Chương 100: Các loại phản ứng (4).
Khi Liêu Đan Đan lòng như lửa đốt dùng chìa khóa dự bị mở cửa phòng Mạc Linh, đập vào mặt là mùi gas nồng nặc, cô vội vàng che miệng mũi, vọt vào phòng bếp khóa van gas, sau đó lại chạy đi mở toang tất cả mọi cánh cửa để cho không khí lưu thông. Lúc này cô mới có cơ hội đi tìm Mạc Linh.
Che miệng mũi, Liêu Đan Đan vọt vào phòng làm việc, Liêu Đan Đan lúc này nhìn thấy Mạc Linh lẳng lặng tựa vào khoang trò chơi, dường như cô đã ngủ. Liêu Đan Đan sợ đến thót tim, kkhoong kịp nghĩ ngợi liền lập tức vọt ra ngoài gọi 120 (có một nhắc nhở như này, nếu nhà có người trúng độc gas, mọi người ngàn vạn lần không được gọi điện thoại báo cảnh sát trong phòng, bởi vì thời điểm kết nối cuộc gọi rất dễ bị rò điện mà nồng độ gas trong phòng chưa giảm xuống, chỉ cần một tia lửa điện nhỏ xíu cũng sẽ gây cháy nổ (Dĩ nhiên, nếu có thể dùng máy bay riêng là tốt nhất) Chuyện này căn cứ vào thực tế trước đây trong tiểu khu có 1 nhà 3 mẹ con đang tắm bị trúng độc khí than, đội chữa cháy lập tức phổ biến kiến thức cho mọi người. . . ._Nguyên văn lời tác giả. )
Sau khi báo cảnh sát, Liêu Đan Đan mới trở lại trong phòng, thận trọng đi tới bên người Mạc Linh, cô dò xét dưới mũi Mạc Linh, còn thở, sẽ không có vấn đề gì, nhưng là, để ngừa vạn nhất, cô vẫn làm một số biện pháp cấp cứu cho Mạc Linh, vừa cấp cứu vừa gọi tên Mạc Linh.
Nhưng Mạc Linh vẫn bất tỉnh, giống như đã chết rồi.
Ngay lúc Liêu Đan Đan lòng như lửa đốt, xe cứu thương rốt cuộc cũng đến, cô hộ tống Mạc Linh chạy tới bệnh viện, trên đường tới bệnh viện, cô gọi cho Phương Tùng Thư: Chồng, anh gọi được cho Lưu Niên Lưu Niên?
Mới vừa ngắt máy, làm sao? Em đến chỗ Mạc Linh rồi? Sao rồi? Phương Tùng Thư mới vừa bị Lưu Niên chỉnh đốn một trận, trong lòng đang khó chịu đây, nghe vợ gọi tới, khẩu khí cũng không được tốt lắm.
Nếu bình thường thì Liêu Đan Đan đã sớm nghiêm trọng kháng nghị rồi, bất quá hôm nay Liêu Đan Đan không trách cứ gì Phương Tùng Thư, chỉ sâu kín thở dài, sau đó nói: Cô ấy mở van gas tự sát. Em gọi xe cứu thương rồi, đang trên đường tới bệnh viện đây.
Cái gì! Phương Tùng Thư bị dọa giật bắn mình, hắn đột nhiên nhớ tới lời Lưu Niên, Mạc Linh sẽ không tự sát, hắn cảm thấy Lưu Niên thực sự không hiểu Mạc Linh một chút nào. Một cô gái yêu đến mức điên cuồng, chịu phải loại kích thhichs này nhất định sẽ tự sát!
“Em ở bệnh viện nào, anh lập tức tới ngay!
Liêu Đan Đan báo tên bệnh viện, Phương Tùng Thư lập tức thay quần áo, lái xe như điên tới bênh viện kia. Khi Phương Tùng Thư chạy tới bệnh viện, thấy ngay Liêu Đan Đan ngồi ở ghế chờ bên ngoài phòng cấp cứu, vội vàng vọt tới Vợ!
Liêu Đan Đan ngẩng đầu lên, sắc mặt tái nhợt nhìn Phương Tùng Thư, hốc mắt hồng hồng, cả người run rẩy, có thể thấy được, cô sợ chết khiếp rồi. Cô túm lấy vạt áo Phương Tùng Thư. Nức nở nói: Chồng, cô ấy sẽ chết có phải không, có phải hay không?
Phương Tùng Thư vội vàng ôm Liêu Đan Đan, không ngừng an ủi cô, không ngừng vỗ về cô: Không có chuyện gì, tuyệt đối không có chuyện gì, vợ, em nghĩ quá nhiều rồi, bây giờ kỹ thuật y học phát triển, không có việc gì!
