Sơn động Tbilisi là phó bản thuộc cấp 30 - 35, tuy khó khăn cao chút nhưng thu được vật phẩm không tồi. Cộng thêm, trang bị của Hắc Mai Thế Gia đều rất tốt, lúc chiến đấu không vất vả lắm. Thuận lợi đẩy ngã Lão Nhất và Lão Nhị, ra máy món trang bị không sai, tuy trong đó có một Hạng Liên Diệp Từ khá hứng thú. Có điều cô không cần, dù sao mục đích chủ yếu cô đi phó bản là Lưu Niên. Những trang bị đó, Diệp Từ xem nhẹ hẳn, hơn nữa đối với các loại sản phẩm chuyển đổi, nhu cầu của Diệp Từ không quá cao.
“Công Tử, Hạng Liên này không sai, cô không cần à?” Trong lòng Dương Vũ Hồng Trần kỳ thật rất băn khoăn. Anh mới gặp Công Tử U đã nhờ người ta giúp đỡ, may mà lần này Công Tử U nể mặt anh, chấp nhận đến. Anh vốn nghĩ nếu có thể lấy được trang bị thích hợp với Công Tử U thì anh sẽ tặng cô ngay.
Vất vả lắm mới ra một Hạng Liên đề cao nhanh nhẹn, anh muốn trực tiếp đưa cho Diệp Từ , nhưng không ngờ Công Tử U lại nói không cần trước lúc anh định tặng. Thế nên anh mới đợi đến lúc phân hết trang bị khác cho đoàn đội xong, liền hỏi Diệp Từ lại lần nữa.
“Không cần, đừng đưa cho tôi, phân cho người trong công hội anh đang cần ấy.” Diệp Từ lại lắc đầu, cô biết bời vì Kim Châm Ngụy Trang, mọi người đều thấy thuộc tính trang bị cô rất kém cỏi, đây cũng là nguyên nhân khiến Dương Vũ Hồng Trần nhất định phải tặng Hạng Liên này cho cô.
Chỉ là việc này không thể giải thích rõ được, vì thế đành từ chối lần nữa.
Với cá tính của cô, nếu đã là thứ tốt, cô chưa bao giờ từ chối. Nhưng Hạng Liên này chỉ tốt hơn Hạng Liên trên cổ cô có một chút, không dùng cũng thế. Dù sao chỉ kém có chút ít, cần gì phải khiến mọi người cảm thấy không thoải mái?
Diệp Từ từ chối khiến Dương Vũ Hồng Trần ngại ngùng, cũng khiến rất nhiều người trong Hắc Mắc Thế Gia cảm thấy bất ngờ. Tuy bọn họ không nói gì nhưng ánh mắt nhìn Diệp Từ thay đổi hẳn. Chẳng qua, sự biến đổi đó không nằm trong phạm vi chú ý của Diệp Từ nên cô không để tâm lắm.
Phân xong trang bị, đám người tiếp tục tiến lên phía trước, nhanh chóng đến trước mặt Lão Tam. Mặc dù là lần đầu tiên ở kiếp này Diệp Từ đến phó bản sơn động Tbilisi, nhưng kiếp trước cô lại đi rất thường xuyên. Dù sao đây cũng là một trong những nơi thích hợp để giết người, đối với Pvp hành gia như cô, thích nhất đến những nơi có thể pk như phó bản hoặc chiến trường.
Tại trước mặt Boss cuối cùng của sơn động Tbilisi, mọi người dừng bước.
Đến chỗ Boss cuối cùng của phó bản pk đối kháng, luôn có một yêu cầu. Phải đợi đến lúc hai đoàn đội tập hợp đông đủ trước mặt Boss, thì Boss mới tiến vào trạng thái. Sau đó chờ đợi Boss nói một đống câu vô nghĩa xong, lá cờ dấu hiệu liền xuất hiện. Lúc Hắc Mai Thế Gia đến nơi, Danh Chấn Thiên Hạ còn chưa qua khỏi cửa của Boss thứ hai. Nên việc Hắc Mai Thế Gia phải làm là chời đợi đối thủ đến nơi.
Đương nhiên, cũng không phải nói, chỉ chời đợi đơn giản như thế.
Vì sao hai đội ngũ phải giành giật từng giây trước lúc đến chỗ Boss cuối cùng, nguyên nhân chủ yếu chính là đội nào có thể vào sân giành vị trí chiến đấu thuận lợi trước. Vị trí này chẳng những gần lá cờ, hơn nữa còn dễ thủ khó công, là một vị trí địa lí quân sự tốt.
