Tựa
Cuối mùa thu năm Dân quốc thứ sáu, đoàn tàu từ Bắc Bình[1] tới Bao Đầu chầm chậm chuyển bánh trên đường ray. Trong toa, mấy nhân viên phục vụ rỗi rãi tụ tập tại một chỗ tán chuyện cho qua ngày, thỉnh thoảng lại liếc nhìn phong cảnh buồn tẻ cứ lướt qua vùn vụt bên ngoài cửa sổ.
[1] Bắc Bình là tên gọi cũ của thủ đô Trung Quốc từ thời nhà Tùy (581-618), cho đến ngày 27 tháng 9 năm 1949 mới đổi thành Bắc Kinh.
“Tiểu Nhạc, hôm nay coi như cậu gặp may. Xem ta có gì đây!” Một người đàn ông cao lớn vạm vỡ ngồi gần cửa sổ lên tiếng, đồng thời tiện tay lấy ra bình rượu mạnh dúi vào tay cậu bé có vẻ là chân học việc bên cạnh: “Đây là rượu Thiêu Đao Tử mẹ ta tự tay ủ đó, có một không hai! Sư phụ mời cậu nếm thử!”.
“Hi hi… Trò biết sư phụ thương trò nhất mà!” Cậu bé mang tên Tiểu Nhạc đón lấy bình rượu, hấp tấp hớp một ngụm: “A… vị rượu thuần quá! Sư phụ, hôm nào thầy mang thêm chút nữa để trò đem về kính cha ở nhà một lần, được không ạ?”.
“Không vấn đề gì! Hai thầy trò chúng ta phân biệt ai với ai chứ, chỉ cần tiểu tử cậu sau này nhanh chân nhanh tay, đừng lười biếng là được, chút xíu rượu đáng bao nhiêu!” Người đàn ông vui vẻ vỗ đầu thằng bé học việc, ánh mắt ngập tràn yêu thương.
Bất chợt, đoàn tàu vốn đang xình xịch chạy trên đường ray bỗng “kéttttt” một tiếng phanh gấp, tất cả mọi người trên tàu ngã chúi về phía trước, rồi bổ nhào xuống sàn.
“Mẹ kiếp! Tên họ Từ này, lái kiểu gì vậy!” Người đàn ông vạm vỡ khi nãy vừa ôm cánh tay bị đau do cú ngã vừa thò đầu ra ngoài cửa khoang mắng lão Từ lái tàu.
“Đại Chu, mồm miệng anh tích đức chút đi! Tưởng tôi muốn phanh gấp thế à? Có giỏi thì lên đầu xe mà xem, anh dám lái, tôi phục anh luôn”, lão Từ mặt trắng bệch, run rẩy phản bác.
“Này, anh gặp ma à? Sao sợ đến nỗi thế?” Cảm nhận được nỗi hốt hoảng trên mặt lão Từ, Đại Chu quay người bước về phía cửa xe.
“Sư phụ, xảy ra chuyện gì vậy?”, Tiểu Nhạc ở bên vừa lồm cồm bò dậy vừa hoang mang hỏi Đại Chu.
“Không sao đâu! Cậu ngoan ngoãn ngồi im trên tàu đi!” Sớm biết đồ đệ của mình là tên tiểu quỷ hiếu kỳ chúa gây rắc rối, Đại Chu nghiêm nghị đe dọa rồi bước xuống dưới: “Lão Từ, rốt cuộc có chuyện gì? Để tôi tới coi xem… Á!”.
Trong phút chốc, tiếng kêu sợ hãi vang lên, Đại Chu bất chợt ngồi phịch xuống đất, hai chân run lẩy bẩy. Chỉ thấy trên đường ray phía trước không xa, một con rắn màu xanh cực lớn dài đến mười mấy mét đang há hoác cái miệng to dày, đầu và đuôi vắt ngang qua hai thanh ray, đôi mắt xanh lè ngước lên, cái lưỡi màu đỏ hướng về phía người đàn ông trước mặt thè ra thụt vào như dấu hiệu cảnh báo nguy hiểm.
“Lão… lão Từ… làm thế nào bây giờ?” Người đàn ông cường tráng không dám nhìn thêm nữa, kinh hãi đứng vụt dậy, nháo nhào chạy về toa tàu.
“Tôi thì biết làm thế nào!” Lão Từ nhíu mày đánh giá con rắn khổng lồ trước mặt: “Rắn to thế này, tôi cũng lần đầu nhìn thấy. Nghe người già kể những con rắn lớn đều đã thành tinh cả, tuyệt đối không được động đến, nếu không sẽ bị báo thù đấy”.
“Ừ, tôi cũng nghe nói thế, nhưng phải làm sao… A?” Lời bỗng ngưng bặt giữa chừng, Đại Chu khó hiểu nhìn đoàn tàu đột ngột lăn bánh: “Đoàn tàu sao lại…? Tiểu Nhạc!”. Cùng với tiếng thét sợ hãi của người đàn ông, mọi người đều chuyển ánh nhìn về vị trí thuộc về người lái tàu phía trước.
Ở đó, một cậu bé đang phấn khích điều khiển bánh lái cho đoàn tàu sầm sập lao thẳng về phía con rắn lớn. Trong khoảnh khắc, cả đoàn tàu rầm rập vượt qua vật cản phía trước. Đại Chu và lão Từ thậm chí có thể nghe được tiếng bánh tàu cán lên thịt xương răng rắc nhưng lại không kịp thấy ánh hung quang lóe lên trong mắt con rắn khi đoàn tàu đè qua…
1 Giấc mộng dài
Trong khoảnh rừng xanh sẫm âm u, mười hai vị thần tiên đang nhắm mắt tập trung tinh thần, hai tay bắt chéo trước ngực, giăng mười hai tầng kết giới dồn người đàn bà tay cầm bảo kiếm đỏ rực vào giữa.
“Yêu nữ! Hôm nay Ma vực vận số đã tận, đám thuộc hạ yêu ma của ngươi đã bị Thiên giới chúng ta tiêu diệt toàn bộ, ngươi còn chờ gì mà không chịu hạ vũ khí quy hàng!” Tam Tiên đao trong tay Nhị Lang chân quân Dương Tiễn vung lên, phẫn nộ hướng tới bậc chí tôn Ma vực đã bị trọng thương bên dưới.
“Hừ! Dựa vào mấy người các ngươi mà dám to tiếng huênh hoang. Dương Tiễn, ta nói cho ngươi biết, hôm nay dù phải chết như cá trong lưới, ta cũng không để các ngươi mang con gái ta đi!” Người đàn bà giơ cao thanh Xích Ân kiếm lừng danh khắp Tam giới, chĩa thẳng lên không trung: “Nạp Y La, ngươi ra đây! Ngươi yêu thương ta như vậy sao? Yêu thương đến mức không chỉ hủy diệt Ma vực của ta, mà còn để người đến cướp con gái ta. Đồ con rùa rụt đầu hèn nhát, mau ra đây gặp ta!”.
“A di đà Phật! Mị Gia, tới giờ phút này, ngươi vẫn mê muội không hối cải. Sư đệ Nạp Y La với ngươi duyên phận đã hết, đệ ấy không thể gặp ngươi.” Giữa không trung, ngai sen vàng óng ánh rất lớn bất chợt xuất hiện trước mắt Mị Gia. Như Lai Phật Tổ ngồi giữa đài sen, bất lực nhìn người đàn bà đã mờ mắt vì thù hận.
“Như Lai, ngươi chỉ lấy cớ trước mắt ta, chẳng qua là muốn bảo vệ kẻ phụ bạc đó. Nói thật cho ngươi biết, kể từ lúc hắn rời khỏi Hàn Thiên cốc, tình cảm giữa ta và hắn đã chẳng còn gì nữa. Nhưng vì sao, vì sao các ngươi nhất định phải cướp con gái ta? Mẫu tử liền khúc ruột, các ngươi có hiểu điều đó không?” Mị Gia rơi nước mắt, tay trái nhẹ nhàng đặt lên ngực, nơi đó in hằn đóa lam liên nở rộ đẹp như tranh vẽ: “Liên Liên được trồng trong tim ta, trừ ta ra không ai có thể lấy được! Các ngươi có bản lĩnh thì hãy móc tim ta ra, còn nếu không mọi sự miễn bàn!”.
“A di đà Phật! Mị Gia, ngươi việc gì phải khổ sở như vậy”, Như Lai nhíu mày, ánh mắt lộ tia từ bi và mất kiên nhẫn: “Mệnh Cốc Liên có tuệ căn sâu sắc, ngươi hà cớ phải ngăn cản mãi?”.
“Hừ! Đừng nói những lời ngon ngọt đó! Ta lại không biết Thiên giới các ngươi đang nghĩ gì sao?”, Mị Gia cười nhạt, ánh mắt lạnh lùng quét tới Như Lai: “Liên Liên cũng giống ta. Nó là đóa hỗn liên hiếm hoi, có khả năng kiểm soát cả Thiên giới lẫn Ma vực, nên các ngươi muốn tìm cách tiêu diệt ta, sau đó khống chế con gái ta, để tam giới này vĩnh viễn nằm trong tay các ngươi. Mộng tưởng thật đẹp quá đấy!”.
“To gan! Ngươi lại dám vu oan cho Phật Tổ!”, Quan Âm đứng bên nhìn xuống đầy phẫn nộ, lật bàn tay, tức khắc hàng loạt thần chú lao tới vèo vèo.
“Hứ! Dựa vào sức ngươi ư?” Người đàn bà nhảy bật lên không, thanh Xích Ân trong tay khua lên loang loáng nghênh chiến với Quan Âm.
“Mị Gia…” Vào thời khắc gay go ấy, một giọng nói dịu dàng bỗng từ trên trời vọng xuống, thanh âm quen thuộc khiến Mị Gia giật mình. Cùng lúc đó, một ánh bạc nháng lên, nhành dương liễu trong chiếc bình thuần ngọc của Quan Âm tàn nhẫn đâm thẳng vào trái tim người đàn bà bất hạnh…
…
“Nương!” Thét lên một tiếng kinh hoàng, Cổ Liên choàng dậy, đôi mắt ướt nhòe không nhìn rõ được gì. Đưa tay gạt lệ, Cổ Liên nghi hoặc nhìn khung cảnh có phần lạ lẫm xung quanh, mãi sau mới nhớ mình đã ngủ quên trong khu rừng nhỏ sau trường tự bao giờ.
Tám năm tiếp theo sau khi kết thúc vụ Yên chi huyết, Cổ Liên sống trong an lành yên tĩnh, vô âu vô lo. Thời gian này, nhờ thành tích học tập xuất sắc, cô được vào học viện nữ sinh tư thục chất lượng giáo dục tốt nhất Hồng Kông. Ngôi trường ấy đào tạo mọi cấp học từ bậc tiểu học cho đến đại học, nằm ở vùng ngoại ô với phong cảnh đẹp như tranh vẽ, đoạn tuyệt hoàn toàn với thế giới ồn ào hối hả của nhịp sống thành thị.
Lúc này, chỗ cô đang ở là một sườn đồi yên tĩnh phía sau trường học. Nơi đây rất hiếm người qua lại, quả thực là một nơi rất tốt để ngủ trưa.
“Tỷ, tỷ không sao chứ?”, đang bay lượn dạo chơi quanh đó, nghe thấy tiếng hét Lam Úy liền lo lắng quay về: “Lại gặp ác mộng nữa à? Muội thật không hiểu loại ác mộng nào có thể dọa nổi tỷ chứ?”.
“Ta cũng chẳng biết nữa”, Cổ Liên vừa gạt mồ hôi trên trán vừa đứng dậy: “Lần nào cũng thế, bất kể hình ảnh trong mơ rõ ràng tới đâu, lúc tỉnh dậy ta vẫn không sao nhớ lại, dù chỉ mảy may. Trước kia ta chưa từng trải qua tình trạng này bao giờ, nhưng hình như sau vụ Tuyết Ly tám năm trước, ta bắt đầu xuất hiện những giấc mơ kỳ lạ, chẳng biết có liên quan đến lần lên Thiên đình hồi ấy không? Và bất kể ta có cố gắng thế nào thì trước sau đều không thể nhớ nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trên Linh Tiêu bảo điện”.
“Haizzz… tiếc là lần đó tỷ không cho muội gặp thân xác người trần của bà nội tỷ, nếu không biết đâu muội cũng được lên Thiên đình cùng tỷ rồi.” Lam Úy buồn bã đưa tay nghịch bím tóc dài của mình: “Tuy nhiên muội cảm thấy sau khi tỷ trở về, hình như liên tục xuất hiện thần tiên dưới trần gian, như thể họ đang tìm kiếm thứ gì đó. Tỷ bảo liệu có gì lớn sắp xảy ra không?”.
“Ừm, ta cũng cảm thấy thế, chỉ riêng…”, Cổ Liên bỗng ngừng lời, ánh mắt liếc qua phía sau Lam Úy: “Có người đến đấy! Úy Úy tàng hình mau!”.
“Ồ!” Úy Úy giật mình, vội vã ẩn thân, Cổ Liên cũng nhanh chóng trốn sau gốc thông cổ thụ.
Tức thì, từ xa vọng tới những bước chân gấp gáp, tiếp đó một thiếu nữ chừng mười bốn, mười lăm tuổi chạy về phía sườn đồi.
“Ở đây không có ai, anh nói đi!”, cô gái áp chiếc điện thoại di động vào tai: “Anh bảo sao? Anh chắc chắn người ấy là bố em chứ? Được rồi! Còn dám lén lút vào khách sạn với bà ta sau lưng em, em sẽ không bỏ qua đâu!”. Đôi mắt cô gái lóe lên tia lửa giận: “Anh nhắn vào máy cho em tên khách sạn đó, được rồi! Cứ vậy nhé!”.
Cúp điện thoại nhìn quanh, chắc chắn không có ai, cô gái mới quay người rời khỏi sườn đồi. Bóng dáng kia vừa khuất, Hàn Cổ Liên với nụ cười lạnh lẽo bước ra từ sau gốc cây xù xì.
“Không ngờ lại gặp cô ta ở đây, ha… thật là một niềm vui ngoài sức tưởng tượng!” Đôi mắt bất chợt ánh lên tia băng lạnh, Cổ Liên khinh khỉnh nhìn chằm chằm vào chỗ cô gái vừa đứng.
“Tỷ, tỷ quen cô ta à?”, Lam Úy nhìn gương mặt đầy thù hận của Cổ Liên vẻ khó hiểu: “Cô ta là ai?”.
“Ha… Không ngờ chuyển thế nhiều lần như vậy mà cô ta vẫn giữ tính lẳng lơ như trước”, Cổ Liên tức tối nhổ nước miếng, quay đầu nhìn Lam Úy như cười lại như không: “Sao mới một trăm năm, muội đã không nhận ra cô ta rồi, đó chính là mẹ ta trong kiếp trước – Nhạc Mai Song”…
Nhẫm Nhiễm ngoại truyện
Ta nhảy ra khỏi Linh Tiêu bảo điện.
Những cơn gió điên cuồng táp qua như hàng ngàn mũi dao cứa trên mặt. Ta cười điên dại, chẳng biết người bên trên có nghe thấy di ngôn cuối cùng của mình không, chỉ là bỗng nhiên phát hiện nước mắt mình tựa như muôn vàn giọt sương cuối thu trôi dạt trên khắp các đám mây.
Ta, tên gọi Nhẫm Nhiễm, được công nhận là mỹ nhân đệ nhất trong tộc Hoa Lan, từ nhỏ quen sống với sự tung hô pha lẫn ghen tỵ của mọi người. Trong mắt ta, trên thế giới này bất kỳ cô gái nào cũng không thể so bì được với mình. Dù là Hằng Nga duyên dáng tuyệt vời mà người ta vẫn đồn thổi thì đối với ta cũng chỉ đến thế mà thôi. Ta hết sức tự hào về vẻ tuyệt mỹ của bản thân, và thường cố gắng kiếm tìm một người yêu xứng đáng với mình trong khắp cõi trời đất.
Cuối cùng người ấy cũng xuất hiện. Toàn thân bao phủ bằng chiếc áo trắng muốt, mặt hoa mày liễu – ta biết những lời đó thường dành tả vẻ đẹp thục nữ, nhưng diện mạo của chàng lại vượt xa tất cả các trang nữ tử tuyệt sắc trên thế gian.
Khi ta ửng hồng đôi má hành lễ trước mặt chàng, khi cảm nhận thấy cái nhìn lướt qua mặt mình của chàng, lần đầu tiên ta biết đến hai từ “e lệ”. Trái tim đập nhanh, ta bối rối siết chặt chiếc khăn màu tím trong tay, lòng bàn tay bất giác rịn đầy mồ hôi.
“Lam Liên tiên tử Hàn Cốc Liên bái kiến Cung chủ!” Bất chợt, giọng nói trong như tiếng chuông bạc vang lên cắt đứt dòng suy tưởng ngổn ngang của ta. Ta ngẩng đầu nhìn cô gái trước mặt, lòng không vui chút nào. Cái kiểu gì mà ngày đầu tiên Cung chủ tân nhiệm triệu kiến lại tới muộn, thật chẳng biết phép tắc gì cả! Thầm khinh bỉ mắng mỏ cô ta mấy câu nhưng ngoài mặt vẫn giữ nụ cười dịu dàng trên môi.
Vốn tưởng Cung chủ sẽ trách mắng cô ta một trận ra trò, ai ngờ người đẹp ấy lại tự tay trao lệnh bài trúc hoa cho cô ta. Hứ, có gì ghê gớm đâu! Đến muộn mà thành có công! Cứ đợi đấy, Cung chủ sớm muộn rồi cũng sẽ về tay ta!
Sau hôm đó, chẳng biết vô tình hay hữu ý, ta thường xuất hiện quanh Đạm Ngữ các, tẩm cung của Cung chủ, hoặc mang tới giỏ phong lan quý, hoặc đem tặng sách cổ hiếm có, tóm lại chỉ cần chàng vui thì có phải lên trời xuống biển ta cũng cam lòng!
Cho đến một ngày, chàng hỏi ta có đồng ý ở bên giúp việc cho chàng không, ta vui đến không thốt nên lời. Đêm đó ta thức trắng, ngồi trước gương thử tất cả những bộ váy đẹp nhất của mình. Ta muốn để chàng thấy mình trong dáng vẻ mỹ lệ nhất, ta muốn cả Thiên giới biết rằng ta mới là người xứng đáng với chàng!
Thế nhưng, ta dần phát hiện mình đã nhầm. Bởi dù ngay kề bên nhưng người trong mộng của chàng chưa bao giờ là ta. Ngày nào ta cũng cố gắng ở bên chàng chẳng rời một bước, lúc nào ta cũng cố ý lượn qua lượn lại trước mắt chàng, để ánh nhìn của chàng không thể rớt trên bất cứ người con gái nào khác. Thế nhưng câu chàng nói nhiều nhất với ta lại là: “Truyền Lam Liên tiên tử tới gặp ta!”.
Hàn Cốc Liên! Lại là Hàn Cốc Liên! Đứa con gái cạy miệng chẳng được nửa lời, ta thật không hiểu Cung chủ thích cô ta ở điểm nào? Vì cớ gì lại cho gọi cô ta hết lần này đến lần khác?
