“Đùng” một tiếng, Miêu trảo cắm chặt vào mép thuyền, Diệp Từ dùng sức kéo thử dây thừng, cảm giác khá chắc chắn, rồi dùng cả tay lẫn chân ôm chặt sợi dây, muốn bò qua đó như thế. Cô leo lên dây thừng, rồi nói với Phinney vẫn còn đứng bên bờ như trước:“Nhanh lên đây! Cùng nhau đi qua!”
“Không! Phinney tuyệt đối không làm chuyện nguy hiểm như vậy.” Npc lúc này đã lấy lại được sức mạnh, thét lên từ chối Diệp Từ. Diệp Từ nhìn xuống dưới, cũng không thể trách ông ấy, sợi dây cách mặt đá khá xa, nếu người nào mắc chứng sợ độ cao ắt hẳn sẽ bị choáng. Lại càng đừng nói đến kẻ vừa sợ chết vừa sợ nước như Phinney.
Được rồi, vì hoàn thành nhiệm vụ, vì lấy được hai bảo rương còn lại, Diệp Từ vẫn rất nhẫn nại, rất quan tâm, thậm chí còn thỏa hiệp ông. Cô lại lên bờ, ngồi xuống đất rồi vỗ vỗ bả vai của mình, ý bảo Phinney trèo lên đó, Phinney không hề khách khí, lập tức leo lên.
Cừ thật, vóc dáng Phinney không lớn nhưng cân nặng không hề nhẹ. Diệp Từ mới cõng ông trên lưng, liền nghe thấy thông báo:“Phụ trọng bạn mang quá nặng, tốc độ di chuyển giảm 30%.”
Quả nhiên đến lúc cô bắt đầu di chuyển, bước chân chậm lại hẳn, có điều may là không cần pk, tốc độ chậm cũng chẳng sao. Như lúc nãy, cô lại lên dây thừng, cuốn người rồi lại duỗi tới. Nhìn từ xa chẳng khác gì một con sâu đang cố gắng tiến về phía trước. Lúc đi được nửa chặng đường, Phinney kêu một tiếng:“Ôi, tay tôi mỏi quá!”
Sau đó, Diệp Từ trợn mắt há hốc mồm nhìn ông buông tay, trực tiếp rơi xuống nước.
“Nhiệm vụ thất bại, mời bạn làm lại từ đầu.” Hệ thống thông báo, tuyên bố cho Diệp Từ biết, cô làm một việc vô ích đến mức nào.
Diệp Từ sửng sốt một chút, sau đó cũng buông dây thừng ra, nhảy xuống nước. Phinney không còn dưới nước nữa, ông đã về tới phòng của mình.Chuyện gì đây!
Bơi lên bờ, Diệp Từ đi thẳng đến phòng Phinney. Lần này không còn những câu đôi thoại vô nghĩa, trực tiếp tìm Phinney ra ngoài làm nhiệm vụ, dọc đường cũng không còn quái, bọn cô nhanh chóng tới chỗ neo thuyền.
Cột chắc Miêu trảo, đôi đến mép thuyền, Diệp Từ tìm một sợi dây chắc chắn buộc thân thể Phinney vào trên lưng mình, rồi mới leo lên dây. Chỉ là vận may của cô lần này không tốt, đi được hơn nửa chặng đường, dây thừng nối với Miêu trảo bị đứt, Diệp Từ cùng Phinney trên lưng cô lại rơi tỏm xuống nước, nhiệm vụ lại thất bại.
Qua hai lần thất bại, lần thứ ba đến bến tàu, Diệp Từ cẩn thận kiểm tra tất cả chi tiết, từ độ bền của dây thừng đến chỗ dây cột Phinney, kiểm tra xong mới trèo lên dây lần nữa. Vất vả lắm mới đi hết chặng đường, cô rốt cuộc an toàn lên thuyền. Trên thuyền có rất nhiều thủy thủ đi tới đi lui, vừa nhìn thấy Diệp Từ liền vứt hết công việc đang làm dở, cầm chặt vũ khí xông lên, muốn phân thắng bại với cô.
