Tuyết Nhi thoát ra khỏi lòng của Địa Kiệt , liền muốn đưa tay lẩy dải vải đang bịt mắt của mình xuống .
Hy Bình đi qua bế cô bé lên , âu yếm nói : " Tuyết Nhi ngoan , chờ chút nửa ba cởi giúp con nhé . "
Tuyết Nhi nũng nịu nói : " Nhưng Tuyết Nhi bây giờ muốn nhìn thấy ba cơ "
Hy Bình nói " Ba đang bế Tuyết Nhi đó , Tuyết Nhi phải nghe lời mới được . "
Tuyết Nhi gật đầu " Vâng " một tiếng .
Vưu Túy đứng leen nói : " Hoàng Hy Bình , ngươi trước tiên hãy thả Tuyết Nhi ra , chúng ta phải tính sổ cho xong . "
Hy Bình lúng túng nói : " Có gì mà tính toán chứ ? "
Vưu Túy cả giận nói : " Ngươi rốt cuộc có phải là nam nhân không ? "
Hy Bình cười nói : " Nàng tự mình biết rõ ràng nhất , hà tất phải hỏi ta nữa ? "
Vưu Túy tàn nhẫn nói : " Ta phải giết chết ngươi ! "
Hy Bình liếc mắt nhìn qua nàng , nói với Tuyết Nhi : " Tuyết Nhi , để biểu di bế con một hồi , ba bị người ta bức tính sổ . "
Đọc Cô Thi đi qua ôm lấy Tuyết Nhi .
Vưu Túy rút ra 1 thanh bội kiếm , đó là một thanh nhuyễn kiếm dài mỏng , dưới ánh mặt trời , thân kiếm lấp lánh quang mang sáng loáng như tuyết , nàng nói : " Ngươi chịu chết đi ! "
Hy Bình hào khí đại tác nói : Ta nếu mà ko đem thanh kiếm của nàng bẻ thành bảy đoạn , ta sẻ gọi nàng là lão bà "
Dám phát thệ như thế này à - chúng nhân đều phải bội phục hắn .
Nhưng mà .
Đao đã thành hồn !
Vưu Túy sắc mặt giận dữ , nhuyễn kiếm linh dộng như linh xà .
Hy Bình như tia chớp phóng tới trước , kèm theo tiếng sấm ì đùng , như một đoàn liệt hỏa phun tới Vưu Túy , nhưng kỳ lạ thay , mạc kệ cho đao của hắn nhanh thế nào , cũng không thể chạm tới người của Vưu Túy .
Thân pháp của nàng gần như hư ảo , giống như trong gió phiêu du , Hy Bình mỗi một đao chém xuống , nàng đều có thể chọn được nơi để tránh né . Nhưng đao chém lên thân kiếm của nàng , một điểm cũng không xuất được lực , chứ đừng nói là chém gãy kiếm của nàng .
Vưu Túy mỉa mai nói : " Bằng cái đao pháp vứt đi này của ngươi à, còn dám trước mặt ta sinh cường ? "
Nàng đột nhiên chủ động lướt người thoái lui , Hy Bình vội vàng lao theo tức thì , Vưu Túy chuyển bộ ngã người nằm sát trên mặt đất , rồi giống như con trạch từ bên dưới quần Hy Bình chui qua , Hy Bình không kịp xoay người , nhuyễn kiếm của Vưu Túy biến thành cương kiếm đâm vào cánh tay phải cầm đao của hắn .
Trong một sát na Hy Bình phản xạ xoay người , kiếm của Vưu Túy theo sát đến ngực hắn . Đao chiêu của hắn vốn trước giờ chỉ là công không thủ , bây giờ một khi đình chỉ công kích , tóm lại thật sự chỉ có nước chờ thua mà thôi, lại cũng không có cách để cứu vãn .
Hy Bình vội vàng nâng đao chống đỡ , kiếm của Vưu Túy quả có chếch đi một chút , đâm chúng vào trong ngực trái của hắn , hắn hét lớn lên một tiếng , bay nguoucjw ra sau , nằm ngữa trên mặt đất , bất động .
Vưu Túy nhanh chóng lướt theo tới sát bên người của hắn , nghi hoặc nói : " Sao lại có thể chết nhanh như vậy ? "
Bỗng nàng cảm thấy không ổn , tay cầm kiếm đã bị Hi Bìng đá trúng làm kiếm bay khỏi tay Vưu Túy , nàng vừa định né tránh , đã lại bị Hy Bình từ dưới mặt đất phóng lên ôm chặt lấy eo, hơn nữa còn đem nàng dẩy xuống mặt đất , đé lên nàng , khiến nàng không thể động đậy được .