“Ngươi hận Hàn Cốc Liên lắm sao?” Giọng nói đột ngột vang lên bên tai, ta vô thức quay đầu nhìn, chỉ thấy giữa hàng vạn đám mấy bềnh bồng ẩn hiện một bóng người mặc áo màu thiên thanh.
“Ngươi là ai?” Hoảng hốt, ta đứng phắt dậy cảnh giác nhìn bóng người xa lạ.
“Ha ha… Đừng sợ, ta có thể giúp ngươi!” Bóng người khẽ khàng lay động: “Chẳng phải ngươi muốn có được tình yêu của Dao Hoa cung chủ hay sao? Chỉ cần trừ khử Hàn Cốc Liên là được!”.
“Thật sao?” Ta thừa nhận điều kiện này rất hấp dẫn, nên đặt quyết tâm làm cho được.
“Đương nhiên! Chỉ cần ngươi làm theo lời ta nói, sẽ không có ai biết được kế hoạch của chúng ta đâu!” Bóng người áo xanh nói ra kế hoạch với vẻ rất đỗi tự tin, quả là hoàn hảo không một kẽ hở.
“Được! Ta biết phải làm gì rồi!” Đôi mắt lóe lên tia lạnh lùng, đến ta cũng không ngờ hóa ra mình lại độc ác đến thế…
Theo kế hoạch đã bàn, nhân lúc Cung chủ bế quan ta đã làm chứng giả, khoanh tay đứng nhìn người con gái yếu đuối đó bị đuổi xuống trần gian, chịu thảm cảnh mười kiếp khổ cực. Mặc dù vậy, chẳng hiểu sao trong lòng ta một chút niềm vui cũng không có. Cảm giác tội lỗi đáng sợ ngày đêm cứ giày vò, khiến ta ăn không ngon, ngủ không yên. Cứ như vậy qua trọn hai nghìn năm.
Hôm đó là ngày xuất quan của Cung chủ, ta đứng ngồi không yên, chờ đợi ở bên ngoài. Vào lúc cánh cổng lớn mở ra, tim ta như nhảy vọt lên tận cổ họng, run rẩy trình báo vụ việc của Hàn Cốc Liên. Chẳng đợi ta nói xong, Cung chủ đã vội vàng lao tới Linh Tiêu điện…
Sau lần đó, ta nghĩ đủ mọi cách khiến Cung chủ vui hơn, nhưng cả ngày chàng chỉ lặng lẽ ngồi bên đầm sen của Hàn Cốc Liên, nhìn đăm đắm những đóa hoa nở rộ. Cuối cùng ta hiểu ra mình chưa bao giờ và sẽ chẳng bao giờ trừ khử được Lam Liên tiên tử, bởi trong lòng Cung chủ cô ta đã thành thâm căn cố đế rồi.
Ta bắt đầu thù hận, thù hận thật sự. Nhìn Cung chủ vì cô ta mà khăng khăng đòi xuống trần gian, rồi để thân mang trọng thương, lại còn quỳ trước đại điện mà khổ sở khẩn cầu, ta liền nghĩ rằng Hàn Cốc Liên phải chết, nhất định phải chết.
Hết sức bình tĩnh, ta nhận những mảnh sứ oán hận từ tay kẻ bí hiểm kia, dù cuối cùng có bị phát hiện cũng chẳng sao, chỉ cần Cốc Liên chết, chỉ cần cô ta tan biến khỏi cõi đời, thế là đủ.
Cho nên khi bị trói đưa tới điện Linh Tiêu, ta chẳng hề hối hận mà chỉ biết cam chịu. Có điều tại sao sau chừng ấy cố gắng, cô ta vẫn cứ sống, còn tiếp tục nhận được sự quan tâm yêu mến của Cung chủ? Vì sao???
Trầm mình xuống lục đạo luân hồi, điều cuối cùng ta thành tâm cầu nguyện: Cung chủ à, nếu còn có duyên, kiếp sau gặp lại xin ban cho thiếp chút ánh mắt yêu thương, chỉ chút xíu thôi cũng được. Chàng nhé!
2 Nhạc Vi
Cùng lớp với Cổ Liên có một nữ sinh tên Nhạc Vi, khuôn mặt trái xoan xinh xắn, nổi bật đôi mắt to đen láy, vóc người nhỏ nhắn, có phần mỏng manh. Và đặc biệt, cô bé rất ít giao du với mọi người, dường như trong lớp chẳng có lấy một người bạn nào, thế nhưng Hàn Cổ Liên lại rất thích tính trầm mặc ít lời ấy của cô bạn học.
Giờ nghỉ trưa hôm ấy rất đỗi náo nhiệt. Học sinh tụm thành từng nhóm ở sân trường và hành lang thỏa sức vui đùa. Chỉ duy cô bé Nhạc Vi ngồi một góc lớp, không mảy may có chút hoạt bát giống như các bạn cùng trang lứa. Cô bé yên lặng thu mình bên bàn học cần mẫn với những bài tập chất đống. Ở chỗ ngồi gần cửa sổ cạnh đó, Hàn Cổ Liên dán mắt vào tấm lưng gầy của bạn, nhìn chăm chú như quên hết mọi thứ xung quanh.
“Tỷ, tỷ có vẻ đặc biệt chú ý đến cô bé Nhạc Vi, đó là chuyển kiếp của ai vậy?” Tàng hình đứng cạnh bàn, Lam Úy tò mò nhìn Cổ Liên.
“Không, cô bé ấy chẳng liên quan gì đến Thiên giới. Sở dĩ ta chú ý đến vì linh hồn cô bé rất trong sạch”, Cổ Liên không rời mắt khỏi cô bạn đang tập trung đuổi bắt những đề toán trước mắt: “Lâu lắm rồi ta không nhìn thấy một linh hồn trong trắng đến thế. Linh hồn này nếu ở thời cổ đại, có khi đã đắc đạo thành tiên rồi”.
“Ha ha… tỷ quả nhiên có con mắt tinh tường!”, Lam Úy tỏ vẻ bí ẩn hấp háy mắt với Cổ Liên: “Nếu muội nói ra chuyện này, chắc tỷ sẽ ngạc nhiên lắm”.
“Chuyện gì vậy?” Lơ đãng chuyển ánh nhìn về phía cửa sổ, Cổ Liên chán ngản ngáp dài.
“Chẳng phải tỷ bảo muội theo Nhạc Mai Sương về nhà xem thử sao?”, Lam Úy ghé tai Cổ Liên thì thầm: “Cô bé Nhạc Vi này chính là em gái cùng mẹ khác cha của Nhạc Mai Sương”.
“Cái gì?” Quay phắt lại, ánh mắt Cổ Liên lóe lên tia băng lạnh: “Muội không nhầm đấy chứ? Sao có thể như vậy? Linh hồn trong sạch như trang giấy trắng, sao có thể là em của tiện nhân kia chứ!”.
“Không nhầm đâu, chính mắt muội nhìn thấy Nhạc Mai Sương hằm hằm tát em gái một cái, còn mắng cô bé là đồ con hoang”, Lam Úy nhẹ nhàng bay tới sau lưng Nhạc Vi, rồi nhanh chóng chỉ vào dấu tay đo đỏ nhạt màu còn hằn trên má phải cô bé.
“Nhạc Vi! Chị cậu gọi kìa!” Vào lúc Cổ Liên đang chìm trong im lặng, ngoài cửa một cô bé buộc tóc đuôi ngựa bỗng xộc vào lớp, chạy thẳng đến bàn Nhạc Vi: “Nhanh lên, chị cậu đang gấp lắm”.
“Ồ, mình tới ngay đây”, Nhạc Vi đứng dậy, sắc mặt tái mét, lao ra khỏi lớp học.
“Úy Úy, chúng ta mau đi xem”, Cổ Liên túm tay Lam Úy, vội vã theo đến tận khoảnh rừng nhỏ sau trường…
Gần giữa trưa, vầng mặt trời nóng bức lên tới giữa đỉnh đầu, đại đa số học sinh đều tụ tập ở sân chơi rộng rãi trước nhà ăn, tụm năm tụm ba đợi giờ dọn bữa trưa, nên khu rừng sau núi vào giờ khắc đó yên tĩnh như một nhà mồ lâu năm.
“Tao cảnh cáo mày, việc này mà làm không xong thì chết với tao!” Trong rừng, Nhạc Mai Sương ném túi giấy xuống đất rồi vùng vằng bỏ đi chẳng thèm quay đầu lại lấy một lần.
Còn lại giữa khu rừng lớn, Nhạc Vi run rẩy quỳ trên đất, nhìn chăm chăm cái gói như thể đó là thứ gì gớm ghiếc lắm. Bỗng nhiên, như muốn trút giận, cô bé đứng phắt dậy hằm hằm giẫm nát cái gói khiến chất bột màu trắng bên trong bắn ra tung tóe.
“Cậu làm gì vậy?” Tiếng nói vang lên mới nhẹ nhàng làm sao, song đối với Nhạc Vi lúc này lại chẳng khác gì tiếng sét giữa trời quang, cô bé bất giác cứng đờ người từ từ quay đầu. Sau lưng, Hàn Cổ Liên mở to đôi mắt sáng và mỉm cười nhìn cô bé.
“Lớp… lớp trưởng!” Cảm thấy tim như sắp ngừng đập đến nơi, Nhạc Vi lùi lại phía sau, bước chân hoảng loạn khiến chỗ bột trên đất càng tung tóe ra xung quanh.
“Không phải lo lắng như vậy, mình sẽ không nói với bất kỳ ai đâu”, Cổ Liên tiến về phía cô bạn đang thất thần hoảng sợ, cúi xuống, đầu ngón tay chấm một chút bột trắng rồi đưa lên mũi ngửi: “Thạch tín!”.
“Bịch” một tiếng, Nhạc Vi mặt mũi trắng bệch đến cắt không còn hột máu, toàn thân như bị rút cạn sức lực ngồi thụp xuống đất: “Không liên quan gì đến mình, là chị mình bắt mình làm, nếu không chị ấy sẽ đánh chết mình…”.
“Nhạc Mai Sương bắt cậu giết người?”, Cổ Liên ngồi xuống, lấy trong túi ra chiếc khăn tay sạch rồi nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Nhạc Vi: “Đừng sợ! Cứ nói thật với mình, biết đâu mình giúp được cậu cũng nên”.
“Thật không?”, Nhạc Vi ngẩng đầu bán tín bán nghi nhìn lớp trưởng trước mặt, rồi lại cúi xuống: “Hai ngày nữa là sinh nhật lần thứ bốn mươi lăm của bố mình, chị ấy bắt mình bỏ thứ này vào ly rượu của người đàn bà đó. Chị ấy bảo đây chỉ là thuốc nhuận tràng bình thường thôi, nhưng hôm trước ở trên tầng, mình vô tình nghe rõ chị ấy nói vào điện thoại với người kia là cần thạch tín. Dù có nhỏ tuổi thế nào, mình cũng biết thạch tín là chất độc chết người, cho nên…”, cô bé không dám nói tiếp, chỉ run lên từng hồi.
“Mình có hai câu hỏi. Thứ nhất, người đàn bà chị cậu muốn hạ độc là ai? Thứ hai, người đưa cho chị cậu thạch tín là ai?”, Cổ Liên lại chạm tay vào chỗ bột trên mặt đất, một cảm giác kỳ lạ bỗng dâng lên trong tim.
“Người… người đàn bà đó là… là bạn gái của bố mình. Mẹ mình mất sớm, bố vẫn muốn tìm cho chúng mình một người mẹ mới, nhưng chị mình không chịu, còn kích thêm anh mình cùng phản đối”, Nhạc Vi hạ thấp giọng, khóc nức nở: “Nhưng lần này bố mình rất cương quyết, nhất định muốn kết hôn với người tên Vu Nhã đó. Vì chuyện ấy mà chị và bố cãi nhau rất nhiều lần”.
“Ừ”, Cổ Liên trầm tư gật đầu: “Vậy… cậu có biết cái người thường liên lạc với Nhạc Mai Sương qua điện thoại kia là ai không? Thạch tín hiện không được bán trên thị trường, và…”, Cổ Liên bỏ lửng câu: “Được rồi, giờ cậu cứ đi ăn trưa đi đã! Việc này mình sẽ giải quyết giúp cậu, cứ yên tâm. Nếu chị cậu có hỏi về chỗ chất độc đó, cậu cứ nói đã đánh mất, sẽ không sao đâu”.
“Nhưng…”, Nhạc Vi do dự không cử động, đôi mắt trước sau vẫn chẳng rời túi giấy bị giẫm nát trên nền đất: “Nếu… nếu chị mình mà biết..”.
“Tin mình đi, từ hôm nay chị cậu sẽ không đánh cậu được nữa, mau đi ăn trưa!”, Cổ Liên nhẹ nhàng động viên cô bạn vẫn đang sợ hãi, rồi lặng lẽ nhìn theo bóng cô bé dần khuất khỏi khoảng rừng, sau đó băn khoăn quay đầu lại.
“Tỷ, sao bổng nhiên tỷ lại không hỏi nữa thế?” Bóng Nhạc Vi vừa khuất, Lam Úy liền hấp tấp bay ra.
“Vì ta cảm nhận được hơi thở của Ma vực”, Cổ Liên nhíu mày đăm chiêu nhìn chỗ thạch tín màu trắng: “Tuy nhạt đến không thể ngửi thấy, nhưng ta vẫn phát hiện được chút manh mối từ chỗ bột này. Xem ra nhà họ Nhạc đã chọc giận thứ gì đó rất lợi hại rồi, hy vọng sẽ không liên lụy tới con người thuần khiết như Nhạc Vi!”.
Một cơn gió mát bất chợt thổi qua, cuốn bay chỗ thuốc độc rơi trên đất, khu rừng yên tĩnh vắng tanh chẳng còn lấy một bóng người…
3 Lời cảnh cáo trong mộng
Vốn rất hiếm khi nằm mơ, vậy mà không hiểu sao hôm nay Nhạc Mai Sương lại sống trong giấc mộng lạ kỳ. Sở dĩ nói như thế bởi biết rõ mình đang mơ, nhưng bất kể cố gắng thế nào cô vẫn không sao tỉnh dậy được.
Cảnh vật trước mắt là bữa tiệc sinh nhật sắp tổ chức của bố, khách khứa bạn bè đông vui náo nhiệt khác thường. Bên bàn tiệc, người bố Nhạc Mộ Thạch của cô đang trò chuyện vui vẻ cùng nhóm bạn đối tác kinh doanh. Đúng lúc đó, một tiếng gọi nũng nịu bỗng vang lên, thu hút sự chú ý của cô.
Là tiếng của người đàn bà cực kỳ xinh đẹp vừa xuất hiện trong bộ váy dạ hội màu đỏ rượu vang, cổ áo trễ sâu, nổi bật trên khuôn mặt trang điểm cầu kỳ là đôi mắt phong tình quyến rũ lấp lánh những ánh mê hoặc, cả người toát lên phong thái của một gái làng chơi lẳng lơ.
“Hừ! Đồ tiện nhân không biết xấu hổ!”, Nhạc Mai Sương khó chịu rủa một câu, rồi lại trừng mắt nhìn bố tiến tới nồng nhiệt siết chặt bàn tay bà ta, tiếp đó dõng dạc tuyên bố với mọi người ngày họ kết hôn, “Đồ đàn bà thối tha! Bà không còn đắc ý được bao lâu nữa đâu!”. Thầm phá lên điệu cười mỉa mai, đôi mắt Mai Sương không ngừng xuyên qua đám người tìm kiếm bóng hình bé nhỏ.
Kia rồi! Nơi góc khuất không ai chú ý, ánh mắt Mai Sương đã xác định được mục tiêu: Một cô bé với gương mặt tái mét cầm trong tay chai Brandy đang nhìn mình không chớp mắt.
“Đồ rác rưởi.” Quét sang cái nhìn khinh thị, Nhạc Mai Sương nhẹ nhàng tiến tới trước mặt em gái, giật phắt cái chai trong tay cô bé rồi nhanh chóng rót đầy ly rượu tinh xảo: “Đi! Đưa cho bà ta!”.
“Chị…”, cô bé run rẩy đón chiếc ly, do dự đứng nguyên tại chỗ.
“Đồ con hoang này! Tao nói cho mày biết, hôm nay không phải mày chết thì là bà ta chết, cứ liệu mà làm đi!” Trừng mắt dọa dẫm đứa em gái đang không ngừng run rẩy vì sợ, Nhạc Mai Sương thoắt cái đã ẩn mình trong căn phòng phía sau.
“Mọi người đâu rồi! Mau gọi xe cấp cứu! Tiểu Nhã, Tiểu Nhã!” Chẳng lâu sau, phòng khách vang lên giọng Nhạc Mộ Thạch kinh hoàng thét lớn cùng tiếng mọi người xôn xao hoảng loạn.
Tựa mình vào cánh cửa lắng nghe tiếng mọi người giục giã, Mai Sương biết mình đã thành công! Vậy là nỗ lực bẩn thỉu của đồ lẳng lơ nhằm kiếm chác tài sản của bố cô đã tan tành rồi. Cô thỏa mãn cười lớn đến không dừng lại được, trong lòng chất chứa những niềm vui.
“Tiểu Sương, vui quá nhỉ…” Bất chợt, một bàn tay lạnh lẽo từ đâu chộp lấy vai cô. Cảm giác băng lạnh từ nơi tiếp xúc nhanh chóng lan toàn cơ thể, Mai Sương giật mình cứng đờ người lại.
“Vu… Vu…”, Nhạc Mai Sương há miệng thở gấp, giọng nói quen thuộc kia chính là của Vu Nhã mà đáng lẽ giờ đang nằm trên sàn phòng khách chờ xe cấp cứu.
“Tiểu Sương, có chuyện gì buồn cười vậy, nói cô nghe xem nào!” Giọng nói âm u như ma quỷ cõi âm vang vọng bên tai khiến cô thiếu nữ vốn đã khó thở càng thêm dựng tóc gáy. Từ từ chuyển động chiếc cổ đã bắt đầu cứng ngắc, cô quay lại nhìn…
“Á…” Tiếng kêu thét kinh hoàng chỉ trong chốc lát phá tan vẻ yên tĩnh của căn phòng. Nhạc Mai Sương vội vã lùi về phía sau dán chặt người vào tường, đôi mắt mở to trừng trừng nhìn cái xác mặt mũi đầy máu, hai cánh tay cứng đơ giơ thẳng về phía mình.
“Cứu tôi với! Có ai không?” Trong tiềm thức, Mai Sương muốn hét lên thật lớn, nhưng không hiểu sao giọng nói cứ nhỏ xíu và khàn đặc chẳng thể phát thành tiếng. Thấy bàn tay xám ngoét kia cứ chầm chậm tới gần cổ mình, thậm chí cảm nhận rõ cả hơi lạnh âm u ngay kề bên, Nhạc Mai Sương chỉ còn cách bịt chặt mắt lại, tuyệt vọng chờ đợi cái chết sắp đến…
“Đã biết sợ chưa?” Đúng lúc đó, từ đâu vọng tới giọng nói dịu dàng mà lạnh lẽo, bầu không khí âm hàn khi nãy cũng dần trở lại ấm áp.