Lúc hai người đnag không ngừng an ủi đối phương, cửa phòng cấp cứu mở ra, một vị bác sĩ dáng người cao lớn bước ra khỏi phòng cấp cứu, ánh mắt anh ta trong suốt, đeo khẩu trang, liếc qua hàng dài thân nhân bên ngoài phòng cấp cứu lên tiếng hỏi, lại hỏi: Ai là thân nhân của bệnh nhân Mạc Linh!
Là tôi là tôi ! Phương Tùng Thư và Liêu Đan Đan vội vàng đứng lên vọt tới.
Anh chị là… vị bác sĩ đó liếc qua hai người, có chút chần chờ, cuối cùng vẫn đưa mắt tới trên người Phương Tùng Thư.
Chúng tôi là bạn của Mạc Linh, là bạn thân nhất ở thành phố này! Liêu Đan Đan liền vội vàng nói.
Được rồi, cô ấy đã qua cơn nguy kịch, bây giờ đã có thể chuyển tới khu nội trú quan sát, annh chị có thể đi thăm. Vị bác sĩ vừa mỉm cười vừa đưa tay tháo khảu trang, nói với Phương Tùng Thư: Sao vậy? Lão Phương? Không nhận ra em?
Phương Tùng Thư thoáng sững sờ, nhìn kỹ vị bác sĩ trước măttj, vỗ đầu một cái: Lục Tử! Phương Tùng Thư vội vàng giới thiệu Liêu Đan Đan và Lục Tử với nhau.
Hơn 20 năm không gặp, còn chưa quên em, coi như không tệ! Vị bác sĩ bị kêu Lục Tử hẽ mỉm cười, anh ta liếc qua Liêu Đan Đan đang lòng như lửa đốt cười cười: Bạn của vợ anh?
Ừ. Phương Tùng Thư gật đầu, anh biết suy nghĩ của vợ, thật ra thì hắn cũng không có tâm tình tán gẫu nào, cũng muốn đi xem tình huống của Mạc Linh.
Cũng không nghĩ, hắn còn chưa kịp nói ra miệng, Lục Tử cũng đã nói: Chị dâu, chị đi trước đi, em có chút việc muốn nói với lão Phương, chị cứ qua khu nội trú thăm bệnh trước đi, em gọi người đưa chị đi. Vừa nói anh ta vừa gọi 1 cô y tá tới đưa Liêu Đan Đan đi khu nội trú.
Liêu Đan Đan hồ nghi nhìn vị bác sĩ tên Lục Tử này, lại nhìn Phương Tùng Thư, sau đó vội vã rời đi cùng y tá.
Cho đến nhìn Liêu Đan Đan rời đi, Lục Tử mới nhìn Phương Tùng Thư nói: Thật ra thì em không muốn hỏi, thế nhưng nếu là anh, em lại phải hỏi một câu.
Hỏi cái gì? Phương Tùng Thư và Lục Tử chơi với nhau từ bé, đến lúc học tiểu học thì tách ra, cũng gần 20 năm không gặp, bất quá tính cảm hai người cũng không tồi, nói chuyện cũng không cong cong quẹo quẹo như vậy.
Cô nàng tự sát này có phải có cùng một chân với anh? Lục Tử nói chuyện một chút cũng không khách khí, đi thẳng vào vấn đề.
Phương Tùng Thư bị anh ta nói 1 câu suýt thì sặc chết: Tôi nói, cậu có thể sửa cái tật nói một câu sặc chết người từ bé tới giờ không, đừng có nói chuyện thẳng thừng như vậy chứ?
Được a, vậy em liền nói, vị tiểu thư bị trúng độc hơi gas này có phải là một người thân thiết khác của anh ngoài vợ mình không? Lục Tử cười như không cười nói.
Được rồi được rồi, cậu đừng nói như vậy nữa. Phương Tùng Thư khoát tay lia lịa: Không phải vậy, thực sự không phải, tôi không tiêu thụ nổi mặt hàng như vậy, cô ta là bạn của vợ tôi, người ta vừa mắt một người bạn của tôi, không phải nhìn trúng tôi. Dù cho có nhìn trúng tôi thì tôi cũng ăn không tiêu cái loại đàn bà này.
Lục Tử ngẩn người, sau đó gật đầu một cái: Nga, vậy thì không sao, em làm việc đây, có rãnh rỗi thì liên lạc nha! Nói xong anh ta cho Phương Tùng Thư một số điện thoại, chuẩn bị quay đi.
Này, nói chuyện đừng nói một nửa, nói xong lại đi có được không? Phương Tùng Thư vừa nghe cũng biết trong lời Lục Tử có hàm ý, hắn kéo Lục Tử lại, vội vàng hỏi.
Nếu anh và cô ta không có quan hệ gì thì quên đi. Lục Tử nhún vai, annh cũng không phải người thích xen vào việc của người khác.
