Liệp Giả Thiên Hạ - Thợ Săn Thế Giới

Q.3 - Chương 210 - Thánh Tuyền

/457


Chương 75:.: Thánh tuyền

Thánh tuyền.

Diệp Từ đi vào Thánh Vực Tuyết Sơn.

Chỗ này cũng không dễ tìm.

Ít nhất Diệp Từ lang thang ở trong đây một ngày, cũng chưa tìm được vị trí Thánh Tuyền. Ngồi ở chỗ sâu trong rừng rậm, Diệp Từ đốt một đống lửa, phía trên ngọn lửa là một miếng thịt gấu đang được nướng, gia vị mang theo trên người không nhiều lắm, không thể nướng ngon được, cũng chỉ có thể làm món thịt nướng đơn giản. May mà thịt gấu cũng không cần nhiều nguyên liệu vẫn ngon, vì vậy, coi như dùng phương pháp đơn giản nhất nướng ăn cũng rất tuyệt còn có thể đề cao thể chất.

Lão tứ ngồi xổm bên cạnh Diệp Từ, cúi đầu ngửi ngửi được mùi thơm từ miếng thịt, thèm đến chảy nước miếng. Có điều, nó cũng không có ăn vụng, chẳng qua là nhìn sang Diệp Từ, dùng ánh mắt cầu khẩn cô nhanh cho mình ăn một chút.

Diệp Từ lấy ra một tấm bản đồ dùng một cây bút lông ngổng mình mua ở chỗ Nhất Hào đánh dấu những nơi, cô đã đi qua, thuận tiện xem xét hoàn cảnh và khoang vùng những khu vực nhỏ lại thật cản thận. Cô có thể cảm giác được lão tứ đang ngồi xổm bên cạnh mình, nhìn cô bằng ánh mắt nống bỏng, khiến cô thở dài một hơi nhìn lão tứ nói: Tôi nói, ngươi nên giảm cân đi, rất nhiều người đều nói mông của ngươi quá lớn, cứ như vây rất khó coi đó.

Lão tứ đối với lời nói của Diệp Từ không chút để ý, cứ thế bắt đầu rầm rì, giống như muốn nói nó rất hài lòng với thân hình của mình.

Nhưng mà mông quá lớn, khi chạy sẽ rất chậm, nếu ngươi chạy trốn quá chậm, toio sẽ bỏ ngươi lại đó. Diệp Từ liếc mắt nhìn lão tứ, vô cùng khó chịu về sức ăn của nó, bản thân mỗi ngày chỉ vội vàng cho nó ăn cũng rất vội rồi, còn phải phải nướng những món nó thích thật sự là... Đủ vô sỉ.

Lão tứ lại vô cùng khó chịu rầm rì một tiếng, có điều nhìn ra được có mùi vị năn nỉ, hẳn là đang nói cái gì đó, chẳng qua là Diệp Từ nghe không hiểu.

Miếng thịt trên đống lửa tản ra mùi thơm nứt mũi, cô thở dài một hơi cắt xuống một miếng thịt, đưa qua đưa lại trước mặt lão tứ nhưng vẫn không cho nó ăn. Khiến cho ánh mắt hạt châu của lão tứ gần như muốn rớt ra, nó không cam lòng phát ra tiếng kêu ồn ào giống như làm nũng, giống như đang cãi lại. Diệp Từ hết sức hài lòng việc này, nhưng cô vẫn đưa miếng thịt cho lão tứ, nhìn dáng vẻ ăn của nó Diệp Từ hắc hắc cười cười, lấy tay nâng cằm lên nói: Đây chính là miếng cuối cùng, bắt đầu từ ngày mai người nhất định phải giảm cân.

Lão tứ bất mãn lẩm bẩm một tiếng, nhưng rõ ràng nó không đem lời nói của Diệp Từ để ở trong lòng, cuối cùng đối với lão tứ mà nói, chỉ cần qua hôm nay là được rồi, còn chuyện mai thì để ngày mai tính thôi.

Diệp Từ cắt tiếp một miếng thịt từ từ ăn vừa nhìn về trời chiều phía xa. Ánh mặt trời ấm áp rất nhanh sẽ lặn xuống. Không có ánh mặt trời Thánh Vực Tuyết Sơn sẽ càng thêm rét lạnh, cô không khỏi thở dài một hơi, rốt cuộc đến khi nào mới tìm được Thánh tuyền đây? Phải biết rằng cô không thích ứng được với thời tiết lạnh một chút nào cả.

Theo tia nắng cuối cùng biến mất dưới chân trời, đêm tối cuối cùng cũng che khắp mặt đất.

Bỗng nhiên, lão tứ đang vùi đầu ăn ngẩng đầu lên, nhìn cảnh giác bốn phía, lỗ tai nhỏ của nó giật giật, lỗ mũi khì khì, trong cổ họng phát ra tiếng gào to trầm thấp. Đây là thiên tính phản ứng khi lão tứ phát hiện lúc nguy hiểm. Diệp Từ thấy bộ dáng của nó liền sững sờ, phát hiện cái gì sao?

