Kinh hỉ gì?
Tự dưng gửi đến tin tức kỳ lạ là có ý gì đây?
Diệp Từ nghi hoặc, có điều vẫn nhìn xung quanh theo bản năng, nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường cả, liền trả lời tin nhắn của Nguyệt Thanh Khâu: “Kinh hỉ gì? Đừng nói cho tôi, mặt trời mùa thua, trăm hoa đua nở đều là kinh hỉ anh tặng cho tôi. Đây không phải anh làm, mà là thành quả của Thượng Đế.”
“Ây dà, Boss à, cô thật là không có khiếu hài hước gì cả.” Nguyệt Thanh Khâu cười khan vài tiếng, lại bắt đầu nhỏ giọng thì thầm: “Theo thời gian tính toán chắc chắn đã đến nơi rồi, chẳng lẽ trên đường gặp việc trì hoãn?”
“Anh rốt cuộc đang nói gì đấy? Tôi muốn về Trụ sở công hội, nếu không có việc thì đừng làm phiền tôi.” Diệp Từ cực khốc, đối với loại người lắm chuyện, nói lao như Nguyệt Thanh Khâu cô chưa bao giờ để ý tới.
“Khoan đi vội, cô vẫn ở bên ngoài phó bản Phế Tích Tòa Thành chứ?”
“Ừ, làm gì! Chẳng lẽ anh thu tiền người khác giám thị hoạt động của tôi.”
“Nào dám! Tôi có đạo đức nghề nghiệp đấy, cho dù muốn giám thị cô cũng phải đợi vụ làm ăn với cô kết thúc đã.” Nguyệt Thanh Khâu cợt nhả: “Cô nhìn quanh thử xem, chắc nhanh đến rồi, tôi tin cô sẽ rất thích phần kinh hỉ này.”
Nói xong anh ngậm miệng, giống như chưa từng xuất hiện lần nào. Tuy kiếp trước từng có quan hệ với anh, nhưng kiếp này lúc một lần nữa giao tiếp với Nguyệt Thanh Khâu, Diệp Từ vẫn cảm thấy huyệt thái dương mình đau nhói, người này quá đáng ghét, có việc không thể thống khoái nói rõ ràng sao?
Tuy trong lòng bất mãn, nhưng Diệp Từ còn làm theo lời của Nguyệt Thanh Khâu, nhìn nhìn xung quanh, bỗng nhiên cô phát hiện con đường dẫn tới phó bản bụi trần mù mịt, thoạt nhìn có rất nhiều người cùng nhau chạy tới.
Không phải là kinh hỉ như lời Nguyệt Thanh Khâu nói đi. Diệp Từ chỉ cảm thấy quanh thân đầy hắc tuyến, người kia chắc không cho rằng cô chưa từng trong thấy có nhiều người cùng nhau chạy bộ đi? Hơn nữa, anh chỉ thu tiền đi điều tra người khác, sẽ không nhàm chán đến độ làm ra việc này chứ nhỉ.
Tuy Diệp Từ rất muốn dùng Hồi Thành Thạch trở về thành, nhưng lúc đám người lọt vào tầm mắt của cô, cô liền buông tha ý nghĩ đó. Bởi vì chạy đằng trước đội ngũ là một Chiến Sĩ cưỡi Bạch Mã, vừa khéo là người cô quen biết.
Người nọ, giờ này trang bị đủ bộ giáp sắt, nếu cô không nhìn lầm, đó là hiện tại sáo trang tốt nhất của Chiến Sĩ - Tái Lỗ Chi Cốt, sau lưng cõng theo một thanh kiếm lớn lóe sáng – Tuyết Vực Chi Đinh, nó là bảo vật của Boss cuối cùng trong Phế Tích Hậu Thành, tỷ lệ bạo ra rất thấp. Dù sao đến tận giờ này, Diệp Từ và mọi thành viên trong Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước đều chưa từng nhìn thấy.
Chỉ có 3 ngày, thật sự là thoát thai hoán cốt, nếu không phải thanh kiếm lúc la lúc lắc sau lưng anh nhắc nhở Diệp Từ, nếu cô không nhận sai người, cô đoán mắt cô cũng sắp trừng lồi ra rồi.
Người tới cư nhiên là Liễu Sơ Cuồng.
Nếu nói điều này có chút ngoài dự đoán của Diệp Từ, như vậy người đi theo sau lưng Liễu Sơ Cuồng càng khiến tròng mắt Diệp Từ rơi rớt. Người nọ là người quen, quen thuộc đến nổi không thể quen thuộc hơn nữa, chẳng qua khiến Diệp Từ kinh ngạc nhất là sao anh ấy có thể xuất hiện bên cạnh Liễu Sơ Cuồng.