Bây giờ cõng Phinney trên người, Diệp Từ buông không kịp, tốc độ di chuyển thật sự thấp đến đáng thương, cô đành triệu hồi Lão Tứ ra, bảo nó che chắn cho mình, chịu hết quyền đấm cước đá của bọn thủy thủ, còn cô chỉ đành đứng đằng sau hỗ trợ Lão Tứ công kích. May mắn cô đứng sát ngay mép thuyền, ít nhất phía sau vẫn an toàn, chỉ cần đánh đổ thủy thủ trước mặt mình là xong.
Thủy thủ trền thuyền đều là quái nhỏ, tuy lượng máu cao. Có điều nhờ Lão Tứ là sủng vật cấp sử thi đứng trước hỗ trợ, bọn nó không chịu nổi dù chỉ một kích. Sinh vật cấp sử thi khác với Tinh anh quái, chúng nó vốn không cùng đẳng cấp.
Diệp Từ bỗng nhiên cảm thấy, cô dùng hết điểm Thiên phú để phát triển cho sủng vật đầu tiên là quyết định đúng đắn. Nếu lại gặp phải tình huống thế này, sủng vật có điểm thiên phú thấp, chỉ sợ cho dù là sinh vật cấp sử thi cũng chịu không nổi sự liều mạng của nhiều quái tinh anh như thế.
Cô mở Bảng thiên phú ra, đem 7 điểm thiên phú còn lại cộng tất cả vào điểm thiên phú của sủng vật: da dày, linh hoạt, xé rách, đổ máu, dũng mãnh. Tất cả những thứ đó đều là điểm thiên phú của sủng vật, chỉ cần cộng vào thêm chút ít, công kích của Lão Tứ lại càng biến thái hơn. Lực công kích của cô vốn nhờ vào trang bị và thao tác để điều chỉnh, nhưng Lão Tứ không có mấy thứ đó. Nó chỉ có thể dựa vào điểm thiên phú mà thôi. May mắn cô kiếm được điểm thiên phú nhiều hơn người khác, không thì cung cấp không đủ cho mức tiêu hao thế này.
Rất nhanh, toàn bộ quái ngã xuống dưới chân Lão Tứ, nó có vẻ đắc ý vô cùng, quẩy quẩy cái đuôi to lớn của mình liên tục còn không quên liếc mắt đưa tình với Diệp Từ, chỉ vì có thể nhận được một ít thịt nướng cao cấp. Diệp Từ lấy mấy miếng thịt nướng ra quăng cho Lão Tứ, sau đó giơ tay lên sờ vào làn da cứng rắn của nó. thở dài, Lão Tứ thật sự không nên làm nũng. Cách làm nũng của nó… quá khủng bố......
Đến khi Lão Tứ ăn xong, độ trung thành lại tăng 2 điểm, cách điểm full chỉ còn có 8. Trung thành càng cao, nó càng nghe lời, giờ ít khi xuất hiện tình huống kiêu ngạo không muốn chiến đấu.
Thả Phinney xuống, ba người đi từ thang lầu đến khoang thuyền. Tiến vào khoang, lập tức bị một đám quái vây công tiếp, lần này có Phinney buff máu, quả thực còn dễ hơn cả lúc nãy. Cuối phía đông khoang thuyền, có một phòng được xem thuộc quyền sở hữu của thuyền trưởng, bảo tương để tại nơi đó. Quái đóng đô xung quanh bảo rương rất cường hãn, chỉ tiếc quái công kích đơn, không có kỹ năng đặc biệt gì, kết cục thông thường nhất của loại Boss này chính là trở thành đồ tể.
Nó ngã xuống rất nhanh. Lấy mười mấy kim tệ rơi ra trên người nó xong, Diệp Từ vừa chà chà tay vừa mở bảo rương.
