Sau khi Hy Bình đi ra, tâm tình suy sụp cực điểm. Hắn trong đầu rất loạn, hắn tuy cũng có một chút hoài nghi chính mình không phải là nhi tử do phụ mẫu thân sanh, nhưng sự thật hắn cũng là do bọn họ sinh ra.
Nương nói đúng, ai quy định rằng nhi tử nhất định lớn lên phải giống phụ mẫu ? kỳ thật hắn lúc ấy cũng sợ phụ mẫu nói rằng hắn không phải do bọn họ thân sanh, tuy nhiên bời vì sự việc hắn dây dưa cùng với Tiểu Nguyệt, nên hắn cũng lại hy vọng chính mình cùng Tiểu Nguyệt không phải thân huynh muội, nhưng bảo hắn thế nào tiếp thụ sự thật này chính mình không phải nhi tử phụ mẫu thân sanh? nếu hắn không phải phụ mẫu thân sanh, thì rốt cuộc ai mới là phụ mẫu thân sanh của hắn?
Tư tưởng này chợt lóe qua, sau đó cũng bị nhất nhất loại trừ, cuối cùng hắn cũng tin tưởng chính mình là nhi tử phụ mẫu thân sanh. Nhưng bây giờ hắn cùng Tiểu Nguyệt làm sao cho tốt? Tiểu Nguyệt là quyết tâm yêu thương hắn, thân đang là đại ca hắn tuyệt không thể nhận tấm chân tình này của nàng được.
Phải làm sao bây giờ đây?
Bất tri bất giác, hắn đẩy cửa phòng mình ra, đã thấy Dã Mân Côi ngồi ở trên giường nhìn hắn!
Hy Bình trước tiên là kinh ngạc, sau đó nói: "Nàng chờ ta lâu chưa?"
Dã Mân Côi nói: "Chỉ vừa mới thôi, chàng không ở đây, cửa lại không khóa, nên thiếp tự tiến đến đây."
Hy Bình ngồi tại bên người nàng, đem nàng ôm vào trong ngực, nhẹ giọng nói: "Không bồi tiếp bọn họ sao?"
Dã Mân Côi ỉ ôi trong ngực hắn, hồi lâu mới buồn bã nói: "Từ cái đêm thiếp bị Triệu Tử Uy đoạt đi thân xử nữ, tim thiếp đã thành hoang dại, trong hai ba năm ngắn ngủi trôi qua, thiếp thay đổi rất nhiều nam nhân. Chẳng biết vì sao, tính dục lúc nào cũng rất mạnh, thường xuyên phải cùng nam nhân âu yếm kích thích, thiếp từng gặp qua vài nam nhân, có chút ít thất vọng, nhưng cũng miễn cưỡng có thể thỏa mãn ta. Bằng hữu của chàng thật là nam nhân trong nam nhân, bọn họ cơ hồ khiến thiếp rất vui sướng mê mang, nhưng mà thiếp biết chỉ chàng mới có thể khiến Mân Côi không còn hoang dại. chàng là nam nhân khiến nữ nhân vừa thấy đã nghĩ cùng chàng lên giường, vẻ bề ngoài tuấn mĩ cùng với thân hình cường tráng cộng thêm cách ăn nói ngỗ ngược, đều phát tán ra một loại ma lực khiến nữ nhân vô phương kháng cự. Thiếp biết, chỉ cần chàng nguyện ý, chàng có thể chinh phục bất cứ một nữ nhân nào. Tim của thiếp sớm đã bị chàng chinh phục, thiếp chờ mong chàng có thể một bước chinh phục thân thể ta. Hy Bình, đêm nay chàng có muốn thiếp không?"
Hy Bình ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt từ người nàng, hít sâu nói: "Sau khi từ Địa Ngục Môn trở về, ta lại muốn nàng, được không?"
Dã Mân Côi khăng khăng nói: "Không, thiếp bây giờ muốn chàng, thiếp sợ trận chiến ngày mai thiếp sẽ không có mạng trở về. Nên, đêm nay thiếp nhất định phải có được sự sủng ái của chàng, trừ phi chàng e ngại thân thể Mân Côi dơ bẩn, Mân Côi sẽ lập tức rời đi."
Hy Bình liền ôm chầm lấy người nàng, cười nói: "Ngốc tử, ta thế nào có thể e ngại nàng? Nam nhân có thể cùng rất nhiều nữ nhân tác ái, nữ nhân đương nhiên cũng có quyền cùng với nhiều nam nhân hoan hảo, nữ nhân lúc nào cũng khó có thể thỏa mãn, mà nam nhân lại không giống, bình thường nam nhân chỉ cần mấy mươi lần vào ra liền có thể đạt đến cao trào thoả mãn nhục thể, cho nên nữ nhân khó có thể tìm được thỏa mãn dưới khố của một nam nhân, vì vậy mà đi tìm một nam nhân khác, đó cũng là chuyện đương nhiên. Mỗi người đều luôn tìm kiếm thứ mình muốn, để mà thỏa mãn nhu cầu chính mình. Nàng từng có bao nhiêu nam nhân, ta cũng không để ý, tịnh không phải ta không có để ý tới nàng, mà là ta không có quyền quản nàng, vì đó là tự do của nàng. Nhưng nếu thật sự đi theo ta, nàng sẽ mất đi sự tự do này, bởi vì ta tự tư mà."
Dã Mân Côi xúc động nói: "Qua đêm nay, chàng sẽ có quyền quản thiếp, vì thiếp đã quyết định trở thành một phần trong những thê tử của chàng, sẽ chỉ là thê tử của một mình chàng thôi. Từ nay về sau chỉ trung thành với một nam nhân, đó là chàng , thân thể ta sẽ chỉ cho một mình chàng hưởng dụng."
Hy Bình nhìn chăm chú vào nàng, nói: "Vì cái gì lựa chọn ta?"
Dã Mân Côi buồn bã nói: "Thiếp cũng không rõ, chỉ biết là sự lựa chọn của mình sẽ không lầm. Lãng Vô Tâm cùng đám bằng hữu của chàng luận từ bề ngoài lẫn năng lực của họ mà nói, đều là nam nhân có thể khiến nữ nhân say mê, đặc biệt là phương diện tình dục, đều khiến nữ nhân cùng họ tác ái có thể thỏa mãn triệt để, động tác cự căn của bọn họ sau khi ở tại trong thân thể của thiếp, Mân Côi thậm chí có chút ít đau đớn, nhưng mà thật sự là vô cùng khoái lạc. Mỗi người đàn bà đều thích nam nhân tiến vào khẩu mật của bọn họ ra vào ma xát cường mãnh, mà bọn họ tán tỉnh nữ nhân vui vẻ cũng có thể xếp là nhất lưu. Nhưng, thiếp hoàn toàn chọn chàng làm tình nhân cuối cùng của Mân Côi, cũng có thể gọi lão công."