Được rồi, xin cậu thương xót, người bạn tooi ở bên Mỹ, căn bản cũng không ở đây, có chuyện gì liên quan đến cô nàng này thì trực tiếp nói với tôi. Tôi cho cậu biết, mặc dù cô ta không coi tọng tôi, nhưng suốt ngày thông qua vợ tôi dày vò tôi rất khổ sở, có chuyện gì thì cậu cứ nói!
Lục Tử từ trên xuống dưới nhìn Phương Tùng Thư, gật đầu: Được rồi, thật ra thì cũng không có gì,chẳng qua em muốn nói cho anh biết, cô nàng này tâm cơ quá sauu rồi, anh chơi không lại cô ta. Nếu anh lòng thòng cùng cô ta thì nhanh chóng kết thúc, nếu không cô ta sẽ làm cho anh sống không sống được chết không chết được.
Lời của Lục Tử khiến Phương Tùng Thư hoảng hốt: Cậu biết cô ta!
Không biết, lần đầu gặp.
Vậy sao cậu lại nói vậy?
“Lúc em nghe vợ anh báo cáo quá trình, cô ấy nhận được điện thoại của cô nàng này là 40’ trước.
Cũng tầm đấy. Phương Tùng Thư gật đầu, quả thật từ lúc Liêu Đan Đan nhận được điện thoại của Mạc Linh đến khi Liêu Đan Đangọi điện thoại cho hắn, hẳn là cách chừng 1h.
Nếu như cô ta thật muốn tự sát, ngay lúc cúp điện thoại đã mở gas, 40’, đã sớm chết ngắc rồi, dù có thần tiên tái thế cũng không cứu nổi, mà bây giờ… Lục Tử giễu cợt cười một tiếng: Cô ta chỉ bị trúng độc gas nhẹ, em nghĩ, cô ta mở gas không đến 10’, muốn chết cũng không dễ như vậy.
A? Cô làm cái lông gì a? Phương Tùng Thư bị Lục Tử nói đến quá sức kinh ngạc.
Em làm sao biết. Lục Tử vừa nói liền xoay người chuẩn bị đi làm : Nhớ liên lạc với em, mẹ em còn thường xuyên kêu em đi thăm mẹ anh đấy, anh thì chưa bao giờ đi thăm mẹ em đâu!
Biết rồi biết rồi. Phương Tùng Thư gật đầu, miệng nói, nhưng nội tâm đã cuồn cuộn sóng lớn. Hắn đứng ở cửa khoa cấp cứu một hồi, sau đó xoay người đi tới khu nội trú.
Tìm được phòng bệnh của Mạc Linh, Phương Tùng Thư cũng không đi vào, chỉ đứng trước khe cửa khép hờ nghe Liêu Đan Đan và Mạc Linh nói chuyện.
Sao cậu lại ngu như vậy hả! Cậu không hiểu câu “chết tử tế không bằng còn sống” hả, cậu chết rồi, không phải một cơ hội cậu cũng không có sao?
(Kang: Ghét nhất những người “suy nghĩ cho người khác” như thế này.)
Tôi bây giờ còn có cơ hội gì, anh ấy còn không thèm nhìn tôi, thậm chí đem hình của mình và đứa con gái kia dán khắp nơi, Tôi còn sống nổi sao? Tất cả mọi người đều biết tôi thích anh ấy, chờ đợi anh ấy nhiều năm như vậy, cha mẹ tôi còn cho rằng chúng tôi đang yêu nhau, bây giờ anh ấy nói với tất cả mọi người rằng anh ấy không yêu tôi, anh ấy thích cô gái khác, tôi làm sao mà sống được? Nếu làm thế nào cũng không sống được, còn không bằng chết đi cho xong.
Cậu đừng có bi quan quá, thiên hạ có bao nhiêu đàn ông tốt như vậy, không nhất định cứ phải là anh ấy a a.
Phải là anh ấy, nhất định phải là anh ấy, không phải anh ấy, tôi sẽ không sống nổi nữa. Mạc Linh hít mũi: Đan Đan, cậu giúp tôi đi, cậu giúp tôi đi, không có anh ấy thật sự tôi không sống nổi.
Phương Tùng Thư hít một hơi thật sâu, thừa dịp Liêu Đan Đan chưa trả lời, đẩy cửa ra ngắt đôi cuộc nói chuyện, sau đó hỏi thăm Mạc Linh mấy câu, liền tìm một cái cớ mang Liêu Đan Đan rời đi.
em đừng để ý chuyện của Mạc Linh nữa. Phương Tùng Thư trảm đinh chặt sắt nói với Liêu Đan Đan.
thế nhưng, cô ấy rất đáng thương, cô ấy còn tự sát vìLưu Niên.