Trong rương chỉ có 3 kiện vật phẩm, một là Tật Phong Hạng Liên, hai cái còn lại là vật phẩm nhiệm vụ. Diệp Từ có chút bất lực, chẳng lẽ cô lại xui xẻo đến thế?
May mà Tật Phong Hạng Liên là vật phẩm máu tím, thuộc tính đơn giản, chỉ có hai thứ, có điều vẫn rất hữu dụng với Diệp Từ.
Tật Phong Hạng Liên (*Hạng Liên: vòng cổ)
Vật phẩm màu tím
Tốc độ di chuyển +15%
Tốc độ công kích +1 giây.
Trong hai thuộc tính này, Diệp Từ coi trọng thuộc tính thứ hai hơn. Cô đã xem qua không ít trang bị tăng tốc độ công kích, nhanh nhất cũng chỉ có 0.7 giây, nay cư nhiên lại đến 1 giây, quả thật nghịch thiên. Trong Vận Mệnh, tốc độ công kích ảnh hưởng đến tần suất công kích, tần suất công kích ảnh hưởng đến tổng giá trị sát thương.
Lấy vũ khí công kích bằng hai tay so sánh với dao găm, tốc độ công kích của vũ khí dùng bằng hai tay đều là 3.0, mà tốc độ công kích của dao găm thường là 1.5. Nói cách khác, một lần công kích của vũ khí dùng hai tay bằng hai lần công kích bằng dao găm. Vì thế cho nên tùy theo giá trị sát thương, lực công kích của vũ khí dùng bằng hai tay thường cao hơn một nửa lực công kích của dao găm. Nếu đeo vòng cổ này, tốc độ công kích của vũ khí bằng hai tay sẽ giảm từ 3.0 xuống 2.0. Vậy tần suất công kích sẽ được đề cao, tạo ra giá trị thương tổn không nói cũng biết.
Vũ khí Diệp Từ sử dụng chủ yếu nhất là dao găm, đoản kiếm và cung nỏ viễn trình. Những vũ khí đó có tốc độ bình thường khoảng 1.5 - 2.5, nếu đeo vòng cổ lên, Diệp Từ tưởng tượng ra viễn cảnh mình công kích với tuần suất mới, hưng phấn không chịu được. Tuy đối với người thuộc hệ chức nghiệp cung nỏ , tần suất công kích cao sẽ tiêu hao rất lớn, có điều nó không hề hấn gì với Diệp Từ, cô thuộc loại Thợ săn có thể tự cung tự cấp cho mình trong Vận Mệnh.
Thay Tật Phong Hạng Liên xong, Diệp Từ mới cầm hai kiện vật phẩm nhiệm vụ lên.
Phong thư thứ nhất do một người tên là Jean Ferre viết, thư rất dài, Diệp Từ lười đọc, chỉ nhìn lướt qua, xem nhiệm vụ trong đó là gì. Giao phong thư này cho quốc vương Thành Quán Quân.
Là một nhiệm vụ sai vặt, Diệp Từ không để tâm lắm, tùy ý bỏ vào túi đồ. Lúc cô cầm một vật phẩm nhiệm vụ khác lên, Diệp Từ nhịn không được lại bắt đầu hưng phấn.
Cái gì gọi là “đạp phá thiết hài vô mịch xứ, đắc lai toàn bất phí công phu”?
(*đi mòn cả giày sắt mà không tìm thấy, (trong lúc vô ý) không tốn sức lại tìm ra- cũng xuất phát từ bài tên Tuyệt Cú thời nam Tống, nhưng lười ko ghi lại cụ thể ở đây))
Thứ hiện giờ cô cầm trong tay hoàn toàn thể hiện đẩy đủ nội dung của câu trên.
Mảnh nhỏ của bản đồ Doll.
Mảnh da dê trên tay chỉ viết vài chữ như thế, ngoại trừ một ít đường nét đứt rời kì lạ, không xem được gì khác. Nếu muốn biết trên đó vẽ những gì, chỉ sợ phải ráp hết toàn bộ mảnh nhỏ của bản đồ này.
