tỷ dẫn dắt muội thành Liên hoa yêu cốt, cho muội vòng tay ấm áp nhất, nhưng rồi lại nhẫn tâm vứt bỏ muội mà đi, một mình chịu trừng phạt của Phật giới”. Từng giọt lệ theo khóe mắt của cô bé tóc xanh lăn xuống, thấm vào tận đáy lòng Cổ Liên. Cảm giác chua xót bất chợt ùa tới, ngập đầy trái tim cô bé.

“Úy Úy…” Cổ Liên khẽ gọi rồi bước tới ôm chặt cô bé tóc xanh đang khóc thương tâm vào vòng tay của mình.

“Tỷ…” Khoảnh khắc đó, dường như những tủi thân chất chứa bao năm trong người được dịp giải tỏa, Lam Úy òa lên khóc ngất trong vòng tay Cổ Liên…

Cơn mưa bên ngoài vẫn âm thầm lặng lẽ rơi, như thể bầu trời vừa vô tình hở ra một lỗ lớn và cứ thế trút nước xuống nhân gian. Những giọt mưa to như hạt đậu va đập vào phiến đá trên núi, thấm trong bùn đất rồi lập tức hóa thành các con lạch nhỏ. Hàng trăm con lạch như thế lại quyện lẫn với nhau gây nên một trận lở đất khủng khiếp kèm theo vô số sỏi đá, điên cuồng đổ rầm rập xuống chân núi, bịt kín hoàn toàn con đường duy nhất nối thôn làng với thế giới bên ngoài. Trong khi ấy, dường như bị ảnh hưởng bởi sức mạnh nào đó, những người nông dân cứ chìm đắm trong giấc mộng, hoàn toàn chẳng hề nhận thức được điều khác lạ đang diễn ra.

Giữa không trung, Hạo Đan đưa đôi mắt lạnh lùng quét khắp màn sương đỏ bao phủ ngôi làng đang chầm chậm đặc dần, một mùi hương quyến rũ mê hoặc bay tới.

Hạo Đan cười nhạt. Một chớp trắng nhoáng lên, anh trở về với trang phục cõi tiên. Bàn tay nhanh chóng niệm chú, tức khắc xuất hiện luồng sáng chiếu thẳng tới nơi phát ra mùi hương.

“Oa…” Tiếng khóc trẻ con đột nhiên vang lên, mùi hương lan tỏa khắp không gian lập tức biến mất.

“Hồ ly chín đuôi, ta cảnh cáo ngươi, cứ việc giết người ngươi nên giết, nhưng nếu làm tổn thương những người vô tội, đừng trách ta không khách khí!” Ống tay áo Hạo Đan khẽ phất, màn sương mù đặc quánh trở về màu đỏ nhàn nhạt như trước.

“Oa… oa…” Đôi mắt màu xanh lục nhấp nháy trong bụi cây chợt tắt rồi biến mất…

“Ha ha… Cung chủ vẫn thật thiện lương!” Tiếng cười thanh thoát bất chợt vang lên, Hạo Đan kinh ngạc quay đầu, vừa kịp nhìn thấy cô bé trước mặt đang cúi mình hành lễ: “Hàn Cốc Liên bái kiến Cung chủ!”.

“Cổ Liên…” Không dám tin vào mắt mình, Hạo Đan nhìn chằm chằm Cổ Liên trước mặt: “Cô đã khôi phục ký ức kiếp trước rồi sao? Không thể thế được! Rõ ràng Địa Tạng Vương đã xóa hết toàn bộ ký ức của cô rồi mà!”.

“Đúng vậy, Địa Tạng Vương đã làm thế. Nhưng Cốc Liên cũng đâu có ngốc. Tiểu tiên đã nói nhất định phải truy cho ra chân tướng sự việc, sao có thể không lo sẵn nước đi dự phòng chứ.” Tay Hàn Cổ Liên giơ cao, bất chợt một trận chớp xanh nháng lên, rọi sáng Lam Úy đứng phía sau: “Cung chủ, trong kiếp này Cốc Liên chưa dùng qua Mê hoặc nhãn, lẽ nào ngài không thấy lạ?”.

“Ta đã cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng cứ ngỡ đó là vì những ký ức kiếp trước của cô đã bị xóa hoàn toàn.” Hạo Đan nhìn Cổ Liên hết sức chăm chú.