Cô lập tức đá tắt đống lửa đi, lại từ bên cạnh sờ chút mà đến một ít Tuyết Tương Hoả Tinh thoa lên khắp người. Âm thanh chi chi từ đống lửa than củi trên phát ra, trong rừng rậm yên tĩnh này lộ ra đặc biệt chói tai. Lão tứ đi theo bên cạnh Diệp Từ có chút bực bội bất an, nó vừa phát ra trầm thấp gào to, vừa căng thẳng cơ bắp toàn thân, giống như muốn phóng đi.

Diệp Từ vội vươn tay lặng yên vỗ vỗ sống mũi của nó, ý bảo nó phải yên tĩnh, lại làm một thủ thế, khiến nó ngồi xổm xuống. Lão tứ mặc dù có chút không cam tâm tình nguyện, nhưng vẫn nghe lời Diệp Từ , ngồi xổm ở bên cạnh cô.

Một người thợ săn ở dã ngoại tuyệt đối sẽ không tùy tiện lựa chọn nơi một người có thể nghĩ ngơi, nơi hắn lựa chọn phải có lộ tuyến dễ dàng chạy trốn, cũng có thể che giấu bản thân.

Diệp Từ cũng như vậy, mặc dù cô chọn chỗ này nhưng phía sau có con đương rộng, mà trước mặt có không ít nhánh cây chết héo chồng chất cùng một chỗ, trong đêm khuya đen tối ở chỗ như thế, nếu muốn che giấu thân hình của mình rất là dễ dàng.

Lão tứ đến cùng phát hiện được cái gì đây?

Diệp Từ trốn ở phía sau cây khô, chăm chú nhìn chằm chằm xa xa, muốn nhìn thử rốt cuộc là thứ nguy hiểm gì khiến lão tứ khẩn trương như vậy.

Lúc chọn mảnh đất này cô phát hiện nới đây có rất ít mãnh thú, cho nên mới đánh bạo đốt lửa ở đây, còn bắt đầu nướng thịt gấu.

Địa hình ở đây rất phức tạp, cho dù có dã thú chạy vào, Diệp Từ cũng là có thể nắm chắc rời khỏi đây.

Có điều nói đến cũng kỳ quái, từ khi cô ngồi ở đây cũng đa một thời gian dài, vậy mà một đầu dã thú cũng không có phát hiện. Diệp Từ vốn không có đem chuyện này để ở trong lòng, nhưng là bây giờ nghĩ tới lại cảm thấy không đúng, chẳng lẽ nơi này có đồ vật gì sao?

Ngay lúc Diệp Từ đang tự hỏi mình vấn đề này, đột nhiên cô nhìn thấy cái gì đó đang lang thang trong khu rừng đen kịt này, rồi sau đó, cô đã có đáp án của mình.

Thì ra là thế.

Tại sao trong mảnh rừng này không có dã thú hay đồ vật gì, cho tới bây giờ cuối cùng cô cũng hoàn toàn hiểu rõ. Thì ra thứ nắm giữ phiếm rừng rậm này không phải dã thú hay gì, mà là u linh.

U linh là một sinh vật rất kỳ lạ, lúc ban ngày bởi vì có ánh mặt trời chiếu xạ, vì vậy rất ít thấy u linh lang thang ở đây, đa số u linh đều phải chờ tới mặt trời lặn mới có thể xuất hiện, vậy có lẽ gọi là Bách Qủy Dạ Hành.

Mặc dù càng ngày sắc trời càng tối, Diệp Từ nhìn u linh xung quanh càng ngày càng nhiều.

Cấp bậc của bọn họ trên dưới cấp 100 đến 120, lấy thực lực bây giờ của Diệp Từ muốn công kích bọn họ là vô cùng khó khăn, vì vậy không phải vạn bất đắc dĩ, Diệp Từ tuyệt đối sẽ không chủ động công kích về phía bọn u linh kia.

Lũ u linh cũng không có thật thể, công kích của bọn họ cũng chủ yếu là công kích tinh thần, mà có thể tổn thương bọn họ rất ít chủ yếu bọn họ sợ chính là hệ hỏa và Thánh Quang, nếu là có một tế tự đẳng cấp cao ở chỗ này đi train level ngược lại là chuyện không tệ. Mà cô lại là thợ săn, muốn công kích bọn họ rõ ràng rất không lý trí.

U linh cũng không phải là không có nhược điểm, bình thường họ luôn ngốc trong bóng đêm, hơn nữa không có thật thể vì vậy thị giác, thính giác, cùng với xúc giác còn có khứu giác của họ đều là không có tác dụng gì, nhưng mà, bọn họ có năng lực cảm giác sóng âm vô cùng mạnh. Nếu như người chơi tùy tiện sử dụng kỹ năng thì cũng sẽ bị lũ u linh nhạy cảm này phát hiện, tuyệt đối sẽ không có tình huống sai lầm. Từ điểm này nhìn lại, Diệp Từ ngược lại là cảm thấy u linh cùng Biên Bức tương đối giống như.

Khổ người lão tứ quá lớn, mặc dù nó rất cường hãn, nhưng mà đối mặt với sinh vật cấp 100 trở lên, dù nó mạnh mẽ cỡ nào thì người chết cũng sẽ là nó. Vì vậy Diệp Từ thu lão tứ lại trong tình huống này Diệp Từ muốn giữ lại một con bài tẩy cho mình.

