Lưu Niên quả là rất ít nghe thấy Diệp Từ một lúc nói nhiều lời như thế, anh híp mắt nhìn Diệp Từ. Trong con mắt lóe ra tia sáng làm cho người ta không đoán ra, trên môi hiện lên đường cong của nụ cười như có như không , nhẹ nhàng nói: "Làm thế nào em không quên ?"
"Cái gì?" Lưu Niên nói với âm thanh không lớn, Diệp Từ không có nghe rõ ràng, vì vậy vội vàng lại hỏi một lần nữa.
"Không có gì." Lưu Niên thản nhiên như không thở dài một hơi, sau đó đưa tay cầm Giới Chỉ kia từ trong lòng bàn tay Diệp Từ. Nắm Giới Chỉ , anh nhìn một chút ánh đỏ rực trên nóc nhà kia: "Tôi chỉ là nói, cái Giới Chỉ này là Thần Khí vượt cấp đánh quái . Không biết lúc ở trên tay của cô thì có giúp gì được cho cô hay không?"
Diệp Từ lập tức liền nghĩ tới tình cảnh phát sinh vào lúc chính mình đánh vu y ( thầy pháp)Bố Lỗ. Nhưng mà, tại giờ này khắc này, làm thế nào cô không biết xấu hổ mà thừa nhận chuyện như vậy. Cô có hơi quay mặt qua chỗ khác, miễn cưỡng nói: "Tôi luyện cấp không chậm, cơ bản không có gặp tình huống vượt cấp đánh quái."
"A?" Lưu Niên vốn là dang nheo nheo đôi mắt, nghe thấy nói như vậy thì càng nhắm tít hơn. Anh gật đầu, cười nói: "Đúng thế. Tiểu công tử là solo vương tại đại lục phía Đông, hẳn là có biện pháp khắc chế khó khăn do vượt cấp giết quái mang đến . Làm thế nào ta sớm không nghĩ ra được đây. Còn tưởng rằng chiếc nhẫn kia vào lúc giết vu y Bố Lỗ , nhất định có thể thay thế ta giúp cô một tay. Xem ra, là ta suy nghĩ nhiều."
Diệp Từ càng quay mặt đi, thậm chí cô còn đổi thành xoay lưng, miễn cưỡng chuyển hướng đề tài với Lưu Niên: "Ôi, thời gian không còn sớm , chúng ta có lẽ tìm tòi một phen tầng thứ hai nhanh lên một chút đi." Lời của Lưu Niên nói làm cho cô có hơi không gắng gượng nổi, làm thế nào để cho anh liền nhìn thấu?
Cái tên Lưu Niên chết tiệt này, có thể hơi ngốc nghếch đi một chút hay không. Coi như không ngu ngốc, có thể làm bộ xuẩn đi một chút hay không? Loại chuyện này nói ra có thú vị lắm sao? Có hứng thú sao?
Lưu Niên đứng ở phía sau Diệp Từ , nhìn thấy bóng lưng tức giận của cô, càng cảm giác thấy thật buồn cười. Kỳ thật cái Giới Chỉ này có hữu dụng hay không khi đánh vu y Bố Lỗ công tử U thì hắn căn bản cũng không biết chút xíu nào. Chẳng qua là theo lời nói tùy tiện Công Tử U nên hắn nói một chút mà thôi. Lại thật không ngờ đúng là khiến cho mình nói chuẩn . Nhìn nàng kia bởi vì xấu hổ bóng lưng cứng quèo, Lưu Niên không nhịn được sờ sờ cái mũi. A nha, thiệt là, chính mình không có việc gì thì tán gẫu làm cái gì? Công Tử U da mặt mỏng, nếu là có trang bị khác phỏng đoán không trả nữa thì sẽ như thế nào. Thế nhưng cái này ngược lại chỉ là một cái Giới Chỉ, thật sự là làm cho người ta không thể không suy nghĩ nhiều a.
Cúi đầu lại nhìn một chút Giới Chỉ trên tay, Lưu Niên đột nhiên cảm giác được cái tên của người chế tạo thật sự là có điểm chướng mắt. Nếu như người chế tạo là chính mình thì tốt rồi. Anh cầm Giới Chỉ lên, nhẹ nhàng áp vào trên môi, liền phảng phất trong vòng tròn trống trơn kia lại như có ngón tay thon thả mảnh dẻ. Hắn thành kính mà dịu dàng hạ xuống nụ hôn. Tiếp theo, vào lúc Diệp Từ còn chưa phát hiện , anh thả chiếc Giới Chỉ kia vào trong bao bọc của mình, rồi trân trọng dè dặt cất đi.
So với tầng thứ nhất im lặng , thì tầng thứ hai có thể là náo nhiệt hơn nhiều. Có không ít Vong Linh và Thú Nhân bập bềnh trôi nổi. Còn cả một chút nô lệ Địa Tinh đã bị cai quản, chúng túm năm tụm ba đứng chung một chỗ. Nhưng mà hai người thợ săn mang theo hai con thú cưng mà muốn thu thập một đám quái như vậy thì vẫn là chuyện cực kì đơn giản. Tại bên trên cầu thang, hai người đã gặp phải một nô lệ Địa Tinh. Anh ở nơi này khống chế ngọn lửa cơ quan, hai người thành thạo liền vật ngã nó. Sau đó lại lộn trở lại đi xem cơ quan, những ngọn lửa này tựa hồ đã hoàn toàn dập tắt, nào có dáng vẻ hung thần ác sát như vừa rồi vậy
Vào lúc đang lục soát tìm tòi thi thể, Diệp Từ phát hiện từ trên người nô lệ Địa Tinh rơi xuống một món gì đó kỳ quái - Năng Lượng Hạch. Năng Lượng Hạch này so với Năng Lượng Hạch vừa rồi giao cho hai người thì rất là giống nhau. Nhưng mà, tỉ lệ cũng không được tốt như được giao trong kỳ vừa rồi. Xem ra cũng không đủ sáng, hẳn là không còn được bao nhiêu năng lượng . Mà trên giới thiệu Năng Lượng Hạch cũng chỉ là nói, đây là một vật phẩm dùng như bản sao , không thể mang theo bản sao, mặt khác không còn có giới thiệu dư thừa.
"Đây là cái gì?" Lưu Niên cũng không có tham gia hành động cùng tìm tòi thi thể , cho nên anh nhìn thấy Năng Lượng Hạch trong tay Diệp Từ thì có hơi kỳ quái. Nhưng mà từ bề ngoài và độ sáng bóng của vật kia , hắn vẫn lớn mật mà chuẩn xác đưa ra phán đoán: "Là Năng Lượng Hạch ?"