“Ha ha… Cung chủ có biết trong kiếp trước, năm đó lúc tiểu tiên chết, sao Lam Úy cũng biến mất luôn không?” Thấy Hạo Đan lắc đầu, nụ cười Cổ Liên càng rạng rỡ: “Bởi năm ấy, sau khi giết Quan Âm, Cốc Liên biết Thiên giới và Phật giới nhất định sẽ không để tiểu tiên mang ký ức các kiếp trước nữa, cho nên tiểu tiên đặt bản sao bộ nhớ của mình vào Mê hoặc nhãn, giao tất cả cho Lam Úy. Sau đó, Cốc Liên dùng nộ khí chôn chặt Văn Thù và Phổ Hiền, khiến các người chú ý mà bỏ qua cô bé, tạo điều kiện cho cô bé đem ký ức kia trốn thật xa”.

“Ồ… thủ đoạn thật hay! Quả nhiên cao minh, không hổ là tiên tử đã ở Thiên giới suốt năm vạn năm có lẻ!” Hạo Đan vỗ tay, song ánh mắt lại hết sức lạnh lùng: “Không biết Lam Liên tiên tử định làm gì tiếp theo?”.

“Ha ha ha ha…” Cổ Liên cười lớn: “Cung chủ không cần lo lắng! Kiếp này Cốc Liên chỉ muốn biết sự thật, chứ chẳng muốn báo thù bất cứ ai, cho nên sẽ không để xảy ra sự việc như trong quá khứ đâu. Sự sống chết của nhân loại chẳng liên quan gì tới tiểu tiên, vì vậy bất kể gặp tình huống nào, Cốc Liên và Lam Úy đều sẽ khoanh tay đứng nhìn. Tuy nhiên, đối với con Hồ ly chín đuôi này, Cốc Liên muốn khuyên Cung chủ, đừng nhẹ tay thương xót nó thì hơn”.

“Ta sẽ làm thế.” Hạo Đan cười rồi biến mất.

“Tỷ, Hạo Đan cung chủ sẽ không báo chuyện này lên Thiên đình chứ?” Lam Úy lo lắng nhìn Cổ Liên.

“Nói thì nói vậy, nhưng ta vẫn phải thừa nhận, việc này Như Lai nhất định sẽ biết.” Cổ Liên bay xuống giữa sân: “Lý do vì sao Phật Tổ im lặng, cứ để mặc Địa Tạng Vương trả pháp lực lại cho ta, nhất định có vấn đề rất lớn. Có thể vì Phật Tổ yên tâm rằng hiện tại trên thân ta đã không còn nộ khí, hoặc chỉ đơn giản là muốn lợi dụng ta để biết chân tướng sự việc năm đó. Song như vậy cũng tốt, dù sao kẻ đứng đằng sau mọi việc đến Phật Tổ và Ngọc Hoàng đều không thể bói ra thì nhất định hắn phải thực sự có bản lĩnh. Ta chỉ muốn biết sự thật thôi, nên dù Thiên giới có kế hoạch gì ta cũng không muốn để ý và chẳng định dây dưa.” Cổ Liên bước vào phòng ngủ nằm lên giường: “Lại còn Hạo Đan, trái tim Cung chủ quá tốt, e rằng trong vụ việc Hồ ly chín đuôi này sẽ chịu thiệt thòi lớn. Nhưng dù thế nào, vị trí của chúng ta cũng chỉ là đứng bên quan sát thôi. Chúc ngủ ngon, Úy Úy!”…

4 Do dự

Người đầu tiên phát hiện ra việc khác thường là Trương Phúc Lai - một kẻ vô lại khét tiếng trong thôn. Sở dĩ Phúc Lai bị mang tiếng như vậy bởi hắn là dạng vô công rồi nghề, chuyên sống bằng nghề trộm gà câu chó. Hôm nay tất nhiên cũng chẳng ngoại lệ, hắn dự định nhân lúc còn sớm rảo qua chợ tỉnh kiếm chác chút đỉnh. Từ lâu, hắn đã nhắm được một bà góa phụ bán trứng vịt trên đó. Hai người chàng chàng thiếp thiếp, đầu mày cuối mắt qua lại đã hơn nửa năm trời. Cuối cùng hôm nay hắn cũng không thể nhịn nổi nữa, quyết tâm phải đến giãi bày đầu đuôi với người đàn bà đó, nhân tiện hưởng chút hương dịu dàng trong truyền thuyết.