Hy Bình cười nói: " Bọn họ đích thật là nam nhân rất tốt, nàng vì sao lại không chọn lấy một trong số họ?"
Dã Mân Côi hôn hắn một cái, nói: "Bởi vì chàng so với họ tốt hơn, thiếp tự nhiên chọn lấy cái tốt nhất."
Hy Bình nói: "Khẳng định như vậy? nàng không sợ sau khi thử qua mới biết được ta so với bọn họ kém hơn sao?"
Dã Mân Côi khẳng định, nói: "Thiếp tin tưởng vào trực giác của mình!"
Hy Bình thở dài: "Vô luận nữ nhân như thế nào, cũng đều luôn luôn dựa vào trực giác để xác định đúng sai."
Dã Mân Côi nói: "Chàng hãy thay thiếp chứng thật trực giác của mình nhé?"
Hy Bình trong lòng lúc này không còn chút ưu tư nói: "Có gì không thể?" Nói vừa xong, bàn tay đã chuyển tới bên trên ngực của Mân Côi.
Dã Mân Côi tùy ý hắn vuốt ve, rên rỉ nói: "Thiếp muốn chàng cấp cho Mân Côi một hài tử, thiếp tuy cùng rất nhiều nam nhân đã làm qua, nhưng thiếp cho tới bây giờ không có nghĩ tới vì bọn họ sinh hài tử, bây giờ thiếp thật nghĩ rằng muốn có hài tử của thiếp với chàng, hài tử của chúng ta."
Hy Bình nói: "Qua đêm nay, nàng trong bụng sẽ có một hài tử."
Dã Mân Côi đột nhiên đẩy tay hắn ra, đứng ở trước giường, nói: "Mân Côi thích tại trước mặt chàng thoát y."
Nàng quả nhiên tự thoát khởi y phục, động tác vừa mềm dẻo vừa cuồng dã, quyến rũ vô cùng.
Hy Bình dõi theo từng động tác của nàng mắt cũng không cử động, cho đến khi toàn bộ y phục của nàng đều đã rơi xuống xung quanh chân nàng.
Dã Mân Côi đôi mắt quyền rũ nhìn tới Hy Bình, dịu dàng nói: "Chàng thích không?"
Hy Bình gã lỗ mãng này lại bắt đầu trở thành thi nhân, hắn nói: "Thân thể giống như đóa mân côi nở rộ, thật sự so với Mân Côi như hỏa diễm mê người."
Dã Mân Côi ngọt ngào cười, nụ cười thật kiều diễm, ôn nhu nói: "Thiếp cởi áo cho chàng, được không?"
Hy Bình đứng dậy, Dã Mân Côi chỉ cao tới bộ ngực của hắn, nhưng Hy Bình không cảm thấy nàng lùn, bởi vì nữ nhân này có quá nhiều những chỗ đặc biệt, làm người ta dễ dàng bỏ qua chiều cao của nàng.
Dã Mân Côi thuần thục cởi áo cho Hy Bình, động tác như ve vãn tán tỉnh, chẳng mấy chốc, hai người đều trần như nhộng đối diện với nhau.
Hy Bình khoe khoang nói: "Nữ nhân của ta đều nói khi ta cởi bỏ y phục, bộ dạng càng khiến bọn họ say mê hơn, nàng có nghĩ vậy không?"
Dã Mân Côi gật gật đầu, nhìn lại cơ thể nam nhân trước mặt, tuy không phải là lần đầu nhìn thấy, nhưng nàng vẫn cảm thấy sự rung động không giảm.
Nam nhân này có một thân thể thật cường tráng hoàn mĩ, toàn thân mỗi một chỗ nhìn thấy đều là biểu tượng cho sức mạnh, đều khiến nữ nhân cảm thấy kích động hưng phấn, mỗi một tấc cơ thể đều tràn ngập lực lượng cường mãnh. Hình thể hoàn mĩ phối hợp với khuôn mặt tuấn mĩ tuyệt luân, đủ để khiến mỗi người nữ nhân điên cuồng, huống chi hắn cũng không chỉ có thế này?
Hy Bình nàng ôm nàng lên, đè xuống giường, điên cuồng hôn hít vuốt ve, sau đó nhẹ nhàng nắn bóp bộ ngực của nàng, nói: "Sợ hay không sợ đau?"
Dã Mân Côi nắm tới dương căn thô dài của hắn, nói: "Chàng cho dù đem Mân Côi vùi hoa dập liễu, Mân Côi cũng là không có sợ."
Hy Bình cười nói: "Không có nghiêm trọng như vậy đâu."
Hai người vừa một phen ve vuốt, Dã Mân Côi đã động tình rên rỉ không thôi, hạ thể của nàng đã là một phiến ướt át.
Hy Bình dò hỏi: "Bắt đầu được chưa?"
Dã Mân Côi mê mê hồ hồ "Vâng" một tiếng, hai mắt nhắm lại, rên rỉ nói: "Chàng, hãy tiến đến đây."
Hy Bình tiến nhanh vào, Dã Mân Côi hét một tiếng kêu lớn, mười ngón tay cào lên lưng Hy Bình thành mười vệt máu, sau đó thì dừng lại.
Hy Bình thương tiếc nói: "Đau không?"
Dã Mân Côi cắn răng nhịn đau "vâng" một tiếng, hạ thể vặn vẹo, nói: "chàng không cần quản thiếp, thiếp cảm giác chỗ này phảng phất như bị tê liệt."
Hy Bình hai tay nắm lấy cặp mông nẩy nở của nàng, động tác bắt đầu trở nên có tiết tấu, Dã Mân Côi rên rỉ kêu lên cũng theo tiết tấu đó, khi Hy Bình động tác trở lên mãnh liệt, nàng như quên hết tất cả hét loạn.
Dã Mân Côi tuy dâm đãng không bằng được Lãnh Tinh Oánh, nhưng là nữ nhân cũng đã trải qua khá nhiều nam nhân, nàng cho tới bây giờ không có gặp qua nam nhân đáng sợ như bây giờ, khỏe mạnh tới khiến cho nàng kinh ngạc.
Cho dù hắn không có cái bộ phận sinh dục to dài kia, thể lực cùng sức chịu đựng của hắn cũng là kinh người, mỗi một lần tiến vào đều là mạnh mẽ vô cùng, huống chi hắn sử dụng vũ khí công kích thật cường hãn không thể chịu nổi?!
Tính trên phương diện này đủ trở thành nam nhân của nàng, biết khoái lạc tự trên thân hình nam nhân này muốn ban cho, nam nhân khác không thể nào cho được.
Nói cũng kỳ quái, nàng thế nào lại có thể cảm giác được tâm tư của hắn, hắn trong lòng giờ phút này toàn bộ đều là nàng.