“Ai đó?” Ngẩng phắt đầu lên, thiếu nữ ngạc nhiên nhận thấy căn phòng mình vừa ở khi nãy giờ đã chẳng thấy đâu nữa. Lúc này Mai Sương đang ngồi trong một khoảng không tối thẫm, bốn phía đen như mực, chỉ có duy nhất một điểm sáng lấp lánh giữa không trung khiến cô thấy mờ mờ thân thể của mình, đồng thời cảm nhận được giọng nói kia vọng đến từ điểm sáng ấy.
“Ta là ai, cô không cần biết” Điểm sáng nhấp nháy: “Những điều ác độc đều do suy nghĩ của bản thân mà ra, hình ảnh vừa rồi chính là vận mệnh tương lai của cô. Đừng tưởng mình làm không có sơ hở thì người khác sẽ không biết, chớ quên câu ‘Ngẩng đầu ba tấc có thần linh’, tất cả mọi việc người trần làm, trời cao đều thấy rất rõ, làm càng nhiều việc thất đức, báo ứng sẽ đến càng nhanh. Đã nhớ kỹ chưa?”.
“Nhớ… nhớ rồi ạ”, Nhạc Mai Sương run rẩy, không chớp mắt nhìn chằm chằm đốm sáng trước mặt: “Vậy tôi phải làm sao mới thay đổi được số mệnh? Tôi không muốn bị con ma nữ đó ám suốt đời đâu!”.
“Muốn thay đổi số mệnh thật ra không phải không có cách. Trời cao luôn từ bi, nếu cô thật sự có lòng hối cải, vẫn còn rất nhiều cơ hội.” Giọng nói ngừng lại một thoáng: “Chỉ cần tránh xa tà tâm hại người, vận mệnh tương lai của cô cũng sẽ thay đổi theo tư tưởng đổi thay đó. Đương nhiên vẫn còn một điểm quan trọng, đó chính là từ nay phải tích đức hành thiện, tuyệt đối không được nổi tà niệm nữa, đặc biệt là đối với em gái cô. Nếu còn dám bắt nạt cô bé, tất cả những việc xảy ra vừa rồi sẽ giáng xuống đầu cô với cấp độ hơn đến trăm ngàn lần, lúc ấy sẽ thật sự là ‘thiện có thiện báo, ác giả ác báo’. Khi đó có hối hận cũng chẳng ai đến cứu cô đâu”.
“Vâng, tôi nhớ rồi. Cảm ơn đã giúp đỡ!” Trong mắt nhen nhóm tia hy vọng, Nhạc Mai Sương lặp đi lặp lại lời cảm kích.
“Còn một việc cuối cùng, ta hy vọng cô nói cho ta biết sự thực.” Đốm sáng từ từ di chuyển đến đỉnh đầu thiếu nữ, như thể muốn soi thấu tim cô, bao trùm cả thân thể cô trong quầng sáng mờ nhạt: “Ai đưa cho cô túi thạch tín đó?”.
“Là… là bạn… của anh tôi.” Như bị đôi mắt sắc nhọn xuyên thấu tâm can, Nhạc Mai Sương lắp bắp không dám giấu diếm.
“Cách” một tiếng, chiếc vòng tay màu lam bất chợt rơi xuống trước mặt khiến Mai Sương giật nảy mình: “Đưa cái này cho người bạn của anh cô, những việc khác cô không cần quan tâm, đi đi!”. Lời còn chưa dứt, Mai Sương đang định hỏi thêm, thì dưới chân bỗng hẫng một cái, cả thân người rơi tuột vào khoảng không tối đen…
…
“Á!” Mở choàng mắt, tỉnh dậy khỏi giấc mộng, Nhạc Mai Sương đưa tay dụi đôi mắt mờ nhòe rồi nhìn sang bên cạnh. Nơi cô ngồi là lớp học sáng choang và các bạn đang yên lặng trong giờ tự học. Thì ra là một giấc mơ! Sợ chết đi được! Nhẹ nhàng thở phào một hơi, cô điều chỉnh lại tâm trạng rối bời khi nãy: “Thôi cứ làm bài tập trước đã, tối về nhà còn phải lên mạng nữa”. Lẩm bẩm một hồi, cô quay người lấy sách giáo khoa trong cặp ra.
Nghĩ đến chuyện chưa biết chừng tối nay lên QQ[2] sẽ được gặp người mình thầm yêu trộm nhớ bấy lâu, trong lòng Nhạc Mai Sương bỗng dấy lên niềm hạnh phúc ngọt ngào. Cô vui vẻ mở vở bài tập, tay vô tình chạm vào hộp bút đóng kín trên bàn.
[2] QQ là phần mềm “chat” (tán gẫu) thông dụng của TQ (tương tự như Yahoo của Việt Nam).
“Cạch” một tiếng, nắp hộp vừa hé mở, ánh mắt chạm phải món đồ bên trong, bàn tay Mai Sương vô thức run lên bần bật khiến cả hộp bút rơi xuống nền đất. Trong hộp, chiếc vòng tay với những hạt màu lam nằm yên lặng.
Một hạt trong số đó được khắc ba chữ nhỏ kín đáo – Hàn Cốc Liên.
4 Thanh Lệ
Buổi chiều, khi học tiết thứ hai môn thể dục, thầy giáo gọi Nhạc Vi vào văn phòng. Có tật giật mình, cứ ngỡ đã bị phát hiện, cô bé mặt mày tái mét như vừa mắc bệnh.
“Nhạc Vi, em không khỏe à?” Thầy chủ nhiệm Lý lo lắng rót cho cô học trò nhỏ cốc nước: “Sắc mặt em khó coi lắm, có cần về nhà nghỉ không?”.
“Không, không cần đâu ạ, em không sao”, bàn tay cô bé bất giác siết chặt cốc nước, cố kìm nén nỗi lo lắng căng thẳng trong lòng: “Thầy tìm em có việc gì ạ?”.
“À, là thế này. Gần đây lớp ta có triển khai phong trào đôi bạn cùng tiến, nhưng các bạn trong lớp phản ánh rằng em quá khép mình, không ai chịu hợp đôi với em, nên thầy quyết định để lớp trưởng Hàn Cổ Liên và em vào chung một tổ, em thấy sao?”, thầy Lý nhìn Nhạc Vi đã có thần sắc trở lại.
“Được ạ, thưa thầy, em không có ý kiến gì hết.” Thầm thở phào, Nhạc Vi trả lời ngay mà chẳng buồn suy nghĩ.
“Vậy thì tốt. Sau này em phải tích cực giao lưu với các bạn trong lớp, đừng ít nói quá như vậy…”, miệng thầy vẫn không ngừng nói, nhưng Nhạc Vi đã chẳng còn nghe thấy gì nữa.
Cổ Liên thật sự không hề mách với thầy giáo! Vì sao? Nhạc Vi thầm kinh ngạc trong lòng. Là lớp trưởng, khi phát hiện ra vụ việc nghiêm trọng như vậy, Hàn Cổ Liên đáng lẽ nên báo ngay cho thầy chủ nhiệm mới phải chứ. Sao bạn ấy không hề đề cập tới chuyện này trước mặt thầy?
“Em còn gì chưa rõ không?” Câu hỏi đột ngột của thầy Lý cắt ngang dòng suy nghĩ của Nhạc Vi: “Nếu có thì cứ hỏi Cổ Liên nhé! Được rồi, em lên lớp đi!”.
“Vâng ạ!”, Nhạc Vi nhanh chóng đứng dậy ra khỏi phòng. Cánh cửa sau lưng vừa khép, cô bé quay người chạy như bay về phía sân vận động của trường.
“Xem ra cậu vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng mình.” Qua lối rẽ, giọng nói vọng đến từ sau lưng kèm theo tiếng thở dài khiến Nhạc Vi dừng phắt lại.
“Lớp… lớp trưởng Hàn.” Như thể bị đọc trúng tim đen, thần sắc cực kỳ không tự nhiên, Nhạc Vi quay đầu nhìn về phía vừa vọng đến tiếng nói.
Trên bức tường hành lang trắng tinh, Hàn Cổ Liên điềm tĩnh tựa người vào đó. Lơ lửng giữa khoảng không bên cạnh là cô bé với mái tóc dài màu xanh nhàn tản lượn qua lượn lại.
Đợi đã! Lơ lửng giữa khoảng không? Giữa khoảng không! Trong thoáng chốc đôi mắt Nhạc Vi mở to hết cỡ, nhìn Hàn Cổ Liên trước mặt như thể nhìn thấy ma.
“Cậu, cậu có nhìn thấy không?” Miệng Nhạc Vi run rẩy, đôi môi dần biến sắc: “Bên cạnh… bên cạnh cậu…”.
“Đó là Lam Úy, em gái mình”, nhìn Nhạc Vi đang sợ đến toàn thân run lẩy bẩy, Cổ Liên cười bí ẩn: “Mình biết bí mật của cậu, giờ cũng nên để cậu biết bí mật của mình, như vậy mới công bằng. Yên tâm, Lam Úy là tiên, không phải quỷ, cô bé không bao giờ làm hại người trần đâu”.
“Vậy… cậu cũng là tiên?” Nghe lời giải thích của lớp trưởng, Nhạc Vi dần yên tâm.
“Không, mình hiện là người phàm, nhưng trước đây đúng là tiên”, Cổ Liên nhẹ nhàng cầm tay cô bạn gái: “Bây giờ chúng ta biết bí mật của nhau rồi, từ nay chúng ta sẽ giữ kín bí mật của người kia nhé!”.
“Tất nhiên là thế rồi”, Nhạc Vi không chút do dự gật đầu: “Có điều mình không hiểu, vì sao cậu muốn kết bạn với mình?”.
“Cậu đã hỏi thì mình sẽ kể với cậu sự thật”, Cổ Liên buông tay bạn ra: “Người trong nhà cậu đã chọc giận một thứ ma quỷ rất đáng sợ, bây giờ thứ đó đang mai phục quanh nhà cậu, chờ cơ hội thuận tiện ra tay. Nhưng mình không nỡ nhìn thấy cậu bị liên lụy, nên muốn cứu cậu”.
“Sao người cậu muốn cứu lại là mình chứ không phải mọi người trong nhà mình?” Đôi mắt kinh ngạc của Nhạc Vi ánh lên tia nghi hoặc khó hiểu.
“Thứ nhất, người nhà cậu chẳng có quan hệ gì với mình cả. Mình không phải Bồ Tát đại từ đại bi, mình muốn cứu hay không cứu ai đều tùy theo ý thích cá nhân. Thứ hai, bởi người nhà cậu đã trêu vào thứ đó, nên họ cũng đáng bị trừng phạt, luật nhân quả luôn là thế. Cậu trồng nhân nào sẽ gặt quả đó, quy luật này đến Đại La thần tiên cũng không ngoại lệ. Thứ ba, cậu thật sự mang họ Nhạc sao? Nếu đúng thế, Nhạc Mai Sương lại bắt nạt cậu như vậy?”
“Mình…” Nhạc Vi lắp bắp, gương mặt đỏ bừng, cúi đầu thật thấp.
“Ngẩng đầu lên nói chuyện với mình! Sau này trước mặt ai cũng không được tự ti như thế. Có những việc cậu không được lựa chọn thì sao phải xấu hổ vì nó? Nhớ kỹ điều này, cậu không thể sống mà không có phẩm giá của riêng mình.” Cổ Liên nâng cằm cô bạn gái lên, đôi mắt lấp lánh: “Bắt đầu từ bây giờ hãy loại bỏ toàn bộ những suy nghĩ tự ti, tạm biệt với tất cả chuyện đã qua! Hãy khắc sâu vào đầu óc cậu từng chữ một trong câu này: ‘Tôi không nợ nần bất cứ ai cả’ và phải luôn tự nhắc mình như thế!”.
“Được, mình sẽ làm thế.” Ý thức chìm đắm vào ánh mắt Cổ Liên, Nhạc Vi bỗng bừng lên nụ cười rạng rỡ.
“Được, bây giờ nói cho mình biết về người bạn của anh trai cậu, xem anh ta là kẻ thế nào đi!”…
…
Buổi chiều sau khi tan học, lần đầu tiên Nhạc Mai Sương về nhà ngay lập tức. Khép thật chặt cánh cửa sau lưng, cô vội vã lấy chiếc vòng màu xanh trong cặp ra. Trời ạ! Giấc mơ đó rõ ràng là thật rồi! Lẽ nào đúng như lời nói ấy, ngẩng đầu ba tấc có thần linh? Ý thức được điều này, Mai Sương run lên bần bật không dám nghĩ tiếp nữa.
Bất chợt, phòng khách dưới nhà vọng đến tiếng gõ cửa khe khẽ, tim Mai Sương giật thót. Một cảm giác vui mừng bỗng quét qua, cô nàng hấp tấp chạy xuống phía chiếc gương treo cạnh cửa ra vào tầng dưới, cẩn thận vuốt lại mái tóc lộn xộn. Sau đó Mai Sương hít một hơi thật sâu, lấy bộ dạng thục nữ mở cánh cửa lớn phòng khách.
“Anh Thanh Lệ, sao anh lại có thời gian rỗi qua chơi thế này?” Cô thiếu nữ cười khoe hết cả hàm răng nhìn chàng trai anh tuấn xuất trần trước mặt: “Anh trai em vẫn chưa về, anh vào nhà ngồi chút đã”.
“Được!” Chàng trai tên Thanh Lệ đáp lại một tiếng rồi bước nhanh về phía sô pha trong phòng khách: “Tiểu Sương, Vi Vi chưa về sao?”.
“Chưa, ở nhà có mình em thôi.” Đôi mắt ánh lên nét cười lả lơi, Nhạc Mai Sương ngồi xuống cạnh chàng trai: “Bố em hai ngày nay không ở nhà, chắc đi chuẩn bị cho bữa tiệc rồi”.
“Ồ, thế em định khi nào thì ra tay?”, chàng trai miệng cười dịu dàng nhưng ánh mắt vẫn lạnh như băng.
“Em thấy hay là thôi đi.” Như đang quay về cảnh đáng sợ trong giấc mộng, nụ cười trên môi Mai Sương bỗng tắt ngấm.
“Sao thế? Cảm thấy sự bất thường của người đối diện, đôi mày sắc nét của chàng trai khẽ nhíu lại: “Chẳng phải đã bàn kỹ với anh rồi sao? Em giết người đàn bà đó, anh sẽ xử lý thằng anh trai em. Như vậy em là người thừa kế duy nhất, tài sản của bố em đều thuộc về em. Đến lúc đó chúng ta có thể vĩnh viễn ở bên nhau, sao bỗng dưng em lại hối hận?”.
“Không, không phải!”, Mai Sương hoảng hốt xua tay: “Em không hối hận. Dù sao anh trai em và mụ đàn bà đó chết cũng đáng, em sẽ không hối hận vì giết bọn họ. Chỉ là em rất sợ thôi. Trưa nay em gặp giấc mơ kỳ lạ, có một giọng nói không ngừng cảnh cáo em. Lúc đầu em cũng không để ý, nhưng chiếc vòng đó rõ ràng em thấy trong giấc mộng, vậy mà lại xuất hiện trong hộp bút lúc em tỉnh dậy. Anh bảo có đáng sợ không?”.
“Nó đâu? Lấy ra anh xem.” Gương mặt chàng trai không chút biểu hiện thừa thãi nào, lạnh lùng nhìn theo Nhạc Mai Sương lên tầng hai.
“Anh xem đi, nó đây.” Vội vã lấy chiếc vòng xuống, đặt vào tay chàng trai, Mai Sương lo lắng quan sát phản ứng của Thanh Lệ: “Thế nào? Anh có phát hiện ra điều gì không?”.
“Chẳng có gì cả. Đây chỉ là một món trang sức bình thường, có lẽ ai đó đùa em thôi”, chàng trai cười khẽ, đặt chiếc vòng lên mặt bàn.
“Nhưng…” Nhạc Mai Sương nhíu mày như vẫn muốn giải thích thêm, song đã bị chàng trai kéo tuột vào lòng, cô liền quên phắt những lời định nói.
“Những giấc mơ đều là thứ vớ vẩn, đừng tin mấy thứ đó! Vì tương lai của chúng ta, kế hoạch này nhất định phải thực hiện, nghe rõ chưa?” Thấy cô nàng mê mẩn gật đầu như máy, đôi mắt u tối của Thanh Lệ loang loáng những tia băng lạnh…
5 Giao ước
Về đêm, ký túc xá trường học tối đen như mực. Ánh trăng mờ ảo xuyên qua cửa kính rọi vào hành lang yên tĩnh, xung quanh không một tiếng động, mọi thứ như thể đang chìm vào giấc ngủ say.
Bỗng, từ góc tối cạnh lối lên cầu thang tầng ba vọng tới một loạt âm thanh ma sát nhỏ, giống như cạnh của một đồ vật gì đó cạo trên nền đất, âm lượng nhỏ đến mức vào ban ngày chắc chắn không thể nghe thấy được. Cùng với âm thanh mơ hồ ngày càng gần ấy, một thứ gì đó đen sì lần theo mép tường từ từ ló dạng, trườn dần về căn phòng số 301 ở cuối hành lang.
“Thanh Lệ công tử, mời vào, ta đợi công tử nãy giờ.” Lúc thứ đó đã dừng hẳn trước phòng 301, cánh cửa vốn đóng kín bỗng “cạch” một tiếng mở tung, để lộ cô bé chừng mười một, mười hai tuổi với nụ cười đầy ẩn ý, chẳng chút sợ hãi nhìn thẳng vào con quái vật khổng lồ hung dữ đáng sợ kia.
Đó là con rắn xanh với chiều rộng to bằng miệng bát còn chiều dài lên tới mười mấy mét. Dưới ánh trăng mờ ảo, nó cuộn tròn phần thân dưới và ngóc cái đầu to lớn cùng đôi mắt xanh lè phát ra những ánh sáng lạnh lẽo, cái lưỡi đỏ lòm không ngừng thò ra thụt vào, nhìn chằm chằm cô bé trước mặt bằng ánh mắt ngạc nhiên.
“Sao? Thanh Lệ công tử không dám vào? Lát nữa để thầy trực đêm phát hiện, không khéo ngày mai công tử biến thành món súp rắn cũng nên”, Cổ Liên mỉm cười ngồi xuống giường, cực kỳ hứng thú ngắm nhìn con rắn xanh.
“Tiểu thư quả không hổ là con gái của nguyên Vực chủ, trước mặt kẻ địch hùng mạnh vẫn điềm tĩnh như không, nói cười bình thản, tại hạ bái phục.” Ánh sáng màu lục nhấp nháy, con rắn xanh liền biến thành một chàng trai cao lớn anh tuấn, tiến vào phòng ngủ của Cổ Liên với vẻ đùa cợt.
“Công tử có ý gì? Cha mẹ ta đều thuộc tộc Lam Liên, đã qua đời từ lúc ta còn rất nhỏ.” Khẽ nhíu mày, Cổ Liên tỏ vẻ không hiểu: “Có phải công tử đã nhận nhầm người không?”.
“Ha ha, sao mà nhầm được, ta ở đó lúc cô chào đời mà. Tuy bây giờ cô không còn nhớ nữa, nhưng sẽ có một ngày cô nhớ lại.” Chàng trai thản nhiên ngồi xuống chiếc ghế cạnh đó: “Giờ tạm thời chưa nói chuyện này vội, hôm nay ta đến trước là muốn đề xuất chút ý kiến với tiểu thư: Liệu cô có thể đừng nhúng tay vào chuyện của Nhạc gia vốn chẳng liên quan đến mình không?”.