"Ừ, bản giới thiệu vật phẩm nói là bản sao điều khiển vật phẩm, không thể mang theo bản sao. Mặt khác không có giới thiệu gì. Tôi đang suy nghĩ món đồ này là dùng như thế nào?" Diệp Từ lật xem khối Năng Lượng Hạch kia từ trên xuống dưới "Nói không chừng cũng là trang bị trên chiến xa?"
Lưu Niên tiếp nhận khối Năng Lượng Hạch kia từ trong tay Diệp Từ, cẩn thận quan sát một phen: "Cái thứ này hẳn không phải là trang bị trên chiến xa . Mà so cùng hai khối trang bị cho chúng ta trên chiến xa thì khối Năng Lượng Hạch này lớn hơn, hơn nữa tỉ lệ tốt hơn, cực kì đỏ tươi. Em nhìn khối này đã có hơi lờ mờ, hẳn là không có khả năng khởi động chiến xa."
"Vậy đây là cái gì?" Diệp Từ xoay quanh thi thể nô lệ Địa Tinh cả tứ phía rồi nhìn một chút, cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì: "Nơi này tựa hồ tịnh không hề phát hiện thứ có khả năng khởi động Cơ Giới, rốt cuộc sẽ không là thứ gì khiến chúng ta trao đổi trang bị được."
"Hì hì, nên là như vậy thì đúng là được rồi." Lưu Niên ném khối Năng Lượng Hạch trong tay cho Diệp Từ, bắt đầu tiếp tục đi tới phía trước: "Cho dù nó là cái gì, trước thu hoạch đã. Chúng ta tiếp tục đi về phía trước để nhìn một chút. Nói không chừng sẽ có phát hiện gì đó."
Hai người dè dặt đi lại tại tầng thứ hai , đã gặp thêm vài ba Vong Linh và Thú Nhân trôi nổi, nhưng mà cũng không có vật gì vậy rơi xuống.
"Hình như không có thấy Cơ Giới." Diệp Từ nện cho vỡ vụn toàn bộ cái rương, ngăn tủ dọc đường , chính là lại vẫn đều không hề nhìn thấy Cơ Giới gì.
"Đừng có gấp, từ từ tìm, nếu đã có thể xuất hiện Năng Lượng Hạch, liền nhất định nói rõ nó có chỗ sử dụng ." So sánh với khởi Diệp Từ nóng nảy sốt ruột, Lưu Niên lại có vẻ bình tĩnh hơn nhiều. Kỳ thật, kiểu tâm tình nóng nảy như vậy rất ít xuất hiện ở Diệp Từ . Chính là không biết tại sao, từ sau khi vừa rồi thảo luận vấn đề Giới Chỉ kia, trong lòng của cô luôn bất an. Hiện tại thậm chí cô có điểm hối hận, không có việc gì thì lại đem trả Giới Chỉ. Dù sao nhìn ra Lưu Niên này cũng không thiếu trang bị, chính mình hà tất đem trả Giới Chỉ kia lại cho hắn. Dù sao đó là chiến lợi phẩm chính mình thu được , hiện tại bức thiết trả lại cho hắn thì phải xét xem đã xảy ra chuyện gì?
Trong lòng càng nghĩ như vậy, lại càng là không bình tĩnh nổi. Bụng dạ phảng phất có một cơn tức giận nôn nóng đang không ngừng toát ra, thiêu cháy tất cả tâm tình của cô. Chính là lại không có không có biện pháp nói ra thành lời, chỉ có thể đem trút hết toàn bộ tất cả cơn tức giận vào trong chiến đấu.
Lưu Niên nhìn thấy vẻ mặt không bình tĩnh lắm của Diệp Từ , nhìn thấy cô tung ra sát chiêu đối với tất cả quái vật , thì chỉ giữ nụ cười thấp thoáng mà cũng không nói điều gì. Đúng vào lúc này anh tuyệt đối sẽ không chủ động đi gây khó chịu với Công Tử U . Mặc dù điệu bộ này của Công Tử U làm hắn sẽ rất sung sướng, nhưng mà, nhìn mặt Công Tử U kia đã càng ngày càng đen , anh sờ sờ cái mũi ,cảm giác được chính mình có lẽ thành thật hơn một chút thì tương đối tốt hơn.
Có một số việc không thể khẩn cấp, trước khi không có tiến triển, nếu có thể duy trì đồng đội phối hợp tốt thì chính là tiến triển tốt nhất.
Đột nhiên, phía trước xuất hiện một ánh lửa nhỏ, Diệp Từ vẫn còn đang cúi đầu xông lên phía trước, Lưu Niên vội vàng một tay kéo cô lại.
Diệp Từ ngẩng đầu kỳ quái liếc mắt nhìn Lưu Niên, lại bị Lưu Niên lôi kéo trốn đằng sau một cái cột diện, hắn hạ thấp âm thanh nói: "Phía trước hẳn là có mai phục."
Diệp Từ thò đầu ra nhìn một phen, chỉ thấy ở chỗ cách hơn hai mươi thước, có một con Địa Tinh mặc quần áo không đồng bộ đang ngồi ở trên mặt một cái rương gỗ. Trước mặt nó đốt một đống lửa, ở trên đống lửa đang lúc nướng một con thỏ, những giọt mỡ xèo xèo kia từ trên mình con thỏ nhỏ xuống, tỏa ra mùi thơm mê người.
Lão Tứ và Tiểu Ngũ rõ ràng là không chịu được cám dỗ như vậy, hai người đi theo phía sau Lưu Niên và Diệp Từ không ngừng xôn xao, hận không thể lập tức liền xông lên đối phó con Địa Tinh này, sau đó nuốt ăn vào bụng con thỏ trên đống lửa kia . Chỉ là, Lưu Niên và Diệp Từ án binh bất động khiến bọn họ coi như lại sốt ruột cũng không thể xông lên, chỉ có thể nôn nóng đi theo phía sau hai người mà không ngừng rầm rì.
Diệp Từ đều còn chưa dò xét kỹ địch tình, âm thanh rầm rì của lão Tứ và Tiểu Ngũ liền đưa tới một Vong Linh và một Thú Nhân tuần tra binh vây quanh. Công kích của tuần tra binh rõ ràng so với tán binh bình thường thì mạnh hơn nhiều lắm. Đáng ghét hơn chính là , Thú Nhân tuần tra binh là cung tiễn thủ, Vong Linh tuần tra binh là pháp hệ nghề nghiệp. Cả hai loại tuần tra binh tầm xa này đều là chuyên môn đánh tầm xa. Một kẻ vật lý một tên ma pháp, nhưng đánh ở trên người thì thật sự có hơi đau.