Hy Bình nhịn đau nói : " Nàng đắc ý quá sớm rồi , lão tử làm sao mà có thể chết dể dàng như thế này chứ ? "
Vưu Túy cả giận nói : " Ngươi là đồ lừa đảo lưu manh , có dũng khí thì thả ta ra , ta không đâm lên người của ngươi một trăm linh tám lỗ ta không phải họ Vưu . "
Hy Bình cười nói : " Nàng là đồ hồ ly tinh , có thể làm ảo thuật , ta không có cùng nàng chơi nữa . Mặc kệ nói thế nào , nàng cuối cùng củng đã bị ta tòm chặt được , không được kêu ca nữa . Tứ Cẩu , tìm lấy một cái dây thừng thật chắc cho ta ! "
Vưu Túy hoảng hốt nói : " Ngươi định làm gì ? "
Hy Bình nói : " KHông làm gì cả , chỉ là muốn nàng ngoan ngoãn thôi , đưng dâm kiêm loạn lên làm ta đau ! "
Vưu Túy buồn bã nói
: " Ngươi có phảil là nam tử háng không ? "
Hy Bình nói " " khongp phải . "
Tư cẩu đã dem giây thừng tới nói : " ngươi trói hay là để ta trói ? "
Hy Bình nói : Đương nhiên là ngươi rồi , không nhìn thấy tay của ta bị nàng nắm láy tòi hã ?
TỨ Cẩu cượi nói
Ta chỉ nhìn thấy ngươi nắm lấy tay nàng ta thôi , hơn nửa kại còn đè nàng thật chật nửa . "
Hy Bình nói : nòi bậy ít thôi , trói lại !
Vưu Túy ngoảnh mặt lại lại đám võ sĩ Điạ Ngục môn , hét lớn : " Các ngươi còn không động thủ giết bọn chúng hả ? "
Hy Bình nói : " Quên nói cho nàng biết , Địa Ngục môn đã không còn tồn tại nữa rồi , danh xưng môn chủ phu nhân này của nàng cũng là không còn nữa , bọn họ chỉ không ngốc đến nỗi tự đi tìm thần chết ."
Hai người hợp tác trói Vưu Túy lại , Vưu Túy vùng vẫy không có hiệu quả , đành phải tùy ý cho bọn chúng bài số , cuối cùng bị hai nam nhân trói thành một cái bánh tét mê người , khiến mọi người nhớ tới hình ảnh Nguyên Chân công chúa lúc trước bị Hy Bình bắt lại .
Hy Bình đứng lên nói : " Chúng ta trở về rồi tính sau . "
Hoàng Đại Hải đi tới nói : " Đại ca , huynh bị thương có sao không ? "
Hy Bình nhìn lại , thấy một vết thương trên cổ tay do Thi Trúc Sinh đâm trúng đã kết lại , vết thương trên ngực củng ngừng chảy máu , chỉ là ngực còn đau âm ĩ mà thôi , hắn miễn cưỡng cười nói : " Còn tốt , kiếm của nàng ta đâm sâu hơn một chút , mạnh hơn một chút , ta không còn mệnh nữa . Thật là một nữ nhân phiền toái trở về phải làm một cái lồng sắt đem nhốt nàng ta lại mới được . "
Vưu Túy phẫn nộ quát : " Ngươi dám ? "
Hy Bình cười nói : " Nàng nói sao ? "
" Thả đại tẩu ta ra , ta giết ngươi đồ phôi đản ! "
Mọi người nhìn lại , thấy chính là Thi Nhu Vân .
Nguyên lai nàng vừa được Địa Kiệt cứu tỉnh , nhìn thấy tình huống này liền cầm lấy trường kiếm của Thi trúc Sinh rơi trên mặt đất xông về phía Hy Bình .
Vỏ kiếm của Hoàng Đại Hải tức thì đánh trúng thanh kiếm trong tay nàng một cái , thanh kiếm vô lực liền thoát khỏi bàn tay nhỏ nhắn của nàng bay ra xa xa .