Em cho rằng cô ta thật sự tự sát ư! Phương Tùng Thư cười lạnh một tiếng, sau đó đem toàn bộ lời Lục Tử nói lại cho Liêu Đan Đan, xoay người đi tới bãi đậu xe: Anh tuyệt đối sẽ không giúp em truyền lời nữa, nếu như em nhất định muốn quản chuyện vớ vẩn thì em tự đi tìm Lưu Niên, còn có Phương Tùng Thư dừng lại : Lòng dạ cô ta quá sâu, cẩn thận đừng để cô ta đào hỗ bẫy công hội chúng ta!
Dứt lời, Phương Tùng Thư thở phì phò rời đi, chỉ để lại một mình Liêu Đan Đan đứng đó, một trận thổi qua, lạnh thấu xương.
Buổi tối hôm nay Bạch Mạch cũng hết sức trầm mặc.
Chuyện này thập phần quỷ dị. Phải biết rằng Bạch Mạch là một người rất thích đùa giỡn, bình thời dù đánh phó bản cũng vẫn cùng mọi người hi hi ha ha, chưa bao giờ lại yên lặng như vậy, yên lặng đến mức khiến cho mọi người muốn nghẹt thở.
Toàn bộ đội ngũ bởi vì sự yên lặng của Bạch Mạch mà cũng yên lặng theo, mọi người ai cũng không dám nói chuyện, toàn bộ đều đang lẳng lặng đánh quái. Trong kênh đội ngũ thì chỉ còn mỗi Di Lộc đang kinh hồn táng đởm chỉ huy, không khí trầm mặc kia ép mọi người đến không thở nổi.
Rốt cuộc không nhịn được, Ước Mơ Thân Cao 1m7 mật ngữ cho Cập Thì Vũ: Tiểu Vũ, lão đại sao vậy?
Tôi làm sao biết?
Không phải bởi vì mấy tấm hình trên diễn đàn chứ. Ước Mơ Thân Cao 1m7 từng nghe Buông MM Kia Ra nói, Bạch Mạch và Công Tử U là anh em họ, bất quá quan hệ lại khiến mọi người thấy không giống anh em họ lắm, cho nên, trong đầu cô đều là suy nghĩ Bạch Mạch có phải đang ghen hay không, cho nên, mới yên lặng như vậy.
Không biết. Cập Thì Vũ lắc đầu, anh làm người rất thành thực, đối với những chuyện không biết hoàn toàn nhất định sẽ nói không biết, dù cho trong lòng anh cũng đoán như vậy, nhưng là hắn cũng tuyệt đối nói không biếtanh sẽ nhất định nói mình không biết.
Ước Mơ Thân Cao 1m7 thấy không khai thác được gì từ Cập Thì Vũ , liền quay lại thảo luận với Thạch Hoa Quả. Nam và nữ hoàn toàn bất đồng, giống như Thạch Hoa Quả, thời điểm cô nghe được chuyện này mặc dù cũng bận tâm Bạch Mạch, bất quá nhiều hơn chính là kích động không thôi, cô nói với Ước Mơ Thân Cao 1m7: Cậu cũng xem hình kia rồi? Tớ còn chưa xem xong đâu, chủ thớt đó còn đang yêu sách cái gì a, không đăng hình.
Tớ xemm đến đoạn bọn họ hôn nhau. Ước Mơ Thân Cao 1m7 thấy có người trò chuyện cùng mình lập tức hưng phấn, vì vậy hai DPS chủ lực trong quá trình đánh BOSS liền bắt đầu hứng thú bừng bừng nhắc tới hình của Lưu Niên và Công Tử U.
Đây là lần đầu tiên tớ nhìn kỹ tướng mạo của Lưu Niên a, nhìn thật là đẹp a!
Cắt, một người đàn ông mà mặt mũi đẹp như vậy cũng không phải chuyện gì tốt! Cậu ngẫm lại xem, tán dương một người đàn ông chẳng lẽ lại dùng từ đẹp, đây là đả kích có được hay không!
Ai, trước không nói cái này, tớ cảm thấy, Lưu Niên có phải thực sự có ý với Công Tử không?
Đoán là vậy, bình thường không thấy nah ta có scandal gì, còn nghe nói anh ta không gần nữ sắc, vì Công Tử mà phá giới?
Đoán chừng là vậy, tôi xem trong hình kia, Công Tử cũng thật là phối hợp, nói không chừng ở trong lòng cô ấy cũng khoong chán ghét người ta như ngoài mặt, ít nhất, cô ấy biểu hiện ra như vậy.
Tôi phỏng đoán Công Tử căn bản ở phương diện này không có kinh nghiệm, căn bản cô ấy không hiểu đàn ông là cái gì. Hoa Quả Thạch trực tiếp phun: Cô ấy chỉ biết phó bản phó bản, firstkill firstkill, phải biết rằng, đối với phụ nữ, dàn ông mới là mục tiêu quan trọng nhất a. . . .
Cậu thật biến thái...
