Hy Bình cùng Tứ Cẩu ngày đêm kiêm trình, đi đường bộ liền trong nhiều tháng.
Hôm ấy, chúng đi tới 1 tòa sơn lâm.
Hy Bình: "Tứ Cẩu, khi nào thì có thể tới nơi vậy?"
Tứ Cẩu đáp: "Nhanh lắm, vượt qua ngọn núi này là tới rồi. Bất quá, trước khi tới Viễn Dương tiêu cục, phải tắm 1 cái đã."
Hy Bình ngạc nhiên: "Tắm?"
Tứ Cẩu giải thích: "Ngọn núi này có 1 thác nước, dưới chân thác có 1 thủy đàm (hồ nước) nhỏ. Ta phát hiện ra nó hồi lúc quay về, ở đây không có nhiều người qua lại, vì thế chúng ta có thể tùy ý hưởng thụ tắm giữa hồ nước thiên nhiên, muốn ngâm mình bao lâu cũng được. Nước hồ ở đó rất mát lạnh trong suốt, thác nước đích thực mĩ lệ cho chúng ta thưởng thức, đơn giản là …"
Hy Bình không đợi hắn nói tiếp, cướp lời: "Dẫn đường!"
Hai người đi một lát, thì đã nghe tiếng thác nước vang lên.
Dựa theo âm thanh vang vọng, ở đó không có vách đá nhô ra, thác nước hai màu trắng bạc như nước từ trời cao đổ xuống, màn nước rơi xuống biến thành những giọt nước tan ra, cảnh sắc đúng là hấp dẫn.
Cả hai cũng nhanh chóng bước tới, Tứ Cẩu đột nhiên nhăn mặt nói: "Không ổn, hình như có tiếng người." Hắn tập trung người lắng nghe, rồi tiếp tục: "Không tốt, là tiếng nữ nhân, nhưng như không chỉ có 1 người thôi!"
Hy Bình mặt lộ vẻ hoài nghi, hỏi lại: "Nữ nhân? Đang tắm?"
Tứ Cẩu lộ nụ cười gian tà, hỏi: "Thế nào? Muốn nhìn rõ à?"
Hy Bình cố nhiên do dự nói: "Chuyện này! Ta sợ có kim trong mắt - -" ( ngã phạ trường nhãn châm?)
Không đợi nói nhiều, Tứ Cẩu nói tiếp: "Không nên tính toán, ta thực sự muốn xem cảnh mĩ nữ mộc dục (tắm rửa)."
Hy Bình: "Cần gì phải gấp? Ta còn chưa nói hết! Như lời người xưa nói, trời ban lộc mà không biết hưởng, tức là làm trái ý trời, tức thị bị thiên lôi đánh. Ta thà bị đau mắt, còn hơn là bị sét đánh. Đi, hãy tìm một chỗ tốt đã!"
Bọn chúng phải làm hết sức lặng lẽ, chân tay nhẹ nhàng núp sau tảng đá, hai đầu cùng nhô lên nhìn lén. Oa! Trong luồng ánh sáng bạc, những nữ nhân tuyệt sắc đang vui đùa giữa thủy đầm.
Vài người đang quẫy trong làn nước, cảnh tượng như những mĩ nhân ngư, lúc trên lúc dưới, lúc sấp lúc ngửa; cạnh bờ hồ nước có 1 người, hai tay liên tục tát nước; 1 người đang ngồi trên đầu tảng đá cạnh hồ nước, làn nước nhẹ nhàng xoa thân thể kiều mĩ.
Hắc bạch giao thoa, cơ thể mĩ lệ lay động, đôi mắt hai người không thể dời đi, quyết không để bỏ lỡ qua cảnh này, nhìn vào tất cả những gì muốn nhìn, cảnh tượng quả tuyệt vời!
Hai người nước dãi chảy ròng ròng, tưởng chừng như 2 ngọn thác vậy.
Tứ Cẩu vội vàng nuốt nước dãi nói: "Nhìn được cảnh này, không phụ đã sinh ra làm người! Hy Bình, sao người chảy máu mũi thế?"
Hy Bình dùng tay chùi đi, nhìn 1 cái quả nhiên là có máu, xấu hổ nói: "Trời hôm nay lạnh thiệt, không ngờ nước mũi đỏ cũng chảy ra!" Sau khi đã chùi đi, tiếp tục nói: "Ngươi có nhớ hồi nhỏ lúc ở sau núi, khi đa nương của Điền Kê ôm đùi ngang hông đấu nhau không?"
Tứ Cẩu: "Làm sao mà không nhớ! Tiểu tử nhà ngươi bảo là không thể xem, nhìn vào thì có kim dài trong mắt, hại ta mấy ngày liền phải coi gương, cũng may là không có gì cả. Cái bệnh chảy máu mũi của ngươi đúng là không có lễ mạo gì cả, cứ thấy dáng đùi vế mĩ nữ là tự chủ động chạy ra chào hỏi."
Hy Bình gãi gãi đầu, nói: "Nói quá! Nói quá! Không biết thế nào, ta hiện tại muốn học từ phụ thân của Điền Kê làm sao đánh mẫu thân hắn để đánh những nữ nhân này - - thanh côn ở dưới của ta giờ nộ khí trùng trùng."
Tứ Cẩu cười nói: "Ta giờ là 1 "ngạnh hán" đầy sung mãn, chỉ là không biết những nữ nhân này cũng cảm thấy thế không thôi?"
Hai người cũng nhìn nhau cười.
Những nữ nhân trong hoàn toàn không biết là có 2 luồng song nhãn dâm dục đang du ngoạn trên thân thể tuyệt mĩ của mình, đương nhiên cũng không biết là đã bị đôi song nhãn này cưỡng gian trăm lần rồi lại trăm lần! Họ vẫn thản nhiên tự tại vui đùa trong làn nước.
Nữ nhân đang ngửa mặt đột nhiên nói: "Tam muội, muội càng ngày càng thêm phong mãn."
Tọa tại thạch đầu, nữ nhân với đôi song nhũ to lớn đáp: "Đại thư, muội làm sao có thể so sánh được với tỉ! Tỉ nhìn lại mình đi, từ bề ngang rồi tới đầu đỉnh, tất cả đều phủ một màu đen mê người, nếu muội mà là nam nhân, thì tỉ đã sớm bị xâm phạm rồi."