Đó là một nam nhân kỳ quái, khi hắn cùng một nữ nhân hoan hảo, trong lòng hắn dường như chỉ có một nữ nhân đó trong lòng. Nhưng, một khi hắn rời khỏi thân thể nàng, hắn có hay không còn có thể nghĩ tới nàng?
Hắn như vậy có nhiều nữ nhân, bình thường hắn đều nghĩ tới ai? có lẽ nghĩ tới tất cả, cũng có khi chẳng nghĩ ai hết.
Khiến Dã Mân Côi cảm thấy hạnh phúc chính là, tại giờ phút này trong tâm hắn chỉ có nàng, như vậy cũng là đủ rồi.
Mỗi một nữ nhân trong lúc này, đều hi vọng nam nhân nghĩ tới chính mình, đó là đối với các nàng một loại tôn trọng tối thiểu. Nữ nhân chán ghét nam nhân nào trong khi hoan hảo cùng bọn họ, trong lòng lại nghĩ tới người khác.
Dã Mân Côi thích cái loại thân thể cùng tâm linh tương thông như thế này, cái này nam nhân khác không thể nào cho nàng được.
Hy Bình đột nhiên nói: "Thay đổi tư thế nhé, được không?"
Dã Mân Côi mạnh dạn nói: "vậy để thiếp chủ động nhé!"
Hy Bình ôm nàng xoay người, thân mình nằm dưới, để Dã Mân Côi phía trên, hắn vừa buông tay, Dã Mân Côi liền ngồi lên eo hắn, bắt đầu nhún nhảy lên xuống, trước ngực hai ngọn nhũ phòng cũng lay động kịch liệt, Hy Bình đưa hai tay đặt lên chỗ mềm mại này của nàng, sau đó hắn nhắm hai mắt lại, hưởng thụ sự phục vụ của Dã Mân Côi.
Chẳng bao lâu, Dã Mân Côi đã đạt tới cao trào tình dục, không còn lực tiếp tục, Hy Bình ngồi dậy, ôm lấy nàng, từ bị động chuyển sang chủ động, từ đó thâm nhập trùng kích nàng, khiến cho nàng khoái cảm không ngừng tỏa ra khắp mỗi một dây thần kinh trên thân mình nàng, khiến cho nàng toàn thân rã rời vô lực, dường như thân thể không còn tại mặt đất mà đang phiêu du tại giữa không trung.
Khi Dã Mân Côi tê liệt ở trong lòng hắn, hắn ôm nàng nằm xuống, nói: "Còn muốn nữa không?"
Dã Mân Côi thở gấp, nói: "Để thiếp nghỉ ngơi một chút, chàng thật là nam nhân cực độ đáng sợ."
Hy Bình hôn lên trán nàng, cười nói: "Thật sự rất đáng sợ?"
Dã Mân Côi liếc hắn, nói: "Đối với một nữ nhân mà nói, trên phương diện này, một nam nhân đáng sợ cũng chính là một nam nhân đáng yêu nhất."
Hy Bình cười nói: "Nàng cũng là một nữ nhân khả ái."
Dã Mân Côi nói: "Mỗi một nam nhân cùng thiếp trên giường đều nói vậy, nhưng chàng nói, thiếp rất thích nghe nhất. Chàng có biết không? trước chàng, thiếp gặp được nam nhân tối cường nhất là Lãng Vô Tâm, nhưng mà sau khi gặp chàng, không có một nam nhân nào so với chàng có thể khiến Mân Côi khoái lạc, thiếp cũng sẽ không cho phép nam nhân nào khác tiến nhập vào thân thể mình, thiếp trước luôn tìm kiếm một nam nhân, giờ đây đã tìm thấy chàng, thiếp đời này kiếp này chỉ có 1 nam nhân là chàng mà thôi, thiếp cho tới bây giờ chưa có bao giờ khoái lạc như vậy, chàng là nam thiếp gặp có thú tính nam nhân tối cường nhất."
Hy Bình bật cười nói: "Ta đây như vậy không phải biến thành dã thú sao?"
Dã Mân Côi nói: "Cùng chàng tác ái, thiếp có thể cảm thấy chàng trong lòng thật ôn nhu cùng thương tiếc, thiếp biết chàng thật sự không có e ngại người ta, nhưng động tác của chàng thật là rất thô bạo, đương nhiên, cũng không mất đi dịu dàng thắm thiết."
Hy Bình hôn nàng loạn lên, nói: " Nàng tâng bốc ta phải không?"
Dã Mân Côi cắn nhẹ dái tai hắn, nói: "Thiếp chỉ là nói thật mà thôi. Thiếp bây giờ mới biết được chàng vì cái gì lại có nhiều nữ nhân như vậy, mà mọi người thủy chung không có một chút dấu hiệu tranh phong, toàn tâm toàn ý yêu thương chàng. Chàng chính là một nam nhân có thể khiến rất nhiều nữ nhân tìm được thỏa mãn cao nhất, có thể cấp cho mỗi nữ nhân một thể nghiệm khác nhau. Mỗi một nữ nhân sở dĩ ghen ghét, là vì nàng lo lắng nam nhân của mình một khi yêu thương nữ nhân khác, sẽ không có thời gian cùng tinh lực bồi tiếp nàng thỏa mãn nữa, nàng ta sợ từ đó về sau sẽ bắt đầu thống khổ, tịch mịch cùng khổ muộn chính là địch nhân lớn nhất của nữ nhân. Nhưng chàng là một nam nhân thật đặc biệt, cho tới bây giờ chưa hề khiến cho nữ nhân thất vọng, cho dù cả đời chỉ cùng chàng tương hảo một lần, cũng có thể so với cùng nam nhân khác hoan hảo vô số lần khác. Thiếp suy nghĩ, trên đời này, còn có nữ nhân nào là chàng không thể chinh phục được đây?"
Hy Bình nhớ tới thủy khiết thu, cười khổ nói: "Đều không phải là tất cả nữ nhân ta đều có thể chinh phục. Ta kì thật rất bình thường, chỉ là sinh ra có dễ nhìn một chút, trên phương diện này cũng có thể khoa trương sức mạnh một chút mà thôi."
Dã Mân Côi nói: "Tất cả mọi nữ nhân đều thích sự cường hãn trên giường của nam nhân, e rằng đến nữ nhân tối kiên trinh cũng không ngoại lệ."
Hy Bình lại chợt nhớ tới một số sự việc, nói: "Nàng theo ta, Tiểu Ba chắc sẽ tịch mịch khó chịu lắm đấy."
Dã Mân Côi gắt: "Hắn mà tịch mịch mới là lạ."
Hy Bình nói: "Hắn gần đây có cùng ai hảo hảo sao?"