Chính xác.
Khi Liêu Đan Đan lòng như lửa đốt dùng chìa khóa dự bị mở cửa phòng Mạc Linh, đập vào mặt là mùi gas nồng nặc, cô vội vàng che miệng mũi, vọt vào phòng bếp khóa van gas, sau đó lại chạy đi mở toang tất cả mọi cánh cửa để cho không khí lưu thông. Lúc này cô mới có cơ hội đi tìm Mạc Linh.
Che miệng mũi, Liêu Đan Đan vọt vào phòng làm việc, Liêu Đan Đan lúc này nhìn thấy Mạc Linh lẳng lặng tựa vào khoang trò chơi, dường như cô đã ngủ. Liêu Đan Đan sợ đến thót tim, kkhoong kịp nghĩ ngợi liền lập tức vọt ra ngoài gọi 120 (có một nhắc nhở như này, nếu nhà có người trúng độc gas, mọi người ngàn vạn lần không được gọi điện thoại báo cảnh sát trong phòng, bởi vì thời điểm kết nối cuộc gọi rất dễ bị rò điện mà nồng độ gas trong phòng chưa giảm xuống, chỉ cần một tia lửa điện nhỏ xíu cũng sẽ gây cháy nổ (Dĩ nhiên, nếu có thể dùng máy bay riêng là tốt nhất) Chuyện này căn cứ vào thực tế trước đây trong tiểu khu có 1 nhà 3 mẹ con đang tắm bị trúng độc khí than, đội chữa cháy lập tức phổ biến kiến thức cho mọi người. . . ._Nguyên văn lời tác giả. )
Sau khi báo cảnh sát, Liêu Đan Đan mới trở lại trong phòng, thận trọng đi tới bên người Mạc Linh, cô dò xét dưới mũi Mạc Linh, còn thở, sẽ không có vấn đề gì, nhưng là, để ngừa vạn nhất, cô vẫn làm một số biện pháp cấp cứu cho Mạc Linh, vừa cấp cứu vừa gọi tên Mạc Linh.
Nhưng Mạc Linh vẫn bất tỉnh, giống như đã chết rồi.
Ngay lúc Liêu Đan Đan lòng như lửa đốt, xe cứu thương rốt cuộc cũng đến, cô hộ tống Mạc Linh chạy tới bệnh viện, trên đường tới bệnh viện, cô gọi cho Phương Tùng Thư: Chồng, anh gọi được cho Lưu Niên Lưu Niên?
Mới vừa ngắt máy, làm sao? Em đến chỗ Mạc Linh rồi? Sao rồi? Phương Tùng Thư mới vừa bị Lưu Niên chỉnh đốn một trận, trong lòng đang khó chịu đây, nghe vợ gọi tới, khẩu khí cũng không được tốt lắm.
Nếu bình thường thì Liêu Đan Đan đã sớm nghiêm trọng kháng nghị rồi, bất quá hôm nay Liêu Đan Đan không trách cứ gì Phương Tùng Thư, chỉ sâu kín thở dài, sau đó nói: Cô ấy mở van gas tự sát. Em gọi xe cứu thương rồi, đang trên đường tới bệnh viện đây.
Cái gì! Phương Tùng Thư bị dọa giật bắn mình, hắn đột nhiên nhớ tới lời Lưu Niên, Mạc Linh sẽ không tự sát, hắn cảm thấy Lưu Niên thực sự không hiểu Mạc Linh một chút nào. Một cô gái yêu đến mức điên cuồng, chịu phải loại kích thhichs này nhất định sẽ tự sát!
“Em ở bệnh viện nào, anh lập tức tới ngay!
Liêu Đan Đan báo tên bệnh viện, Phương Tùng Thư lập tức thay quần áo, lái xe như điên tới bênh viện kia. Khi Phương Tùng Thư chạy tới bệnh viện, thấy ngay Liêu Đan Đan ngồi ở ghế chờ bên ngoài phòng cấp cứu, vội vàng vọt tới Vợ!
Liêu Đan Đan ngẩng đầu lên, sắc mặt tái nhợt nhìn Phương Tùng Thư, hốc mắt hồng hồng, cả người run rẩy, có thể thấy được, cô sợ chết khiếp rồi. Cô túm lấy vạt áo Phương Tùng Thư. Nức nở nói: Chồng, cô ấy sẽ chết có phải không, có phải hay không?
Phương Tùng Thư vội vàng ôm Liêu Đan Đan, không ngừng an ủi cô, không ngừng vỗ về cô: Không có chuyện gì, tuyệt đối không có chuyện gì, vợ, em nghĩ quá nhiều rồi, bây giờ kỹ thuật y học phát triển, không có việc gì!