Ngay tại lúc Diệp Từ thu lão tứ vào, bỗng nhiên một quang cầu từ bọc đồ của cô bay ra—— Diệp Từ có chút kinh ngạc, đây là cái gì?

Mặc dù quang cầu này không có gây ra chấn động, nhưng mà ở bị rất nhiều u linh bao vây, bỗng nhiên từ trên người của mình rớt ra một quang cầu như vậy, thật sự là khiến không khí càng thêm khẩn trương. Diệp Từ chọp quang cầu lại, cẩn thận bỏ nó vào trong túi áo da, che đậy ánh sáng nó phát ra.

Diệp Từ ngẩng đầu cảnh giác nhìn xung quanh, phát hiện những u linh cũng không có phát hiện quang cầu này, liền suy nghĩ một chút, lại đánh bạo lấy quang cầu ra, nhìn nó từ từ bay lên. Lúc này cô mới cẩn thận quan sát phát hiện những u linh này thật sự là kỳ quái, những u linh giống như đã phát hiện quang cầu này nhưng là cũng không có biểu hiện gì cả, chúng nó nhìn quang cầu thật giống như nhìn thấy không khí.

Quang cầu lượn quanh ở bên người Diệp Từ, Diệp Từ phát hiện trên người của mình cũng dính chút ánh sáng giống như từ quanh cầu phát ra.

Vấn đề là, người quang cầu này là cái gì?

Diệp Từ tra xét thuộc tính quang cầu một lát, mới phát giác đây là tinh linh ma pháp mà Moore cho cô.

Cô nhớ tới Moore đã từng nói qua, chỉ cần tìm được cửa của nó thì có thể tìm được bí mật hắn không chết, còn có thể vì hắn tìm được phương pháp tử vong. Mà quang cầu trước mặt chẳng qua là ở trước mặt cô bay tới bay lui, phát ra ánh sáng âm u, động tác của nó nhẹ nhàng linh hoạt, giống như nói với Diệp Từ kêu Diệp Từ hãy đi theo nó. Diệp Từ cẩn thận từng li từng tí đứng lên, không phát ra một chút âm thanh gì, quang cầu kia cũng bay cao hơi có chút, rồi sau đó bay chậm chậm về phía trước.

Nhẹ nhàng vài bước, nó phát hiện Diệp Từ cũng không có đuổi kịp bản thân, liền bay đem về, vây quanh bay vòng vèo quanh người Diệp Từ, lúc này Diệp Từ mới xác nhận, quang cầu này quả thật muốn dẫn đường cho mình. Cô nhìn những u linh du đãng không mục đích kia, tiến nhập trạng thái ẩn nấp, sau đó mới đi theo phía quanh cầu kia.

Quang cầu cũng không có cẩn thận giống Diệp Từ như vậy, nó giống như không có ý thức được gì nguy hiểm, chẳng qua là không ngừng bay về phía mục tiêu của mình, cho dù cùng mấy u linh phía trước chen cùng một chỗ, nó cũng sẽ không thèm để ý chút nào, mà từ chính giữa bọn họ bay đi, thấy Diệp Từ đi phía sau đổ đầu đầy mồ hôi.

Chẳng qua cũng là kỳ quái, u linh giống như rất rộng lượng với quang cầu, dù nó mạnh mẽ đâm tới cũng không thèm để ý, cứ thế ngay cả một chút phản ứng cũng không có. Chẳng qua là lá gan Diệp Từ không có lớn như vậy, cô đi vòng qua, hơn nữa vừa đi vừa dùng đoản kiếm trên tay để lại ký hiệu.

Bây giờ là ban đêm, hơn nữa trên vị trí trên bản đồ lại không rõ ràng, nếu như Diệp Từ không làm ký hiệu, có thể sẽ rất dễ dàng mất phương hướng ở trong phiến rừng rậm này, cũng không tìm được đường đi ra ngoài. Cũng không biết đi trong rừng bao lâu, dù sao Diệp Từ vẫn thấy rất nhiều u linh, thời gian dần qua cô cũng phát hiện một chuyện, ánh sáng trên người mình dính từ quang cầu khi nãy có thể đủ chống cự bị u linh phát hiện, cho nên cô cũng không cần cẩn thận như vậy.

Phát hiện điểm này, Diệp Từ liền tăng nhanh tốc độ.

Cũng không biết thời gian qua bao lâu, quang cầu này cuối cùng cũng dừng lại. Diệp Từ cũng đứng lại, chẳng qua là nhìn về phía xa chỉ thấy một tòa Thần Điện nguy nga lộng lão, tất cả đều dùng đá khắc thành, ở dưới tuyết trắng mênh mông chiếu rọi, vậy mà hiện ra một màu trắng ảm đạm. Cũng không biết tại sao, màu trắng này rất dễ dàng làm cho người ta liên tưởng đến tử vong.

Diệp Từ nghiêng mắt nhìn quang cầu, chỉ thấy ánh sáng quanh nó càng ngày càng sáng ngời, vậy mà bay trong một nơi đen tối như vậy lại chiếm một vùng sáng rất lớn. Bên cạnh đều là địa bàn của u linh, nếu như là nơi đây có dã thú nghĩ ngơi tuyệt đối sẽ phát hiện hai người.

