Chương 71: Chợ giao dịch.
Thư tiên sinh mang Chương Bình đi ra, thời điểm đi tới cửa, ông ta bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn Khinh Phong nói: Thợ Săn đó gọi là Công Tử U.
Công Tử U? Khinh Phong khẽ nhướng mày, tỏ ra có chút kinh ngạc.
Đúng vậy, Khinh Phong tiên sinh đã từng nghe qua cái tên này chưa? Thư tiên sinh quan sát biểu tình Khinh Phong hỏi.
Khinh Phong nhún vai, hai tay xòe ra, vẻ mặt rất bất đắc dĩ: Thật xin lỗi, cho tới hôm nay, đây là lần đầu tôi nghe đến cái tên này.
Bên miệng Thư tiên sinh cong lên một nụ cười khó đoán, ông ta đưa ngón tay ra, chỉ chỉ Khinh Phong: Người như cậu, đủ cuồng vọng, tôi thích.
Khinh Phong cũng không lên tiếng, chỉ mỉm cười nhìn hai người rời đi.
Uy uy uy, đây là xe của ai a! To như vậy còn dừng ở chỗ hẹp như thế này! Không biết người đến người đi rất phiền toái sao! Ngay tại thời điểm hai người đi tới cầu thang, liền nghe thấy một tiếng kêu như gà mẹ. Khinh Phong nhìn xuống dưới lầu một chút, hóa ra là bà thím bán thực phẩm đông lạnh phía đối diện, bà ta vừa mới đi chở đá về, cưỡi xe ba bánh, một xe đá cứ như vậy phơi dưới ánh nắng mặt trời, ngay cả Khinh Phong cũng thấy mấy khối đá kia bắt đầu tan ra rồi, chứ đừng nói bà thím lòng như lửa đốt kia.
Gân cổ kêu, không có ai đáp lại, bà thím quả quyết xuống xe, nâng bàn tay lên, đùng đùng đùng vỗ lên thân xe sáng loáng kia, ở trên thân xe đen bóng ngay lập tức lưu lại mấy vết bẩn. Đại thẩm khom người xuống, kêu to vào trong buồng lái: Ông giả bộ câm điếc làm gì! Không nghe tôi nói gì à! Mau lái xe ra chỗ khác đi! Xe của ông to như vaayjd dậu ở đây làm Còn không đi, tôi lấy xe đông lạnh nhà tôi ra tông cho một cái!
Hoa Thương lúc này vừa vặn bưng ly của Khinh Phong đi tới, cô cũng thò người ra xem chuyện lùm xùm phía dưới kia. Cô đem cái ly trong tay đưa cho Khinh Phong, cười hắc hắc: Xe này hình như là của Thư tiên sinh a.
Khinh Phong gật đầu: Ừ, loại địa phương này mà có loại xe này trừ Thư tiên sinh còn có ai a.
Cũng không biết có phải đầu ông ta bị nước vào không, lại đi loại xe này vào trong chợ, vạn nhất bị xước một chút, tiền sửa chữa cũng không ít đâu. Hoa Thương nằm ở trên lan can, cười hì hì, có chút dáng vẻ cười trên sự đau khổ của người khác.
Khinh Phong nắm bả vai Hoa Thương, cùng cô nhìn xuống một mớ hỗn tạp dưới lầu. Lúc này Chương Bình và Thư tiên sinh đã xuống lầu dưới rồi, mặc dù bọn họ vẫn duy trì trấn tĩnh, nhưng Thư tiên sinh tóc tai đã hơi loạn chứng tỏ nội tâm có bao nhiêu phần không bình tĩnh.
Bà thím kia nhìn thấy chủ nhân cái xe đã tới rồi, ngay lập tức túm lấy Thư tiên sinh và Chương Bình bùm bùm bùm mắng tới. Thư tiên sinh từ nhỏ chính là người ngậm thìa vàng mà lớn lên, tiếp xúc đều là người của xã hội thượng lưu, đã bao giờ gặp phải người đàn bà chanh chua đanh đá ở tầng chót xã hội thế này, sửng sốt nhìn bà thím kia hồi lâu không nói lên lời..
Cũng không biết cuối cùng có vài người tiến lên nói cái gì, Thư tiên sinh và Chương Bình ảo não chui lên xe, tài xế lái xe, ngựa không ngừng vó rời khỏi nơi này. Khinh Phong và Hoa Thương cười miệng toe toét, Hoa Thương nói: Em nghĩ ngài Thư tiên sinh này có thể cả đời cũng sẽ không bao giờ đặt chân đến chỗ này nữa.
Khinh Phong mặc dù không nói gì, nhưng trong lòng anh ta cũng nghĩ như vậy. Anh ta gật đầu một cái, hướng về phía Hoa Thương nói: Vợ anh minh!
Trên 3 cái màn hình siêu rộng đang đồng thời phát một cái video, video 2 thợ săn đối chiến, bọn họ đi vị chính xác, kỹ năng phóng ra tinh tuyệt, không khác gì Hệ Thống thiết kế. Khinh Phong lẳng lặng nhìn video, đầu ngón tay không ngừng gõ lên mu bàn tay còn cại, nhìn ra được, tâm tình anh ta rất tốt.
Hoa Thương mặc quần ngủ cực ngắn, phong tình vạn chủng bưng một mâm dưa hấu đi tới bên cạnh Khinh Phong, đặt dưa hấu xuống, đặt mông liền ngồi lên đùi Khinh Phong , ỏn ẻn nói: Ai nha, chồng, ngủ thôi ngủ thôi, trễ như vậy còn chưa ngủ làm gì a!
Khinh Phong nhìn Hoa Thương một chút, đưa tay ra, thò vào cổ áo ngủ của cô, chuẩn xác nắm lấy khỏa mềm mại mịn màng kia, cười hì hì: Đang nhìn Hoa cô nương a.
Mẹ kiếp, em một cái Hoa cô nương to như vậy ngồi trước mặt anh là đủ rồi, lại dám nhìn Hoa cô nương khác! Hoa Thương một phen xem thường, quay đầu nhìn màn ảnh, chỉ nhìn mấy lần, cô liền sững sốt, lẳng lặng nhìn đoạn videoo trên màn hình.
Khinh Phong xoạt một cái lột quần áo ngủ của cô ra, đem miệng dán vào ngực cô. Mê đắm hôn tới hôn lui, nhưng không ngờ lại bị Hoa Thương đẩy ra: Đi sang một bên!
Khinh Phong rất là ủy khuất, lại ôm chặt Hoa Thương giở thủ đoạn với mảng da thịt trắng noãn của cô, học dáng vẻ mới vừa rồi của Hoa Thương lầm bầm than thở: Vợ, ngủ thôi ngủ thôi, trễ như vậy còn chưa ngủ làm gì a!
Hai người kia là ai? Tất cả sự chú ý của Hoa Thương bây giờ đều ở trên đoạn video này, căn bản không thèm chú ý tới lời của Khinh Phong, cô chỉ chỉ hai Thợ Săn trong video hỏi.
Nữ là Công Tử U, là người Đông Đại Lục, nam gọi là Lưu Niên, là người Tây Đại Lục. Khinh Phong không kiên nhẫn đáp trả vấn đề của Hoa Thương, thuận tiện hỏi một câu: Nếu em đấu lại họ liệu có thắng không?
Hoa Thương chăm chú nhìn chằm chằm video, nghĩ một lát sau mới nói: 50/50.
Điều này không kém tình huống Khinh Phong đã tưởng tượng bao nhiêu, thời điểm vừa nhìn thấy 2 người này pk, thật ra thì trong lòng cũng sợ hết hồn, ở Vận Mệnh còn có cao thủ như vậy? Ban đầu anh ta cũng không để cái gì mà Vua solo kia vào mắt, người chơi cao cấp bất quá chỉ là do những game thủ khác thổi phòng lên mà thôi, nhưng không nghĩ tới, nếu quả thật thực lực hai người kia đạt tới trình độ này, mặc dù còn chưa được lãnh giáo, chỉ nhìn thôi cũng biết là rất mạnh rồi. Không biết ở thời điểm chân chính đối đầu sẽ có tình huống gì phát sinh.
Sau này sẽ có cơ hội giao thủ. Khinh Phong nhìn ánh mắt hưng phấn của Hoa Thương, tiến tới bên tai cô nói nhỏ.
Hoa Thương cười khổ: Chỉ tiếc không nhiều lắm. Chúng ta vào trò chơi không phải vì sở thích của mình, cho nên, thời điểm có thể đối chiến với họ không được bao lần.
Vậy thì sao, chỉ cần em muốn đấu với họ, anh sẽ nghĩ hết biện pháp thỏa mãn tâm nguyện của em. Khinh Phong khẽ mỉm cười, một bộ trước sau như một.
Hoa Thương quay đầu lại nhìn Khinh Phong, cũng cười lên: Nếu anh cứ chiều em như vậy, sớm muộn sẽ có ngày em bị anh cưng chiều đến vô phép vô tắc mất.
Anh cam tâm tình nguyện, như ăn mật á. Khinh Phong cúi đầu xuống, tiến tới bên môi cô, đem đôi môi như đóa hoa tươi kia bao ở trong miệng, đầu lưỡi nhẹ nhàng xẹt qua. Mà tay của anh ta, lại không nhàn rỗi, đã đem quần áo Hoa Thương xả xuống, Hoa Thương chậm rãi thốt ra tiếng rên rỉ thoải mái, cũng bị Khinh Phong toàn bộ nuốt vào.
Đêm còn rất dài, có thể làm rất nhiều, rất nhiều chuyện.
Diệp Từ đứng ở trước bến tàu Dorama, cô mặc áo choàng, đem thân thể giấu sau áo choàng, không lộ ra dù chỉ một chút. Dĩ nhiên, trừ ánh sáng màu đỏ biểu thị địa lục đối địch cô không thể che giấu nổi.
Bình nguyên Dorama là bản đồ trung lập duy nhất ở Bắc Đại Lục bây giờ. Ở chỗ này chẳng những có thể nhìn thấy game thủ Bắc Đại Lục, ngay cả game thủ Đông-Nam-Tây Đại Lục cũng không ít thấy. Ở bình nguyên Dorama không có thành trấn, thế nhưng ở giữa bản đồ có một chợ giao dịch, đó là nơi mà tất cả game thủ trên khắp các đại lục đều muốn đến.