“Được! Chuyện sinh tử của người khác ta vốn chẳng quan tâm, công tử có ăn hết cả nhà họ cũng chẳng quan hệ gì tới ta. Tuy nhiên xin công tử đừng kéo Nhạc Vi vào đó, bởi ta rất thích linh hồn cô bé, thêm nữa cô bé vốn chẳng phải người Nhạc gia.” Cổ Liên khẽ giơ tay, chiếc gương trên bàn học bỗng bay bổng lên, từ từ tiến tới trước mặt chàng trai: “Còn nữa, công tử lôi kéo Nhạc Mai Sương phạm tội thì dây dưa đến một mình cô ta là được rồi, đừng để cô ta đổ tội lên đầu Nhạc Vi”. Lớp sương trắng lan tỏa, mặt gương bóng loáng lập tức biến thành màn hình chiếu lại cảnh diễn ra ở sườn đồi sau trường hôm trước. Sự kiêu ngạo và độc đoán của Nhạc Mai Sương được tường thuật rõ nét. Chàng trai nhìn chăm chú, thỉnh thoảng lại lộ ra nụ cười nhếch môi khinh bỉ.
“Không ngờ trước mặt ta Mai Sương luôn dịu dàng hiền lành ra vẻ thục nữ, vậy mà sau lưng lại có bộ dạng thế này.” Khóe môi khẽ cong, ánh mắt Thanh Lệ lóe lên tia tàn nhẫn: “Xem ra phải giáo dục cô ta đến nơi đến chốn mới được, bình sinh ta ghét nhất loại ỷ lớn bắt nạt bé”.
“Ồ, nói như vậy là công tử đã đồng ý bỏ qua Nhạc Vi?”, Cổ Liên nghiêng đầu nhìn vào mắt chàng trai.
“Tiểu thư đã nói vậy, Thanh Lệ nào dám không tuân theo. Hơn nữa như cô đã nói, Nhạc Vi cũng không phải con gái Nhạc Mộ Thạch, thì có lý gì ta phải mất công tạo thêm sát nghiệt.” Mỉm cười dịu dàng, Thanh Lệ đứng dậy cầm chiếc gương trước mặt, khẽ khàng đặt lên giường, rồi quay người bước ra phía cửa: “Giao ước đã thành, vậy tại hạ xin cáo từ. Chúc ngủ ngon, Cốc Liên tiểu thư!”.
“Đợi đã!” Như một tia chớp, Cổ Liên lao tới chắn đường chàng trai: “Công tử vừa nói đã nhìn thấy ta chào đời, sao có thể thế được! Ta sinh ra trong hồ bảo liên của Phật Tổ, chẳng lẽ lúc đó công tử đang ở trên Thiên đình?”.
“Tiểu thư lại đùa ta rồi, ta là loài ma quỷ sao vào được Tây Thiên?” Gương mặt Thanh Lệ thoáng lộ nét giễu cợt: “Nếu cô thật sự sinh ra ở Thiên giới, tất nhiên ta không thể nhìn thấy được. Nhưng tiếc là không phải thế!”.
“Không thể nào! Thời khắc có ký ức đầu tiên, ta đã thấy mình ở Phật giới, từ lúc trong nhụy sen đến khi tu thành hình người ta chưa từng rời khỏi Tây thiên, sao có thể…”, Cổ Liên suy luận, cố gắng nhớ lại ký ức nguyên sơ nhất của mình.
“Nếu muốn tìm lại ký ức cũ, ta có thể giúp cô.” Chàng trai chăm chú nhìn Cổ Liên đang đắm chìm trong suy tưởng, ánh sắc nhọn chợt lóe lên trong đôi mắt.
“Công tử? Ha! Sao ta phải tin lời của một kẻ trong Ma tộc chứ?”, Cổ Liên cười khẩy, quay lại giường: “Được rồi, dù sao công tử đã nhận lời, ta cũng yên tâm. Công tử đi đi!”.
“Vậy sau này sẽ gặp lại tiểu thư. Nếu cô đổi ý, lúc nào cũng có thể gọi ta, chỉ là ta hy vọng cô sẽ không ngáng đường vào lúc ta đối phó với Nhạc gia.” Bụp một tiếng nhỏ, chàng trai vụt biến trở lại thành con rắn xanh, từ từ mất hút trong đêm tối mịt mùng.
“Yên tâm! Trừ những người ta thật sự có hứng thú, sinh tử của người phàm trên thế gian này với ta đâu có đáng gì.” Cảm thấy nực cười, Cổ Liên chui vào chăn, thoải mái cuộn tròn người rồi nhanh chóng chìm vào giấc mộng.
…
Tương truyền đỉnh núi Côn Lôn là nơi tiếp giáp gần nhất của chốn nhân gian với Thần tộc. Ở đây, người ta thậm chí có thể chạm vào các đám mây trên bầu trời hay nhìn ngắm những đàn hạc của tiên gia. Vào lúc này, khi bình minh sắp rải khắp đỉnh núi, một dáng người khoác áo màu thiên thanh từ từ xuất hiện, mảnh voan đen trùm kín đầu, chỉ để lộ đôi mắt vàng rực lạnh nhạt nhìn ngắm cảnh trăng sao đang lu mờ dần trong ánh nắng vừa hé rạng.
“Về rồi à? Mọi việc có thuận lợi không?” Khẽ quay người, khi đôi mắt vàng chạm tới đôi mắt xanh, một nét cười hiếm hoi phẳng phất trên môi người mặc áo màu thiên thanh.
“Aizzz… Tuy trong lòng có chút nghi hoặc nhưng cuối cùng tiểu thư vẫn không chịu tin thuộc hạ. Xem ra món Ngưng lệ ngài khổ công nghiên cứu vẫn chưa có đất dụng võ rồi.” Duỗi người thoải mái trên sườn vách đá cheo leo, Thanh Lệ đùa cợt đặt đầu rắn nặng trịch lên vai người áo thiên thanh: “Nhưng Thanh Lệ thấy rõ trải qua tám năm mài mòn, hàng rào bảo vệ trong não tiểu thư đã xuất hiện kẽ nứt. Chỉ cần khuyên nhủ vài lần nữa, có khi tiểu thư sẽ hứng thú cũng nên”.
“Nếu đã vậy thì phiền ngươi rồi. Kế hoạch của ngươi tiến hành đến đâu?” Người đàn ông khoác áo thiên thanh nghiêng đầu khẽ vuốt ve đầu rắn trên vai: “Ngươi đó, cố chấp quá mức, cứ khăng khăng lùng kiếm suốt hơn một trăm năm, đến giờ kẻ ấy lại đầu thai vào chính đời con cháu của mình, đúng là báo ứng mà!”.
“Đúng vậy! Cuối tuần này Nhạc gia sẽ tổ chức tiệc mừng sinh nhật ở ngôi biệt thự dưới chân núi. Bắt đầu từ hôm đó Thanh Lệ sẽ từ từ khiến cả nhà họ đi gặp Diêm Vương!” Đầu rắn khẽ khàng ngóc dậy, ánh mắt lạnh băng nhìn thẳng vào hai vết sẹo lớn gớm ghiếc trên mình…
6 Lời mời
Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời rạng rỡ hơn bao giờ hết. Khi Cổ Liên bước vào lớp, các bạn đều vẫn chưa đến. Cô phất tay làm phép đơn giản, cả căn phòng trong thoáng chốc ngập lớp sương mỏng. Lớp sương lặng lẽ lượn quanh một vòng rồi dần tan biến, phòng học tức khắc trở nên sạch bóng không vương chút bụi như thể vừa được dọn kỹ.
“Lau sạch quá, sắp bằng hồ sen của cô rồi.” Giọng nói phảng phất ý cười bất chợt vang lên, Bạch Hạo Đan tư thế tuyệt mỹ bỗng xuất hiện giữa không trung.
“Đa tạ Cung chủ quá khen! Chẳng phải ngài đã về cung thụ lý công việc rồi à? Sao quay lại nhanh thế?”, Cổ Liên quay người, vẻ mặt vô cảm đặt cặp sách vào chỗ ngồi: “Ngài cũng mau đi đi! Mọi người sắp đến, để họ nhìn thấy, không hay đâu”.
“Ha ha… Ta được lệnh xuống để xem xét tình hình hiện tại của cô. Họ mà vào, ta lập tức tàng hình là được chứ gì”, Hạo Đan cười nhẹ rồi từ từ hạ xuống: “Cổ Liên, Mai Hoa tiên tử xuất hiện rồi phải không?”.
“Vâng!” Đặt sách giáo khoa lên mặt bàn, Hàn Cổ Liên thản nhiên đáp: “Nhưng Cung chủ không cần lo lắng. Sau khi tiểu tiên thay đổi vận mệnh của mình kiếp trước, mệnh số của cô ta cũng thay đổi theo. Từ kiếp trước cô ta đã không thể giết Cốc Liên nữa rồi”.
“Điều này ta biết, chỉ là…”, Hạo Đan bất ngờ đưa tay chụp lấy cánh tay phải của Cổ Liên: “Sao ở trên Thiên giới ta cảm thấy nguyên khí của cô yếu như vậy, vòng Liên Hoa đeo tay của cô đâu?”.
“!” Thoáng kinh ngạc, Cổ Liên vô thức định giật tay lại nhưng không thể thoát khỏi lực nắm rất chắc của Hạo Đan: “Buông ra! Xin Cung chủ tự trọng một chút!”.
“Cổ Liên, có chuyện gì vậy? Sao xung quanh cô lại có hơi thở của Ma tộc?” Ánh mắt Hạo Đan nhìn thẳng vào cô bé bỗng trở nên băng giá một cách đáng sợ: “Cô đã chọc giận thứ gì rồi?”.
“Không phải tiểu tiên, là Nhạc Mai Song!” Cổ Liên không cố giãy ra nữa, đành để mặc Bạch Hạo Đan cứ nắm chặt cổ tay mình: “Sao, Cung chủ muốn cứu cô ta? Cốc Liên thấy chẳng cần thiết, người tham lam như vậy không có cơ hội lên lại Thiên đình đâu”.
“Ta đâu có nói sẽ cứu cô ta, chỉ là muốn biết vì sao cô lại liên quan vào chuyện này.” Từ từ nới lỏng lực nắm, Hạo Đan nhìn chăm chú vào năm vết đỏ hằn trên cổ tay bé nhỏ trắng mịn tựa bạch ngọc của Cổ Liên, không kìm được đôi chút hối hận, hình như mình đã quá mạnh tay.
“Bởi muốn cứu một người. Trừ cô bé ra, người nhà đó có đoạn tử tuyệt tôn, Cốc Liên cũng chẳng quan tâm”, Cổ Liên khẽ xoa bàn tay đau, quay đầu với vẻ bực bội.
“Ta biết rồi, nhưng kẻ đó là một trong đám Ma tộc, vấn đề này không nhỏ đâu. Ta phải bẩm báo với Ngọc Hoàng, cô tạm thời đừng tự mình hành động, nhất định phải đợi ta quay lại!” Khẽ xoay người, Hạo Đan hướng thẳng lên không trung bay về trời.
“Cung chủ, nếu gặp được Như Lai, xin hỏi giúp tiểu tiên”, nhìn theo bóng Hạo Đan, Cổ Liên dùng phép chuyển âm ngàn dặm gửi lời chưa kịp nói đến tai vị cung chủ của Dao Hoa cung: “… Xem tiểu tiên rốt cuộc có thực là được sinh ra trong hồ bảo liên của Phật Tổ không?”…
…
Học xong tiết thứ nhất, Nhạc Vi bước đến bên bàn của Cổ Liên với vẻ đầy bí ẩn. Thấy không ai để ý, cô bé nhanh chóng đặt vội tấm thiếp mời vào chỗ của lớp trưởng.
“Làm gì đấy?” Sau lưng, Hàn Cổ Liên ôm trong tay chồng vở bài tập ngất ngưởng, buồn cười nhìn cô bạn gái bị mình làm cho giật thót: “Này! Mau đỡ giúp mình, nặng chết được”.
“Ừ!”, Nhạc Vi vỗ nhẹ lên ngực, quay người đỡ một nửa số vở từ tay Cổ Liên: “Bái phục cậu đó, lớp trưởng. Vừa rồi cậu làm mình suýt chút nữa thì đau tim”.
“Ha ha… Ai bảo lén lút đặt cái gì lên bàn mình chứ”, Cổ Liên cười nhẹ, lấy trong ngăn bàn ra tấm thiếp mời màu đỏ: “Ý, ngày mai là tiệc mừng sinh nhật của bố cậu à?”.
“Đúng vậy, bố đặc cách cho mình được mời một người bạn cùng tham gia, cho nên mình nghĩ tới cậu”, Nhạc Vi cười vui vẻ: “Lớp trưởng, cậu đã cảnh cáo chị mình bằng cách nào vậy? Hôm qua lúc về nhà, mình nói số thuốc đã bị mất, chị ấy chẳng nói gì cả mới lạ chứ. Thêm nữa thái độ của chị ấy với mình cũng tốt lên rất nhiều. Mình thấy có vẻ chị ấy bỏ ý định kia rồi”.
“Đó là bởi cậu không còn tự ti nữa, nên chị cậu bị sốc. Mình chỉ tặng cho chị ấy một món đồ vớ vẩn thôi, cậu không cần quan tâm”, Cổ Liên mỉm cười, lật đi lật lại tấm thiệp mời trong tay: “Biệt thự nhà cậu nằm ngay cạnh Vân Đà Sơn à? Thật trùng hợp”.
“Vân gì Sơn?”, Nhạc Vi hiếu kỳ hỏi lại: “Cạnh đó đúng là có một ngọn núi, nhưng là ngọn núi hoang không tên. Biệt thự nhà mình nằm ngay dưới chân núi, bốn bề bao bọc bởi một con lạch, cực kỳ yên tĩnh. À phải rồi, mai là cuối tuần, có phiền cậu không về được nhà không? Có cần xin phép gia đình một tiếng không?”.
“Không cần đâu, cuối tuần này bà nội mình ra nước ngoài lo việc kinh doanh rồi, mình vốn định ở lại trường, lát nữa nói với thầy giáo là được…” Ánh mắt Cổ Liên bỗng chuyển tới sau lưng cô bạn gái, nơi Lam Úy đang nằm bò trên bục giảng thở dốc: “A, sắp vào lớp rồi, cậu giúp mình trả vở bài tập cho các bạn nhé!”.
“Ừ!”, Nhạc Vi vui vẻ đáp, rồi ôm chồng vở rời đi.
“Úy Úy, sao vậy? Sao lại mệt đến mức này?” Thấy Nhạc Vi đã đến bên kia phòng học, Cổ Liên mới bước tới trước bảng đen vờ như đang dọn dẹp bục giảng, nhanh chóng bế Lam Úy sang một phía.
“Đại tỷ à! Tỷ thử cảm giác đi đi về về từ núi Côn Lôn đến Hồng Kông trong một đêm xem, mệt chết được!”, Lam Úy mượn cớ tựa vào người Cổ Liên làm nũng.
“Côn Lôn? Con rắn xanh kia đến tận núi Côn Lôn?”, Cổ Liên nhíu mày. Côn Lôn tự cổ đã là vùng đất thuộc quyền cai quản của Vương Mẫu. Các loại bẫy và kết giới bên trong nhiều vô số, vậy mà con quái vật lại có thể ra vào tự do, có vẻ lai lịch của con rắn ấy chẳng phải tầm thường!
“Đúng đấy, con quái vật đó vừa đến chân núi liền mất dạng, muội loanh quanh tới tám trăm sáu mươi lần mà vẫn không tìm được. Thấy trời gần sáng, nên muội đành quay về.” Vừa dứt lời phàn nàn, Lam Úy vô tình nhìn sang tấm thiếp mời trên bàn: “Tỷ không định tham gia đấy chứ? Sẽ nguy hiểm đó”.
“Chẳng có cách nào khác. Lâu lắm rồi chưa có trò hay nào, đi xem cũng vui.” Cổ Liên nhét tấm thiếp lớn đỏ lòe vào cặp sách, bất giác quay đầu nhìn Nhạc Vi vẫn đang mải miết trả vở bài tập: “Nhưng, chẳng biết có phải trùng hợp hay không mà biệt thự nhà họ Nhạc lại ngay cạnh Vân Đà Sơn. Xem ra đây là sự sắp đặt từ trước rồi”.
“Ồ, Vân Đà Sơn có gì đặc biệt sao?”, Lam Úy nghiêng đầu chớp mắt ngạc nhiên.
“Vân Đà Sơn trước đây còn gọi là Hàn Thiên cốc, tương truyền nơi đó là cửa vào Ma vực!” Ánh mắt Cổ Liên lóe lên một tia sáng: “Hơn nữa, theo như thiên thư ghi chép thì đóa hỗn liên đời thứ nhất được chôn cất ở chính nơi này”…
7 Lấy giả thay thật, kết giới ma thuật trong ngôi biệt thự
Nhà họ Nhạc tổ chức bữa tiệc ở ngôi biệt thự Vân Miễu. Nơi đây bốn bề bao quanh bởi hàng ngàn cây tùng cây bách, kỳ hoa dị thảo chen nhau đua nở. Con suối trong vắt chảy từ trong núi, rồi xuyên qua hồ sen ở biệt thự, sau đó tiếp tục vòng ra sau ngôi biệt thự và nhập vào mạch nước lớn.
“Tỷ, phong cảnh nơi đây đẹp thật!” Giữa không trung, Lam Úy vui mừng bay lượn, thỉnh thoảng lại sà xuống hồ sen hình bầu dục bên dưới: “Lại còn có bao nhiêu đồng loại nữa”.
“Úy Úy, đừng chơi hăng quá! Cẩn thận, va phải vách kết giới là muội chết chắc đó.” Cổ Liên quay đầu nhìn lớp kết giới màu đỏ nhạt tựa như ráng chiều nơi cuối chân trời đang từ từ bao trùm toàn khuôn viên, “Nó có vẻ không đợi được nữa rồi”.
“Vậy chúng ta phải làm thế nào? Cứ khoanh tay đứng nhìn sao?” Bay về trên bệ cửa sổ bên ngoài, Lam Úy mang theo nụ cười u ám, cúi đầu nhìn Nhạc Mai Sương thần sắc lơ đãng vừa dưới lầu đi qua: “Mai Hoa tiên tử cũng chỉ đến thế, xem ra không tránh được bị kết giới bỏ bùa rồi”.
“Không sai! Tất cả bọn họ sẽ dần chìm đắm vào giấc mơ mà ta đặt ra.” Giọng nói nhẹ nhàng bất chợt vang lên, đồng thời cánh cửa phòng sau lưng Cổ Liên cũng từ từ hé mở, để lộ gương mặt anh tuấn của Diệp Thanh Lệ: “Thật không ngờ lại được gặp tiểu thư ở đây, quả là phúc ba đời! Không rõ cô có biết lúc này chúng ta đã rời khỏi cõi trần gian rồi không?”.
“Tất nhiên! Vừa bước vào ngôi biệt thự này ta đã cảm nhận thấy điều đó”, Hàn Cổ Liên quay mặt ra ngoài cửa sổ, không có chút ngạc nhiên nào trong giọng nói: “Có điều, công tử nói rõ nơi đây rốt cuộc là đâu được không?”.