“Ai? Công tử? Sao cô còn ở đây?” Người thứ nhất thấy cô không phải Liễu Sơ Cuồng, mà là người nọ. Trên gương mặt trắng nõn đầy vẻ kinh ngạc, giống hệt biểu hiện của Diệp Từ.
Cô cảm thấy gương mặt của cô sắp cương đến nơi rồi: “Cái gì gọi là vì sao tôi lại ở đây?”
“Không phải, nghe người trong công hội nói, Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước đã sớm rời phó bản hết rồi, giờ cô mới ra à?” Người nọ tự nhiên cũng hiểu được mình nói lỡ miệng, xấu hổ không thôi.
.
“A, là cô à, Công Tử U.” Liễu Sơ Cuồng lúc này mới thấy Diệp Từ, xem ra ánh mắt anh không tốt lắm: “Tôi luôn nghĩ cách liên lạc với cô đấy.” Anh vừa nói, vừa gửi yêu cầu kết bạn với Diệp Từ.
Có điều, so với việc đó, càng có việc khiến người khác phải ngạc nhiên, Liễu Sơ Cuồng và người nọ cùng dùng giọng điệu kinh ngạc hỏi nhau:“Liễu Sơ Cuồng, anh quen Công Tử U?”
“Tỳ Sương, cậu cũng quen Công Tử U?”
Làm tiêu điểm của cả hai, Công Tử U lại đang điên cuồng gào thét trong kênh tin mật với Nguyệt Thanh Khâu: “Nguyệt Thanh Khâu, tiện nhân nhà anh, sao không nói cho tôi biết Liễu Sơ Cuồng là người của Thiết Huyết Chiến Qua.”
“Tôi nghĩ thông minh như cô chắc chắn đoán ra.” Nguyệt Thanh Khâu mang vẻ mặt việc này không liên quan đến tôi, nếu Diệp Từ thấy được, nhất định sẽ đấm thẳng ngay vào mặt anh một quyền, đánh cho tới khi mặt anh nở hoa mới thôi.
“Anh chỉ nói Liễu Sơ Cuồng là đối thủ một mất một còn với Thiên Sơn Tà Dương, nhưng chưa nhắc tới vụ hai người cùng là người của Thiết Huyết Chiến Qua. Nếu đã là đối thủ một mất một còn, việc cùng công hội vốn không hợp lẽ thường, biết không hả?” Diệp Từ nhìn hai người con trai đang nhìn cô, cảm thấy sắp phát điên tới nơi rồi, cô chưa từng rơi vào thế bị động như bây giờ, cư nhiên bị Nguyệt Thanh Khâu bẫy tới trình độ này.
“Cô đơn thuần quá, cô nghĩ đối thủ một mất một còn chỉ có ở trong game thôi sao? Cô cũng biết Liễu Sơ Cuồng là loại người gì? Trong gia tộc, anh ta có tầm ảnh hưởng uy hiếp tới Thiên Sơn Tà Dương nhất, cô nói xem, bọn họ có phải đối thủ một mất một còn hay không?” Bộ dạng của Nguyệt Thanh Khâu vẫn là lợn chết không sợ nước sôi như trước, có vẻ muốn hại Diệp Từ vạn kiếp bất phục.
“Việc này sao lúc trước không nói sớm.” Diệp Từ cảm thấy huyệt thái dương của cô giật vô cùng lợi hại, cô gặp toàn kiểu người gì đây không biết?
“Haiz, việc nhiều quá nên quên mất.” Nguyệt Thanh Khâu thật đê tiện.
Diệp Từ thiếu chút nữa nghẹt thở, cô hít thở sâu, bình phục tâm tình kích động của mình, sau đó dùng biểu tình lạnh nhạt nói với Nguyệt Thanh Khâu: “Được lắm. Anh đừng mong lấy được một xu của 50 vạn còn lại.”
“A, không, đừng ... Boss à...” Diệp Từ hoàn toàn mặc kệ Nguyệt Thanh Khâu, trực tiếp add anh vào sổ đen, như vậy, ít nhất trong vòng bảy ngày cô không phải nghe giọng nói đáng ghét, cũng như nhìn thấy các tin tức liên quan tới anh.
“Sao? Tôi không thể quen biết cả hai à?” Diệp Từ nhìn ánh mắt chần chờ của hai người, cười nhạt, cô tiện tay thả Lão Tứ ra, nhanh nhẹn trèo lên, ngồi trên lưng nó, nhìn bọn họ như vậy có vẻ tốt hơn. Hai tên này ngồi trên lưng ngựa, cô phải ngẩng mặt nhìn lên, Diệp Từ rất không thích, cô thích từ trên cao nhìn xuống hơn, như lúc này vậy.
Tuy vị trí đã thoải mái, nhưng làm sao thu thập cục diện rối rắm này đây?