Dã Mân Côi nói: "Chúng thiếp Thần Đao Tứ Hoa ai mà không bị hắn ngủ qua? Bất quá, từ này về sau, chúng thiếp đã quyết định rồi, Dạ Lai Hương theo Tứ Cẩu, Bạch Mạt Lị theo Độc Cô Minh, Cốc U Lan theo Hoa Tiểu Ba, thiếp cũng nguyện cả đời làm nữ nhân của chàng."
Hy Bình nói: "Thế thì Triệu Tử Uy không phải đã thất bại rồi?"
Dã Mân Côi lạnh nhạt nói: "Chúng thiếp Thần Đao Tứ Hoa trinh thao đều là bị hắn đoạt đi cả, hắn nếu muốn chúng thiếp thì mọi người đã thành thê tử của hắn từ lâu rồi, hà tất dợi đến bậy giờ? Hắn chỉ là cố tình cùng chúng thiếp chơi đùa, đều không phải là muốn chúng thiếp trở thành nữ nhân của hắn. Từ nay về sau chúng thiếp cũng sẽ không cùng hắn lên giường nữa, hắn tự nhiên cũng có mục tiêu mới, hơn nữa đối với Mộng Hương Minh Nguyệt phong, hắn có nhất vãng tình thâm, chỉ có thể hôn lấy mùi hương của người ta mà thôi."
Hy Bình nói: "Tiểu Ba với Cốc U Lan nghiêm túc, Thi nhi có biết không?"
Dã Mân Côi nói: " Thi nhi thì sớm đã biết rồi. Chỉ là, nàng không có thèm để ý, mặc dù nàng cũng có một chút một chút điểm thích Tiểu Ba, nhưng mà chúng thiếp đều biết nàng trong lòng yêu nhất chính là vị tỷ phu này thôi, chàng cũng lấy luôn nàng về đi nha! nàng cũng thật đáng thương, tuổi còn trẻ mà đã thành quả phụ, nam nhân nàng yêu, lại một lòng đem nàng cho nam nhân khác."
Hy Bình nghĩ nghĩ, nói: "Ta không thể lấy nàng được, như vậy Tiểu Ba sẽ không vui, ta có thể đoạt của người sở ái của người khác, nhưng quyết không thể đoạt đi người sở ái của huynh đệ được."
Dã Mân Côi nói: "Nếu chàng lấy Thi nhi, Tiểu Ba có lẽ còn cảm tạ chàng. Hắn lúc trước bị Độc Cô Minh bức phải theo đuổi nàng, liền phát giác nàng đã nhất tâm để ý đến chàng, rất hối hận đã chọc tới nàng rồi. Hắn lúc cùng thiếp hoan ái có nói qua, hắn sợ nhất gặp được nữ nhân đã gặp qua tỷ phu hắn, chính vì Bạch Tuệ của hắn không có quên được chàng mà có khi nằm mơ cũng kêu tên chàng. Hắn nói kỳ thật hắn đã là rất cường hãn rồi, nhưng Bạch Tuệ nói hắn còn không đủ tiêu chuẩn, đó chính là tại sao Bạch Tuệ không có quên được chàng đi, mà Bạch Linh của Độc Cô Minh cũng phát sinh ra cái tình huống như thế. Tiểu Ba nói, một Bạch Tuệ đã khiến hắn đau đầu, nếu có hơn nữa một Thi nhi, hắn sẽ không có cuộc sống tốt đẹp nữa, hắn muốn tìm nữ nhân, cũng là tìm nữ nhân mà tỷ phu hắn chưa có động tới, như vậy mới có thể khiến cho hắn thể hiện được uy phong lẫm lẫm của mình."
Hy Bình cười nói: "Tiểu tử này thật sự là đáng chán, ta trước đâu có động tới Thi nhi, hắn tự mình khẩn trương cái gì cơ chứ?"
Dã Mân Côi sẵng giọng: "Thi nhi yêu thích chính là chàng, chàng không phải là không biết."
Hy Bình nói: "Vô luận Thi nhi nguyện ý thích ai. Ta đều sẽ làm cho nàng được như sở nguyện."
Dã Mân Côi động tình, nói: "Chàng thật sự là một nam nhân đa tình, Mân Côi có được như vậy một đêm đã là đủ rồi, cho dù ngày mai tử trận tại Địa Ngục Môn, Mân Côi cũng không có tiếc nuối điều gì nữa."
Hy Bình thật sự nói: "Nàng sẽ còn có vô số đêm như thế này nữa."
Nói xong, Hy Bình bàn tay lại bắt đầu đặt lên trên người Mân Côi bắt đầu chuyển động. Dã Mân Côi cảm thấy cái cự vật cứng rắn trong cơ thể nàng bắt đầu chuyển động, nàng bất giác lại phải rên lên.
Hy Bình xoay người áp nàng nằm xuống dưới, giống như một con dã thú đang tấn công mãnh liệt tới thân thể mềm mại của nàng, có khi thật ôn nhu, có khi lại quá cuồng dã.
Một đêm này, bọn họ hoán đổi nhiều tư thế, Dã Mân Côi thu hoạch nhiều phương thức khoái lạc, quả qua năng lực và tư thế cuồng hoan bất đồng và tầm thường của nam nhân này, nàng biết được mình cả dời này không thể rời khỏi nam nhân này, đó là nam nhân duy nhất có thể nắm giữ cả cơ thể và tâm linh của nữ nhân.
Dã Mân Côi đẹp lạ thường dưới những động tác yêu thương của hắn, dần dần hôn mê đi. Đây là lần đầu tiên nàng có thể hoan ái tới hôn mê bất tỉnh, cho tới bây giờ không có nam nhân nào khiến nàng khoái lạc tới hôn mê, nhưng mà hiện tại đã có nam nhân này làm được, chính như lời nàng nói, đó là một nam nhân vừa đáng sợ vừa đáng yêu.
Hy Bình ôm lấy cơ thể mềm mại như nước, thì thào vào tai nàng: "Ngày mai, nàng hãy lưu lại nơi đây chờ ta khải hoàn trở về."
Hắn là cố ý khiến cho Mân Côi phải mê đi, sau khi nàng hôn mê chỉ một khắc, hắn đem tinh hoa đi vào trong cơ thể nàng, hắn đã từng đáp ứng qua cấp cho nàng một hài tử.
Ngày mai, khi hắn rời đi, nàng chắc là sẽ không biết. Hắn muốn khi nàng tỉnh dậy đã có thể thấy hắn từ Địa Ngục Môn trở về, hoặc là lẳng lặng tại nơi đây lẳng lặng nhớ về hắn, cũng đợi hắn trở về. Trải qua một đêm điên cuồng, nàng đã không còn năng lực chiến đấu được nữa rồi.