Bốn nữ nhân đang chơi đùa trong nước cùng đồng thanh: "Tam thư, tỉ mà là nam nhân, thì tỉ đã sớm bị chúng tiểu muội làm thịt rồi."
Một người đang tát nưới về hướng cô ta nói: "Thất muội, muội suy tưởng về nam nhân đến điên rồi."
Một thanh âm to lớn vang lên: "Nếu như hiện tại quả có nam nhân xuất hiện, ta là người đầu tiên thụ hưởng hắn."
Thất muội hướng về nữ nhân vừa hất nước về mình khi nãy nói: "Nhị thư, ngũ thư vừa rồi quả là điên rồi."
Tứ Cẩu nghe tới đấy, cũng không thể chịu đựng được nữa, nói: "Hy Bình, ta miễn cưỡng có thể đối phó với 3 người, ngươi có khả năng đối phó với 4 người còn lại không?"
"Chưa bao giờ thử" Hy Bình đáp: "Bất quá nếu ngươi chỉ có thể tiếp 3 người, ta tưởng ta không thể không ráng bằng với ngươi, ta nói phải không?"
Tứ Cẩu vỗ vai hắn, nói: "Đi! Nếu để diễm phúc trôi qua phí phạm, thật là có lỗi với thiên địa và lương tâm của ta."
Hy Bình tiếp: "Hối tiếc cho những mĩ nữ đang đợi."
Thất nữ nhân thấy 2 nam nhân bước tới phía trước, kinh hãi vạn phần, nhưng không ai là tỏ ra vẻ không hài lòng, mà lại thản nhiên lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Không nghi ngờ gì cả, hai nam nhân này quả là rất ưu tú.
Hy Bình thân thể cường tráng khuôn mặt lại tuấn mĩ tuyệt luân, khiến họ tưởng như thấy thiên thần vậy. Tứ Cẩu chỉ thấp hơn Hy Bình 1 tí, thân thể hữu lực hợp với khuôn mặt đầy vẻ nam tính, cũng là nam nhân đầy mị lực.
"Lưỡng vị tiểu ca, chẳng hay là từ đâu tới vậy?" Tam thư hỏi với 1 giọng đầy ngọt ngào.
Tứ Cẩu cười đáp: "Thiên thượng."
Nhiều giọng nữ nhân cùng vang lên: "Oh?"
Hy Bình tiếp: "Trời cao nói, nếu như thêm hai nam nhân nữa thì sẽ biến thành hoàn mĩ, vì thế phái 2 chúng ta xuống để bổ giá cho khiếm khuyết này."
Tứ Cẩu lại tiếp lời: "Chẳng hay có phiền hai chúng ta cùng xuống dưới đầm này không?" Vừa nói vừa cởi y phục: "Hãy tận hưởng thân thể cường tráng của 2 chúng ta, hoàn toàn miễn phí!"
Trước những con mắt của các nữ nhân, hai nam nhân tiêu sái cởi y phục, bắt đầu bước những bước hữu lực về phía họ.
Tứ Cẩu ôm chầm lấy thân thể đầy phong mãn của tam thư, hữu thủ không ngừng xoa bóp ngực nàng ta, nói: "Nàng đúng là nữ nhân tuyệt mĩ nhất mà ta từng gặp."
Tam thư quay người áp sát thân hắn, thân liễu hạ xuống, giận dữ hỏi: "Nói nhanh, ngươi đã qua bao nhiêu nữ nhân rồi?"
Tứ Cẩu đáp: "Hai người, một là nàng, một là người khác …"
Tam thư nhìn hắn trơ mắt, hỏi: "Kẻ nào?"
"Một ả kĩ nữ!" Tứ Cẩu mất hết khí thế, hốt nhiên giọng nói hào hứng: "Đó là 1 đêm đầu của ta, từ giường xuống đất, từ dưới đất lên giường, ta đủ sức làm tới 2 lần."
Tam thư mỉm cười, nụ cười đầy hấp dẫn, Tứ Cẩu như lạc sang thế giới khác. Một bàn tay nhẹ nhàng xoa rờ ngực hắn, một âm thanh đầy ôn nhu vang lên bên tai hắn - - Chàng đúng là một nam nhân rất cường tráng …
Tứ Cẩu tưởng như hắn đã nghe thấy lời tuyệt mĩ nhất vậy, vì thế hắn không nghe được những lời tiếp theo - - Thiếp thân có rất ít cơ hội gặp những nam nhân cường tránh như chàng, có thể tiếp mị công của thiếp trong 1 thời thần.
Tứ Cẩu cười nói: "Nguyên lai nàng luyện thải âm bổ dương mị công vậy, chẳng trách gì ta bại trận lẹ như vậy, mà gân cốt lại mệt nhoài như thế này. Đợi ta luyện thành nội công cao thâm vào đã, xem ta có tiếp nàng một ngày một đêm không."
"Đừng nói dóc, dẫu chàng có luyện thành nội công cao thâm thế nào, dưới mị công của thiếp, chàng chỉ có thể chịu đựng được tối đa 2 3 thời thần." Tam thư quay người sang một bên nhìn, nói: "Hắn thì có lẽ được."
Tứ Cẫu quay qua nhìn Hy Bình, trông thất hắn như sư tử đang phát cuồng, trên thân 1 nữ nhân động tác mãnh liệt không ngừng , bị hắn tấn công cương mãnh không ngừng nhị thư và thất muội nằm trên đất không ngừng hổn hễn.
Nhìn vậy, Tứ Cẩu nói: "Hắn là nam nhân cường tráng nhất trong thôn chúng ta, nhưng ta thật sự không nghĩ rằng hắn có thể cường hản tới thế! Trước mặt hắn tự cảm thấy thẹn không bằng, ta đã to dài chừng này chừng này, nhưng hắn quả là kinh nhân, sức lực như thể vô cùng, trông như thể không bao giờ biết mệt vậy."
Tam thư quan sát nam nữ đang phong cuồng trên đất, tâm tưởng: "Hắn quả là nam nhân cường mãnh nhất ta đã từng thấy, cái của hắn quả khiến ta phải kinh sợ, ta quả thật không đáng là đối thủ."
Tam thư nghĩ tới đây, quay sang nhìn người đã biểu diễn rất tốt Tứ Cẩu hỏi: "Chàng đã dùng thân thể của thiếp thân, mà thiếp thân vẫn không biết gọi chàng thế nào!"