Hy Bình đại thủ khéo léo , đem thân hình nhỏ nhắn của nàng ôm vào lòng , thương tiếc nói : " Nàng giống như Ái Vũ vậy , một điểm võ công củng không có , làm sao báo thù ? "
Thi Nhu Vân vùng vẫy trong lòng của hắn , chữi mắng : " Ngươi thả ta ra ! Là ngươi hại chết ca ta , ta phải giết ngươi , giết ngươi , đại phôi đản ! "
Hy Bình quay lại Hoàng Đại Hải nói : " Chúng ta trở về thôi ! "
Từ Phiêu Nhiên nói : " Chậm đã , ta phải đốt trụi Địa Ngục Môn , giết bằng hết toàn tộc hắn , giải mối hận trong lòng ta ! "
Hy Bình hai mắt tóa ra tia sáng tà dị , nhắm vào Từ Phiêu Nhiên , lạnh lùng nói : " Thật không ? Ông trong lòng có mối hận lớn như vậy à ? Chẳng lẻ Thi Trúc Sinh chết đi vẫn còn không thể hóa giải sao ? Còn muốn làm chuyện diệt tuyệt như thế này à ? "
Từ Bạch Lộ cả giận nói : " Đại ca ta là bị hắn giết chết , đừng nghĩ vì hắn tự sát rồi mà chúng ta không truy cứu . Ta muốn đem tất cả thân nhân của hắn giết chết hết , cho hắn biết sự đau khổ khi mất đi thân nhân . "
Hy Bình ánh mắt buồn bả nói : " Đúng , nàng nói củng đúng , đây nàng ta đây ? " Hắn chỉ vào Thi Nhu Vân trong lòng , sau đó liền nhìn sang Vưu Túy , nói tiếp : " Tịnh không phải chỉ có nàng có thân nhân nha ! Hơn nữa , Thi Trúc Sinh đã chết , nàng cho dù giết bọn họ , hắn làm sao mà biết đây ? Nàng đừng quá độc ác , cẩn thận không ai cưới . "
Từ Phiêu Nhiên ngẫm nghĩ một chút , nói : " Ít nhất ta phải giết bằng được hai nữ nhân này . "
Hy Bình hết nhẫn nại nói : " Ta còn sống một ngày , ông đừng hòng động tới một cộng lông sợ tóc của bọn họ ! Ta Hoàng Hy Bình đáp ứng chuyện gì , nhất định sẽ làm đến cùng ! "
Từ Bạch Lộ nói : " Ngươi chỉ đáp ứng chiếu cố muội muội của hắn , tịnh không có đáp ứng chiếu cố thê tử của hắn "
Hy Bình chỉ định Bạch Mạt Lị và Cốc U Lan phù trợ Vưu Túy , từng chữ từng câu nói : " Từ bây giờ trở đi , nàng ta cũng là nữ nhân của ta , ai dám làm thương tổn nàng ta , ta liền đối với người đó không khách khí . "
Vưu Túy phẫn nộ quát : " Câm miệng ngươi lại , ai là nữ nhân của ngươi ? "
Hy Bình không để ý tới nàng , ngồi quay lại hướng Triệu Tử Uy , Lôi Long , Hoa Tiểu Ba ba người nói : " Các ngươi không có chuyện gì đáng ngại chứ ? "
Hoa Tiểu Ba nói : " Mẹ nó , Địa Kiệt nã côn truy đuổi ta đang rất tốt , lại đột nhiên đổi thành Thiên Kiệt , nhất thời không thích ứng được , đao huynh lại quá nặng , ta liền bị trúng chiêu . "
Lôi Long cười khổ nói : " Không chết được . "
Triệu Tử Uy nói : " Còn may là ngươi tới nhanh , Bằng không bị thương không chỉ có ba chúng ta . " Tiểu tử này đến chết vẫn còn muốn giữ thể diện , đánh chết cũng không thừa nhận mình đáng thất vọng hơn người khác .
