Có thể cùng một đối thủ như Lưu Niên giao đấu là chuyện rất tốn sức và vất vả. Hệt như bây giờ, hai người mới có giao thủ 2 phút, nhưng cả tinh lực lẫn thể lực đều giảm đi đáng kể. Lưu Niên hơi thở dốc, nhưng cái đứa con gái là Diệp Từ đây không chỉ thở dốc mà hai tay đã chẳng còn nhấc lên nổi nữa.
Nhưng dù như thế, Diệp Từ cũng không định sẽ bỏ qua cơ hội giao thủ giữa hai người. Hiện tại khoảng cách giữa họ rất gần, đã ở trong vòng tám thước. Trong phạm vi này, thợ săn chẳng thể dùng cung hay nỏ, thứ duy nhất hữu dụng là vũ khí tùy thân. Diệp Từ muốn rời khỏi phạm vi này, cô không có kỹ năng nhảy lùi, cho nên không thể cấp tốc lui về phía sau hai mươi thước như Lưu Niên. Cô chỉ biết mình phải chạy thục mạng về phía sau.
Nhưng cô không ngờ rằng Lưu Niên lại tiến lên. Ở trong Vận Mệnh, tốc độ đi tới nhanh hơn tốc độ đi lùi bởi vậy mà bất luận Diệp Từ có lùi nhanh như thế nào thì Lưu Niên vẫn áp sát. Điều này làm cho cô không khỏi nhăn mày: “Anh tính làm gì đây?”
Lưu Niên nhìn Diệp Từ nhăn mày thì cười nhạt nhẽo. Thẳng thắn mà nói, khuôn mặt của Công Tử U không được xếp vào loại xinh đẹp, thậm chí mang theo một chút lãnh lẽo. Một khi gương mặt như vậy tức giận sẽ có một cảm giác khủng bố. Cũng không biết vì sao, Lưu Niên lại rất thích nhìn bộ dạng tức tối của Công Tử U. Biểu cảm như vậy tất nhiên là thú vị hơn khuôn mặt thâm trầm thường ngày của cô.
“Ái chà, chúng ta cứ đứng xa như vậy mà bắn nhau thật chẳng thú vị chút nào. Hay là chúng ta so tài cận chiến đi?” Lưu Niên đưa ra đề nghị.
Anh chắc chắn Công Tử U sẽ tức giận với đề nghị này. Dù sao cô ấy cũng không phải loại người thích làm chuyện nhàm chán. Quả nhiên, Công Tử U giận dữ. Lông mày cô ấy dương cao lên, khóe mắt đuôi lông mày đều hàm chứa sự bực bội: “Lưu Niên, não anh có vấn đề à? Tự dưng đòi cận chiến làm gì?”
“Chuyện đó không phải rất vui sao? ” Lưu Niên tựa hồ đã sớm liệu trước Diệp Từ sẽ tức giận. Anh lại chẳng thèm để tâm ngược lại rút bên hông thanh đoản kiếm sắc lẹm đâm về phía Diệp Từ không chút lưu tình.
Diệp Từ chạy trốn theo bản năng, sau khi bất ngờ đi qua, thân thủ liền rút ra bên hông đoản kiếm, đón lấy dao sắc của Lưu Niên.
“Đinh” Một tiếng va chạm của binh khí vang vọng trong khoảng không bão cát, sắc bén chọc thủng màng nhĩ. Lưu Niên cũng không vì đối thủ là Diệp Từ mà hạ thủ lưu tình, ngược lại dốc hết toàn lực Diệp Từ cũng vậy. Hai thanh vũ khí chạm vào nhau cùng một chỗ, chấn động mãnh liệt. Diệp Từ chỉ cảm thấy hổ khẩu(*) của mình run lên từng chập. Ở trong Vận Mệnh, mỗi người chơi sau khi thăng cấp đều nhận được điểm thuộc tính, nhờ chức nghiệp người đó lựa chọn mà hệ thống tự động phân phối. Lại nói, hai kẻ đồng nghiệp, đồng cấp nên điểm thuộc tính cơ bản hoàn toàn giống nhau. Nếu song phương muốn so đấu thực lực nói trắng ra là phải dựa vào trang bị cùng thao tác......
Mà trong trường hợp Diệp Từ cùng Lưu Niên, sự chênh lệch này đột nhiên trở nên rất nhỏ nhoi. Hai người họ, đồng nghiệp cấp bậc ngang ngửa, về phần sáo trang, tuy rằng không phải trang bị dùng để PVP nhưng cấp bậc chẳng kém nhau là bao. Nếu thật sự phải phân định, chỉ còn hai cách, một là tính(**), hai là vũ khí cùng trang sức phải thêm thành.