Cuối mùa thu năm Dân quốc thứ sáu, đoàn tàu từ Bắc Bình[1] tới Bao Đầu chầm chậm chuyển bánh trên đường ray. Trong toa, mấy nhân viên phục vụ rỗi rãi tụ tập tại một chỗ tán chuyện cho qua ngày, thỉnh thoảng lại liếc nhìn phong cảnh buồn tẻ cứ lướt qua vùn vụt bên ngoài cửa sổ.
[1] Bắc Bình là tên gọi cũ của thủ đô Trung Quốc từ thời nhà Tùy (581-618), cho đến ngày 27 tháng 9 năm 1949 mới đổi thành Bắc Kinh.
“Tiểu Nhạc, hôm nay coi như cậu gặp may. Xem ta có gì đây!” Một người đàn ông cao lớn vạm vỡ ngồi gần cửa sổ lên tiếng, đồng thời tiện tay lấy ra bình rượu mạnh dúi vào tay cậu bé có vẻ là chân học việc bên cạnh: “Đây là rượu Thiêu Đao Tử mẹ ta tự tay ủ đó, có một không hai! Sư phụ mời cậu nếm thử!”.
“Hi hi… Trò biết sư phụ thương trò nhất mà!” Cậu bé mang tên Tiểu Nhạc đón lấy bình rượu, hấp tấp hớp một ngụm: “A… vị rượu thuần quá! Sư phụ, hôm nào thầy mang thêm chút nữa để trò đem về kính cha ở nhà một lần, được không ạ?”.
“Không vấn đề gì! Hai thầy trò chúng ta phân biệt ai với ai chứ, chỉ cần tiểu tử cậu sau này nhanh chân nhanh tay, đừng lười biếng là được, chút xíu rượu đáng bao nhiêu!” Người đàn ông vui vẻ vỗ đầu thằng bé học việc, ánh mắt ngập tràn yêu thương.
Bất chợt, đoàn tàu vốn đang xình xịch chạy trên đường ray bỗng “kéttttt” một tiếng phanh gấp, tất cả mọi người trên tàu ngã chúi về phía trước, rồi bổ nhào xuống sàn.
“Mẹ kiếp! Tên họ Từ này, lái kiểu gì vậy!” Người đàn ông vạm vỡ khi nãy vừa ôm cánh tay bị đau do cú ngã vừa thò đầu ra ngoài cửa khoang mắng lão Từ lái tàu.
“Đại Chu, mồm miệng anh tích đức chút đi! Tưởng tôi muốn phanh gấp thế à? Có giỏi thì lên đầu xe mà xem, anh dám lái, tôi phục anh luôn”, lão Từ mặt trắng bệch, run rẩy phản bác.
“Này, anh gặp ma à? Sao sợ đến nỗi thế?” Cảm nhận được nỗi hốt hoảng trên mặt lão Từ, Đại Chu quay người bước về phía cửa xe.
“Sư phụ, xảy ra chuyện gì vậy?”, Tiểu Nhạc ở bên vừa lồm cồm bò dậy vừa hoang mang hỏi Đại Chu.
“Không sao đâu! Cậu ngoan ngoãn ngồi im trên tàu đi!” Sớm biết đồ đệ của mình là tên tiểu quỷ hiếu kỳ chúa gây rắc rối, Đại Chu nghiêm nghị đe dọa rồi bước xuống dưới: “Lão Từ, rốt cuộc có chuyện gì? Để tôi tới coi xem… Á!”.
Trong phút chốc, tiếng kêu sợ hãi vang lên, Đại Chu bất chợt ngồi phịch xuống đất, hai chân run lẩy bẩy. Chỉ thấy trên đường ray phía trước không xa, một con rắn màu xanh cực lớn dài đến mười mấy mét đang há hoác cái miệng to dày, đầu và đuôi vắt ngang qua hai thanh ray, đôi mắt xanh lè ngước lên, cái lưỡi màu đỏ hướng về phía người đàn ông trước mặt thè ra thụt vào như dấu hiệu cảnh báo nguy hiểm.
“Lão… lão Từ… làm thế nào bây giờ?” Người đàn ông cường tráng không dám nhìn thêm nữa, kinh hãi đứng vụt dậy, nháo nhào chạy về toa tàu.
“Tôi thì biết làm thế nào!” Lão Từ nhíu mày đánh giá con rắn khổng lồ trước mặt: “Rắn to thế này, tôi cũng lần đầu nhìn thấy. Nghe người già kể những con rắn lớn đều đã thành tinh cả, tuyệt đối không được động đến, nếu không sẽ bị báo thù đấy”.
“Ừ, tôi cũng nghe nói thế, nhưng phải làm sao… A?” Lời bỗng ngưng bặt giữa chừng, Đại Chu khó hiểu nhìn đoàn tàu đột ngột lăn bánh: “Đoàn tàu sao lại…? Tiểu Nhạc!”. Cùng với tiếng thét sợ hãi của người đàn ông, mọi người đều chuyển ánh nhìn về vị trí thuộc về người lái tàu phía trước.
Ở đó, một cậu bé đang phấn khích điều khiển bánh lái cho đoàn tàu sầm sập lao thẳng về phía con rắn lớn. Trong khoảnh khắc, cả đoàn tàu rầm rập vượt qua vật cản phía trước. Đại Chu và lão Từ thậm chí có thể nghe được tiếng bánh tàu cán lên thịt xương răng rắc nhưng lại không kịp thấy ánh hung quang lóe lên trong mắt con rắn khi đoàn tàu đè qua…
1 Giấc mộng dài
Trong khoảnh rừng xanh sẫm âm u, mười hai vị thần tiên đang nhắm mắt tập trung tinh thần, hai tay bắt chéo trước ngực, giăng mười hai tầng kết giới dồn người đàn bà tay cầm bảo kiếm đỏ rực vào giữa.
“Yêu nữ! Hôm nay Ma vực vận số đã tận, đám thuộc hạ yêu ma của ngươi đã bị Thiên giới chúng ta tiêu diệt toàn bộ, ngươi còn chờ gì mà không chịu hạ vũ khí quy hàng!” Tam Tiên đao trong tay Nhị Lang chân quân Dương Tiễn vung lên, phẫn nộ hướng tới bậc chí tôn Ma vực đã bị trọng thương bên dưới.
“Hừ! Dựa vào mấy người các ngươi mà dám to tiếng huênh hoang. Dương Tiễn, ta nói cho ngươi biết, hôm nay dù phải chết như cá trong lưới, ta cũng không để các ngươi mang con gái ta đi!” Người đàn bà giơ cao thanh Xích Ân kiếm lừng danh khắp Tam giới, chĩa thẳng lên không trung: “Nạp Y La, ngươi ra đây! Ngươi yêu thương ta như vậy sao? Yêu thương đến mức không chỉ hủy diệt Ma vực của ta, mà còn để người đến cướp con gái ta. Đồ con rùa rụt đầu hèn nhát, mau ra đây gặp ta!”.
“A di đà Phật! Mị Gia, tới giờ phút này, ngươi vẫn mê muội không hối cải. Sư đệ Nạp Y La với ngươi duyên phận đã hết, đệ ấy không thể gặp ngươi.” Giữa không trung, ngai sen vàng óng ánh rất lớn bất chợt xuất hiện trước mắt Mị Gia. Như Lai Phật Tổ ngồi giữa đài sen, bất lực nhìn người đàn bà đã mờ mắt vì thù hận.
“Như Lai, ngươi chỉ lấy cớ trước mắt ta, chẳng qua là muốn bảo vệ kẻ phụ bạc đó. Nói thật cho ngươi biết, kể từ lúc hắn rời khỏi Hàn Thiên cốc, tình cảm giữa ta và hắn đã chẳng còn gì nữa. Nhưng vì sao, vì sao các ngươi nhất định phải cướp con gái ta? Mẫu tử liền khúc ruột, các ngươi có hiểu điều đó không?” Mị Gia rơi nước mắt, tay trái nhẹ nhàng đặt lên ngực, nơi đó in hằn đóa lam liên nở rộ đẹp như tranh vẽ: “Liên Liên được trồng trong tim ta, trừ ta ra không ai có thể lấy được! Các ngươi có bản lĩnh thì hãy móc tim ta ra, còn nếu không mọi sự miễn bàn!”.
“A di đà Phật! Mị Gia, ngươi việc gì phải khổ sở như vậy”, Như Lai nhíu mày, ánh mắt lộ tia từ bi và mất kiên nhẫn: “Mệnh Cốc Liên có tuệ căn sâu sắc, ngươi hà cớ phải ngăn cản mãi?”.
“Hừ! Đừng nói những lời ngon ngọt đó! Ta lại không biết Thiên giới các ngươi đang nghĩ gì sao?”, Mị Gia cười nhạt, ánh mắt lạnh lùng quét tới Như Lai: “Liên Liên cũng giống ta. Nó là đóa hỗn liên hiếm hoi, có khả năng kiểm soát cả Thiên giới lẫn Ma vực, nên các ngươi muốn tìm cách tiêu diệt ta, sau đó khống chế con gái ta, để tam giới này vĩnh viễn nằm trong tay các ngươi. Mộng tưởng thật đẹp quá đấy!”.
“To gan! Ngươi lại dám vu oan cho Phật Tổ!”, Quan Âm đứng bên nhìn xuống đầy phẫn nộ, lật bàn tay, tức khắc hàng loạt thần chú lao tới vèo vèo.
“Hứ! Dựa vào sức ngươi ư?” Người đàn bà nhảy bật lên không, thanh Xích Ân trong tay khua lên loang loáng nghênh chiến với Quan Âm.
“Mị Gia…” Vào thời khắc gay go ấy, một giọng nói dịu dàng bỗng từ trên trời vọng xuống, thanh âm quen thuộc khiến Mị Gia giật mình. Cùng lúc đó, một ánh bạc nháng lên, nhành dương liễu trong chiếc bình thuần ngọc của Quan Âm tàn nhẫn đâm thẳng vào trái tim người đàn bà bất hạnh…
…
“Nương!” Thét lên một tiếng kinh hoàng, Cổ Liên choàng dậy, đôi mắt ướt nhòe không nhìn rõ được gì. Đưa tay gạt lệ, Cổ Liên nghi hoặc nhìn khung cảnh có phần lạ lẫm xung quanh, mãi sau mới nhớ mình đã ngủ quên trong khu rừng nhỏ sau trường tự bao giờ.
Tám năm tiếp theo sau khi kết thúc vụ Yên chi huyết, Cổ Liên sống trong an lành yên tĩnh, vô âu vô lo. Thời gian này, nhờ thành tích học tập xuất sắc, cô được vào học viện nữ sinh tư thục chất lượng giáo dục tốt nhất Hồng Kông. Ngôi trường ấy đào tạo mọi cấp học từ bậc tiểu học cho đến đại học, nằm ở vùng ngoại ô với phong cảnh đẹp như tranh vẽ, đoạn tuyệt hoàn toàn với thế giới ồn ào hối hả của nhịp sống thành thị.
Lúc này, chỗ cô đang ở là một sườn đồi yên tĩnh phía sau trường học. Nơi đây rất hiếm người qua lại, quả thực là một nơi rất tốt để ngủ trưa.
“Tỷ, tỷ không sao chứ?”, đang bay lượn dạo chơi quanh đó, nghe thấy tiếng hét Lam Úy liền lo lắng quay về: “Lại gặp ác mộng nữa à? Muội thật không hiểu loại ác mộng nào có thể dọa nổi tỷ chứ?”.
“Ta cũng chẳng biết nữa”, Cổ Liên vừa gạt mồ hôi trên trán vừa đứng dậy: “Lần nào cũng thế, bất kể hình ảnh trong mơ rõ ràng tới đâu, lúc tỉnh dậy ta vẫn không sao nhớ lại, dù chỉ mảy may. Trước kia ta chưa từng trải qua tình trạng này bao giờ, nhưng hình như sau vụ Tuyết Ly tám năm trước, ta bắt đầu xuất hiện những giấc mơ kỳ lạ, chẳng biết có liên quan đến lần lên Thiên đình hồi ấy không? Và bất kể ta có cố gắng thế nào thì trước sau đều không thể nhớ nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trên Linh Tiêu bảo điện”.
“Haizzz… tiếc là lần đó tỷ không cho muội gặp thân xác người trần của bà nội tỷ, nếu không biết đâu muội cũng được lên Thiên đình cùng tỷ rồi.” Lam Úy buồn bã đưa tay nghịch bím tóc dài của mình: “Tuy nhiên muội cảm thấy sau khi tỷ trở về, hình như liên tục xuất hiện thần tiên dưới trần gian, như thể họ đang tìm kiếm thứ gì đó. Tỷ bảo liệu có gì lớn sắp xảy ra không?”.
“Ừm, ta cũng cảm thấy thế, chỉ riêng…”, Cổ Liên bỗng ngừng lời, ánh mắt liếc qua phía sau Lam Úy: “Có người đến đấy! Úy Úy tàng hình mau!”.
“Ồ!” Úy Úy giật mình, vội vã ẩn thân, Cổ Liên cũng nhanh chóng trốn sau gốc thông cổ thụ.
Tức thì, từ xa vọng tới những bước chân gấp gáp, tiếp đó một thiếu nữ chừng mười bốn, mười lăm tuổi chạy về phía sườn đồi.
“Ở đây không có ai, anh nói đi!”, cô gái áp chiếc điện thoại di động vào tai: “Anh bảo sao? Anh chắc chắn người ấy là bố em chứ? Được rồi! Còn dám lén lút vào khách sạn với bà ta sau lưng em, em sẽ không bỏ qua đâu!”. Đôi mắt cô gái lóe lên tia lửa giận: “Anh nhắn vào máy cho em tên khách sạn đó, được rồi! Cứ vậy nhé!”.
Cúp điện thoại nhìn quanh, chắc chắn không có ai, cô gái mới quay người rời khỏi sườn đồi. Bóng dáng kia vừa khuất, Hàn Cổ Liên với nụ cười lạnh lẽo bước ra từ sau gốc cây xù xì.
“Không ngờ lại gặp cô ta ở đây, ha… thật là một niềm vui ngoài sức tưởng tượng!” Đôi mắt bất chợt ánh lên tia băng lạnh, Cổ Liên khinh khỉnh nhìn chằm chằm vào chỗ cô gái vừa đứng.
“Tỷ, tỷ quen cô ta à?”, Lam Úy nhìn gương mặt đầy thù hận của Cổ Liên vẻ khó hiểu: “Cô ta là ai?”.
“Ha… Không ngờ chuyển thế nhiều lần như vậy mà cô ta vẫn giữ tính lẳng lơ như trước”, Cổ Liên tức tối nhổ nước miếng, quay đầu nhìn Lam Úy như cười lại như không: “Sao mới một trăm năm, muội đã không nhận ra cô ta rồi, đó chính là mẹ ta trong kiếp trước – Nhạc Mai Song”…
Nhẫm Nhiễm ngoại truyện
Ta nhảy ra khỏi Linh Tiêu bảo điện.
Những cơn gió điên cuồng táp qua như hàng ngàn mũi dao cứa trên mặt. Ta cười điên dại, chẳng biết người bên trên có nghe thấy di ngôn cuối cùng của mình không, chỉ là bỗng nhiên phát hiện nước mắt mình tựa như muôn vàn giọt sương cuối thu trôi dạt trên khắp các đám mây.
Ta, tên gọi Nhẫm Nhiễm, được công nhận là mỹ nhân đệ nhất trong tộc Hoa Lan, từ nhỏ quen sống với sự tung hô pha lẫn ghen tỵ của mọi người. Trong mắt ta, trên thế giới này bất kỳ cô gái nào cũng không thể so bì được với mình. Dù là Hằng Nga duyên dáng tuyệt vời mà người ta vẫn đồn thổi thì đối với ta cũng chỉ đến thế mà thôi. Ta hết sức tự hào về vẻ tuyệt mỹ của bản thân, và thường cố gắng kiếm tìm một người yêu xứng đáng với mình trong khắp cõi trời đất.
Cuối cùng người ấy cũng xuất hiện. Toàn thân bao phủ bằng chiếc áo trắng muốt, mặt hoa mày liễu – ta biết những lời đó thường dành tả vẻ đẹp thục nữ, nhưng diện mạo của chàng lại vượt xa tất cả các trang nữ tử tuyệt sắc trên thế gian.
Khi ta ửng hồng đôi má hành lễ trước mặt chàng, khi cảm nhận thấy cái nhìn lướt qua mặt mình của chàng, lần đầu tiên ta biết đến hai từ “e lệ”. Trái tim đập nhanh, ta bối rối siết chặt chiếc khăn màu tím trong tay, lòng bàn tay bất giác rịn đầy mồ hôi.
“Lam Liên tiên tử Hàn Cốc Liên bái kiến Cung chủ!” Bất chợt, giọng nói trong như tiếng chuông bạc vang lên cắt đứt dòng suy tưởng ngổn ngang của ta. Ta ngẩng đầu nhìn cô gái trước mặt, lòng không vui chút nào. Cái kiểu gì mà ngày đầu tiên Cung chủ tân nhiệm triệu kiến lại tới muộn, thật chẳng biết phép tắc gì cả! Thầm khinh bỉ mắng mỏ cô ta mấy câu nhưng ngoài mặt vẫn giữ nụ cười dịu dàng trên môi.
Vốn tưởng Cung chủ sẽ trách mắng cô ta một trận ra trò, ai ngờ người đẹp ấy lại tự tay trao lệnh bài trúc hoa cho cô ta. Hứ, có gì ghê gớm đâu! Đến muộn mà thành có công! Cứ đợi đấy, Cung chủ sớm muộn rồi cũng sẽ về tay ta!
Sau hôm đó, chẳng biết vô tình hay hữu ý, ta thường xuất hiện quanh Đạm Ngữ các, tẩm cung của Cung chủ, hoặc mang tới giỏ phong lan quý, hoặc đem tặng sách cổ hiếm có, tóm lại chỉ cần chàng vui thì có phải lên trời xuống biển ta cũng cam lòng!
Cho đến một ngày, chàng hỏi ta có đồng ý ở bên giúp việc cho chàng không, ta vui đến không thốt nên lời. Đêm đó ta thức trắng, ngồi trước gương thử tất cả những bộ váy đẹp nhất của mình. Ta muốn để chàng thấy mình trong dáng vẻ mỹ lệ nhất, ta muốn cả Thiên giới biết rằng ta mới là người xứng đáng với chàng!
Thế nhưng, ta dần phát hiện mình đã nhầm. Bởi dù ngay kề bên nhưng người trong mộng của chàng chưa bao giờ là ta. Ngày nào ta cũng cố gắng ở bên chàng chẳng rời một bước, lúc nào ta cũng cố ý lượn qua lượn lại trước mắt chàng, để ánh nhìn của chàng không thể rớt trên bất cứ người con gái nào khác. Thế nhưng câu chàng nói nhiều nhất với ta lại là: “Truyền Lam Liên tiên tử tới gặp ta!”.
Hàn Cốc Liên! Lại là Hàn Cốc Liên! Đứa con gái cạy miệng chẳng được nửa lời, ta thật không hiểu Cung chủ thích cô ta ở điểm nào? Vì cớ gì lại cho gọi cô ta hết lần này đến lần khác?