Lúc hai người đnag không ngừng an ủi đối phương, cửa phòng cấp cứu mở ra, một vị bác sĩ dáng người cao lớn bước ra khỏi phòng cấp cứu, ánh mắt anh ta trong suốt, đeo khẩu trang, liếc qua hàng dài thân nhân bên ngoài phòng cấp cứu lên tiếng hỏi, lại hỏi: Ai là thân nhân của bệnh nhân Mạc Linh!
Là tôi là tôi ! Phương Tùng Thư và Liêu Đan Đan vội vàng đứng lên vọt tới.
Anh chị là… vị bác sĩ đó liếc qua hai người, có chút chần chờ, cuối cùng vẫn đưa mắt tới trên người Phương Tùng Thư.
Chúng tôi là bạn của Mạc Linh, là bạn thân nhất ở thành phố này! Liêu Đan Đan liền vội vàng nói.
Được rồi, cô ấy đã qua cơn nguy kịch, bây giờ đã có thể chuyển tới khu nội trú quan sát, annh chị có thể đi thăm. Vị bác sĩ vừa mỉm cười vừa đưa tay tháo khảu trang, nói với Phương Tùng Thư: Sao vậy? Lão Phương? Không nhận ra em?
Phương Tùng Thư thoáng sững sờ, nhìn kỹ vị bác sĩ trước măttj, vỗ đầu một cái: Lục Tử! Phương Tùng Thư vội vàng giới thiệu Liêu Đan Đan và Lục Tử với nhau.
Hơn 20 năm không gặp, còn chưa quên em, coi như không tệ! Vị bác sĩ bị kêu Lục Tử hẽ mỉm cười, anh ta liếc qua Liêu Đan Đan đang lòng như lửa đốt cười cười: Bạn của vợ anh?
Ừ. Phương Tùng Thư gật đầu, anh biết suy nghĩ của vợ, thật ra thì hắn cũng không có tâm tình tán gẫu nào, cũng muốn đi xem tình huống của Mạc Linh.
Cũng không nghĩ, hắn còn chưa kịp nói ra miệng, Lục Tử cũng đã nói: Chị dâu, chị đi trước đi, em có chút việc muốn nói với lão Phương, chị cứ qua khu nội trú thăm bệnh trước đi, em gọi người đưa chị đi. Vừa nói anh ta vừa gọi 1 cô y tá tới đưa Liêu Đan Đan đi khu nội trú.
Liêu Đan Đan hồ nghi nhìn vị bác sĩ tên Lục Tử này, lại nhìn Phương Tùng Thư, sau đó vội vã rời đi cùng y tá.
Cho đến nhìn Liêu Đan Đan rời đi, Lục Tử mới nhìn Phương Tùng Thư nói: Thật ra thì em không muốn hỏi, thế nhưng nếu là anh, em lại phải hỏi một câu.
Hỏi cái gì? Phương Tùng Thư và Lục Tử chơi với nhau từ bé, đến lúc học tiểu học thì tách ra, cũng gần 20 năm không gặp, bất quá tính cảm hai người cũng không tồi, nói chuyện cũng không cong cong quẹo quẹo như vậy.
Cô nàng tự sát này có phải có cùng một chân với anh? Lục Tử nói chuyện một chút cũng không khách khí, đi thẳng vào vấn đề.
Phương Tùng Thư bị anh ta nói 1 câu suýt thì sặc chết: Tôi nói, cậu có thể sửa cái tật nói một câu sặc chết người từ bé tới giờ không, đừng có nói chuyện thẳng thừng như vậy chứ?
Được a, vậy em liền nói, vị tiểu thư bị trúng độc hơi gas này có phải là một người thân thiết khác của anh ngoài vợ mình không? Lục Tử cười như không cười nói.
Được rồi được rồi, cậu đừng nói như vậy nữa. Phương Tùng Thư khoát tay lia lịa: Không phải vậy, thực sự không phải, tôi không tiêu thụ nổi mặt hàng như vậy, cô ta là bạn của vợ tôi, người ta vừa mắt một người bạn của tôi, không phải nhìn trúng tôi. Dù cho có nhìn trúng tôi thì tôi cũng ăn không tiêu cái loại đàn bà này.
Lục Tử ngẩn người, sau đó gật đầu một cái: Nga, vậy thì không sao, em làm việc đây, có rãnh rỗi thì liên lạc nha! Nói xong anh ta cho Phương Tùng Thư một số điện thoại, chuẩn bị quay đi.
Này, nói chuyện đừng nói một nửa, nói xong lại đi có được không? Phương Tùng Thư vừa nghe cũng biết trong lời Lục Tử có hàm ý, hắn kéo Lục Tử lại, vội vàng hỏi.
Nếu anh và cô ta không có quan hệ gì thì quên đi. Lục Tử nhún vai, annh cũng không phải người thích xen vào việc của người khác.