Sau khi nhận nhiệm vụ về Tinh linh vương Doll ở chỗ Dasa, cô không còn thấy bất cứ vật gì liên quan đến việc này. Chớp mắt đã qua nửa năm, Diệp Từ gần như quên sạch sự tồn tại của nhiệm vụ đó. Nhưng hôm nay nhặt được mảnh nhỏ này, khiến Diệp Từ nhớ đến nhiệm vụ đã bỏ quên từ lâu, cũng dấy lên tin tưởng hừng hực.
Nơi phong ấn linh hồn của Tinh linh vương Doul ......
Chỉ mới nghĩ đến đó đã kích động trong lòng.
Mang theo tâm tình sung sướng, Diệp Từ cõng Phinney về chỗ ván gỗ nơi neo thuyền. Cất Miêu trảo, Diệp Từ lại cõng Phinney đến chỗ pho tượng.
Pho tượng là một nhân loại. Ông cầm trường kiếm trong tay, giơ ở trước mặt, khuôn mặt lại hướng về phương xa, biểu tình kiên định vô cùng. Mặc khôi giáp, buộc áo choàng, cứ như có gió thổi qua áo choàng sẽ tung bay phấp phơi, đầu và áo choàng của ông đều giương cao. Dù sao cũng phải công nhận bức tượng được điêu khắc rất tinh tế.
Có điều, đây có lẽ là một thách thức lớn đối với Diệp Từ, đầu tiên Miêu trảo của cô không dài, không thể leo lên vai ông bằng một lần thử duy nhất, đành phải đi từng chút một. Thứ hai, Phinney rất đáng ghét, luôn hét lớn ngay sau lưng cô, khiến Diệp Từ nhức đầu không thôi.
Cuối cùng cô phải uy hiếp Phinney một phen, cảnh cáo ông nếu còn ầm ỹ sẽ tặng ông một đao, thế này người kia mới chịu thành thật. Giờ chuyện còn lại là cố gắng trèo lên.
Chỉ trong nháy mắt, Diệp Từ đột nhiên mong muốn trở về kiếp trước, đó là thời đại của Công trình học Đại Sư, chỉ cần mua vé máy bay liền có thể bay lên, tốt đẹp đến nhường nào......
“Không! Phinney tuyệt đối không làm chuyện nguy hiểm như vậy.” Npc lúc này đã lấy lại được sức mạnh, thét lên từ chối Diệp Từ. Diệp Từ nhìn xuống dưới, cũng không thể trách ông ấy, sợi dây cách mặt đá khá xa, nếu người nào mắc chứng sợ độ cao ắt hẳn sẽ bị choáng. Lại càng đừng nói đến kẻ vừa sợ chết vừa sợ nước như Phinney.
Được rồi, vì hoàn thành nhiệm vụ, vì lấy được hai bảo rương còn lại, Diệp Từ vẫn rất nhẫn nại, rất quan tâm, thậm chí còn thỏa hiệp ông. Cô lại lên bờ, ngồi xuống đất rồi vỗ vỗ bả vai của mình, ý bảo Phinney trèo lên đó, Phinney không hề khách khí, lập tức leo lên.
Cừ thật, vóc dáng Phinney không lớn nhưng cân nặng không hề nhẹ. Diệp Từ mới cõng ông trên lưng, liền nghe thấy thông báo:“Phụ trọng bạn mang quá nặng, tốc độ di chuyển giảm 30%.”
Quả nhiên đến lúc cô bắt đầu di chuyển, bước chân chậm lại hẳn, có điều may là không cần pk, tốc độ chậm cũng chẳng sao. Như lúc nãy, cô lại lên dây thừng, cuốn người rồi lại duỗi tới. Nhìn từ xa chẳng khác gì một con sâu đang cố gắng tiến về phía trước. Lúc đi được nửa chặng đường, Phinney kêu một tiếng:“Ôi, tay tôi mỏi quá!”
Sau đó, Diệp Từ trợn mắt há hốc mồm nhìn ông buông tay, trực tiếp rơi xuống nước.