"Tứ Cẩu."
"Tử Cẩu?" Tam thư nghĩ rất đặc biệt, hỏi: "Thế danh tự của chàng ta là gì thế?"
Tứ Cẫu vuốt ve tấm lưng mềm mại của nàng ta, đáp: "Hoàng Hy Bình."
Tam thư hưởng thụ sự vuốt ve, hỏi tiếp: "Chàng ta có luyện qua võ công bao giờ chưa?"
Tứ Cẩu di chuyển tay xuống đôi hông đàn hổi tuyệt mĩ của nàng ta, đáp: "Chưa bao giờ, hắn là do thiên sinh thần lực, trong thôn không có thanh niên liệp nhân nào là đối thủ của hắn cả, ngay người đã luyện qua mấy ngày võ công như ta, cũng phải cùng hắn cứng chọi cứng, tóm lại là ăn không tiêu."
Tam thư nghe thế thì kinh hãi vô cùng, không dám hỏi nhiều, nhẹ cắn vào vành tai Tứ Cẩu, hỏi: "Chàng tại sao không hỏi nhân gia tên là gì?"
Tứ Cẩu như cảm thấy 1 ân huệ lớn lao vô cùng: "Có thể chăng?"
Tam thư đáp: "Chúng thiếp là người của Hồ Điệp phái."
Tứ Cẩu kinh hãi hỏi: "Hồ Điệp phái?"
Tam thư giận dữ nói: "Đừng bỏ đi! Thiếp gọi là Ngọc Điệp, đại thư là Vân Điệp, nhị thư là Thủy Điệp, tứ muội là Vũ Điệp, ngũ muội là Lục Điệp, lục muội là Hồng Điệp, thất muội là Xuân Điệp, trên giang hồ được xưng là Hồ Điệp Thất Cơ."
Tứ Cẩu lắp bắp nói: "Không lấy làm lạ, không lấy làm lạ … Oh! Không tốt, các người ai ai cũng luyện thải bổ chi thuật, Hy Bình lẽ nào bị các người làm thoát dương chết sao?"
Tam thư trấn an: "Chàng không cần lo lắng chuyện ấy, theo tình cảnh hiện giờ, có lẽ các muội muội muội của thiếp bị chàng ta làm cho thoát âm thì đúng hơn. Thiếp cũng thấy kì quái, bình thời mấy nam nhân liền cũng vô pháp thỏa mãn bất kì ai trong bọn thiếp, vậy mà giờ … không biết người huynh đệ của chàng làm từ gì nữa?"
Tứ Cẩu cười nói: "Nàng không thử thì làm sao mà biết."
Tam thư má hồng lên, giận dữ nói: "Thiếp vừa cùng với chàng, làm sao có thể cùng chàng ta trong chuyện ấy được?"
Tứ Cẩu tiếp: "Trên giang hồ đồn rằng, các nàng là không phân biệt ai, hơn nữa, ta cũng không để ý chuyện đấy."
Tam thư nhìn xuống hạ thân hắn ta lúc lâu, lầm rầm: "Thiếp là nữ nhân đã gần tam thập, dù có phương pháp thải bổ, bão dưỡng được dung nhan của thiếu nữ 20, nhiều lúc thiếp cũng nghĩ tới tìm 1 gia đình nào để cưới vào, sau khi được gặp chàng, thiếp quyết trở thành nữ nhân của mình chàng thôi, với chàng, về sau chàng là nam nhân duy nhất của thiếp."
Tứ Cẩu đột nhiên quay người ôm nàng ta, hôn nàng ta nói: "Ngọc Điệp, nàng khiến ta trùng động, ta thực sự cảm tạ nàng, bằng cả sự nam tính trong ta!"
Chiến hỏa lại bùng cháy.
Hy Bình trên thân Vân Điệp kịch liệt nhấn vào rút ta liên tục, cuối cùng ngã lên người nàng ta thở. Nằm ra đấy là thân thể của năm nữ nhân, thần tình mê mê hồ hồ không xác định được.
Đã mặc quần áo vào, quan sát đôi tình nhân đang quấn quýt ở bên, lần này bước tới.
Tứ Cẩu hỏi: "Hy Bình, ngươi có thể dậy được rồi à?"
Hy Bình nâng gương mặt như bạch ngọc của Vân Điệp lên như song phong sĩ khởi lai hỏi: "Nàng thích trường thối hay là trường thương?"
"Oa! Không ngờ tiểu tử ngươi cũng cường tráng nhỉ?" Hy Bình đặt thân thể của Vân Điệp xuống, Tứ Cẩu nhìn xuống hạ thể hắn la to .
Hy Bình cười nói: "Rết có trăm chân, chết cũng không yên."
"Súng đấu trăm trận, bắn rồi không mềm!" Ngọc Điệp sửa lại.
Hy Bình ngắm mĩ nữ can đảm này, nàng ta bị Hy Bình nhìn chăm chú không khỏi xấu hổ, giận dữ nói: "Nhìn gì thế, sáu người bọn họ ngươi nhìn chưa thỏa sao? Ta đã thề nguyền với Tứ Cẩu, ngươi đừng câu dẫn nhân gia, khiến nhân gia không thể giữ lời." Càng nói về sau, thanh âm ngày càng nhỏ, cuối cùng chỉ mình nàng ta nghe được.
Hy Bình nói một cách không hảo ý: "Ta đang chuẩn bị mời nàng cùng ta tắm chung, nhưng nàng đã không nguyện ý …"
Ngọc Điệp dậm chân quay về Tứ Cẩu nói: "Tử Cẩu, chàng để hắn trêu trọc thiếp thân nữa sao, thiếp không thể chịu đựng được phải lừa dối chàng."
Tứ Cẩu nhìn người nữ nhân khả ái kiều mĩ, ôm nàng ta nói: "Vậy ta có thể tìm những nữ nhân khác, dự phòng cho nàng một người để đề phòng nàng không có ai cứu hỏa."
Ngọc Điệp tròn mắt nhìn trừng trừng, ngọc thủ toàn lực bấm vào đùi Tứ Cẩu, Tứ Cẩu như heo bị chọc tiết la lên: "Oa, đau!"
