Mang theo phân nửa đội thân vệ của mập mạp, phía trước có Souleaterr dẫn đường, Hạ Á đi tới phía nam thành Aosiji Liya.
Thành nam là nơi cư trú của dân chúng phổ thông, đi qua quảng trường trung tâm thành thị, lướt qua đường cái dẫn tới đấu trường giác đấu (Hạ Á hiện tại cũng không dám tới gần đấu trường, chỉ có thể đi vào các con đường nhỏ xung quanh. Về phần nguyên nhân ư !? Hiện tại ở xung quanh đấu trường, võ sĩ thực sự tụ tập nhiền lắm, nói không chừng với thân phận của hắn hiện tại sẽ dẫn tới một đám người khiêu chiến. )
Tiếp tục hướng về thành nam mà đi, càng đi về phía nam, thì càng cách bờ biển gần hơn, đường phố cũng không còn rộng rãi và bằng phẳng, mà là dần dần chật hẹp gồ ghề hẳn lên, rất hiển nhiên, công tác tu sửa đê đường ở đây không tốt như ở phía bắc dành cho những người giàu có, trên mặt đường còn lưu lại rất nhiều vũng nước do tuyết tan, dưới vô số người qua lại cùng xe ngựa giẫm đạp đã trở thành một đống lầy lội, không còn giống như ở thành bắc sạch sẽ và yên tĩnh, kiến trúc trái phải hai bên cũng không còn cao, các lều tranh thấp bé thay thế dần những kiến trúc cao to hùng vĩ, trên đường bắt đầu xuất hiện dòng người ăn mặc thô lậu, không còn ngựa cao to, chỉ có la và lừa, không còn quần áo vải lụa, chỉ còn vải lanh vải bố. Thỉnh thoảng có thể thấy được một hai cổ xe cút kít nhỏ chậm rãi được đẩy qua, còn có hai bên trái phải truyền tới tiếng gà kêu chó sủa, âm thanh tranh cải của đồng quê, tiếng đấu võ mồm của các cặp vợ chồng, tiếng kêu khóc của trẻ nhỏ...
Hạ Á còn nhìn thấy một hai con chó hoang gầy ốm hướng về đoàn người của bản thân sủa vài tiếng, sau đó quay đầu chạy mất, lúc đi qua một gia đình nhỏ, nữ chủ nhân trong nhà đem một chậu nước bẩn trực tiếp tạt thẳng ra đường, suýt nữa tạt trúng người Hạ Á.
Nhưng sau đó nhìn thấy Hạ Á cùng đám thị vệ cưỡi ngựa ở phía sau, nữ nhân này kinh hãi kêu to một tiếng, quăng ngay chậu nước xuống đất, bưng mặt chạy thẳng vào trong nhà.
Không ngừng ở gia đình nhỏ này, bọn họ tiếp tục đi tới một cái giao lộ, những người đi đường cùng các hộ gia đình ở đây đều dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn về phía đoàn người Hạ Á.
Những lão gia ăn mặc hoa quý như thế, đi tới loại địa phương này để làm gì...
※※※
Rất hiển nhiên, nơi này chính là khu ổ chuột...
Nếu như bỏ qua đây là thành trì lớn nhất đại lục, thành lũy kỳ tích, cổ thành có ngàn năm lích sử, trung tâm quyền lực quyền lực của đế quốc, đế đô vĩ đại... Vân vân những thứ huy hoàng-- nếu như đem mấy thứ trên đều hoàn toàn vứt bỏ, như vậy mà nói, nơi này chẳng khác nào là một nơi tập trung đông đúc của người nghèo.
Vượt qua một con đường nhỏ, nhìn trái phải nhà dân ở hai bên, phía trước là một cái hàng rào xiêu vẹo sắp đổ, Hạ Á nhíu nhíu mày: Là ở phía trước sao?
Đúng vậy. Souleaterr đang ở phía trước quay đầu lại, thấp giọng nói: Nhà của lão gia Kevin quá cố, là ở ngay phía trước. Thông thường vào lúc này, phu nhân hẳn là mới từ cửa hàng may mặc trở về...
Cùng nhau đi tới đầu cuối của con đường nhỏ, đi tới trước mặt một căn nhà hai tầng nhìn qua có chút giản lậu, phía trước căn nhà là một cái vườn hoa nhỏ mộc mạc đơn sơ-- cũng có thể không được gọi là vườn hoa, bởi vì nó thật sự là quá nhỏ.
Cùng với mấy túp lều tranh đã thấy trước đây, căn nhà nhỏ này cũng được tính là tốt hơn một chút, chí ít nó là dùng gạch để xây thành, mà không phải tường đất. Mặt đất bên trong sân cũng rất bằng phẳng, hai bên còn trồng một ít hoa dại mà Hạ Á không biết tên-- thực sự chính là hoa dại, thứ này chỉ là một ít hoa nhỏ màu trắng thường thấy ở ngoại thành, lúc này được dùng để trồng xung quanh khu nhà, lộ ra vẻ người trong căn nhà này có chút khác hơn so với mọi người xung quanh.