Dừng lại một hồi, quang cầu lại tiếp tục bay về phía tòa Thần Điện.

Diệp Từ cũng chỉ có thể tiếp tục đi theo quang cầu, cô vừa tránh né u linh càng ngày càng nhiều, vừa đánh giá tòa Thần Điện. Tòa Thần Điện được khắc trên núi, từ bên ngoài nhìn có thể nhìn thấy cửa điện uy phong lẫm liệt. Bất quá, có chút tàn phá, có lẽ là nguyên nhân núi tuyết trong Thánh Vực, bốn phía nơi đây đều bị băng tuyết bao bọc, ngay cả cửa ra vào Thần Điện cũng đã bị tuyết che mất hơn phân nửa. Ở phía trước Thần Điện treo rất nhiều tảng băng sắc bén, thỉnh thoảng còn sẽ có một ít tảng băng rơi xuống, chỉ sợ một khi không cẩn thận cũng sẽ chôn thân thể nơi đây.

Cũng không biết tượng thần tế tự trong Thần điện này là gì, thoạt nhìn đã hoang phế lâu rồi, hơn nữa lại giấu ở chỗ bí mật trong Thánh Vực Tuyết Sơn khiến cho người chơi khi mới xuất hiện căn bản không có cách tìm tới nơi này.

Ngược lại rất kỳ quái.

Ở cửa ra vào Thần Điện không có u linh, bọn họ giống như rất kiêng kị đồ vật bên trong thần điện. Cho dù tòa Thần Điện đã hoang phế, nhưng đồ vật bên trong vẫn có năng lực chấn nhiếp những u linh này.

Quang cầu từ cửa thần điện chồng chất trong đống tuyết nhẹ nhõm bay vào, nhưng Diệp Từ lại không dễ dàng như vậy, cô chỉ có thể mang bao tay giữ ấm vào, mất công bò qua đống tuyết rời rạc kia, giẫ m lên từng khối đá lớn đã sụp xuống, khó khăn bò vào trong thần điện.

Trong thần điện cũng sớm đã hoang phế.

Mặc dù trong này không có quái vật, tuy nhiên lại có không ít con chuột.

Con chuột là loài động vật thần kỳ, mặc kệ là ở trong trò chơi hay là trong hiện thực, hình như bốn phía đều thấy bóng dáng của nó. Chúng nó không sợ giá lạnh, cũng không sợ hoàn cảnh tàn khốc, dù sao vẫn là một đám sinh vật hoạt bát.

Ở thời điểm Diệp Từ đi vào Thần Điện hắc ám này, quang càu ở phía trước có thể chiếu sáng con đường, trên đường gặp phải đã số khách qua đường có lẽ chính là đám chuột này rồi, chúng nó tốp năm tốp ba, nghênh ngang từ bên người Diệp Từ đi qua, giống như không hề sợ con người.

Bước đi một hồi lâu, mới từ lối đi kia đi vào trong Thần Điện.

Tầm mắt thoáng cái được rộng lớn...mà bắt đầu —— trong thần điện mặc dù rất nhiều nơi cũng đã sụp xuống nhưng vẫn có thể nhìn thấy họa bích và vòm nhà đẹp đẽ, mà vòm cửa sổ bốn phía Thần Điện được chế tác rất tinh tế và đẹp đẽ. Đến nỗi ở phía trên bàn tế Thần Điện, không có cung phụng tượng thần gì, mà chỉ có một suối phun nho nhỏ.

Trong đại điện cũng nhìn không tới bên ngoài, theo đạo lý mà nói đúng hẳn là nên đen tối mới đúng, nhưng lại không biết này trong thần điện trang bị đồ vật gì, thậm chí có một ánh sáng âm u lóe lên chiếu sáng toàn bộ Thần Điện, cũng làm cho Diệp Từ không cần mất công mới có thể nhìn rõ ràng tất cả mọi thứ trong đây.

Ở phía dưới Chủ Thần, có đặt rất nhiều ghế ngồi để cầu nguyện, chỉ là thoạt nhìn đã rất cổ xưa, Diệp Từ lặng yên lấy tay đụng chạm vào một cái ghế trong đó, ghế đó liền như mưa tản ra rơi trên mặt đất. Thoạt nhìn đã sớm mục nát.

Đây rốt cuộc là Thần Điện gì? Không người biết được.

Ánh sáng quang cầu từng chút giảm đi, cuối cùng biến mất ở trước mặt Diệp Từ, thoạt nhìn phía trước cũng đã là cửa quan với nguyên nhân bí mật không chết của Moore. Diệp Từ bò qua cột cùng đá vụn nghiêng ngã kia, đi về phía trên đàn tế chủ thần.

Trên đàn tế Chủ Thần chính là suối phun nhỏ kia cũng không lớn, nước lại mát lạnh vô cùng, chẳng qua suối phun bị rất nhiều bụi bặm cùng đá vụn ngăn chặn, cũng không thể nhìn thấy nó có thể phun ra dòng nước xinh đẹp, nước suối phun ra ngoài từ từ chảy vào hồ.