Hắn nhẹ hôn nàng, rồi sau đó bình tĩnh ngủ đi.
Mặt trời đã mọc từ phương đông, tia sáng ban đầu như huyết.
Nương nói đúng, ai quy định rằng nhi tử nhất định lớn lên phải giống phụ mẫu ? kỳ thật hắn lúc ấy cũng sợ phụ mẫu nói rằng hắn không phải do bọn họ thân sanh, tuy nhiên bời vì sự việc hắn dây dưa cùng với Tiểu Nguyệt, nên hắn cũng lại hy vọng chính mình cùng Tiểu Nguyệt không phải thân huynh muội, nhưng bảo hắn thế nào tiếp thụ sự thật này chính mình không phải nhi tử phụ mẫu thân sanh? nếu hắn không phải phụ mẫu thân sanh, thì rốt cuộc ai mới là phụ mẫu thân sanh của hắn?
Tư tưởng này chợt lóe qua, sau đó cũng bị nhất nhất loại trừ, cuối cùng hắn cũng tin tưởng chính mình là nhi tử phụ mẫu thân sanh. Nhưng bây giờ hắn cùng Tiểu Nguyệt làm sao cho tốt? Tiểu Nguyệt là quyết tâm yêu thương hắn, thân đang là đại ca hắn tuyệt không thể nhận tấm chân tình này của nàng được.
Phải làm sao bây giờ đây?
Bất tri bất giác, hắn đẩy cửa phòng mình ra, đã thấy Dã Mân Côi ngồi ở trên giường nhìn hắn!
Hy Bình trước tiên là kinh ngạc, sau đó nói: "Nàng chờ ta lâu chưa?"
Dã Mân Côi nói: "Chỉ vừa mới thôi, chàng không ở đây, cửa lại không khóa, nên thiếp tự tiến đến đây."
Hy Bình ngồi tại bên người nàng, đem nàng ôm vào trong ngực, nhẹ giọng nói: "Không bồi tiếp bọn họ sao?"
Dã Mân Côi ỉ ôi trong ngực hắn, hồi lâu mới buồn bã nói: "Từ cái đêm thiếp bị Triệu Tử Uy đoạt đi thân xử nữ, tim thiếp đã thành hoang dại, trong hai ba năm ngắn ngủi trôi qua, thiếp thay đổi rất nhiều nam nhân. Chẳng biết vì sao, tính dục lúc nào cũng rất mạnh, thường xuyên phải cùng nam nhân âu yếm kích thích, thiếp từng gặp qua vài nam nhân, có chút ít thất vọng, nhưng cũng miễn cưỡng có thể thỏa mãn ta. Bằng hữu của chàng thật là nam nhân trong nam nhân, bọn họ cơ hồ khiến thiếp rất vui sướng mê mang, nhưng mà thiếp biết chỉ chàng mới có thể khiến Mân Côi không còn hoang dại. chàng là nam nhân khiến nữ nhân vừa thấy đã nghĩ cùng chàng lên giường, vẻ bề ngoài tuấn mĩ cùng với thân hình cường tráng cộng thêm cách ăn nói ngỗ ngược, đều phát tán ra một loại ma lực khiến nữ nhân vô phương kháng cự. Thiếp biết, chỉ cần chàng nguyện ý, chàng có thể chinh phục bất cứ một nữ nhân nào. Tim của thiếp sớm đã bị chàng chinh phục, thiếp chờ mong chàng có thể một bước chinh phục thân thể ta. Hy Bình, đêm nay chàng có muốn thiếp không?"
Hy Bình ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt từ người nàng, hít sâu nói: "Sau khi từ Địa Ngục Môn trở về, ta lại muốn nàng, được không?"
Dã Mân Côi khăng khăng nói: "Không, thiếp bây giờ muốn chàng, thiếp sợ trận chiến ngày mai thiếp sẽ không có mạng trở về. Nên, đêm nay thiếp nhất định phải có được sự sủng ái của chàng, trừ phi chàng e ngại thân thể Mân Côi dơ bẩn, Mân Côi sẽ lập tức rời đi."
Hy Bình liền ôm chầm lấy người nàng, cười nói: "Ngốc tử, ta thế nào có thể e ngại nàng? Nam nhân có thể cùng rất nhiều nữ nhân tác ái, nữ nhân đương nhiên cũng có quyền cùng với nhiều nam nhân hoan hảo, nữ nhân lúc nào cũng khó có thể thỏa mãn, mà nam nhân lại không giống, bình thường nam nhân chỉ cần mấy mươi lần vào ra liền có thể đạt đến cao trào thoả mãn nhục thể, cho nên nữ nhân khó có thể tìm được thỏa mãn dưới khố của một nam nhân, vì vậy mà đi tìm một nam nhân khác, đó cũng là chuyện đương nhiên. Mỗi người đều luôn tìm kiếm thứ mình muốn, để mà thỏa mãn nhu cầu chính mình. Nàng từng có bao nhiêu nam nhân, ta cũng không để ý, tịnh không phải ta không có để ý tới nàng, mà là ta không có quyền quản nàng, vì đó là tự do của nàng. Nhưng nếu thật sự đi theo ta, nàng sẽ mất đi sự tự do này, bởi vì ta tự tư mà."
Dã Mân Côi xúc động nói: "Qua đêm nay, chàng sẽ có quyền quản thiếp, vì thiếp đã quyết định trở thành một phần trong những thê tử của chàng, sẽ chỉ là thê tử của một mình chàng thôi. Từ nay về sau chỉ trung thành với một nam nhân, đó là chàng , thân thể ta sẽ chỉ cho một mình chàng hưởng dụng."
Hy Bình nhìn chăm chú vào nàng, nói: "Vì cái gì lựa chọn ta?"
Dã Mân Côi buồn bã nói: "Thiếp cũng không rõ, chỉ biết là sự lựa chọn của mình sẽ không lầm. Lãng Vô Tâm cùng đám bằng hữu của chàng luận từ bề ngoài lẫn năng lực của họ mà nói, đều là nam nhân có thể khiến nữ nhân say mê, đặc biệt là phương diện tình dục, đều khiến nữ nhân cùng họ tác ái có thể thỏa mãn triệt để, động tác cự căn của bọn họ sau khi ở tại trong thân thể của thiếp, Mân Côi thậm chí có chút ít đau đớn, nhưng mà thật sự là vô cùng khoái lạc. Mỗi người đàn bà đều thích nam nhân tiến vào khẩu mật của bọn họ ra vào ma xát cường mãnh, mà bọn họ tán tỉnh nữ nhân vui vẻ cũng có thể xếp là nhất lưu. Nhưng, thiếp hoàn toàn chọn chàng làm tình nhân cuối cùng của Mân Côi, cũng có thể gọi lão công."