Hy Bình trầm mình vào đầm, cảm thấy một sự thư sướng không thể tả. Tuy thế, trong não hắn bỗng xuất hiện nghi vấn: "Sao hôm nay ta lại có thứ xung động như thế? Khi quan hệ với bọn họ, sao lại xuấn hiện luồng dục hỏa không thể kìm chế được? Hơn nữa để lâu thì không tực hủ được phải tìm nơi phát tiết, tại sao lại như thế? Những nữ nhân này cũng là người đặc biệt, không phải là những nữ tử bình thường. Ai! Thật là phiền phức."
Hy Bình tuy nhiên không thể suy nghĩ được gì, bởi thế hắn muốn dục hỏa tắt đi, hoàn toàn vì hắn thấy nữ nhân lõa thể thì sản sinh ra luồng dục niệm khiêu động nhưng bị địa tuyền áp chế, hỗn hợp hỏa vân nội đơn với huyết xà nội đơn thêm cửu dương trọng thể, khiến cho luồng khí dương dâm không chịu bị luồng địa tuyền khống chế nữa, đột nhiên phát xuất ra. Nếu không có âm khí từ sáu nữ nhân để điều hòa, hắn ắt đã chết vì dương khí quá vượng.
Hắn dung hợp chí dương chí dâm 2 viên nội đơn với cửu dương trọng thể, nếu không có đủ âm khí từ nữ nhạn thì không thể bình hòa được. Nhưng cũng bởi Hồ Điệp Thất Cơ là những người tu luyện âm nhu chân khí, đồng thời cũng tu luyện mị công cao thâm, mới có thể đủ sức mà chịu đựng được cửu dương trọng thể bạo phát chí dương chí cương.
Khi mà cửu dương trọng thể bùng phát, nếu có thể đủ âm khí của nữ nhân để hòa hợp, thì kết hợp cùng luồng địa tuyền linh khí trong thân hắn, sẽ tạo thành luồn địa âm mạch khí liên miên bất tuyệt, khiến hắn đạt được cao trào liên tục dương cương 1 cách nhanh chóng.
Cũng bởi vì hắn đã từng luyện qua "Thiên Địa tâm kinh", khiến địa mạch âm khí trong cơ thể hắn hòa cùng hỗn hợp lưỡng chủng nội đơn kết hợp với cửu dương chi thể, dương kiệt âm sinh, âm kiệt dương sinh, sinh sinh bất tức, cửu dương chi thể có thể đạt được "thiên dương địa âm chi cảnh", chỉ là hiện tại vô phương thể tùy tâm sở dục, không thể sử dụng ra ngoài, chỉ là 1 thứ tiềm năng vô danh mà thôi, chỉ là bản thân hắn không biết rõ thôi.
Hy Bình hưởng thụ trong ao nước thiên nhiên rông lớn này, nhắm mắt thõa mãn nghĩ: "Những nữ nhân này mĩ miều hơn những nữ nhân trong thôn không biết bao nhiêu lần! Nếu ta mà mang họ về, Đại Phong khẳng định là sẽ chết vì ghen tị. Bất quá, chỉ là không biết bọn họ có đồng ý làm nương tử ta không?"
Hắn bất giác nhớ lại những phong cuồng vừa khi nãy trên thân thể mĩ lệ của họ, tâm trung bất chợt xung động, phát giác dương vật đang mềm mại bỗn cương cứng lên. Hắn không thể không thấy kinh hoàng, ý niệm vừa động, tiểu huynh đệ trở nên dịu lại.
Đột nhiên cảm thấy hiếu kì, hắn chiếu theo "thiên địa tâm kinh" mà làm, dùng ý niệm tập trung vào hạ thể, bất ngờ có thể khiến muốn cứng thì cứng muốn mềm thì mềm, thật là thú vị.
Nhưng sau đấy, đột nhiên nhớ tới "tụ thành chi hậu, bao quản quân chinh chiến mĩ nữ, sở hướng vô địch" (sau khi luyện thành, không kể đấu cùng bao nhiêu mĩ nữ, cũng thành vô địch) đúng lời này, ngay khi vừa hiểu được liền cười, lầm rầm tự nói: "Thì ra nguyên lai là đạt thành vô địch trong mặt này, chẳng trách phải nằm trên giường đủ 3 năm để tu luyện, khi luyện thì trên chân kinh cũng có nói "không cần phải chuyên cần khổ luyện, tùy theo khả năng mà hô hấp" trong từng hoàn cảnh, đồng thời khi đánh nhau cũng không thấy có tiến triển gì, hại ta la nó là lừa người, giờ mới biết này là "đả pháo thần công", chứ không phải là thần công để đánh nhau. Về sau phải kiếm thần công nào dạy đánh nhau để luyện, ah! Tứ Cẩu cũng không thể đánh lại, thật là mất mặt."
Hắn đột nhiên cảm thấy cái tai ngưa ngứa, vài đôi bàn tay mềm mại đang chu du trên thân hắn, bên tai truyền tới âm thanh mê người: "Chúng thiếp cùng chàng tắm, có được không?"
Hồ Điệp Thất Cơ vẫy tiễn biệt người 2 chàng trai, gương mặt không thể hiện gì.
Thủy Điệp lên tiếng đầu tiên phá đi sự tĩnh lặng: "Thật sự muốn đi cùng với họ!"
Ngọc Điệp cười nói: "Nhị thư, tâm tỉ đã theo chàng mà đi rồi!"
Lục Điệp nói: "Tam thư, tỉ không như thế ư? Để nhớ xem "Thiếp quyết định trở thành nữ nhân của chàng thôi, về sau chàng là nam nhân duy nhất của thiếp", thật kinh quá đi!"
Vân Điệp cười khổ nói: "Đừng nói tới tam muội, thư tưởng cũng muốn theo hắn, chỉ là không rõ hắn có tị hiềm chúng ta không?"
Xuân Điệp đáp: "Đại thư, sau khi chúng ta hoàn thành nhiệm vụ này, hãy tìm kiếm chàng ta! Muội chưa gặp bất kì nam nhân nào khiến tâm tư mình xung động như thế này. Bề ngoài tuấn mĩ, thân thể cường tráng, đúng là những mộng tưởng của muội hợp lại vậy!"
Vân Điệp nhìn Xuân Điệp tràn đầy xuân sắc nói: "Tao Đề tử, muội chỉ có mình muội còn mơ mộng mà thôi! Chúng thư hiện tại đều tỉnh táo cả rồi." Nói xong, hốt nhiên chính sắc nói lớn: "Đi! Tới hội họp cùng công chúa."