Hy Bình hướng về Tứ Cẩu và Hoàng Đại Hải nói : " Thu thập một chút , chúng ta cần phải trở về . "
Cốc U Lan và Bạch Mạt Lị hai người kèm hai bên ' chiếc bánh tét ' Vưu Túy bước đi , Vưu Túy quay đầu lại hét : " Địa Kiệt , Địa Ngục môn giờ giao cho ngươi , ngươi phụ trách làm hậu sự cho môn chủ , cùng với hết thảy mọi sự trong môn phải chu toàn , ta sẻ đem đầu Hoang Hy Bình về tế hắn . "
Tứ Cẩu nói : " Hy Bình , nàng ta giống như không phải là nữ nhân của ngươi a . "
Hy Bình nhìn Từ Phiên Nhiên cùng Thiên Phong Song Kiều tức giận cầm đầu đám ngườillii khai ở đằng xa đứng đợi mọi người , cười nói : " ta có nói là nàng ta sao ? "
Hoàng Đại Hải thở dài : " Xem ra chúng ta cùng với Thiên Phong bảo chấm dứt rồi . "
triệu Tử Hào nói : " Bọn họ củng thật là không có nhân tính , ta ủng hộ với Hy Bình , làm người mọi việc đều không cần phải tuyệt tình , Thi Trúc Sinh đã chết rồi , vì sao lại còn muốn giết thê tử và muội muội của hắn nữa ? Không phải bọn họ đi giết nhi tử của ông ta, hơn nữa chúng ta cũng không phải là lũ đồ tể . "
Tứ Cẩu nhìn sang Thi Nhu Vân , nói : " Hy Bình , tiễu mỹ nhân trong lòng ngươi không còn vùng vẫy nữa kìa "
Hy Bình thở dài : " Nàng ta không còn khí lực nữa , ai ! Tử súc sinh cũng thật là , chết đi cũng không để người ta bình an . "
Thi Nhu Vân nói : " Ngươi không được chữi ca ta , ngươi thả ta ra , ta phải thay ca ta báo thù . "
Hy Bình nói : " Tất cả đã nói rồi , ca ca nàng không phải do ta giết , nàng rõ ràng thấy ca ca nàng tự sát , cừu cái gì mà báo ? Về sau ngoan ngoãn cho ta a , ta sẽ là đại ca mới của nàng , nàng phải nghe lời ta . "
Thi Nhu Vân gào lên : " Tóm lại là ngươi hại chết ca ta ! Ta không cần ngươi chiếu cố , ngươi là đồ phôi đản , cuồng sát nhân , ngươi mới không phải đại ca ta , ta ăn bản không có biết ngươi ! "
Độc Cô Minh đi tới nói : " Tất cả đều đã xữ lý xong , chúng ta có thể khởi hành rồi "
Hy Bình đem đao giao cho Tứ Cẩu , ôm chặt lây Thi Nhu Vân không còn vẻ láu lỉnh , nói : " ĐI thôi ! "
" Ta không đi , đò phôi đản nhà ngươi thả ta ra , ta phải lưu lại bồi tiếp đại ca ta , các ngươi hại chết ca ta ! Ô ô , ca ca , bọn họ muốn đem Nhu Vân mang đi , Nhu Vân chỉ muốn ở lại bên cạnh huynh thôi ! Ca ! "
Thi Nhu Vân lại bắt đầu vùng vẫy , đôi bàn tay nhỏ bé đánh vào Hy Bình , nhưng mà sức mạnh của nàng đối với Hy Bình mà nói , là không đủ tạo thành thương tổn gì , chỉ là nàng có khi đánh trúng vào vết thương nơi ngực hắn , khiến hắn đau đớn cắn chặt quai hàm chịu đựng .
Hy Bình mặc kệ nàng cắn đánh như thế nào , vẫn ôm nàng tới bên cạnh tuấn mã ô long .
Ô long đột nhiên quỳ gối xuống , Hy Bình ôm lấy Thi Nhu Vân ngồi lên trên lưng ô long , nói : " Nàng lưu lại nơi này ta không an tâm , mặc kệ là nàng muốn hay không muốn , ta đã đáp ứng ca nàng . Nếu như hắn còn sống , ta có thể nuốt lời , đáng tiếc hắn chết rồi , ta phải đáp ứng thỉnh cầu của hắn , cho nên , nàng về sau không được rời khỏi ta .! "
Thi Nhu Vân đối với lời này của hắn , một câu cũng không có lọt tai , vẫn như trước vùng vãy kêu khóc : " Ta không ! Ta hận ngươi , ngươi gì cái gì lại dẫn người tới nhà ta ? Ngươi hại chết ca ta , ngươi có biết không ? Ca đối với Nhu Vân rất tốt ! Ca là người tốt nhất trên đời , ngươi là kẻ xấu nhất , ta không muốn ở bên cạnh ngươi , ngươi mau thả ta xuống , ngươi . "
Nàng đột nhiên nói không ra lời , bởi Hy Bình đã cuối xuống , đem khuôn mặt nhỏ của nàng nâng lên , hôn bịt miệng nàng .