Diệp Từ vươn tay, muốn những nhặt tất cả bụi bặm bám vào miệng suối kia, lại nghe được một tiếng quát nghiêm túc: Dừng tay. Phàm nhân kia! Là ai cho ngươi quyền lợi đụng chạm vào thánh tuyền tinh khiết nhất trên thế gian. . .

Thánh suối!

So với giọng nói nghiêm túc phát ra từ đó, Diệp Từ rõ ràng mẫn cảm với từ thánh tuyền kia hơn. Cô chăm chú nhìn vào suối phun, nhịn không được cười, đây mới là cùng đường bí lối lại tìm được hi vọng. Nếu như Thánh tuyền đã tìm được, như vậy Diệp Từ cũng rảnh rỗi xem ai vừa mới quát mình.

Cô nhìn về phía phát ra âm thanh. Chỉ thấy một người nam tử mặc áo dài từ chỗ tối đi ra, tuổi của hắn thoạt nhìn không quá ba bốn mươi tuổi, có điều , Diệp Từ cũng sẽ không cho hắn thật sự trẻ tuổi như vậy, bởi vì từ trong ánh mắt của hắn Diệp Từ thấy được sự tang thương trải qua nghìn năm.

Xem xét đẳng cấp thuật của nam tử này, toàn bộ đều là dấu chấm hỏi (???).

Diệp Từ thở ra một hơi, nhướng lông mi, được rồi! Hiện tại trong trò chơi tùy tiện một người NPC đẳng cấp đều cao hơn mình, bản thân vẫn nên cung kính một chút, cuối cùng khiêm tốn một chút tuyệt đối sẽ không có chỗ xấu gì. Thế là Diệp Từ lập tức cung kính cúi người nhìn về phía người nam nhân kia.

Vị tiên sinh tôn kính, ngươi mạnh khỏe, ta chỉ là một người qua đường, trong đêm tối rừng rậm này mất phương hướng khi bước tới Thánh Vực trong núi tuyết, trong lúc vô tình xâm nhập Thần Điện lâu đời này. Lại phát hiện ở đây có nước suối thật mê người, ta không có ác ý, chỉ muốn nhìn hình dáng xinh đẹp ban đầu của nó.

Nam tử kia chạy tới bên người Diệp Từ, vóc dáng hắn rất cao, trên cao nhìn xuống Diệp Từ đang hành lễ, trên mặt không có biểu lộ gì, một lát sau hắn mới nói: Phàm nhân, từ ở trên người ngươi ta ngửi thấy mùi vị Tử Linh—— trực giác của ta nói cho ta biết, ngươi hoàn toàn không nói thật với ta.

Mùi vị Tử Linh?

Diệp Từ nhíu mày, hắn ngửi được là gì vậy? Đúng mũi tên Thánh Quang hay là Giới Chỉ, hay cái khác? Cô có chút không hiêu nhìn nam tử kia, kỳ quái nói: Mùi vị Tử Linh! Nhưng ta chưa từng tiếp xúc với Tử Linh gì đó.?

Nam tử kia nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, như là ở thật sâu cảm thụ cái gì đó, qua một hồi lâu hắn mới thở ra một hơi. Không sai, đó là mùi vị Tử Linh, Tử Linh đã trải qua nghìn năm, lại vẫn không có tìm được biện pháp hủy diệt mình.

Diệp Từ sực hiểu ra, thì ra hắn nói Moore. Cô vội vàng gật đầu: Thì ra ngài đang nói Moore tiên sinh.

Moore? Nam tử kia mở hai mắt ra nhìn phía Diệp Từ: Bây giờ hắn gọi bằng cái tên này sao?

Đúng vậy tiên sinh. Diệp Từ gật gật đầu: Ta được Moore tiên sinh phó thác, ở đại lục Mã tìm kiếm phương pháp có thể tử vong cho hắn. Diệp Từ lúc nói có chút bi thương: Mặc dù Tử Linh cái từ ngữ này không được tốt cho lắm, nhưng là vị tiên sinh này, tôi từ Moore tiên sinh cảm nhận được ngài ấy rất bi ai.

Phàm nhân, nếu như ta không hiểu ssai, ngươi hình như tới đây cầu tình cho Moore? Nam tử này lẳng lặng nhìn Diệp Từ một hồi lâu, mới bình tĩnh nói với Diệp Từ.

Diệp Từ sững sờ, bây giờ cô còn không biết đối phương là người nào, nếu như tùy tiện trả lời hắn như vậy sẽ có chỗ không thích hợp liên quan tới nhiệm vụ. Cô suy nghĩ một lát mới nói: Tiên sinh, tôi chỉ là một phàm nhân —— tôi chỉ có thể nhìn đến nơi mà tôi có thể nhìn thấy, vì vậy tôi chỉ thực sự nhìn thấy những gì mình có thể thấy.

Người nam nhân kia cũng không có trả lời ngay, chẳng qua là lại nhìn chằm chằm và cô rất lâu mới thở dài một hơi nói: Tinh linh quả nhiên là chủng tộc lương thiện nhất trên thế giới, cho tới bây giờ không phải đi nhìn bộ mặt ghê tởm. Chẳng lẽ các ngươi không biết, bộ dạng của mấy người một lần lại một lần là tôi luyện mà thành sao?