Hôm ấy, chúng đi tới 1 tòa sơn lâm.
Hy Bình: "Tứ Cẩu, khi nào thì có thể tới nơi vậy?"
Tứ Cẩu đáp: "Nhanh lắm, vượt qua ngọn núi này là tới rồi. Bất quá, trước khi tới Viễn Dương tiêu cục, phải tắm 1 cái đã."
Hy Bình ngạc nhiên: "Tắm?"
Tứ Cẩu giải thích: "Ngọn núi này có 1 thác nước, dưới chân thác có 1 thủy đàm (hồ nước) nhỏ. Ta phát hiện ra nó hồi lúc quay về, ở đây không có nhiều người qua lại, vì thế chúng ta có thể tùy ý hưởng thụ tắm giữa hồ nước thiên nhiên, muốn ngâm mình bao lâu cũng được. Nước hồ ở đó rất mát lạnh trong suốt, thác nước đích thực mĩ lệ cho chúng ta thưởng thức, đơn giản là …"
Hy Bình không đợi hắn nói tiếp, cướp lời: "Dẫn đường!"
Hai người đi một lát, thì đã nghe tiếng thác nước vang lên.
Dựa theo âm thanh vang vọng, ở đó không có vách đá nhô ra, thác nước hai màu trắng bạc như nước từ trời cao đổ xuống, màn nước rơi xuống biến thành những giọt nước tan ra, cảnh sắc đúng là hấp dẫn.
Cả hai cũng nhanh chóng bước tới, Tứ Cẩu đột nhiên nhăn mặt nói: "Không ổn, hình như có tiếng người." Hắn tập trung người lắng nghe, rồi tiếp tục: "Không tốt, là tiếng nữ nhân, nhưng như không chỉ có 1 người thôi!"
Hy Bình mặt lộ vẻ hoài nghi, hỏi lại: "Nữ nhân? Đang tắm?"
Tứ Cẩu lộ nụ cười gian tà, hỏi: "Thế nào? Muốn nhìn rõ à?"
Hy Bình cố nhiên do dự nói: "Chuyện này! Ta sợ có kim trong mắt - -" ( ngã phạ trường nhãn châm?)
Không đợi nói nhiều, Tứ Cẩu nói tiếp: "Không nên tính toán, ta thực sự muốn xem cảnh mĩ nữ mộc dục (tắm rửa)."
Hy Bình: "Cần gì phải gấp? Ta còn chưa nói hết! Như lời người xưa nói, trời ban lộc mà không biết hưởng, tức là làm trái ý trời, tức thị bị thiên lôi đánh. Ta thà bị đau mắt, còn hơn là bị sét đánh. Đi, hãy tìm một chỗ tốt đã!"
Bọn chúng phải làm hết sức lặng lẽ, chân tay nhẹ nhàng núp sau tảng đá, hai đầu cùng nhô lên nhìn lén. Oa! Trong luồng ánh sáng bạc, những nữ nhân tuyệt sắc đang vui đùa giữa thủy đầm.
Vài người đang quẫy trong làn nước, cảnh tượng như những mĩ nhân ngư, lúc trên lúc dưới, lúc sấp lúc ngửa; cạnh bờ hồ nước có 1 người, hai tay liên tục tát nước; 1 người đang ngồi trên đầu tảng đá cạnh hồ nước, làn nước nhẹ nhàng xoa thân thể kiều mĩ.
Hắc bạch giao thoa, cơ thể mĩ lệ lay động, đôi mắt hai người không thể dời đi, quyết không để bỏ lỡ qua cảnh này, nhìn vào tất cả những gì muốn nhìn, cảnh tượng quả tuyệt vời!
Hai người nước dãi chảy ròng ròng, tưởng chừng như 2 ngọn thác vậy.
Tứ Cẩu vội vàng nuốt nước dãi nói: "Nhìn được cảnh này, không phụ đã sinh ra làm người! Hy Bình, sao người chảy máu mũi thế?"
Hy Bình dùng tay chùi đi, nhìn 1 cái quả nhiên là có máu, xấu hổ nói: "Trời hôm nay lạnh thiệt, không ngờ nước mũi đỏ cũng chảy ra!" Sau khi đã chùi đi, tiếp tục nói: "Ngươi có nhớ hồi nhỏ lúc ở sau núi, khi đa nương của Điền Kê ôm đùi ngang hông đấu nhau không?"
Tứ Cẩu: "Làm sao mà không nhớ! Tiểu tử nhà ngươi bảo là không thể xem, nhìn vào thì có kim dài trong mắt, hại ta mấy ngày liền phải coi gương, cũng may là không có gì cả. Cái bệnh chảy máu mũi của ngươi đúng là không có lễ mạo gì cả, cứ thấy dáng đùi vế mĩ nữ là tự chủ động chạy ra chào hỏi."
Hy Bình gãi gãi đầu, nói: "Nói quá! Nói quá! Không biết thế nào, ta hiện tại muốn học từ phụ thân của Điền Kê làm sao đánh mẫu thân hắn để đánh những nữ nhân này - - thanh côn ở dưới của ta giờ nộ khí trùng trùng."
Tứ Cẩu cười nói: "Ta giờ là 1 "ngạnh hán" đầy sung mãn, chỉ là không biết những nữ nhân này cũng cảm thấy thế không thôi?"
Hai người cũng nhìn nhau cười.
Những nữ nhân trong hoàn toàn không biết là có 2 luồng song nhãn dâm dục đang du ngoạn trên thân thể tuyệt mĩ của mình, đương nhiên cũng không biết là đã bị đôi song nhãn này cưỡng gian trăm lần rồi lại trăm lần! Họ vẫn thản nhiên tự tại vui đùa trong làn nước.
Nữ nhân đang ngửa mặt đột nhiên nói: "Tam muội, muội càng ngày càng thêm phong mãn."
Tọa tại thạch đầu, nữ nhân với đôi song nhũ to lớn đáp: "Đại thư, muội làm sao có thể so sánh được với tỉ! Tỉ nhìn lại mình đi, từ bề ngang rồi tới đầu đỉnh, tất cả đều phủ một màu đen mê người, nếu muội mà là nam nhân, thì tỉ đã sớm bị xâm phạm rồi."