“Ngươi hận Hàn Cốc Liên lắm sao?” Giọng nói đột ngột vang lên bên tai, ta vô thức quay đầu nhìn, chỉ thấy giữa hàng vạn đám mấy bềnh bồng ẩn hiện một bóng người mặc áo màu thiên thanh.
“Ngươi là ai?” Hoảng hốt, ta đứng phắt dậy cảnh giác nhìn bóng người xa lạ.
“Ha ha… Đừng sợ, ta có thể giúp ngươi!” Bóng người khẽ khàng lay động: “Chẳng phải ngươi muốn có được tình yêu của Dao Hoa cung chủ hay sao? Chỉ cần trừ khử Hàn Cốc Liên là được!”.
“Thật sao?” Ta thừa nhận điều kiện này rất hấp dẫn, nên đặt quyết tâm làm cho được.
“Đương nhiên! Chỉ cần ngươi làm theo lời ta nói, sẽ không có ai biết được kế hoạch của chúng ta đâu!” Bóng người áo xanh nói ra kế hoạch với vẻ rất đỗi tự tin, quả là hoàn hảo không một kẽ hở.
“Được! Ta biết phải làm gì rồi!” Đôi mắt lóe lên tia lạnh lùng, đến ta cũng không ngờ hóa ra mình lại độc ác đến thế…
Theo kế hoạch đã bàn, nhân lúc Cung chủ bế quan ta đã làm chứng giả, khoanh tay đứng nhìn người con gái yếu đuối đó bị đuổi xuống trần gian, chịu thảm cảnh mười kiếp khổ cực. Mặc dù vậy, chẳng hiểu sao trong lòng ta một chút niềm vui cũng không có. Cảm giác tội lỗi đáng sợ ngày đêm cứ giày vò, khiến ta ăn không ngon, ngủ không yên. Cứ như vậy qua trọn hai nghìn năm.
Hôm đó là ngày xuất quan của Cung chủ, ta đứng ngồi không yên, chờ đợi ở bên ngoài. Vào lúc cánh cổng lớn mở ra, tim ta như nhảy vọt lên tận cổ họng, run rẩy trình báo vụ việc của Hàn Cốc Liên. Chẳng đợi ta nói xong, Cung chủ đã vội vàng lao tới Linh Tiêu điện…
Sau lần đó, ta nghĩ đủ mọi cách khiến Cung chủ vui hơn, nhưng cả ngày chàng chỉ lặng lẽ ngồi bên đầm sen của Hàn Cốc Liên, nhìn đăm đắm những đóa hoa nở rộ. Cuối cùng ta hiểu ra mình chưa bao giờ và sẽ chẳng bao giờ trừ khử được Lam Liên tiên tử, bởi trong lòng Cung chủ cô ta đã thành thâm căn cố đế rồi.
Ta bắt đầu thù hận, thù hận thật sự. Nhìn Cung chủ vì cô ta mà khăng khăng đòi xuống trần gian, rồi để thân mang trọng thương, lại còn quỳ trước đại điện mà khổ sở khẩn cầu, ta liền nghĩ rằng Hàn Cốc Liên phải chết, nhất định phải chết.
Hết sức bình tĩnh, ta nhận những mảnh sứ oán hận từ tay kẻ bí hiểm kia, dù cuối cùng có bị phát hiện cũng chẳng sao, chỉ cần Cốc Liên chết, chỉ cần cô ta tan biến khỏi cõi đời, thế là đủ.
Cho nên khi bị trói đưa tới điện Linh Tiêu, ta chẳng hề hối hận mà chỉ biết cam chịu. Có điều tại sao sau chừng ấy cố gắng, cô ta vẫn cứ sống, còn tiếp tục nhận được sự quan tâm yêu mến của Cung chủ? Vì sao???
Trầm mình xuống lục đạo luân hồi, điều cuối cùng ta thành tâm cầu nguyện: Cung chủ à, nếu còn có duyên, kiếp sau gặp lại xin ban cho thiếp chút ánh mắt yêu thương, chỉ chút xíu thôi cũng được. Chàng nhé!
2 Nhạc Vi
Cùng lớp với Cổ Liên có một nữ sinh tên Nhạc Vi, khuôn mặt trái xoan xinh xắn, nổi bật đôi mắt to đen láy, vóc người nhỏ nhắn, có phần mỏng manh. Và đặc biệt, cô bé rất ít giao du với mọi người, dường như trong lớp chẳng có lấy một người bạn nào, thế nhưng Hàn Cổ Liên lại rất thích tính trầm mặc ít lời ấy của cô bạn học.
Giờ nghỉ trưa hôm ấy rất đỗi náo nhiệt. Học sinh tụm thành từng nhóm ở sân trường và hành lang thỏa sức vui đùa. Chỉ duy cô bé Nhạc Vi ngồi một góc lớp, không mảy may có chút hoạt bát giống như các bạn cùng trang lứa. Cô bé yên lặng thu mình bên bàn học cần mẫn với những bài tập chất đống. Ở chỗ ngồi gần cửa sổ cạnh đó, Hàn Cổ Liên dán mắt vào tấm lưng gầy của bạn, nhìn chăm chú như quên hết mọi thứ xung quanh.
“Tỷ, tỷ có vẻ đặc biệt chú ý đến cô bé Nhạc Vi, đó là chuyển kiếp của ai vậy?” Tàng hình đứng cạnh bàn, Lam Úy tò mò nhìn Cổ Liên.
“Không, cô bé ấy chẳng liên quan gì đến Thiên giới. Sở dĩ ta chú ý đến vì linh hồn cô bé rất trong sạch”, Cổ Liên không rời mắt khỏi cô bạn đang tập trung đuổi bắt những đề toán trước mắt: “Lâu lắm rồi ta không nhìn thấy một linh hồn trong trắng đến thế. Linh hồn này nếu ở thời cổ đại, có khi đã đắc đạo thành tiên rồi”.
“Ha ha… tỷ quả nhiên có con mắt tinh tường!”, Lam Úy tỏ vẻ bí ẩn hấp háy mắt với Cổ Liên: “Nếu muội nói ra chuyện này, chắc tỷ sẽ ngạc nhiên lắm”.
“Chuyện gì vậy?” Lơ đãng chuyển ánh nhìn về phía cửa sổ, Cổ Liên chán ngản ngáp dài.
“Chẳng phải tỷ bảo muội theo Nhạc Mai Sương về nhà xem thử sao?”, Lam Úy ghé tai Cổ Liên thì thầm: “Cô bé Nhạc Vi này chính là em gái cùng mẹ khác cha của Nhạc Mai Sương”.
“Cái gì?” Quay phắt lại, ánh mắt Cổ Liên lóe lên tia băng lạnh: “Muội không nhầm đấy chứ? Sao có thể như vậy? Linh hồn trong sạch như trang giấy trắng, sao có thể là em của tiện nhân kia chứ!”.
“Không nhầm đâu, chính mắt muội nhìn thấy Nhạc Mai Sương hằm hằm tát em gái một cái, còn mắng cô bé là đồ con hoang”, Lam Úy nhẹ nhàng bay tới sau lưng Nhạc Vi, rồi nhanh chóng chỉ vào dấu tay đo đỏ nhạt màu còn hằn trên má phải cô bé.
“Nhạc Vi! Chị cậu gọi kìa!” Vào lúc Cổ Liên đang chìm trong im lặng, ngoài cửa một cô bé buộc tóc đuôi ngựa bỗng xộc vào lớp, chạy thẳng đến bàn Nhạc Vi: “Nhanh lên, chị cậu đang gấp lắm”.
“Ồ, mình tới ngay đây”, Nhạc Vi đứng dậy, sắc mặt tái mét, lao ra khỏi lớp học.
“Úy Úy, chúng ta mau đi xem”, Cổ Liên túm tay Lam Úy, vội vã theo đến tận khoảnh rừng nhỏ sau trường…
Gần giữa trưa, vầng mặt trời nóng bức lên tới giữa đỉnh đầu, đại đa số học sinh đều tụ tập ở sân chơi rộng rãi trước nhà ăn, tụm năm tụm ba đợi giờ dọn bữa trưa, nên khu rừng sau núi vào giờ khắc đó yên tĩnh như một nhà mồ lâu năm.
“Tao cảnh cáo mày, việc này mà làm không xong thì chết với tao!” Trong rừng, Nhạc Mai Sương ném túi giấy xuống đất rồi vùng vằng bỏ đi chẳng thèm quay đầu lại lấy một lần.
Còn lại giữa khu rừng lớn, Nhạc Vi run rẩy quỳ trên đất, nhìn chăm chăm cái gói như thể đó là thứ gì gớm ghiếc lắm. Bỗng nhiên, như muốn trút giận, cô bé đứng phắt dậy hằm hằm giẫm nát cái gói khiến chất bột màu trắng bên trong bắn ra tung tóe.
“Cậu làm gì vậy?” Tiếng nói vang lên mới nhẹ nhàng làm sao, song đối với Nhạc Vi lúc này lại chẳng khác gì tiếng sét giữa trời quang, cô bé bất giác cứng đờ người từ từ quay đầu. Sau lưng, Hàn Cổ Liên mở to đôi mắt sáng và mỉm cười nhìn cô bé.
“Lớp… lớp trưởng!” Cảm thấy tim như sắp ngừng đập đến nơi, Nhạc Vi lùi lại phía sau, bước chân hoảng loạn khiến chỗ bột trên đất càng tung tóe ra xung quanh.
“Không phải lo lắng như vậy, mình sẽ không nói với bất kỳ ai đâu”, Cổ Liên tiến về phía cô bạn đang thất thần hoảng sợ, cúi xuống, đầu ngón tay chấm một chút bột trắng rồi đưa lên mũi ngửi: “Thạch tín!”.
“Bịch” một tiếng, Nhạc Vi mặt mũi trắng bệch đến cắt không còn hột máu, toàn thân như bị rút cạn sức lực ngồi thụp xuống đất: “Không liên quan gì đến mình, là chị mình bắt mình làm, nếu không chị ấy sẽ đánh chết mình…”.
“Nhạc Mai Sương bắt cậu giết người?”, Cổ Liên ngồi xuống, lấy trong túi ra chiếc khăn tay sạch rồi nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Nhạc Vi: “Đừng sợ! Cứ nói thật với mình, biết đâu mình giúp được cậu cũng nên”.
“Thật không?”, Nhạc Vi ngẩng đầu bán tín bán nghi nhìn lớp trưởng trước mặt, rồi lại cúi xuống: “Hai ngày nữa là sinh nhật lần thứ bốn mươi lăm của bố mình, chị ấy bắt mình bỏ thứ này vào ly rượu của người đàn bà đó. Chị ấy bảo đây chỉ là thuốc nhuận tràng bình thường thôi, nhưng hôm trước ở trên tầng, mình vô tình nghe rõ chị ấy nói vào điện thoại với người kia là cần thạch tín. Dù có nhỏ tuổi thế nào, mình cũng biết thạch tín là chất độc chết người, cho nên…”, cô bé không dám nói tiếp, chỉ run lên từng hồi.
“Mình có hai câu hỏi. Thứ nhất, người đàn bà chị cậu muốn hạ độc là ai? Thứ hai, người đưa cho chị cậu thạch tín là ai?”, Cổ Liên lại chạm tay vào chỗ bột trên mặt đất, một cảm giác kỳ lạ bỗng dâng lên trong tim.
“Người… người đàn bà đó là… là bạn gái của bố mình. Mẹ mình mất sớm, bố vẫn muốn tìm cho chúng mình một người mẹ mới, nhưng chị mình không chịu, còn kích thêm anh mình cùng phản đối”, Nhạc Vi hạ thấp giọng, khóc nức nở: “Nhưng lần này bố mình rất cương quyết, nhất định muốn kết hôn với người tên Vu Nhã đó. Vì chuyện ấy mà chị và bố cãi nhau rất nhiều lần”.
“Ừ”, Cổ Liên trầm tư gật đầu: “Vậy… cậu có biết cái người thường liên lạc với Nhạc Mai Sương qua điện thoại kia là ai không? Thạch tín hiện không được bán trên thị trường, và…”, Cổ Liên bỏ lửng câu: “Được rồi, giờ cậu cứ đi ăn trưa đi đã! Việc này mình sẽ giải quyết giúp cậu, cứ yên tâm. Nếu chị cậu có hỏi về chỗ chất độc đó, cậu cứ nói đã đánh mất, sẽ không sao đâu”.
“Nhưng…”, Nhạc Vi do dự không cử động, đôi mắt trước sau vẫn chẳng rời túi giấy bị giẫm nát trên nền đất: “Nếu… nếu chị mình mà biết..”.
“Tin mình đi, từ hôm nay chị cậu sẽ không đánh cậu được nữa, mau đi ăn trưa!”, Cổ Liên nhẹ nhàng động viên cô bạn vẫn đang sợ hãi, rồi lặng lẽ nhìn theo bóng cô bé dần khuất khỏi khoảng rừng, sau đó băn khoăn quay đầu lại.
“Tỷ, sao bổng nhiên tỷ lại không hỏi nữa thế?” Bóng Nhạc Vi vừa khuất, Lam Úy liền hấp tấp bay ra.
“Vì ta cảm nhận được hơi thở của Ma vực”, Cổ Liên nhíu mày đăm chiêu nhìn chỗ thạch tín màu trắng: “Tuy nhạt đến không thể ngửi thấy, nhưng ta vẫn phát hiện được chút manh mối từ chỗ bột này. Xem ra nhà họ Nhạc đã chọc giận thứ gì đó rất lợi hại rồi, hy vọng sẽ không liên lụy tới con người thuần khiết như Nhạc Vi!”.
Một cơn gió mát bất chợt thổi qua, cuốn bay chỗ thuốc độc rơi trên đất, khu rừng yên tĩnh vắng tanh chẳng còn lấy một bóng người…
3 Lời cảnh cáo trong mộng
Vốn rất hiếm khi nằm mơ, vậy mà không hiểu sao hôm nay Nhạc Mai Sương lại sống trong giấc mộng lạ kỳ. Sở dĩ nói như thế bởi biết rõ mình đang mơ, nhưng bất kể cố gắng thế nào cô vẫn không sao tỉnh dậy được.
Cảnh vật trước mắt là bữa tiệc sinh nhật sắp tổ chức của bố, khách khứa bạn bè đông vui náo nhiệt khác thường. Bên bàn tiệc, người bố Nhạc Mộ Thạch của cô đang trò chuyện vui vẻ cùng nhóm bạn đối tác kinh doanh. Đúng lúc đó, một tiếng gọi nũng nịu bỗng vang lên, thu hút sự chú ý của cô.
Là tiếng của người đàn bà cực kỳ xinh đẹp vừa xuất hiện trong bộ váy dạ hội màu đỏ rượu vang, cổ áo trễ sâu, nổi bật trên khuôn mặt trang điểm cầu kỳ là đôi mắt phong tình quyến rũ lấp lánh những ánh mê hoặc, cả người toát lên phong thái của một gái làng chơi lẳng lơ.
“Hừ! Đồ tiện nhân không biết xấu hổ!”, Nhạc Mai Sương khó chịu rủa một câu, rồi lại trừng mắt nhìn bố tiến tới nồng nhiệt siết chặt bàn tay bà ta, tiếp đó dõng dạc tuyên bố với mọi người ngày họ kết hôn, “Đồ đàn bà thối tha! Bà không còn đắc ý được bao lâu nữa đâu!”. Thầm phá lên điệu cười mỉa mai, đôi mắt Mai Sương không ngừng xuyên qua đám người tìm kiếm bóng hình bé nhỏ.
Kia rồi! Nơi góc khuất không ai chú ý, ánh mắt Mai Sương đã xác định được mục tiêu: Một cô bé với gương mặt tái mét cầm trong tay chai Brandy đang nhìn mình không chớp mắt.
“Đồ rác rưởi.” Quét sang cái nhìn khinh thị, Nhạc Mai Sương nhẹ nhàng tiến tới trước mặt em gái, giật phắt cái chai trong tay cô bé rồi nhanh chóng rót đầy ly rượu tinh xảo: “Đi! Đưa cho bà ta!”.
“Chị…”, cô bé run rẩy đón chiếc ly, do dự đứng nguyên tại chỗ.
“Đồ con hoang này! Tao nói cho mày biết, hôm nay không phải mày chết thì là bà ta chết, cứ liệu mà làm đi!” Trừng mắt dọa dẫm đứa em gái đang không ngừng run rẩy vì sợ, Nhạc Mai Sương thoắt cái đã ẩn mình trong căn phòng phía sau.
“Mọi người đâu rồi! Mau gọi xe cấp cứu! Tiểu Nhã, Tiểu Nhã!” Chẳng lâu sau, phòng khách vang lên giọng Nhạc Mộ Thạch kinh hoàng thét lớn cùng tiếng mọi người xôn xao hoảng loạn.
Tựa mình vào cánh cửa lắng nghe tiếng mọi người giục giã, Mai Sương biết mình đã thành công! Vậy là nỗ lực bẩn thỉu của đồ lẳng lơ nhằm kiếm chác tài sản của bố cô đã tan tành rồi. Cô thỏa mãn cười lớn đến không dừng lại được, trong lòng chất chứa những niềm vui.
“Tiểu Sương, vui quá nhỉ…” Bất chợt, một bàn tay lạnh lẽo từ đâu chộp lấy vai cô. Cảm giác băng lạnh từ nơi tiếp xúc nhanh chóng lan toàn cơ thể, Mai Sương giật mình cứng đờ người lại.
“Vu… Vu…”, Nhạc Mai Sương há miệng thở gấp, giọng nói quen thuộc kia chính là của Vu Nhã mà đáng lẽ giờ đang nằm trên sàn phòng khách chờ xe cấp cứu.
“Tiểu Sương, có chuyện gì buồn cười vậy, nói cô nghe xem nào!” Giọng nói âm u như ma quỷ cõi âm vang vọng bên tai khiến cô thiếu nữ vốn đã khó thở càng thêm dựng tóc gáy. Từ từ chuyển động chiếc cổ đã bắt đầu cứng ngắc, cô quay lại nhìn…
“Á…” Tiếng kêu thét kinh hoàng chỉ trong chốc lát phá tan vẻ yên tĩnh của căn phòng. Nhạc Mai Sương vội vã lùi về phía sau dán chặt người vào tường, đôi mắt mở to trừng trừng nhìn cái xác mặt mũi đầy máu, hai cánh tay cứng đơ giơ thẳng về phía mình.
“Cứu tôi với! Có ai không?” Trong tiềm thức, Mai Sương muốn hét lên thật lớn, nhưng không hiểu sao giọng nói cứ nhỏ xíu và khàn đặc chẳng thể phát thành tiếng. Thấy bàn tay xám ngoét kia cứ chầm chậm tới gần cổ mình, thậm chí cảm nhận rõ cả hơi lạnh âm u ngay kề bên, Nhạc Mai Sương chỉ còn cách bịt chặt mắt lại, tuyệt vọng chờ đợi cái chết sắp đến…
“Đã biết sợ chưa?” Đúng lúc đó, từ đâu vọng tới giọng nói dịu dàng mà lạnh lẽo, bầu không khí âm hàn khi nãy cũng dần trở lại ấm áp.