Hy Bình cười nói: " Bọn họ đích thật là nam nhân rất tốt, nàng vì sao lại không chọn lấy một trong số họ?"
Dã Mân Côi hôn hắn một cái, nói: "Bởi vì chàng so với họ tốt hơn, thiếp tự nhiên chọn lấy cái tốt nhất."
Hy Bình nói: "Khẳng định như vậy? nàng không sợ sau khi thử qua mới biết được ta so với bọn họ kém hơn sao?"
Dã Mân Côi khẳng định, nói: "Thiếp tin tưởng vào trực giác của mình!"
Hy Bình thở dài: "Vô luận nữ nhân như thế nào, cũng đều luôn luôn dựa vào trực giác để xác định đúng sai."
Dã Mân Côi nói: "Chàng hãy thay thiếp chứng thật trực giác của mình nhé?"
Hy Bình trong lòng lúc này không còn chút ưu tư nói: "Có gì không thể?" Nói vừa xong, bàn tay đã chuyển tới bên trên ngực của Mân Côi.
Dã Mân Côi tùy ý hắn vuốt ve, rên rỉ nói: "Thiếp muốn chàng cấp cho Mân Côi một hài tử, thiếp tuy cùng rất nhiều nam nhân đã làm qua, nhưng thiếp cho tới bây giờ không có nghĩ tới vì bọn họ sinh hài tử, bây giờ thiếp thật nghĩ rằng muốn có hài tử của thiếp với chàng, hài tử của chúng ta."
Hy Bình nói: "Qua đêm nay, nàng trong bụng sẽ có một hài tử."
Dã Mân Côi đột nhiên đẩy tay hắn ra, đứng ở trước giường, nói: "Mân Côi thích tại trước mặt chàng thoát y."
Nàng quả nhiên tự thoát khởi y phục, động tác vừa mềm dẻo vừa cuồng dã, quyến rũ vô cùng.
Hy Bình dõi theo từng động tác của nàng mắt cũng không cử động, cho đến khi toàn bộ y phục của nàng đều đã rơi xuống xung quanh chân nàng.
Dã Mân Côi đôi mắt quyền rũ nhìn tới Hy Bình, dịu dàng nói: "Chàng thích không?"
Hy Bình gã lỗ mãng này lại bắt đầu trở thành thi nhân, hắn nói: "Thân thể giống như đóa mân côi nở rộ, thật sự so với Mân Côi như hỏa diễm mê người."
Dã Mân Côi ngọt ngào cười, nụ cười thật kiều diễm, ôn nhu nói: "Thiếp cởi áo cho chàng, được không?"
Hy Bình đứng dậy, Dã Mân Côi chỉ cao tới bộ ngực của hắn, nhưng Hy Bình không cảm thấy nàng lùn, bởi vì nữ nhân này có quá nhiều những chỗ đặc biệt, làm người ta dễ dàng bỏ qua chiều cao của nàng.
Dã Mân Côi thuần thục cởi áo cho Hy Bình, động tác như ve vãn tán tỉnh, chẳng mấy chốc, hai người đều trần như nhộng đối diện với nhau.
Hy Bình khoe khoang nói: "Nữ nhân của ta đều nói khi ta cởi bỏ y phục, bộ dạng càng khiến bọn họ say mê hơn, nàng có nghĩ vậy không?"
Dã Mân Côi gật gật đầu, nhìn lại cơ thể nam nhân trước mặt, tuy không phải là lần đầu nhìn thấy, nhưng nàng vẫn cảm thấy sự rung động không giảm.
Nam nhân này có một thân thể thật cường tráng hoàn mĩ, toàn thân mỗi một chỗ nhìn thấy đều là biểu tượng cho sức mạnh, đều khiến nữ nhân cảm thấy kích động hưng phấn, mỗi một tấc cơ thể đều tràn ngập lực lượng cường mãnh. Hình thể hoàn mĩ phối hợp với khuôn mặt tuấn mĩ tuyệt luân, đủ để khiến mỗi người nữ nhân điên cuồng, huống chi hắn cũng không chỉ có thế này?
Hy Bình nàng ôm nàng lên, đè xuống giường, điên cuồng hôn hít vuốt ve, sau đó nhẹ nhàng nắn bóp bộ ngực của nàng, nói: "Sợ hay không sợ đau?"
Dã Mân Côi nắm tới dương căn thô dài của hắn, nói: "Chàng cho dù đem Mân Côi vùi hoa dập liễu, Mân Côi cũng là không có sợ."
Hy Bình cười nói: "Không có nghiêm trọng như vậy đâu."
Hai người vừa một phen ve vuốt, Dã Mân Côi đã động tình rên rỉ không thôi, hạ thể của nàng đã là một phiến ướt át.
Hy Bình dò hỏi: "Bắt đầu được chưa?"
Dã Mân Côi mê mê hồ hồ "Vâng" một tiếng, hai mắt nhắm lại, rên rỉ nói: "Chàng, hãy tiến đến đây."
Hy Bình tiến nhanh vào, Dã Mân Côi hét một tiếng kêu lớn, mười ngón tay cào lên lưng Hy Bình thành mười vệt máu, sau đó thì dừng lại.
Hy Bình thương tiếc nói: "Đau không?"
Dã Mân Côi cắn răng nhịn đau "vâng" một tiếng, hạ thể vặn vẹo, nói: "chàng không cần quản thiếp, thiếp cảm giác chỗ này phảng phất như bị tê liệt."
Hy Bình hai tay nắm lấy cặp mông nẩy nở của nàng, động tác bắt đầu trở nên có tiết tấu, Dã Mân Côi rên rỉ kêu lên cũng theo tiết tấu đó, khi Hy Bình động tác trở lên mãnh liệt, nàng như quên hết tất cả hét loạn.
Dã Mân Côi tuy dâm đãng không bằng được Lãnh Tinh Oánh, nhưng là nữ nhân cũng đã trải qua khá nhiều nam nhân, nàng cho tới bây giờ không có gặp qua nam nhân đáng sợ như bây giờ, khỏe mạnh tới khiến cho nàng kinh ngạc.
Cho dù hắn không có cái bộ phận sinh dục to dài kia, thể lực cùng sức chịu đựng của hắn cũng là kinh người, mỗi một lần tiến vào đều là mạnh mẽ vô cùng, huống chi hắn sử dụng vũ khí công kích thật cường hãn không thể chịu nổi?!
Tính trên phương diện này đủ trở thành nam nhân của nàng, biết khoái lạc tự trên thân hình nam nhân này muốn ban cho, nam nhân khác không thể nào cho được.
Nói cũng kỳ quái, nàng thế nào lại có thể cảm giác được tâm tư của hắn, hắn trong lòng giờ phút này toàn bộ đều là nàng.