Cái hôn ôn nhu của cừu nhân , so với bị một kiếm của tình nhân còn bất ngờ hơn .
Hy Bình đi qua bế cô bé lên , âu yếm nói : " Tuyết Nhi ngoan , chờ chút nửa ba cởi giúp con nhé . "
Tuyết Nhi nũng nịu nói : " Nhưng Tuyết Nhi bây giờ muốn nhìn thấy ba cơ "
Hy Bình nói " Ba đang bế Tuyết Nhi đó , Tuyết Nhi phải nghe lời mới được . "
Tuyết Nhi gật đầu " Vâng " một tiếng .
Vưu Túy đứng leen nói : " Hoàng Hy Bình , ngươi trước tiên hãy thả Tuyết Nhi ra , chúng ta phải tính sổ cho xong . "
Hy Bình lúng túng nói : " Có gì mà tính toán chứ ? "
Vưu Túy cả giận nói : " Ngươi rốt cuộc có phải là nam nhân không ? "
Hy Bình cười nói : " Nàng tự mình biết rõ ràng nhất , hà tất phải hỏi ta nữa ? "
Vưu Túy tàn nhẫn nói : " Ta phải giết chết ngươi ! "
Hy Bình liếc mắt nhìn qua nàng , nói với Tuyết Nhi : " Tuyết Nhi , để biểu di bế con một hồi , ba bị người ta bức tính sổ . "
Đọc Cô Thi đi qua ôm lấy Tuyết Nhi .
Vưu Túy rút ra 1 thanh bội kiếm , đó là một thanh nhuyễn kiếm dài mỏng , dưới ánh mặt trời , thân kiếm lấp lánh quang mang sáng loáng như tuyết , nàng nói : " Ngươi chịu chết đi ! "
Hy Bình hào khí đại tác nói : Ta nếu mà ko đem thanh kiếm của nàng bẻ thành bảy đoạn , ta sẻ gọi nàng là lão bà "
Dám phát thệ như thế này à - chúng nhân đều phải bội phục hắn .
Nhưng mà .
Đao đã thành hồn !
Vưu Túy sắc mặt giận dữ , nhuyễn kiếm linh dộng như linh xà .
Hy Bình như tia chớp phóng tới trước , kèm theo tiếng sấm ì đùng , như một đoàn liệt hỏa phun tới Vưu Túy , nhưng kỳ lạ thay , mạc kệ cho đao của hắn nhanh thế nào , cũng không thể chạm tới người của Vưu Túy .
Thân pháp của nàng gần như hư ảo , giống như trong gió phiêu du , Hy Bình mỗi một đao chém xuống , nàng đều có thể chọn được nơi để tránh né . Nhưng đao chém lên thân kiếm của nàng , một điểm cũng không xuất được lực , chứ đừng nói là chém gãy kiếm của nàng .
Vưu Túy mỉa mai nói : " Bằng cái đao pháp vứt đi này của ngươi à, còn dám trước mặt ta sinh cường ? "
Nàng đột nhiên chủ động lướt người thoái lui , Hy Bình vội vàng lao theo tức thì , Vưu Túy chuyển bộ ngã người nằm sát trên mặt đất , rồi giống như con trạch từ bên dưới quần Hy Bình chui qua , Hy Bình không kịp xoay người , nhuyễn kiếm của Vưu Túy biến thành cương kiếm đâm vào cánh tay phải cầm đao của hắn .
Trong một sát na Hy Bình phản xạ xoay người , kiếm của Vưu Túy theo sát đến ngực hắn . Đao chiêu của hắn vốn trước giờ chỉ là công không thủ , bây giờ một khi đình chỉ công kích , tóm lại thật sự chỉ có nước chờ thua mà thôi, lại cũng không có cách để cứu vãn .
Hy Bình vội vàng nâng đao chống đỡ , kiếm của Vưu Túy quả có chếch đi một chút , đâm chúng vào trong ngực trái của hắn , hắn hét lớn lên một tiếng , bay nguoucjw ra sau , nằm ngữa trên mặt đất , bất động .
Vưu Túy nhanh chóng lướt theo tới sát bên người của hắn , nghi hoặc nói : " Sao lại có thể chết nhanh như vậy ? "
Bỗng nàng cảm thấy không ổn , tay cầm kiếm đã bị Hi Bìng đá trúng làm kiếm bay khỏi tay Vưu Túy , nàng vừa định né tránh , đã lại bị Hy Bình từ dưới mặt đất phóng lên ôm chặt lấy eo, hơn nữa còn đem nàng dẩy xuống mặt đất , đé lên nàng , khiến nàng không thể động đậy được .