“Nhiệm vụ thất bại, mời bạn làm lại từ đầu.” Hệ thống thông báo, tuyên bố cho Diệp Từ biết, cô làm một việc vô ích đến mức nào.
Diệp Từ sửng sốt một chút, sau đó cũng buông dây thừng ra, nhảy xuống nước. Phinney không còn dưới nước nữa, ông đã về tới phòng của mình.Chuyện gì đây!
Bơi lên bờ, Diệp Từ đi thẳng đến phòng Phinney. Lần này không còn những câu đôi thoại vô nghĩa, trực tiếp tìm Phinney ra ngoài làm nhiệm vụ, dọc đường cũng không còn quái, bọn cô nhanh chóng tới chỗ neo thuyền.
Cột chắc Miêu trảo, đôi đến mép thuyền, Diệp Từ tìm một sợi dây chắc chắn buộc thân thể Phinney vào trên lưng mình, rồi mới leo lên dây. Chỉ là vận may của cô lần này không tốt, đi được hơn nửa chặng đường, dây thừng nối với Miêu trảo bị đứt, Diệp Từ cùng Phinney trên lưng cô lại rơi tỏm xuống nước, nhiệm vụ lại thất bại.
Qua hai lần thất bại, lần thứ ba đến bến tàu, Diệp Từ cẩn thận kiểm tra tất cả chi tiết, từ độ bền của dây thừng đến chỗ dây cột Phinney, kiểm tra xong mới trèo lên dây lần nữa. Vất vả lắm mới đi hết chặng đường, cô rốt cuộc an toàn lên thuyền. Trên thuyền có rất nhiều thủy thủ đi tới đi lui, vừa nhìn thấy Diệp Từ liền vứt hết công việc đang làm dở, cầm chặt vũ khí xông lên, muốn phân thắng bại với cô.
Bây giờ cõng Phinney trên người, Diệp Từ buông không kịp, tốc độ di chuyển thật sự thấp đến đáng thương, cô đành triệu hồi Lão Tứ ra, bảo nó che chắn cho mình, chịu hết quyền đấm cước đá của bọn thủy thủ, còn cô chỉ đành đứng đằng sau hỗ trợ Lão Tứ công kích. May mắn cô đứng sát ngay mép thuyền, ít nhất phía sau vẫn an toàn, chỉ cần đánh đổ thủy thủ trước mặt mình là xong.
Thủy thủ trền thuyền đều là quái nhỏ, tuy lượng máu cao. Có điều nhờ Lão Tứ là sủng vật cấp sử thi đứng trước hỗ trợ, bọn nó không chịu nổi dù chỉ một kích. Sinh vật cấp sử thi khác với Tinh anh quái, chúng nó vốn không cùng đẳng cấp.
Diệp Từ bỗng nhiên cảm thấy, cô dùng hết điểm Thiên phú để phát triển cho sủng vật đầu tiên là quyết định đúng đắn. Nếu lại gặp phải tình huống thế này, sủng vật có điểm thiên phú thấp, chỉ sợ cho dù là sinh vật cấp sử thi cũng chịu không nổi sự liều mạng của nhiều quái tinh anh như thế.
Cô mở Bảng thiên phú ra, đem 7 điểm thiên phú còn lại cộng tất cả vào điểm thiên phú của sủng vật: da dày, linh hoạt, xé rách, đổ máu, dũng mãnh. Tất cả những thứ đó đều là điểm thiên phú của sủng vật, chỉ cần cộng vào thêm chút ít, công kích của Lão Tứ lại càng biến thái hơn. Lực công kích của cô vốn nhờ vào trang bị và thao tác để điều chỉnh, nhưng Lão Tứ không có mấy thứ đó. Nó chỉ có thể dựa vào điểm thiên phú mà thôi. May mắn cô kiếm được điểm thiên phú nhiều hơn người khác, không thì cung cấp không đủ cho mức tiêu hao thế này.