Đó là một nam nhân kỳ quái, khi hắn cùng một nữ nhân hoan hảo, trong lòng hắn dường như chỉ có một nữ nhân đó trong lòng. Nhưng, một khi hắn rời khỏi thân thể nàng, hắn có hay không còn có thể nghĩ tới nàng?
Hắn như vậy có nhiều nữ nhân, bình thường hắn đều nghĩ tới ai? có lẽ nghĩ tới tất cả, cũng có khi chẳng nghĩ ai hết.
Khiến Dã Mân Côi cảm thấy hạnh phúc chính là, tại giờ phút này trong tâm hắn chỉ có nàng, như vậy cũng là đủ rồi.
Mỗi một nữ nhân trong lúc này, đều hi vọng nam nhân nghĩ tới chính mình, đó là đối với các nàng một loại tôn trọng tối thiểu. Nữ nhân chán ghét nam nhân nào trong khi hoan hảo cùng bọn họ, trong lòng lại nghĩ tới người khác.
Dã Mân Côi thích cái loại thân thể cùng tâm linh tương thông như thế này, cái này nam nhân khác không thể nào cho nàng được.
Hy Bình đột nhiên nói: "Thay đổi tư thế nhé, được không?"
Dã Mân Côi mạnh dạn nói: "vậy để thiếp chủ động nhé!"
Hy Bình ôm nàng xoay người, thân mình nằm dưới, để Dã Mân Côi phía trên, hắn vừa buông tay, Dã Mân Côi liền ngồi lên eo hắn, bắt đầu nhún nhảy lên xuống, trước ngực hai ngọn nhũ phòng cũng lay động kịch liệt, Hy Bình đưa hai tay đặt lên chỗ mềm mại này của nàng, sau đó hắn nhắm hai mắt lại, hưởng thụ sự phục vụ của Dã Mân Côi.
Chẳng bao lâu, Dã Mân Côi đã đạt tới cao trào tình dục, không còn lực tiếp tục, Hy Bình ngồi dậy, ôm lấy nàng, từ bị động chuyển sang chủ động, từ đó thâm nhập trùng kích nàng, khiến cho nàng khoái cảm không ngừng tỏa ra khắp mỗi một dây thần kinh trên thân mình nàng, khiến cho nàng toàn thân rã rời vô lực, dường như thân thể không còn tại mặt đất mà đang phiêu du tại giữa không trung.
Khi Dã Mân Côi tê liệt ở trong lòng hắn, hắn ôm nàng nằm xuống, nói: "Còn muốn nữa không?"
Dã Mân Côi thở gấp, nói: "Để thiếp nghỉ ngơi một chút, chàng thật là nam nhân cực độ đáng sợ."
Hy Bình hôn lên trán nàng, cười nói: "Thật sự rất đáng sợ?"
Dã Mân Côi liếc hắn, nói: "Đối với một nữ nhân mà nói, trên phương diện này, một nam nhân đáng sợ cũng chính là một nam nhân đáng yêu nhất."
Hy Bình cười nói: "Nàng cũng là một nữ nhân khả ái."
Dã Mân Côi nói: "Mỗi một nam nhân cùng thiếp trên giường đều nói vậy, nhưng chàng nói, thiếp rất thích nghe nhất. Chàng có biết không? trước chàng, thiếp gặp được nam nhân tối cường nhất là Lãng Vô Tâm, nhưng mà sau khi gặp chàng, không có một nam nhân nào so với chàng có thể khiến Mân Côi khoái lạc, thiếp cũng sẽ không cho phép nam nhân nào khác tiến nhập vào thân thể mình, thiếp trước luôn tìm kiếm một nam nhân, giờ đây đã tìm thấy chàng, thiếp đời này kiếp này chỉ có 1 nam nhân là chàng mà thôi, thiếp cho tới bây giờ chưa có bao giờ khoái lạc như vậy, chàng là nam thiếp gặp có thú tính nam nhân tối cường nhất."
Hy Bình bật cười nói: "Ta đây như vậy không phải biến thành dã thú sao?"
Dã Mân Côi nói: "Cùng chàng tác ái, thiếp có thể cảm thấy chàng trong lòng thật ôn nhu cùng thương tiếc, thiếp biết chàng thật sự không có e ngại người ta, nhưng động tác của chàng thật là rất thô bạo, đương nhiên, cũng không mất đi dịu dàng thắm thiết."
Hy Bình hôn nàng loạn lên, nói: " Nàng tâng bốc ta phải không?"
Dã Mân Côi cắn nhẹ dái tai hắn, nói: "Thiếp chỉ là nói thật mà thôi. Thiếp bây giờ mới biết được chàng vì cái gì lại có nhiều nữ nhân như vậy, mà mọi người thủy chung không có một chút dấu hiệu tranh phong, toàn tâm toàn ý yêu thương chàng. Chàng chính là một nam nhân có thể khiến rất nhiều nữ nhân tìm được thỏa mãn cao nhất, có thể cấp cho mỗi nữ nhân một thể nghiệm khác nhau. Mỗi một nữ nhân sở dĩ ghen ghét, là vì nàng lo lắng nam nhân của mình một khi yêu thương nữ nhân khác, sẽ không có thời gian cùng tinh lực bồi tiếp nàng thỏa mãn nữa, nàng ta sợ từ đó về sau sẽ bắt đầu thống khổ, tịch mịch cùng khổ muộn chính là địch nhân lớn nhất của nữ nhân. Nhưng chàng là một nam nhân thật đặc biệt, cho tới bây giờ chưa hề khiến cho nữ nhân thất vọng, cho dù cả đời chỉ cùng chàng tương hảo một lần, cũng có thể so với cùng nam nhân khác hoan hảo vô số lần khác. Thiếp suy nghĩ, trên đời này, còn có nữ nhân nào là chàng không thể chinh phục được đây?"
Hy Bình nhớ tới thủy khiết thu, cười khổ nói: "Đều không phải là tất cả nữ nhân ta đều có thể chinh phục. Ta kì thật rất bình thường, chỉ là sinh ra có dễ nhìn một chút, trên phương diện này cũng có thể khoa trương sức mạnh một chút mà thôi."
Dã Mân Côi nói: "Tất cả mọi nữ nhân đều thích sự cường hãn trên giường của nam nhân, e rằng đến nữ nhân tối kiên trinh cũng không ngoại lệ."
Hy Bình lại chợt nhớ tới một số sự việc, nói: "Nàng theo ta, Tiểu Ba chắc sẽ tịch mịch khó chịu lắm đấy."
Dã Mân Côi gắt: "Hắn mà tịch mịch mới là lạ."
Hy Bình nói: "Hắn gần đây có cùng ai hảo hảo sao?"