Nếu thực lực hai bên chênh lệch lớn, nếu đội yếu có thể chiếm được vị trí này, đến lúc pk vẫn có khả năng thắng. Nếu thực lực hai đội tương đương, đội nào chiếm vị trí thuận lợi trước, không nghi ngờ gì nữa, đội đó đã nắm chặt thắng lợi trong tay.
Kỳ thật, đánh phó bản này nhiều lần như vậy, Hắc Mai Thế Gia đã sớm thu thập đủ kinh nghiệm thông quan rồi, từ lúc đánh với Danh Chấn Thiên Hạ, bọn họ đều chiếm thế thượng phong cả. Nếu không phải sự hiện diện bất ngờ của Lưu Niên, bọn họ căn bản không thể chật vật như thế.
Chỉ là lúc này đã khác.
Dương Vũ Hồng Trần nhìn lướt qua Công Tử U đang ngồi khom lưng chà lau nỗ cơ trên tảng đá. Anh hít thở thật sâu, có cô ở, anh có một loại dự cảm, lần này Lưu Niên tuyệt đối không thể dễ dàng hạ thủ được. Nghĩ đến đây, anh đi tới bên người Diệp Từ, mỉm cười với cô: “Công Tử, lần này trông cậy vào cô cả đấy.”
Diệp Từ ngẩng đầu, nhếch nhếch khóe môi, nói: “Tôi chỉ là game thủ bình thường đừng thần hóa tôi quá. Tôi cũng thất bại qua, đặc biệt đối thủ bây giờ lại không kém.”
Dương Vũ Hồng Trần gật gật đầu, điểm này anh không phải không nghĩ qua, cho nên anh không phản đối câu nói của Diệp Từ: “Tôi hiểu rõ, nếu lần này không thể ngăn cản Lưu Niên, vậy tôi liền chắp tay giao First kill cho bọn họ là được. Dù sao trò chơi chỉ mới bắt đầu, thời gian sau này còn rất dài.”
Diệp Từ thấy Dương Vũ Hồng Trần có thể nghĩ như vậy, cũng vui mừng thay anh. Cô thật sự không phải là một người đáng giá để trông cậy, đặc biệt, đôi lúc cô còn chẳng tin tưởng nổi bản thân nữa là. Có điều, dù là thế, cô vẫn muốn thử sức một phen. Dù sao, đối với cô, có người tin tưởng mình là một chuyện khiến cô hết sức vui vẻ.
“Tôi sẽ cố hết sức.”
Rất nhanh, cửa sơn động phía đối diện xuất hiện tiếng bước chân dồn dập, âm thanh có vẻ tạp lại cấp bách, có thể nghe ra tâm tình đối phương rất vội vàng.
Diệp Từ bỗng nhiên cảm thấy tim mình đập mạnh liên hồi. Cảm giác này rất kì lạ, thật giống như một binh lính luôn khát khao ra chiến trường chiến đấu, đột nhiên nguyện vọng được thực hiện, vì vậy quá bất ngờ.
Có gì đó trong mạch máu của cô sôi trào, bốc cháy lên, khiến hai má cô nóng rát, tay cũng run run theo.
Cô nắm chặt nỗ cơ, từ từ nâng lên, nhắm về phía nọ, chỉ chờ “con mồi” bước vào phạm vi công kích.
Gần, càng gần.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Rốt cuộc đám người đông nghìn nghịt xuất hiện, chỉ liếc sơ qua không thể phát hiện ra Lưu Niên nhưng Diệp Từ lại trông thấy một người con trai cầm Hắc Thạch Pháp Trượng. Cô hơi giật mình, nếu nhớ không lầm, Hắc Thạch Pháp Trượng là trang bị thuộc cấp 35 tốt nhất dành cho Mục Sư, trong một công hội người được đến trang bị này chẳng những chứng tỏ anh ta có thân phận phi phàm, càng chứng tỏ anh ta là chủ đoàn Mục sư của công hội đó.
Nụ cười lạnh lùng chậm rãi lộ ra trên khóe môi Diệp Từ.
Nếu Dương Vũ Hồng Trần đã tin tưởng cô như thế, nếu không đáp lại được gì đó, cô thật sự cảm thấy áy náy.
“Con kiến đáng giận! Ai cho phép các ngươi đặt chân vào sơn động của ta!”
Lúc một game thủ dẫn đầu của Danh Chấn Thiên Hạ chạy vào phạm vi quyết đấu, Boss vẫn luôn vây trong trạng thái vật phẩm bài trí đột nhiên đứng dậy khỏi ngai vàng. Ông thở hồng hộc, ra vẻ rất tức giận.