Hạ Á ra hiệu cho Souleaterr đem cửa hàng rào đẩy vào, cửa trước của căn nhà vẫn khép một nửa, Hạ Á mới vừa đi vào sân, từ trong sân không biết từ lúc nào đã xuất hiện một con chó màu xám, hướng về Hạ Á sủa vài tiếng, sau đó Souleaterr phất phất tay, hô một câu gì đó, con chó kia nhận ra Souleaterr, liền chạy về phía hắn ngửi ngửi vài cái, mới lắc lắc đuôi lui vào trong một góc tường, chỉ là vẫn như cũ ánh mắt của nó nhìn về phía Hạ Á đầy cảnh giác.
'Ken két' một tiếng, cửa trước bị mở ra, từ bên trong bước ra một người phụ nữ có mái tóc dài màu rám nắng.
Souleaterr lập tức khom khom lưng: Youliya phu nhân.
Youliya, nữ chủ nhân của căn nhà này, vợ của Kevin quá cố, đứng ở trước cửa, giật mình nhìn thấy mấy người nam nhân đi vào trong sân nhà.
Vẻ mặt giật mình của nàng biến mất khi thấy được Souleaterr, liền sau đó lộ ra một tia mỉm cười-- nàng có một mái tóc màu rám nắng, mũi cao cao, vóc người cao gầy, một đôi con ngươi màu xanh lục. Trán có chút rộng và nhô cao, khoảng cách giữa hai mắt có hơi rộng một tý, nói tóm lại, nàng có dung mạo của một nữ nhân bình thường, bất quá hai đầu lông mày có chút đặc biệt.
Nàng mặc một bộ đồ vải bố rộng thùng thình, mái tóc dài màu rám nắng rất tùy ý bới lên cao, trên trán vẫn còn một ít mồ hôi, tay áo xắn lên, lộ ra da thịt màu đen nhạt trên cánh tay, hiển nhiên là thường xuyên bận việc lao động cùng làm việc nhà, kết quả của việc phơi mình lâu trong nắng, hai tay còn đang ướt sũng, đem cánh tay lau vài cái lên vạc áo của bản thân.
Đối với Hạ Á mà nói, khiến cho hắn giật mình, hoặc là nói, mấy lời nói hắn chuẩn bị lúc trên đường tới đây, nguyên bản tưởng rằng bản thân hắn đã nghĩ ra đầy đủ lời nói cùng lý do để báo tin, nhưng khi hắn thực sự nhìn thấy người phụ nữ này, Hạ Á lại hoàn toàn ngây dại!
Hắn hoàn toàn ngây dại, những lời nói đã chuẩn bị trước đây đã hoàn toàn bị tan biến, hắn há to miệng, gắt gao nhìn chằm chằm người phụ nữ ở trước mặt.
Đơn giản bởi vì... người phụ nữ trước mặt...
Bên dưới cái áo khoác rộng của nàng, bụng dưới cao cao nhô ra ! !
Youliya... thê tử của Kevin, vị nữ nhân này, nàng, nàng đang mang thai? !
Khoảng khắc này, tình cảnh trước mắt đã hoàn toàn đánh xuyên qua phòng tuyến tâm lý của Hạ Á, hắn thậm chí trong nháy mắt liền miệng khô lưỡi đắng, hai chân có chút nhũn ra.
Cho dù là đối mặt với thiên quân vạn mã của người Odin, cho dù là đối mặt với chiến thương màu đen đáng sợ của Heisiting, Hạ Á cũng chưa từng trải qua giây phút căng thẳng như lúc này.
Souleaterr, ngươi đã trở về! Giọng nói của Youliya có chút khàn khàn, nàng rất hớn hở cười đùa, bộ dạng rất vui tươi, lại nhìn Hạ Á cùng Tatara đang trốn sau lưng Hạ Á: Di? Hai huynh đệ này rất lạ mắt a, là chiến hữu mới của Kevin sao? Mau vào đi, ha ha... Được rồi, Kevin đâu? Hắn về sau à? Tên gia hỏa kia, nhất định là len lén chạy đi mua rượu ...
Nữ nhân nói xong, thì nhón chân nhìn ra ngoài hàng rào một chút, lập tức cười nói: Đứng ở đây làm gì, mau vào đi, Souleaterr, ngươi đi tới chỗ Tom đại thúc ở đầu đường mua một ít thịt về đây, nếu không thì trong nhà cũng không còn nhiều thứ để ăn, ha ha.
... ... Sắc mặt của Souleaterr rất khó coi, hắn dường như nhìn Hạ Á xin được trợ giúp.
Hạ Á lúc này mới hồi phục lại được tinh thần, hắn hít một hơi thật sâu, sau đó một bước rồi lại một bước, chậm rãi bước về phía Youliya.
Đại khái là do vẻ mặt của Hạ Á, hoặc là do bước chân trầm trọng của hắn, khiến cho Youliya dường như có chút dự cảm, phảng phất như nàng đoán được điều gì đó, thế nhưng người phụ nữ này vẫn như cũ miễn cưỡng cười nói: Di? Chàng trai này là người mới gia nhập binh đoàn sao? Ta xem ra ngươi còn rất trẻ a, được 20 tuổi chứ? Vào nhà đi, vừa lúc hôm nay ta có mua một chút mật ong, có thể làm cho các người vài ly trà mật ong.