Chợ giao dịch này trừ bỏ một số ít NPC tiếp tế và sửa chữa trang bị, cùng với vệ binh tham gia giữ gìn trật tự an ninh, còn dư lại chính là các game thủ. Game thủ các Đại Lục đều có thể ở chỗ này bày sạp bán những vật phẩm đặc trưng của đại lục. Bởi vì bốn Đại Lục có thời tiết và địa hình đều bất đồng, cho nên, các Đại Lục đều có đặc sản của mình. Những thứ đặc sản này thường là một số những vật phẩm cần thiết của những game thủ cuộc sống, cho nên, thị trường giao dịch này tới lui nhiều nhất chính là những game thủ cuộc sống từ các đại lục rồi.
Dĩ nhiên, trừ những game thủ cuộc sống ra, cũng không thiếu những game thủ phổ thông ở đây bày sạp, dẫu sao trang bị bị đại lục nào cũng có người cần. Huống chi, bình nguyên Dorama gần bờ biển, nơi này chủ yếu sản xuất các loại đá quý, game thủ phổ thông cũng có thể ở đây mua được không ít đã quý hữu dụng.
So với Ưu Thương Đàm, bình nguyên Doroma yên tĩnh hơn nhiều lắm, người chơi từ các đại lục ở chỗ này rất hiếm khi xảy ra mâu thuẫn, chung đụng với nhau rất hài hòa. Dẫu sao mọi người tới nơi này đều để làm ăn, ai sẽ trở mặt với tiền? Bất quá, mặc dù như vậy, thi thoảng vẫn có những game thủ của đại lục đối địch vì một con quái mới reload hay vì một cái bảo rương mà quyết sống mái với nhau.
Giống như bây giờ, người của hai đại lục đối địch đang ác đấu ở ven đường vì một điểm reload, số người tương đương nhau, phân bố nghè nghiệp cũng tương đương, cấp bậc cũng không kém nhiều, cho nên loại ác đấu này chính là đang so tiêu hao, xem sức chịu đựng của đội nào mạnh hơn. Diệp Từ đối với loại ác đấu này chẳng lấy gì làm lạ, cô cưỡi Tiểu Mã chuẩn bị đi ngang qua dám người kia.
Chẳng qua lúc này không biết kẻ nào bỗng nhiên cao giọng hô: Tiếp viện của chúng ta đến rồi, các anh em không phải sợ, giết chết bọn Bắc Đại Lục này!
Diệp Từ chỉ nghe thấy sau lưng có tiếng hô hào quát tháo, cô quay đầu nhìn lại, quả nhiên có mười mấy kẻ trên người có hồng quang giống cô rầm rầm vọt tới, cách cô rất gần, nhìn ra chính là tiếp viện cho một trong 2 đội.
Thật là có tinh thần. Đối với loại hỗn chiến đoàn dội này từ trước đến nay Diệp Từ không mấy hứng thú. Chỉ vì một điểm reload quái mà gây đến mức này sao? Còn xuất ra thế trận lớn như vậy, đánh nhau xong lại kéo bè kéo cánh, có thời gian làm những việc này, chẳng thà kiếm một chỗ khác chà quái, nói không chừng còn kiếm được nhiều kinh nghiệm hơn.
Ngay tại thời điểm Diệp Từ đang nghĩ như vậy, một cái đạn ma pháp đánh lên người cô, gây cho cô một chút xíu xiu tổn thương.
Mà Hệ Thống cũng nhắc nhở cô: Ngài bị game thủ Bắc Đại Lục “Hôn Nhẹ Bảo Bối Của Ta” công kích, bây giờ bạn có thể tùy ý phản kích, không hạn chế thời gian phản kích.
Diệp Từ nhíu mày, nhìn về phía cái đạn ma pháp đó bắn tới, chỉ thấy một Pháp Sư ước chừng cấp 45, đang dùng đạn ma pháp công kích cô. Ngay tại thời điểm cô nhìn sang, tên Pháp Sư Ảo Thuật kia đã lại siêng năng quăng 2 cái đạn ma pháp lên người cô.
Mặc dù tổn thương không cao, nhưng là, đối với loại công kích mang tính quấy rầy này Diệp Từ luôn muốn trực tiếp bóp chết từ trong trứng nước, vì vậy, cô rút ra mấy mũi tên, phốc phốc bắn về phía Ảo Thuật Pháp Sư kia. Loại chức nghiệp Pháp Sư này chính là công cao huyết mỏng, di chuyển lại chậm, hơn nữa tên Ảo Thuật Pháp sư này cấp bậc lại kém xa Diệp Từ, cho nên mũi tên của Diệp Từ vừa bắn vào trên người hắn, liền trực tiếp miểu sát Pháp Sư này.
Đây vốn chỉ là một nốt nhạc đệm, không có gì đặc biệt, ở trường hợp hai đại lục hỗn chiến như thế này bỗng nhiên có 1-2 người bị loạn tiễn bắn chết cũng không phải loại chuyện gì kỳ quái. Diệp Từ càng không có để ý, thậm chí không thèm liếc nhìn thêm lần nào, liền trực tiếp thúc ngựa chạy đi xa. Mục tiêu của cô chính là chợ giao dịch, đối với loại hỗn chiến quy mô nhỏ này không thèm để tâm.
Diệp Từ đang vui vẻ chạy, bỗng nhiên sau lưng lại có người công kích, Hệ Thống lần nữa nhắc nhở cô: Ngài bị game thủ Bắc Đại Lục “Hôn Nhẹ Bảo Bối Của Ta”công kích, bây giờ bạn có thể tùy ý phản kích, không hạn chế thời gian phản kích.
Hắc, cái tên này đủ quen thuộc. Diệp Từ nhìn thông báo của Hệ Thống, đây không phải Ảo thuật Pháp Sư vừa bị cô tiễn đi à? Vốn là Diệp Từ cũng không để ý tới Ảo Thuật Pháp Sư này, nhưng là, bây giờ cô đã có chút chút hứng thú rồi. Cô liếc nhìn chung quanh, rất nhanh liền phát hiện bên cạnh là một mộ địa, xem ra người này là trực tiếp về mộ địa sống lại rồi, sau đó lại quay trở lại chiến trường, không may lại nửa đường gặp được mình, nhưng cái tên Pháp Sư này đúng là hết sẹo quên đau, trực tiếp lại hướng mình nổ súng rồi.
Quay đầu nhìn Ảo Thuật Pháp Sư đó, cô ta mặc một bộ áo choàng tối màu, trên áo choàng có một vào hoa văn như ẩn như hiện, vừa nhìn đã biết không phải mặt hàng thông thường. Mà vũ khí cô ta cầm trong tay thì Diệp Từ lại vô cùng quen thuộc, đây chính là trang bị cao cấp của Ảo Thuật Pháp Sư cấp 45, Lưu Lạc pháp trượng, có thể thấy được Ảo Thuật Pháp Sư này trừ bỏ không biết nắm bắt tình huống, thật sự là một người có tiền.
Nếu kỹ thuật không chênh lệch nhiều, đối với Diệp Từ mà nói công kích một người có tiền càng đã tay hơn công kích một người nghèo, bởi vì bạn vĩnh viễn không biết trên người kẻ có tiền này sẽ rớt ra thứ gì. Lại nói, vừa rồi không tính, cô không không thấy trên người Pháp Sư Hôn Nhẹ Bảo Bối Của Ta này rơi ra cái gì, cô quên nhặt rồi, thật là đáng tiếc.
Hôn Nhẹ Bảo Bối Của Ta vừa sống lại ở mộ địa lâp tức chạy đi, cô vừa chạy vừa nói với đồng đội đai lưng của mình rơi rồi, cũng may có đồng đội đã giúp cô nhặt rồi, điều này làm cho cô hết sức an ủi. Bất quá cô có chút không rõ, mới vừa rồi mình là làm sao ngủm. Cô bất quá chỉ công kích một tên viện quân, làm sao đảo mắt liền bị miểu sát rồi? Cô vốn muốn nhìn lịch sử chiến đấu một chút, bất quá thời điểm tử vong khi nãy đã reload rồi, điều này làm cô không thể tra ra vừa rồi là ai đã giết mình, thực sự làm cho Hôn Nhẹ Bảo Bối Của Ta có chút buồn bực.
Cô một đường chạy nhanh về chiến trường, nhưng không nghĩ tới, trên đường lại nhìn thấy người chơi vừa công kích mình, cô nhất thời lửa giận bốc ba trượng, trong lòng thầm nghĩ, mới rồi có người giúp ngươi chống lưng, bây giờ cũng không cóai, cho nên nhất định phải cho ngươi đẹp mặt. Mang ý nghĩ như vậy, Hôn Nhẹ Bảo Bối Của Ta giơ pháp trượng trong tay ném cho người kia một cái Ảo Thuật Đạn.
Ảo Thuật Đạn rất nhanh nổ tung trên người người kia, Hôn Nhẹ Bảo Bối Của Ta nhìn giá trị tổn thương Ảo Thuật Đạn gây ra cho người kia, không khỏi hơi sững sờ. Không phải đâu, mới có hơn 300, có phải hay không nhìn lầm rồi! Phải biết rằng Ảo Thuật Đạn của cô có sát thương cao hơn 20% so với những Ảo Thuật Pháp Sư khác, một cái Ảo Thuật đạn như vậy đánh lên trên người kẻ địch ít nahats phải được trên dưới 1500 điểm, nhưng là bây giờ chỉ có hơn 300, chuyện gì xảy ra!
Rất nhanh Hôn Nhẹ Bảo Bối Của Ta liền phản ứng kịp, người này cấp bậc chắc chắn cao hơn mình rất nhiều, chẳng những như vậy, người vừa giết chết mình, không ai khác chính là người này, người ta căn bản không cần người mang.
Biết rõ ngọn nguồn, Hôn Nhẹ Bảo Bối Của Ta nhất thời hoảng hồn, mới vừa rồi bởi vì nhiều người nhiều tay, cô nhìn không rõ, cho nên mới lầm tưởng người giết mình là người khác, cho nên, vừa gặp người này liền muốn công kích, nhưng là, bây giờ cô phát hiện chuyện xỷ ra hoàn toàn không phải như vậy! Nhất thời, một loại khủng hoảng trước nay chưa từng có uunf ùn kéo đến!