“Ai đó?” Ngẩng phắt đầu lên, thiếu nữ ngạc nhiên nhận thấy căn phòng mình vừa ở khi nãy giờ đã chẳng thấy đâu nữa. Lúc này Mai Sương đang ngồi trong một khoảng không tối thẫm, bốn phía đen như mực, chỉ có duy nhất một điểm sáng lấp lánh giữa không trung khiến cô thấy mờ mờ thân thể của mình, đồng thời cảm nhận được giọng nói kia vọng đến từ điểm sáng ấy.
“Ta là ai, cô không cần biết” Điểm sáng nhấp nháy: “Những điều ác độc đều do suy nghĩ của bản thân mà ra, hình ảnh vừa rồi chính là vận mệnh tương lai của cô. Đừng tưởng mình làm không có sơ hở thì người khác sẽ không biết, chớ quên câu ‘Ngẩng đầu ba tấc có thần linh’, tất cả mọi việc người trần làm, trời cao đều thấy rất rõ, làm càng nhiều việc thất đức, báo ứng sẽ đến càng nhanh. Đã nhớ kỹ chưa?”.
“Nhớ… nhớ rồi ạ”, Nhạc Mai Sương run rẩy, không chớp mắt nhìn chằm chằm đốm sáng trước mặt: “Vậy tôi phải làm sao mới thay đổi được số mệnh? Tôi không muốn bị con ma nữ đó ám suốt đời đâu!”.
“Muốn thay đổi số mệnh thật ra không phải không có cách. Trời cao luôn từ bi, nếu cô thật sự có lòng hối cải, vẫn còn rất nhiều cơ hội.” Giọng nói ngừng lại một thoáng: “Chỉ cần tránh xa tà tâm hại người, vận mệnh tương lai của cô cũng sẽ thay đổi theo tư tưởng đổi thay đó. Đương nhiên vẫn còn một điểm quan trọng, đó chính là từ nay phải tích đức hành thiện, tuyệt đối không được nổi tà niệm nữa, đặc biệt là đối với em gái cô. Nếu còn dám bắt nạt cô bé, tất cả những việc xảy ra vừa rồi sẽ giáng xuống đầu cô với cấp độ hơn đến trăm ngàn lần, lúc ấy sẽ thật sự là ‘thiện có thiện báo, ác giả ác báo’. Khi đó có hối hận cũng chẳng ai đến cứu cô đâu”.
“Vâng, tôi nhớ rồi. Cảm ơn đã giúp đỡ!” Trong mắt nhen nhóm tia hy vọng, Nhạc Mai Sương lặp đi lặp lại lời cảm kích.
“Còn một việc cuối cùng, ta hy vọng cô nói cho ta biết sự thực.” Đốm sáng từ từ di chuyển đến đỉnh đầu thiếu nữ, như thể muốn soi thấu tim cô, bao trùm cả thân thể cô trong quầng sáng mờ nhạt: “Ai đưa cho cô túi thạch tín đó?”.
“Là… là bạn… của anh tôi.” Như bị đôi mắt sắc nhọn xuyên thấu tâm can, Nhạc Mai Sương lắp bắp không dám giấu diếm.
“Cách” một tiếng, chiếc vòng tay màu lam bất chợt rơi xuống trước mặt khiến Mai Sương giật nảy mình: “Đưa cái này cho người bạn của anh cô, những việc khác cô không cần quan tâm, đi đi!”. Lời còn chưa dứt, Mai Sương đang định hỏi thêm, thì dưới chân bỗng hẫng một cái, cả thân người rơi tuột vào khoảng không tối đen…
…
“Á!” Mở choàng mắt, tỉnh dậy khỏi giấc mộng, Nhạc Mai Sương đưa tay dụi đôi mắt mờ nhòe rồi nhìn sang bên cạnh. Nơi cô ngồi là lớp học sáng choang và các bạn đang yên lặng trong giờ tự học. Thì ra là một giấc mơ! Sợ chết đi được! Nhẹ nhàng thở phào một hơi, cô điều chỉnh lại tâm trạng rối bời khi nãy: “Thôi cứ làm bài tập trước đã, tối về nhà còn phải lên mạng nữa”. Lẩm bẩm một hồi, cô quay người lấy sách giáo khoa trong cặp ra.
Nghĩ đến chuyện chưa biết chừng tối nay lên QQ[2] sẽ được gặp người mình thầm yêu trộm nhớ bấy lâu, trong lòng Nhạc Mai Sương bỗng dấy lên niềm hạnh phúc ngọt ngào. Cô vui vẻ mở vở bài tập, tay vô tình chạm vào hộp bút đóng kín trên bàn.
[2] QQ là phần mềm “chat” (tán gẫu) thông dụng của TQ (tương tự như Yahoo của Việt Nam).
“Cạch” một tiếng, nắp hộp vừa hé mở, ánh mắt chạm phải món đồ bên trong, bàn tay Mai Sương vô thức run lên bần bật khiến cả hộp bút rơi xuống nền đất. Trong hộp, chiếc vòng tay với những hạt màu lam nằm yên lặng.
Một hạt trong số đó được khắc ba chữ nhỏ kín đáo – Hàn Cốc Liên.
4 Thanh Lệ
Buổi chiều, khi học tiết thứ hai môn thể dục, thầy giáo gọi Nhạc Vi vào văn phòng. Có tật giật mình, cứ ngỡ đã bị phát hiện, cô bé mặt mày tái mét như vừa mắc bệnh.
“Nhạc Vi, em không khỏe à?” Thầy chủ nhiệm Lý lo lắng rót cho cô học trò nhỏ cốc nước: “Sắc mặt em khó coi lắm, có cần về nhà nghỉ không?”.
“Không, không cần đâu ạ, em không sao”, bàn tay cô bé bất giác siết chặt cốc nước, cố kìm nén nỗi lo lắng căng thẳng trong lòng: “Thầy tìm em có việc gì ạ?”.
“À, là thế này. Gần đây lớp ta có triển khai phong trào đôi bạn cùng tiến, nhưng các bạn trong lớp phản ánh rằng em quá khép mình, không ai chịu hợp đôi với em, nên thầy quyết định để lớp trưởng Hàn Cổ Liên và em vào chung một tổ, em thấy sao?”, thầy Lý nhìn Nhạc Vi đã có thần sắc trở lại.
“Được ạ, thưa thầy, em không có ý kiến gì hết.” Thầm thở phào, Nhạc Vi trả lời ngay mà chẳng buồn suy nghĩ.
“Vậy thì tốt. Sau này em phải tích cực giao lưu với các bạn trong lớp, đừng ít nói quá như vậy…”, miệng thầy vẫn không ngừng nói, nhưng Nhạc Vi đã chẳng còn nghe thấy gì nữa.
Cổ Liên thật sự không hề mách với thầy giáo! Vì sao? Nhạc Vi thầm kinh ngạc trong lòng. Là lớp trưởng, khi phát hiện ra vụ việc nghiêm trọng như vậy, Hàn Cổ Liên đáng lẽ nên báo ngay cho thầy chủ nhiệm mới phải chứ. Sao bạn ấy không hề đề cập tới chuyện này trước mặt thầy?
“Em còn gì chưa rõ không?” Câu hỏi đột ngột của thầy Lý cắt ngang dòng suy nghĩ của Nhạc Vi: “Nếu có thì cứ hỏi Cổ Liên nhé! Được rồi, em lên lớp đi!”.
“Vâng ạ!”, Nhạc Vi nhanh chóng đứng dậy ra khỏi phòng. Cánh cửa sau lưng vừa khép, cô bé quay người chạy như bay về phía sân vận động của trường.
“Xem ra cậu vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng mình.” Qua lối rẽ, giọng nói vọng đến từ sau lưng kèm theo tiếng thở dài khiến Nhạc Vi dừng phắt lại.
“Lớp… lớp trưởng Hàn.” Như thể bị đọc trúng tim đen, thần sắc cực kỳ không tự nhiên, Nhạc Vi quay đầu nhìn về phía vừa vọng đến tiếng nói.
Trên bức tường hành lang trắng tinh, Hàn Cổ Liên điềm tĩnh tựa người vào đó. Lơ lửng giữa khoảng không bên cạnh là cô bé với mái tóc dài màu xanh nhàn tản lượn qua lượn lại.
Đợi đã! Lơ lửng giữa khoảng không? Giữa khoảng không! Trong thoáng chốc đôi mắt Nhạc Vi mở to hết cỡ, nhìn Hàn Cổ Liên trước mặt như thể nhìn thấy ma.
“Cậu, cậu có nhìn thấy không?” Miệng Nhạc Vi run rẩy, đôi môi dần biến sắc: “Bên cạnh… bên cạnh cậu…”.
“Đó là Lam Úy, em gái mình”, nhìn Nhạc Vi đang sợ đến toàn thân run lẩy bẩy, Cổ Liên cười bí ẩn: “Mình biết bí mật của cậu, giờ cũng nên để cậu biết bí mật của mình, như vậy mới công bằng. Yên tâm, Lam Úy là tiên, không phải quỷ, cô bé không bao giờ làm hại người trần đâu”.
“Vậy… cậu cũng là tiên?” Nghe lời giải thích của lớp trưởng, Nhạc Vi dần yên tâm.
“Không, mình hiện là người phàm, nhưng trước đây đúng là tiên”, Cổ Liên nhẹ nhàng cầm tay cô bạn gái: “Bây giờ chúng ta biết bí mật của nhau rồi, từ nay chúng ta sẽ giữ kín bí mật của người kia nhé!”.
“Tất nhiên là thế rồi”, Nhạc Vi không chút do dự gật đầu: “Có điều mình không hiểu, vì sao cậu muốn kết bạn với mình?”.
“Cậu đã hỏi thì mình sẽ kể với cậu sự thật”, Cổ Liên buông tay bạn ra: “Người trong nhà cậu đã chọc giận một thứ ma quỷ rất đáng sợ, bây giờ thứ đó đang mai phục quanh nhà cậu, chờ cơ hội thuận tiện ra tay. Nhưng mình không nỡ nhìn thấy cậu bị liên lụy, nên muốn cứu cậu”.
“Sao người cậu muốn cứu lại là mình chứ không phải mọi người trong nhà mình?” Đôi mắt kinh ngạc của Nhạc Vi ánh lên tia nghi hoặc khó hiểu.
“Thứ nhất, người nhà cậu chẳng có quan hệ gì với mình cả. Mình không phải Bồ Tát đại từ đại bi, mình muốn cứu hay không cứu ai đều tùy theo ý thích cá nhân. Thứ hai, bởi người nhà cậu đã trêu vào thứ đó, nên họ cũng đáng bị trừng phạt, luật nhân quả luôn là thế. Cậu trồng nhân nào sẽ gặt quả đó, quy luật này đến Đại La thần tiên cũng không ngoại lệ. Thứ ba, cậu thật sự mang họ Nhạc sao? Nếu đúng thế, Nhạc Mai Sương lại bắt nạt cậu như vậy?”
“Mình…” Nhạc Vi lắp bắp, gương mặt đỏ bừng, cúi đầu thật thấp.
“Ngẩng đầu lên nói chuyện với mình! Sau này trước mặt ai cũng không được tự ti như thế. Có những việc cậu không được lựa chọn thì sao phải xấu hổ vì nó? Nhớ kỹ điều này, cậu không thể sống mà không có phẩm giá của riêng mình.” Cổ Liên nâng cằm cô bạn gái lên, đôi mắt lấp lánh: “Bắt đầu từ bây giờ hãy loại bỏ toàn bộ những suy nghĩ tự ti, tạm biệt với tất cả chuyện đã qua! Hãy khắc sâu vào đầu óc cậu từng chữ một trong câu này: ‘Tôi không nợ nần bất cứ ai cả’ và phải luôn tự nhắc mình như thế!”.
“Được, mình sẽ làm thế.” Ý thức chìm đắm vào ánh mắt Cổ Liên, Nhạc Vi bỗng bừng lên nụ cười rạng rỡ.
“Được, bây giờ nói cho mình biết về người bạn của anh trai cậu, xem anh ta là kẻ thế nào đi!”…
…
Buổi chiều sau khi tan học, lần đầu tiên Nhạc Mai Sương về nhà ngay lập tức. Khép thật chặt cánh cửa sau lưng, cô vội vã lấy chiếc vòng màu xanh trong cặp ra. Trời ạ! Giấc mơ đó rõ ràng là thật rồi! Lẽ nào đúng như lời nói ấy, ngẩng đầu ba tấc có thần linh? Ý thức được điều này, Mai Sương run lên bần bật không dám nghĩ tiếp nữa.
Bất chợt, phòng khách dưới nhà vọng đến tiếng gõ cửa khe khẽ, tim Mai Sương giật thót. Một cảm giác vui mừng bỗng quét qua, cô nàng hấp tấp chạy xuống phía chiếc gương treo cạnh cửa ra vào tầng dưới, cẩn thận vuốt lại mái tóc lộn xộn. Sau đó Mai Sương hít một hơi thật sâu, lấy bộ dạng thục nữ mở cánh cửa lớn phòng khách.
“Anh Thanh Lệ, sao anh lại có thời gian rỗi qua chơi thế này?” Cô thiếu nữ cười khoe hết cả hàm răng nhìn chàng trai anh tuấn xuất trần trước mặt: “Anh trai em vẫn chưa về, anh vào nhà ngồi chút đã”.
“Được!” Chàng trai tên Thanh Lệ đáp lại một tiếng rồi bước nhanh về phía sô pha trong phòng khách: “Tiểu Sương, Vi Vi chưa về sao?”.
“Chưa, ở nhà có mình em thôi.” Đôi mắt ánh lên nét cười lả lơi, Nhạc Mai Sương ngồi xuống cạnh chàng trai: “Bố em hai ngày nay không ở nhà, chắc đi chuẩn bị cho bữa tiệc rồi”.
“Ồ, thế em định khi nào thì ra tay?”, chàng trai miệng cười dịu dàng nhưng ánh mắt vẫn lạnh như băng.
“Em thấy hay là thôi đi.” Như đang quay về cảnh đáng sợ trong giấc mộng, nụ cười trên môi Mai Sương bỗng tắt ngấm.
“Sao thế? Cảm thấy sự bất thường của người đối diện, đôi mày sắc nét của chàng trai khẽ nhíu lại: “Chẳng phải đã bàn kỹ với anh rồi sao? Em giết người đàn bà đó, anh sẽ xử lý thằng anh trai em. Như vậy em là người thừa kế duy nhất, tài sản của bố em đều thuộc về em. Đến lúc đó chúng ta có thể vĩnh viễn ở bên nhau, sao bỗng dưng em lại hối hận?”.
“Không, không phải!”, Mai Sương hoảng hốt xua tay: “Em không hối hận. Dù sao anh trai em và mụ đàn bà đó chết cũng đáng, em sẽ không hối hận vì giết bọn họ. Chỉ là em rất sợ thôi. Trưa nay em gặp giấc mơ kỳ lạ, có một giọng nói không ngừng cảnh cáo em. Lúc đầu em cũng không để ý, nhưng chiếc vòng đó rõ ràng em thấy trong giấc mộng, vậy mà lại xuất hiện trong hộp bút lúc em tỉnh dậy. Anh bảo có đáng sợ không?”.
“Nó đâu? Lấy ra anh xem.” Gương mặt chàng trai không chút biểu hiện thừa thãi nào, lạnh lùng nhìn theo Nhạc Mai Sương lên tầng hai.
“Anh xem đi, nó đây.” Vội vã lấy chiếc vòng xuống, đặt vào tay chàng trai, Mai Sương lo lắng quan sát phản ứng của Thanh Lệ: “Thế nào? Anh có phát hiện ra điều gì không?”.
“Chẳng có gì cả. Đây chỉ là một món trang sức bình thường, có lẽ ai đó đùa em thôi”, chàng trai cười khẽ, đặt chiếc vòng lên mặt bàn.
“Nhưng…” Nhạc Mai Sương nhíu mày như vẫn muốn giải thích thêm, song đã bị chàng trai kéo tuột vào lòng, cô liền quên phắt những lời định nói.
“Những giấc mơ đều là thứ vớ vẩn, đừng tin mấy thứ đó! Vì tương lai của chúng ta, kế hoạch này nhất định phải thực hiện, nghe rõ chưa?” Thấy cô nàng mê mẩn gật đầu như máy, đôi mắt u tối của Thanh Lệ loang loáng những tia băng lạnh…
5 Giao ước
Về đêm, ký túc xá trường học tối đen như mực. Ánh trăng mờ ảo xuyên qua cửa kính rọi vào hành lang yên tĩnh, xung quanh không một tiếng động, mọi thứ như thể đang chìm vào giấc ngủ say.
Bỗng, từ góc tối cạnh lối lên cầu thang tầng ba vọng tới một loạt âm thanh ma sát nhỏ, giống như cạnh của một đồ vật gì đó cạo trên nền đất, âm lượng nhỏ đến mức vào ban ngày chắc chắn không thể nghe thấy được. Cùng với âm thanh mơ hồ ngày càng gần ấy, một thứ gì đó đen sì lần theo mép tường từ từ ló dạng, trườn dần về căn phòng số 301 ở cuối hành lang.
“Thanh Lệ công tử, mời vào, ta đợi công tử nãy giờ.” Lúc thứ đó đã dừng hẳn trước phòng 301, cánh cửa vốn đóng kín bỗng “cạch” một tiếng mở tung, để lộ cô bé chừng mười một, mười hai tuổi với nụ cười đầy ẩn ý, chẳng chút sợ hãi nhìn thẳng vào con quái vật khổng lồ hung dữ đáng sợ kia.
Đó là con rắn xanh với chiều rộng to bằng miệng bát còn chiều dài lên tới mười mấy mét. Dưới ánh trăng mờ ảo, nó cuộn tròn phần thân dưới và ngóc cái đầu to lớn cùng đôi mắt xanh lè phát ra những ánh sáng lạnh lẽo, cái lưỡi đỏ lòm không ngừng thò ra thụt vào, nhìn chằm chằm cô bé trước mặt bằng ánh mắt ngạc nhiên.
“Sao? Thanh Lệ công tử không dám vào? Lát nữa để thầy trực đêm phát hiện, không khéo ngày mai công tử biến thành món súp rắn cũng nên”, Cổ Liên mỉm cười ngồi xuống giường, cực kỳ hứng thú ngắm nhìn con rắn xanh.
“Tiểu thư quả không hổ là con gái của nguyên Vực chủ, trước mặt kẻ địch hùng mạnh vẫn điềm tĩnh như không, nói cười bình thản, tại hạ bái phục.” Ánh sáng màu lục nhấp nháy, con rắn xanh liền biến thành một chàng trai cao lớn anh tuấn, tiến vào phòng ngủ của Cổ Liên với vẻ đùa cợt.
“Công tử có ý gì? Cha mẹ ta đều thuộc tộc Lam Liên, đã qua đời từ lúc ta còn rất nhỏ.” Khẽ nhíu mày, Cổ Liên tỏ vẻ không hiểu: “Có phải công tử đã nhận nhầm người không?”.
“Ha ha, sao mà nhầm được, ta ở đó lúc cô chào đời mà. Tuy bây giờ cô không còn nhớ nữa, nhưng sẽ có một ngày cô nhớ lại.” Chàng trai thản nhiên ngồi xuống chiếc ghế cạnh đó: “Giờ tạm thời chưa nói chuyện này vội, hôm nay ta đến trước là muốn đề xuất chút ý kiến với tiểu thư: Liệu cô có thể đừng nhúng tay vào chuyện của Nhạc gia vốn chẳng liên quan đến mình không?”.