Diệp Từ và Lưu Niên hiện tại cũng chính là không để ý tới chuyện tiếp tục quan sát con Địa Tinh đơn độc kia nữa , chỉ có thể đàu tiên giải quyết nguy cơ trước mắt mới được. Chỉ huy hai kẻ đầu sỏ gây nên tai họa xông lên vào vòng vây hai tên tuần tra binh, Diệp Từ và Lưu Niên ở phía sau không ngừng quay cuồng né tránh mũi tên và ma pháp đối phương phóng tới được, nhanh chóng liền đối phó hai vị nầy . Thế nhưng thật không ngờ chính là, Vong Linh tuần tra binh trước khi tử vong lại vọt tới Địa Tinh cách đó không xa . Mặc dù đang trên đường đi liền bị Diệp Từ và Lưu Niên dùng kỹ năng đánh gục, thế mà nó vẫn phát ra âm thanh chói tai. Âm thanh này khiến cho Địa Tinh chú ý.
"Nguy rồi, bị phát hiện !" Diệp Từ trong lòng lo lắng. Cô cũng không kịp làm gì khác, lập tức chỉ huy lão Tứ xông lên chắn Địa Tinh kia đang vọt tới. Nhưng mà, cô cũng không căng thẳng, dù sao Địa Tinh kia chỉ có một mình. Đối diện với chính mình và Lưu Niên lại thêm hai con thú cưng, thật sự là không tính là uy hiếp gì. Mà Lưu Niên thì đi theo phía sau Diệp Từ cũng đồng dạng chạy ra nghênh đón Địa Tinh kia đang phi tới. Nhưng mà, trong quá trình lao tới, hắn lấy ra một trinh sát thuật dò xét trên người Địa Tinh. Vừa nhìn thấy cái tên của Địa Tinh, trong lòng hắn cũng trở nên nặng trĩu.
"Không tốt, giết chết cái tên địa tinh nhanh lên một chút ! Hắn sẽ cảnh báo!" Lưu Niên vừa nói vừa chỉ huy Tiểu Ngũ xông lên đi, còn kỹ năng thương tổn cao trong tay mình không ngường ném tới trên người Địa Tinh!
Diệp Từ nghe thấy Lưu Niên nhắc nhở, vội vàng cũng lấy ra trinh sát thuật quét tới Địa Tinh kia.
Địa Tinh cảnh báo: cấp 60, huyết lượng 30000.
Đây chỉ là một con quái thú bình thường. THế nhưng nó lại sở hữu kỹ năng không người nào có. Đó chính là phát ra cảnh báo, do đó chiêu tập đại lượng quái vật. Bất kể là ở trong bản sao hay tại dã ngoại, kỳ thật loại quái vật này là ghét nhất. Nếu như phối hợp không tốt, thì rất dễ dàng bị đám quái vật thuộc hạ diệt cả đội.
Mà cái tên địa tinh cảnh báo này sau khi nghe thấy tiếng gọi chói tai của Vong Linh, nó không có bất cứ do dự nào, lập tức nhảy dựng lên, liền lao tới bên cạnh một cái chuông Cơ Giới thật lớn. Nó vươn tay ấn lên một cái núta màu đỏ . Cho đến lúc này Diệp Từ mới phát hiện ra cái chuông Cơ Giới kia ẩn náu bên trên địa tinh cảnh báo . Nó che giấu vô cùng tốt, nếu như không quan sát cẩn thận , căn bản là không nhận ra được!
"Trời ạ!" Diệp Từ nhìn thấy địa tinh cảnh báo vươn tới cái nút chụp kia, thì hàm răng gắt gao cắn chặt cũng không nhịn được phun ra lời mắng chửi người. Còn kỹ năng trong tay phóng ra càng nhanh hơn . Trị số đả thương của thợ săn kỳ thật chủ yếu là dựa vào công kích đột phát. Hai kỹ năng đả thương đỉnh cao của thợ săn kỳ thật là phi thường đáng sợ. Nhưng mà, coi như hiện tại đả thương có đáng sợ đến đâu thì vẫn còn là có hơi chậm. Chỉ vì so sánh chậm hơn không đếm vài phần mười giây , Lưu Niên và Diệp Từ vẫn không vượt qua tên Địa Tinh cảnh báo ấn nút cảnh báo trước khi giết chết được nó. Cứ thế nhìn thấy nó sau khi đè xuống cái nút cảnh báo mới chịu ngã xuống.
Nếu như nói quái vật cũng là có cảm tình, như vậy Diệp Từ nghĩ rằng, cô tuyệt đối ở trước lúc tên địa tinh cảnh báo này ngã xuống, ở trong ánh mắt của hắn cô nhìn thấy nụ cười trào phúng. Nụ cười kia tựa hồ muốn nói, đã chết một mình ta còn kéo theo ngàn vạn người khác nữa.
Đây thật không phải là một dự cảm tốt, âm thanh Cơ Giới bén nhọn mà chói tai lập tức vang lên tại tầng thứ hai hoàng cung. Nương theo tiếng cảnh báo này, cũng không biết từ địa phương nào đột nhiên liền lao tới rất nhiều người Cơ Giới. Mặc dù trên thân thể bọn chúng đều tỏa ra khói đặc, thậm chí có không ít đều xiêu vẹo lảo đảo hình như là sắp hỏng. Thế nhưng bọn chúng bắt đầu hành động lại đều luôn hợp lý, lấy thế từ hai bên bọc đánh vây công , liền xông về hướng tới Diệp Từ và Lưu Niên!
"Phóng bẫy rập, không nên để bị bảo vây tiêu diệt!" Vào lúc Lưu Niên nói như vậy , Diệp Từ đã liền xông ra ngoài. Kỳ thật, khi mà Lưu Niên bắt đầu nói, thì điều hắn nghĩ đến, Diệp Từ cũng đã nghĩ tới. Đối với thợ săn đồng dạng tinh thông SOLO, đồng dạng am hiểu cách xử lý nguy cơ mà nói. Trong thời gian ngắn ngủi nhất phán đoán ra bản thân nên làm cái gì ,chẳng khác nào vào thời khắc nguy hiểm nhất tìm được cho mình cơ hội sinh tồn lớn nhất.