Mặc dù kỹ thuật pk của Hôn Nhẹ Bảo Bối Của Ta không tính là quá kém, nhưng lbình thường đều theo chân đoàn đội, thời điểm pk cũng đều là cùng đoàn đội, mọi người tụm lại, cũng không yêu cầu kỹ thuật quá cao, nhưng là, nếu là đơn độc pk, cô hoàn toàn không biết phải làm sao. Bình thường ở trong đoàn thể, cô có sát thương cao, chỉ cần núp ở phía sau bắn bắn đạn là xong, căn bản cũng không cần quan tâm việc gì khác, cái gì đi vị, hoàn toàn là một tên mù đi vị. Nhưng dưới tình huống pk cá nhân, vô luận là đi vị hay thao tác đều là món không thể nuốt.
Hôn Nhẹ Bảo Bối Của Tađứng tại chỗ, chỉ thấy người đó phiên thân ngựa, nhìn cô một hồi rồi chạy tới. Hôn Nhẹ Bảo Bối Của Ta trong đầu một trận tương hồ, nên làm gì bây giờ? Nên làm gì bây giờ? Một hồi lâu sau, cô mới phản ứng được, trực tiếp quay đầu, chạy, hiển nhiên, vì quá hốt hoảng nên cô đã quên mất việc có thể triệu hồi tọa kỵ.
Diệp Từ quay đầu ngựa lại, nhìn Qỏa thuật Pháp Sư vừa rồi công kích mình, là nhân loại phái nữ, một mái tóc nâu dài rối tung trên bả vai, nhìn qua rất khả ái. Bất quá, lúc này, biểu tình của Ảo Thuật Pháp Sư này lại không được khả ái cho lắm, cô ấy đứng ở nơi đó kinh hoảng thất thố đích nhìn mình, giống như nhìn một sự tồn tại khủng bố. Diệp Từ cười một tiếng, Ảo Thuật Pháp Sư này giống như có chút ngốc. . .
Đối với loại người ngốc còn chủ động tấn công này, Diệp Từ lại càng không cần thiết phải nương tay rồi, cô kẹp bụng ngựa, phóng về phía Hôn Nhẹ Bảo Bối Của Ta. Cho đến lúc này, Ảo Thuật Pháp Sư Hôn Nhẹ Bảo Bối Của Ta mới hiểu ra, lập tức quay đầu chạy, thậm chí ngay cả tọa kỵ cũng quên gọi.
Diệp Từ có chút kỳ quái, chẳng lẽ Ảo Thuật Pháo Sư này còn thấy 2 cái chân của mình sẽ chạy nhanh hơn 4 cái chân ngựa sao? Hay là cô ta nhận là một Pháp Sư thì tốc độ di chuyển sẽ nhanh hơn Thợ Săn? Nếu không phải cô không muốn trì hoãn thời gian ở chỗ này, Diệp Từ thật đúng là nghĩ muốn đùa với cô nàng pháp Sư này một chút, bất quá, hiển nhiên cô không có thời gian cũng không có cái tâm tình này.
Sau khi chạy vào phạm vi công kích, Diệp Từ lập tức kéo cung, bắn liền 3 mũi tên về phía Hôn Nhẹ Bảo Bối Của Ta, phốc phốc phốc! Ba mũi tên toàn bộ đều là bạo kích, Hôn Nhẹ Bảo Bối Của Ta lập tức té xuống đất ngủm luôn.
Diệp Từ cưỡi ngựa đi tới trước mặt Hôn Nhẹ Bảo Bối Của Ta, phát hiện bên cạnh cô nàng rơi ra một cái cuốc, vì vậy nhặt lên nhìn một cái, phát hiện là một cái cuốc hái thảo dược màu tím, bổ sung mấy cái thuộc tính rất tốt, tỷ như đề cao tỷ lệ đào thành công thảo dược, tăng nhanh tốc độ đào thảo dược, còn có tăng tỷ lệ thành công chế thuốc các loại. Mặc dù Diệp Từ kỹ năng cuộc sống cũng là dược sư, nhưng cô không hứng thú lắm với nghề này, cái cuốc này vào tay cô lại có chút làng phí rồi, cũng không biết phải cho ai. Diệp Từ nhìn mẢo Thuật Pháp Sư này một chút, khẽ mỉm cười, cô nàng quả nhiên rất có tiền, cái cuốc này đem bán hẳn phải trên 5000 kim, hơn nữa có tiền chưa chắc đã mua được, nếu một hồi nữa cô nàng chạy thi tới mà không thấy cái cuốc đâu, có phải sẽ đau lòng muốn chết không?
Diệp Từ đem cây cuốc ném vào túi, cũng không quay đầu lại chạy về phía chợ giao dịch.
Ở bình nguyên Dorama này nơi nơi đều có thể bùng nổ chiến tranh lãnh thổ, địa phương an toàn duy nhất chính là chợ giao dịch, mặc dù ở trong chợ cũng sẽ có thể phát sinh chiến đấu, nhưng là, bởi vì có không ít ít hơn 200 binh lính tuần tra, cho nên các game thủ không thể không khắc chế chính mình một chút, hòa hòa bình bình mà đứng trong chợ. Ở chỗ này, chỉ cần có người chủ động khơi mào chiến đấu. . . Kết quả chính là bị 200 vệ binh miểu sát, còn rớt một cấp.
Diệp Từ đội nón lá rộng vành dạo loanh quanh trong chợ, muốn tìm xem có ai bán bản đồ hay không. Bởi vì kiếp này cô còn chưa từng tới Bắc Đại Lục, cho nên rất nhiều chi tiết nhỏ của bản đồ cô đã không còn nhớ rõ, cho nên, Diệp Từ định mua lại mấy tấm bản đồ mình muốn đi từ trong tay mấy game thủ địa phương, như vậy, cô còn có thể chuẩn bị trước.
Diệp Từ đi tới đi lui trong khu chợ đầy ắp người, rốt cuộc dừng lại trước mặt một người, trước mặt anh ta để rất nhiều đồ, banh cổ họng mà hét: Bản đồ bản đồ, bán bản đồ đây, là đèn sáng dẫn đường cho bạn, là vũ khí sắc bén để bạn giết người cướp của. Đi Bắc Đại Lục bạn nhất định cần nó! Bản đồ bản đồ, bán bản đồ đây, chỉ có bạn không nghĩ tới, không có bạn không tìm được, bản đồ toàn bộ Bắc Đại Lục đây, hoan nghênh chọn mua, toàn bộ bán với giá thấp nhất, chất lượng tuyệt đối bảo đảm! Lần đầu tiên không đến là lỗi của bạn, lần thứ 2 không đến thì là lỗi của tôi, nhanh nhanh tới xem một chút, bản đồ bản đồ!
Anh ta ra sức kêu như vậy, trước mặt cũng vây quanh không ít người chơi, nhưng người mua thì ít. Dẫu sao bây giờ có rất ít người có thể tự do đi lại ở đại lục đối địch, coi như có năng lực này, ở đại lục đối địch sẽ kiếm được chỗ tốt gì, không cẩn thận liền biến thành cỗ máy hấp dẫn cừu hận, còn không bằng thành thành thật thật lắc lư ở phụ cận bình nguyên Dorama.
Mặc dù nhìn người chơi rất nhiều, mua rất ít, nhưng cái người bán bản đồ này vẫn không chút ngừng nghỉ, cũng không nổi giận, tiếp tục lớn tiếng hò hét, kêu gọi mua bán.
Diệp Từ nhìn người bán bản đồ này, anh ta người mặc khôi giáp, bất quá khôi giáp trên người rỉ sét loang lổ, nhìn qua cũng biết không phải đồ tốt, nhiều nhất cũng không vượt qua trang bị lục, sau lưng đeo một cây đao to, thân kiếm thậm chí có chút loang lổ. Nhìn ra người này cũng không có đoàn đội, cấp bậc cũng không coi là cao, nếu không phải nói là nhìn có chút thảm.
Cô đem nón rộng vành kéo thấp xuống một chút, sau đó đi tới trước mựt người nọ, thấp giọng hỏi: Có bàn đồ bình nguyên Budjamel và Thánh Vực Tuyết Sơn không?
Cái này a, để tôi xem một chút, bạn chờ một chút. Gian hàng này khó có người tới hỏi, cho nên, khi Diệp Từ tới hỏi, người bán hàng tỏ ra mười phần nhiệt tình. Bất quá sau đó anh ta ngẩn người, ngẩng đầu nhìn người tới mua bản đồ này. Lại hổi: Bạn nói chính xác là bình nguyên Budjamel và Thánh Vực Tuyết Sơn?
Đúng vậy. toàn bộ khuôn mặt Diệp Từ đều ẩn sưới nón, khiến cho đối phương không nhìn thấy bộ dạng của cô, thế nhưng cô có thể thấy rõ ràng biểu tình của đối phương.
Người bán bản đồ rất kỳ quái nhìn game thủ trước mặt, thân phận của cô, tướng mạo và nghề nghiệp của cô đều bị cái nón này che kín mít, trừ bỏ có thể nhìn thấy hồng quang từ người cô chứng tỏ cô thuộc về đại lục đối địch, anh thật không dò được một mẩu tin tức nào về người này. Anh không khỏi suy đoán người này mua 2 tấm bản đồ đó về làm gì.
Bình nguyên Budjamel và Thánh Vực Tuyết Sơn đều là nơi nằm sâu phía trong Bắc đại lục, nơi đó phân bố rất nhiều thành phố giàu có của Bắc Đại Lục, cũng có rất nhiều phó bản, thuộc về địa phương náo nhiệt nhất của Bắc Đại Lục . Mà game thủ đại lục đối địch này lại muốn đi tới đó, là muốn phát động chiến tranh sao?
Người bán bản đồ mới nghĩ tới đấy lại không nhịn được từ trợn mắt, hắn thật là nghĩ quá nhiều rồi.
Toàn bộ Bắc Đại Lục ít nhất có 1-200 triệu người chơi, chỉ bằng vào sức mạnh 1 người thì có thể gây ra cái sóng gió gì? Dù cho cô có đến được bình nguyên Budjamel và Thánh Vực Tuyết Sơn thì có gì hơn ngươig, nơi đó nnhieeuf người, cô muốn giữ mạng cũng đã khó, còn có thể làm chuyện gì?
Sau khi nghĩ thông, anh cũng chả còn lo lắng gì, tiếp tục lật tìm trong túi, bất quá chỉ tìm được một trang bản đồ bình nguyên Budjamel, còn thánh vực tuyết sơn. . . Nơi đó quái cấp bậc cao, hơn nữa địa thế hiểm yếu, ngay cả game thủ Bắc đều rất ít đi, chớ đừng nói chi là game thủ Đại Lục đối địch, cho nên anh cũng không chuẩn bị bản đồ này.