Bốn nữ nhân đang chơi đùa trong nước cùng đồng thanh: "Tam thư, tỉ mà là nam nhân, thì tỉ đã sớm bị chúng tiểu muội làm thịt rồi."
Một người đang tát nưới về hướng cô ta nói: "Thất muội, muội suy tưởng về nam nhân đến điên rồi."
Một thanh âm to lớn vang lên: "Nếu như hiện tại quả có nam nhân xuất hiện, ta là người đầu tiên thụ hưởng hắn."
Thất muội hướng về nữ nhân vừa hất nước về mình khi nãy nói: "Nhị thư, ngũ thư vừa rồi quả là điên rồi."
Tứ Cẩu nghe tới đấy, cũng không thể chịu đựng được nữa, nói: "Hy Bình, ta miễn cưỡng có thể đối phó với 3 người, ngươi có khả năng đối phó với 4 người còn lại không?"
"Chưa bao giờ thử" Hy Bình đáp: "Bất quá nếu ngươi chỉ có thể tiếp 3 người, ta tưởng ta không thể không ráng bằng với ngươi, ta nói phải không?"
Tứ Cẩu vỗ vai hắn, nói: "Đi! Nếu để diễm phúc trôi qua phí phạm, thật là có lỗi với thiên địa và lương tâm của ta."
Hy Bình tiếp: "Hối tiếc cho những mĩ nữ đang đợi."
Thất nữ nhân thấy 2 nam nhân bước tới phía trước, kinh hãi vạn phần, nhưng không ai là tỏ ra vẻ không hài lòng, mà lại thản nhiên lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Không nghi ngờ gì cả, hai nam nhân này quả là rất ưu tú.
Hy Bình thân thể cường tráng khuôn mặt lại tuấn mĩ tuyệt luân, khiến họ tưởng như thấy thiên thần vậy. Tứ Cẩu chỉ thấp hơn Hy Bình 1 tí, thân thể hữu lực hợp với khuôn mặt đầy vẻ nam tính, cũng là nam nhân đầy mị lực.
"Lưỡng vị tiểu ca, chẳng hay là từ đâu tới vậy?" Tam thư hỏi với 1 giọng đầy ngọt ngào.
Tứ Cẩu cười đáp: "Thiên thượng."
Nhiều giọng nữ nhân cùng vang lên: "Oh?"
Hy Bình tiếp: "Trời cao nói, nếu như thêm hai nam nhân nữa thì sẽ biến thành hoàn mĩ, vì thế phái 2 chúng ta xuống để bổ giá cho khiếm khuyết này."
Tứ Cẩu lại tiếp lời: "Chẳng hay có phiền hai chúng ta cùng xuống dưới đầm này không?" Vừa nói vừa cởi y phục: "Hãy tận hưởng thân thể cường tráng của 2 chúng ta, hoàn toàn miễn phí!"
Trước những con mắt của các nữ nhân, hai nam nhân tiêu sái cởi y phục, bắt đầu bước những bước hữu lực về phía họ.
Tứ Cẩu ôm chầm lấy thân thể đầy phong mãn của tam thư, hữu thủ không ngừng xoa bóp ngực nàng ta, nói: "Nàng đúng là nữ nhân tuyệt mĩ nhất mà ta từng gặp."
Tam thư quay người áp sát thân hắn, thân liễu hạ xuống, giận dữ hỏi: "Nói nhanh, ngươi đã qua bao nhiêu nữ nhân rồi?"
Tứ Cẩu đáp: "Hai người, một là nàng, một là người khác …"
Tam thư nhìn hắn trơ mắt, hỏi: "Kẻ nào?"
"Một ả kĩ nữ!" Tứ Cẩu mất hết khí thế, hốt nhiên giọng nói hào hứng: "Đó là 1 đêm đầu của ta, từ giường xuống đất, từ dưới đất lên giường, ta đủ sức làm tới 2 lần."
Tam thư mỉm cười, nụ cười đầy hấp dẫn, Tứ Cẩu như lạc sang thế giới khác. Một bàn tay nhẹ nhàng xoa rờ ngực hắn, một âm thanh đầy ôn nhu vang lên bên tai hắn - - Chàng đúng là một nam nhân rất cường tráng …
Tứ Cẩu tưởng như hắn đã nghe thấy lời tuyệt mĩ nhất vậy, vì thế hắn không nghe được những lời tiếp theo - - Thiếp thân có rất ít cơ hội gặp những nam nhân cường tránh như chàng, có thể tiếp mị công của thiếp trong 1 thời thần.
Tứ Cẩu cười nói: "Nguyên lai nàng luyện thải âm bổ dương mị công vậy, chẳng trách gì ta bại trận lẹ như vậy, mà gân cốt lại mệt nhoài như thế này. Đợi ta luyện thành nội công cao thâm vào đã, xem ta có tiếp nàng một ngày một đêm không."
"Đừng nói dóc, dẫu chàng có luyện thành nội công cao thâm thế nào, dưới mị công của thiếp, chàng chỉ có thể chịu đựng được tối đa 2 3 thời thần." Tam thư quay người sang một bên nhìn, nói: "Hắn thì có lẽ được."
Tứ Cẫu quay qua nhìn Hy Bình, trông thất hắn như sư tử đang phát cuồng, trên thân 1 nữ nhân động tác mãnh liệt không ngừng , bị hắn tấn công cương mãnh không ngừng nhị thư và thất muội nằm trên đất không ngừng hổn hễn.
Nhìn vậy, Tứ Cẩu nói: "Hắn là nam nhân cường tráng nhất trong thôn chúng ta, nhưng ta thật sự không nghĩ rằng hắn có thể cường hản tới thế! Trước mặt hắn tự cảm thấy thẹn không bằng, ta đã to dài chừng này chừng này, nhưng hắn quả là kinh nhân, sức lực như thể vô cùng, trông như thể không bao giờ biết mệt vậy."
Tam thư quan sát nam nữ đang phong cuồng trên đất, tâm tưởng: "Hắn quả là nam nhân cường mãnh nhất ta đã từng thấy, cái của hắn quả khiến ta phải kinh sợ, ta quả thật không đáng là đối thủ."
Tam thư nghĩ tới đây, quay sang nhìn người đã biểu diễn rất tốt Tứ Cẩu hỏi: "Chàng đã dùng thân thể của thiếp thân, mà thiếp thân vẫn không biết gọi chàng thế nào!"
"Tứ Cẩu."