Nghe người nam nhân này nói, giống như nhận thức tinh linh nào đó.

Diệp Từ suy nghĩ một chút về mũi tên Thánh Quang, trong lòng bỗng nhiên có một ý tưởng bạo gan, người có lẽ cũng nhận thức Tinh linh vương Doll? Ý ngĩa này lần nữa xuất hiện trong đầu, chỉ không thể ức chế sôi trào nổi lên.

Giờ này khắc này, đại não của Diệp Từ giống như một người vận chuyển đầu óc bằng máy móc, lập tức liền nghĩ đến những chi tiết cùng kế hoạch Tinh linh vương Doll tất cả gom lại một chỗ.

Tinh linh vương Doll đã từng cùng những chủng tộc Vương Giả anh hùng đã tham gia chiến đấu Ma Vương Naga, hơn nữa cuối cùng chết trận. Đương nhiên cũng có một cách nói hắn cũng chưa chết, chẳng qua là bị Naga phong ấn.

Tinh linh vương Doll từng theo Hắc Nê thành thành chủ Moore cùng trải qua cuộc chiến đấu, trong cuộc chiến đấu kia Moore vì theo đuổi lực lượng vĩnh hằng, đã lấy được Bất Tử Chi Thân, cũng ngay tại lúc đó người nam nhân này gây nên Tử Linh chi thân.

Tinh linh vương Doll từng chiến đấu với nanh vuốt của Ma Vương Naga – Tát Gia, hơn nữa dùng mũi tên Thân ái Thánh Quang của mình bắn bị thương Tát Gia, Tát Gia mặc dù là sinh vật hắc ám, cũng không có chết bởi mũi tên Thánh Quang, hắn hốt hoảng chạy bán mạng, hơn nữa còn mang theo mũi tên Thánh Quang kia. Rồi sau đó Na Bá triệu hoán Tát Gia, cũng bán rẻ linh hồn của mình, tại cấm địa bộ lạc Doro tùy ý Tát Gia dùng mũi tên Thánh Quang này tạo ra ảo cảnh để mọi người cung phụng, mà mình trong lúc vô tình đã nhận được mũi tên Thánh Quang. Giống như thấy rõ tất cả mũi tên tộc Tinh Linh nên Natasha chỉ nói mình tới đây tẩy trừ mũi tên Thánh Quang bị ô nhiễm này.

Ở Thánh Vực trong núi tuyết, Moore đưa cho Diệp Từ chính là tinh linh ma pháp đã nổi lên tác dụng, hóa thành quang cầu dẫn theo Diệp Từ đi tới Thánh suối.

Thánh suối là vì tẩy trừ mũi tên Thánh Quang, thế nhưng bên cạnh Thánh suối, Diệp Từ lại gặp người nam nhân có thành kiến với Moore.

Trong lúc nói chuyện với nhau, Diệp Từ hiểu được, người nam nhân này chẳng những nhận thức Moore, hơn nữa nên cũng nhận thức Tinh linh vương Doll.

Nhớ kỹ Hắc Nê thành thành chủ Moore đã từng nói với Diệp Từ, chỉ cần cô tìm được phương pháp tử vong, như vậy hắn nhất định sẽ nói những của quan liên quan với Tinh linh vương Doll toàn bộ đều nói với Diệp Từ.

Đây tất cả giống như cùng Tinh linh vương Doll có quan hệ với nhau, nhưng mà suy nghĩ lại thì lại giống như không có quan hệ, bọn họ bỏ chạy đến cùng một chỗ, tạo thành nhiệm vụ hệ thống lưới nhện khiến một người chơi căn bản không có cách hoàn thành, Diệp Từ cảm giác mình giống như tiếp nhận một nhiệm vụ có chỗ dựa mỏng mang, mà càng tìm được manh mối thì nó càng ẩn sâu vào bóng tối.

Ngươi nhận thức Tinh linh vương Doll sao? Diệp Từ sau khi nối những manh mối đó lại với nhau, liền can đảm đi về phía người nam nhân này hỏi, giọng nói của cô vội vàng, không chỉ có là bởi vì chính mình đúng là nhất tộc Tinh linh, càng quan trọng hơn là Tinh linh vương Doll từ khi cô vừa trọng sinh liền không cắt nhiệm vụ của cô, thế nhưng hắn lại không ngừng giấu manh mối của nhiệm vụ, như sương mù che đậy —— vô luận là quan hệ chủng tộc hay là quan hệ chức nghiệp, cô không thể chờ đợi mà muốn biết đến truyền kỳ Tinh Linh vương là sao rồi, chẳng qua không biết người nam nhân này biết được điều gì, có nói với mình không?

Nam tử cũng không kỳ quái khi Diệp Từ hỏi như vậy . Cuối cùng Tinh linh vương Doll đúng là Tinh Linh Vương Giả —— sự hiện hữu của hắn lại để cho lịch sử Tinh Linh vô cùng rung động cùng cường đại. Hắn bỗng nhiên nở nụ cười, từ trong tay áo đưa ra hai cánh tay trắng nõn mà dài nhỏ, hai tay kia căn bản không giống tay một người nam nhân, thế nhưng là hoàn toàn lại sinh trưởng ở trên người một người nam nhân. Ngón tay hắn lặng yên bỗng nhúc nhích, ngón tay kia thuận tiện giống như khiêu vũ búng ra, rồi sau đó mười ngón đan lại với nhau. Xem ra, tinh linh chúng ta có thể làm một cuộc mua bán.