Được rồi, xin cậu thương xót, người bạn tooi ở bên Mỹ, căn bản cũng không ở đây, có chuyện gì liên quan đến cô nàng này thì trực tiếp nói với tôi. Tôi cho cậu biết, mặc dù cô ta không coi tọng tôi, nhưng suốt ngày thông qua vợ tôi dày vò tôi rất khổ sở, có chuyện gì thì cậu cứ nói!
Lục Tử từ trên xuống dưới nhìn Phương Tùng Thư, gật đầu: Được rồi, thật ra thì cũng không có gì,chẳng qua em muốn nói cho anh biết, cô nàng này tâm cơ quá sauu rồi, anh chơi không lại cô ta. Nếu anh lòng thòng cùng cô ta thì nhanh chóng kết thúc, nếu không cô ta sẽ làm cho anh sống không sống được chết không chết được.
Lời của Lục Tử khiến Phương Tùng Thư hoảng hốt: Cậu biết cô ta!
Không biết, lần đầu gặp.
Vậy sao cậu lại nói vậy?
“Lúc em nghe vợ anh báo cáo quá trình, cô ấy nhận được điện thoại của cô nàng này là 40’ trước.
Cũng tầm đấy. Phương Tùng Thư gật đầu, quả thật từ lúc Liêu Đan Đan nhận được điện thoại của Mạc Linh đến khi Liêu Đan Đangọi điện thoại cho hắn, hẳn là cách chừng 1h.
Nếu như cô ta thật muốn tự sát, ngay lúc cúp điện thoại đã mở gas, 40’, đã sớm chết ngắc rồi, dù có thần tiên tái thế cũng không cứu nổi, mà bây giờ… Lục Tử giễu cợt cười một tiếng: Cô ta chỉ bị trúng độc gas nhẹ, em nghĩ, cô ta mở gas không đến 10’, muốn chết cũng không dễ như vậy.
A? Cô làm cái lông gì a? Phương Tùng Thư bị Lục Tử nói đến quá sức kinh ngạc.
Em làm sao biết. Lục Tử vừa nói liền xoay người chuẩn bị đi làm : Nhớ liên lạc với em, mẹ em còn thường xuyên kêu em đi thăm mẹ anh đấy, anh thì chưa bao giờ đi thăm mẹ em đâu!
Biết rồi biết rồi. Phương Tùng Thư gật đầu, miệng nói, nhưng nội tâm đã cuồn cuộn sóng lớn. Hắn đứng ở cửa khoa cấp cứu một hồi, sau đó xoay người đi tới khu nội trú.
Tìm được phòng bệnh của Mạc Linh, Phương Tùng Thư cũng không đi vào, chỉ đứng trước khe cửa khép hờ nghe Liêu Đan Đan và Mạc Linh nói chuyện.
Sao cậu lại ngu như vậy hả! Cậu không hiểu câu “chết tử tế không bằng còn sống” hả, cậu chết rồi, không phải một cơ hội cậu cũng không có sao?
(Kang: Ghét nhất những người “suy nghĩ cho người khác” như thế này.)
Tôi bây giờ còn có cơ hội gì, anh ấy còn không thèm nhìn tôi, thậm chí đem hình của mình và đứa con gái kia dán khắp nơi, Tôi còn sống nổi sao? Tất cả mọi người đều biết tôi thích anh ấy, chờ đợi anh ấy nhiều năm như vậy, cha mẹ tôi còn cho rằng chúng tôi đang yêu nhau, bây giờ anh ấy nói với tất cả mọi người rằng anh ấy không yêu tôi, anh ấy thích cô gái khác, tôi làm sao mà sống được? Nếu làm thế nào cũng không sống được, còn không bằng chết đi cho xong.
Cậu đừng có bi quan quá, thiên hạ có bao nhiêu đàn ông tốt như vậy, không nhất định cứ phải là anh ấy a a.
Phải là anh ấy, nhất định phải là anh ấy, không phải anh ấy, tôi sẽ không sống nổi nữa. Mạc Linh hít mũi: Đan Đan, cậu giúp tôi đi, cậu giúp tôi đi, không có anh ấy thật sự tôi không sống nổi.
Phương Tùng Thư hít một hơi thật sâu, thừa dịp Liêu Đan Đan chưa trả lời, đẩy cửa ra ngắt đôi cuộc nói chuyện, sau đó hỏi thăm Mạc Linh mấy câu, liền tìm một cái cớ mang Liêu Đan Đan rời đi.
em đừng để ý chuyện của Mạc Linh nữa. Phương Tùng Thư trảm đinh chặt sắt nói với Liêu Đan Đan.
thế nhưng, cô ấy rất đáng thương, cô ấy còn tự sát vìLưu Niên.