“Gì đây? Cư nhiên có đến hai đoàn đội! Các ngươi đều thèm nhõ dãi kho báu của ta sao? Được rồi! Quyết đấu đi! Ta tuyệt đối không đấu với kẻ yếu!”
Sau tiếng Boss hét lớn, chiến đấu chính thức mở màn!
“Công Tử, Hạng Liên này không sai, cô không cần à?” Trong lòng Dương Vũ Hồng Trần kỳ thật rất băn khoăn. Anh mới gặp Công Tử U đã nhờ người ta giúp đỡ, may mà lần này Công Tử U nể mặt anh, chấp nhận đến. Anh vốn nghĩ nếu có thể lấy được trang bị thích hợp với Công Tử U thì anh sẽ tặng cô ngay.
Vất vả lắm mới ra một Hạng Liên đề cao nhanh nhẹn, anh muốn trực tiếp đưa cho Diệp Từ , nhưng không ngờ Công Tử U lại nói không cần trước lúc anh định tặng. Thế nên anh mới đợi đến lúc phân hết trang bị khác cho đoàn đội xong, liền hỏi Diệp Từ lại lần nữa.
“Không cần, đừng đưa cho tôi, phân cho người trong công hội anh đang cần ấy.” Diệp Từ lại lắc đầu, cô biết bời vì Kim Châm Ngụy Trang, mọi người đều thấy thuộc tính trang bị cô rất kém cỏi, đây cũng là nguyên nhân khiến Dương Vũ Hồng Trần nhất định phải tặng Hạng Liên này cho cô.
Chỉ là việc này không thể giải thích rõ được, vì thế đành từ chối lần nữa.
Với cá tính của cô, nếu đã là thứ tốt, cô chưa bao giờ từ chối. Nhưng Hạng Liên này chỉ tốt hơn Hạng Liên trên cổ cô có một chút, không dùng cũng thế. Dù sao chỉ kém có chút ít, cần gì phải khiến mọi người cảm thấy không thoải mái?
Diệp Từ từ chối khiến Dương Vũ Hồng Trần ngại ngùng, cũng khiến rất nhiều người trong Hắc Mắc Thế Gia cảm thấy bất ngờ. Tuy bọn họ không nói gì nhưng ánh mắt nhìn Diệp Từ thay đổi hẳn. Chẳng qua, sự biến đổi đó không nằm trong phạm vi chú ý của Diệp Từ nên cô không để tâm lắm.
Phân xong trang bị, đám người tiếp tục tiến lên phía trước, nhanh chóng đến trước mặt Lão Tam. Mặc dù là lần đầu tiên ở kiếp này Diệp Từ đến phó bản sơn động Tbilisi, nhưng kiếp trước cô lại đi rất thường xuyên. Dù sao đây cũng là một trong những nơi thích hợp để giết người, đối với Pvp hành gia như cô, thích nhất đến những nơi có thể pk như phó bản hoặc chiến trường.
Tại trước mặt Boss cuối cùng của sơn động Tbilisi, mọi người dừng bước.
Đến chỗ Boss cuối cùng của phó bản pk đối kháng, luôn có một yêu cầu. Phải đợi đến lúc hai đoàn đội tập hợp đông đủ trước mặt Boss, thì Boss mới tiến vào trạng thái. Sau đó chờ đợi Boss nói một đống câu vô nghĩa xong, lá cờ dấu hiệu liền xuất hiện. Lúc Hắc Mai Thế Gia đến nơi, Danh Chấn Thiên Hạ còn chưa qua khỏi cửa của Boss thứ hai. Nên việc Hắc Mai Thế Gia phải làm là chời đợi đối thủ đến nơi.
Đương nhiên, cũng không phải nói, chỉ chời đợi đơn giản như thế.
Vì sao hai đội ngũ phải giành giật từng giây trước lúc đến chỗ Boss cuối cùng, nguyên nhân chủ yếu chính là đội nào có thể vào sân giành vị trí chiến đấu thuận lợi trước. Vị trí này chẳng những gần lá cờ, hơn nữa còn dễ thủ khó công, là một vị trí địa lí quân sự tốt.
Nếu thực lực hai bên chênh lệch lớn, nếu đội yếu có thể chiếm được vị trí này, đến lúc pk vẫn có khả năng thắng. Nếu thực lực hai đội tương đương, đội nào chiếm vị trí thuận lợi trước, không nghi ngờ gì nữa, đội đó đã nắm chặt thắng lợi trong tay.