(*)hổ khẩu: Chỗ khe ngón tay cái với ngón tay trỏ gọi là hổ khẩu(虎口). Vì thế nên bấm đốt tay tính số gọi là nhất hổ一虎.
(**)tính: cái này thì chịu. Nàng nào biết chỉ ta với.
Nhưng dù như thế, Diệp Từ cũng không định sẽ bỏ qua cơ hội giao thủ giữa hai người. Hiện tại khoảng cách giữa họ rất gần, đã ở trong vòng tám thước. Trong phạm vi này, thợ săn chẳng thể dùng cung hay nỏ, thứ duy nhất hữu dụng là vũ khí tùy thân. Diệp Từ muốn rời khỏi phạm vi này, cô không có kỹ năng nhảy lùi, cho nên không thể cấp tốc lui về phía sau hai mươi thước như Lưu Niên. Cô chỉ biết mình phải chạy thục mạng về phía sau.
Nhưng cô không ngờ rằng Lưu Niên lại tiến lên. Ở trong Vận Mệnh, tốc độ đi tới nhanh hơn tốc độ đi lùi bởi vậy mà bất luận Diệp Từ có lùi nhanh như thế nào thì Lưu Niên vẫn áp sát. Điều này làm cho cô không khỏi nhăn mày: “Anh tính làm gì đây?”
Lưu Niên nhìn Diệp Từ nhăn mày thì cười nhạt nhẽo. Thẳng thắn mà nói, khuôn mặt của Công Tử U không được xếp vào loại xinh đẹp, thậm chí mang theo một chút lãnh lẽo. Một khi gương mặt như vậy tức giận sẽ có một cảm giác khủng bố. Cũng không biết vì sao, Lưu Niên lại rất thích nhìn bộ dạng tức tối của Công Tử U. Biểu cảm như vậy tất nhiên là thú vị hơn khuôn mặt thâm trầm thường ngày của cô.
“Ái chà, chúng ta cứ đứng xa như vậy mà bắn nhau thật chẳng thú vị chút nào. Hay là chúng ta so tài cận chiến đi?” Lưu Niên đưa ra đề nghị.
Anh chắc chắn Công Tử U sẽ tức giận với đề nghị này. Dù sao cô ấy cũng không phải loại người thích làm chuyện nhàm chán. Quả nhiên, Công Tử U giận dữ. Lông mày cô ấy dương cao lên, khóe mắt đuôi lông mày đều hàm chứa sự bực bội: “Lưu Niên, não anh có vấn đề à? Tự dưng đòi cận chiến làm gì?”
“Chuyện đó không phải rất vui sao? ” Lưu Niên tựa hồ đã sớm liệu trước Diệp Từ sẽ tức giận. Anh lại chẳng thèm để tâm ngược lại rút bên hông thanh đoản kiếm sắc lẹm đâm về phía Diệp Từ không chút lưu tình.
Diệp Từ chạy trốn theo bản năng, sau khi bất ngờ đi qua, thân thủ liền rút ra bên hông đoản kiếm, đón lấy dao sắc của Lưu Niên.
“Đinh” Một tiếng va chạm của binh khí vang vọng trong khoảng không bão cát, sắc bén chọc thủng màng nhĩ. Lưu Niên cũng không vì đối thủ là Diệp Từ mà hạ thủ lưu tình, ngược lại dốc hết toàn lực Diệp Từ cũng vậy. Hai thanh vũ khí chạm vào nhau cùng một chỗ, chấn động mãnh liệt. Diệp Từ chỉ cảm thấy hổ khẩu(*) của mình run lên từng chập. Ở trong Vận Mệnh, mỗi người chơi sau khi thăng cấp đều nhận được điểm thuộc tính, nhờ chức nghiệp người đó lựa chọn mà hệ thống tự động phân phối. Lại nói, hai kẻ đồng nghiệp, đồng cấp nên điểm thuộc tính cơ bản hoàn toàn giống nhau. Nếu song phương muốn so đấu thực lực nói trắng ra là phải dựa vào trang bị cùng thao tác......
Mà trong trường hợp Diệp Từ cùng Lưu Niên, sự chênh lệch này đột nhiên trở nên rất nhỏ nhoi. Hai người họ, đồng nghiệp cấp bậc ngang ngửa, về phần sáo trang, tuy rằng không phải trang bị dùng để PVP nhưng cấp bậc chẳng kém nhau là bao. Nếu thật sự phải phân định, chỉ còn hai cách, một là tính(**), hai là vũ khí cùng trang sức phải thêm thành.
(*)hổ khẩu: Chỗ khe ngón tay cái với ngón tay trỏ gọi là hổ khẩu(虎口). Vì thế nên bấm đốt tay tính số gọi là nhất hổ一虎.
(**)tính: cái này thì chịu. Nàng nào biết chỉ ta với.
/457
|