Cắm cúi đi, trong lòng Phúc Lai không ngừng mường tượng đến cảnh ngọt ngào, nhờ thế mà bước chân vô thức bước ngày càng nhanh. Bất chợt “bụp” một tiếng, không biết hắn vấp phải thứ gì, ngã lộn nhào xuống đất.

“Ngã đau chết được!” Vừa xoa cái đầu choáng váng, Trương Phúc Lai vừa tức giận chửi bới: “Mẹ kiếp! Thằng nào không có mắt…” Tiếng nói vừa tắt nơi đầu lưỡi, hắn giật mình kinh ngạc nhìn con đường huyết mạch của thôn vốn thông suốt, giờ đã bị cả một ngọn núi đổ xuống lấp kín hoàn toàn.

“Chú Sơn Giang!” Tiếng kêu thất thanh thô lỗ vang lên đánh thức tất cả dân làng khỏi giấc ngủ ngon. Mọi người hiếu kỳ mở toang cửa thò đầu ra. Họ lập tức nhìn thấy “thằng vô lại” Trương Phúc Lai đang chạy như ma đuổi về phía nhà trưởng thôn.

“Chú Sơn Giang! Chú Sơn Giang! Mở cửa!” Trương Phúc Lai điên cuồng đập vào cánh cổng lớn nhà trưởng thôn: “Không hay rồi! Núi lấp kín đường rồi! Làm thế nào đây!”.

“Ai đấy? Mới sáng sớm đã la hét như cháy chợ, có để ai ngủ không?”, Sơn Giang miệng không ngừng càu nhàu lừ đừ đi ra cổng.

“Chú Sơn Giang! Đường núi bị bít rồi! Mau đến mà xem…” Trương Phúc Lai vội vàng túm lấy trưởng thôn vừa mở cửa, chẳng nhiều lời lôi tuột ra ngoài.

“Cái thằng vô lại chết giẫm này, mau bỏ ra! Khớp xương già này sắp bị kéo đứt tới nơi rồi!” Sơn Giang cố sống cố chết giãy ra khỏi tay Trương Phúc Lai.

“Chú Sơn Giang, chú mau đi với cháu!” Trương Phúc Lai cuống quýt đến phát khóc: “Núi bít mất đường rồi, chúng ta không thể ra ngoài nữa, làm thế nào đây?”.

“Anh, có chuyện gì vậy?” Vừa lúc đó, cô Tuệ bước ra ngoài: “Thế này là sao?”.

“Cô Tuệ Tâm! Mau đi với cháu!” Như sắp chết đuối vớ được cọc, Trương Phúc Lai vội vã túm lấy cô Tuệ, sống chết kéo về phía cổng làng.

“Cái thằng ôn dịch này! Buông cô Tuệ Tâm ra. Cô ấy lớn tuổi rồi sao mà chạy nổi, cậu đi chậm một chút!” Thấy em gái bị người ta kép xềnh xệch mệt đến thở chẳng ra hơi, Sơn Giang đau lòng vừa đuổi theo phía sau vừa la mắng, thu hút sự chú ý của không ít người làng quanh đó. Người nông thôn vốn rất hiếu kỳ. Thấy vậy, họ lũ lượt kéo cả hàng dài theo phía sau, muốn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Cứ như thế cả quãng đường đuổi cả quãng đường mắng, cuối cùng mọi người cũng tới cổng làng. Khi “thằng vô lại” Trương Phúc Lai chỉ tay vào con đường bị đá núi vùi lấp hoàn toàn, tất cả dân làng ở đó đều trợn mắt sững sờ. Trước mắt họ, sừng sững hiện lên vài trăm hòn đá cao quá đầu người hòa lẫn với đất bùn bít kín toàn bộ con đường giữa hai ngọn núi, đến một lỗ nhỏ cũng không thể tìm ra.

“Trời ơi, đây là điềm diệt vong cho thôn Long Sơn rồi!” Đám người đứng đó, không biết ai mào đầu mà mười mấy người nông dân cùng ngồi thụp xuống đất gào khóc tuyệt vọng.

“Khóc cái gì! Khóc cái gì!” Sơn Giang phẫn nộ hét lớn: “Bọn họ đàn bà khóc lóc còn có thể cho qua, các ông toàn lão làng lớn đầu khóc cái nỗi gì! Nhu nhược! Đứng hết cả lên cho tôi!”.