Xin lỗi,chỗ của tôi chỉ có bản đồ bình nguyên Budjamel, 3000 kim.
Diệp Từ nhận lấy bản đồ, ném cho anh ta 3000 kim, cũng không trả giá, điều này làm tâm tình người bán bản đồ trở nên rất tốt. Phải biết, hắn cũng chỉ làm ăn nhỏ, cũng chỉ kiếm phí xe cộ, nếu gặp phải người không ngừng lải nhải trả giá, thực sự cũng chả muốn làm nữa, thế nhưng, loại người như vậy lại là nhiều nhất, khiến cho hắn thường xuyên hết sức khó chịu.
Mà game thủ đại lục đối địch này một câu cũng không trả, sảng khoái khiến cho hắn có chút tâm hoa nộ phóng rồi, vì thế, hắn quyết định tiếp tục cuộc làm ăn với cô: Nếu như bạn có thể chờ tôi một chút, tôi có thể đi lấy bản đồ Thánh Vực Tuyết Sơn giúp bạn.
Diệp Từ nhìn chung quanh một chút, cũng không còn ai bán bản đồ, vì vậy gật đầu một cái: Bạn đi đi, tôi chờ bạn 1h.
Được được, ở các nơi tôi đều bố trí truyền tống trận, nhất định sẽ không vượt quá thời gian hạn định của bạn. Người bán bản đồ vừa nghe Diệp Từ như nói vậy, vội vàng dẹp quầy, bản đồ Thánh Vực Tuyết Sơn mua vào chỉ có 5000 kim, nhưng bán ra cũng phải được đến 10.000 kim, bình thường căn bản chẳng có ai mua, nhưng bây giờ lại có người muốn, hắn tự nhiên sẽ ra sức chạy.
Thuận tiện lấy thêm mấy tấm bản đồ nằm trên lộ tuyến tới hai bản đồ đó nữa. Diệp Từ gần đây ở trên người quái trong bộ lạc Doro nhặt được không ít tiền, túi tiền rủng rỉnh, cho nên cũng không để bụng chút tiền này. Huống chi loại tiền này không thể không tiêu.
Được được, xin bạn chờ một chút, tôi đi một chút lập tức trở lại. Bán bản đồ vừa nghe Diệp Từ nói, nhất thời hưng phấn vô cùng, đây chính là đại gia hiếm gặp a, lúc này ai còn quản cô có phải người Đại Lục đối địch hay không, ai còn quản cô tới đây để làm gì. Đúng rồi, tôi là Thỏ Lưu Manh Số 1, một lúc nữa tôi ở đây chờ bạn.
Diệp Từ gật đầu, mặc dù đối phương chủ động báo tên mình, bất quá Diệp Từ không có tâm tư để ý lễ nghĩa. Chỉ kéo nón rộng vành xuống thấp hơn, đi về phía gian hàng khác.
Loại chợ tạp nham này chỗ tốt lớn nhất là gì? Chỗ tốt lớn nhất chính là tích cực xúc tiến phát triển thương mậu giữa các đại lục, để cho game thủ các Đại Lục có thể cộng chung tài nguyên. Giống như gian hàng trước mặt Diệp Từ bây giờ, đang chào bán túi đồ.
Bây giờ túi đồ lớn nhất trên người Diệp Từ cũng chỉ có 22 ô, nhưng ở đây lại có một cái túi đồ 24 ô. Diệp Từ có chút do dự, chẳng qua là nhiều hơn hai ô, có nên mua hay không? Nếu như muốn mua, giá 5000 kim rõ ràng có chút đắt, phải biết bây giờ trên thị trường túi đồ 20 ô cũng chỉ có 1000 kim.
Có không ít người chơi tồn tâm tư giống Diệp Từ, cho nên có không ít người đang vây xem cái túi này, nhưng vừa nghe đến giá cả đều lắc đầu. Bán túi là một game thủ cuộc sống, hắn cũng không bất mãn với suy nghĩ của mọi người, vẫn không lo mời chào hàng.
Hắn nhìn thấy Diệp Từ đứng trước gian hàng của mình, lại là game thủ Đại Lục đối địch, liền vội vàng hỏi: Hắc, vị này, bạn muốn mua mấy cái túi sao?
Diệp Từ lắc đầu: Cũng quá nhỏ rồi.
24 ô còn nhỏ? Game thủ đó hơi sững sờ.
24 ô chỉ nhiều hơn 2 ô so với 22 ô, nhưng lại cao hơn 4000 kim, vì 2 ô mà trả cái giá như vậy quả không đáng. Diệp Từ rất khách quan đánh giá.
Kia người chơi cười một tiếng: Đây không phải là có tiền mà không mua được sao? NẾu tôi đem nó đến bán ở thành chủ, chỉ sợ không kém cái giá này!
Diệp Từ cũng không cùng hắn tranh cãi, nếu như hắn thật sự có thể ở thành chủ dũng cảm bán ra được cái giá này, chỉ sợ hắn cũng sẽ không mang tới đây bán. Vì vậy cô từ chối cho ý kiến, chẳng qua chỉ nhàn nhạt nói: Vậy anh lấy về bán là được rồi.
Dứt lời, xoay người muốn đi, người kia mặt hơi hồng. Xem ra, gặp phải người trong nghề, mặc dù đối phương cũng không huênh hoang dâm phá mình, nhưng nói như vậy cũng đủ rõ ràng, hắn liền vội vàng kéo Diệp Từ lại nói: Chờ một chút, tôi chỗ này còn có túi lớn hơn.
Giá cả cũng sẽ cao đến thái quá.
Game thủ kia hơi có chút lúng túng, hắn nhìn lướt qua những game thủ đang vây quanh mình, xích lại gần Diệp Từ, thấp giọng nói: Giá cả dễ thương lượng mà.
Đông Đại Lục đến bây giờ cũng chưa thấy xuất hiện túi đồ lớn hơn 24 ô, cho nên, nghe thấy có túi lớn hơn, Diệp Từ vẫn muốn nhìn một chút. Vì vậy, cô xoay người lại, nhìn cái game thủ cuộc sống này nói: Nhiều bao nhiêu?
Game thủ này không biết từ đâu lấy ra một cái túi, màu nâu đậm, làm bằng da, kiên cố, nhìn qua cũng biết là đồ tốt, hắn chọn giao dịch với Diệp Từ, cho Diệp Từ nhìn hàng, một bên nhỏ giọng nói: Đây là 28 ô! Như thế nào, bạn có muốn hay không?
Túi 28 ô? Diệp Từ hơi khựng lại, lớn hơn của cô rất nhiều, nếu đem 5 túi trên người toàn bộ đổi thành loại này thì sẽ nhiều hơn được 30 ô, thật sự là rất khá. Chẳng qua là vấn đề giá cả. . .
Bây giờ Diệp Từ mặc dù hầu bao rủng rỉnh, nhưng là cách hai từ Người giàu vẫn rất xa, cho nên, giá cả cũng là một vấn đề khiến Diệp Từ phải suy nghĩ.
Anh bán bao nhiêu một cái?
20.000. Game thủ đó giơ lên 2 ngón tay, nói ra một con số, không chút nào cảm thấy cái giá tiền này rất không thích hợp.
Diệp Từ híp mắt, cái giá tiền này thật ra thì không tính là đắt, dẫu sao loại hàng này có tiền cũng chưa chắc đã mua được, bất quá cô còn chưa muốn phóng tay, dẫu sao cũng sắp update, nếu như cô nhớ không lầm, mấy cái phối phương túi đồ trong phó bản tỷ lệ rơi đều rất cao, cho nên, bây giờ ra tay mua vào sẽ chịu thua thiệt.
Vì vậy Diệp Từ lắc đầu: Tôi muốn mua 5 cái, bất quá tôi không có nhiều tiền như vậy, tôi lấy đồ đến đổi thì thế nào?
Đồ gì? Game thủ đó hơi sững sờ, rồi sau đó nhìn Diệp Từ nói: Đổi thì vẫn được, nhưng nếu đem rác rưởi đến đổi, tôi sẽ không thu.
Diệp Từ nhún vai, thật ra thì cô cũng không phải không có không được, có phải hay không?
Cô đem cái cuốc mới bạo được từ chỗ Hôn Nhẹ Bảo Bối Của Ta giao dịch cho game thủ này: Là cuốc dược liệu, nếu anh muốn, tôi có thể đổi với anh, nếu như không cần, vậy thôi khỏi bàn.
Người kia vốn tưởng là thứ đồ thông thường gì, thế nhưng không nghĩ tới là một cái cuốc dược liệu màu tím, ánh mắt hắn đột nhiên sáng lên. Mặc dù hắn là thợ may, nhưng đoàn đội của hắn lại đều là game thủ cuộc sống, nếu có thể lấy được cái cuốc này, đối với dược sư trong đoàn thì phải nói là quá tốt rồi!
Vì vậy hắn lập tức nói: Tôi lấy cái này.
Nhìn người này một bộ hứng thú, Diệp Từ híp mắt, Diệp Từ không phải là không biết cái cuốc này rất không tồi, bất quá, cô biết có một cnhiệm vụ ẩn có thể lấy được cái cuốc màu cam, so với cái này, tốt hơn không phải một điểm nửa điểm, cho nên cũng thoải mái mang thứ này ra đổi. Bất quá, thấy dáng vẻ đối phương hưng phấn như vậy, Diệp Từ bắt đầu muốn tọa địa sinh kim* rồi, cô tỉnh rụi nói: Cái thứ này khả ngộ bất khả cầu, loại túi 28 ô của anh chỉ cần có phối phương là được, tôi nghĩ rất nhanh sẽ bị đào thải thôi, cho nên. . .
Game thủ đó tự nhiên hiểu ý của Diệp Từ, hắn khẽ cắn răng, một hơi lấy ra 5 túi 32 ô nói: Đây là đồ tốt nhất tôi có rồi, đổi với bạn!
Diệp Từ nhìn hàng một cái, trong lòng hồi hộp, đương nhiên không do dự nữa, lập tức cùng hắn đổi chác thành công.
Không nghĩ mới cầm được đồ, liền nghe thấy tiếng hét lớn: Chính là cô, chính là cô bạo tôi 2 lần!