Hy Bình nhịn đau nói : " Nàng đắc ý quá sớm rồi , lão tử làm sao mà có thể chết dể dàng như thế này chứ ? "
Vưu Túy cả giận nói : " Ngươi là đồ lừa đảo lưu manh , có dũng khí thì thả ta ra , ta không đâm lên người của ngươi một trăm linh tám lỗ ta không phải họ Vưu . "
Hy Bình cười nói : " Nàng là đồ hồ ly tinh , có thể làm ảo thuật , ta không có cùng nàng chơi nữa . Mặc kệ nói thế nào , nàng cuối cùng củng đã bị ta tòm chặt được , không được kêu ca nữa . Tứ Cẩu , tìm lấy một cái dây thừng thật chắc cho ta ! "
Vưu Túy hoảng hốt nói : " Ngươi định làm gì ? "
Hy Bình nói : " KHông làm gì cả , chỉ là muốn nàng ngoan ngoãn thôi , đưng dâm kiêm loạn lên làm ta đau ! "
Vưu Túy buồn bã nói
: " Ngươi có phảil là nam tử háng không ? "
Hy Bình nói " " khongp phải . "
Tư cẩu đã dem giây thừng tới nói : " ngươi trói hay là để ta trói ? "
Hy Bình nói : Đương nhiên là ngươi rồi , không nhìn thấy tay của ta bị nàng nắm láy tòi hã ?
TỨ Cẩu cượi nói
Ta chỉ nhìn thấy ngươi nắm lấy tay nàng ta thôi , hơn nửa kại còn đè nàng thật chật nửa . "
Hy Bình nói : nòi bậy ít thôi , trói lại !
Vưu Túy ngoảnh mặt lại lại đám võ sĩ Điạ Ngục môn , hét lớn : " Các ngươi còn không động thủ giết bọn chúng hả ? "
Hy Bình nói : " Quên nói cho nàng biết , Địa Ngục môn đã không còn tồn tại nữa rồi , danh xưng môn chủ phu nhân này của nàng cũng là không còn nữa , bọn họ chỉ không ngốc đến nỗi tự đi tìm thần chết ."
Hai người hợp tác trói Vưu Túy lại , Vưu Túy vùng vẫy không có hiệu quả , đành phải tùy ý cho bọn chúng bài số , cuối cùng bị hai nam nhân trói thành một cái bánh tét mê người , khiến mọi người nhớ tới hình ảnh Nguyên Chân công chúa lúc trước bị Hy Bình bắt lại .
Hy Bình đứng lên nói : " Chúng ta trở về rồi tính sau . "
Hoàng Đại Hải đi tới nói : " Đại ca , huynh bị thương có sao không ? "
Hy Bình nhìn lại , thấy một vết thương trên cổ tay do Thi Trúc Sinh đâm trúng đã kết lại , vết thương trên ngực củng ngừng chảy máu , chỉ là ngực còn đau âm ĩ mà thôi , hắn miễn cưỡng cười nói : " Còn tốt , kiếm của nàng ta đâm sâu hơn một chút , mạnh hơn một chút , ta không còn mệnh nữa . Thật là một nữ nhân phiền toái trở về phải làm một cái lồng sắt đem nhốt nàng ta lại mới được . "
Vưu Túy phẫn nộ quát : " Ngươi dám ? "
Hy Bình cười nói : " Nàng nói sao ? "
" Thả đại tẩu ta ra , ta giết ngươi đồ phôi đản ! "
Mọi người nhìn lại , thấy chính là Thi Nhu Vân .
Nguyên lai nàng vừa được Địa Kiệt cứu tỉnh , nhìn thấy tình huống này liền cầm lấy trường kiếm của Thi trúc Sinh rơi trên mặt đất xông về phía Hy Bình .
Vỏ kiếm của Hoàng Đại Hải tức thì đánh trúng thanh kiếm trong tay nàng một cái , thanh kiếm vô lực liền thoát khỏi bàn tay nhỏ nhắn của nàng bay ra xa xa .