Hai người quá mức với giống nhau, có đôi khi giống như là đang soi gương, liền ví dụ như hiện tại. Nếu như là có người đứng một bên quay lại cảnh Diệp Từ và Lưu Niên đều đặt bẫy rập, thả ra thú cưng cùng với một loạt động tác công kích , e rằng ngay cả hai người đều sẽ thán phục không thôi. Hai người kia thật giống như tại hai bên hư thực ảo cảnh ở trước gương, động tác đặc biệt nhất trí, ý thức cực kỳ nghĩ thông suốt, tuyệt đối không lãng phí từng phút từng giây vào lúc không được phép lãng phí. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi nhất đã khống chế được cơ bản quang cảnh lộn xộn, sau đó đánh gục mỗi tên Cơ Giới đang xông tới bao vậy công kích hai người.
Cả quá trình hoàn mỹ không tỳ vết, lưu loát đến làm cho người ta nhìn thấy thật tuyệt vời.
Đây sẽ là chỗ khác biệt giữa người chơi đỉnh cao và người chơi bình thường. Người chơi bình thường làm nhiệm vụ, trên bản sao cũng không cho người cảm giác khác thường, nhìn thấy video của bọn họ, kỳ thật thật giống như đang nhìn tự mình làm nhiệm vụ , thậm chí ít nhiều có hơi buồn tẻ và chán ngán. Chính là, nhìn người chơi đỉnh cao thao tác hoặc là xem video bản sao , thì hoàn toàn là hai cảm giác. Có đôi khi nhìn thấy động tác lưu loát , hoàn mỹ thao tác của bọn họ, thật giống như là đang nhìn quang cảnh bị đỉnh cao chi phối , từng chi tiết đều táng đởm kinh hồn, mỗi một phân đoạn đều làm cho người ta trông thật tuyệt vời, cực kỳ say sưa mà hô to đã nghiền.
Mặc dù số lượng đối thủ rất nhiều, nhưng mà, cái này đối với hai người cũng sớm đã làm quen tình huống nguy hiểm như vậy phát sinh mà nói, cũng không coi là việc gì khó. Cả quá trình, bọn họ cũng không nói quá một câu. Chính là, thật giống như là đã sớm thu xếp xong xuôi, bọn họ đưa lưng về phía đối phương, chỉ lo thanh lý kẻ địch trước mặt mình.
Tại lúc bình thường, hai người này, một người lệ thuộc đại lục phía Đông, một người khác, thì lệ thuộc đại lục phía Tây, quan hệ của bọn họ là đối địch. Làm một người chơi đỉnh cao , tuyệt đối sẽ không tự giao phía sau lưng của mình cho kẻ địch. Đây là tri thức phổ thông mà mỗi một người tham gia trò chơi, tại ngày thứ nhất tiến vào trò chơi nên học thuộc lòng . Chính là, vào hôm nay, hai người kia, vẫn là một người lệ thuộc đại lục phía Đông , một người khác, lệ thuộc đại lục phía Tây như cũ. Bọn họ cũng là sống nương tựa lẫn nhau ở trong bản sao này . Điều duy nhất, tạm thời chỉ có thể tin tưởng đồng đội.
Giao phía sau lưng cho đồng đội, điều này đồng dạng cũng là tri thức phổ thông mà mỗi một người chơi nên học xong khi tiến vào trò chơi ngày thứ nhất.
Diệp Từ vừa công kích người Cơ Giới trước mặt , vừa không nhịn được nghĩ rằng, vận mệnh thật sự là một thứ kỳ diệu . Nàng cả đời này đều không hề nghĩ tới sẽ tự giao phía sau lưng mình, sẽ đem tính mạng của mình, sẽ trao an toàn giao tính mạng của mình cho một người chơi hoàn toàn đối địch , sẽ giao cho Lưu Niên. Thế nhưng, chuyện này ngược lại liền xảy ra.
Cô nhớ ra lời của mình đã nói , câu nói anh đã thốt lên vào cái đêm trăng sáng như gương kia.
Anh nói, tin tưởng cũng không phải một loại thiên phú bẩm sinh, mà là một loại kỹ năng cần phải học tập. Như vậy bây giờ là cô đang học tập kỹ năng, hay là đang bị vận mệnh cưỡng chế đi học tập kỹ năng này đây? Cô không thể nào biết được, chính là, không biết tại sao, giờ này khắc này, nội tâm của cô là bình tĩnh, đó là một loại cảm giác đã lâu không gặp .
Lần trước có được sự bình tĩnh và yên ổn như vậy là vào lúc nào, Diệp Từ thậm chí đã không nhớ rõ .
Vận mệnh thật sự là biết trêu cợt người.
Diệp Từ không nhịn được cười nhạo chính mình, vào lúc cô bắt đầu học tập cái gì là tín nhiệm , đối tượng thứ nhất đối mặt phải tin tưởng lại là kẻ địch trường kỳ. Trên thế giới còn có cái gì so với điều này càng trào phúng hơn đây?
Bởi vì quái vật bên chỗ Lưu Niên so với Diệp Từ bên này ít hơn một hai con, cho nên đến lúc Lưu Niên thanh lý xong bên phía mình, Diệp Từ còn không có diệt hết. Vì vậy Lưu Niên không chút do dự xoay người bắt đầu trợ giúp Diệp Từ thanh lý, anh đứng ở bên người Diệp Từ , trương cung ra, bắn tên đi, lại rút ra một mũi tên nữa, đặt lên trên dây cung, lại trương cung ra, lại bắn tên. Động tác hoàn mỹ như vậy, lưu loát như vậy , khiến Diệp Từ đứng ở bên cạnh anh thậm chí có thể nghe thấy tiếng ông ông do dây cung run rẩy phát ra .
Cùng với một mũi tên cuối cùng , sau khi xen lẫn tiếng rít bén nhọn phóng về phía một người Cơ Giới cuối cùng, tầng hai hoàng cung rốt cuộc khôi phục sự yên tĩnh vốn có . Lưu Niên thu cung lại, nhìn Diệp Từ mỉm cười: "Tiểu Công Tử, đi thu thập chiến lợi phẩm đi."
Diệp Từ quay đầu lại, nhìn thấy nét tươi cười kia trên mặt Lưu Niên rạng rỡ như hoa đào, tâm tình cũng dần dần trở nên khá hơn một chút. Cho dù nhiều ân ân oán oán như vậy , cho dù nhiều gút mắt lợi ích như vậy , nhưng rõ ràng là người trước mặt này mà nói, hắn là một đồng đội đáng giá tin cậy.