“Thưa bà con, mọi người đừng khóc!” Lúc này cô Tuệ đứng dậy: “Mọi người nghe tôi nói! Vừa rồi tôi có xem qua và thấy nguồn cơn chuyện này là do trời mưa, gây nên lở đất, khiến những đợt đất bùn liên tiếp sụt xuống bít kín đường. Giải quyết vấn đề cũng không khó. Mọi người cùng chung tay góp sức dọn quang đất đá là được!”.

“Đúng đấy!” Mắt Sơn Giang vụt sáng: “Cô Tuệ Tâm của các người nói phải đấy! Mọi người cùng chung tay góp sức, người nhiều thì lực mạnh, có khi chỉ hai ba ngày là dọn sạch được không chừng!”.

Đám người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, nhất thời chưa biết quyết định ra sao. Vào lúc mọi người còn đang do dự, phía xa chầm chậm tiến đến một bóng người màu trắng, ung dung đứng ở phía sau họ.

“A! Chẳng phải thầy giáo Bạch sao?” Sơn Giang tinh mắt lập tức nhận ra Bạch Hạo Đan đang đứng đằng sau đám người: “Thầy Bạch, nghe Tuệ Tâm nói cậu từng đi du học nước ngoài, biết nhiều hiểu rộng. Cậu có thể góp ý giúp chúng tôi không?”.

“Trưởng thôn quá lời rồi.” Hạo Đan tách đám người bước đến trước mặt Sơn Giang: “Tôi quả có học qua ngành Khảo sát địa lý. Như tôi thấy thì ngọn núi này không thể đào đi được!”.

“Vì sao?”, Sơn Giang hỏi vẻ không hiểu, cô Tuệ bên cạnh cũng nhíu mày.

“Nếu giờ tiến hành đào núi, chắc chắn đất sẽ sạt lở nhiều hơn, mọi người xem”, Hạo Đan chỉ một vết nứt trên vách đá, nói: “Ngọn núi này vốn đã có một vết nứt khổng lồ, hiện tại có những hòn đá này gánh đỡ nên tạm thời sẽ không sụp xuống. Nhưng nếu ở giữa mà xuất hiện khoảng trống thì chắc chắn sẽ dẫn đến sụt lở đất nặng. Đến lúc đó đừng nói đường mà toàn bộ ngôi làng cũng sẽ chìm trong đất đá”.

“Vậy phải làm thế nào?” Tia hy vọng vừa nhen nhóm đã nhanh chóng bị dập tắt chỉ trong thoáng chốc, những người nông dân mệt mỏi ngồi thụp xuống, đến cả khóc cũng chẳng còn sức nữa.

“Thầy Bạch, cậu nhất định phải cứu lấy chúng tôi!” Sơn Giang lo lắng lắc lắc cánh tay Hạo Đan, giọng nói bắt đầu rưng rưng ý khóc.

“Trong thôn có điện thoại không anh? Ta có thể báo cảnh sát!” Cô Tuệ bước tới: “Như thế có lẽ vẫn còn hy vọng”.

“Haizzz… em gái, cô xem chỗ chúng ta bốn bề toàn núi thế này. Hai năm trước bên Cục Điện tín người ta cũng đến, nhưng họ nói rằng đường điện thoại không kéo tới được và cũng không sao lắp đặt được!” Sơn Giang buồn bã nhìn em gái.

“Tôi có điện thoại di động, để tôi thử xem.” Hạo Đan lấy từ túi áo ra chiếc điện thoại di động, nhanh nhẹn bấm số.

“Thế nào?” Sơn Giang nhìn Hạo Đan đầy hy vọng.

“Không có tín hiệu!” Hạo Đan lắc đầu.

Biết rằng mọi hy vọng đều tiêu tan, mặt Sơn Giang bỗng chốc trở nên khó coi. Ông quay đi ngầm lấy lại tinh thần rồi bình tĩnh nhìn khắp vẻ suy sụp đang hằn rõ trên khuôn mặt của những người trong thôn.

“Tôi và thầy Bạch sẽ nghĩ cách giải quyết. Bây giờ mọi người tạm thời đừng tụ tập ở đây nữa, về nhà đi đã!” Nói rồi ông buồn bã lê gót quay về…



Thời khắc ấy, trên một cái cây cách đó không xa, Hàn Cổ Liên thích thú ngồi xem trò vui trước mắt. Vừa thấy đám người mệt mỏi đau khổ tứ tán rời đi, cô bé liền cười khúc khích.