Mua bán? Diệp Từ có chút kinh ngạc.

Từ này đối với Diệp Từ mà nói một chút cũng không xa lạ gì, có điều xa lạ chính từ này thường thường luôn từ trong miệng Diệp Từ nói ra, nhưng bây giờ từ trong miệng một người khác nói ra, thật sự khiến Diệp Từ không biết nên khóc hay cười: Mua bán gì?

Ta cho ngươi biết chuyện liên quan cửa quan với Tinh linh vương Doll , ngươi nói cho ta biết chuyện của Tử Linh. Nam tử này cười yếu ớt: Nhìn xem, rất công bằng, chúng ta ai cũng không chiếm đó tiện nghi. Ta đối với người Tử Linh hiện tại tràn ngập tò mò, chính như ngươi rất tò mò về Tinh linh vương, chúng ta nói ra thì biết rõ mọi chuyện, hoàn thành lòng hiếu kỳ của đối phương lòng, đây là một chuyện rất tốt đẹp.

Diệp Từ lại chăm chú nhìn chằm chằm khuôn mặt nam tử kia, nụ cười của hắn rất đẹp, cũng có thể nói, dáng vẻ khi cừi của người nam nhân này thực sự rất đẹp mắt. So với những chàng trai mà Diệp Từ đã gặp qua đều tốt hơn nhìn. Hắn mặc dù thoạt nhìn khoảng ba bốn mươi tuổi, nhưng khi hắn cười, giống như hắn là một người rất đơn thuần, cứ thế mà cười sáng lạn diễm lệ. Nụ cười của hắn thật giống như mang theo ma lực, làm cho người ta không thể không rơi vào.

Diệp Từ cảm giác mình có chút chóng mặt, này không đúng. Cô cố gắng nhúc nhích ngón tay, lại phát hiện ngón tay của mình không động được. Trong lòng của cô đột nhiên trầm xuống, không tốt! Gia hỏa này biết Mê Huyễn thuật, nhất định là đã hạ mạ pháp trên người cô, nếu như tiếp tục nhìn chằm chằm vào ánh mắt của hắn, thua thiệt trăm phần trăm là mình.

Cố gắng nhắm mắt lại, nhưng ánh mắt giống như là hộp kim loại bị kẹt căn bản không thể nhắm lại, Diệp Từ hít một hơi thật sâu, không biết khí lực từ nơi nào tới, mãnh liệt đến xoay người qua, đưa lưng về phía nam tử kia, này mới phát giác lưng của mình đổ đầy mồ hôi. Mà cơ thể của cô trong thời khắc này như là mất hết sức lực, khiến cô muốn dùng sức nắm hai tay cũng không có cách nào nắm chặt.

Nam tử kia nhìn qua bóng lưng của Diệp Từ, nhíu lông mày, không nói gì. Mà là lẳng lặng nhìn bóng lưng không ngừng run rẩy của cô cười ra tiếng.

Này không công bằng. Diệp Từ hít một hơi thật sâu, thời gian dần qua mới nói. Cô cũng xoay người, chẳng qua là đưa lưng về phía nam tử này, nhìn về cây cột đã ngã ở phía xa trong góc thần điện , giống như từ trong đống nát đó có gì đó khiến cô cảm thấy hứng thú.

Có gì không công bằng?

góc độ đứng của chúng ta vốn là không công bằng. Ngươi có thể dùng Mê Huyễn thuật từ trong miệng của ta đạt được đáp án ngươi muốn biết, thế nhưng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn ngươi, chờ đợi ngươi bố thí lời nói. Mua bán này quyền chủ động vĩnh viễn là ngươi, ta chỉ có thể bị động thừa nhận, loại mua bán này không công bằng, ta cự tuyệt. Diệp Từ hít một hơi thật sâu, nói ra đáp án của mình.

Cự tuyệt? Nam tử hình như đã sớm liệu đến đề nghị của mình sẽ bị cự tuyệt, nhưng không có tức giận, cứ thế ngay cả một chút tâm tình dư thừa cũng không có: Trừ lý do ngươi cảm thấy không công bằng, còn có ... lý do khác để cự tuyệt ta hay không?

Tôi không thể đem chuyện của Moore nói cho người khác biết. Diệp Từ nói, ở trong trò chơi, mỗi NPC đều có tính cách của mình, mặc dù Diệp Từ cũng không phải hiểu rõ về Moore, nhưng là từng tiếp xúc ngắn ngủi với Moore, Diệp Từ có thể đoán ra Moore cũng không muốn nhiều người biết bí mật của mình, vì vậy, trước khi Diệp Từ khi không biết rõ thân phận NPC của người này, cô tuyệt đối sẽ không tùy tiện nói ra bí mật của Moore. Bằng không, rất dễ dàng bị Moore chán ghét, nếu vận khí không tốt một chút, ở trước mặt NPC này cũng bị chán ghét, như vậy cô nhất định không bù được mất.