You, Youliya... Hạ Á đi tới trước mặt nữ nhân, giọng nói rất trầm trọng. Sắc mặt của nữ nhân liền đột biến, nàng phảng phất như kinh hoàng thất thố, vội vàng định lui về phía sau, trốn vào trong cánh cửa, thế nhưng Hạ Á đã vươn một tay bắt lấy vai nàng: Youliya, tên của ta gọi là Hạ Á, ta là chiến hữu của Kevin, cũng là ...
Đừng, đừng nói nữa! Youliya thất thố hét lên một tiếng, nữ nhân thông minh như nàng đã đoán được điều gì đã xảy ra, nàng giống như phát rồ giãy dụa thoát khỏi tay Hạ Á, thét to: Ngươi đừng nói, đừng nói gì hết, trước tiên vào nhà ngồi chờ ! Một lát nữa Kevin sẽ tiếp chuyện với ngươi... Kevin, Kevin đâu...
Kevin... Hai mắt Hạ Á đỏ lên, ngón tay run run: Kevin hắn...
Youliya thân thể mềm nhũn, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch, nàng mở to hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Á, nhìn Hạ Á tiếp lấy một bao quần áo từ trong tay Souleaterr, mở bao quần áo ra, bên trong là một cái mũ giáp, một thanh chủy thủ, vài mai huy chương, cùng với một tấm da dê tràn đầy chữ viết bằng than, phía trên còn dính loang lổ vết máu!
Ánh mắt của Youliya vừa lướt sang một tý, liền trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
※※※
Hạ Á đỡ Youliya vào phòng ngủ trong nhà, đặt nàng nằm lên giường. Sau đó Souleaterr rất nhanh bưng tới một chén nước nóng, rót vào trong miệng Youliya.
Nhìn thoáng qua bài biện ở trong gian phòng một chút-- rất đơn giản, ngăn tủ thô lậu, các góc của bàn gỗ cùng ghế ngồi đều được bọc một lớp sắt nay đã rỉ sắt, bất quá phòng ốc được dọn dẹp rất sạch sẽ, hiển nhiên chủ nhân nơi này thường ngày rất chịu khó lau chùi.
Trong phòng có nhiều vật thể hiện thân phận của chủ nhân, một thanh trường kiếm treo ở trên tường, còn có những cái móng ngựa bằng sắt để ở trong gốc phòng.
Youliya qua một hồi lâu sau mới yếu ớt tỉnh lại, lần này nữ nhân kia tỉnh lại, hai mắt đã vô thần nhìn lên trần nhà, Souleaterr ở bên cạnh hô vài tiếng, nàng cũng không có bất kỳ phản ứng gì.
Hạ Á cắn răng, kéo lui Souleaterr, bước tới cạnh giường, quỳ một gối xuống mặt đất, thấp giọng nói: Phu nhân... Youliya, Kevin là một anh hùng, hắn hy sinh rất dũng cảm, hơn nữa, hắn cũng đã từng cứu ta một mạng! Trượng phu của người, là người cao thượng dũng cảm nhất mà đời này ta từng thấy qua!
Hắn đem đống huy chương, đao kiếm mũ giáp đặt ở trên đầu giường. Lúc này Youliya rốt cục cũng giật mình, nàng miễn cưỡng ngồi dậy, cũng không có nhìn đống huy chương, mà là trực tiếp cầm lên miếng da dê dính đầy vết máu, vội vàng mở nó ra...
Xem một hồi, hai mắt của Youliya chảy xuôi hai dòng nước mắt, hai tay nữ nhân dần dần nắm chặt, đem tấm da dê nắm thành một đoàn, thấp giọng nức nở, hai vai run run...
Nếu như nàng lớn tiếng khóc thét mà nói, có lẽ Hạ Á còn có thể sẽ dễ chịu một chút, thế nhưng nữ nhân này chỉ khư khư nhẹ nhàng nức nở, điều này giống như một thanh đao, từng chút từng chút cắt sâu vào lòng Hạ Á.
Hắn xê dịch về phía trước một chút: Ta biết rất rõ, đem một tinh tức bất hạnh như thể đến cho người, đối với người thật sự là một loại đả kích khó có thể chấp nhận, thế nhưng ta...
Ngươi không cần phải nói nữa. Youliya bỗng nhiên ngẩng đầu lên, khuôn mặt của nữ nhân này đã đầy nước mắt, sắc mặt buồn bã, tiếng nói khàn khàn, nhưng lại tồn tại một loại kiên cường khó hiểu: Ngươi không cần phải nói nữa.
Ánh mắt của nàng rốt cục rơi vào trên mặt Hạ Á.
Ta là một người Luodeliya, thân là một nữ nhân Luodeliya, mẹ của ta, bà nội của ta, bà cố của ta, đều đã từng đối mặt với sự việc như thế này... Chồng, cha hoặc là anh chết ở trên sa trường... Dường như đã trở thành số mệnh của nữ nhân Luodeliya bọn ta ! Youliya tiếp tục rơi lệ: Thế nhưng, ta không nghĩ tới, ta không có gả cho một nam nhân Luodeliya, thế nhưng Kevin y nhiên gia nhập vào kỵ binh đoàn Luodeliya, mà ta... y nhiên gặp phải cảnh tượng thế này...
Nữ nhân miễn cưỡng dùng hai tay chống đỡ ngồi trên giường, mới không có bị ngã xuống, nàng rơi lệ, nước mắt cùng nước mũi trộn lẫn thành một đoàn.