“Được! Chuyện sinh tử của người khác ta vốn chẳng quan tâm, công tử có ăn hết cả nhà họ cũng chẳng quan hệ gì tới ta. Tuy nhiên xin công tử đừng kéo Nhạc Vi vào đó, bởi ta rất thích linh hồn cô bé, thêm nữa cô bé vốn chẳng phải người Nhạc gia.” Cổ Liên khẽ giơ tay, chiếc gương trên bàn học bỗng bay bổng lên, từ từ tiến tới trước mặt chàng trai: “Còn nữa, công tử lôi kéo Nhạc Mai Sương phạm tội thì dây dưa đến một mình cô ta là được rồi, đừng để cô ta đổ tội lên đầu Nhạc Vi”. Lớp sương trắng lan tỏa, mặt gương bóng loáng lập tức biến thành màn hình chiếu lại cảnh diễn ra ở sườn đồi sau trường hôm trước. Sự kiêu ngạo và độc đoán của Nhạc Mai Sương được tường thuật rõ nét. Chàng trai nhìn chăm chú, thỉnh thoảng lại lộ ra nụ cười nhếch môi khinh bỉ.
“Không ngờ trước mặt ta Mai Sương luôn dịu dàng hiền lành ra vẻ thục nữ, vậy mà sau lưng lại có bộ dạng thế này.” Khóe môi khẽ cong, ánh mắt Thanh Lệ lóe lên tia tàn nhẫn: “Xem ra phải giáo dục cô ta đến nơi đến chốn mới được, bình sinh ta ghét nhất loại ỷ lớn bắt nạt bé”.
“Ồ, nói như vậy là công tử đã đồng ý bỏ qua Nhạc Vi?”, Cổ Liên nghiêng đầu nhìn vào mắt chàng trai.
“Tiểu thư đã nói vậy, Thanh Lệ nào dám không tuân theo. Hơn nữa như cô đã nói, Nhạc Vi cũng không phải con gái Nhạc Mộ Thạch, thì có lý gì ta phải mất công tạo thêm sát nghiệt.” Mỉm cười dịu dàng, Thanh Lệ đứng dậy cầm chiếc gương trước mặt, khẽ khàng đặt lên giường, rồi quay người bước ra phía cửa: “Giao ước đã thành, vậy tại hạ xin cáo từ. Chúc ngủ ngon, Cốc Liên tiểu thư!”.
“Đợi đã!” Như một tia chớp, Cổ Liên lao tới chắn đường chàng trai: “Công tử vừa nói đã nhìn thấy ta chào đời, sao có thể thế được! Ta sinh ra trong hồ bảo liên của Phật Tổ, chẳng lẽ lúc đó công tử đang ở trên Thiên đình?”.
“Tiểu thư lại đùa ta rồi, ta là loài ma quỷ sao vào được Tây Thiên?” Gương mặt Thanh Lệ thoáng lộ nét giễu cợt: “Nếu cô thật sự sinh ra ở Thiên giới, tất nhiên ta không thể nhìn thấy được. Nhưng tiếc là không phải thế!”.
“Không thể nào! Thời khắc có ký ức đầu tiên, ta đã thấy mình ở Phật giới, từ lúc trong nhụy sen đến khi tu thành hình người ta chưa từng rời khỏi Tây thiên, sao có thể…”, Cổ Liên suy luận, cố gắng nhớ lại ký ức nguyên sơ nhất của mình.
“Nếu muốn tìm lại ký ức cũ, ta có thể giúp cô.” Chàng trai chăm chú nhìn Cổ Liên đang đắm chìm trong suy tưởng, ánh sắc nhọn chợt lóe lên trong đôi mắt.
“Công tử? Ha! Sao ta phải tin lời của một kẻ trong Ma tộc chứ?”, Cổ Liên cười khẩy, quay lại giường: “Được rồi, dù sao công tử đã nhận lời, ta cũng yên tâm. Công tử đi đi!”.
“Vậy sau này sẽ gặp lại tiểu thư. Nếu cô đổi ý, lúc nào cũng có thể gọi ta, chỉ là ta hy vọng cô sẽ không ngáng đường vào lúc ta đối phó với Nhạc gia.” Bụp một tiếng nhỏ, chàng trai vụt biến trở lại thành con rắn xanh, từ từ mất hút trong đêm tối mịt mùng.
“Yên tâm! Trừ những người ta thật sự có hứng thú, sinh tử của người phàm trên thế gian này với ta đâu có đáng gì.” Cảm thấy nực cười, Cổ Liên chui vào chăn, thoải mái cuộn tròn người rồi nhanh chóng chìm vào giấc mộng.
…
Tương truyền đỉnh núi Côn Lôn là nơi tiếp giáp gần nhất của chốn nhân gian với Thần tộc. Ở đây, người ta thậm chí có thể chạm vào các đám mây trên bầu trời hay nhìn ngắm những đàn hạc của tiên gia. Vào lúc này, khi bình minh sắp rải khắp đỉnh núi, một dáng người khoác áo màu thiên thanh từ từ xuất hiện, mảnh voan đen trùm kín đầu, chỉ để lộ đôi mắt vàng rực lạnh nhạt nhìn ngắm cảnh trăng sao đang lu mờ dần trong ánh nắng vừa hé rạng.
“Về rồi à? Mọi việc có thuận lợi không?” Khẽ quay người, khi đôi mắt vàng chạm tới đôi mắt xanh, một nét cười hiếm hoi phẳng phất trên môi người mặc áo màu thiên thanh.
“Aizzz… Tuy trong lòng có chút nghi hoặc nhưng cuối cùng tiểu thư vẫn không chịu tin thuộc hạ. Xem ra món Ngưng lệ ngài khổ công nghiên cứu vẫn chưa có đất dụng võ rồi.” Duỗi người thoải mái trên sườn vách đá cheo leo, Thanh Lệ đùa cợt đặt đầu rắn nặng trịch lên vai người áo thiên thanh: “Nhưng Thanh Lệ thấy rõ trải qua tám năm mài mòn, hàng rào bảo vệ trong não tiểu thư đã xuất hiện kẽ nứt. Chỉ cần khuyên nhủ vài lần nữa, có khi tiểu thư sẽ hứng thú cũng nên”.
“Nếu đã vậy thì phiền ngươi rồi. Kế hoạch của ngươi tiến hành đến đâu?” Người đàn ông khoác áo thiên thanh nghiêng đầu khẽ vuốt ve đầu rắn trên vai: “Ngươi đó, cố chấp quá mức, cứ khăng khăng lùng kiếm suốt hơn một trăm năm, đến giờ kẻ ấy lại đầu thai vào chính đời con cháu của mình, đúng là báo ứng mà!”.
“Đúng vậy! Cuối tuần này Nhạc gia sẽ tổ chức tiệc mừng sinh nhật ở ngôi biệt thự dưới chân núi. Bắt đầu từ hôm đó Thanh Lệ sẽ từ từ khiến cả nhà họ đi gặp Diêm Vương!” Đầu rắn khẽ khàng ngóc dậy, ánh mắt lạnh băng nhìn thẳng vào hai vết sẹo lớn gớm ghiếc trên mình…
6 Lời mời
Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời rạng rỡ hơn bao giờ hết. Khi Cổ Liên bước vào lớp, các bạn đều vẫn chưa đến. Cô phất tay làm phép đơn giản, cả căn phòng trong thoáng chốc ngập lớp sương mỏng. Lớp sương lặng lẽ lượn quanh một vòng rồi dần tan biến, phòng học tức khắc trở nên sạch bóng không vương chút bụi như thể vừa được dọn kỹ.
“Lau sạch quá, sắp bằng hồ sen của cô rồi.” Giọng nói phảng phất ý cười bất chợt vang lên, Bạch Hạo Đan tư thế tuyệt mỹ bỗng xuất hiện giữa không trung.
“Đa tạ Cung chủ quá khen! Chẳng phải ngài đã về cung thụ lý công việc rồi à? Sao quay lại nhanh thế?”, Cổ Liên quay người, vẻ mặt vô cảm đặt cặp sách vào chỗ ngồi: “Ngài cũng mau đi đi! Mọi người sắp đến, để họ nhìn thấy, không hay đâu”.
“Ha ha… Ta được lệnh xuống để xem xét tình hình hiện tại của cô. Họ mà vào, ta lập tức tàng hình là được chứ gì”, Hạo Đan cười nhẹ rồi từ từ hạ xuống: “Cổ Liên, Mai Hoa tiên tử xuất hiện rồi phải không?”.
“Vâng!” Đặt sách giáo khoa lên mặt bàn, Hàn Cổ Liên thản nhiên đáp: “Nhưng Cung chủ không cần lo lắng. Sau khi tiểu tiên thay đổi vận mệnh của mình kiếp trước, mệnh số của cô ta cũng thay đổi theo. Từ kiếp trước cô ta đã không thể giết Cốc Liên nữa rồi”.
“Điều này ta biết, chỉ là…”, Hạo Đan bất ngờ đưa tay chụp lấy cánh tay phải của Cổ Liên: “Sao ở trên Thiên giới ta cảm thấy nguyên khí của cô yếu như vậy, vòng Liên Hoa đeo tay của cô đâu?”.
“!” Thoáng kinh ngạc, Cổ Liên vô thức định giật tay lại nhưng không thể thoát khỏi lực nắm rất chắc của Hạo Đan: “Buông ra! Xin Cung chủ tự trọng một chút!”.
“Cổ Liên, có chuyện gì vậy? Sao xung quanh cô lại có hơi thở của Ma tộc?” Ánh mắt Hạo Đan nhìn thẳng vào cô bé bỗng trở nên băng giá một cách đáng sợ: “Cô đã chọc giận thứ gì rồi?”.
“Không phải tiểu tiên, là Nhạc Mai Song!” Cổ Liên không cố giãy ra nữa, đành để mặc Bạch Hạo Đan cứ nắm chặt cổ tay mình: “Sao, Cung chủ muốn cứu cô ta? Cốc Liên thấy chẳng cần thiết, người tham lam như vậy không có cơ hội lên lại Thiên đình đâu”.
“Ta đâu có nói sẽ cứu cô ta, chỉ là muốn biết vì sao cô lại liên quan vào chuyện này.” Từ từ nới lỏng lực nắm, Hạo Đan nhìn chăm chú vào năm vết đỏ hằn trên cổ tay bé nhỏ trắng mịn tựa bạch ngọc của Cổ Liên, không kìm được đôi chút hối hận, hình như mình đã quá mạnh tay.
“Bởi muốn cứu một người. Trừ cô bé ra, người nhà đó có đoạn tử tuyệt tôn, Cốc Liên cũng chẳng quan tâm”, Cổ Liên khẽ xoa bàn tay đau, quay đầu với vẻ bực bội.
“Ta biết rồi, nhưng kẻ đó là một trong đám Ma tộc, vấn đề này không nhỏ đâu. Ta phải bẩm báo với Ngọc Hoàng, cô tạm thời đừng tự mình hành động, nhất định phải đợi ta quay lại!” Khẽ xoay người, Hạo Đan hướng thẳng lên không trung bay về trời.
“Cung chủ, nếu gặp được Như Lai, xin hỏi giúp tiểu tiên”, nhìn theo bóng Hạo Đan, Cổ Liên dùng phép chuyển âm ngàn dặm gửi lời chưa kịp nói đến tai vị cung chủ của Dao Hoa cung: “… Xem tiểu tiên rốt cuộc có thực là được sinh ra trong hồ bảo liên của Phật Tổ không?”…
…
Học xong tiết thứ nhất, Nhạc Vi bước đến bên bàn của Cổ Liên với vẻ đầy bí ẩn. Thấy không ai để ý, cô bé nhanh chóng đặt vội tấm thiếp mời vào chỗ của lớp trưởng.
“Làm gì đấy?” Sau lưng, Hàn Cổ Liên ôm trong tay chồng vở bài tập ngất ngưởng, buồn cười nhìn cô bạn gái bị mình làm cho giật thót: “Này! Mau đỡ giúp mình, nặng chết được”.
“Ừ!”, Nhạc Vi vỗ nhẹ lên ngực, quay người đỡ một nửa số vở từ tay Cổ Liên: “Bái phục cậu đó, lớp trưởng. Vừa rồi cậu làm mình suýt chút nữa thì đau tim”.
“Ha ha… Ai bảo lén lút đặt cái gì lên bàn mình chứ”, Cổ Liên cười nhẹ, lấy trong ngăn bàn ra tấm thiếp mời màu đỏ: “Ý, ngày mai là tiệc mừng sinh nhật của bố cậu à?”.
“Đúng vậy, bố đặc cách cho mình được mời một người bạn cùng tham gia, cho nên mình nghĩ tới cậu”, Nhạc Vi cười vui vẻ: “Lớp trưởng, cậu đã cảnh cáo chị mình bằng cách nào vậy? Hôm qua lúc về nhà, mình nói số thuốc đã bị mất, chị ấy chẳng nói gì cả mới lạ chứ. Thêm nữa thái độ của chị ấy với mình cũng tốt lên rất nhiều. Mình thấy có vẻ chị ấy bỏ ý định kia rồi”.
“Đó là bởi cậu không còn tự ti nữa, nên chị cậu bị sốc. Mình chỉ tặng cho chị ấy một món đồ vớ vẩn thôi, cậu không cần quan tâm”, Cổ Liên mỉm cười, lật đi lật lại tấm thiệp mời trong tay: “Biệt thự nhà cậu nằm ngay cạnh Vân Đà Sơn à? Thật trùng hợp”.
“Vân gì Sơn?”, Nhạc Vi hiếu kỳ hỏi lại: “Cạnh đó đúng là có một ngọn núi, nhưng là ngọn núi hoang không tên. Biệt thự nhà mình nằm ngay dưới chân núi, bốn bề bao bọc bởi một con lạch, cực kỳ yên tĩnh. À phải rồi, mai là cuối tuần, có phiền cậu không về được nhà không? Có cần xin phép gia đình một tiếng không?”.
“Không cần đâu, cuối tuần này bà nội mình ra nước ngoài lo việc kinh doanh rồi, mình vốn định ở lại trường, lát nữa nói với thầy giáo là được…” Ánh mắt Cổ Liên bỗng chuyển tới sau lưng cô bạn gái, nơi Lam Úy đang nằm bò trên bục giảng thở dốc: “A, sắp vào lớp rồi, cậu giúp mình trả vở bài tập cho các bạn nhé!”.
“Ừ!”, Nhạc Vi vui vẻ đáp, rồi ôm chồng vở rời đi.
“Úy Úy, sao vậy? Sao lại mệt đến mức này?” Thấy Nhạc Vi đã đến bên kia phòng học, Cổ Liên mới bước tới trước bảng đen vờ như đang dọn dẹp bục giảng, nhanh chóng bế Lam Úy sang một phía.
“Đại tỷ à! Tỷ thử cảm giác đi đi về về từ núi Côn Lôn đến Hồng Kông trong một đêm xem, mệt chết được!”, Lam Úy mượn cớ tựa vào người Cổ Liên làm nũng.
“Côn Lôn? Con rắn xanh kia đến tận núi Côn Lôn?”, Cổ Liên nhíu mày. Côn Lôn tự cổ đã là vùng đất thuộc quyền cai quản của Vương Mẫu. Các loại bẫy và kết giới bên trong nhiều vô số, vậy mà con quái vật lại có thể ra vào tự do, có vẻ lai lịch của con rắn ấy chẳng phải tầm thường!
“Đúng đấy, con quái vật đó vừa đến chân núi liền mất dạng, muội loanh quanh tới tám trăm sáu mươi lần mà vẫn không tìm được. Thấy trời gần sáng, nên muội đành quay về.” Vừa dứt lời phàn nàn, Lam Úy vô tình nhìn sang tấm thiếp mời trên bàn: “Tỷ không định tham gia đấy chứ? Sẽ nguy hiểm đó”.
“Chẳng có cách nào khác. Lâu lắm rồi chưa có trò hay nào, đi xem cũng vui.” Cổ Liên nhét tấm thiếp lớn đỏ lòe vào cặp sách, bất giác quay đầu nhìn Nhạc Vi vẫn đang mải miết trả vở bài tập: “Nhưng, chẳng biết có phải trùng hợp hay không mà biệt thự nhà họ Nhạc lại ngay cạnh Vân Đà Sơn. Xem ra đây là sự sắp đặt từ trước rồi”.
“Ồ, Vân Đà Sơn có gì đặc biệt sao?”, Lam Úy nghiêng đầu chớp mắt ngạc nhiên.
“Vân Đà Sơn trước đây còn gọi là Hàn Thiên cốc, tương truyền nơi đó là cửa vào Ma vực!” Ánh mắt Cổ Liên lóe lên một tia sáng: “Hơn nữa, theo như thiên thư ghi chép thì đóa hỗn liên đời thứ nhất được chôn cất ở chính nơi này”…
7 Lấy giả thay thật, kết giới ma thuật trong ngôi biệt thự
Nhà họ Nhạc tổ chức bữa tiệc ở ngôi biệt thự Vân Miễu. Nơi đây bốn bề bao quanh bởi hàng ngàn cây tùng cây bách, kỳ hoa dị thảo chen nhau đua nở. Con suối trong vắt chảy từ trong núi, rồi xuyên qua hồ sen ở biệt thự, sau đó tiếp tục vòng ra sau ngôi biệt thự và nhập vào mạch nước lớn.
“Tỷ, phong cảnh nơi đây đẹp thật!” Giữa không trung, Lam Úy vui mừng bay lượn, thỉnh thoảng lại sà xuống hồ sen hình bầu dục bên dưới: “Lại còn có bao nhiêu đồng loại nữa”.
“Úy Úy, đừng chơi hăng quá! Cẩn thận, va phải vách kết giới là muội chết chắc đó.” Cổ Liên quay đầu nhìn lớp kết giới màu đỏ nhạt tựa như ráng chiều nơi cuối chân trời đang từ từ bao trùm toàn khuôn viên, “Nó có vẻ không đợi được nữa rồi”.
“Vậy chúng ta phải làm thế nào? Cứ khoanh tay đứng nhìn sao?” Bay về trên bệ cửa sổ bên ngoài, Lam Úy mang theo nụ cười u ám, cúi đầu nhìn Nhạc Mai Sương thần sắc lơ đãng vừa dưới lầu đi qua: “Mai Hoa tiên tử cũng chỉ đến thế, xem ra không tránh được bị kết giới bỏ bùa rồi”.
“Không sai! Tất cả bọn họ sẽ dần chìm đắm vào giấc mơ mà ta đặt ra.” Giọng nói nhẹ nhàng bất chợt vang lên, đồng thời cánh cửa phòng sau lưng Cổ Liên cũng từ từ hé mở, để lộ gương mặt anh tuấn của Diệp Thanh Lệ: “Thật không ngờ lại được gặp tiểu thư ở đây, quả là phúc ba đời! Không rõ cô có biết lúc này chúng ta đã rời khỏi cõi trần gian rồi không?”.
“Tất nhiên! Vừa bước vào ngôi biệt thự này ta đã cảm nhận thấy điều đó”, Hàn Cổ Liên quay mặt ra ngoài cửa sổ, không có chút ngạc nhiên nào trong giọng nói: “Có điều, công tử nói rõ nơi đây rốt cuộc là đâu được không?”.
/13
|