“Tỷ, có gì đáng cười vậy?” Lam Úy ngạc nhiên nhìn Cổ Liên: “Vì sao Bạch Hạo Đan cung chủ lại muốn giúp con hồ ly đó chứ?”.

“Giờ ta mới biết, hóa ra ngài ấy cũng có lúc bất lực!” Cổ Liên cười nhẹ, ánh mắt dán theo bóng lưng Bạch Hạo Đan: “Đối với Hồ ly chín đuôi, ngay cả Ngọc Hoàng cũng chịu, huống hồ là Cung chủ”.

“Tỷ, muội không hiểu rốt cuộc Hồ ly chín đuôi có khả năng gì mà khiến người Thiên giới cũng bó tay như vậy?” Lam Úy cau mày, nhẹ nhàng bay xuống bên Cổ Liên.

“Thật ra Hồ ly chín đuôi là loài linh thú huyền thoại. Nó chiếm vị trí ngang bằng với kỳ lân, phượng hoàng. Nhưng sở dĩ loài người nghìn vạn năm nay không hề biết đến sự tồn tại của nó chủ yếu vì Thiên giới ra chủ trương khống chế số lượng của loài này, đồng thời nhốt chúng vào những đám mây mơ hồ hư không của dãy Côn Lôn.” Tay Cổ Liên khẽ phất, cảnh vật xung quanh lập tức biến đổi, trong chớp mắt họ đã trở về căn phòng nhỏ nhà Sơn Giang.

“Sao phải nhốt chúng vào trong đó?” Lam Úy không hiểu.

“Vì bọn chúng ăn thịt người.”

“Cái gì?” Lam Úy thất kinh: “Chúng… chúng ăn thịt người?”.

“Đúng vậy.” Cổ Liên gật đầu: “Đó là tập tính của chúng. Chúng thường xuất hiện ở nơi có linh hồn chết oan vất vưởng, rồi kết giao với những oan hồn đó. Một khi hai bên đạt được giao kèo, Hồ ly chín đuôi sẽ ám vào thân xác người kia lúc còn sống, sau đó giúp họ báo thù. Những kẻ chịu báo ứng tự nhiên sẽ trở thành con mồi ngon cho bọn chúng, bị chúng ăn sạch, đến xương cốt cũng chẳng còn”.

“Trời ơi!’ Lam Úy gạt mồ hôi lạnh: “Thật là đáng thương!”.

“Nhưng con hồ ly này có gì đó rất lạ.” Cổ Liên nghiêng đầu nghĩ ngợi.

“Tỷ, tỷ thấy chỗ nào không đúng?” Lam Úy rót một cốc nước đưa cho Cổ Liên.

“Hiện tại ta chưa nói được, chỉ là cảm thấy có gì đó không đúng mà thôi.” Cổ Liên nhận lấy cốc nước, nhấp một ngụm nhỏ: “Nhưng mà, Úy Úy, ta có chút tò mò, sao tự nhiên muội lại đến đây vậy?”.

“Thực ra năm đó kết giới sương mù đưa muội đến núi Long Hổ. Lúc ấy, ngọn núi vẫn còn là rừng cây nguyên thủy dày đặc. Nhớ lời tỷ, muội liền trốn tận vào thâm sơn cùng cốc, chỉ tập trung tu luyện trong kết giới. Cho đến tận mười mấy năm trước, khi núi Long Hổ bắt đầu triển khai các dự án du lịch, từng vùng rừng nguyên sinh lớn bị khai phá. Không thể ở được nữa, muội bèn rời khỏi núi Long Hổ. Ai ngờ đang lang thang quanh đây, muội bỗng nhiên cảm nhận được mùi của tỷ, thật tình cờ!” Đôi mắt Lam Úy lấp lánh ánh vui kéo tay Cổ Liên.

“Ha ha, đúng là tình cờ!” Cổ Liên cười, ánh mắt lóe lên tia lấp lánh.

“Tỷ, con hồ ly đó nhốt chúng ta ở đây nhằm mục đích gì?”