Kevin... Kevin hắn còn không biết, hắn đã lên chức làm cha... Lần trước hắn về nhà đã là cách nay nửa năm, mà lúc hắn rời đi, ta mới phát hiện mình đã mang thai... Ta... Ta còn chưa kịp đem tin tức này nói cho hắn biết... Ta không dám, ta biết hắn muốn tham gia vào trận chiến lần này ở Dã Hỏa nguyên, muốn ra trận xung phong, ta, ta nhất mực không dám nói cho hắn, ta sợ hắn ở trên chiến trường sẽ phân tâm... Ta chỉ nghĩ nhẫn nhịn chờ cho đánh trận này kết thúc ta mới nói cho hắn biết... Ta...
Hạ Á bỗng nhiên đem một chân còn lại cũng quỳ xuống đất, hắn lúc này quỳ gối trước mặt Youliya, vươn hai tay ra, gắt gao nắm lấy hai tay Youliya, mọi cơ thịt trên khuôn mặt của Hạ Á run run, trong lòng cảm giác đau nhói, cắn răng nói: Youliya... Kevin không chỉ là bằng hữu của ta, hắn còn là anh em của ta ! ! Hắn đã cứu mạng của ta! Trong nháy mắt hắn chết, máu của hắn cùng máu của ta đã hòa chung một chỗ ! Không bao chia cách nhau nữa ! ! Chúng ta chính là anh em ! Là anh em ruột ! Sau này ngươi sẽ là chị của ta ! ! Con của các ngươi, sẽ trở thành cháu của ta, ta sẽ là chú ruột thương yêu nó nhất ! !
Rốt cục, tâm tình của Youliya cũng không chịu nổi áp lực, liền lớn tiếng khóc rống lên.
※※※
Youliya khóc hơn hai giờ, mới dần dần bình tĩnh lại, cũng do Tatara linh cơ khẽ động, nghĩ ra một biện pháp, bước tới bên cạnh mở miệng nhắc một câu: Phu nhân, xin người bảo trọng thân thể, đừng quên trong bụng người còn có một sinh mệnh...
Youliya nghe thấy những lời này, trái lại so với những lời khuyên giải an ủi càng có nhiều hiệu lực hơn, nàng rốt cục dùng sức lau lau khuôn mặt, ngưng thút thít, mọi người đều ngồi yên lặng một hồi, khuôn mặt Youliya cố gắng gặng ra một vẻ tươi cười : Các ngươi, các ngươi đều là chiến hữu Kevin ... Thời gian cũng không còn sớm, nhất định là đói bụng rồi, ta đi làm một chút thức ăn cho mọi người...
Hạ Á nào dám để nàng động thủ? Vội vàng mạnh mẽ dìu nàng nằm xuống, bản thân cùng Souleaterr hai người đi vào nhà bếp ở phía sau nấu ra một chút cháo, bưng tới cho Youliya, Youliya miễn cưỡng ăn một thìa, phảng phất như nuốt không trôi, bất qua nhìn bụng dưới của bản thân một chút, nàng gắt gao cau mày, cắn răng đem toàn bộ chén cháo nuốt vào trong bụng.
Cảm ơn ngươi. Nàng ăn một chén cháo, nghỉ ngơi một hồi, sắc mặt thoáng tốt lên một tý, chí ít không còn trắng bệch dọa người như lúc nãy.
Sau đó, Youliya nén chịu bi thống, hỏi Hạ Á một ít vấn đề, thỉnh Hạ Á giảng thuật lại quá trình Kevin rốt cục vì sao chết trận, Hạ Á không dám kể lại tỉ mỉ, sợ rằng làm cho đối phương càng thêm bi thương, chỉ có thể nói vài câu tóm lược, liền sau đó đỡ Youliya nằm xuống nghỉ ngơi.
Hạ Á xuất ra một cái túi vải để lên trên bàn, bên trong cảm giác nặng trịch, tất cả đều là kim tệ.
Đây là tiền trợ cấp của quân đội... còn có một ít nguyên góp của các chiến hữu, xin người hãy nhận lấy, chúng ta...
Thật ra dế nhũi đang bịa đặt.
Cái túi trên bàn chí ít là ba trăm kim tệ, tiền quân đội trợ cấp rất ít, mà các chiến hữu cũng có nguyên góp, thế nhưng tất cả mọi người dù sao cũng là làm lính, không có nhiều lắm tiền của, toàn bộ cộng lại chỉ có hơn bảy tám kim tệ mà thôi. Bên trong còn có 50 kim tệ, là do bản thân tướng quân Adelike giao cho Hạ Á, Adelike là một tướng lĩnh liêm khiết, cũng không có nhiều lắm tài phú.
Về phần còn lại, chính là toàn bộ tài sản của Hạ Á tích súc được, còn có một ít tiền bạc lúc thi hành công vụ, cũng như một ít quan viên địa phương chiêu đãi, mỗi nơi một chút, đều toàn bộ đem hết ra.
Nhìn thấy Youliya muốn cự tuyệt, Hạ Á lập tức kiên quyết nói: Ta biết người muốn không thu ! Bởi vì có nhiều tiền cũng không thể mua lại mạng người ! Thế nhưng xin người đừng có cự tuyệt ! Bởi vì đây là tâm ý của mọi người, xem như là làm cho mọi người an tâm, để mọi người không còn băn khoăn, xin người nhất định phải nhận lấy ! ! !