Tự dưng gửi đến tin tức kỳ lạ là có ý gì đây?
Diệp Từ nghi hoặc, có điều vẫn nhìn xung quanh theo bản năng, nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường cả, liền trả lời tin nhắn của Nguyệt Thanh Khâu: “Kinh hỉ gì? Đừng nói cho tôi, mặt trời mùa thua, trăm hoa đua nở đều là kinh hỉ anh tặng cho tôi. Đây không phải anh làm, mà là thành quả của Thượng Đế.”
“Ây dà, Boss à, cô thật là không có khiếu hài hước gì cả.” Nguyệt Thanh Khâu cười khan vài tiếng, lại bắt đầu nhỏ giọng thì thầm: “Theo thời gian tính toán chắc chắn đã đến nơi rồi, chẳng lẽ trên đường gặp việc trì hoãn?”
“Anh rốt cuộc đang nói gì đấy? Tôi muốn về Trụ sở công hội, nếu không có việc thì đừng làm phiền tôi.” Diệp Từ cực khốc, đối với loại người lắm chuyện, nói lao như Nguyệt Thanh Khâu cô chưa bao giờ để ý tới.
“Khoan đi vội, cô vẫn ở bên ngoài phó bản Phế Tích Tòa Thành chứ?”
“Ừ, làm gì! Chẳng lẽ anh thu tiền người khác giám thị hoạt động của tôi.”
“Nào dám! Tôi có đạo đức nghề nghiệp đấy, cho dù muốn giám thị cô cũng phải đợi vụ làm ăn với cô kết thúc đã.” Nguyệt Thanh Khâu cợt nhả: “Cô nhìn quanh thử xem, chắc nhanh đến rồi, tôi tin cô sẽ rất thích phần kinh hỉ này.”
Nói xong anh ngậm miệng, giống như chưa từng xuất hiện lần nào. Tuy kiếp trước từng có quan hệ với anh, nhưng kiếp này lúc một lần nữa giao tiếp với Nguyệt Thanh Khâu, Diệp Từ vẫn cảm thấy huyệt thái dương mình đau nhói, người này quá đáng ghét, có việc không thể thống khoái nói rõ ràng sao?
Tuy trong lòng bất mãn, nhưng Diệp Từ còn làm theo lời của Nguyệt Thanh Khâu, nhìn nhìn xung quanh, bỗng nhiên cô phát hiện con đường dẫn tới phó bản bụi trần mù mịt, thoạt nhìn có rất nhiều người cùng nhau chạy tới.
Không phải là kinh hỉ như lời Nguyệt Thanh Khâu nói đi. Diệp Từ chỉ cảm thấy quanh thân đầy hắc tuyến, người kia chắc không cho rằng cô chưa từng trong thấy có nhiều người cùng nhau chạy bộ đi? Hơn nữa, anh chỉ thu tiền đi điều tra người khác, sẽ không nhàm chán đến độ làm ra việc này chứ nhỉ.
Tuy Diệp Từ rất muốn dùng Hồi Thành Thạch trở về thành, nhưng lúc đám người lọt vào tầm mắt của cô, cô liền buông tha ý nghĩ đó. Bởi vì chạy đằng trước đội ngũ là một Chiến Sĩ cưỡi Bạch Mã, vừa khéo là người cô quen biết.
Người nọ, giờ này trang bị đủ bộ giáp sắt, nếu cô không nhìn lầm, đó là hiện tại sáo trang tốt nhất của Chiến Sĩ - Tái Lỗ Chi Cốt, sau lưng cõng theo một thanh kiếm lớn lóe sáng – Tuyết Vực Chi Đinh, nó là bảo vật của Boss cuối cùng trong Phế Tích Hậu Thành, tỷ lệ bạo ra rất thấp. Dù sao đến tận giờ này, Diệp Từ và mọi thành viên trong Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước đều chưa từng nhìn thấy.
Chỉ có 3 ngày, thật sự là thoát thai hoán cốt, nếu không phải thanh kiếm lúc la lúc lắc sau lưng anh nhắc nhở Diệp Từ, nếu cô không nhận sai người, cô đoán mắt cô cũng sắp trừng lồi ra rồi.
Người tới cư nhiên là Liễu Sơ Cuồng.
Nếu nói điều này có chút ngoài dự đoán của Diệp Từ, như vậy người đi theo sau lưng Liễu Sơ Cuồng càng khiến tròng mắt Diệp Từ rơi rớt. Người nọ là người quen, quen thuộc đến nổi không thể quen thuộc hơn nữa, chẳng qua khiến Diệp Từ kinh ngạc nhất là sao anh ấy có thể xuất hiện bên cạnh Liễu Sơ Cuồng.