Dã Mân Côi nói: "Chúng thiếp Thần Đao Tứ Hoa ai mà không bị hắn ngủ qua? Bất quá, từ này về sau, chúng thiếp đã quyết định rồi, Dạ Lai Hương theo Tứ Cẩu, Bạch Mạt Lị theo Độc Cô Minh, Cốc U Lan theo Hoa Tiểu Ba, thiếp cũng nguyện cả đời làm nữ nhân của chàng."
Hy Bình nói: "Thế thì Triệu Tử Uy không phải đã thất bại rồi?"
Dã Mân Côi lạnh nhạt nói: "Chúng thiếp Thần Đao Tứ Hoa trinh thao đều là bị hắn đoạt đi cả, hắn nếu muốn chúng thiếp thì mọi người đã thành thê tử của hắn từ lâu rồi, hà tất dợi đến bậy giờ? Hắn chỉ là cố tình cùng chúng thiếp chơi đùa, đều không phải là muốn chúng thiếp trở thành nữ nhân của hắn. Từ nay về sau chúng thiếp cũng sẽ không cùng hắn lên giường nữa, hắn tự nhiên cũng có mục tiêu mới, hơn nữa đối với Mộng Hương Minh Nguyệt phong, hắn có nhất vãng tình thâm, chỉ có thể hôn lấy mùi hương của người ta mà thôi."
Hy Bình nói: "Tiểu Ba với Cốc U Lan nghiêm túc, Thi nhi có biết không?"
Dã Mân Côi nói: " Thi nhi thì sớm đã biết rồi. Chỉ là, nàng không có thèm để ý, mặc dù nàng cũng có một chút một chút điểm thích Tiểu Ba, nhưng mà chúng thiếp đều biết nàng trong lòng yêu nhất chính là vị tỷ phu này thôi, chàng cũng lấy luôn nàng về đi nha! nàng cũng thật đáng thương, tuổi còn trẻ mà đã thành quả phụ, nam nhân nàng yêu, lại một lòng đem nàng cho nam nhân khác."
Hy Bình nghĩ nghĩ, nói: "Ta không thể lấy nàng được, như vậy Tiểu Ba sẽ không vui, ta có thể đoạt của người sở ái của người khác, nhưng quyết không thể đoạt đi người sở ái của huynh đệ được."
Dã Mân Côi nói: "Nếu chàng lấy Thi nhi, Tiểu Ba có lẽ còn cảm tạ chàng. Hắn lúc trước bị Độc Cô Minh bức phải theo đuổi nàng, liền phát giác nàng đã nhất tâm để ý đến chàng, rất hối hận đã chọc tới nàng rồi. Hắn lúc cùng thiếp hoan ái có nói qua, hắn sợ nhất gặp được nữ nhân đã gặp qua tỷ phu hắn, chính vì Bạch Tuệ của hắn không có quên được chàng mà có khi nằm mơ cũng kêu tên chàng. Hắn nói kỳ thật hắn đã là rất cường hãn rồi, nhưng Bạch Tuệ nói hắn còn không đủ tiêu chuẩn, đó chính là tại sao Bạch Tuệ không có quên được chàng đi, mà Bạch Linh của Độc Cô Minh cũng phát sinh ra cái tình huống như thế. Tiểu Ba nói, một Bạch Tuệ đã khiến hắn đau đầu, nếu có hơn nữa một Thi nhi, hắn sẽ không có cuộc sống tốt đẹp nữa, hắn muốn tìm nữ nhân, cũng là tìm nữ nhân mà tỷ phu hắn chưa có động tới, như vậy mới có thể khiến cho hắn thể hiện được uy phong lẫm lẫm của mình."
Hy Bình cười nói: "Tiểu tử này thật sự là đáng chán, ta trước đâu có động tới Thi nhi, hắn tự mình khẩn trương cái gì cơ chứ?"
Dã Mân Côi sẵng giọng: "Thi nhi yêu thích chính là chàng, chàng không phải là không biết."
Hy Bình nói: "Vô luận Thi nhi nguyện ý thích ai. Ta đều sẽ làm cho nàng được như sở nguyện."
Dã Mân Côi động tình, nói: "Chàng thật sự là một nam nhân đa tình, Mân Côi có được như vậy một đêm đã là đủ rồi, cho dù ngày mai tử trận tại Địa Ngục Môn, Mân Côi cũng không có tiếc nuối điều gì nữa."
Hy Bình thật sự nói: "Nàng sẽ còn có vô số đêm như thế này nữa."
Nói xong, Hy Bình bàn tay lại bắt đầu đặt lên trên người Mân Côi bắt đầu chuyển động. Dã Mân Côi cảm thấy cái cự vật cứng rắn trong cơ thể nàng bắt đầu chuyển động, nàng bất giác lại phải rên lên.
Hy Bình xoay người áp nàng nằm xuống dưới, giống như một con dã thú đang tấn công mãnh liệt tới thân thể mềm mại của nàng, có khi thật ôn nhu, có khi lại quá cuồng dã.
Một đêm này, bọn họ hoán đổi nhiều tư thế, Dã Mân Côi thu hoạch nhiều phương thức khoái lạc, quả qua năng lực và tư thế cuồng hoan bất đồng và tầm thường của nam nhân này, nàng biết được mình cả dời này không thể rời khỏi nam nhân này, đó là nam nhân duy nhất có thể nắm giữ cả cơ thể và tâm linh của nữ nhân.
Dã Mân Côi đẹp lạ thường dưới những động tác yêu thương của hắn, dần dần hôn mê đi. Đây là lần đầu tiên nàng có thể hoan ái tới hôn mê bất tỉnh, cho tới bây giờ không có nam nhân nào khiến nàng khoái lạc tới hôn mê, nhưng mà hiện tại đã có nam nhân này làm được, chính như lời nàng nói, đó là một nam nhân vừa đáng sợ vừa đáng yêu.
Hy Bình ôm lấy cơ thể mềm mại như nước, thì thào vào tai nàng: "Ngày mai, nàng hãy lưu lại nơi đây chờ ta khải hoàn trở về."
Hắn là cố ý khiến cho Mân Côi phải mê đi, sau khi nàng hôn mê chỉ một khắc, hắn đem tinh hoa đi vào trong cơ thể nàng, hắn đã từng đáp ứng qua cấp cho nàng một hài tử.
Ngày mai, khi hắn rời đi, nàng chắc là sẽ không biết. Hắn muốn khi nàng tỉnh dậy đã có thể thấy hắn từ Địa Ngục Môn trở về, hoặc là lẳng lặng tại nơi đây lẳng lặng nhớ về hắn, cũng đợi hắn trở về. Trải qua một đêm điên cuồng, nàng đã không còn năng lực chiến đấu được nữa rồi.
Hắn nhẹ hôn nàng, rồi sau đó bình tĩnh ngủ đi.
Mặt trời đã mọc từ phương đông, tia sáng ban đầu như huyết.
/248
|