Thành nam là nơi cư trú của dân chúng phổ thông, đi qua quảng trường trung tâm thành thị, lướt qua đường cái dẫn tới đấu trường giác đấu (Hạ Á hiện tại cũng không dám tới gần đấu trường, chỉ có thể đi vào các con đường nhỏ xung quanh. Về phần nguyên nhân ư !? Hiện tại ở xung quanh đấu trường, võ sĩ thực sự tụ tập nhiền lắm, nói không chừng với thân phận của hắn hiện tại sẽ dẫn tới một đám người khiêu chiến. )
Tiếp tục hướng về thành nam mà đi, càng đi về phía nam, thì càng cách bờ biển gần hơn, đường phố cũng không còn rộng rãi và bằng phẳng, mà là dần dần chật hẹp gồ ghề hẳn lên, rất hiển nhiên, công tác tu sửa đê đường ở đây không tốt như ở phía bắc dành cho những người giàu có, trên mặt đường còn lưu lại rất nhiều vũng nước do tuyết tan, dưới vô số người qua lại cùng xe ngựa giẫm đạp đã trở thành một đống lầy lội, không còn giống như ở thành bắc sạch sẽ và yên tĩnh, kiến trúc trái phải hai bên cũng không còn cao, các lều tranh thấp bé thay thế dần những kiến trúc cao to hùng vĩ, trên đường bắt đầu xuất hiện dòng người ăn mặc thô lậu, không còn ngựa cao to, chỉ có la và lừa, không còn quần áo vải lụa, chỉ còn vải lanh vải bố. Thỉnh thoảng có thể thấy được một hai cổ xe cút kít nhỏ chậm rãi được đẩy qua, còn có hai bên trái phải truyền tới tiếng gà kêu chó sủa, âm thanh tranh cải của đồng quê, tiếng đấu võ mồm của các cặp vợ chồng, tiếng kêu khóc của trẻ nhỏ...
Hạ Á còn nhìn thấy một hai con chó hoang gầy ốm hướng về đoàn người của bản thân sủa vài tiếng, sau đó quay đầu chạy mất, lúc đi qua một gia đình nhỏ, nữ chủ nhân trong nhà đem một chậu nước bẩn trực tiếp tạt thẳng ra đường, suýt nữa tạt trúng người Hạ Á.
Nhưng sau đó nhìn thấy Hạ Á cùng đám thị vệ cưỡi ngựa ở phía sau, nữ nhân này kinh hãi kêu to một tiếng, quăng ngay chậu nước xuống đất, bưng mặt chạy thẳng vào trong nhà.
Không ngừng ở gia đình nhỏ này, bọn họ tiếp tục đi tới một cái giao lộ, những người đi đường cùng các hộ gia đình ở đây đều dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn về phía đoàn người Hạ Á.
Những lão gia ăn mặc hoa quý như thế, đi tới loại địa phương này để làm gì...
※※※
Rất hiển nhiên, nơi này chính là khu ổ chuột...
Nếu như bỏ qua đây là thành trì lớn nhất đại lục, thành lũy kỳ tích, cổ thành có ngàn năm lích sử, trung tâm quyền lực quyền lực của đế quốc, đế đô vĩ đại... Vân vân những thứ huy hoàng-- nếu như đem mấy thứ trên đều hoàn toàn vứt bỏ, như vậy mà nói, nơi này chẳng khác nào là một nơi tập trung đông đúc của người nghèo.
Vượt qua một con đường nhỏ, nhìn trái phải nhà dân ở hai bên, phía trước là một cái hàng rào xiêu vẹo sắp đổ, Hạ Á nhíu nhíu mày: Là ở phía trước sao?
Đúng vậy. Souleaterr đang ở phía trước quay đầu lại, thấp giọng nói: Nhà của lão gia Kevin quá cố, là ở ngay phía trước. Thông thường vào lúc này, phu nhân hẳn là mới từ cửa hàng may mặc trở về...
Cùng nhau đi tới đầu cuối của con đường nhỏ, đi tới trước mặt một căn nhà hai tầng nhìn qua có chút giản lậu, phía trước căn nhà là một cái vườn hoa nhỏ mộc mạc đơn sơ-- cũng có thể không được gọi là vườn hoa, bởi vì nó thật sự là quá nhỏ.
Cùng với mấy túp lều tranh đã thấy trước đây, căn nhà nhỏ này cũng được tính là tốt hơn một chút, chí ít nó là dùng gạch để xây thành, mà không phải tường đất. Mặt đất bên trong sân cũng rất bằng phẳng, hai bên còn trồng một ít hoa dại mà Hạ Á không biết tên-- thực sự chính là hoa dại, thứ này chỉ là một ít hoa nhỏ màu trắng thường thấy ở ngoại thành, lúc này được dùng để trồng xung quanh khu nhà, lộ ra vẻ người trong căn nhà này có chút khác hơn so với mọi người xung quanh.