Thư tiên sinh mang Chương Bình đi ra, thời điểm đi tới cửa, ông ta bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn Khinh Phong nói: Thợ Săn đó gọi là Công Tử U.
Công Tử U? Khinh Phong khẽ nhướng mày, tỏ ra có chút kinh ngạc.
Đúng vậy, Khinh Phong tiên sinh đã từng nghe qua cái tên này chưa? Thư tiên sinh quan sát biểu tình Khinh Phong hỏi.
Khinh Phong nhún vai, hai tay xòe ra, vẻ mặt rất bất đắc dĩ: Thật xin lỗi, cho tới hôm nay, đây là lần đầu tôi nghe đến cái tên này.
Bên miệng Thư tiên sinh cong lên một nụ cười khó đoán, ông ta đưa ngón tay ra, chỉ chỉ Khinh Phong: Người như cậu, đủ cuồng vọng, tôi thích.
Khinh Phong cũng không lên tiếng, chỉ mỉm cười nhìn hai người rời đi.
Uy uy uy, đây là xe của ai a! To như vậy còn dừng ở chỗ hẹp như thế này! Không biết người đến người đi rất phiền toái sao! Ngay tại thời điểm hai người đi tới cầu thang, liền nghe thấy một tiếng kêu như gà mẹ. Khinh Phong nhìn xuống dưới lầu một chút, hóa ra là bà thím bán thực phẩm đông lạnh phía đối diện, bà ta vừa mới đi chở đá về, cưỡi xe ba bánh, một xe đá cứ như vậy phơi dưới ánh nắng mặt trời, ngay cả Khinh Phong cũng thấy mấy khối đá kia bắt đầu tan ra rồi, chứ đừng nói bà thím lòng như lửa đốt kia.
Gân cổ kêu, không có ai đáp lại, bà thím quả quyết xuống xe, nâng bàn tay lên, đùng đùng đùng vỗ lên thân xe sáng loáng kia, ở trên thân xe đen bóng ngay lập tức lưu lại mấy vết bẩn. Đại thẩm khom người xuống, kêu to vào trong buồng lái: Ông giả bộ câm điếc làm gì! Không nghe tôi nói gì à! Mau lái xe ra chỗ khác đi! Xe của ông to như vaayjd dậu ở đây làm Còn không đi, tôi lấy xe đông lạnh nhà tôi ra tông cho một cái!
Hoa Thương lúc này vừa vặn bưng ly của Khinh Phong đi tới, cô cũng thò người ra xem chuyện lùm xùm phía dưới kia. Cô đem cái ly trong tay đưa cho Khinh Phong, cười hắc hắc: Xe này hình như là của Thư tiên sinh a.
Khinh Phong gật đầu: Ừ, loại địa phương này mà có loại xe này trừ Thư tiên sinh còn có ai a.
Cũng không biết có phải đầu ông ta bị nước vào không, lại đi loại xe này vào trong chợ, vạn nhất bị xước một chút, tiền sửa chữa cũng không ít đâu. Hoa Thương nằm ở trên lan can, cười hì hì, có chút dáng vẻ cười trên sự đau khổ của người khác.
Khinh Phong nắm bả vai Hoa Thương, cùng cô nhìn xuống một mớ hỗn tạp dưới lầu. Lúc này Chương Bình và Thư tiên sinh đã xuống lầu dưới rồi, mặc dù bọn họ vẫn duy trì trấn tĩnh, nhưng Thư tiên sinh tóc tai đã hơi loạn chứng tỏ nội tâm có bao nhiêu phần không bình tĩnh.
Bà thím kia nhìn thấy chủ nhân cái xe đã tới rồi, ngay lập tức túm lấy Thư tiên sinh và Chương Bình bùm bùm bùm mắng tới. Thư tiên sinh từ nhỏ chính là người ngậm thìa vàng mà lớn lên, tiếp xúc đều là người của xã hội thượng lưu, đã bao giờ gặp phải người đàn bà chanh chua đanh đá ở tầng chót xã hội thế này, sửng sốt nhìn bà thím kia hồi lâu không nói lên lời..
Cũng không biết cuối cùng có vài người tiến lên nói cái gì, Thư tiên sinh và Chương Bình ảo não chui lên xe, tài xế lái xe, ngựa không ngừng vó rời khỏi nơi này. Khinh Phong và Hoa Thương cười miệng toe toét, Hoa Thương nói: Em nghĩ ngài Thư tiên sinh này có thể cả đời cũng sẽ không bao giờ đặt chân đến chỗ này nữa.
Khinh Phong mặc dù không nói gì, nhưng trong lòng anh ta cũng nghĩ như vậy. Anh ta gật đầu một cái, hướng về phía Hoa Thương nói: Vợ anh minh!
Trên 3 cái màn hình siêu rộng đang đồng thời phát một cái video, video 2 thợ săn đối chiến, bọn họ đi vị chính xác, kỹ năng phóng ra tinh tuyệt, không khác gì Hệ Thống thiết kế. Khinh Phong lẳng lặng nhìn video, đầu ngón tay không ngừng gõ lên mu bàn tay còn cại, nhìn ra được, tâm tình anh ta rất tốt.
Hoa Thương mặc quần ngủ cực ngắn, phong tình vạn chủng bưng một mâm dưa hấu đi tới bên cạnh Khinh Phong, đặt dưa hấu xuống, đặt mông liền ngồi lên đùi Khinh Phong , ỏn ẻn nói: Ai nha, chồng, ngủ thôi ngủ thôi, trễ như vậy còn chưa ngủ làm gì a!
Khinh Phong nhìn Hoa Thương một chút, đưa tay ra, thò vào cổ áo ngủ của cô, chuẩn xác nắm lấy khỏa mềm mại mịn màng kia, cười hì hì: Đang nhìn Hoa cô nương a.
Mẹ kiếp, em một cái Hoa cô nương to như vậy ngồi trước mặt anh là đủ rồi, lại dám nhìn Hoa cô nương khác! Hoa Thương một phen xem thường, quay đầu nhìn màn ảnh, chỉ nhìn mấy lần, cô liền sững sốt, lẳng lặng nhìn đoạn videoo trên màn hình.
Khinh Phong xoạt một cái lột quần áo ngủ của cô ra, đem miệng dán vào ngực cô. Mê đắm hôn tới hôn lui, nhưng không ngờ lại bị Hoa Thương đẩy ra: Đi sang một bên!
Khinh Phong rất là ủy khuất, lại ôm chặt Hoa Thương giở thủ đoạn với mảng da thịt trắng noãn của cô, học dáng vẻ mới vừa rồi của Hoa Thương lầm bầm than thở: Vợ, ngủ thôi ngủ thôi, trễ như vậy còn chưa ngủ làm gì a!
Hai người kia là ai? Tất cả sự chú ý của Hoa Thương bây giờ đều ở trên đoạn video này, căn bản không thèm chú ý tới lời của Khinh Phong, cô chỉ chỉ hai Thợ Săn trong video hỏi.
Nữ là Công Tử U, là người Đông Đại Lục, nam gọi là Lưu Niên, là người Tây Đại Lục. Khinh Phong không kiên nhẫn đáp trả vấn đề của Hoa Thương, thuận tiện hỏi một câu: Nếu em đấu lại họ liệu có thắng không?
Hoa Thương chăm chú nhìn chằm chằm video, nghĩ một lát sau mới nói: 50/50.
Điều này không kém tình huống Khinh Phong đã tưởng tượng bao nhiêu, thời điểm vừa nhìn thấy 2 người này pk, thật ra thì trong lòng cũng sợ hết hồn, ở Vận Mệnh còn có cao thủ như vậy? Ban đầu anh ta cũng không để cái gì mà Vua solo kia vào mắt, người chơi cao cấp bất quá chỉ là do những game thủ khác thổi phòng lên mà thôi, nhưng không nghĩ tới, nếu quả thật thực lực hai người kia đạt tới trình độ này, mặc dù còn chưa được lãnh giáo, chỉ nhìn thôi cũng biết là rất mạnh rồi. Không biết ở thời điểm chân chính đối đầu sẽ có tình huống gì phát sinh.
Sau này sẽ có cơ hội giao thủ. Khinh Phong nhìn ánh mắt hưng phấn của Hoa Thương, tiến tới bên tai cô nói nhỏ.
Hoa Thương cười khổ: Chỉ tiếc không nhiều lắm. Chúng ta vào trò chơi không phải vì sở thích của mình, cho nên, thời điểm có thể đối chiến với họ không được bao lần.
Vậy thì sao, chỉ cần em muốn đấu với họ, anh sẽ nghĩ hết biện pháp thỏa mãn tâm nguyện của em. Khinh Phong khẽ mỉm cười, một bộ trước sau như một.
Hoa Thương quay đầu lại nhìn Khinh Phong, cũng cười lên: Nếu anh cứ chiều em như vậy, sớm muộn sẽ có ngày em bị anh cưng chiều đến vô phép vô tắc mất.
Anh cam tâm tình nguyện, như ăn mật á. Khinh Phong cúi đầu xuống, tiến tới bên môi cô, đem đôi môi như đóa hoa tươi kia bao ở trong miệng, đầu lưỡi nhẹ nhàng xẹt qua. Mà tay của anh ta, lại không nhàn rỗi, đã đem quần áo Hoa Thương xả xuống, Hoa Thương chậm rãi thốt ra tiếng rên rỉ thoải mái, cũng bị Khinh Phong toàn bộ nuốt vào.
Đêm còn rất dài, có thể làm rất nhiều, rất nhiều chuyện.
Diệp Từ đứng ở trước bến tàu Dorama, cô mặc áo choàng, đem thân thể giấu sau áo choàng, không lộ ra dù chỉ một chút. Dĩ nhiên, trừ ánh sáng màu đỏ biểu thị địa lục đối địch cô không thể che giấu nổi.
Bình nguyên Dorama là bản đồ trung lập duy nhất ở Bắc Đại Lục bây giờ. Ở chỗ này chẳng những có thể nhìn thấy game thủ Bắc Đại Lục, ngay cả game thủ Đông-Nam-Tây Đại Lục cũng không ít thấy. Ở bình nguyên Dorama không có thành trấn, thế nhưng ở giữa bản đồ có một chợ giao dịch, đó là nơi mà tất cả game thủ trên khắp các đại lục đều muốn đến.