Kỳ thật, đánh phó bản này nhiều lần như vậy, Hắc Mai Thế Gia đã sớm thu thập đủ kinh nghiệm thông quan rồi, từ lúc đánh với Danh Chấn Thiên Hạ, bọn họ đều chiếm thế thượng phong cả. Nếu không phải sự hiện diện bất ngờ của Lưu Niên, bọn họ căn bản không thể chật vật như thế.
Chỉ là lúc này đã khác.
Dương Vũ Hồng Trần nhìn lướt qua Công Tử U đang ngồi khom lưng chà lau nỗ cơ trên tảng đá. Anh hít thở thật sâu, có cô ở, anh có một loại dự cảm, lần này Lưu Niên tuyệt đối không thể dễ dàng hạ thủ được. Nghĩ đến đây, anh đi tới bên người Diệp Từ, mỉm cười với cô: “Công Tử, lần này trông cậy vào cô cả đấy.”
Diệp Từ ngẩng đầu, nhếch nhếch khóe môi, nói: “Tôi chỉ là game thủ bình thường đừng thần hóa tôi quá. Tôi cũng thất bại qua, đặc biệt đối thủ bây giờ lại không kém.”
Dương Vũ Hồng Trần gật gật đầu, điểm này anh không phải không nghĩ qua, cho nên anh không phản đối câu nói của Diệp Từ: “Tôi hiểu rõ, nếu lần này không thể ngăn cản Lưu Niên, vậy tôi liền chắp tay giao First kill cho bọn họ là được. Dù sao trò chơi chỉ mới bắt đầu, thời gian sau này còn rất dài.”
Diệp Từ thấy Dương Vũ Hồng Trần có thể nghĩ như vậy, cũng vui mừng thay anh. Cô thật sự không phải là một người đáng giá để trông cậy, đặc biệt, đôi lúc cô còn chẳng tin tưởng nổi bản thân nữa là. Có điều, dù là thế, cô vẫn muốn thử sức một phen. Dù sao, đối với cô, có người tin tưởng mình là một chuyện khiến cô hết sức vui vẻ.
“Tôi sẽ cố hết sức.”
Rất nhanh, cửa sơn động phía đối diện xuất hiện tiếng bước chân dồn dập, âm thanh có vẻ tạp lại cấp bách, có thể nghe ra tâm tình đối phương rất vội vàng.
Diệp Từ bỗng nhiên cảm thấy tim mình đập mạnh liên hồi. Cảm giác này rất kì lạ, thật giống như một binh lính luôn khát khao ra chiến trường chiến đấu, đột nhiên nguyện vọng được thực hiện, vì vậy quá bất ngờ.
Có gì đó trong mạch máu của cô sôi trào, bốc cháy lên, khiến hai má cô nóng rát, tay cũng run run theo.
Cô nắm chặt nỗ cơ, từ từ nâng lên, nhắm về phía nọ, chỉ chờ “con mồi” bước vào phạm vi công kích.
Gần, càng gần.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Rốt cuộc đám người đông nghìn nghịt xuất hiện, chỉ liếc sơ qua không thể phát hiện ra Lưu Niên nhưng Diệp Từ lại trông thấy một người con trai cầm Hắc Thạch Pháp Trượng. Cô hơi giật mình, nếu nhớ không lầm, Hắc Thạch Pháp Trượng là trang bị thuộc cấp 35 tốt nhất dành cho Mục Sư, trong một công hội người được đến trang bị này chẳng những chứng tỏ anh ta có thân phận phi phàm, càng chứng tỏ anh ta là chủ đoàn Mục sư của công hội đó.
Nụ cười lạnh lùng chậm rãi lộ ra trên khóe môi Diệp Từ.
Nếu Dương Vũ Hồng Trần đã tin tưởng cô như thế, nếu không đáp lại được gì đó, cô thật sự cảm thấy áy náy.
“Con kiến đáng giận! Ai cho phép các ngươi đặt chân vào sơn động của ta!”
Lúc một game thủ dẫn đầu của Danh Chấn Thiên Hạ chạy vào phạm vi quyết đấu, Boss vẫn luôn vây trong trạng thái vật phẩm bài trí đột nhiên đứng dậy khỏi ngai vàng. Ông thở hồng hộc, ra vẻ rất tức giận.
“Gì đây? Cư nhiên có đến hai đoàn đội! Các ngươi đều thèm nhõ dãi kho báu của ta sao? Được rồi! Quyết đấu đi! Ta tuyệt đối không đấu với kẻ yếu!”
Sau tiếng Boss hét lớn, chiến đấu chính thức mở màn!
/457
|