Hy Bình đại thủ khéo léo , đem thân hình nhỏ nhắn của nàng ôm vào lòng , thương tiếc nói : " Nàng giống như Ái Vũ vậy , một điểm võ công củng không có , làm sao báo thù ? "
Thi Nhu Vân vùng vẫy trong lòng của hắn , chữi mắng : " Ngươi thả ta ra ! Là ngươi hại chết ca ta , ta phải giết ngươi , giết ngươi , đại phôi đản ! "
Hy Bình quay lại Hoàng Đại Hải nói : " Chúng ta trở về thôi ! "
Từ Phiêu Nhiên nói : " Chậm đã , ta phải đốt trụi Địa Ngục Môn , giết bằng hết toàn tộc hắn , giải mối hận trong lòng ta ! "
Hy Bình hai mắt tóa ra tia sáng tà dị , nhắm vào Từ Phiêu Nhiên , lạnh lùng nói : " Thật không ? Ông trong lòng có mối hận lớn như vậy à ? Chẳng lẻ Thi Trúc Sinh chết đi vẫn còn không thể hóa giải sao ? Còn muốn làm chuyện diệt tuyệt như thế này à ? "
Từ Bạch Lộ cả giận nói : " Đại ca ta là bị hắn giết chết , đừng nghĩ vì hắn tự sát rồi mà chúng ta không truy cứu . Ta muốn đem tất cả thân nhân của hắn giết chết hết , cho hắn biết sự đau khổ khi mất đi thân nhân . "
Hy Bình ánh mắt buồn bả nói : " Đúng , nàng nói củng đúng , đây nàng ta đây ? " Hắn chỉ vào Thi Nhu Vân trong lòng , sau đó liền nhìn sang Vưu Túy , nói tiếp : " Tịnh không phải chỉ có nàng có thân nhân nha ! Hơn nữa , Thi Trúc Sinh đã chết , nàng cho dù giết bọn họ , hắn làm sao mà biết đây ? Nàng đừng quá độc ác , cẩn thận không ai cưới . "
Từ Phiêu Nhiên ngẫm nghĩ một chút , nói : " Ít nhất ta phải giết bằng được hai nữ nhân này . "
Hy Bình hết nhẫn nại nói : " Ta còn sống một ngày , ông đừng hòng động tới một cộng lông sợ tóc của bọn họ ! Ta Hoàng Hy Bình đáp ứng chuyện gì , nhất định sẽ làm đến cùng ! "
Từ Bạch Lộ nói : " Ngươi chỉ đáp ứng chiếu cố muội muội của hắn , tịnh không có đáp ứng chiếu cố thê tử của hắn "
Hy Bình chỉ định Bạch Mạt Lị và Cốc U Lan phù trợ Vưu Túy , từng chữ từng câu nói : " Từ bây giờ trở đi , nàng ta cũng là nữ nhân của ta , ai dám làm thương tổn nàng ta , ta liền đối với người đó không khách khí . "
Vưu Túy phẫn nộ quát : " Câm miệng ngươi lại , ai là nữ nhân của ngươi ? "
Hy Bình không để ý tới nàng , ngồi quay lại hướng Triệu Tử Uy , Lôi Long , Hoa Tiểu Ba ba người nói : " Các ngươi không có chuyện gì đáng ngại chứ ? "
Hoa Tiểu Ba nói : " Mẹ nó , Địa Kiệt nã côn truy đuổi ta đang rất tốt , lại đột nhiên đổi thành Thiên Kiệt , nhất thời không thích ứng được , đao huynh lại quá nặng , ta liền bị trúng chiêu . "
Lôi Long cười khổ nói : " Không chết được . "
Triệu Tử Uy nói : " Còn may là ngươi tới nhanh , Bằng không bị thương không chỉ có ba chúng ta . " Tiểu tử này đến chết vẫn còn muốn giữ thể diện , đánh chết cũng không thừa nhận mình đáng thất vọng hơn người khác .