Rất nhanh, toàn bộ quái ngã xuống dưới chân Lão Tứ, nó có vẻ đắc ý vô cùng, quẩy quẩy cái đuôi to lớn của mình liên tục còn không quên liếc mắt đưa tình với Diệp Từ, chỉ vì có thể nhận được một ít thịt nướng cao cấp. Diệp Từ lấy mấy miếng thịt nướng ra quăng cho Lão Tứ, sau đó giơ tay lên sờ vào làn da cứng rắn của nó. thở dài, Lão Tứ thật sự không nên làm nũng. Cách làm nũng của nó… quá khủng bố......
Đến khi Lão Tứ ăn xong, độ trung thành lại tăng 2 điểm, cách điểm full chỉ còn có 8. Trung thành càng cao, nó càng nghe lời, giờ ít khi xuất hiện tình huống kiêu ngạo không muốn chiến đấu.
Thả Phinney xuống, ba người đi từ thang lầu đến khoang thuyền. Tiến vào khoang, lập tức bị một đám quái vây công tiếp, lần này có Phinney buff máu, quả thực còn dễ hơn cả lúc nãy. Cuối phía đông khoang thuyền, có một phòng được xem thuộc quyền sở hữu của thuyền trưởng, bảo tương để tại nơi đó. Quái đóng đô xung quanh bảo rương rất cường hãn, chỉ tiếc quái công kích đơn, không có kỹ năng đặc biệt gì, kết cục thông thường nhất của loại Boss này chính là trở thành đồ tể.
Nó ngã xuống rất nhanh. Lấy mười mấy kim tệ rơi ra trên người nó xong, Diệp Từ vừa chà chà tay vừa mở bảo rương.
Trong rương chỉ có 3 kiện vật phẩm, một là Tật Phong Hạng Liên, hai cái còn lại là vật phẩm nhiệm vụ. Diệp Từ có chút bất lực, chẳng lẽ cô lại xui xẻo đến thế?
May mà Tật Phong Hạng Liên là vật phẩm máu tím, thuộc tính đơn giản, chỉ có hai thứ, có điều vẫn rất hữu dụng với Diệp Từ.
Tật Phong Hạng Liên (*Hạng Liên: vòng cổ)
Vật phẩm màu tím
Tốc độ di chuyển +15%
Tốc độ công kích +1 giây.
Trong hai thuộc tính này, Diệp Từ coi trọng thuộc tính thứ hai hơn. Cô đã xem qua không ít trang bị tăng tốc độ công kích, nhanh nhất cũng chỉ có 0.7 giây, nay cư nhiên lại đến 1 giây, quả thật nghịch thiên. Trong Vận Mệnh, tốc độ công kích ảnh hưởng đến tần suất công kích, tần suất công kích ảnh hưởng đến tổng giá trị sát thương.
Lấy vũ khí công kích bằng hai tay so sánh với dao găm, tốc độ công kích của vũ khí dùng bằng hai tay đều là 3.0, mà tốc độ công kích của dao găm thường là 1.5. Nói cách khác, một lần công kích của vũ khí dùng hai tay bằng hai lần công kích bằng dao găm. Vì thế cho nên tùy theo giá trị sát thương, lực công kích của vũ khí dùng bằng hai tay thường cao hơn một nửa lực công kích của dao găm. Nếu đeo vòng cổ này, tốc độ công kích của vũ khí bằng hai tay sẽ giảm từ 3.0 xuống 2.0. Vậy tần suất công kích sẽ được đề cao, tạo ra giá trị thương tổn không nói cũng biết.
Vũ khí Diệp Từ sử dụng chủ yếu nhất là dao găm, đoản kiếm và cung nỏ viễn trình. Những vũ khí đó có tốc độ bình thường khoảng 1.5 - 2.5, nếu đeo vòng cổ lên, Diệp Từ tưởng tượng ra viễn cảnh mình công kích với tuần suất mới, hưng phấn không chịu được. Tuy đối với người thuộc hệ chức nghiệp cung nỏ , tần suất công kích cao sẽ tiêu hao rất lớn, có điều nó không hề hấn gì với Diệp Từ, cô thuộc loại Thợ săn có thể tự cung tự cấp cho mình trong Vận Mệnh.