Chợ giao dịch này trừ bỏ một số ít NPC tiếp tế và sửa chữa trang bị, cùng với vệ binh tham gia giữ gìn trật tự an ninh, còn dư lại chính là các game thủ. Game thủ các Đại Lục đều có thể ở chỗ này bày sạp bán những vật phẩm đặc trưng của đại lục. Bởi vì bốn Đại Lục có thời tiết và địa hình đều bất đồng, cho nên, các Đại Lục đều có đặc sản của mình. Những thứ đặc sản này thường là một số những vật phẩm cần thiết của những game thủ cuộc sống, cho nên, thị trường giao dịch này tới lui nhiều nhất chính là những game thủ cuộc sống từ các đại lục rồi.
Dĩ nhiên, trừ những game thủ cuộc sống ra, cũng không thiếu những game thủ phổ thông ở đây bày sạp, dẫu sao trang bị bị đại lục nào cũng có người cần. Huống chi, bình nguyên Dorama gần bờ biển, nơi này chủ yếu sản xuất các loại đá quý, game thủ phổ thông cũng có thể ở đây mua được không ít đã quý hữu dụng.
So với Ưu Thương Đàm, bình nguyên Doroma yên tĩnh hơn nhiều lắm, người chơi từ các đại lục ở chỗ này rất hiếm khi xảy ra mâu thuẫn, chung đụng với nhau rất hài hòa. Dẫu sao mọi người tới nơi này đều để làm ăn, ai sẽ trở mặt với tiền? Bất quá, mặc dù như vậy, thi thoảng vẫn có những game thủ của đại lục đối địch vì một con quái mới reload hay vì một cái bảo rương mà quyết sống mái với nhau.
Giống như bây giờ, người của hai đại lục đối địch đang ác đấu ở ven đường vì một điểm reload, số người tương đương nhau, phân bố nghè nghiệp cũng tương đương, cấp bậc cũng không kém nhiều, cho nên loại ác đấu này chính là đang so tiêu hao, xem sức chịu đựng của đội nào mạnh hơn. Diệp Từ đối với loại ác đấu này chẳng lấy gì làm lạ, cô cưỡi Tiểu Mã chuẩn bị đi ngang qua dám người kia.
Chẳng qua lúc này không biết kẻ nào bỗng nhiên cao giọng hô: Tiếp viện của chúng ta đến rồi, các anh em không phải sợ, giết chết bọn Bắc Đại Lục này!
Diệp Từ chỉ nghe thấy sau lưng có tiếng hô hào quát tháo, cô quay đầu nhìn lại, quả nhiên có mười mấy kẻ trên người có hồng quang giống cô rầm rầm vọt tới, cách cô rất gần, nhìn ra chính là tiếp viện cho một trong 2 đội.
Thật là có tinh thần. Đối với loại hỗn chiến đoàn dội này từ trước đến nay Diệp Từ không mấy hứng thú. Chỉ vì một điểm reload quái mà gây đến mức này sao? Còn xuất ra thế trận lớn như vậy, đánh nhau xong lại kéo bè kéo cánh, có thời gian làm những việc này, chẳng thà kiếm một chỗ khác chà quái, nói không chừng còn kiếm được nhiều kinh nghiệm hơn.
Ngay tại thời điểm Diệp Từ đang nghĩ như vậy, một cái đạn ma pháp đánh lên người cô, gây cho cô một chút xíu xiu tổn thương.
Mà Hệ Thống cũng nhắc nhở cô: Ngài bị game thủ Bắc Đại Lục “Hôn Nhẹ Bảo Bối Của Ta” công kích, bây giờ bạn có thể tùy ý phản kích, không hạn chế thời gian phản kích.
Diệp Từ nhíu mày, nhìn về phía cái đạn ma pháp đó bắn tới, chỉ thấy một Pháp Sư ước chừng cấp 45, đang dùng đạn ma pháp công kích cô. Ngay tại thời điểm cô nhìn sang, tên Pháp Sư Ảo Thuật kia đã lại siêng năng quăng 2 cái đạn ma pháp lên người cô.
Mặc dù tổn thương không cao, nhưng là, đối với loại công kích mang tính quấy rầy này Diệp Từ luôn muốn trực tiếp bóp chết từ trong trứng nước, vì vậy, cô rút ra mấy mũi tên, phốc phốc bắn về phía Ảo Thuật Pháp Sư kia. Loại chức nghiệp Pháp Sư này chính là công cao huyết mỏng, di chuyển lại chậm, hơn nữa tên Ảo Thuật Pháp sư này cấp bậc lại kém xa Diệp Từ, cho nên mũi tên của Diệp Từ vừa bắn vào trên người hắn, liền trực tiếp miểu sát Pháp Sư này.
Đây vốn chỉ là một nốt nhạc đệm, không có gì đặc biệt, ở trường hợp hai đại lục hỗn chiến như thế này bỗng nhiên có 1-2 người bị loạn tiễn bắn chết cũng không phải loại chuyện gì kỳ quái. Diệp Từ càng không có để ý, thậm chí không thèm liếc nhìn thêm lần nào, liền trực tiếp thúc ngựa chạy đi xa. Mục tiêu của cô chính là chợ giao dịch, đối với loại hỗn chiến quy mô nhỏ này không thèm để tâm.
Diệp Từ đang vui vẻ chạy, bỗng nhiên sau lưng lại có người công kích, Hệ Thống lần nữa nhắc nhở cô: Ngài bị game thủ Bắc Đại Lục “Hôn Nhẹ Bảo Bối Của Ta”công kích, bây giờ bạn có thể tùy ý phản kích, không hạn chế thời gian phản kích.
Hắc, cái tên này đủ quen thuộc. Diệp Từ nhìn thông báo của Hệ Thống, đây không phải Ảo thuật Pháp Sư vừa bị cô tiễn đi à? Vốn là Diệp Từ cũng không để ý tới Ảo Thuật Pháp Sư này, nhưng là, bây giờ cô đã có chút chút hứng thú rồi. Cô liếc nhìn chung quanh, rất nhanh liền phát hiện bên cạnh là một mộ địa, xem ra người này là trực tiếp về mộ địa sống lại rồi, sau đó lại quay trở lại chiến trường, không may lại nửa đường gặp được mình, nhưng cái tên Pháp Sư này đúng là hết sẹo quên đau, trực tiếp lại hướng mình nổ súng rồi.
Quay đầu nhìn Ảo Thuật Pháp Sư đó, cô ta mặc một bộ áo choàng tối màu, trên áo choàng có một vào hoa văn như ẩn như hiện, vừa nhìn đã biết không phải mặt hàng thông thường. Mà vũ khí cô ta cầm trong tay thì Diệp Từ lại vô cùng quen thuộc, đây chính là trang bị cao cấp của Ảo Thuật Pháp Sư cấp 45, Lưu Lạc pháp trượng, có thể thấy được Ảo Thuật Pháp Sư này trừ bỏ không biết nắm bắt tình huống, thật sự là một người có tiền.
Nếu kỹ thuật không chênh lệch nhiều, đối với Diệp Từ mà nói công kích một người có tiền càng đã tay hơn công kích một người nghèo, bởi vì bạn vĩnh viễn không biết trên người kẻ có tiền này sẽ rớt ra thứ gì. Lại nói, vừa rồi không tính, cô không không thấy trên người Pháp Sư Hôn Nhẹ Bảo Bối Của Ta này rơi ra cái gì, cô quên nhặt rồi, thật là đáng tiếc.
Hôn Nhẹ Bảo Bối Của Ta vừa sống lại ở mộ địa lâp tức chạy đi, cô vừa chạy vừa nói với đồng đội đai lưng của mình rơi rồi, cũng may có đồng đội đã giúp cô nhặt rồi, điều này làm cho cô hết sức an ủi. Bất quá cô có chút không rõ, mới vừa rồi mình là làm sao ngủm. Cô bất quá chỉ công kích một tên viện quân, làm sao đảo mắt liền bị miểu sát rồi? Cô vốn muốn nhìn lịch sử chiến đấu một chút, bất quá thời điểm tử vong khi nãy đã reload rồi, điều này làm cô không thể tra ra vừa rồi là ai đã giết mình, thực sự làm cho Hôn Nhẹ Bảo Bối Của Ta có chút buồn bực.
Cô một đường chạy nhanh về chiến trường, nhưng không nghĩ tới, trên đường lại nhìn thấy người chơi vừa công kích mình, cô nhất thời lửa giận bốc ba trượng, trong lòng thầm nghĩ, mới rồi có người giúp ngươi chống lưng, bây giờ cũng không cóai, cho nên nhất định phải cho ngươi đẹp mặt. Mang ý nghĩ như vậy, Hôn Nhẹ Bảo Bối Của Ta giơ pháp trượng trong tay ném cho người kia một cái Ảo Thuật Đạn.
Ảo Thuật Đạn rất nhanh nổ tung trên người người kia, Hôn Nhẹ Bảo Bối Của Ta nhìn giá trị tổn thương Ảo Thuật Đạn gây ra cho người kia, không khỏi hơi sững sờ. Không phải đâu, mới có hơn 300, có phải hay không nhìn lầm rồi! Phải biết rằng Ảo Thuật Đạn của cô có sát thương cao hơn 20% so với những Ảo Thuật Pháp Sư khác, một cái Ảo Thuật đạn như vậy đánh lên trên người kẻ địch ít nahats phải được trên dưới 1500 điểm, nhưng là bây giờ chỉ có hơn 300, chuyện gì xảy ra!
Rất nhanh Hôn Nhẹ Bảo Bối Của Ta liền phản ứng kịp, người này cấp bậc chắc chắn cao hơn mình rất nhiều, chẳng những như vậy, người vừa giết chết mình, không ai khác chính là người này, người ta căn bản không cần người mang.
Biết rõ ngọn nguồn, Hôn Nhẹ Bảo Bối Của Ta nhất thời hoảng hồn, mới vừa rồi bởi vì nhiều người nhiều tay, cô nhìn không rõ, cho nên mới lầm tưởng người giết mình là người khác, cho nên, vừa gặp người này liền muốn công kích, nhưng là, bây giờ cô phát hiện chuyện xỷ ra hoàn toàn không phải như vậy! Nhất thời, một loại khủng hoảng trước nay chưa từng có uunf ùn kéo đến!