Thậm chí có vẻ trong nháy mắt như vậy , Diệp Từ cảm giác được, Apsalom thu xếp Lưu Niên đến đi theo chính mình, điều này bản thân chính là một chuyện vô cùng tốt . Vô cùng tốt, vô cùng tốt
"Cái gì?" Lưu Niên nói với âm thanh không lớn, Diệp Từ không có nghe rõ ràng, vì vậy vội vàng lại hỏi một lần nữa.
"Không có gì." Lưu Niên thản nhiên như không thở dài một hơi, sau đó đưa tay cầm Giới Chỉ kia từ trong lòng bàn tay Diệp Từ. Nắm Giới Chỉ , anh nhìn một chút ánh đỏ rực trên nóc nhà kia: "Tôi chỉ là nói, cái Giới Chỉ này là Thần Khí vượt cấp đánh quái . Không biết lúc ở trên tay của cô thì có giúp gì được cho cô hay không?"
Diệp Từ lập tức liền nghĩ tới tình cảnh phát sinh vào lúc chính mình đánh vu y ( thầy pháp)Bố Lỗ. Nhưng mà, tại giờ này khắc này, làm thế nào cô không biết xấu hổ mà thừa nhận chuyện như vậy. Cô có hơi quay mặt qua chỗ khác, miễn cưỡng nói: "Tôi luyện cấp không chậm, cơ bản không có gặp tình huống vượt cấp đánh quái."
"A?" Lưu Niên vốn là dang nheo nheo đôi mắt, nghe thấy nói như vậy thì càng nhắm tít hơn. Anh gật đầu, cười nói: "Đúng thế. Tiểu công tử là solo vương tại đại lục phía Đông, hẳn là có biện pháp khắc chế khó khăn do vượt cấp giết quái mang đến . Làm thế nào ta sớm không nghĩ ra được đây. Còn tưởng rằng chiếc nhẫn kia vào lúc giết vu y Bố Lỗ , nhất định có thể thay thế ta giúp cô một tay. Xem ra, là ta suy nghĩ nhiều."
Diệp Từ càng quay mặt đi, thậm chí cô còn đổi thành xoay lưng, miễn cưỡng chuyển hướng đề tài với Lưu Niên: "Ôi, thời gian không còn sớm , chúng ta có lẽ tìm tòi một phen tầng thứ hai nhanh lên một chút đi." Lời của Lưu Niên nói làm cho cô có hơi không gắng gượng nổi, làm thế nào để cho anh liền nhìn thấu?
Cái tên Lưu Niên chết tiệt này, có thể hơi ngốc nghếch đi một chút hay không. Coi như không ngu ngốc, có thể làm bộ xuẩn đi một chút hay không? Loại chuyện này nói ra có thú vị lắm sao? Có hứng thú sao?
Lưu Niên đứng ở phía sau Diệp Từ , nhìn thấy bóng lưng tức giận của cô, càng cảm giác thấy thật buồn cười. Kỳ thật cái Giới Chỉ này có hữu dụng hay không khi đánh vu y Bố Lỗ công tử U thì hắn căn bản cũng không biết chút xíu nào. Chẳng qua là theo lời nói tùy tiện Công Tử U nên hắn nói một chút mà thôi. Lại thật không ngờ đúng là khiến cho mình nói chuẩn . Nhìn nàng kia bởi vì xấu hổ bóng lưng cứng quèo, Lưu Niên không nhịn được sờ sờ cái mũi. A nha, thiệt là, chính mình không có việc gì thì tán gẫu làm cái gì? Công Tử U da mặt mỏng, nếu là có trang bị khác phỏng đoán không trả nữa thì sẽ như thế nào. Thế nhưng cái này ngược lại chỉ là một cái Giới Chỉ, thật sự là làm cho người ta không thể không suy nghĩ nhiều a.
Cúi đầu lại nhìn một chút Giới Chỉ trên tay, Lưu Niên đột nhiên cảm giác được cái tên của người chế tạo thật sự là có điểm chướng mắt. Nếu như người chế tạo là chính mình thì tốt rồi. Anh cầm Giới Chỉ lên, nhẹ nhàng áp vào trên môi, liền phảng phất trong vòng tròn trống trơn kia lại như có ngón tay thon thả mảnh dẻ. Hắn thành kính mà dịu dàng hạ xuống nụ hôn. Tiếp theo, vào lúc Diệp Từ còn chưa phát hiện , anh thả chiếc Giới Chỉ kia vào trong bao bọc của mình, rồi trân trọng dè dặt cất đi.
So với tầng thứ nhất im lặng , thì tầng thứ hai có thể là náo nhiệt hơn nhiều. Có không ít Vong Linh và Thú Nhân bập bềnh trôi nổi. Còn cả một chút nô lệ Địa Tinh đã bị cai quản, chúng túm năm tụm ba đứng chung một chỗ. Nhưng mà hai người thợ săn mang theo hai con thú cưng mà muốn thu thập một đám quái như vậy thì vẫn là chuyện cực kì đơn giản. Tại bên trên cầu thang, hai người đã gặp phải một nô lệ Địa Tinh. Anh ở nơi này khống chế ngọn lửa cơ quan, hai người thành thạo liền vật ngã nó. Sau đó lại lộn trở lại đi xem cơ quan, những ngọn lửa này tựa hồ đã hoàn toàn dập tắt, nào có dáng vẻ hung thần ác sát như vừa rồi vậy
Vào lúc đang lục soát tìm tòi thi thể, Diệp Từ phát hiện từ trên người nô lệ Địa Tinh rơi xuống một món gì đó kỳ quái - Năng Lượng Hạch. Năng Lượng Hạch này so với Năng Lượng Hạch vừa rồi giao cho hai người thì rất là giống nhau. Nhưng mà, tỉ lệ cũng không được tốt như được giao trong kỳ vừa rồi. Xem ra cũng không đủ sáng, hẳn là không còn được bao nhiêu năng lượng . Mà trên giới thiệu Năng Lượng Hạch cũng chỉ là nói, đây là một vật phẩm dùng như bản sao , không thể mang theo bản sao, mặt khác không còn có giới thiệu dư thừa.
"Đây là cái gì?" Lưu Niên cũng không có tham gia hành động cùng tìm tòi thi thể , cho nên anh nhìn thấy Năng Lượng Hạch trong tay Diệp Từ thì có hơi kỳ quái. Nhưng mà từ bề ngoài và độ sáng bóng của vật kia , hắn vẫn lớn mật mà chuẩn xác đưa ra phán đoán: "Là Năng Lượng Hạch ?"