"Tử Cẩu?" Tam thư nghĩ rất đặc biệt, hỏi: "Thế danh tự của chàng ta là gì thế?"
Tứ Cẫu vuốt ve tấm lưng mềm mại của nàng ta, đáp: "Hoàng Hy Bình."
Tam thư hưởng thụ sự vuốt ve, hỏi tiếp: "Chàng ta có luyện qua võ công bao giờ chưa?"
Tứ Cẩu di chuyển tay xuống đôi hông đàn hổi tuyệt mĩ của nàng ta, đáp: "Chưa bao giờ, hắn là do thiên sinh thần lực, trong thôn không có thanh niên liệp nhân nào là đối thủ của hắn cả, ngay người đã luyện qua mấy ngày võ công như ta, cũng phải cùng hắn cứng chọi cứng, tóm lại là ăn không tiêu."
Tam thư nghe thế thì kinh hãi vô cùng, không dám hỏi nhiều, nhẹ cắn vào vành tai Tứ Cẩu, hỏi: "Chàng tại sao không hỏi nhân gia tên là gì?"
Tứ Cẩu như cảm thấy 1 ân huệ lớn lao vô cùng: "Có thể chăng?"
Tam thư đáp: "Chúng thiếp là người của Hồ Điệp phái."
Tứ Cẩu kinh hãi hỏi: "Hồ Điệp phái?"
Tam thư giận dữ nói: "Đừng bỏ đi! Thiếp gọi là Ngọc Điệp, đại thư là Vân Điệp, nhị thư là Thủy Điệp, tứ muội là Vũ Điệp, ngũ muội là Lục Điệp, lục muội là Hồng Điệp, thất muội là Xuân Điệp, trên giang hồ được xưng là Hồ Điệp Thất Cơ."
Tứ Cẩu lắp bắp nói: "Không lấy làm lạ, không lấy làm lạ … Oh! Không tốt, các người ai ai cũng luyện thải bổ chi thuật, Hy Bình lẽ nào bị các người làm thoát dương chết sao?"
Tam thư trấn an: "Chàng không cần lo lắng chuyện ấy, theo tình cảnh hiện giờ, có lẽ các muội muội muội của thiếp bị chàng ta làm cho thoát âm thì đúng hơn. Thiếp cũng thấy kì quái, bình thời mấy nam nhân liền cũng vô pháp thỏa mãn bất kì ai trong bọn thiếp, vậy mà giờ … không biết người huynh đệ của chàng làm từ gì nữa?"
Tứ Cẩu cười nói: "Nàng không thử thì làm sao mà biết."
Tam thư má hồng lên, giận dữ nói: "Thiếp vừa cùng với chàng, làm sao có thể cùng chàng ta trong chuyện ấy được?"
Tứ Cẩu tiếp: "Trên giang hồ đồn rằng, các nàng là không phân biệt ai, hơn nữa, ta cũng không để ý chuyện đấy."
Tam thư nhìn xuống hạ thân hắn ta lúc lâu, lầm rầm: "Thiếp là nữ nhân đã gần tam thập, dù có phương pháp thải bổ, bão dưỡng được dung nhan của thiếu nữ 20, nhiều lúc thiếp cũng nghĩ tới tìm 1 gia đình nào để cưới vào, sau khi được gặp chàng, thiếp quyết trở thành nữ nhân của mình chàng thôi, với chàng, về sau chàng là nam nhân duy nhất của thiếp."
Tứ Cẩu đột nhiên quay người ôm nàng ta, hôn nàng ta nói: "Ngọc Điệp, nàng khiến ta trùng động, ta thực sự cảm tạ nàng, bằng cả sự nam tính trong ta!"
Chiến hỏa lại bùng cháy.
Hy Bình trên thân Vân Điệp kịch liệt nhấn vào rút ta liên tục, cuối cùng ngã lên người nàng ta thở. Nằm ra đấy là thân thể của năm nữ nhân, thần tình mê mê hồ hồ không xác định được.
Đã mặc quần áo vào, quan sát đôi tình nhân đang quấn quýt ở bên, lần này bước tới.
Tứ Cẩu hỏi: "Hy Bình, ngươi có thể dậy được rồi à?"
Hy Bình nâng gương mặt như bạch ngọc của Vân Điệp lên như song phong sĩ khởi lai hỏi: "Nàng thích trường thối hay là trường thương?"
"Oa! Không ngờ tiểu tử ngươi cũng cường tráng nhỉ?" Hy Bình đặt thân thể của Vân Điệp xuống, Tứ Cẩu nhìn xuống hạ thể hắn la to .
Hy Bình cười nói: "Rết có trăm chân, chết cũng không yên."
"Súng đấu trăm trận, bắn rồi không mềm!" Ngọc Điệp sửa lại.
Hy Bình ngắm mĩ nữ can đảm này, nàng ta bị Hy Bình nhìn chăm chú không khỏi xấu hổ, giận dữ nói: "Nhìn gì thế, sáu người bọn họ ngươi nhìn chưa thỏa sao? Ta đã thề nguyền với Tứ Cẩu, ngươi đừng câu dẫn nhân gia, khiến nhân gia không thể giữ lời." Càng nói về sau, thanh âm ngày càng nhỏ, cuối cùng chỉ mình nàng ta nghe được.
Hy Bình nói một cách không hảo ý: "Ta đang chuẩn bị mời nàng cùng ta tắm chung, nhưng nàng đã không nguyện ý …"
Ngọc Điệp dậm chân quay về Tứ Cẩu nói: "Tử Cẩu, chàng để hắn trêu trọc thiếp thân nữa sao, thiếp không thể chịu đựng được phải lừa dối chàng."
Tứ Cẩu nhìn người nữ nhân khả ái kiều mĩ, ôm nàng ta nói: "Vậy ta có thể tìm những nữ nhân khác, dự phòng cho nàng một người để đề phòng nàng không có ai cứu hỏa."
Ngọc Điệp tròn mắt nhìn trừng trừng, ngọc thủ toàn lực bấm vào đùi Tứ Cẩu, Tứ Cẩu như heo bị chọc tiết la lên: "Oa, đau!"