“Hừ! Chắc đêm nay báo ứng sẽ bắt đầu đây. Ha ha… Thật là bõ công!” Trong thoáng chốc, mắt Cổ Liên mang ý cười tàn nhẫn…

5 Xác chết quyến rũ

Lúc chạng vạng của một ngày mệt mỏi, ống khói các gia đình thôn Long Sơn đua nhau tỏa lan làn khói trắng mờ ảo. Tuy đường đã bít kín, nhưng cơm vẫn cần ăn, người vẫn phải sống qua ngày. Nhắc đến qua ngày, không thể không kể tới những thứ củi, gạo, dầu, muối, nước mắm, giấm và trà. Trong đó giữ vị trí quan trọng nhất có lẽ là củi: Không có củi sẽ chẳng nổi lửa được, không có lửa thì lấy gì nấu nướng? Vậy mà vào giờ phút này, trong nhà Triệu Thiết Tượng ở phía Tây thôn lại thiếu mất thứ củi chính yếu ấy. Bà vợ không ngừng trách hờn chồng rằng chẳng biết xoay xở, đến củi dùng cũng không chịu đi đốn. Đàn bà trong làng vốn đã thích cằn nhằn, lại thêm việc đường bị bít hôm nay, khiến lòng bồn chồn sợ hãi, thành ra ngữ khí càng nặng nề khó chịu.

“Tôi đi! Trời tối mịt rồi, nếu tôi có đi mà không có về thì đám đàn bà các người tự mà xoay xở!” Người đàn ông họ Triệu bị cằn nhằn đến ruột gan rối bời, đành buông lời cay nghiệt rồi hằm hằm đá cửa rời đi.

“Đúng là đồ quỷ đáng chết! Bao nhiêu năm nay tôi nai lưng hầu hạ bố con nhà ông, giờ còn lên giọng. Ông đi mau, đi rồi khỏi phải về nữa!” Bà vợ đứng giữa sân nhìn theo bóng chồng khuất xa dần, vừa khóc vừa mắng.

“Hừ! Không về thì không về, suốt ngày phải ở cạnh cọp cái, tôi cũng chán lắm rồi!” Thiết Tượng vừa đi vừa càu nhàu, bất giác đã leo lên dãy núi phía Tây: “Mẹ kiếp, lấy phải bà, coi như vận xui đến cửa!”.

“Oa… oa…” Bất chợt, trong khu rừng tối tăm bỗng vọng đến tiếng trẻ con khóc.

“Ơ?” Thiết Tượng nhìn về phía mảng rừng tối: “Kỳ lạ thật! Con cái nhà ai mà lại khóc ở đây vậy nhỉ?”. Hết sức tò mò, anh ta bước thấp bước cao tiến về phía phát ra tiếng khóc.

Lúc này, những tia nắng cuối cùng còn sót lại cũng đã tắt hẳn, khu rừng tối đen như mực. Trong không gian như vậy, Thiết Tượng bất giác cảm thấy phần nào bất an, muốn quay đầu trở về. Nhưng, âm thanh dường như mỗi lúc một gần, như thể ở ngay trước mắt nên cuối cùng lòng hiếu kỳ đã thắng tất cả, anh ta nghiến răng tiếp tục bước về phía trước.

Bỗng một cơn gió thổi tới, tiếng khóc đột nhiên im bặt. Cùng lúc đó, chân Thiết Tượng không biết bị thứ gì gạt mạnh, ngã lăn ra.

“Ui da, cái quái gì vậy…” Thiết Tượng quay đầu nhìn xem thứ gì vừa gạt chân mình. Vừa trông rõ, miệng anh ta liền thét lên thất thanh: “Cứu tôi với… Ma, có ma…”.

Chỉ thấy trong bụi cây ken dày thò ra một cánh tay phụ nữ. Nhìn từ xa trông nó tựa như một cành sen trắng muốt đẹp đến mê người. Thiết Tượng nằm xoài trên đất, nhìn chằm chằm cánh tay ấy. Chầm chậm, một mùi hương thanh tao quyến rũ nhẹ nhàng luồn qua mũi, khiến toàn thân anh ta từ từ nóng lên.

Lấy tinh thần bò về phía trước mấy bước, Thiết Tượng nhẹ nhàng tách đám cỏ trước mắt. Trong khoảnh khắc, anh ta chết lặng. Nằm trên đám cỏ tối đen là một thi thể phụ nữ tuyệt đẹp, chỉ phủ lớp vải voan trắng mỏng manh khiến tấm thân mỹ miều như ẩn như hiện. Đôi gò bồng đảo trắng nuột nà lộ ra phân nửa, vẻ kiều diễm khơi lên ham muốn tình dục ở bất kỳ người đàn ông nào.

Sở dĩ Thiết Tượng biết đây là một thi thể chứ không phải ng

/13

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status