Mặc dù kỹ thuật pk của Hôn Nhẹ Bảo Bối Của Ta không tính là quá kém, nhưng lbình thường đều theo chân đoàn đội, thời điểm pk cũng đều là cùng đoàn đội, mọi người tụm lại, cũng không yêu cầu kỹ thuật quá cao, nhưng là, nếu là đơn độc pk, cô hoàn toàn không biết phải làm sao. Bình thường ở trong đoàn thể, cô có sát thương cao, chỉ cần núp ở phía sau bắn bắn đạn là xong, căn bản cũng không cần quan tâm việc gì khác, cái gì đi vị, hoàn toàn là một tên mù đi vị. Nhưng dưới tình huống pk cá nhân, vô luận là đi vị hay thao tác đều là món không thể nuốt.
Hôn Nhẹ Bảo Bối Của Tađứng tại chỗ, chỉ thấy người đó phiên thân ngựa, nhìn cô một hồi rồi chạy tới. Hôn Nhẹ Bảo Bối Của Ta trong đầu một trận tương hồ, nên làm gì bây giờ? Nên làm gì bây giờ? Một hồi lâu sau, cô mới phản ứng được, trực tiếp quay đầu, chạy, hiển nhiên, vì quá hốt hoảng nên cô đã quên mất việc có thể triệu hồi tọa kỵ.
Diệp Từ quay đầu ngựa lại, nhìn Qỏa thuật Pháp Sư vừa rồi công kích mình, là nhân loại phái nữ, một mái tóc nâu dài rối tung trên bả vai, nhìn qua rất khả ái. Bất quá, lúc này, biểu tình của Ảo Thuật Pháp Sư này lại không được khả ái cho lắm, cô ấy đứng ở nơi đó kinh hoảng thất thố đích nhìn mình, giống như nhìn một sự tồn tại khủng bố. Diệp Từ cười một tiếng, Ảo Thuật Pháp Sư này giống như có chút ngốc. . .
Đối với loại người ngốc còn chủ động tấn công này, Diệp Từ lại càng không cần thiết phải nương tay rồi, cô kẹp bụng ngựa, phóng về phía Hôn Nhẹ Bảo Bối Của Ta. Cho đến lúc này, Ảo Thuật Pháp Sư Hôn Nhẹ Bảo Bối Của Ta mới hiểu ra, lập tức quay đầu chạy, thậm chí ngay cả tọa kỵ cũng quên gọi.
Diệp Từ có chút kỳ quái, chẳng lẽ Ảo Thuật Pháo Sư này còn thấy 2 cái chân của mình sẽ chạy nhanh hơn 4 cái chân ngựa sao? Hay là cô ta nhận là một Pháp Sư thì tốc độ di chuyển sẽ nhanh hơn Thợ Săn? Nếu không phải cô không muốn trì hoãn thời gian ở chỗ này, Diệp Từ thật đúng là nghĩ muốn đùa với cô nàng pháp Sư này một chút, bất quá, hiển nhiên cô không có thời gian cũng không có cái tâm tình này.
Sau khi chạy vào phạm vi công kích, Diệp Từ lập tức kéo cung, bắn liền 3 mũi tên về phía Hôn Nhẹ Bảo Bối Của Ta, phốc phốc phốc! Ba mũi tên toàn bộ đều là bạo kích, Hôn Nhẹ Bảo Bối Của Ta lập tức té xuống đất ngủm luôn.
Diệp Từ cưỡi ngựa đi tới trước mặt Hôn Nhẹ Bảo Bối Của Ta, phát hiện bên cạnh cô nàng rơi ra một cái cuốc, vì vậy nhặt lên nhìn một cái, phát hiện là một cái cuốc hái thảo dược màu tím, bổ sung mấy cái thuộc tính rất tốt, tỷ như đề cao tỷ lệ đào thành công thảo dược, tăng nhanh tốc độ đào thảo dược, còn có tăng tỷ lệ thành công chế thuốc các loại. Mặc dù Diệp Từ kỹ năng cuộc sống cũng là dược sư, nhưng cô không hứng thú lắm với nghề này, cái cuốc này vào tay cô lại có chút làng phí rồi, cũng không biết phải cho ai. Diệp Từ nhìn mẢo Thuật Pháp Sư này một chút, khẽ mỉm cười, cô nàng quả nhiên rất có tiền, cái cuốc này đem bán hẳn phải trên 5000 kim, hơn nữa có tiền chưa chắc đã mua được, nếu một hồi nữa cô nàng chạy thi tới mà không thấy cái cuốc đâu, có phải sẽ đau lòng muốn chết không?
Diệp Từ đem cây cuốc ném vào túi, cũng không quay đầu lại chạy về phía chợ giao dịch.
Ở bình nguyên Dorama này nơi nơi đều có thể bùng nổ chiến tranh lãnh thổ, địa phương an toàn duy nhất chính là chợ giao dịch, mặc dù ở trong chợ cũng sẽ có thể phát sinh chiến đấu, nhưng là, bởi vì có không ít ít hơn 200 binh lính tuần tra, cho nên các game thủ không thể không khắc chế chính mình một chút, hòa hòa bình bình mà đứng trong chợ. Ở chỗ này, chỉ cần có người chủ động khơi mào chiến đấu. . . Kết quả chính là bị 200 vệ binh miểu sát, còn rớt một cấp.
Diệp Từ đội nón lá rộng vành dạo loanh quanh trong chợ, muốn tìm xem có ai bán bản đồ hay không. Bởi vì kiếp này cô còn chưa từng tới Bắc Đại Lục, cho nên rất nhiều chi tiết nhỏ của bản đồ cô đã không còn nhớ rõ, cho nên, Diệp Từ định mua lại mấy tấm bản đồ mình muốn đi từ trong tay mấy game thủ địa phương, như vậy, cô còn có thể chuẩn bị trước.
Diệp Từ đi tới đi lui trong khu chợ đầy ắp người, rốt cuộc dừng lại trước mặt một người, trước mặt anh ta để rất nhiều đồ, banh cổ họng mà hét: Bản đồ bản đồ, bán bản đồ đây, là đèn sáng dẫn đường cho bạn, là vũ khí sắc bén để bạn giết người cướp của. Đi Bắc Đại Lục bạn nhất định cần nó! Bản đồ bản đồ, bán bản đồ đây, chỉ có bạn không nghĩ tới, không có bạn không tìm được, bản đồ toàn bộ Bắc Đại Lục đây, hoan nghênh chọn mua, toàn bộ bán với giá thấp nhất, chất lượng tuyệt đối bảo đảm! Lần đầu tiên không đến là lỗi của bạn, lần thứ 2 không đến thì là lỗi của tôi, nhanh nhanh tới xem một chút, bản đồ bản đồ!
Anh ta ra sức kêu như vậy, trước mặt cũng vây quanh không ít người chơi, nhưng người mua thì ít. Dẫu sao bây giờ có rất ít người có thể tự do đi lại ở đại lục đối địch, coi như có năng lực này, ở đại lục đối địch sẽ kiếm được chỗ tốt gì, không cẩn thận liền biến thành cỗ máy hấp dẫn cừu hận, còn không bằng thành thành thật thật lắc lư ở phụ cận bình nguyên Dorama.
Mặc dù nhìn người chơi rất nhiều, mua rất ít, nhưng cái người bán bản đồ này vẫn không chút ngừng nghỉ, cũng không nổi giận, tiếp tục lớn tiếng hò hét, kêu gọi mua bán.
Diệp Từ nhìn người bán bản đồ này, anh ta người mặc khôi giáp, bất quá khôi giáp trên người rỉ sét loang lổ, nhìn qua cũng biết không phải đồ tốt, nhiều nhất cũng không vượt qua trang bị lục, sau lưng đeo một cây đao to, thân kiếm thậm chí có chút loang lổ. Nhìn ra người này cũng không có đoàn đội, cấp bậc cũng không coi là cao, nếu không phải nói là nhìn có chút thảm.
Cô đem nón rộng vành kéo thấp xuống một chút, sau đó đi tới trước mựt người nọ, thấp giọng hỏi: Có bàn đồ bình nguyên Budjamel và Thánh Vực Tuyết Sơn không?
Cái này a, để tôi xem một chút, bạn chờ một chút. Gian hàng này khó có người tới hỏi, cho nên, khi Diệp Từ tới hỏi, người bán hàng tỏ ra mười phần nhiệt tình. Bất quá sau đó anh ta ngẩn người, ngẩng đầu nhìn người tới mua bản đồ này. Lại hổi: Bạn nói chính xác là bình nguyên Budjamel và Thánh Vực Tuyết Sơn?
Đúng vậy. toàn bộ khuôn mặt Diệp Từ đều ẩn sưới nón, khiến cho đối phương không nhìn thấy bộ dạng của cô, thế nhưng cô có thể thấy rõ ràng biểu tình của đối phương.
Người bán bản đồ rất kỳ quái nhìn game thủ trước mặt, thân phận của cô, tướng mạo và nghề nghiệp của cô đều bị cái nón này che kín mít, trừ bỏ có thể nhìn thấy hồng quang từ người cô chứng tỏ cô thuộc về đại lục đối địch, anh thật không dò được một mẩu tin tức nào về người này. Anh không khỏi suy đoán người này mua 2 tấm bản đồ đó về làm gì.
Bình nguyên Budjamel và Thánh Vực Tuyết Sơn đều là nơi nằm sâu phía trong Bắc đại lục, nơi đó phân bố rất nhiều thành phố giàu có của Bắc Đại Lục, cũng có rất nhiều phó bản, thuộc về địa phương náo nhiệt nhất của Bắc Đại Lục . Mà game thủ đại lục đối địch này lại muốn đi tới đó, là muốn phát động chiến tranh sao?
Người bán bản đồ mới nghĩ tới đấy lại không nhịn được từ trợn mắt, hắn thật là nghĩ quá nhiều rồi.
Toàn bộ Bắc Đại Lục ít nhất có 1-200 triệu người chơi, chỉ bằng vào sức mạnh 1 người thì có thể gây ra cái sóng gió gì? Dù cho cô có đến được bình nguyên Budjamel và Thánh Vực Tuyết Sơn thì có gì hơn ngươig, nơi đó nnhieeuf người, cô muốn giữ mạng cũng đã khó, còn có thể làm chuyện gì?
Sau khi nghĩ thông, anh cũng chả còn lo lắng gì, tiếp tục lật tìm trong túi, bất quá chỉ tìm được một trang bản đồ bình nguyên Budjamel, còn thánh vực tuyết sơn. . . Nơi đó quái cấp bậc cao, hơn nữa địa thế hiểm yếu, ngay cả game thủ Bắc đều rất ít đi, chớ đừng nói chi là game thủ Đại Lục đối địch, cho nên anh cũng không chuẩn bị bản đồ này.