Hạ Á ra hiệu cho Souleaterr đem cửa hàng rào đẩy vào, cửa trước của căn nhà vẫn khép một nửa, Hạ Á mới vừa đi vào sân, từ trong sân không biết từ lúc nào đã xuất hiện một con chó màu xám, hướng về Hạ Á sủa vài tiếng, sau đó Souleaterr phất phất tay, hô một câu gì đó, con chó kia nhận ra Souleaterr, liền chạy về phía hắn ngửi ngửi vài cái, mới lắc lắc đuôi lui vào trong một góc tường, chỉ là vẫn như cũ ánh mắt của nó nhìn về phía Hạ Á đầy cảnh giác.
'Ken két' một tiếng, cửa trước bị mở ra, từ bên trong bước ra một người phụ nữ có mái tóc dài màu rám nắng.
Souleaterr lập tức khom khom lưng: Youliya phu nhân.
Youliya, nữ chủ nhân của căn nhà này, vợ của Kevin quá cố, đứng ở trước cửa, giật mình nhìn thấy mấy người nam nhân đi vào trong sân nhà.
Vẻ mặt giật mình của nàng biến mất khi thấy được Souleaterr, liền sau đó lộ ra một tia mỉm cười-- nàng có một mái tóc màu rám nắng, mũi cao cao, vóc người cao gầy, một đôi con ngươi màu xanh lục. Trán có chút rộng và nhô cao, khoảng cách giữa hai mắt có hơi rộng một tý, nói tóm lại, nàng có dung mạo của một nữ nhân bình thường, bất quá hai đầu lông mày có chút đặc biệt.
Nàng mặc một bộ đồ vải bố rộng thùng thình, mái tóc dài màu rám nắng rất tùy ý bới lên cao, trên trán vẫn còn một ít mồ hôi, tay áo xắn lên, lộ ra da thịt màu đen nhạt trên cánh tay, hiển nhiên là thường xuyên bận việc lao động cùng làm việc nhà, kết quả của việc phơi mình lâu trong nắng, hai tay còn đang ướt sũng, đem cánh tay lau vài cái lên vạc áo của bản thân.
Đối với Hạ Á mà nói, khiến cho hắn giật mình, hoặc là nói, mấy lời nói hắn chuẩn bị lúc trên đường tới đây, nguyên bản tưởng rằng bản thân hắn đã nghĩ ra đầy đủ lời nói cùng lý do để báo tin, nhưng khi hắn thực sự nhìn thấy người phụ nữ này, Hạ Á lại hoàn toàn ngây dại!
Hắn hoàn toàn ngây dại, những lời nói đã chuẩn bị trước đây đã hoàn toàn bị tan biến, hắn há to miệng, gắt gao nhìn chằm chằm người phụ nữ ở trước mặt.
Đơn giản bởi vì... người phụ nữ trước mặt...
Bên dưới cái áo khoác rộng của nàng, bụng dưới cao cao nhô ra ! !
Youliya... thê tử của Kevin, vị nữ nhân này, nàng, nàng đang mang thai? !
Khoảng khắc này, tình cảnh trước mắt đã hoàn toàn đánh xuyên qua phòng tuyến tâm lý của Hạ Á, hắn thậm chí trong nháy mắt liền miệng khô lưỡi đắng, hai chân có chút nhũn ra.
Cho dù là đối mặt với thiên quân vạn mã của người Odin, cho dù là đối mặt với chiến thương màu đen đáng sợ của Heisiting, Hạ Á cũng chưa từng trải qua giây phút căng thẳng như lúc này.
Souleaterr, ngươi đã trở về! Giọng nói của Youliya có chút khàn khàn, nàng rất hớn hở cười đùa, bộ dạng rất vui tươi, lại nhìn Hạ Á cùng Tatara đang trốn sau lưng Hạ Á: Di? Hai huynh đệ này rất lạ mắt a, là chiến hữu mới của Kevin sao? Mau vào đi, ha ha... Được rồi, Kevin đâu? Hắn về sau à? Tên gia hỏa kia, nhất định là len lén chạy đi mua rượu ...
Nữ nhân nói xong, thì nhón chân nhìn ra ngoài hàng rào một chút, lập tức cười nói: Đứng ở đây làm gì, mau vào đi, Souleaterr, ngươi đi tới chỗ Tom đại thúc ở đầu đường mua một ít thịt về đây, nếu không thì trong nhà cũng không còn nhiều thứ để ăn, ha ha.
... ... Sắc mặt của Souleaterr rất khó coi, hắn dường như nhìn Hạ Á xin được trợ giúp.
Hạ Á lúc này mới hồi phục lại được tinh thần, hắn hít một hơi thật sâu, sau đó một bước rồi lại một bước, chậm rãi bước về phía Youliya.
Đại khái là do vẻ mặt của Hạ Á, hoặc là do bước chân trầm trọng của hắn, khiến cho Youliya dường như có chút dự cảm, phảng phất như nàng đoán được điều gì đó, thế nhưng người phụ nữ này vẫn như cũ miễn cưỡng cười nói: Di? Chàng trai này là người mới gia nhập binh đoàn sao? Ta xem ra ngươi còn rất trẻ a, được 20 tuổi chứ? Vào nhà đi, vừa lúc hôm nay ta có mua một chút mật ong, có thể làm cho các người vài ly trà mật ong.
You, Youliya... Hạ Á đi tới trước mặt nữ nhân, giọng nói rất trầm trọng. Sắc mặt của nữ nhân liền đột biến, nàng phảng phất như kinh hoàng thất thố, vội vàng định lui về phía sau, trốn vào trong cánh cửa, thế nhưng Hạ Á đã vươn một tay bắt lấy vai nàng: Youliya, tên của ta gọi là Hạ Á, ta là chiến hữu của Kevin, cũng là ...