Hy Bình trầm mình vào đầm, cảm thấy một sự thư sướng không thể tả. Tuy thế, trong não hắn bỗng xuất hiện nghi vấn: "Sao hôm nay ta lại có thứ xung động như thế? Khi quan hệ với bọn họ, sao lại xuấn hiện luồng dục hỏa không thể kìm chế được? Hơn nữa để lâu thì không tực hủ được phải tìm nơi phát tiết, tại sao lại như thế? Những nữ nhân này cũng là người đặc biệt, không phải là những nữ tử bình thường. Ai! Thật là phiền phức."
Hy Bình tuy nhiên không thể suy nghĩ được gì, bởi thế hắn muốn dục hỏa tắt đi, hoàn toàn vì hắn thấy nữ nhân lõa thể thì sản sinh ra luồng dục niệm khiêu động nhưng bị địa tuyền áp chế, hỗn hợp hỏa vân nội đơn với huyết xà nội đơn thêm cửu dương trọng thể, khiến cho luồng khí dương dâm không chịu bị luồng địa tuyền khống chế nữa, đột nhiên phát xuất ra. Nếu không có âm khí từ sáu nữ nhân để điều hòa, hắn ắt đã chết vì dương khí quá vượng.
Hắn dung hợp chí dương chí dâm 2 viên nội đơn với cửu dương trọng thể, nếu không có đủ âm khí từ nữ nhạn thì không thể bình hòa được. Nhưng cũng bởi Hồ Điệp Thất Cơ là những người tu luyện âm nhu chân khí, đồng thời cũng tu luyện mị công cao thâm, mới có thể đủ sức mà chịu đựng được cửu dương trọng thể bạo phát chí dương chí cương.
Khi mà cửu dương trọng thể bùng phát, nếu có thể đủ âm khí của nữ nhân để hòa hợp, thì kết hợp cùng luồng địa tuyền linh khí trong thân hắn, sẽ tạo thành luồn địa âm mạch khí liên miên bất tuyệt, khiến hắn đạt được cao trào liên tục dương cương 1 cách nhanh chóng.
Cũng bởi vì hắn đã từng luyện qua "Thiên Địa tâm kinh", khiến địa mạch âm khí trong cơ thể hắn hòa cùng hỗn hợp lưỡng chủng nội đơn kết hợp với cửu dương chi thể, dương kiệt âm sinh, âm kiệt dương sinh, sinh sinh bất tức, cửu dương chi thể có thể đạt được "thiên dương địa âm chi cảnh", chỉ là hiện tại vô phương thể tùy tâm sở dục, không thể sử dụng ra ngoài, chỉ là 1 thứ tiềm năng vô danh mà thôi, chỉ là bản thân hắn không biết rõ thôi.
Hy Bình hưởng thụ trong ao nước thiên nhiên rông lớn này, nhắm mắt thõa mãn nghĩ: "Những nữ nhân này mĩ miều hơn những nữ nhân trong thôn không biết bao nhiêu lần! Nếu ta mà mang họ về, Đại Phong khẳng định là sẽ chết vì ghen tị. Bất quá, chỉ là không biết bọn họ có đồng ý làm nương tử ta không?"
Hắn bất giác nhớ lại những phong cuồng vừa khi nãy trên thân thể mĩ lệ của họ, tâm trung bất chợt xung động, phát giác dương vật đang mềm mại bỗn cương cứng lên. Hắn không thể không thấy kinh hoàng, ý niệm vừa động, tiểu huynh đệ trở nên dịu lại.
Đột nhiên cảm thấy hiếu kì, hắn chiếu theo "thiên địa tâm kinh" mà làm, dùng ý niệm tập trung vào hạ thể, bất ngờ có thể khiến muốn cứng thì cứng muốn mềm thì mềm, thật là thú vị.
Nhưng sau đấy, đột nhiên nhớ tới "tụ thành chi hậu, bao quản quân chinh chiến mĩ nữ, sở hướng vô địch" (sau khi luyện thành, không kể đấu cùng bao nhiêu mĩ nữ, cũng thành vô địch) đúng lời này, ngay khi vừa hiểu được liền cười, lầm rầm tự nói: "Thì ra nguyên lai là đạt thành vô địch trong mặt này, chẳng trách phải nằm trên giường đủ 3 năm để tu luyện, khi luyện thì trên chân kinh cũng có nói "không cần phải chuyên cần khổ luyện, tùy theo khả năng mà hô hấp" trong từng hoàn cảnh, đồng thời khi đánh nhau cũng không thấy có tiến triển gì, hại ta la nó là lừa người, giờ mới biết này là "đả pháo thần công", chứ không phải là thần công để đánh nhau. Về sau phải kiếm thần công nào dạy đánh nhau để luyện, ah! Tứ Cẩu cũng không thể đánh lại, thật là mất mặt."
Hắn đột nhiên cảm thấy cái tai ngưa ngứa, vài đôi bàn tay mềm mại đang chu du trên thân hắn, bên tai truyền tới âm thanh mê người: "Chúng thiếp cùng chàng tắm, có được không?"
Hồ Điệp Thất Cơ vẫy tiễn biệt người 2 chàng trai, gương mặt không thể hiện gì.
Thủy Điệp lên tiếng đầu tiên phá đi sự tĩnh lặng: "Thật sự muốn đi cùng với họ!"
Ngọc Điệp cười nói: "Nhị thư, tâm tỉ đã theo chàng mà đi rồi!"
Lục Điệp nói: "Tam thư, tỉ không như thế ư? Để nhớ xem "Thiếp quyết định trở thành nữ nhân của chàng thôi, về sau chàng là nam nhân duy nhất của thiếp", thật kinh quá đi!"
Vân Điệp cười khổ nói: "Đừng nói tới tam muội, thư tưởng cũng muốn theo hắn, chỉ là không rõ hắn có tị hiềm chúng ta không?"
Xuân Điệp đáp: "Đại thư, sau khi chúng ta hoàn thành nhiệm vụ này, hãy tìm kiếm chàng ta! Muội chưa gặp bất kì nam nhân nào khiến tâm tư mình xung động như thế này. Bề ngoài tuấn mĩ, thân thể cường tráng, đúng là những mộng tưởng của muội hợp lại vậy!"
Vân Điệp nhìn Xuân Điệp tràn đầy xuân sắc nói: "Tao Đề tử, muội chỉ có mình muội còn mơ mộng mà thôi! Chúng thư hiện tại đều tỉnh táo cả rồi." Nói xong, hốt nhiên chính sắc nói lớn: "Đi! Tới hội họp cùng công chúa."
/248
|