"Ừ, bản giới thiệu vật phẩm nói là bản sao điều khiển vật phẩm, không thể mang theo bản sao. Mặt khác không có giới thiệu gì. Tôi đang suy nghĩ món đồ này là dùng như thế nào?" Diệp Từ lật xem khối Năng Lượng Hạch kia từ trên xuống dưới "Nói không chừng cũng là trang bị trên chiến xa?"
Lưu Niên tiếp nhận khối Năng Lượng Hạch kia từ trong tay Diệp Từ, cẩn thận quan sát một phen: "Cái thứ này hẳn không phải là trang bị trên chiến xa . Mà so cùng hai khối trang bị cho chúng ta trên chiến xa thì khối Năng Lượng Hạch này lớn hơn, hơn nữa tỉ lệ tốt hơn, cực kì đỏ tươi. Em nhìn khối này đã có hơi lờ mờ, hẳn là không có khả năng khởi động chiến xa."
"Vậy đây là cái gì?" Diệp Từ xoay quanh thi thể nô lệ Địa Tinh cả tứ phía rồi nhìn một chút, cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì: "Nơi này tựa hồ tịnh không hề phát hiện thứ có khả năng khởi động Cơ Giới, rốt cuộc sẽ không là thứ gì khiến chúng ta trao đổi trang bị được."
"Hì hì, nên là như vậy thì đúng là được rồi." Lưu Niên ném khối Năng Lượng Hạch trong tay cho Diệp Từ, bắt đầu tiếp tục đi tới phía trước: "Cho dù nó là cái gì, trước thu hoạch đã. Chúng ta tiếp tục đi về phía trước để nhìn một chút. Nói không chừng sẽ có phát hiện gì đó."
Hai người dè dặt đi lại tại tầng thứ hai , đã gặp thêm vài ba Vong Linh và Thú Nhân trôi nổi, nhưng mà cũng không có vật gì vậy rơi xuống.
"Hình như không có thấy Cơ Giới." Diệp Từ nện cho vỡ vụn toàn bộ cái rương, ngăn tủ dọc đường , chính là lại vẫn đều không hề nhìn thấy Cơ Giới gì.
"Đừng có gấp, từ từ tìm, nếu đã có thể xuất hiện Năng Lượng Hạch, liền nhất định nói rõ nó có chỗ sử dụng ." So sánh với khởi Diệp Từ nóng nảy sốt ruột, Lưu Niên lại có vẻ bình tĩnh hơn nhiều. Kỳ thật, kiểu tâm tình nóng nảy như vậy rất ít xuất hiện ở Diệp Từ . Chính là không biết tại sao, từ sau khi vừa rồi thảo luận vấn đề Giới Chỉ kia, trong lòng của cô luôn bất an. Hiện tại thậm chí cô có điểm hối hận, không có việc gì thì lại đem trả Giới Chỉ. Dù sao nhìn ra Lưu Niên này cũng không thiếu trang bị, chính mình hà tất đem trả Giới Chỉ kia lại cho hắn. Dù sao đó là chiến lợi phẩm chính mình thu được , hiện tại bức thiết trả lại cho hắn thì phải xét xem đã xảy ra chuyện gì?
Trong lòng càng nghĩ như vậy, lại càng là không bình tĩnh nổi. Bụng dạ phảng phất có một cơn tức giận nôn nóng đang không ngừng toát ra, thiêu cháy tất cả tâm tình của cô. Chính là lại không có không có biện pháp nói ra thành lời, chỉ có thể đem trút hết toàn bộ tất cả cơn tức giận vào trong chiến đấu.
Lưu Niên nhìn thấy vẻ mặt không bình tĩnh lắm của Diệp Từ , nhìn thấy cô tung ra sát chiêu đối với tất cả quái vật , thì chỉ giữ nụ cười thấp thoáng mà cũng không nói điều gì. Đúng vào lúc này anh tuyệt đối sẽ không chủ động đi gây khó chịu với Công Tử U . Mặc dù điệu bộ này của Công Tử U làm hắn sẽ rất sung sướng, nhưng mà, nhìn mặt Công Tử U kia đã càng ngày càng đen , anh sờ sờ cái mũi ,cảm giác được chính mình có lẽ thành thật hơn một chút thì tương đối tốt hơn.
Có một số việc không thể khẩn cấp, trước khi không có tiến triển, nếu có thể duy trì đồng đội phối hợp tốt thì chính là tiến triển tốt nhất.
Đột nhiên, phía trước xuất hiện một ánh lửa nhỏ, Diệp Từ vẫn còn đang cúi đầu xông lên phía trước, Lưu Niên vội vàng một tay kéo cô lại.
Diệp Từ ngẩng đầu kỳ quái liếc mắt nhìn Lưu Niên, lại bị Lưu Niên lôi kéo trốn đằng sau một cái cột diện, hắn hạ thấp âm thanh nói: "Phía trước hẳn là có mai phục."
Diệp Từ thò đầu ra nhìn một phen, chỉ thấy ở chỗ cách hơn hai mươi thước, có một con Địa Tinh mặc quần áo không đồng bộ đang ngồi ở trên mặt một cái rương gỗ. Trước mặt nó đốt một đống lửa, ở trên đống lửa đang lúc nướng một con thỏ, những giọt mỡ xèo xèo kia từ trên mình con thỏ nhỏ xuống, tỏa ra mùi thơm mê người.
Lão Tứ và Tiểu Ngũ rõ ràng là không chịu được cám dỗ như vậy, hai người đi theo phía sau Lưu Niên và Diệp Từ không ngừng xôn xao, hận không thể lập tức liền xông lên đối phó con Địa Tinh này, sau đó nuốt ăn vào bụng con thỏ trên đống lửa kia . Chỉ là, Lưu Niên và Diệp Từ án binh bất động khiến bọn họ coi như lại sốt ruột cũng không thể xông lên, chỉ có thể nôn nóng đi theo phía sau hai người mà không ngừng rầm rì.
Diệp Từ đều còn chưa dò xét kỹ địch tình, âm thanh rầm rì của lão Tứ và Tiểu Ngũ liền đưa tới một Vong Linh và một Thú Nhân tuần tra binh vây quanh. Công kích của tuần tra binh rõ ràng so với tán binh bình thường thì mạnh hơn nhiều lắm. Đáng ghét hơn chính là , Thú Nhân tuần tra binh là cung tiễn thủ, Vong Linh tuần tra binh là pháp hệ nghề nghiệp. Cả hai loại tuần tra binh tầm xa này đều là chuyên môn đánh tầm xa. Một kẻ vật lý một tên ma pháp, nhưng đánh ở trên người thì thật sự có hơi đau.