Đừng, đừng nói nữa! Youliya thất thố hét lên một tiếng, nữ nhân thông minh như nàng đã đoán được điều gì đã xảy ra, nàng giống như phát rồ giãy dụa thoát khỏi tay Hạ Á, thét to: Ngươi đừng nói, đừng nói gì hết, trước tiên vào nhà ngồi chờ ! Một lát nữa Kevin sẽ tiếp chuyện với ngươi... Kevin, Kevin đâu...
Kevin... Hai mắt Hạ Á đỏ lên, ngón tay run run: Kevin hắn...
Youliya thân thể mềm nhũn, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch, nàng mở to hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Á, nhìn Hạ Á tiếp lấy một bao quần áo từ trong tay Souleaterr, mở bao quần áo ra, bên trong là một cái mũ giáp, một thanh chủy thủ, vài mai huy chương, cùng với một tấm da dê tràn đầy chữ viết bằng than, phía trên còn dính loang lổ vết máu!
Ánh mắt của Youliya vừa lướt sang một tý, liền trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
※※※
Hạ Á đỡ Youliya vào phòng ngủ trong nhà, đặt nàng nằm lên giường. Sau đó Souleaterr rất nhanh bưng tới một chén nước nóng, rót vào trong miệng Youliya.
Nhìn thoáng qua bài biện ở trong gian phòng một chút-- rất đơn giản, ngăn tủ thô lậu, các góc của bàn gỗ cùng ghế ngồi đều được bọc một lớp sắt nay đã rỉ sắt, bất quá phòng ốc được dọn dẹp rất sạch sẽ, hiển nhiên chủ nhân nơi này thường ngày rất chịu khó lau chùi.
Trong phòng có nhiều vật thể hiện thân phận của chủ nhân, một thanh trường kiếm treo ở trên tường, còn có những cái móng ngựa bằng sắt để ở trong gốc phòng.
Youliya qua một hồi lâu sau mới yếu ớt tỉnh lại, lần này nữ nhân kia tỉnh lại, hai mắt đã vô thần nhìn lên trần nhà, Souleaterr ở bên cạnh hô vài tiếng, nàng cũng không có bất kỳ phản ứng gì.
Hạ Á cắn răng, kéo lui Souleaterr, bước tới cạnh giường, quỳ một gối xuống mặt đất, thấp giọng nói: Phu nhân... Youliya, Kevin là một anh hùng, hắn hy sinh rất dũng cảm, hơn nữa, hắn cũng đã từng cứu ta một mạng! Trượng phu của người, là người cao thượng dũng cảm nhất mà đời này ta từng thấy qua!
Hắn đem đống huy chương, đao kiếm mũ giáp đặt ở trên đầu giường. Lúc này Youliya rốt cục cũng giật mình, nàng miễn cưỡng ngồi dậy, cũng không có nhìn đống huy chương, mà là trực tiếp cầm lên miếng da dê dính đầy vết máu, vội vàng mở nó ra...
Xem một hồi, hai mắt của Youliya chảy xuôi hai dòng nước mắt, hai tay nữ nhân dần dần nắm chặt, đem tấm da dê nắm thành một đoàn, thấp giọng nức nở, hai vai run run...
Nếu như nàng lớn tiếng khóc thét mà nói, có lẽ Hạ Á còn có thể sẽ dễ chịu một chút, thế nhưng nữ nhân này chỉ khư khư nhẹ nhàng nức nở, điều này giống như một thanh đao, từng chút từng chút cắt sâu vào lòng Hạ Á.
Hắn xê dịch về phía trước một chút: Ta biết rất rõ, đem một tinh tức bất hạnh như thể đến cho người, đối với người thật sự là một loại đả kích khó có thể chấp nhận, thế nhưng ta...
Ngươi không cần phải nói nữa. Youliya bỗng nhiên ngẩng đầu lên, khuôn mặt của nữ nhân này đã đầy nước mắt, sắc mặt buồn bã, tiếng nói khàn khàn, nhưng lại tồn tại một loại kiên cường khó hiểu: Ngươi không cần phải nói nữa.
Ánh mắt của nàng rốt cục rơi vào trên mặt Hạ Á.
Ta là một người Luodeliya, thân là một nữ nhân Luodeliya, mẹ của ta, bà nội của ta, bà cố của ta, đều đã từng đối mặt với sự việc như thế này... Chồng, cha hoặc là anh chết ở trên sa trường... Dường như đã trở thành số mệnh của nữ nhân Luodeliya bọn ta ! Youliya tiếp tục rơi lệ: Thế nhưng, ta không nghĩ tới, ta không có gả cho một nam nhân Luodeliya, thế nhưng Kevin y nhiên gia nhập vào kỵ binh đoàn Luodeliya, mà ta... y nhiên gặp phải cảnh tượng thế này...
Nữ nhân miễn cưỡng dùng hai tay chống đỡ ngồi trên giường, mới không có bị ngã xuống, nàng rơi lệ, nước mắt cùng nước mũi trộn lẫn thành một đoàn.