Xin lỗi,chỗ của tôi chỉ có bản đồ bình nguyên Budjamel, 3000 kim.
Diệp Từ nhận lấy bản đồ, ném cho anh ta 3000 kim, cũng không trả giá, điều này làm tâm tình người bán bản đồ trở nên rất tốt. Phải biết, hắn cũng chỉ làm ăn nhỏ, cũng chỉ kiếm phí xe cộ, nếu gặp phải người không ngừng lải nhải trả giá, thực sự cũng chả muốn làm nữa, thế nhưng, loại người như vậy lại là nhiều nhất, khiến cho hắn thường xuyên hết sức khó chịu.
Mà game thủ đại lục đối địch này một câu cũng không trả, sảng khoái khiến cho hắn có chút tâm hoa nộ phóng rồi, vì thế, hắn quyết định tiếp tục cuộc làm ăn với cô: Nếu như bạn có thể chờ tôi một chút, tôi có thể đi lấy bản đồ Thánh Vực Tuyết Sơn giúp bạn.
Diệp Từ nhìn chung quanh một chút, cũng không còn ai bán bản đồ, vì vậy gật đầu một cái: Bạn đi đi, tôi chờ bạn 1h.
Được được, ở các nơi tôi đều bố trí truyền tống trận, nhất định sẽ không vượt quá thời gian hạn định của bạn. Người bán bản đồ vừa nghe Diệp Từ như nói vậy, vội vàng dẹp quầy, bản đồ Thánh Vực Tuyết Sơn mua vào chỉ có 5000 kim, nhưng bán ra cũng phải được đến 10.000 kim, bình thường căn bản chẳng có ai mua, nhưng bây giờ lại có người muốn, hắn tự nhiên sẽ ra sức chạy.
Thuận tiện lấy thêm mấy tấm bản đồ nằm trên lộ tuyến tới hai bản đồ đó nữa. Diệp Từ gần đây ở trên người quái trong bộ lạc Doro nhặt được không ít tiền, túi tiền rủng rỉnh, cho nên cũng không để bụng chút tiền này. Huống chi loại tiền này không thể không tiêu.
Được được, xin bạn chờ một chút, tôi đi một chút lập tức trở lại. Bán bản đồ vừa nghe Diệp Từ nói, nhất thời hưng phấn vô cùng, đây chính là đại gia hiếm gặp a, lúc này ai còn quản cô có phải người Đại Lục đối địch hay không, ai còn quản cô tới đây để làm gì. Đúng rồi, tôi là Thỏ Lưu Manh Số 1, một lúc nữa tôi ở đây chờ bạn.
Diệp Từ gật đầu, mặc dù đối phương chủ động báo tên mình, bất quá Diệp Từ không có tâm tư để ý lễ nghĩa. Chỉ kéo nón rộng vành xuống thấp hơn, đi về phía gian hàng khác.
Loại chợ tạp nham này chỗ tốt lớn nhất là gì? Chỗ tốt lớn nhất chính là tích cực xúc tiến phát triển thương mậu giữa các đại lục, để cho game thủ các Đại Lục có thể cộng chung tài nguyên. Giống như gian hàng trước mặt Diệp Từ bây giờ, đang chào bán túi đồ.
Bây giờ túi đồ lớn nhất trên người Diệp Từ cũng chỉ có 22 ô, nhưng ở đây lại có một cái túi đồ 24 ô. Diệp Từ có chút do dự, chẳng qua là nhiều hơn hai ô, có nên mua hay không? Nếu như muốn mua, giá 5000 kim rõ ràng có chút đắt, phải biết bây giờ trên thị trường túi đồ 20 ô cũng chỉ có 1000 kim.
Có không ít người chơi tồn tâm tư giống Diệp Từ, cho nên có không ít người đang vây xem cái túi này, nhưng vừa nghe đến giá cả đều lắc đầu. Bán túi là một game thủ cuộc sống, hắn cũng không bất mãn với suy nghĩ của mọi người, vẫn không lo mời chào hàng.
Hắn nhìn thấy Diệp Từ đứng trước gian hàng của mình, lại là game thủ Đại Lục đối địch, liền vội vàng hỏi: Hắc, vị này, bạn muốn mua mấy cái túi sao?
Diệp Từ lắc đầu: Cũng quá nhỏ rồi.
24 ô còn nhỏ? Game thủ đó hơi sững sờ.
24 ô chỉ nhiều hơn 2 ô so với 22 ô, nhưng lại cao hơn 4000 kim, vì 2 ô mà trả cái giá như vậy quả không đáng. Diệp Từ rất khách quan đánh giá.
Kia người chơi cười một tiếng: Đây không phải là có tiền mà không mua được sao? NẾu tôi đem nó đến bán ở thành chủ, chỉ sợ không kém cái giá này!
Diệp Từ cũng không cùng hắn tranh cãi, nếu như hắn thật sự có thể ở thành chủ dũng cảm bán ra được cái giá này, chỉ sợ hắn cũng sẽ không mang tới đây bán. Vì vậy cô từ chối cho ý kiến, chẳng qua chỉ nhàn nhạt nói: Vậy anh lấy về bán là được rồi.
Dứt lời, xoay người muốn đi, người kia mặt hơi hồng. Xem ra, gặp phải người trong nghề, mặc dù đối phương cũng không huênh hoang dâm phá mình, nhưng nói như vậy cũng đủ rõ ràng, hắn liền vội vàng kéo Diệp Từ lại nói: Chờ một chút, tôi chỗ này còn có túi lớn hơn.
Giá cả cũng sẽ cao đến thái quá.
Game thủ kia hơi có chút lúng túng, hắn nhìn lướt qua những game thủ đang vây quanh mình, xích lại gần Diệp Từ, thấp giọng nói: Giá cả dễ thương lượng mà.
Đông Đại Lục đến bây giờ cũng chưa thấy xuất hiện túi đồ lớn hơn 24 ô, cho nên, nghe thấy có túi lớn hơn, Diệp Từ vẫn muốn nhìn một chút. Vì vậy, cô xoay người lại, nhìn cái game thủ cuộc sống này nói: Nhiều bao nhiêu?
Game thủ này không biết từ đâu lấy ra một cái túi, màu nâu đậm, làm bằng da, kiên cố, nhìn qua cũng biết là đồ tốt, hắn chọn giao dịch với Diệp Từ, cho Diệp Từ nhìn hàng, một bên nhỏ giọng nói: Đây là 28 ô! Như thế nào, bạn có muốn hay không?
Túi 28 ô? Diệp Từ hơi khựng lại, lớn hơn của cô rất nhiều, nếu đem 5 túi trên người toàn bộ đổi thành loại này thì sẽ nhiều hơn được 30 ô, thật sự là rất khá. Chẳng qua là vấn đề giá cả. . .
Bây giờ Diệp Từ mặc dù hầu bao rủng rỉnh, nhưng là cách hai từ Người giàu vẫn rất xa, cho nên, giá cả cũng là một vấn đề khiến Diệp Từ phải suy nghĩ.
Anh bán bao nhiêu một cái?
20.000. Game thủ đó giơ lên 2 ngón tay, nói ra một con số, không chút nào cảm thấy cái giá tiền này rất không thích hợp.
Diệp Từ híp mắt, cái giá tiền này thật ra thì không tính là đắt, dẫu sao loại hàng này có tiền cũng chưa chắc đã mua được, bất quá cô còn chưa muốn phóng tay, dẫu sao cũng sắp update, nếu như cô nhớ không lầm, mấy cái phối phương túi đồ trong phó bản tỷ lệ rơi đều rất cao, cho nên, bây giờ ra tay mua vào sẽ chịu thua thiệt.
Vì vậy Diệp Từ lắc đầu: Tôi muốn mua 5 cái, bất quá tôi không có nhiều tiền như vậy, tôi lấy đồ đến đổi thì thế nào?
Đồ gì? Game thủ đó hơi sững sờ, rồi sau đó nhìn Diệp Từ nói: Đổi thì vẫn được, nhưng nếu đem rác rưởi đến đổi, tôi sẽ không thu.
Diệp Từ nhún vai, thật ra thì cô cũng không phải không có không được, có phải hay không?
Cô đem cái cuốc mới bạo được từ chỗ Hôn Nhẹ Bảo Bối Của Ta giao dịch cho game thủ này: Là cuốc dược liệu, nếu anh muốn, tôi có thể đổi với anh, nếu như không cần, vậy thôi khỏi bàn.
Người kia vốn tưởng là thứ đồ thông thường gì, thế nhưng không nghĩ tới là một cái cuốc dược liệu màu tím, ánh mắt hắn đột nhiên sáng lên. Mặc dù hắn là thợ may, nhưng đoàn đội của hắn lại đều là game thủ cuộc sống, nếu có thể lấy được cái cuốc này, đối với dược sư trong đoàn thì phải nói là quá tốt rồi!
Vì vậy hắn lập tức nói: Tôi lấy cái này.
Nhìn người này một bộ hứng thú, Diệp Từ híp mắt, Diệp Từ không phải là không biết cái cuốc này rất không tồi, bất quá, cô biết có một cnhiệm vụ ẩn có thể lấy được cái cuốc màu cam, so với cái này, tốt hơn không phải một điểm nửa điểm, cho nên cũng thoải mái mang thứ này ra đổi. Bất quá, thấy dáng vẻ đối phương hưng phấn như vậy, Diệp Từ bắt đầu muốn tọa địa sinh kim* rồi, cô tỉnh rụi nói: Cái thứ này khả ngộ bất khả cầu, loại túi 28 ô của anh chỉ cần có phối phương là được, tôi nghĩ rất nhanh sẽ bị đào thải thôi, cho nên. . .
Game thủ đó tự nhiên hiểu ý của Diệp Từ, hắn khẽ cắn răng, một hơi lấy ra 5 túi 32 ô nói: Đây là đồ tốt nhất tôi có rồi, đổi với bạn!
Diệp Từ nhìn hàng một cái, trong lòng hồi hộp, đương nhiên không do dự nữa, lập tức cùng hắn đổi chác thành công.
Không nghĩ mới cầm được đồ, liền nghe thấy tiếng hét lớn: Chính là cô, chính là cô bạo tôi 2 lần!
/457
|