Hy Bình hướng về Tứ Cẩu và Hoàng Đại Hải nói : " Thu thập một chút , chúng ta cần phải trở về . "
Cốc U Lan và Bạch Mạt Lị hai người kèm hai bên ' chiếc bánh tét ' Vưu Túy bước đi , Vưu Túy quay đầu lại hét : " Địa Kiệt , Địa Ngục môn giờ giao cho ngươi , ngươi phụ trách làm hậu sự cho môn chủ , cùng với hết thảy mọi sự trong môn phải chu toàn , ta sẻ đem đầu Hoang Hy Bình về tế hắn . "
Tứ Cẩu nói : " Hy Bình , nàng ta giống như không phải là nữ nhân của ngươi a . "
Hy Bình nhìn Từ Phiên Nhiên cùng Thiên Phong Song Kiều tức giận cầm đầu đám ngườillii khai ở đằng xa đứng đợi mọi người , cười nói : " ta có nói là nàng ta sao ? "
Hoàng Đại Hải thở dài : " Xem ra chúng ta cùng với Thiên Phong bảo chấm dứt rồi . "
triệu Tử Hào nói : " Bọn họ củng thật là không có nhân tính , ta ủng hộ với Hy Bình , làm người mọi việc đều không cần phải tuyệt tình , Thi Trúc Sinh đã chết rồi , vì sao lại còn muốn giết thê tử và muội muội của hắn nữa ? Không phải bọn họ đi giết nhi tử của ông ta, hơn nữa chúng ta cũng không phải là lũ đồ tể . "
Tứ Cẩu nhìn sang Thi Nhu Vân , nói : " Hy Bình , tiễu mỹ nhân trong lòng ngươi không còn vùng vẫy nữa kìa "
Hy Bình thở dài : " Nàng ta không còn khí lực nữa , ai ! Tử súc sinh cũng thật là , chết đi cũng không để người ta bình an . "
Thi Nhu Vân nói : " Ngươi không được chữi ca ta , ngươi thả ta ra , ta phải thay ca ta báo thù . "
Hy Bình nói : " Tất cả đã nói rồi , ca ca nàng không phải do ta giết , nàng rõ ràng thấy ca ca nàng tự sát , cừu cái gì mà báo ? Về sau ngoan ngoãn cho ta a , ta sẽ là đại ca mới của nàng , nàng phải nghe lời ta . "
Thi Nhu Vân gào lên : " Tóm lại là ngươi hại chết ca ta ! Ta không cần ngươi chiếu cố , ngươi là đồ phôi đản , cuồng sát nhân , ngươi mới không phải đại ca ta , ta ăn bản không có biết ngươi ! "
Độc Cô Minh đi tới nói : " Tất cả đều đã xữ lý xong , chúng ta có thể khởi hành rồi "
Hy Bình đem đao giao cho Tứ Cẩu , ôm chặt lây Thi Nhu Vân không còn vẻ láu lỉnh , nói : " ĐI thôi ! "
" Ta không đi , đò phôi đản nhà ngươi thả ta ra , ta phải lưu lại bồi tiếp đại ca ta , các ngươi hại chết ca ta ! Ô ô , ca ca , bọn họ muốn đem Nhu Vân mang đi , Nhu Vân chỉ muốn ở lại bên cạnh huynh thôi ! Ca ! "
Thi Nhu Vân lại bắt đầu vùng vẫy , đôi bàn tay nhỏ bé đánh vào Hy Bình , nhưng mà sức mạnh của nàng đối với Hy Bình mà nói , là không đủ tạo thành thương tổn gì , chỉ là nàng có khi đánh trúng vào vết thương nơi ngực hắn , khiến hắn đau đớn cắn chặt quai hàm chịu đựng .
Hy Bình mặc kệ nàng cắn đánh như thế nào , vẫn ôm nàng tới bên cạnh tuấn mã ô long .
Ô long đột nhiên quỳ gối xuống , Hy Bình ôm lấy Thi Nhu Vân ngồi lên trên lưng ô long , nói : " Nàng lưu lại nơi này ta không an tâm , mặc kệ là nàng muốn hay không muốn , ta đã đáp ứng ca nàng . Nếu như hắn còn sống , ta có thể nuốt lời , đáng tiếc hắn chết rồi , ta phải đáp ứng thỉnh cầu của hắn , cho nên , nàng về sau không được rời khỏi ta .! "
Thi Nhu Vân đối với lời này của hắn , một câu cũng không có lọt tai , vẫn như trước vùng vãy kêu khóc : " Ta không ! Ta hận ngươi , ngươi gì cái gì lại dẫn người tới nhà ta ? Ngươi hại chết ca ta , ngươi có biết không ? Ca đối với Nhu Vân rất tốt ! Ca là người tốt nhất trên đời , ngươi là kẻ xấu nhất , ta không muốn ở bên cạnh ngươi , ngươi mau thả ta xuống , ngươi . "
Nàng đột nhiên nói không ra lời , bởi Hy Bình đã cuối xuống , đem khuôn mặt nhỏ của nàng nâng lên , hôn bịt miệng nàng .
Cái hôn ôn nhu của cừu nhân , so với bị một kiếm của tình nhân còn bất ngờ hơn .
/248
|