Diệp Từ và Lưu Niên hiện tại cũng chính là không để ý tới chuyện tiếp tục quan sát con Địa Tinh đơn độc kia nữa , chỉ có thể đàu tiên giải quyết nguy cơ trước mắt mới được. Chỉ huy hai kẻ đầu sỏ gây nên tai họa xông lên vào vòng vây hai tên tuần tra binh, Diệp Từ và Lưu Niên ở phía sau không ngừng quay cuồng né tránh mũi tên và ma pháp đối phương phóng tới được, nhanh chóng liền đối phó hai vị nầy . Thế nhưng thật không ngờ chính là, Vong Linh tuần tra binh trước khi tử vong lại vọt tới Địa Tinh cách đó không xa . Mặc dù đang trên đường đi liền bị Diệp Từ và Lưu Niên dùng kỹ năng đánh gục, thế mà nó vẫn phát ra âm thanh chói tai. Âm thanh này khiến cho Địa Tinh chú ý.
"Nguy rồi, bị phát hiện !" Diệp Từ trong lòng lo lắng. Cô cũng không kịp làm gì khác, lập tức chỉ huy lão Tứ xông lên chắn Địa Tinh kia đang vọt tới. Nhưng mà, cô cũng không căng thẳng, dù sao Địa Tinh kia chỉ có một mình. Đối diện với chính mình và Lưu Niên lại thêm hai con thú cưng, thật sự là không tính là uy hiếp gì. Mà Lưu Niên thì đi theo phía sau Diệp Từ cũng đồng dạng chạy ra nghênh đón Địa Tinh kia đang phi tới. Nhưng mà, trong quá trình lao tới, hắn lấy ra một trinh sát thuật dò xét trên người Địa Tinh. Vừa nhìn thấy cái tên của Địa Tinh, trong lòng hắn cũng trở nên nặng trĩu.
"Không tốt, giết chết cái tên địa tinh nhanh lên một chút ! Hắn sẽ cảnh báo!" Lưu Niên vừa nói vừa chỉ huy Tiểu Ngũ xông lên đi, còn kỹ năng thương tổn cao trong tay mình không ngường ném tới trên người Địa Tinh!
Diệp Từ nghe thấy Lưu Niên nhắc nhở, vội vàng cũng lấy ra trinh sát thuật quét tới Địa Tinh kia.
Địa Tinh cảnh báo: cấp 60, huyết lượng 30000.
Đây chỉ là một con quái thú bình thường. THế nhưng nó lại sở hữu kỹ năng không người nào có. Đó chính là phát ra cảnh báo, do đó chiêu tập đại lượng quái vật. Bất kể là ở trong bản sao hay tại dã ngoại, kỳ thật loại quái vật này là ghét nhất. Nếu như phối hợp không tốt, thì rất dễ dàng bị đám quái vật thuộc hạ diệt cả đội.
Mà cái tên địa tinh cảnh báo này sau khi nghe thấy tiếng gọi chói tai của Vong Linh, nó không có bất cứ do dự nào, lập tức nhảy dựng lên, liền lao tới bên cạnh một cái chuông Cơ Giới thật lớn. Nó vươn tay ấn lên một cái núta màu đỏ . Cho đến lúc này Diệp Từ mới phát hiện ra cái chuông Cơ Giới kia ẩn náu bên trên địa tinh cảnh báo . Nó che giấu vô cùng tốt, nếu như không quan sát cẩn thận , căn bản là không nhận ra được!
"Trời ạ!" Diệp Từ nhìn thấy địa tinh cảnh báo vươn tới cái nút chụp kia, thì hàm răng gắt gao cắn chặt cũng không nhịn được phun ra lời mắng chửi người. Còn kỹ năng trong tay phóng ra càng nhanh hơn . Trị số đả thương của thợ săn kỳ thật chủ yếu là dựa vào công kích đột phát. Hai kỹ năng đả thương đỉnh cao của thợ săn kỳ thật là phi thường đáng sợ. Nhưng mà, coi như hiện tại đả thương có đáng sợ đến đâu thì vẫn còn là có hơi chậm. Chỉ vì so sánh chậm hơn không đếm vài phần mười giây , Lưu Niên và Diệp Từ vẫn không vượt qua tên Địa Tinh cảnh báo ấn nút cảnh báo trước khi giết chết được nó. Cứ thế nhìn thấy nó sau khi đè xuống cái nút cảnh báo mới chịu ngã xuống.
Nếu như nói quái vật cũng là có cảm tình, như vậy Diệp Từ nghĩ rằng, cô tuyệt đối ở trước lúc tên địa tinh cảnh báo này ngã xuống, ở trong ánh mắt của hắn cô nhìn thấy nụ cười trào phúng. Nụ cười kia tựa hồ muốn nói, đã chết một mình ta còn kéo theo ngàn vạn người khác nữa.
Đây thật không phải là một dự cảm tốt, âm thanh Cơ Giới bén nhọn mà chói tai lập tức vang lên tại tầng thứ hai hoàng cung. Nương theo tiếng cảnh báo này, cũng không biết từ địa phương nào đột nhiên liền lao tới rất nhiều người Cơ Giới. Mặc dù trên thân thể bọn chúng đều tỏa ra khói đặc, thậm chí có không ít đều xiêu vẹo lảo đảo hình như là sắp hỏng. Thế nhưng bọn chúng bắt đầu hành động lại đều luôn hợp lý, lấy thế từ hai bên bọc đánh vây công , liền xông về hướng tới Diệp Từ và Lưu Niên!
"Phóng bẫy rập, không nên để bị bảo vây tiêu diệt!" Vào lúc Lưu Niên nói như vậy , Diệp Từ đã liền xông ra ngoài. Kỳ thật, khi mà Lưu Niên bắt đầu nói, thì điều hắn nghĩ đến, Diệp Từ cũng đã nghĩ tới. Đối với thợ săn đồng dạng tinh thông SOLO, đồng dạng am hiểu cách xử lý nguy cơ mà nói. Trong thời gian ngắn ngủi nhất phán đoán ra bản thân nên làm cái gì ,chẳng khác nào vào thời khắc nguy hiểm nhất tìm được cho mình cơ hội sinh tồn lớn nhất.