Thay Tật Phong Hạng Liên xong, Diệp Từ mới cầm hai kiện vật phẩm nhiệm vụ lên.
Phong thư thứ nhất do một người tên là Jean Ferre viết, thư rất dài, Diệp Từ lười đọc, chỉ nhìn lướt qua, xem nhiệm vụ trong đó là gì. Giao phong thư này cho quốc vương Thành Quán Quân.
Là một nhiệm vụ sai vặt, Diệp Từ không để tâm lắm, tùy ý bỏ vào túi đồ. Lúc cô cầm một vật phẩm nhiệm vụ khác lên, Diệp Từ nhịn không được lại bắt đầu hưng phấn.
Cái gì gọi là “đạp phá thiết hài vô mịch xứ, đắc lai toàn bất phí công phu”?
(*đi mòn cả giày sắt mà không tìm thấy, (trong lúc vô ý) không tốn sức lại tìm ra- cũng xuất phát từ bài tên Tuyệt Cú thời nam Tống, nhưng lười ko ghi lại cụ thể ở đây))
Thứ hiện giờ cô cầm trong tay hoàn toàn thể hiện đẩy đủ nội dung của câu trên.
Mảnh nhỏ của bản đồ Doll.
Mảnh da dê trên tay chỉ viết vài chữ như thế, ngoại trừ một ít đường nét đứt rời kì lạ, không xem được gì khác. Nếu muốn biết trên đó vẽ những gì, chỉ sợ phải ráp hết toàn bộ mảnh nhỏ của bản đồ này.
Sau khi nhận nhiệm vụ về Tinh linh vương Doll ở chỗ Dasa, cô không còn thấy bất cứ vật gì liên quan đến việc này. Chớp mắt đã qua nửa năm, Diệp Từ gần như quên sạch sự tồn tại của nhiệm vụ đó. Nhưng hôm nay nhặt được mảnh nhỏ này, khiến Diệp Từ nhớ đến nhiệm vụ đã bỏ quên từ lâu, cũng dấy lên tin tưởng hừng hực.
Nơi phong ấn linh hồn của Tinh linh vương Doul ......
Chỉ mới nghĩ đến đó đã kích động trong lòng.
Mang theo tâm tình sung sướng, Diệp Từ cõng Phinney về chỗ ván gỗ nơi neo thuyền. Cất Miêu trảo, Diệp Từ lại cõng Phinney đến chỗ pho tượng.
Pho tượng là một nhân loại. Ông cầm trường kiếm trong tay, giơ ở trước mặt, khuôn mặt lại hướng về phương xa, biểu tình kiên định vô cùng. Mặc khôi giáp, buộc áo choàng, cứ như có gió thổi qua áo choàng sẽ tung bay phấp phơi, đầu và áo choàng của ông đều giương cao. Dù sao cũng phải công nhận bức tượng được điêu khắc rất tinh tế.
Có điều, đây có lẽ là một thách thức lớn đối với Diệp Từ, đầu tiên Miêu trảo của cô không dài, không thể leo lên vai ông bằng một lần thử duy nhất, đành phải đi từng chút một. Thứ hai, Phinney rất đáng ghét, luôn hét lớn ngay sau lưng cô, khiến Diệp Từ nhức đầu không thôi.
Cuối cùng cô phải uy hiếp Phinney một phen, cảnh cáo ông nếu còn ầm ỹ sẽ tặng ông một đao, thế này người kia mới chịu thành thật. Giờ chuyện còn lại là cố gắng trèo lên.
Chỉ trong nháy mắt, Diệp Từ đột nhiên mong muốn trở về kiếp trước, đó là thời đại của Công trình học Đại Sư, chỉ cần mua vé máy bay liền có thể bay lên, tốt đẹp đến nhường nào......
/457
|