“Ai? Công tử? Sao cô còn ở đây?” Người thứ nhất thấy cô không phải Liễu Sơ Cuồng, mà là người nọ. Trên gương mặt trắng nõn đầy vẻ kinh ngạc, giống hệt biểu hiện của Diệp Từ.
Cô cảm thấy gương mặt của cô sắp cương đến nơi rồi: “Cái gì gọi là vì sao tôi lại ở đây?”
“Không phải, nghe người trong công hội nói, Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước đã sớm rời phó bản hết rồi, giờ cô mới ra à?” Người nọ tự nhiên cũng hiểu được mình nói lỡ miệng, xấu hổ không thôi.
.
“A, là cô à, Công Tử U.” Liễu Sơ Cuồng lúc này mới thấy Diệp Từ, xem ra ánh mắt anh không tốt lắm: “Tôi luôn nghĩ cách liên lạc với cô đấy.” Anh vừa nói, vừa gửi yêu cầu kết bạn với Diệp Từ.
Có điều, so với việc đó, càng có việc khiến người khác phải ngạc nhiên, Liễu Sơ Cuồng và người nọ cùng dùng giọng điệu kinh ngạc hỏi nhau:“Liễu Sơ Cuồng, anh quen Công Tử U?”
“Tỳ Sương, cậu cũng quen Công Tử U?”
Làm tiêu điểm của cả hai, Công Tử U lại đang điên cuồng gào thét trong kênh tin mật với Nguyệt Thanh Khâu: “Nguyệt Thanh Khâu, tiện nhân nhà anh, sao không nói cho tôi biết Liễu Sơ Cuồng là người của Thiết Huyết Chiến Qua.”
“Tôi nghĩ thông minh như cô chắc chắn đoán ra.” Nguyệt Thanh Khâu mang vẻ mặt việc này không liên quan đến tôi, nếu Diệp Từ thấy được, nhất định sẽ đấm thẳng ngay vào mặt anh một quyền, đánh cho tới khi mặt anh nở hoa mới thôi.
“Anh chỉ nói Liễu Sơ Cuồng là đối thủ một mất một còn với Thiên Sơn Tà Dương, nhưng chưa nhắc tới vụ hai người cùng là người của Thiết Huyết Chiến Qua. Nếu đã là đối thủ một mất một còn, việc cùng công hội vốn không hợp lẽ thường, biết không hả?” Diệp Từ nhìn hai người con trai đang nhìn cô, cảm thấy sắp phát điên tới nơi rồi, cô chưa từng rơi vào thế bị động như bây giờ, cư nhiên bị Nguyệt Thanh Khâu bẫy tới trình độ này.
“Cô đơn thuần quá, cô nghĩ đối thủ một mất một còn chỉ có ở trong game thôi sao? Cô cũng biết Liễu Sơ Cuồng là loại người gì? Trong gia tộc, anh ta có tầm ảnh hưởng uy hiếp tới Thiên Sơn Tà Dương nhất, cô nói xem, bọn họ có phải đối thủ một mất một còn hay không?” Bộ dạng của Nguyệt Thanh Khâu vẫn là lợn chết không sợ nước sôi như trước, có vẻ muốn hại Diệp Từ vạn kiếp bất phục.
“Việc này sao lúc trước không nói sớm.” Diệp Từ cảm thấy huyệt thái dương của cô giật vô cùng lợi hại, cô gặp toàn kiểu người gì đây không biết?
“Haiz, việc nhiều quá nên quên mất.” Nguyệt Thanh Khâu thật đê tiện.
Diệp Từ thiếu chút nữa nghẹt thở, cô hít thở sâu, bình phục tâm tình kích động của mình, sau đó dùng biểu tình lạnh nhạt nói với Nguyệt Thanh Khâu: “Được lắm. Anh đừng mong lấy được một xu của 50 vạn còn lại.”
“A, không, đừng ... Boss à...” Diệp Từ hoàn toàn mặc kệ Nguyệt Thanh Khâu, trực tiếp add anh vào sổ đen, như vậy, ít nhất trong vòng bảy ngày cô không phải nghe giọng nói đáng ghét, cũng như nhìn thấy các tin tức liên quan tới anh.
“Sao? Tôi không thể quen biết cả hai à?” Diệp Từ nhìn ánh mắt chần chờ của hai người, cười nhạt, cô tiện tay thả Lão Tứ ra, nhanh nhẹn trèo lên, ngồi trên lưng nó, nhìn bọn họ như vậy có vẻ tốt hơn. Hai tên này ngồi trên lưng ngựa, cô phải ngẩng mặt nhìn lên, Diệp Từ rất không thích, cô thích từ trên cao nhìn xuống hơn, như lúc này vậy.
Tuy vị trí đã thoải mái, nhưng làm sao thu thập cục diện rối rắm này đây?
/457
|