Hai người quá mức với giống nhau, có đôi khi giống như là đang soi gương, liền ví dụ như hiện tại. Nếu như là có người đứng một bên quay lại cảnh Diệp Từ và Lưu Niên đều đặt bẫy rập, thả ra thú cưng cùng với một loạt động tác công kích , e rằng ngay cả hai người đều sẽ thán phục không thôi. Hai người kia thật giống như tại hai bên hư thực ảo cảnh ở trước gương, động tác đặc biệt nhất trí, ý thức cực kỳ nghĩ thông suốt, tuyệt đối không lãng phí từng phút từng giây vào lúc không được phép lãng phí. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi nhất đã khống chế được cơ bản quang cảnh lộn xộn, sau đó đánh gục mỗi tên Cơ Giới đang xông tới bao vậy công kích hai người.
Cả quá trình hoàn mỹ không tỳ vết, lưu loát đến làm cho người ta nhìn thấy thật tuyệt vời.
Đây sẽ là chỗ khác biệt giữa người chơi đỉnh cao và người chơi bình thường. Người chơi bình thường làm nhiệm vụ, trên bản sao cũng không cho người cảm giác khác thường, nhìn thấy video của bọn họ, kỳ thật thật giống như đang nhìn tự mình làm nhiệm vụ , thậm chí ít nhiều có hơi buồn tẻ và chán ngán. Chính là, nhìn người chơi đỉnh cao thao tác hoặc là xem video bản sao , thì hoàn toàn là hai cảm giác. Có đôi khi nhìn thấy động tác lưu loát , hoàn mỹ thao tác của bọn họ, thật giống như là đang nhìn quang cảnh bị đỉnh cao chi phối , từng chi tiết đều táng đởm kinh hồn, mỗi một phân đoạn đều làm cho người ta trông thật tuyệt vời, cực kỳ say sưa mà hô to đã nghiền.
Mặc dù số lượng đối thủ rất nhiều, nhưng mà, cái này đối với hai người cũng sớm đã làm quen tình huống nguy hiểm như vậy phát sinh mà nói, cũng không coi là việc gì khó. Cả quá trình, bọn họ cũng không nói quá một câu. Chính là, thật giống như là đã sớm thu xếp xong xuôi, bọn họ đưa lưng về phía đối phương, chỉ lo thanh lý kẻ địch trước mặt mình.
Tại lúc bình thường, hai người này, một người lệ thuộc đại lục phía Đông, một người khác, thì lệ thuộc đại lục phía Tây, quan hệ của bọn họ là đối địch. Làm một người chơi đỉnh cao , tuyệt đối sẽ không tự giao phía sau lưng của mình cho kẻ địch. Đây là tri thức phổ thông mà mỗi một người tham gia trò chơi, tại ngày thứ nhất tiến vào trò chơi nên học thuộc lòng . Chính là, vào hôm nay, hai người kia, vẫn là một người lệ thuộc đại lục phía Đông , một người khác, lệ thuộc đại lục phía Tây như cũ. Bọn họ cũng là sống nương tựa lẫn nhau ở trong bản sao này . Điều duy nhất, tạm thời chỉ có thể tin tưởng đồng đội.
Giao phía sau lưng cho đồng đội, điều này đồng dạng cũng là tri thức phổ thông mà mỗi một người chơi nên học xong khi tiến vào trò chơi ngày thứ nhất.
Diệp Từ vừa công kích người Cơ Giới trước mặt , vừa không nhịn được nghĩ rằng, vận mệnh thật sự là một thứ kỳ diệu . Nàng cả đời này đều không hề nghĩ tới sẽ tự giao phía sau lưng mình, sẽ đem tính mạng của mình, sẽ trao an toàn giao tính mạng của mình cho một người chơi hoàn toàn đối địch , sẽ giao cho Lưu Niên. Thế nhưng, chuyện này ngược lại liền xảy ra.
Cô nhớ ra lời của mình đã nói , câu nói anh đã thốt lên vào cái đêm trăng sáng như gương kia.
Anh nói, tin tưởng cũng không phải một loại thiên phú bẩm sinh, mà là một loại kỹ năng cần phải học tập. Như vậy bây giờ là cô đang học tập kỹ năng, hay là đang bị vận mệnh cưỡng chế đi học tập kỹ năng này đây? Cô không thể nào biết được, chính là, không biết tại sao, giờ này khắc này, nội tâm của cô là bình tĩnh, đó là một loại cảm giác đã lâu không gặp .
Lần trước có được sự bình tĩnh và yên ổn như vậy là vào lúc nào, Diệp Từ thậm chí đã không nhớ rõ .
Vận mệnh thật sự là biết trêu cợt người.
Diệp Từ không nhịn được cười nhạo chính mình, vào lúc cô bắt đầu học tập cái gì là tín nhiệm , đối tượng thứ nhất đối mặt phải tin tưởng lại là kẻ địch trường kỳ. Trên thế giới còn có cái gì so với điều này càng trào phúng hơn đây?
Bởi vì quái vật bên chỗ Lưu Niên so với Diệp Từ bên này ít hơn một hai con, cho nên đến lúc Lưu Niên thanh lý xong bên phía mình, Diệp Từ còn không có diệt hết. Vì vậy Lưu Niên không chút do dự xoay người bắt đầu trợ giúp Diệp Từ thanh lý, anh đứng ở bên người Diệp Từ , trương cung ra, bắn tên đi, lại rút ra một mũi tên nữa, đặt lên trên dây cung, lại trương cung ra, lại bắn tên. Động tác hoàn mỹ như vậy, lưu loát như vậy , khiến Diệp Từ đứng ở bên cạnh anh thậm chí có thể nghe thấy tiếng ông ông do dây cung run rẩy phát ra .
Cùng với một mũi tên cuối cùng , sau khi xen lẫn tiếng rít bén nhọn phóng về phía một người Cơ Giới cuối cùng, tầng hai hoàng cung rốt cuộc khôi phục sự yên tĩnh vốn có . Lưu Niên thu cung lại, nhìn Diệp Từ mỉm cười: "Tiểu Công Tử, đi thu thập chiến lợi phẩm đi."
Diệp Từ quay đầu lại, nhìn thấy nét tươi cười kia trên mặt Lưu Niên rạng rỡ như hoa đào, tâm tình cũng dần dần trở nên khá hơn một chút. Cho dù nhiều ân ân oán oán như vậy , cho dù nhiều gút mắt lợi ích như vậy , nhưng rõ ràng là người trước mặt này mà nói, hắn là một đồng đội đáng giá tin cậy.
Thậm chí có vẻ trong nháy mắt như vậy , Diệp Từ cảm giác được, Apsalom thu xếp Lưu Niên đến đi theo chính mình, điều này bản thân chính là một chuyện vô cùng tốt . Vô cùng tốt, vô cùng tốt
/457
|