Kevin... Kevin hắn còn không biết, hắn đã lên chức làm cha... Lần trước hắn về nhà đã là cách nay nửa năm, mà lúc hắn rời đi, ta mới phát hiện mình đã mang thai... Ta... Ta còn chưa kịp đem tin tức này nói cho hắn biết... Ta không dám, ta biết hắn muốn tham gia vào trận chiến lần này ở Dã Hỏa nguyên, muốn ra trận xung phong, ta, ta nhất mực không dám nói cho hắn, ta sợ hắn ở trên chiến trường sẽ phân tâm... Ta chỉ nghĩ nhẫn nhịn chờ cho đánh trận này kết thúc ta mới nói cho hắn biết... Ta...
Hạ Á bỗng nhiên đem một chân còn lại cũng quỳ xuống đất, hắn lúc này quỳ gối trước mặt Youliya, vươn hai tay ra, gắt gao nắm lấy hai tay Youliya, mọi cơ thịt trên khuôn mặt của Hạ Á run run, trong lòng cảm giác đau nhói, cắn răng nói: Youliya... Kevin không chỉ là bằng hữu của ta, hắn còn là anh em của ta ! ! Hắn đã cứu mạng của ta! Trong nháy mắt hắn chết, máu của hắn cùng máu của ta đã hòa chung một chỗ ! Không bao chia cách nhau nữa ! ! Chúng ta chính là anh em ! Là anh em ruột ! Sau này ngươi sẽ là chị của ta ! ! Con của các ngươi, sẽ trở thành cháu của ta, ta sẽ là chú ruột thương yêu nó nhất ! !
Rốt cục, tâm tình của Youliya cũng không chịu nổi áp lực, liền lớn tiếng khóc rống lên.
※※※
Youliya khóc hơn hai giờ, mới dần dần bình tĩnh lại, cũng do Tatara linh cơ khẽ động, nghĩ ra một biện pháp, bước tới bên cạnh mở miệng nhắc một câu: Phu nhân, xin người bảo trọng thân thể, đừng quên trong bụng người còn có một sinh mệnh...
Youliya nghe thấy những lời này, trái lại so với những lời khuyên giải an ủi càng có nhiều hiệu lực hơn, nàng rốt cục dùng sức lau lau khuôn mặt, ngưng thút thít, mọi người đều ngồi yên lặng một hồi, khuôn mặt Youliya cố gắng gặng ra một vẻ tươi cười : Các ngươi, các ngươi đều là chiến hữu Kevin ... Thời gian cũng không còn sớm, nhất định là đói bụng rồi, ta đi làm một chút thức ăn cho mọi người...
Hạ Á nào dám để nàng động thủ? Vội vàng mạnh mẽ dìu nàng nằm xuống, bản thân cùng Souleaterr hai người đi vào nhà bếp ở phía sau nấu ra một chút cháo, bưng tới cho Youliya, Youliya miễn cưỡng ăn một thìa, phảng phất như nuốt không trôi, bất qua nhìn bụng dưới của bản thân một chút, nàng gắt gao cau mày, cắn răng đem toàn bộ chén cháo nuốt vào trong bụng.
Cảm ơn ngươi. Nàng ăn một chén cháo, nghỉ ngơi một hồi, sắc mặt thoáng tốt lên một tý, chí ít không còn trắng bệch dọa người như lúc nãy.
Sau đó, Youliya nén chịu bi thống, hỏi Hạ Á một ít vấn đề, thỉnh Hạ Á giảng thuật lại quá trình Kevin rốt cục vì sao chết trận, Hạ Á không dám kể lại tỉ mỉ, sợ rằng làm cho đối phương càng thêm bi thương, chỉ có thể nói vài câu tóm lược, liền sau đó đỡ Youliya nằm xuống nghỉ ngơi.
Hạ Á xuất ra một cái túi vải để lên trên bàn, bên trong cảm giác nặng trịch, tất cả đều là kim tệ.
Đây là tiền trợ cấp của quân đội... còn có một ít nguyên góp của các chiến hữu, xin người hãy nhận lấy, chúng ta...
Thật ra dế nhũi đang bịa đặt.
Cái túi trên bàn chí ít là ba trăm kim tệ, tiền quân đội trợ cấp rất ít, mà các chiến hữu cũng có nguyên góp, thế nhưng tất cả mọi người dù sao cũng là làm lính, không có nhiều lắm tiền của, toàn bộ cộng lại chỉ có hơn bảy tám kim tệ mà thôi. Bên trong còn có 50 kim tệ, là do bản thân tướng quân Adelike giao cho Hạ Á, Adelike là một tướng lĩnh liêm khiết, cũng không có nhiều lắm tài phú.
Về phần còn lại, chính là toàn bộ tài sản của Hạ Á tích súc được, còn có một ít tiền bạc lúc thi hành công vụ, cũng như một ít quan viên địa phương chiêu đãi, mỗi nơi một chút, đều toàn bộ đem hết ra.
Nhìn thấy Youliya muốn cự tuyệt, Hạ Á lập tức kiên quyết nói: Ta biết người muốn không thu ! Bởi vì có nhiều tiền cũng không thể mua lại mạng người ! Thế nhưng xin người đừng có cự tuyệt ! Bởi vì đây là tâm ý của mọi người, xem như là làm cho mọi người an tâm, để mọi người không còn băn khoăn, xin người nhất định phải nhận lấy ! ! !
/247
|