Tại sao? Chuyện của hắn hình như không có quan hệ với ngươi, nói một chút cũng không sao.

Không giống vậy. Diệp Từ lắc đầu: Tinh linh… tất cả đều phải giữ bí mật chủng tộc, tôi không cách nào tùy tiện phản bội chủng tộc của ta, huống chi, ta không cho rằng tôi nói ra bí mật của Moore tiên sinh với người, mặc dù ta cùng Moore tiên sinh có thời gian chung đụng không lâu, nhưng mà ta cảm thấy tôi phải giữ bí mật chuyện này.

Ngươi thật là một người cố chấp.

Đây không phải cố chấp, chẳng qua là nguyên tắc cơ bản nhất của một người, giữ kín như bưng mới có thể đổi được tôn trọng người khác. Diệp Từ thở dài một hơi: Ta không nghĩ tới ta nói lỡ điều gì lại mang đến bất cứ phiền phức gì đó cho ai, ta không muốn như vậy.

Chỉ sợ ngươi bỏ lỡ chuyện biết rõ về Doll?

Diệp Từ hé mắt: Ta nghĩ tham dự cuộc chiến đó vẫn có rất nhiều người đi, dù ngài không nói cho tôi biết chuyện liên quan tới Tinh linh vương Doll, ta tin tưởng, ta còn có thể biết được tin tức từ những Vương giả khác. Cuối cùng, vẫn không phụ lòng người.

Nam tử kia hồi lâu không nói gì, lại để cho Diệp Từ cũng đoán không được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể lẳng lặng đứng ở nơi đó. Cũng không biết qua bao lâu, nam tử kia cuối cùng cười ra tiếng.

Ngài cười cái gì?

Không thể tưởng được qua nhiều năm như vậy, tinh linh mấy người vẫn có ý tứ như vậy. Nam tử xoay người nhìn suối phun, tiếp giơ tay gạt bỏ bụi bặm trên miệng suối phun, nước suối kia bắt đầu càng chảy càng nhiều, càng chảy càng vui mừng.

Ngươi cảm thấy này Thánh tuyền xinh đẹp không?

Diệp từ im lặng, cảm giác mình nếu như không nhìn ánh mắt của nam nhân kia hẳn là rất an toàn. Vì vậy, xoay người qua, nhìn Thánh tuyền nói: Rất đẹp.

Quả thật rất đẹp.

Cũng không phải nói này nước suối có bao nhiêu đẹp, mà là một người ở nơi hoang vu trong không gian như vậy, thậm chí có một ao suối phun tuyệt đẹp hoàn mỹ như vậy, ánh sáng ôn hòa kia, tự nhiên mất tự nhiên hiện sẽ khiến người cảm giác được một loại xinh đẹp khó nói.

Ta ở chỗ này nhìn nó rất nhiều năm, nhiều đến ta cũng đã đã quên nó có bao nhiêu năm tháng. Nam tử kia cười cười, quay người nhìn xem Diệp Từ : Ngươi là tinh linh lương thiện, ngươi có thể giữ kín chuyện của Moore nói rõ ánh mắt nhìn người của Moore nhiều năm như vậy cuối cùng có chút đề cao.

Nghe nói lời này, tâm của Diệp Từ cuối cùng rơi xuống.

Quả nhiên là như vậy, bản thân nếu như vừa rồi mua bán với NPC này, chỉ sợ bây giờ sẽ bị trừng phạt không ít đi. Cô cũng không biết ở kiếp trước làm nhiệm vụ, đã chọn NPC như thế nào, nhưng mà cô nghĩ, lần này cô cũng không có lựa chọn sai lầm.

Ngài là ai? Suy nghĩ kỹ một hồi, Diệp Từ cảm thấy hay là hỏi rõ thân phận người này luôn cho rồi.

Ta là ai? Nếu như ngươi không hỏi, ta nghĩ ta cũng đã quên mất thân phận của mình rốt cuộc là gì rồi? Nam tử thật dài thở ra một hơi: Tôi chỉ nhớ rõ, Moore đã từng gọi ta là Labie. Có lẽ đó chính là tên của ta đi.

Labie? Diệp Từ sững sờ, nếu như cô không có nhớ lầm, Labie hẳn là lão sư.

Như vậy nói người này chính là lão sư của Moore? ? ?

Không phải chứ, người này thoạt nhìn so với Moore còn trẻ tuổi hơn! Phải biết rằng Moore đã vượt qua một nghìn tuổi, Moore nếu như là học sinh của hắn, chỉ sợ là gia hỏa này tuổi tác nếu so với Moore còn muốn dài hơn rất nhiều rất nhiều.

Quả nhiên là NPC a, trình tự chính là trình tự, hơn một ngàn tuổi tuổi thoạt nhìn hoàn toàn không phải là chuyện lớn.

Moore lại để cho ngươi tìm đến ta, có phải là hắn đã hối hận với lựa chọn lúc tước hay không?

Labie nói lại để cho Diệp Từ ngây ngốc, cô cẩn thận suy nghĩ một chút những gì Moore đã từng nói với cô, sau đó mới gật đầu: Ta nghĩ, Moore quả thực đã hối hận rồi.

/457

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status