Em cho rằng cô ta thật sự tự sát ư! Phương Tùng Thư cười lạnh một tiếng, sau đó đem toàn bộ lời Lục Tử nói lại cho Liêu Đan Đan, xoay người đi tới bãi đậu xe: Anh tuyệt đối sẽ không giúp em truyền lời nữa, nếu như em nhất định muốn quản chuyện vớ vẩn thì em tự đi tìm Lưu Niên, còn có Phương Tùng Thư dừng lại : Lòng dạ cô ta quá sâu, cẩn thận đừng để cô ta đào hỗ bẫy công hội chúng ta!
Dứt lời, Phương Tùng Thư thở phì phò rời đi, chỉ để lại một mình Liêu Đan Đan đứng đó, một trận thổi qua, lạnh thấu xương.
Buổi tối hôm nay Bạch Mạch cũng hết sức trầm mặc.
Chuyện này thập phần quỷ dị. Phải biết rằng Bạch Mạch là một người rất thích đùa giỡn, bình thời dù đánh phó bản cũng vẫn cùng mọi người hi hi ha ha, chưa bao giờ lại yên lặng như vậy, yên lặng đến mức khiến cho mọi người muốn nghẹt thở.
Toàn bộ đội ngũ bởi vì sự yên lặng của Bạch Mạch mà cũng yên lặng theo, mọi người ai cũng không dám nói chuyện, toàn bộ đều đang lẳng lặng đánh quái. Trong kênh đội ngũ thì chỉ còn mỗi Di Lộc đang kinh hồn táng đởm chỉ huy, không khí trầm mặc kia ép mọi người đến không thở nổi.
Rốt cuộc không nhịn được, Ước Mơ Thân Cao 1m7 mật ngữ cho Cập Thì Vũ: Tiểu Vũ, lão đại sao vậy?
Tôi làm sao biết?
Không phải bởi vì mấy tấm hình trên diễn đàn chứ. Ước Mơ Thân Cao 1m7 từng nghe Buông MM Kia Ra nói, Bạch Mạch và Công Tử U là anh em họ, bất quá quan hệ lại khiến mọi người thấy không giống anh em họ lắm, cho nên, trong đầu cô đều là suy nghĩ Bạch Mạch có phải đang ghen hay không, cho nên, mới yên lặng như vậy.
Không biết. Cập Thì Vũ lắc đầu, anh làm người rất thành thực, đối với những chuyện không biết hoàn toàn nhất định sẽ nói không biết, dù cho trong lòng anh cũng đoán như vậy, nhưng là hắn cũng tuyệt đối nói không biếtanh sẽ nhất định nói mình không biết.
Ước Mơ Thân Cao 1m7 thấy không khai thác được gì từ Cập Thì Vũ , liền quay lại thảo luận với Thạch Hoa Quả. Nam và nữ hoàn toàn bất đồng, giống như Thạch Hoa Quả, thời điểm cô nghe được chuyện này mặc dù cũng bận tâm Bạch Mạch, bất quá nhiều hơn chính là kích động không thôi, cô nói với Ước Mơ Thân Cao 1m7: Cậu cũng xem hình kia rồi? Tớ còn chưa xem xong đâu, chủ thớt đó còn đang yêu sách cái gì a, không đăng hình.
Tớ xemm đến đoạn bọn họ hôn nhau. Ước Mơ Thân Cao 1m7 thấy có người trò chuyện cùng mình lập tức hưng phấn, vì vậy hai DPS chủ lực trong quá trình đánh BOSS liền bắt đầu hứng thú bừng bừng nhắc tới hình của Lưu Niên và Công Tử U.
Đây là lần đầu tiên tớ nhìn kỹ tướng mạo của Lưu Niên a, nhìn thật là đẹp a!
Cắt, một người đàn ông mà mặt mũi đẹp như vậy cũng không phải chuyện gì tốt! Cậu ngẫm lại xem, tán dương một người đàn ông chẳng lẽ lại dùng từ đẹp, đây là đả kích có được hay không!
Ai, trước không nói cái này, tớ cảm thấy, Lưu Niên có phải thực sự có ý với Công Tử không?
Đoán là vậy, bình thường không thấy nah ta có scandal gì, còn nghe nói anh ta không gần nữ sắc, vì Công Tử mà phá giới?
Đoán chừng là vậy, tôi xem trong hình kia, Công Tử cũng thật là phối hợp, nói không chừng ở trong lòng cô ấy cũng khoong chán ghét người ta như ngoài mặt, ít nhất, cô ấy biểu hiện ra như vậy.
Tôi phỏng đoán Công Tử căn bản ở phương diện này không có kinh nghiệm, căn bản cô ấy không hiểu đàn ông là cái gì. Hoa Quả Thạch trực tiếp phun: Cô ấy chỉ biết phó bản phó bản, firstkill firstkill, phải biết rằng, đối với phụ nữ, dàn ông mới là mục tiêu quan trọng nhất a. . . .
Cậu thật biến thái...
Chính xác.
/457
|